Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 59. THOẢ THUẬN GIAO ƯỚC

  🐢 Mọi thứ của đêm hôm qua diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi sáng hôm nay tỉnh dậy nằm giữa những mảnh thủy tinh vương vãi của tấm kính trên mặt bàn mà Cậu lật đổ, quần áo lấm lem ướt sũng, Vương Nhất Bác mệt mỏi, sức cùng lực kiệt cố chống tay gồng mình ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng trống trải, ngoài trời vẫn mưa lăm đăm, rồi cuối cùng mang theo tia hụt hẫng, đau đớn... Tiêu Chiến anh ấy đâu rồi?

" Bỏ đi thật rồi ư? Vậy là Anh bỏ em thật rồi... Anh ác lắm, thì ra là em đã nhìn nhầm con người Anh, ở bên nhau lâu như vậy cuối cùng đến ngày Anh  mới lộ bản chất, cái nhân cách thối nát của mình... Cuối cùng người tôi yêu, tôi trân trọng nhất lại là tra nam, khốn nạn, đê tiện đến cùng cực".  Vương Nhất Bác ngồi bệt giữa những mảnh thủy tinh, lẩm bẩm như một kẻ điên. Cậu nói đúng, Anh chính là kẻ phản bội, thì ra là Tiêu Chiến ở bên Cậu lâu như thế là trêu đùa cảm xúc tình yêu của Nhất Bác rồi đến một ngày khi bản nhạc đang hay bỗng dây đàn đứt đôi là lúc mọi thứ sụp đổ hoàn toàn, mọi thứ diễn ra nhanh quá  khiến thiếu niên chưa thể hình dung được nó kinh khủng đến mức nào.

Cậu không đồng ý, không chấp nhận hai từ chia tay dễ dàng như thế. Chắc là Tiêu Chiến nói đùa thôi, Cậu yêu Anh, đối xử với Anh, quan tâm và còn hứa sau này sẽ đưa Tiêu Chiến ra nước ngoài để cả hai cùng kết hôn, có một cuộc sống mới thì làm sao mà chàng trai bỗng nhiên giận dữ tát Cậu, rồi thẳng thừng nó chia tay như thế. Nhiều khi Tiêu Chiến cũng giận dỗi vô cớ mà, tất cả chỉ là đùa thôi, không phải thật đâu, Vương Nhất Bác mày đừng lo lắng quá, bây giờ phải gọi ngay cho Anh ấy có khi còn cứu vãn được chuyện này.

Chỉ là một giọng nói tự an ủi bản thân chạy trong đầu. Đúng rồi, phải gọi cho Tiêu Chiến, ngay lập tức Vương Nhất Bác đưa mắt quét qua căn phòng khách đổ nát rồi vội vàng chạy đi tìm điện thoại, không cần biết mảnh thủy tinh ở tấm kính cắm vào lòng bàn chân đau đớn, rướm máu cũng chẳng cần biết vết trầy xước thảm hại như thế nào, thứ Cậu quan tâm là đặc khẳng định lần cãi vã của ngày hôm qua, xác định lại và mong rằng Anh đã nói dối.

* Tút tút tút*

" Chết tiệt, con mẹ nó! Tại sao máy lại bận vào lúc này. Điên mất thôi, Tiêu Chiến, em xin Anh đấy, xin Anh nghe máy giúp em, chỉ cần nghe được giọng của Anh thì em mới yên tâm được..." Nhất Bác run rẩy lẩm bẩm trong miệng cầu mong rằng Tiêu Chiến sẽ nghe máy nhưng đáp lại chỉ thấy tiếng nói của tổng đài báo rằng số máy bên đó đang bận mà có khi Anh đã tắt nguồn cũng nên.

Vậy là chẳng có một tia hi vọng nào nữa rồi, Tiêu Chiến ở đâu? Tại sao lại bỏ đi biệt tăm như thế?

" Mẹ kiếp, tôi nhất định phải lục tung cả các thành phố này lên để tìm bằng được Anh".
.
.
.

" Bây giờ em biết ai là thóc ai là gà rồi chứ, tôi không ngờ mọi chuyện lại diễn biến nhanh đến như vậy. Mà gan của em cũng thật lớn, mượn hơi rượu để nói ra hai từ chia tay như thế không sợ khiến Cậu ấy tổn thương, đau lòng à?".

" Đồ khốn, anh câm ngay cái miệng chó lại đi. Bây giờ vừa lòng anh rồi chứ? Bây giờ tôi thảm hại như thế này nên xin anh buông tha cho cuộc sống của tôi, tôi làm đúng theo ý của anh, tôi và Nhất Bác chia tay rồi không còn vướng bận đến nhau và mong anh đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa, đừng động vào Bát Diện Phật đừng động vào chú ấy. Tất cả kết thúc rồi vậy nên dừng lại đi, Anh âm mưu tàn phá cuộc sống của người khác, Anh vui vẻ cười hả hê nhưng tôi thì không. Mẹ kiếp, đồ chó chết".

Cả hai vẫn đứng trên ban công tầng 3 của quán cà phê quen thuộc, sức khỏe của Tiêu Chiến giờ đây không được tốt vì đêm hôm qua bỏ chạy dưới mưa cho đến khi về đến nhà lập tức bị cảm, sốt rét liên miên khiến cho Chu Tán Cẩm vất vả cả đêm, đến sáng hôm nay  cho dù sức khỏe không được khả quan nhưng phải hẹn tên chó chết Kiều Đại Bằng để nó cho ra lẽ, mong hắn hãy chấm dứt cái kế hoạch thối nát này lại, Anh mất Cậu rồi coi như mất đi cuộc sống, mất đi nơi nương tựa thế nên mong hắn đừng động vào người chú Ngô Trung Nguyên, đừng động vào người cha nuôi của Anh.

Kiều Đại Bằng nghe rõ mồn một không sót một chữ như hắn vẫn dửng dưng, có vẻ như Tiêu Chiến vẫn còn cơ hội lợi dụng nên hắn chưa tha cho Anh, rít một hơi dài rồi nhả ra khỏi trắng mờ đục, vứt điếu thuốc tàn xuống dưới đất, dùng mũi giày dẫm lên, điềm đạm sỏ tay vào túi quần, đôi mắt nhìn xa xăm như đang suy nghĩ tính lần kế hoạch tiếp theo.

Hắn từng nói khi Tiêu Chiến còn giá trị lợi dụng chắc chắn con cờ này phải dùng thật tốt, có nghĩa là hắn từng ngày từng giờ còn trân trọng Tiêu Chiến.

" Em nói cái gì vậy, tôi nghe chẳng hiểu gì cả? Chấm dứt kế hoạch ư? Hahaha, nói nghe dễ quá nhỉ? Nhưng thứ tôi cần là em, cho dù chia tay Vương Nhất Bác rồi, cắt đứt mối quan hệ với Cậu ta cũng là cái tốt nhưng cái tốt hơn là muốn em già bên tôi, đương nhiên em sẽ là ông hoàng, mọi vật chất đều đứng tên em, tôi muốn em về Mãnh Mã làm việc, em sẽ là phu nhân của Kiều thiếu gia, sẽ chẳng ai dám động vào em và động vào Bát Diện Phật kể cả Nhất Bác tình cũ của em tôi cũng sẽ bảo hộ cậu ấy thật tốt".

" Đừng có vơ đũa cả nắm, Vương Nhất Bác và tôi cho dù có chia tay nhưng em ấy là vật sở hữu của riêng mình mình tôi, tôi sẽ bảo hộ cậu ấy không cần anh phải nhúng tay vào, động vào tôi thì được, đánh tôi giết tôi cũng được nhưng động vào cậu ấy thì 10 cái mạng của anh cũng không trả nổi đâu".

Tiêu Chiến khẳng định chắc nịch, Vương Nhất Bác là vật sở hữu của riêng Anh, cho dù có chia tay nhưng Anh vẫn coi trọng và trân trọng Cậu. Tiêu Chiến đã thỏa hiệp với hắn, nhưng nếu sau này Kiều Đại Bằng vẫn cho người tiếp tục đánh Cậu thì cái mạng của hắn chắc chắn sẽ không giữ nổi.

Kiều Đại Bằng nghe thế thì cười nhẹ, thì ra Tiêu Chiến vẫn còn tình cảm với cậu nhóc 22 tuổi đó. Mọi yêu cầu của Tiêu Chiến thì hắn luôn đồng ý, chỉ cần người này về với hắn, làm việc cho Mãnh Mã thì mọi thứ hắn đều chấp nhận vô điều kiện.

" Được được, tôi đồng ý tất cả một điều kiện, đều đồng ý với em và sẽ không cho người hành hung cậu ta, sẽ không động vào Bát Diện Phật, nhưng nên nhớ nếu đã chia tay thì đừng có day dưa với tình cũ, tôi nói được làm được, nếu như thấy em còn qua lại với tên đó, còn lưu luyến với nhau thì cứ cẩn thận cái mạng, tôi sẽ không giết em nhưng sẽ làm em đau khổ, chết dần chết mòn khi thấy xác của cậu ta bị chặt chém, thiêu cháy hoàn toàn".

" Anh..." Bỗng Tiêu Chiến như phát điên lên, hắn vẫn luôn như vậy, trực tiếp nhắm vào thứ quan trọng nhất với Anh, hắn đánh đòn và tâm lý Tiêu Chiến, biết do người này rất sợ người thân xung quanh mình biến mất và đặc biệt là Vương Nhất Bác, khi còn tình cảm với Cậu thì Tiêu Chiến sẽ không dứt ra được, đây cũng là chuyện tốt để thâu tóm Tiêu Chiến, khiến Anh phải nghe lời.

" Có chuyện gì trên đời này mà Kiều Đại Bằng bằng tôi đã không dám. Không muốn sống ở Mãnh Mã cũng được, tôi sẽ cho em sống ở Bát Diện Phật nhưng về nghiên cứu bắt buộc phải làm việc cho Mãnh Mã, muốn giữ được cái mạng của cậu ta thì đừng có làm trái lệnh của tôi".

Hắn tiến đến gần Tiêu Chiến, cúi thấp người để nhìn gương mặt nho nhã kia hơn, cùng lắm là muốn hôn nhưng Tiêu Chiến cự tuyệt quay mặt ra chỗ khác, Anh không thích nụ hôn  bẩn thỉu của hắn ta. Kiều Đại Bằng thấy vậy chỉ nhoẻn miệng cười, bàn tay bỗng nắm thành quyền nhưng không đánh hay gây mâu thuẫn với người trước mặt, chỉ đưa lên vỗ vỗ nhẹ vào má Anh hai cái, mau chóng quay người rời đi, không quên dặn dò.

" Sức khỏe em không tốt, tôi đã cho người chờ sẵn ở phía dưới, nếu muốn về thì đi cùng họ, chúng nó sẽ đưa em về tận nhà, tôi không muốn người của tôi bị bệnh dai dẳng, tôi muốn thấy em khỏe mạnh, muốn thấy em giữ nụ cười của tuổi 21, thế nên đừng làm trái lời tôi, đừng bao giờ khiến tôi phải thất vọng".

Hắn cứ thế quay cười rời đi, Tiêu Chiến vẫn đứng chôn chân nơi đó đăm chiêu nhìn về phía chân trời xa xa, coi như giao ước thỏa thuận này là giải thoát cho Cậu, muốn Vương Nhất Bác yên ổn thì Anh phải ngoan ngoãn theo ý hắn. Tiêu Chiến không biết bây giờ Vương Nhất Bác đang làm gì, chắc Cậu hận Anh lắm...

"Xin lỗi Nhất Bác, mong em hiểu cho Anh, tất cả Anh làm chỉ là một tốt cho em. Nhưng em yên tâm, từ nay trở đi Anh vẫn sẽ ở phía sau theo dõi bảo hộ em thật tốt, Vương Nhất Bác vẫn là bạn trai nhỏ của Anh, thế nên cuộc sống sau này không có Anh em phải sống thật tốt, sống cho cả phần của Anh nữa, Anh sẽ giải quyết chuyện này nhanh chóng". 🐢
________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #bjyx