CHAP 9. GIÓ HÈ
🐢 " Cẩm Ca về rồi... Cẩm Cá có mua gì cho đệ không? Ca mau nhìn xem, Hạt Dẻ nó hư chưa kìa, đệ vừa vất vả tắm cho nó xong mà lại ra ngoài đống đất nằm phơi nắng, bây giờ lông bẩn hết rồi, Hạt Dẻ hư lắm, tối nay nó sẽ không được ăn cơm, tao phải cho mi nhịn để chừa cái thói hư này".
A Uyển đang miệt mài ở trong phòng khách tập tô chữ, bỗng nhiên thầy Chu Tán Cẩm về, thằng bé hí hử cười tít mắt chạy đến ôm lấy chân của y, tò mò hỏi xem Cẩm Ca có mua kẹo cho nó không. Đã vậy A Uyển còn mách tội của con mèo Hạt Dẻ vì nó hư đốn không quan tâm công sức của thằng bé, ban nãy tắm sạch sẽ cho nó mà bây giờ lông toàn dính đất, nhơ nhuốc chết đi được.
Vẫn như mọi khi A Uyển luôn là người đầu tiên chạy ra cửa đón y khiến Tán Cẩm vui lắm, bỏ đồ đạc sang một bên, bế thằng bé lên ngắm nhìn gương mặt bầu bím đáng yêu, thuận tay lau đi mồ hôi lấm lem trên trán nó, thằng bé này quả thực rất ngốc, mùa hè nóng thế này sao lại không vào phòng bật điều hòa ngồi cho mát mà ra tận phòng khách ngồi tập tô khiến mồ hôi vã ra như tắm, y nhìn mà thương vô cùng, nhéo mũi A Uyển, hỏi xem hai con người kia đã về chưa?
" Chiến Ca và Vu Bân về chưa?".
" Dạ rồi, cả hai ở trong kia làm cơm tối, bữa tối hôm nay cả nhà sẽ ăn mì lạnh đấy". Thằng bé tươi cười khai báo với Tán Cẩm, mau chóng tụ xuống khỏi người y, lon ton chân trần chạy vào phía trong bếp với hai Ca Ca đang tất bật nấu bữa tối. Vu Bân thực ra đã biết Chu Tán Cẩm về từ lâu nhưng vẫn chưa thèm ló mặt ra, y biết rất rõ cái con người này chắc hẳn lại gian gian díu díu mập mờ với bác sĩ Lưu đồng nghiệp, tan làm xong không về nhà thì chắc chắn lại đi uống cà phê để tâm sự, bắt cả ba người phải ở nhà chờ đợi khiến Vu Bân chán đến tận cổ.
" Cậu về rồi đấy à? Sao hôm nay lại về muộn thế? Chậm hơn hôm qua tận 2 phút đấy, lại gian gian díu díu với cái tên Lưu Hải Khoan kia có phải không? Còn cái đống dưới sàn nhà là cái gì, đồ ăn tối của người yêu gửi cho à?".
Vu Bân bĩu môi, giọng nói đùa cợt với đối phương, Tán Cảm thấy thế không nhịn nổi mà cười lớn, Vu Bân chính là người đa nghi nhất ở cái nhà này, đã thế cậu ta còn tính từng giờ từng phút y về đến đây. Cái tên họ Vu này rất tinh ranh, nhìn phát đã biết hai chiếc túi to bự ở dưới sàn nhà chính là của Lưu Hải Khoan. Bị nói trúng tim đen làm Tán Cẩm chỉ biết cười trừ, y cẩn thận lấy ra biết bao nhiêu là món ngon mà người yêu mua cho. Có Sushi, cơm cuộn, há cảo, hoành thánh... Tất cả đều là những món mà Tán Cẩm đều thích.
" Đừng nói thế mà Vu Bân. Anh ấy tốt lắm, tính cách còn phóng thoáng nữa, nói chuyện rất hài hước, ngày nào ở bên anh ta tôi đều cười rất thoải mái".
" Lời nói của đàn ông không đáng tin đâu đấy, lưỡi không xương muôn đường lắt léo, cậu cẩn thận. Cái tên họ Lưu đó là đang dụ dỗ cậu đấy".
Bản thân nói là ghét cái tên Lưu Hải Khoan kia thế thôi nhưng tay vẫn nhận đồ ăn của Tán Cẩm, biết rất rõ tất cả đều là những thứ mà Hải Khoan mua cho, ăn thử miếng cơm cuộn thực sự là rất ngon, gật gù đưa ngón tay cái đến phía Tán Cẩm ý nói rằng người này mua đồ ăn quả thực không tệ, rất khéo lựa chọn nhưng không vì thế mà Vu Bân chấp nhận sau này tên đó là chồng của Tán Cẩm đâu.
Mãi đến lúc này nhân vật chính mới xuất hiện, Tiêu Chiến tất bật trong bếp sắp xếp đồ ăn, lấy đũa lấy bát cho cả 4 người, từ nãy đến giờ Anh vẫn im lặng nghe hai người ở phía ngoài nói chuyện, chỉ biết im lặng bất lực lắc đầu, cái tên Bân lì lợm là anh em chí cốt với Chu Tán Cẩm, vào sinh ra tử thế nên đặc biệt chuyện tình cảm bạn đời của Tán Cẩm thì cậu ta rất đa nghi. Anh cởi bỏ tạp dề, mau chóng kết thúc cuộc trò chuyện với Vương Nhất Bác để đánh chén một bữa tối ngon lành.
📱" Cậu nói nhiều quá rồi đấy, đến giờ cơm tối rồi, có gì nói sau".
📱" Sao thế? Anh lại muốn chuồn đi à? Nói chuyện với tôi chán thế á? Anh chê tôi phiền sao?".
📱" Ừ, rất phiền".
Thực ra Anh muốn kết thúc cuộc trò chuyện này từ rất lâu rồi, vừa nấu ăn vừa phải tất bật trả lời tin nhắn của cái tên nhiều chuyện kia làm Tiêu Chiến cảm thấy tên họ Vương này cực kỳ phiền phức. Nếu đã hỏi vậy thì Anh phủ nhận rằng Cậu rất phiền rồi tắt máy vứt qua một chỗ. Người đó ở bên này thấy tin nhắn thì bĩu môi, ra giọng trẻ con trách mắng người kia.
" Cái gì mà phiền chứ. Anh Cứ đợi đấy ".
.
.
.
📱" Chú yên tâm, mọi thứ cháu đã hoàn thành xong, lô hàng và số vũ khí đã được chuyển sang bên đó, người ở đấy nói rằng đã thành công nhận được hàng rồi ".
📱" Thực sự vất vả cho cháu quá".
📱" Không sao đâu, chuyện này đơn giản ấy mà, từ lần sau có việc gì chú cứ nói cho cháu một tiếng, cháu ở phía sau sẽ dốc sức hỗ trợ, cháu với chú là người một nhà, chú cũng như cha cháu, thế nên mọi việc nếu nhiều quá thì đừng làm một mình, có Tiêu Chiến đây cháu sẽ hoàn thành cho chú nhanh chóng nhất".
Anh vừa nói chuyện lễ phép bàn bạc công việc với Ngô Trung Nguyên, cái tay vừa mân mê Hạt Dẻ đang nằm ngửa để lộ cái bụng trắng phau phơi nắng ngoài vườn. Thực ra làm việc cho Ngô Trung Nguyên, Tiêu Chiến cũng nhận được phần hậu hĩnh vô cùng lớn, Anh lại là cánh tay phải, là người trực tiếp điều hành công việc, vậy nên số tiền Anh nhận được vô cùng nhiều, rất đủ để trang trải cuộc sống nhưng hiện tại Anh bắt buộc phải kiếm một công việc khác để làm bia chắn, nếu như có người hỏi sẽ không khai ra bản thân đang làm việc trái pháp luật.
Một công việc vô cùng nhẹ nhàng, thảnh thơi chính là đến Shop thú cưng ngay gần đây, chỉ việc chăm sóc cho chúng nó, tư vấn với khách hàng, số tiền kiếm được tuy không nhiều bằng công việc trong vòng lao lý kia nhưng thực ra chăm sóc cho thú cưng chính là nghề tay trái của Tiêu Chiến.
" Hạt Dẻ ở nhà ngoan, mi phải nghe lời A Uyển, nhớ là không được ăn vụng đâu đấy, mau nhìn xem cái bụng chẳng khác gì cục mỡ di động, mi ăn hết gia tài của ta rồi, hết gia tài thì sau này ta biết lấy gì để nuôi vợ đây hả".
Bế con mèo lên, Anh vuốt ve, ẵm nó ở trong lòng, hạt dẻ thấy thế càng biết dựa hơi người sấn tới Tiêu Chiến, kêu lên hai tiếng meo meo ý nói rằng nó đã biết công việc ngày hôm nay của nó ở nhà là gì, chỉ cần không quậy phá, không ăn vụng, buổi tối ra cửa đón Tiêu Chiến là được.
" Vào nhà chơi cũng a Uyển đi, sau khi tan làm Chiến Ca đây sẽ mua cá về cho mi".
Bắt đầu một ngày mới, Tiêu Chiến ngồi ở chiếc xích đu mệt mỏi vươn vai, mau chóng chuẩn bị đồ để đến nơi làm việc, Anh không đi xe mà chỉ thích đi bộ để có thể hít thở không khí trong lành vào buổi sáng, cuốc bộ cho khỏe người chứ nếu lạm dụng vào phương tiện Anh thực sự rất chi không thích, thậm chí lâu ngày sẽ lười biếng giống cái tên Vương nhiều chuyện kia.
.
.
.
" Trái đất tròn thật đấy, chúng ta đúng là oan gia của nhau mà, lại gặp Anh nữa rồi, đây có thể gọi là duyên phận sắp đặt không nhỉ? Cái duyên cái số nó vô lấy nhau đó".
" Học hành cả ngày sao bây giờ Cậu có nhiều calo thế? Vẫn còn đầy năng lượng thế cơ à? Tôi mệt lắm, hôm nay không tiếp Cậu được đâu".
" Nhưng tôi là khách, khách hàng là thượng đế đó".
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác chính là oan gia, đi đâu cũng có thể gặp nhau, mà chuyện này Anh đã biết trước, nơi Anh sống là ngoại thành, cách nơi ở Nhất Bác chỉ có 12km nên cả hai rất dễ để gặp nhau, ấy vậy mà ngày hôm nay cái tên chết dẫm đến đây để mang con Lu về, thế nên mới gặp được Tiêu Chiến. Anh đi đâu Cậu cũng theo sát đó, hỏi chuyện trên trời dưới biển, nói rằng cả hai chính là duyên số nên ông trời mới cho gặp nhau như vậy, thế mà Cậu cứ lo sau này sợ rằng cả hai sẽ không gặp được nhau, sợ người kia sẽ không trả ơn cho mình. Đúng là ngốc thật mà.
Thấy Anh vẫn không trả lời, Vương Nhất Bác kéo kéo ống tay áo của Anh, ủy khuất nói.
" Anh bơ tôi đấy à! Tôi đang nói chuyện với Anh đấy, mấy cái con mèo chết tiệt đó mau vứt chúng qua một bên đi, tôi là khách hàng, là thượng đế, đến đây Anh không tiếp tôi sao, tôi chọc giận Anh ư?".
" Mẹ nó Vương Nhất Bác, người nhà không chê Cậu phiền à?".
.
.
.
" Anh thích đồ uống có cồn? Đừng uống nhiều như vậy, không tốt đâu, đã thế còn bị đau dạ dày, uống nhiều hỏng dạ dày đấy".
" Uống ít lắm, không chết được đâu, Lúc nào buồn, áp lực thì mới uống để giải tỏa, Cậu còn lo cho cái thân già này làm cái gì". Tiêu Chiến gương mặt lạnh tanh hướng ra phía bờ sông nơi hoàng hôn ửng đỏ phía cuối chân trời, gió hè thoang thoảng làm lăn tăn gợi lên những gợn sóng. Nơi này chỉ có hai người, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng xe cộ chạy trên cây cầu lớn, tiếng tàu trở hàng đi qua, tiếng cười giòn tan của những đứa trẻ đang thả diều trên bờ đê, chúng nó vui đùa nhìn thật hồn nhiên thật trong sáng.
Tiêu Chiến chỉ cười nhẹ lắc đầu, nhớ đến suy nghĩ bồng bột của Anh hồi nhỏ, lúc đấy bản thân chỉ muốn trưởng thành thật nhanh, lớn lên để có thể ra ngoài đời kiếm sống, không muốn nghe lời mắng chửi của bố mẹ thì bây giờ điều đó đã thành hiện thực, hiện tại áp lực cuộc sống rất khó khăn, Anh chỉ muốn một lần trở về thành đứa trẻ hồn nhiên, được bao bọc và bảo vệ...
Gió hè thổi nhẹ làm phất phơ mái tóc bồng bềnh của Anh, Tiêu Chiến lười biếng nằm dài trên thảm cỏ xanh mướt, nhắm mắt thản nhiên cảm nhận mùi cỏ thơm mát xanh mơn mởn cùng với mùi cồn của bia hòa vào khiến phần tâm trí có chút mê man. Vương Nhất Bác ở bên cạnh không uống nhiều, chỉ nhâm nhi một chút còn đâu bản thân bắt buộc phải tỉnh táo để lát nữa đưa cái của nợ này về nhà, nhìn thấy gương mặt của Anh phiếm hồng, nằm nghiêng đầu qua một bên khiến cổ áo rộng thùng thình kéo xuống làm lộ chiếc cổ trắng ngần không một vết muỗi đốt. Nhất Bác thấy vậy cả gương mặt nghệt ra, là mỹ nhân ư?
" Nhìn cái gì mà chăm chú vậy? Mặt tôi tính gì à...ực".
" Làm... làm gì có, Anh già rồi chú ý hình tượng chút đi, lười biếng nằm ở đây như đứa trẻ con. Hở chỗ nào thì chẳng hở, thế mà lại hở chỗ đó, may mà hôm nay Anh đi cùng tôi đấy, nếu đi với một kẻ khác thì Anh chết thật rồi".
Nhất Bác nói mà cổ họng lập tức trở nên khô khốc. Mẹ nó, cái chuyện gì xảy ra thế này, đây có phải lần đầu Cậu nói chuyện với người ta đâu mà sao lại lắp bắp tay run rẩy đến thế kia, cầm lon bia tu một hơi để tỉnh táo hơn nhưng chẳng hiểu sao đôi mắt vẫn muốn dịch chuyển sang hướng bên cạnh để nhìn cái cổ của người kia một lần nữa.
Tiêu Chiến thấy thế thì xua tay, với một chút tỉnh táo Anh mê man nói.
" Cái mạng già này của tôi cũng chẳng ai cần đâu, cái mạng này sau này mà có ai lấy được thì đảm bảo rằng mắt người đó phải có vấn đề mới vồ phải tôi".
Nghe thấy Tiêu Chiến nói thế khiến Nhất Bác liền đen mặt, đôi mắt trừng Anh một cái, thực sự muốn gõ vào đầu người kia cho nó sưng to lên . Chẳng lẽ Anh đang nói là mắt Cậu đang có vấn đề sao? Mà nếu vậy thì càng tốt, có được của nợ ngốc nghếch này Cậu cũng muốn mắt của mình có vấn đề suốt cả đời.
Cứ thế một người nằm, một người ngồi trải dài trên thảm cỏ xanh mướt tâm sự với nhau, phải lâu lắm rồi mới có một ngày yên bình như vậy, Tiêu Chiến mau chóng đánh một giấc thật ngon chẳng quan tâm đến sự đời, gió hè thoáng qua như một đôi bàn tay mềm mại của ai đó vuốt nhẹ lên tóc Anh. Tiêu Chiến ngủ say như chết chẳng biết bản thân đã được người ta bế lên Motor tận tâm đưa về nhà.
Nhìn vào gương xe, phản chiếu gương mặt người kia đang gục lên vai Cậu ngủ ngon lành, Vương Nhất Bác cười cười mắng nhẹ.
" Cái tên ngốc thật đấy, uống thì cũng vừa thôi, nốc nhiều đến như thế nhỡ đâu bên cạnh là cái tên yêu râu xanh đem Anh đi bán thì biết phải làm sao. Không biết kiếp trước tôi nợ nần gì với Anh mà kiếp phải này dính níu, bảo hộ mãi như thế này". 🐢
______________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com