3 - Part 10
Hoa Nam kiếm, căn cứ của lực lượng hành động đặc biệt.
Trong phòng nghỉ chung có ba người ngồi, một người đang vọc bàn tính lách cách, một người đang xem chương trình TV Teletubbies, còn Đường Du thì ngồi cạnh bàn điều chỉnh một khẩu súng.
Tóc Đỏ ném ba lô lên bàn.
"Yo, Lông Đỏ về rồi à?" Người đàn ông đang chơi bàn tính cười nói.
Người đàn ông đội nón đẩy đẩy chiếc mũ beret của mình, hỏi: "Lam đâu?"
"Ê, tiểu Đường, ống xoay kinh mà cậu muốn này" Tóc Đỏ nói: "Lam tới tổ chức báo cáo hồ sơ nhiệm vụ rồi"
"Có thu hoạch gì không?" Đường Du hỏi.
Tóc Đỏ đáp: "Quen được một thằng nhóc chẳng khác gì cậu...Sản phẩm mới à?"
"Cách" khẽ một tiếng, Đường Du dùng một sợi dây kẽm cố định lò xo trong khẩu súng lại: "Súng đạn ghém mới chế tạo, tăng diện tích bao phủ lên gấp đôi, có thể bắn chuẩn xác mục tiêu có diện tích bề mặt ba mươi mét vuông ngoài bốn mươi bước, khuyết điểm là thời gian mỗi phát lâu hơn"
Đường Du cất súng vào trong hộp, thuận tay ném lên kệ: "Đã chỉnh sửa để thời gian châm kíp nổ có thể khống chế được, từ một giây tới một phút, đựng ở trong rương ấy; bom chewing gum còn hai hộp, Nitroglycerin trong hầm lạnh xài hết rồi, kính sát tròng tia hồng ngoại mà lần trước Lam ca cần cũng đã làm xong..."
Đường Du lấy ống xoay kinh trên bàn nhét qua quýt vào ba lô mình: "Ở trên tủ lạnh ấy"
Tóc Đỏ: "Cậu đi đâu?"
Đường Du: "Chẳng đi đâu cả, về phòng ngủ"
Ba người trong phòng nghỉ không hẹn mà cùng nhìn sang Đường Du, Đường Du hết sức khẩn trương, hỏi: "Sao thế, còn chuyện gì nữa?"
"Không có!" Mọi người đồng thanh nói.
Đường Du: "Tôi về ngủ một lát...Đừng tới gọi tôi"
Lông Đỏ thản nhiên gật đầu.
Đường Du: "Thế nhé" Xong quay lưng về phòng mình, khóa trái cửa, hít sâu một hơi, xoay người lấy bộ công cụ chạy điện ra, vặn mở lưới sắt trong góc, khoan vào miệng thông gió.
Đường Du nhỏ giọng nói: "Các ca ca, bái bai nhá"
Phòng khách:
Lông Đỏ: "Chắc không phải nó muốn bỏ nhà đi đâu nhỉ"
Người đội mũ beret xanh từ chối cho ý kiến: "Quá nửa là thế rồi, hôm qua còn nghe nó dỡ miệng thông gió trong phòng"
Người đàn ông chơi bàn tính cười nói: "Tiểu Đường cái gì cũng tốt, chỉ là không biết nói láo, biểu cảm viết hết lên mặt rồi"
Lông Đỏ: "Kỳ thực nó cũng có thể đi bằng cửa chính"
Người đội mũ beret nói: "Mặc nó đi đi, mấy đứa nhóc có bao giờ chịu ngồi yên, chơi đã đời rồi sẽ tự động về nhà thôi"
Đường Du gian nan dời nắp cống ra, toàn thân đen thùi bò ra ngoài, thở phào một cái.
Rốt cuộc cũng tự do rồi! Trời xanh ơi! Đất rộng hỡi! Ta ra ngoài rồi! Trước hết phải tìm gian khách sạn, thuê phòng tắm rửa cái đã, xong mua gì đó ăn.
"Cho thuê một phòng"
Đường Du tìm được khách sạn, lúc móc ví tiền ra mới ý thức được một chuyện rất nghiêm trọng_____tiền có mang, thẻ cũng có mang, nhưng lại quên mất thẻ căn cước.
Đường Du chui trở lại ống cống, men theo đường cũ quay về lấy, nhưng phát hiện lỗ thông gió đã bị đóng chặt từ bên trong mất rồi.
Đường Du: "..."
Bắc Kinh:
Tôn Lượng đang mở một cuộc hội nghị truyền hình, thư ký đi tới, vội vã nói vài câu bên tai Tôn Lượng.
Tôn Lượng lập tức nói: "Xin các vị chờ chút" Xong rời phòng hội nghị, nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Điện thoại từ Lhasa? Của tiểu Tiện?"
Một nhân viên công tác nhìn nhìn thư ký, không ai lên tiếng.
Tôn Lượng: "?"
Thư ký: "Sếp, bên Lhasa gọi điện thoại tới, nói đại khái về tình hình khảo sát di chỉ Cổ Cách; tôi kêu bọn họ chờ, nhưng đối phương bảo không có thời gian, nhắn xong liền cúp máy"
Tôn Lượng: "Nói đi"
Thư ký: "Đội ngũ khảo sát của Học viện nhân văn gặp phải xung đột hỏa lực ở biên cảnh, ừm...có người hy sinh rồi"
Tôn Lượng: "..."
Thư ký: "Viện trưởng Lý, giáo sư Dương, cùng với sáu học sinh, đều đã chết cả"
Tôn Lượng: "..."
Thư ký: "Sanh thiếu gia...trước mắt vẫn còn sống, hiện đang ở trong một bệnh viện Thượng Hải...Sếp! Sếp! Gắng gượng!"
Tôn Lượng: "Nó...bị thương hay sinh bệnh, nói rõ một lượt, mau"
Thư ký: "Không rõ, thẻ tín dụng của sanh thiếu gia có hóa đơn, dường như là...vấn đề rất nghiêm trọng, ngài xem..."
Thư ký kéo ra một chuỗi dài giấy ghi chép cà thẻ, phịch một tiếng, Tôn Lượng rốt cuộc cũng té xỉu.
Thượng Hải, bệnh viện Hiệp Hòa.
Nữ y tá nói: "Người nhà bệnh nhân đâu, qua đây ký tên, thông báo tình hình"
Tiêu Chiến đi vào phòng làm việc, tiếp nhận báo cáo bệnh tình, bác sĩ phụ trách là một người trung niên, ông hỏi: "Có cần để bệnh nhân tới nghe không?"
Tiêu Chiến: "Không, nói cháu nghe trước một lần đi"
Bác sĩ phụ trách gật gật đầu: "Ngài là..."
Tiêu Chiến cũng không ngẩng đầu, ký tên lên tờ đơn, đáp: "Chồng chưa cưới của anh ấy"
Bác sĩ phụ trách ngẩn người chốc lát, rồi sau đó hiểu ý gật đầu: "Vương Nhất Bác, hai mươi hai tuổi, bệnh trạng của người bệnh nhân này có chút phiền toái...Có khả năng cần phí thuốc men rất cao"
Tiêu Chiến: "Mấy chuyện này không thành vấn đề, anh ấy sinh bệnh gì? Cháu đã tận mắt chứng kiến anh ấy tự tiêm cho mình một loại thuốc, là ma túy sao?"
Bác sĩ phụ trách nói: "Không, không thể xem là ma túy, đang muốn bàn với ngài về vấn đề này đây"
"Dược vật hôm qua ngài đưa, chúng tôi đã tiến hành xét nghiệm phân tích, đây là một loại tân dược ngoại quốc, thành phần của loại tân dược này vẫn chưa trải qua thực nghiệm lâm sàng, tác dụng chủ yếu là gây tê liệt trung khu thần kinh của người bệnh"
Tiêu Chiến: "Có gây nghiện không?"
Bác sĩ phụ trách: "Rất may là không có"
Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, bác sĩ phụ trách nói tiếp: "Nhưng tác dụng phụ của nó còn đáng sợ hơn cả tính gây nghiện"
Tiêu Chiến đáng thương nói: "Chú à, chú có thể nói rõ một lần luôn được không..."
Bác sĩ phụ trách làm động tác đầu hàng: "Ban đầu dược vật là dùng để gây tê trung khu thần kinh của bệnh nhân sau khi giải phẫu, tiêm vào xong, bệnh nhân chỉ đơn giản mất đi cảm giác đau đớn, có thể làm cơn đau giảm xuống mức 0"
"Nếu sử dụng liều lượng lớn, nó không khiến người ta nghiện như morphine, nhưng, cơn đau đớn vì giải phẫu sẽ bị chặn ở tế bào thần kinh gây đau, sau khi dược hiệu qua đi một khoảng thời gian, cơn đau sẽ bị phóng đại lên gấp nhiều lần"
Tiêu Chiến: "Cái này cháu biết, khi phẫu thuật xong, thuốc mê hết tác dụng chẳng phải sẽ đau khiếp lắm sao..."
Bác sĩ phụ trách nói: "Đó là cơn đau do vết thương gây ra sau phẫu thuật, không giống như cái này, với ngài Vương, khi dược hiệu còn mà bị bất cứ vết thương gì, cho dù là đứt tay một lằn nhỏ thôi, thì khi hết dược hiệu, sẽ chân chính cảm giác được nỗi thống khổ khuếch trương gấp gần chục lần"
Tiêu Chiến: "..."
Tiêu Chiến hỏi: "Phương án giải quyết thế nào?"
Bác sĩ phụ trách đáp: "Trước mắt không có loại thuốc nào đủ để trung hòa tác dụng phụ của nó, đau đớn do thương tổn mang tới rất phiền phức, chỉ có thể chịu đựng, toàn thân cậu ta sẽ chịu phản ứng co giật dữ dội, có thể bị sốc bất cứ lúc nào, gan, khoang bụng, cơ hoành cũng sẽ tổn thương theo sự co giật này. Cậu ấy sẽ mất đi cảm giác thèm ăn, thậm chí không muốn uống nước. Chúng tôi làm kiểm tra cho cậu ấy, phát hiện đường hô hấp trên của cậu ấy đã bị nhiễm khói axit cách đây không lâu, nguyên nhân là gì, ngài biết không?"
Tiêu Chiến nhức đầu vô cùng, đáp: "Không biết"
Bác sĩ phụ trách chân thành nói: "Thời điểm này cần phải duy trì truyền dịch, đồng thời phối hợp với các loại thuốc khác để giúp cậu ta vượt qua cửa ải khó khăn. Có lẽ phải dùng tới morphine"
Tiêu Chiến lập tức nói: "Không thể dùng morphine"
Bác sĩ phụ trách dường như hơi khó xử, Tiêu Chiến nói: "Cháu tin vào nghị lực của anh ấy, anh ấy có thể chịu đựng được. Đại khái cần bao lâu? Có lưu lại di chứng gì không?"
Bác sĩ phụ trách tiếc nuối nói: "Tôi cũng vô phương kết luận, hy vọng rằng không"
Tiêu Chiến: "Ý chí của anh ấy rất ngoan cường"
Bác sĩ phụ trách nói: "Như vậy có thể tin rằng tình hình sẽ chuyển biến tốt đẹp. Tiếp theo chính là vấn đề phí điều trị, tiểu tổ của chúng tôi đã nghiên cứu cả buổi trưa, định ra một phương án điều trị cho cậu ta, mỗi đợt như vậy, giá thuốc men và trị liệu đoán chừng mất gần một triệu..."
Tiêu Chiến hung hăng nói: "Tiền không thành vấn đề! Trị khỏi cho anh ấy đi! Dùng thuốc gì cũng được!" Nói xong đứng dậy rời đi.
Tiêu Chiến đứng ngoài phòng bệnh, lấy hai tay vò tới vò lui mặt mình, đổi sang vẻ tươi vui sáng lạn, rồi đẩy cửa tiến vào.
Vương Nhất Bác đã thay quần áo bệnh nhân, nằm trong phòng VIP xem TV.
"Nói sao?" Vương Nhất Bác hờ hững hỏi.
Tiêu Chiến: "Báo cáo tiểu sư phụ! Bệnh của anh có thể trị được!"
Vương Nhất Bác: "Mất bao nhiêu tiền"
Tiêu Chiến: "Rất rẻ!"
Vương Nhất Bác chẳng buồn nhìn Tiêu Chiến, lấy ngón cái xoa xoa ngón trỏ và ngón giữa, ý hỏi bao nhiêu tiền, hãy đưa ra con số chính xác.
Tiêu Chiến nói: "Đoán chừng trăm ngàn thôi. Em cũng không rõ nữa, chú kia bảo phải mất một tháng"
Vương Nhất Bác: "Thật sao? Anh nghe y tá nói, căn phòng VIP này mỗi ngày tốn tới một ngàn"
Tiêu Chiến tiến lên rót nước cho Vương Nhất Bác, ngẫm nghĩ: "Đúng a, một tháng ba chục ngàn, cộng thêm tiền thuốc men và trị liệu bảy chục ngàn nữa"
Vương Nhất Bác chưa từng tiếp xúc việc này, nên nghĩ chắc cũng không chênh lệch lắm, bèn nói: "Lấy thẻ của anh qua, trong đó còn chừng trăm ngàn, đủ dùng"
Tiêu Chiến nói: "Thì dùng thẻ của anh đó, đã nộp một phần rồi"
Tiêu Chiến nằm xuống cạnh Vương Nhất Bác, ôm lấy y, gối đầu lên bả vai Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác nói: "May mà có em bên cạnh anh, tiểu Tiện"
"Họ bảo phải dùng morphine..." Tiêu Chiến thử hỏi dò.
Vương Nhất Bác: "Không cần, có em bên anh, thì vết thương nho nhỏ này cần gì morphine, chịu đựng chút sẽ qua thôi"
Tiêu Chiến gật gật đầu, hai người thầm hiểu ý nhau, Tiêu Chiến đặt phòng bệnh VIP, gồm hai chiếc giường xếp song song, khoảng thời gian tiếp theo chính là phải ở chỗ này chăm sóc Vương Nhất Bác.
Không rời xa nửa bước, giúp đỡ, chăm sóc cho nhau_____y như hai người cha của Tiêu Chiến vậy, cùng trải qua một đời.
New York, vào đêm:
Trên chiếc bàn trà đặt một cái bánh gato thắp nến.
Tiêu Dương nói: "Sao Lục Diêu còn chưa về? Nó lại ra ngoài cùng ai rồi? Hừm? Lần này là ai đây? John? Joseph? Davi? Richard? Rốt cuộc nó đã thay bao nhiêu thằng bạn trai rồi?"
Lục Thiếu Dung dở khóc dở cười: "John là bạn trai của tiểu Tiện, con bé bạn thân của Lục Diêu không vui, nên nó đi cùng con bé ấy rồi. Hôm nay kỷ niệm ngày cưới mà anh cũng để ý chuyện này hử?"
Tiêu Dương nói: "Hừm, kỳ thực cũng không tính là ngày kỷ niệm hôn nhân..."
Lục Thiếu Dung mỉm cười nói: "Là ngày em từ Anh quốc học xong trở về, sống cùng với anh, chính thức thành gia lập nghiệp"
"Tiểu Tiện còn chưa chịu về nhà, chẳng biết ở Bắc Kinh chơi tới cái gì rồi..." Tiêu Dương nói: "Lục Diêu lại đi chơi trễ như vậy" Nói xong đi tới bên cây đàn dương cầm, thuận tay bấm vài phím.
Lục Thiếu Dung nằm trên sô pha nghe nhạc, nhắm mắt, nói: "Cứ để chúng nó đi đi, như vậy mới tốt, thỉnh thoảng chúng ta cũng nên đi du lịch chứ?"
Tiêu Dương vừa đánh đàn, vừa hầm hừ: "Công ty không ai kế thừa, làm sao đi du lịch được?"
Bản "Romance de Amor" kết thúc, Lục Thiếu Dung kêu "Yo a", Tiêu Dương đứng dậy, phong độ ngời ngời, hành lễ với thính giả duy nhất của hắn.
"Nghệ sĩ dương cầm vĩ đại à! Em yêu anh chết mất! Anh là thần tượng của em!" Lục Thiếu Dung vỗ tay bốp bốp bốp, kêu to.
Tiêu Dương hết sức đắc ý cúi người chào tứ phía: "Cảm ơn! Cảm ơn! Các bạn bên kia, các bạn có khỏe không?!"
Thình lình một cái bánh gato bay qua, đập bẹp vào đầu Tiêu Dương, làm mặt mày hắn dính đầy kem.
Tiêu Dương: "..."
"Ha ha ha ha!" Lục Thiếu Dung ném bánh xong, cười ầm ĩ vỗ tay: "Anh quá bảnh rồi nghệ sĩ dương cầm ạ!"
Tiêu Dương gầm thét: "Em muốn chết!" Nói xong bổ nhào lên sô pha.
Điện thoại reo.
Tiêu Dương dính kem đầy đầu, sủa gâu gâu gâu túm lấy y phục của Lục Thiếu Dung, liếc mắt một cái, nói: "Đệt, lại là Tôn Lượng!"
Lục Thiếu Dung cười nói: "Khoan đã, tiểu Tiện còn đang ở nhà anh hai, hẳn là tiểu Tiện gọi tới chúc mừng kỷ niệm ngày cưới..."
Tiêu Dương: "Mặc kệ! Hôm qua vào phó bản còn bị tên thích khách làm biếng kia hại bị diệt nguyên đoàn..."
Lục Thiếu Dung: "Chắc chắn không phải anh hai đâu, điện thoại của con trai anh không tiếp à? Chẳng phải ngày nào cũng nhắc mãi sao?"
Tiêu Dương thầm nghĩ không sai, bèn nói: "Thế thì miễn cưỡng tiếp điện thoại của con trai vậy"
Trên màn hình điện thoại chớp tên Tôn Lượng, Tiêu Dương thuận tay tiếp, nói: "Con trai, gần đây con thế nào a"
Tôn Lượng nói: "Là...Dương Dương? Có chuyện..."
Tiêu Dương: "?"
Lục Thiếu Dung cười nói: "Tiểu Tiện lại bỏ nhà đi bụi à? Ở Bắc Kinh cũng buộc không nổi?"
Sắc mặt Tiêu Dương biến đổi.
Lục Thiếu Dung cau mày, phát hiện không ổn.
"Hiện tại...có thể liên lạc được không?" Giọng Tiêu Dương run run.
Điện thoại reo.
Vương Nhất Bác bất đắc dĩ nói: "Em có thể đổi nhạc chuông không? Anh thật sự không muốn nghe bản Sáo mã can nữa" [ Sáo mã can - ca khúc thảo nguyên do Ô Lan Thác Á trình bày]
Tiêu Chiến cười hắc hắc làm động tác đừng tức giận, rồi ra ngoài tiếp điện thoại.
Giọng nói sống dở chết dở của Tôn Lượng vang lên: "Rốt cuộc cũng nối thông rồi, tiểu Tiện, xin nhóc rũ lòng thương, cho cậu hai một đao thống khoái đi..."
Tiêu Chiến hút thuốc, nheo mắt, vô lại cười nói: "Thật ngại quá à cậu hai, điện thoại hết pin, mới sạc đầy"
Tôn Lượng rống to: "Rốt cuộc nhóc đang ở nơi nào! Địa chỉ! Tên bệnh viện!"
Tiêu Chiến: "Ừm ừm, được..." Tiêu Chiến báo ra hết thảy như nã pháo hàng loạt, Tôn Lượng lại nói: "Gãy tay hay gãy chân vậy a, sao thoạt nghe như không có việc gì nia~"
Tiêu Chiến: "Đúng là không sao hết mà, thật sự không sao, không có thiếu tay hay chân gì hết, là bạn của con sinh bệnh, con ở với anh ấy một thời gian...Cậu đừng tới đây...Aiz, cậu hai, cậu còn nghe không vậy!"
Đến tận lúc này Tôn Lượng mới chân chính thở phào nhẹ nhõm: "Đã muộn rồi, Tiêu Tiểu Tiện, cha nhóc nghĩ rằng thi thể nhóc đặt ở bệnh viện Hiệp Hòa, nên đang trên đường đuổi tới đó. Thôi bỏ đi, nhóc cứ chờ ở đó, tối cậu tới, cậu cả nhóc giữa trưa sẽ tới"
Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng lại thì Tôn Lượng đã ngắt máy.
Tiêu Chiến rốt cuộc cũng ý thức được một vấn đề nghiêm trọng_____ngày tàn của cậu đến rồi.
Xế chiều hôm đó, dược hiệu trong cơ thể Vương NhấtBác qua đi.
Cơn đau đớn tựa thủy triều lập tức nhấn chìm y, vết thương trên tay phát tác đầutiên, giống như bị nung nấu liên tục trong chảo dầu dưới địa ngục, cảm giác nứttoác như có gió rét trên cao nguyên thổi qua da thịt, vết thương lúc nắm lấytrường đao của Hoắc Hổ, vết đạn bắn vào bả vai giờ đây bùng nổ cơn đau khoantim xoắn phổi, thậm chí là vết châm bé tí ở mỗi lần tiêm thuốc cũng giáng trả ygấp trăm gấp ngàn lần.
Nhưng khủng khiếp nhất vẫn là đám khói đen hít vào khi ở trong địa cung Himalaya,khiến đường hô hấp và khí quản y như bị ngàn vạn cây kim châm chích, cả cơ thểtừ trong ra ngoài đau đớn chẳng khác nào bị lăng trì.
"Đừng cắn đồ!" Tiêu Chiến nói: "Đừng cắn cánh tay! Anh sẽ càng đau đớn hơn!"
Tiêu Chiến luống cuống nhìn Vương Nhất Bác, kéo lấy tay y, Vương Nhất Bác ngấtđi tỉnh lại mấy lần, không ngừng lăn lộn trên giường, Tiêu Chiến ôm y thật chặt.
"Nếu đau quá thì anh hét lên đi a!" Tiêu Chiến còn sợ hãi hơn cả Vương NhấtBác, khi còn bé có một lần cậu bị đau răng phải đi lấy tủy, cái tư vị đó đủ đểcậu phải khắc ghi suốt đời.
Toàn thân Vương Nhất Bác đổ đầy mồ hôi, thấm ướt y phục bệnh nhân, y mở to đôimắt vô thần mà nhìn Tiêu Chiến.
Tích tắc đó Tiêu Chiến rơi vào trong nỗi sợ hãi vô biên vô tận, ba giây sau, cậubật khóc "Òa" lên.
Vương Nhất Bác trái lại phì cười: "Em khóc cái gì? Bị dọa sợ rồi à?"
Tiêu Chiến ngơ ngác nói: "Anh không sao chứ? Sợ...Sợ chết em rồi"
Vương Nhất Bác mệt mỏi gật đầu, lần đau đớn đầu tiên trôi qua.
"Qua đây" Y ngoắc ngoắc Tiêu Chiến, Tiêu Chiến dời cái ghế lại ngồi kế bên giường.
"Bác sĩ bảo không được đụng vào anh, tại lỡ như giữa hai lần đau mà bị đè phảihoặc bị trật khớp, lần kế tiếp sẽ càng đau dữ hơn" Tiêu Chiến đỏ mắt nói.
Vương Nhất Bác gật gật đầu, nặng nề thiếp ngủ.
Ngủ chưa tới năm phút thì Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng cửa mở, bèn tỉnh dậy.
"Cậu...cậu cả" Tiêu Chiến nói.
Dư Hàn Phong gật gật đầu, nói: "Chào cậu, tôi tên Dư Hàn Phong, cậu nhóc nàyxưng hô thế nào?"
Vương Nhất Bác báo tên ra, Tiêu Chiến ngồi dậy, ngoan ngoãn đứng im, tự nhắm mắtlại.
Dư Hàn Phong ôm quyền với Vương Nhất Bác, nói: "Phải động tay một chút, xin cậuem lượng thứ"
Nói xong tiến lên tát Tiêu Chiến một bạt tai khiến cậu váng cả não, suýt nữa đãngã xuống.
Vương Nhất Bác: "..."
Dư Hàn Phong cao gần mét chín, tựa ở ngoài hành lang nghe Tiêu Chiến báo cáo lạitoàn bộ những chuyện đã trải qua, anh hờ hững nói: "Con mạng lớn"
Tiêu Chiến bướng bỉnh nói: "Cậu bảo được phép đi mà"
Dư Hàn Phong: "Tình hình có biến thì phải lập tức trở về, điều này mà cũngkhông hiểu sao? Chí ít cũng phải gọi điện thoại cho cậu, ban đầu Lông Đỏ chỉ bảorằng đi bắt bọn trộm mộ, cậu bèn bảo anh ta sẵn tiện chiếu cố con, nào ngờ sựviệc lại nghiêm trọng như vậy"
Tiêu Chiến vẫn ráng nói: "Nếu vậy thì tiểu sư phụ sẽ chết, hoặc bị chú Đỏ mộtphát bắn chết, hoặc phải bỏ mạng trong địa cung"
Nữ y tá từ một bên hành lang chạy qua: "Aiz, thưa ngài! Nơi này không được phéphút thuốc!"
Dư Hàn Phong liếc Tiêu Chiến một cái, không muốn tranh luận với cậu về vấn đềnày nữa, dụi tàn thuốc rồi hỏi tiếp: "Ba con sắp qua tới nơi rồi, con còn khôngvề sao? Mỹ nữ, dáng đẹp ghê, bao giờ tan ca, cùng đi ăn cơm nhé?"
Nữ y tá lạnh lùng bỏ đi.
Tiêu Chiến nói: "Trước mắt con phải chăm sóc tốt cho tiểu sư phụ"
Dư Hàn Phong: "Sau này tính sao?"
Tiêu Chiến không lên tiếng, thật lâu sau nói: "Đang nghĩ, đừng nói cho Lục ThiếuDung biết được không"
Dư Hàn Phong gật gật đầu: "Đi đây, cậu cả đi đón tiểu Đa tan học, ba con và cậuhai sắp tới đấy, tối nay hãy bảo họ tới tiệm cậu ăn cơm"
Dư Hàn Phong lại liếc nhìn vào bên trong, Tiêu Chiến nói: "Ở đây thêm tý nữađi, chờ họ tới rồi hẳn đi, con sợ lại bị mắng..."
Dư Hàn Phong: "Cậu đã chờ ở đây rất lâu rồi, đã nói chuyện với y tá, cũng biếtcả rồi. Tiểu tử đó đúng là kiên cường. Con hãy giải thích rõ ràng với ba conđi, đừng cãi vã, họ có thể lý giải được mà, cả người không việc gì thì tốt rồi"
Giờ Tiêu Chiến mới biết, từ lúc Vương Nhất Bác bắt đầu phát bệnh, Dư Hàn Phongđã chờ sẵn ở ngoài phòng.
Sân bay Hồng Kiều.
Sau khi xuống phi cơ, Lục Thiếu Dung mở điện thoại, nhận cuộc gọi thứ hai củaTôn Lượng, thực sự là bị dọa bay mất nửa cái hồn: "Tiểu Tiện không sao. Lát nữagặp mặt, anh đừng la nó, cũng đừng đánh nó đấy, có gì từ từ nói. Mặc kệ bằng hữucủa tiểu Tiện là người thế nào, nếu có thể trị được, thì cứ mời họ sang, như vậytiểu Tiện cũng có thể về nhà..."
Tiêu Dương bỗng nổi đóa, đứng ở cửa nhập cảnh rống: "Đều tại em! Bình thường nếukhông phải em dung túng nó, thì giờ làm gì xảy ra chuyện này?! Nếu ngày nào đónó cho nổ tung Trung Nam Hải, em cũng bảo không việc gì là tốt rồi à?!"
Tiêu Chiến chưa làm nổ tung Trung Nam Hải, nhưng cha cậu đã sắp tạc banh nguyênsân bay Hồng Kiều rồi, Lục Thiếu Dung biết lúc này có nói gì cũng vô dụng, nênđành im miệng.
Tiêu Dương hùng hùng hổ hổ mà đuổi giết tới bệnh viện Hiệp Hòa, xô đẩy bệnhnhân trong hành lang ngã trái ngã phải, cuối cùng đứng trước cửa phòng bệnh.
Bên trong truyền ra tiếng cười hi hi ha ha của Tiêu Chiến:
"Còn đau không? Em kể chuyện cười cho anh nghe nhe, tiểu sư phụ"
"Ngày xửa ngày xưa có một con heo, nó xách giỏ lên phố mua thức ăn..."
Xem ra không sao thật, Lục Thiếu Dung không biết nên khóc hay nên cười, ngồi xuốngso pha tiếp khách ngoài hành lang, ra hiệu Tiêu Dương vào một mình đi, TiêuDương không còn lời nào để nói, bèn chỉnh sửa cravat và áo khoác tây trang, giơtay gõ cửa: "Tiêu Tiểu Tiện, con đang ở trong hả?"
Tiếng cười của con trai im bặt.
"Không có" Tiêu Chiến nói: "Ngài là ai thế?"
Tiêu Dương: "Tao là cha mày!"
Vương Nhất Bác: "Mở cửa đi, anh cũng muốn gặp papa em"
Tiêu Chiến rề rề rà rà ra mở cửa, Tiêu Dương vung tay tính tát cậu một cái, chợtthấy trên trán Tiêu Chiến có dấu tay, bèn ngây ngẩn chốc lát, rồi tức khắc xùlông.
"Mày dám đánh con tao_____!" Tiêu Dương giận dữ hét, xông vào phòng bệnh muốntính sổ với Vương Nhất Bác.
"Đừng a! Không phải ảnh đánh! Là cậu cả đánh!" Tiêu Chiến la quang quác quangquác, ôm eo cha cậu, kéo hắn ra ngoài.
"Tốt nhất là mấy người ra hoa viên nói chuyện đi!" Lục Thiếu Dung nói: "Lỡ đốidiện có bệnh nhân bị đau tim nằm thì lát nữa phiền to"
Tiêu Dương phẫn nộ túm cổ áo con trai, xách cậu ra hành lang.
Lục Thiếu Dung thở ra, đẩy cửa tiến vào, Vương Nhất Bác nằm trên giường bệnh, lễphép nói: "Chào chú"
Lục Thiếu Dung: "Chào cậu, tôi từng thấy hình chụp của cậu rồi"
Chàng trai rất nghị lực_____đây là ấn tượng đầu tiên mà Vương Nhất Bác gây racho Lục Thiếu Dung, Lục Thiếu Dung ngắm nhìn hàng mày, đôi mắt Vương Nhất Bác,đồng tử của Vương Nhất Bác đen mà sâu thẳm, vẻ mặt không do dự, tuy gầy yếu,nhưng cương quyết, không giống kiểu người dây dưa.
Vương Nhất Bác đáp: "Cháu từng nghe qua giọng của chú ở vịnh biển Giao Châu,chú rất thông thái"
Lục Thiếu Dung cởi mũ, ngồi lên giường Tiêu Chiến, khiêm tốn nói: "Cảm ơn, tôilàm việc ở viện bảo tàng, nên hiểu biết sơ lược về sách cổ, nói về cậu đi, saocậu lại tới Tây Tạng, chuyến này có thu hoạch được gì không?"
Vương Nhất Bác nhìn vào mắt Lục Thiếu Dung, đáp: "Không thu hoạch được gì cả,chỉ mang về một thân thương tích"
Lục Thiếu Dung cười nói: "Có thể nhìn thấy được, làm sao ra nông nổi này? Bìnhthường cậu làm khảo cổ à?"
Vương Nhất Bác nói: "Không, cháu chỉ làm việc lặt vặt, làm công khắp nơi thôi,vừa lúc tiểu Tiện...Tiêu Chiến đi Tây Tạng, cháu bèn đi theo nhìn thử. Nhà cháu ởCam Túc, chú biết đấy, làm công kiếm được rất ít, cũng không cố định"
Lục Thiếu Dung hiểu, gật đầu: "Bình thường làm những gì?"
Vương Nhất Bác hờ hững đáp: "Cái gì cũng làm, có thể sống qua ngày thì làm"
Lục Thiếu Dung cau mày, dường như đang suy nghĩ vì sao một người làm công lạichạy tới Tây Tạng, hơn nữa xem dáng vẻ dường như sinh bệnh rất nghiêm trọng,nhưng tùy tiện hỏi quá nhiều vốn không tốt, bèn sửa miệng: "Sinh bệnh gì, thânthể tốt hơn chút nào chưa?"
Vương Nhất Bác đáp: "Lúc trước từng bị hắc công thí nghiệm thuốc, nên lưu lạidi chứng..."
Lục Thiếu Dung giật mình.
Vương Nhất Bác tự giễu cười cười, Lục Thiếu Dung nói: "Tôi vô cùng...xin lỗi, hiệngiờ tình hình thế nào?"
Vương Nhất Bác: "Đang ở bệnh viện quan sát, bác sĩ bảo có thể trị khỏi"
Lục Thiếu Dung thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, Tôn Lượng ở bên ngoài gõ cửa: "Lãotam! Bọn họ bảo cậu tới rồi?"
Tôn Lượng đẩy cửa tiến vào, chào hỏi Vương Nhất Bác, căn bản không hề đặt y vàotrong mắt, Lục Thiếu Dung nói: "Cậu nghỉ ngơi cho khỏe trước đi"
Lục Thiếu Dung ra ngoài dựa vào hành lang, Tôn Lượng móc thuốc lá ra, hai ngườikề sát nhau châm thuốc.
"Aiz! Không được hút thuốc ở hành lang!" Nữ y tá bày vẻ mặt như gặp phải hailúa tức giận nói: "Mấy người từ đâu ra đấy?"
Tôn Lượng nói: "Một điếu thôi mà, viện trưởng các cô chẳng phải người kia sao?A, Trần gì gì đó, đúng đúng, tôi nhớ ra rồi, người đẹp đừng nóng a, cưng ơi,dáng cưng đẹp quá, tối nay cùng đi ăn cơm nhé?"
Nữ y tá nói: "Không được! Viện trưởng chúng tôi mà hút thuốc cũng bị phạt haitrăm năm mươi đấy!"
Tôn Lượng vỗ đùi: "Sao không nói sớm a_____! Hai anh em tụi tôi mỗi đứa haitrăm rưỡi, vừa đủ năm trăm, mang máy POS qua đây!" Nói xong lục lọi túi.
Nữ y tá quay đầu đi gọi người, Lục Thiếu Dung nói: "Rốt cuộc là xảy ra chuyệngì?"
Tôn Lượng: "Anh còn tính hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì đấy! Lão đại bảo chuyện nàybị quy vào cơ mật quân sự biên cảnh, cấp trên hạ khẩu lệnh..."
Lục Thiếu Dung cau mày nói: "Lão đại lại về Hoa Nam kiếm rồi ư?"
Tôn Lượng nhún vai nói: "Không có, nhưng vẫn còn lai vãng với vài người trong tổđặc biệt, lần này tiểu Tiện đi Tây Tạng, lão đại đặc biệt gọi điện thoại nói mộttiếng, nghe đâu Lông Đỏ bọn họ đụng độ với đám trộm mộ muốn lén chuyển văn vậtxuất cảnh, quân đội song phương khai hỏa ở đâu đó, nhiều việc anh cũng khôngrõ"
Lục Thiếu Dung dở khóc dở cười: "Du lịch mà cũng có thể gặp phải chuyện này,đúng là trúng số độc đắc mà"
Chủ nhiệm bệnh viện bị nữ y tá vội vã dẫn qua, Tôn Lượng đưa một tấm danh thiếpđuổi ông ta đi, rồi hỏi tiếp: "Tiểu tử bên trong có lai lịch thế nào?"
Trong lòng Lục Thiếu Dung nghi hoặc không thôi, lời Vương Nhất Bác nói dườngnhư còn chứa rất nhiều điều không rõ ràng, Tôn Lượng lại nói: "Lão tam, đừng mấthứng mà, con trai cậu dù đã bị đ*t..."
Lục Thiếu Dung: "..."
Tôn Lượng: "..."
Tôn Lượng cứ đinh ninh rằng Lục Thiếu Dung đã sớm biết chuyện này, thình lình lỡlời, liền bị đè tẩn cho một trận: "Aiz lão tam, gan cậu lớn nhỉ, dám động thủ vớianh?! Cậu đánh thật hả! Cậu muốn làm gì! Lão tử có luyện tập đấy! Đừng có ỷ anhnhường cậu rồi làm tới a!"
Lục Thiếu Dung: "Anh khốn nạn a! Sao lại thế này?! Anh dạy nó phải không?!"
Tôn Lượng và Lục Thiếu Dung lăn xả vào nhau hỗn chiến trong hành lang.
Tâm tình của Lục Thiếu Dung hiện giờ thực sự quá chấn động, kể từ năm Tiêu Chiếnmười tuổi, y đã nhiều lần dạy Tiêu Chiến rằng phải thận trọng trong vấn đề sinhhoạt giới tính, tuyệt đối không được xằng bậy, khi Tiêu Chiến nói nó đang yêu,Lục Thiếu Dung thầm nghĩ chỉ cần lý trí là được, nhưng cái tin tức kia của TônLượng đến quá mức đột ngột, ba chữ "Đã bị đ*t" đó chẳng khác gì sét giáng xuốngđầu y.
Trong não Lục Thiếu Dung trống rỗng, ý nghĩ duy nhất chính là tóm lấy thứ gì đóđập cho một trận.
Đánh qua đánh lại, chợt cửa bị đẩy ra.
Lục Thiếu Dung và Tôn Lượng đang xé cổ áo, bóp cổ nhau đồng thời ngừng tay.
Vương Nhất Bác đẩy một cái giá truyền dịch từ trong phòng chậm rãi đi ra, lướtqua người Lục Thiếu Dung và Tôn Lượng, đi tìm y tá.
"Chuông rung hư rồi" Vương Nhất Bác đứng trước bàn y tá, nói.
"Không phải chuông hư" Nữ y tá nhìn Vương Nhất Bác một cái: "Mà do khách của cậuquá bưu hãn, nên không ai dám qua"
Vương Nhất Bác gật gật đầu: "Bình truyền dịch chỉ còn chút xíu"
Nữ y tá: "Biết rồi, lát nữa sẽ tới đổi cho cậu, về phòng nằm đi"
Vương Nhất Bác xoay người, đẩy giá truyền dịch lướt qua người Lục Thiếu Dung vàTôn Lượng lần nữa, đi vào trong phòng.
Lục Thiếu Dung và Tôn Lượng tiếp tục quần nhau, Tôn Lượng cầu xin: "Ai da, đủ rồiđủ rồi"
Lục Thiếu Dung buông cổ áo Tôn Lượng ra, thấp giọng nói: "Có mang bao không?"
Tôn Lượng: "Không biết...Có! Có! Chắc chắn là có! Anh dạy nó hoài! Bất kể là namhay nữ, đều phải mang bao!"
Lục Thiếu Dung vò vò đầu tóc rối nùi, mỏi mệt thở ra một hơi.
"Cậu ta bảo cậu ta đi làm công!" Lục Thiếu Dung nói: "Thế sao lại chạm mặt TiêuChiến ở Tây Tạng?"
Tôn Lượng: "Chuyện này thực sự không biết, trước lúc đi Tây Tạng tiểu Tiện bảođã chia tay với thằng nhóc kia rồi, biết đâu cậu ta chỉ vô tình nói thế, sau đóđuổi một mạch tới Tây Tạng, dụ Tiêu Chiến về làm hòa?"
Lục Thiếu Dung gật đầu, nếu quả thật là vậy, thì có thể lý giải được hành độngcủa Tiêu Chiến, nhưng y vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, bèn nói: "Không phảingười nhà thì không thể tra bệnh án, vầy đi, anh hai hãy đi tìm viện trưởng nóichuyện, bảo họ lấy bệnh án của đứa nhỏ đó ra cho chúng ta xem thử"
Tôn Lượng vẫy tay gọi người, đúng lúc này, điện thoại của Lục Thiếu Dung vừakhéo reo lên.
Lục Thiếu Dung tiếp điện thoại: "Chào ngài"
Lục Thiếu Dung: "..."
Tôn Lượng: "?"
Biểu cảm của Lục Thiếu Dung như muốn sụp đổ, Tôn Lượng nói: "Aiz! Sao thế? Emtôi trông không bình thường! Lấy vài thiết bị tới cho y thở đi!"
Lục Thiếu Dung cúp điện thoại, nói: "Em...đi tìm Dương Dương, anh chờ chút..."
Lục Thiếu Dung đi rồi, y tá mới đem đơn thuốc của Vương Nhất Bác qua, Tôn Lượngchẳng buồn liếc tới, thuận tay vẽ cái đầu heo lên đó: "Không cần thối, cảm ơn"
Trong vườn hoa ở giữa bệnh viện.
Trời sắp hoàng hôn, đã sáu giờ tối, y tá đẩy bệnh nhân ngồi xe lăn từ vườn hoachậm rãi đi qua, hai cha con Tiêu Dương, Tiêu Chiến ai nấy ngồi ở một bên chiếcbàn trà màu trắng mà nhìn đối phương.
Tiêu Dương: "Bạn con là người thế nào? Sao không giới thiệu cho chúng ta mộtchút?"
Mỗi lần chạm mặt Tiêu Dương, Tiêu Chiến cứ như ăn trúng thuốc nổ: "Con cũng muốngiới thiệu, nhưng cha bảo con giới thiệu thế nào đây? Ưm hửm?"
Tiêu Dương: "Bỏ đi, nói chuyện khác, trước đây cha quả thật có chỗ không đúng...Thôibỏ đi, cái này cũng không nói nữa, con không muốn học kinh doanh thì có thể nóira mà, chúng ta nói chuyện đàng hoàng..."
Tiêu Chiến: "Mẹ à, mẹ căn bản không cho con nói!"
Tiêu Dương phát hỏa: "Kêu cha!"
Tiêu Chiến: "Ông thắng rồi ha! Coi như ông thắng đi!"
Tiêu Dương thầm nghĩ: thật đúng là đẻ cái xiên nướng còn tốt hơn đẻ ra nó...
Tiêu Chiến: "Giờ nhất định là ông đang nghĩ rằng, thà đẻ ra cái xiên nướng còntốt hơn đẻ ra tôi, đúng không, đúng không hả"
Tiêu Dương: "..."
Tiêu Chiến: "Con cũng muốn nói a, nhưng cha có cho con cơ hội để nói sao? Kể từkhi con bắt đầu hiểu chuyện, hết thảy toàn là do cha nói, cha căn bản không chocon lựa chọn, con không muốn học khoa thương! Cũng không muốn làm thương nhân!Ai thích làm thì tự đi mà làm!"
Tiêu Dương: "Chứ mày muốn làm gì?"
Tiêu Chiến: "Con muốn làm khảo cổ"
Tiêu Dương tức giận nói: "Khảo cổ thì khảo cổ, ông nội mày đã đưa đơn xin chocha rồi...Mày điền vào, về New York cha sẽ liên hệ với trường học, mau lên! Đừngdong dài!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com