Chap 23: Cố ý theo đuổi
Nhất Bác cùng Tiêu Chiến ngày ngày đều bên nhau. Hai người họ chính thức bên nhau lúc đầu học kì hai, đến nay đã hơn bốn tháng, đi đâu cũng đi cùng nhau, giờ tự học cũng học cùng nhau, cái gì có thể làm cùng nhau nhất quyết làm cùng nhau. Lúc nào cũng như hình với bóng.
Cuối tháng tư, mùa thi của đại học đến, cả bọn Kế Dương túc trực ở thư viện trường, khổ nỗi, bọn họ toàn muốn học ban đêm, ban ngày làm việc khác nữa.
Cách kỳ thi hai tuần, nhà trường cho sinh viên nghỉ học ôn thi, người thì ở lại ký túc ôn bài, người nào nhà gần thì về nhà ôn bài. Trác Thành rầu rĩ muốn về nhà, không muốn học ở ký túc, bởi vì ký túc xá rất chán.
"Này này này, cả đám đến ở nhà Hải Khoan đi." Trác Thành đi cùng Hải Khoan vào thư viện tiến tới góc khuất bên trong, chỗ đám Kế Dương đang lăn lê bò lết đọc sách làm bài.
"Hải Khoan, mời bọn anh đến nhà nhóc hả?" Kế Dương đang nằm ườn trên ghế dài, một tay đọc sách, một tay cầm cái quạt pin mini quơ quơ trước mặt, nghe Trác Thành nói liền nhổm dậy, mắt sáng rực.
"Em hỏi ý cha mẹ rồi, đều đã đồng ý, ngay bây giờ có thể chuyển tới, cha mẹ em đều đi công tác, đến cuối tháng mới trở về." Hải Khoan cười toe toét.
"A Khoan, có bao giờ ca nói yêu em chưa?" Kế Dương mừng nhún nhảy sung sướng.
"What?/Cái gì?" Hạo Hiên cùng Trác Thành đồng thanh phản ứng.
"A a là yêu cái máy lạnh nhà cậu ta ấy." Kế Dương gãi gãi đầu cười lấy lòng Hạo Hiên.
"Anh nên nói rõ ràng, nếu không em sẽ bị chết oan đấy." Hải Khoan ái ngại nhìn Trác Thành đang trợn mắt với Kế Dương.
"Ai dám giết anh chứ." Trác Thành giận dỗi, không thèm chú ý đến Hải Khoan.
"Thành Thành, em cứ đánh anh chửi anh thoải mái đi a, đừng có bơ anh." -
Hải Khoan tội nghiệp kéo kéo áo Trác Thành năn nỉ.
Tiêu Chiến cùng Hạo Hiên đều khinh bỉ nhìn cặp đôi kia, Kế Dương chán chường chạy ra ngồi giữa Tiêu Chiến và Hạo Hiên, vô tư giật lấy mấy bịch snack khoai tây mà Nhất Bác mua cho Tiêu Chiến nhét vào mồm ăn như chết đói.
"Kế Dương, đấy là bánh của em." Tiêu Chiến trợn mắt, nhìn bánh bị cướp giật trắng trợn.
"Ài, Nhất Bác giàu thế, em cũng giàu, chẳng lẽ chỉ vì một bịch bánh cũng tiếc với anh sao?" Kế Dương nói xong ôm luôn bịch bánh ăn.
"Giàu thì liên quan gì chứ…"Tiêu Chiến không phục, cau có nhăn mũi.
"Lát anh mua cái khác, sang nhà Hải Khoan ăn." Nhất Bác vuốt cái mũi đang nhăn lại của Tiêu Chiến, đồng thời cầm quyển sách gõ mạnh lên đầu của Kế Dương khiến anh chàng la oai oái.
"Vương đại thần, cậu vì tình hiếp đáp bạn bè." Kế Dương ôm đầu kêu ca.
"YA!! CÓ AI ĐỨNG LÊN DỌN ĐỒ SANG NHÀ TÔI KHÔNG VẬY?" Hải Khoan bức bối hét lên, nhận thấy nguyên cái thư viện dòm mình đắm đuối, liền nhận ra mình đang ở thư viện thì ngậm miệng lại.
.
.
.
Ba chiếc siêu xe nổi bật nối đuôi nhau đi đến nhà Hải Khoan, Nhất Bác cùng Tiêu Chiến dừng tại siêu thị, mua đồ ăn tiếp trợ cho cả bọn.
"Nhất Bác, tối nay ăn món gì?" Tiêu Chiến đi lại nhìn xung quanh ở hàng rau củ.
"Chắc ăn món nấu sẵn …để xem..."
Nhất Bác vịn tay lên xe đẩy hàng, xoa xoa cằm suy nghĩ.
"No, không được, ăn lẩu đi, em cùng Trác Thành sẽ nấu." Tiêu Chiến ôm một đống rau củ bỏ vào xe đẩy, rồi chạy qua hàng thịt hàng hải sản ôm thêm một đống đồ sang nữa khiến hắn ngạc nhiên.
"Em nấu được?" Nhất Bác đăm chiêu nhìn Tiêu Chiến khi cậu nghiêm túc tỉ mỉ chọn nguyên liệu nấu ăn.
"Được nha, mẹ em nấu ăn rất ngon, em học được cũng không ít." Tiêu Chiến lườm Nhất Bác, anh dám coi thường cậu a?
"Anh rất mong đợi bữa tối nay." Nhất Bác cười vui vẻ, kéo xe đẩy theo Tiêu Chiến lựa đồ.
Cuối cùng, Nhất Bác đẩy đống thức ăn chất đầy xe đã được cả hai thanh toán. Tiêu Chiến đã bảo rằng, đi xe hơi, cứ đem hết bỏ vào cốp, không phải lo ngại, Nhất Bác cũng đành im lặng, bưng mấy thùng giấy đựng đồ lần lượt cho vào cốp xe rồi rồ máy chạy đến nhà Hải Khoan.
.
.
.
"Wooaaaaa, Tiêu Chiến, lần này bọn mình chắc chắn không chết đói rồi." Trác Thành đứng ngoài cửa nhìn bọn Hạo Hiên, Kế Dương chạy ra bưng bê đồ ăn vào trong.
"Là sao? Đồ ăn này toàn đồ chưa chế biến, chưa chắc chúng ta sống được a…." Kế Dương đứng bên cạnh nhăn nhó.
"Do anh chưa biết tay nghề của em và tay nghề của Tiêu Chiến đó." Trác Thành vênh mặt tự hào khoe khoang.
"Tay nghề của em và Tiêu Chiến?"Kế Dương nghiêng đầu tò mò…
.
.
.
"Trác Thành, đây là tay nghề em nói a?" Kế Dương khinh bỉ nhìn Trác Thành đang ngồi chơi điện tử ở bàn ăn trong khi Hải Khoan đang nấu ăn cùng Tiêu Chiến.
"Hải Khoan là của em, tay nghề của anh ấy cũng là tay nghề của em a." Trác Thành nhe răng cười gợi đòn.
Kế Dương bó tay với hắn luôn.
Hạo Hiên cùng Nhất Bác ngơ ngác nhìn Tiêu Chiến và Hải Khoan chuẩn bị bữa tối, thành thạo, nhanh chóng, gọn gàng, một nồi lẩu uyên ương cùng các món ăn phụ thơm ngon hấp dẫn được đặt trên bàn ăn.
"Tiêu Chiến, cậu giỏi thật nha." Hạo Hiên tấm tắc khen, liên tục cho đồ ăn vào miệng.
"Cả Hải Khoan nữa, không ngờ cậu cũng giỏi bếp núc." Kế Dương gật gù theo, gắp đồ ăn lia lịa.
"Hahaha, mọi người ăn nhiều vào, ăn nhiều vào." Hải Khoan được khen, miệng nhếch lên tận mang tai.
"Anh Nhất Bác, ổn chứ?" Tiêu Chiến ngó sang hỏi ý Kiến của Nhất Bác.
"Rất ngon." Nhất Bác cho vào miệng Tiêu Chiến một con tôm đã bóc vỏ.
Tiêu Chiến ăn tôm do Nhất Bác đút cảm thấy con tôm này thật ngọt, vui vẻ nhìn rồi đút cho đối phương miếng sách bò.
Bữa tối kết thúc, Hạo Hiên và Kế Dương dọn dẹp rửa bát, Hải Khoan mang chăn gối xuống sảnh lớn, cả đám đêm nay ngủ cùng nhau dưới nhà, sẽ vui hơn.
Tiêu Chiến bưng laptop cùng một chồng sách cao ra phòng khách, lúc này đã được trải nệm, có đủ gối chăn. Nhất bác tắm xong cũng cầm một cuốn sách đi tới ngồi gần cậu.
Cả hai chỉ cười với nhau rồi quay ra học bài, Trác Thành và Hải Khoan thì ở trên thư phòng lựa sách.
Kế Dương với Hạo Hiên lò mò mang tập vở đến chỗ Nhất Bác đặt xuống học hành chăm chỉ.
Chốc sau Khoan Thành cũng mò xuống với mấy cuốn sách, bu lại cùng làm bài.
"Hạo Hiên, tìm cho anh cuốn sách về số liệu học." Kế Dương cắn bút, khều khều.
"Của anh đây." Hạo Hiên tìm kiếm rồi đưa qua cuốn sách có bìa đỏ.
Thế đấy, không gian yên ắng như vậy, lâu lâu có tiếng người này mượn sách người kia, dù có tận bốn người học công nghệ thông tin nhưng chuyên môn đều khác nhau, không bàn tán gì nhiều, duy Tiêu Chiến cùng chuyên ngành với Nhất Bác, hắn đôi khi chỉ dẫn cho cậu vài sai sót khi viết luận văn.
Gần hai tuần, cả đám sáng thức dậy thì cùng chạy đua vòng vòng ở công viên gần nhà Hải Khoan, sau đó về nấu mì gói ăn sáng, không thì ăn bánh mì, ăn xong thì học bài, tới trưa thì Hải Khoan và Tiêu Chiến lại nấu cơm trưa, hò hét lũ mọt sách đi ăn cơm.
Ăn rồi học tới chiều, lại ăn, rồi lại học đến tối, tới đêm Hải Khoan cùng Trác Thành sẽ đi mua thức ăn đêm về. Toàn ăn với học, Kế Dương còn nói rằng, nhà Hải Khoan chính là thiên đường mà.
.
.
.
Mấy ngày thi trôi qua, sinh viên trường BXG sảng khoái reo hò, lên kế hoạch cho kỳ nghỉ hè, riêng sinh viên năm tư tụ họp lại ôn lại kỷ niệm, những ngày tháng cuối cùng ở lại trường sao cảm giác thật ngắn.
"AAAAAAA tiệc đi tiệc đi, sắp rời ký túc rồi, đứa nào tổ chức tiệc đi." Kế Dương la lên.
"Tổ chức ở phòng ai đây?" Vu Bân lườm Kế Dương.
"Phòng hai đứa mình nè, rộng rãi đâu có nhiều đồ, tổ chức tiệc đi, sắp xa trường rồi a." Kế Dương quặp cổ Vu Bân.
"Tới luôn, mời đi, đi mời đi."
Thế là Kế Dương đi tập hợp mấy sinh viên năm cuối thân quen lại quậy phá một đêm. Nhất bác không đến, tối đó ở cùng Tiêu Chiến đi mua sắm.
Hậu quả là bị bọn Vu Bân rủa sả một ngày, bắt hắn bao một chầu khác ở nhà hàng, Nhất Bác đành dắt lũ sinh viên năm cuối đi ăn một bữa linh đình trước ngày diễn ra lễ tốt nghiệp.
Hậu quả lần này thì… Nhất Bác đại thần bị chuốc bia chuốc rượu say mèm, Kế Dương cũng bí tỉ, còn mỗi Vu Bân còn đủ tỉnh táo gọi điện cho Hạo Hiên đến dọn tàn cuộc. Mặt cậu ta nghệch ra khi thấy Kế Dương vật vờ cười cười, giơ cả hai chai bia lên chào cậu, còn hỏi muốn uống không? Thật mất mặt mà, lôi được Kế Dương ra xe, ném luôn Vu Bân cùng cậu bạn nào đó của cậu ta lên xe theo, Hạo Hiên chậc lưỡi, còn đại ca nó ngồi đâu bây giờ, chẳng lẽ nhét vào thùng xe? Mà chân đại ca nó dài lắm, nhét không vừa đâu, đành móc điện thoại ra lôi Tiêu Chiến đến.
.
.
.
.
.
"Hải Khoan sư huynh, mau mở cửa!!" Tiêu Chiến gõ cửa phòng số tám một cách thô bạo.
"Ây ya Tiêu Chiến, có chuyện gì thế?" Hải Khoan vò mái tóc rối đi ra, bộ dạng ngái ngủ, mới sáu giờ sáng đã bị gọi cửa, tiểu tử xinh đẹp kia thật quá đáng.
"Nhất Bác đã dậy chưa?" Tiêu Chiến bước vào trong ngó nghiêng.
"Chưa, vẫn ngủ như chết."
Hải Khoan chỉ vào chiếc giường trong góc phải, Nhất Bác thân chùm chăn kín đầu, Tiêu Chiến nhăn mặt, đi tới giật cái chăn màu xanh lá ra, tự mình lay lay người kia, vẫn không có động tĩnh, Tiêu Chiến bức không nhịn được hét lên : ‘’VƯƠNG NHẤT BÁC, ANH CÓ CHỊU DẬY KHÔNG HẢ?’’
Nhất Bác dù có ngủ say cỡ nào cũng phải thức dậy, hoang mang nhìn xung quanh, rồi kinh ngạc khi thấy Tiêu Chiến đang nhăn mặt nhìn mình, kế bên còn có Hải Khoan khinh bỉ chép miệng.
"Sao em lại ở đây?"
"Nhất Bác, anh còn mười lăm phút chuẩn bị nếu không muốn trễ buổi lễ tốt nghiệp." Tiêu Chiến nhìn vào đồng hồ đeo tay nói.
"Lễ tốt nghiệp?" Nhất Bác gãi đầu khó hiểu "A? Lễ tốt nghiệp? Chết tiệt lễ tốt nghiệp." Hắn nhảy khỏi giường, chạy nhanh vào nhà tắm.
Nhất Bác nhìn bộ dạng thê thảm của mình trong gương, tóc tai bù xù, mắt có quầng thâm, sắc mặt nhợt nhạt.
Nhanh chóng tắm rửa, mặc áo sơ mi trắng cùng quần âu đen, vuốt ít gel phần mái, đẩy cửa wc ra ngoài, hình tượng đại thần khôi phục một cách hoàn mĩ.
"Em đi cùng chứ Chiến Chiến?" Nhất Bác xắn tay áo, bỏ điện thoại vào túi quay qua hỏi.
"Dạ" Tiêu Chiến kéo tay hắn ra ngoài.
Cả hai đi bộ đến sảnh chính của khoa công nghệ thông tin, Nhất Bác bị đẩy vào trong để mặc áo cử nhân, Tiêu Chiến đi cùng Hạo Hiên vào trong chọn chỗ ngồi theo dõi.
Sau những bài diễn văn, một vị giáo sư đọc danh sách sinh viên tốt nghiệp, từng người từng người bước lên, Nhất Bác đứng đó dưới ánh đèn thật sự tỏa sáng, áo cử nhân dài màu đỏ, tay cầm bằng tốt nghiệp, đứng bên cạnh là Kế Dương cười toe toét như con nít.
Hôm nay, vừa vui vừa buồn mà.
Nhất Bác cùng Kế Dương ra ngoài tìm Tiêu Chiến và Hạo Hiên, Vu Bân cũng chạy tới, Hải Khoan cùng Trác Thành cũng ỳ ạch đi tới chúc mừng.
"Nhất Bác sư huynh, năm sau hết được ở cùng rồi." Hải Khoan vờ đau khổ, cầm vạt áo lên chấm chấm ở mắt.
"Chú độc chiếm cả phòng còn gì." Nhất Bác mỉm cười.
"Dương à, năm sau hết được học cùng anh rồi." Hạo Hiên tủi thân ủy khuất nhìn Kế Dương.
"Anh sẽ lại về thăm trường mà, gặp nhau bên ngoài vẫn được mà." Kế Dương nắm tay Hạo Hiên an ủi.
Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, vốn cũng đang nhìn mình, một năm trôi qua nhanh thật, từ khi nào mới nhìn thấy đứa nhóc đẹp nghịch thiên nổi bật này bước vào cổng trường, nay lại được người ta tiễn ra khỏi trường, thật không biết nên vui hay nên buồn.
Tối hôm đó, Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đi bộ trong khuôn viên trường, chính là do hắn gọi điện bảo muốn đi ngắm trường lần cuối trước khi bị đá ra khỏi cổng, Tiêu Chiến thuận theo, nên hiện tại có hai kẻ nắm tay nhau đi dưới sân trường.
"Tiêu Chiến, lần đầu thấy anh em nghĩ thế nào?" Nhất Bác tò mò hỏi.
"Huh? Lần đầu? Ở sân bóng rổ, anh rất oách, nhìn hơi khó gần." Tiêu Chiến gãi gãi mũi, vô tư trả lời.
"Đó không phải lần đầu mà." Nhất Bác mỉm cười, tay vòng qua vai đối phương, kéo Tiêu Chiến lại gần mình.
"A? Không phải lần đầu? Vậy em đã gặp anh trước đó?" Tiêu Chiến thắc mắc hỏi.
"Là lúc em tránh chiếc xe motor, anh đã giúp em đứng lên." Nhất Bác cốc nhẹ vào đầu cậu.
"Oh, ra vậy, em không thấy rõ mặt, nên không chú ý." Tử Thao ngại ngùng đưa lưỡi liếm môi. "Vậy lần đó gặp anh nghĩ thế nào?"
"Đứa nhóc mê game ở công ty của Tiêu Nại ca." Nhất Bác phì cười trả lời.
"Ở chỗ công ty Tiêu ca?" Tiêu Chiến ngạc nhiên.
"Lúc đó em đang chơi Mộng 2 trên laptop, khoảng mùa hè năm ngoái."
"A? Từ lâu vậy sao? Vậy việc em là Chiến Điện Hạ không khiến anh ngạc nhiên vì..."
"Là anh biết trước hết rồi, đến hôm nay mới giải thích, thật có lỗi quá." Nhất Bác ôn nhu nhìn đối phương.
"Vương Nhất Bác, là anh cố tình..."
"Cố tình? Tất nhiên, theo đuổi em là chủ ý của anh mà." Nhất Bác với khuôn mặt vô tội nhưng lời nói thì không nhìn cậu say đắm.
-…..- mặt Tiêu Chiến nóng lên, thật muốn đấm cho tên này một cái, mà thật không nỡ mà. Huhu rốt cuộc là đối phương bị lừa, bị lọt lưới rồi.
Nhưng mà Tiêu Chiến nghĩ bị Vương Nhất Bác lừa, cậu cam tâm tình nguyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com