Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3: Đại Thần gõ cửa

Tiêu Chiến uể oải nằm úp xuống mặt bàn, mặc kệ cho vị giáo sư phía xa đang say sưa giảng bài trên bục giảng.

Vì môn này quá khó, khó tới mức chăm chỉ học cũng có thể bị rớt nên rất nhiều sinh viên chấp nhận giao phó cho trời, cả giảng đường mỗi người mỗi kiểu, kẻ học, kẻ chơi, kẻ chụp hình, kẻ trang điểm và kẻ ngủ.

Tiêu Chiến thì lại là do bài giảng trên kia quá nhàm chán, lăn ra ngủ, đến khi ngủ chán đứng lên đi ra ngoài.

Nhiều bạn học cùng khóa thực sự ngưỡng mộ cậu nha, đường đường chính chính ngủ hoặc ra khỏi lớp mà giáo viên chẳng nói gì, sức mạnh thủ khoa có khác.

Tiêu Chiến về kí túc, nhanh chóng bật máy tính, đăng nhập vào game. Hôm nay bang phái không có việc gì, đội nhóm thì cũng đi học hết, cậu hứng thú đi làm nhiệm vụ liên hoàn.

Mấy cái nhiệm vụ liên hoàn ở phiên bản mới đỡ vô duyên hơn một chút, chỉ có chừng năm mươi nhiệm vụ, so với cấp độ của Tiêu Chiến chúng chỉ như muỗi.

Chừng một tiếng sau đã hoàn thành, nhân vật game ôm được một đống kinh nghiệm cùng những vật phẩm tặng kèm.

Tiêu Chiến click chuột trở về thành Trường An, nơi buôn bán, tập trung rất đông của các game thủ. Cậu đi loanh quanh tìm mua vài vật liệu chế tác dược liệu một chút, lướt nhìn thấy trên thanh tán gẫu ở kênh thế giới ầm ỹ cả lên.

Toàn Toàn: Ai da, hôm nay ta rảnh rỗi lên Trường An mua sắp, ai ngờ gặp toàn cao thủ không a.

Xú Tiểu Nhân: Phải phải, toàn cao thủ, hình như phân nửa top 20 cũng đã xuất hiện.

Khánh Bảo Mỹ Nam: Xú Tiểu Nhân, ngươi không ghi đại là con số 10 luôn đi cho lẹ.

Xú Tiểu Nhân: Ta thích viết sao thì viết, ngươi thực nhiều chuyện.

Lão Không Quần: Lão đây mới thấy Chiến Điện Hạ đi mua sắm kìa, nghe nói là mua vòng ngọc, chẳng lẽ tặng nữ nhân?

Tiêu Chiến nhìn thấy tên nhân vật mình được nhắc đến liền giật mình, phun cả ngụm nước trong miệng.

Gì mà vòng ngọc, đứa nào dám nói xằng bậy vậy? Ta đây là mua ngọc trảm để chế vũ khí chứ vòng ngọc tặng nữ nhân gì? Tiêu Chiến định hỏi cho ra lẽ nhưng lại thôi, tiếp tục xem kịch.

Xú Tiểu Nhân: Lão không có quần à, lão đội quần lên đầu, sao biết được vậy?

Lão Không Quần: Lão đây đi ngang qua, thấy Chiến Điện Hạ mua hàng, chốc hỏi kẻ bán thì hay biết nga.

Khánh Bảo Mỹ Nam: Lão già ngươi nói xằng rồi, Chiến Điện Hạ vốn ung dung tự tại trước giờ, có bao giờ dính tới nữ nhân đâu.

Lão Không Quần: Chết thật ta quên, Điện Hạ có khi nào giống Thẩm Dục Luân với Thẩm Khải Ni không?

Tiêu Chiến nghe tới đây mặt lúc xanh lúc đỏ, u ám không tả được.

Xú Tiểu Nhân: A, ý lão là cặp đôi nam nam đầu tiên trong game?

Lão Không Quần: Đúng, chính là thế kkkkk, có khi nào thật vậy không? Dục Luân cùng Khải Ni đều là cao thủ đứng top, hạng 7 lẫn 9, có khi nào? Kkkkkk

Tiêu Chiến hận không đập chết được cái tên kia, ủa mà đang trên game mà đúng không? Nghĩ là làm liền, trên kênh thế giới xuất hiện một dòng thoại…

Chiến Điện Hạ: Các ngươi PK với ta.

Rất có sức công phá, mấy tên trên kênh thế giới đang nhiều chuyện, nhìn thấy câu thoại kia liền im re, Lão Không Quần thì off luôn chẳng xuất hiện. Tiêu Chiến chau mày, thế đấy, cả game lẫn đời hận không giết chết được cái thằng ở chuồng biến thái đó.

Giang Hồ Mộng Du 2 ra mắt với các chức năng mới vô cùng, phải nói là độc nhất vô nhị thời điểm đó, chính là khả năng kết hôn đồng giới.

Tính năng này được hưởng ứng rất nhiệt tình, xã hội ngày nay dù sao cũng không còn kì thị đồng giới yêu nhau, nhờ việc này thu hút thêm rất nhiều game thủ.

Bắt đầu với Thẩm Dục Luân và Thẩm Khải Ni, có rất nhiều đôi phu thê đồng giới xuất hiện. Thật sự vô cùng náo nhiệt. Tiêu Chiến cũng từng được nhiều game thủ nam lẫn nữ hỏi cưới, nhưng cậu lại chẳng quan tâm, bởi vì là cậu chỉ muốn kết hôn với người giỏi hơn mình thôi.

Nhưng như thế thì lại là đòi hỏi cao quá bởi cả cái sever này được bao nhiêu người hơn cậu–một đại cao thủ đứng thứ 3 của bảng xếp hạng, nếu nói người giỏi hơn thì chẳng phải là nói tới đại cao thủ và nhị cao thủ, mà hai tên đấy đều là nam nhân…cậu đều không có hứng thú.

Tiêu Chiến chán nản lia chuột đưa nhân vật mình đến một bãi quái vật, nhấn tự động đánh rồi ôm cuốn bài tập anh văn cấp 5 lên làm. Lâu lâu nhìn vào kênh thế giới xem nháo. A, có náo nhiệt thật nha.

<<Kênh thế giới>>: “Vương Nhất Báo cùng Yến Nhã Khuyến rạn nứt tình duyên, đã uống nước vô tình, từ nay không còn liên quan đến nhau, hai bên có thể tự do tìm đối tượng khác”.

Tiêu Chiến hơi tròn mắt, ô, đại cao thủ đã li dị vợ lần thứ N. Nghe nói tên này không bao giờ hỏi cưới người khác, toàn là người khác hỏi cưới, cứ hỏi là chấp thuận, nhưng trước giờ không tổ chức lễ cưới, chỉ đến Nguyệt Lão xác thực.

Tiêu Chiến nghĩ kẻ này chắc chỉ lợi dụng việc xác thực của Nguyệt Lão để nhận tặng phẩm độc đáo, chứ chả có yêu thích gì cả, bởi vì những nữ nhân kết hôn với hắn đều cấp thấp, không thể có khả năng lợi dụng tăng level.

Tu Rượu: Đại thần li dị vợ nữa rồi.

Khùng biết yêu: Vợ đâu? Đại thần trước giờ không vợ, chỉ là nhận ô sin về dọn nhà cửa thôi. Đây là osin bị sa thải.

Tiêu Chiến sặc nước lần nữa khi đọc cái thoại này, há há, ô sin về dọn nhà, nói rất hay nha.

Yến Tử Khuyên: Cái tên khốn kia, sao dám nói tiểu muội ta là ô sin?

Tu Rượu: Ô ô Yến gia lên tiếng bênh vực gia đình kìa.

Khùng biết yêu: Cấp không cao, cũng không giỏi, không có tài cán thì làm ô sin chứ sao nữa? Kkkkk

Thế là một trận cãi nhau nổ ra trên kênh thế giới, Tiêu Chiến phì cười ngồi xem mấy cái thoại, lâu lâu mới có chuyện vui như thế này. Mà đọc riết cũng nhàm chán, học sinh ngoan Tiêu Chiến lại cắm đầu vào làm bài tập anh văn, sau đó lại mang giá vẽ ra vẽ tranh.

Một lúc sau

<Dinh>

Vương Nhất Báo: Chiến Điện Hạ, ngươi lập nhóm với ta được không?

Tiêu Chiến đang ngồi vẽ tranh thì nghe thấy tiếng thông báo nên bèn liếc qua, nhìn thấy nội dung tin nhắn khiến cậu bất ngờ, khuơ tay suýt làm đổ giá đỡ tranh.

“Cái quái? Đại thần đào hoa muốn lập đội với mình a?” Tiêu Chiến banh con mắt của mình áp sát màn hình máy tính hoang mang nghĩ.

<Ding>

Vương Nhất Báo: Này, ngươi không có đó hả?

Tiêu Chiến mắt chưa hề chớp, tay vô thức gõ máy tính.

Chiến Điện Hạ: Ta có đây, ngươi tạo nhóm đi.

“Asiss mày vừa mới làm cái gì vậy hả Chiến ??!?!??!” Chợt nhận ra những gì mình vừa gõ đang hiện trên màn hình, Tiêu Chiến tự đánh bốp bốp vào bàn tay mình.

Vương Nhất Báo: Hảo, ngươi mau chấp nhận đề nghị

Chiến Điện Hạ: Nhưng đại thần ngươi sao lại mời kẻ như ta vào nhóm?

Vương Nhất Báo: Ngươi là cao thủ top 3.

Chiến Điện Hạ: Ngươi hạng nhất còn gì…sao lại….?

Vương Nhất Báo: Ta định nhờ ngươi đánh hộ!

Chiến Điện Hạ: O.O – ý ngươi là cho ngươi ăn ké exp?

Vương Nhất Báo: Ta sẽ trả công đang hoàng, gần đây ta bận chút việc.

Chiến Điện Hạ: (*´﹃`*) được thôi…

Vương Nhất Báo : Thế ta đi, hai tiếng nữa quay lại trả công cho ngươi.

Tiêu Chiến khó hiểu nhìn màn hình, đại thần top 1 mà cũng đi nhờ người khác cày level giúp kiểu này à? Thực khó tin. Mà thôi kệ, dù sao cũng đúng lúc cậu định treo máy đi ra ngoài, một công đôi việc lại còn được trả công, không dại gì mà phải từ chối.

.

.

.

Vì đợt nhập học sớm hơn dự định nên màu tóc cậu nhuộm chưa kịp thay đổi, thành ra hiện tại đã bị phai màu và xơ tóc. Vốn không quan tâm cho lắm về những gì người khác nói về mình, nhưng bị chị Vy Vy càm ràm mãi cũng mệt, đành hôm nay rảnh rỗi (cúp học) nên đi nhuộm lại.

"Nhuộm đen ạ." Tiêu Chiến nói nhanh khi gặp một nhân viên trong salon.

Hai tiếng sau, Tiêu Chiến với mái tóc đen tuyền bước nhanh trong khuôn viên trường đại học BXG, mà lúc này cũng vào giấc tan học của khóa chiều, gây chú ý không ít. Nhiều người đi ngang qua nhưng đôi mắt vẫn liếc nhìn. Tiêu Chiến vẫn một kiểu đút tay vào túi áo khoác, nhìn thẳng, đi thẳng.

VÈOOOOOOOO

Một thằng điên nào đó ngang nhiên chạy xe mô tô trong sân trường, băng ngang trước mặt Tiêu Chiến khiến cậu bị giật mình ngã sang bên lề đường, tay bị xước, chân bị một vết rách dài. Cái thằng điên đó thì lại chạy biến mất tiêu. Tiêu Chiến nhăn nhó cố gắng ngồi dậy, nhưng không đứng lên nổi.

"Đứng lên được chứ ?" Một bàn tay to dài, khớp xương rõ ràng giơ ra trước mặt Tiêu Chiến.

"Đ....được a." Tiêu Chiến vịn lấy bàn tay kia, cố sức đứng dậy.

Âm thanh trầm ấm lại một lần nữa vang lên: "Có thể đi được không?"

"Được a".- Cậu vẫn đang cúi đầu kiểm tra vết thương ở chân.

"Tốt, tôi đi nhé." Người đó quay lưng bước đi, đôi môi nở nụ cười nhẹ dù Tiêu Chiến chẳng để ý.

"A! Cảm ơn." Tiêu Chiến lúc này mới ngước lên nhìn, nhưng người kia đã đi được một đoạn, cậu lại không đeo kính nên không nhìn rõ đối phương là ai.

Không biết là có nghe được hai tiếng cám ơn của cậu không nhưng có vẻ hắn ta giơ tay cao lên vẫy chào tạm biệt, lưng cũng không quay lại, chỉ có mái tóc màu nắng vàng ấm áp nổi bật dưới ánh chiều tà…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com