Chương bảy
Hai người ở bên nhau náo loạn một ngày, vừa chuyển nhà vừa nấu cơm, vừa nói chuyện phiếm. Vì thế sáng ngày thứ hai tỉnh dậy chuẩn bị đi làm, Tiêu Chiến lại buồn ngủ đến một cấp độ mới, hoàn toàn không thể tỉnh táo lên nổi. Chần chừ nửa ngày vẫn phải uống xong ly cà phê Vương Nhất Bác pha mới miễn cưỡng tỉnh táo lại.
Tiêu Chiến cúi đầu xoa đôi mắt cay xót, vẫy tay chào với Vương Nhất Bác vẫn còn mặc áo ngủ đứng ở cửa, sau đó mới vụng về đi giày vào, đội mũ lên, mơ mơ màng màng ra khỏi nhà. Vương Nhất Bác chỉ yên tĩnh đứng phía sau nhìn anh rời đi, cạnh chân có Tiểu Tán meo meo kêu, ngoác miệng duỗi người ra rồi lại lật người lộ ra cái bụng lông xù lăn lăn.
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đóng cửa lại, lúc này mới cúi người đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa lông dài mềm mại trên người mèo con. Cậu rũ mắt không biết nghĩ cái gì, lông mi dài đổ bóng xuống đáy mắt, thoáng lộ ra ánh nước trong mắt, suy nghĩ mơ hồ phức tạp.
Một lát sau, cậu trở về phòng của mình, úp tập ảnh duy nhất của mẹ đặt trên đầu giường xuống, hô hấp trầm đi, cau mày.
Vương Nhất Bác lại ngẩng đầu, nâng cánh tay xoa nhẹ mái tóc vàng kim nhạt của mình, vẫn mềm mại như cũ, cho dù có nhuộm đi nhuộm lại, chất tóc cũng vẫn giữ được như cũ.
Cậu lúc này đột nhiên có chút an lòng, không biết đến cùng là thứ gì trong lòng đã bị cậu buông xuống, nhưng chỉ là cậu bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nỗi buồn trong lồng ngực cũng chẳng còn giày vò nữa. Giống như cục đá đè ép trong lòng rất lâu được một người lặng lẽ nhấc đi, cứu người đã bị nhốt rất lâu ở đó là cậu, cũng cho cậu một cái ôm ấm áp.
Vương Nhất bác nhìn Tiểu Tán ngoan ngoãn nhấc bước đến gần, mím môi cười bất đắc dĩ, không có động tác gì, chỉ là yên tĩnh không tiếng động nói trong lòng:... Tiểu Tán, anh muốn đi cắt tóc.
Tiểu Tán đương nhiên không nghe thấy, chỉ ngoan ngoãn phe phẩy cái đuôi, nghiêng đầu nhìn cậu.
Vương Nhất Bác bế nó từ dưới đất lên, lấy chóp mũi cọ cọ nhẹ nhàng vào trán mèo con, vô cùng thân mật. Động tác này cọ đến mức Tiểu Tán cũng ngại. Mèo con cuộn mình oán giận meo meo hai tiếng, dùng đệm chân có ý đồ đẩy Vương Nhất Bác ra.
Nhưng thần sắc Vương Nhất Bác vẫn ôn nhu như cũ, con ngươi bao trùm một tầng ánh sáng nửa khép rũ xuống, không biết suy nghĩ lại bay tới phương xa nào, tạm dừng thật lâu không di chuyển. Sau một lúc, cậu mới đưa Tiểu Tán xuống đất, đi thay một bộ quần áo mặc hằng ngày, vội vàng chuẩn bị ra ngoài.
Đợi đến đêm khuya Tiêu Chiến về nhà, bạn nhỏ non nớt một đầu tóc vàng nhạt đã hoàn toàn thay đổi dáng vẻ, một tay cậu ôm mèo con ngáy khò khò, một tay cầm điện thoại gõ chữ.
Ngay sau đó, điện thoại trong tay Tiêu Chiến hơi rung một chút, truyền đến tin nhắc nhở. Âm thanh làm anh thoáng giật mình mở to mắt, qua một lúc mới cúi đầu cầm lên nhìn, quả nhiên là tin nhắn Vương Nhất bác vừa nhắn cho anh.
Vương Nhất Bác: Chiến ca, lúc nào thì anh về nhà? Em đói bụng... Còn có, bên ngoài lạnh lắm đấy, đừng để bị cảm nhé.
Vương Nhất Bác: Em cắt tóc rồi, anh về phải nhớ khen em đó.
...
Đến khi anh ngẩng đầu lên lần thứ hai, cậu con trai vừa nhuộm đầu lại màu đen vừa cắt hơn nửa đang nhìn anh hé miệng cười, tai và gương mặt đều đỏ bừng, tựa hồ còn có chút ngại ngùng kì lạ.
Bạn nhỏ hiếm có lúc lộ ra biểu cảm ngại ngùng như thế, trên mặt cũng không phải là thần sắc tủi thân ấm ức chau mày như trước kia nữa. Tiêu Chiến bỗng nhiên cảm thấy nơi nào ấm áp trong lòng bị chọc một cái, anh không kìm được cũng cười ngây ngô hai tiếng, bên tai nóng cực kỳ, chẳng cần nhìn cũng biết là đã đỏ cả lên.
"Vương Nhất Bác, em đẹp trai quá đi!" Tiêu Chiến làm theo yêu cầu của Vương Nhất Bác, lần đầu tiên thành thật khen cậu một câu, ngay sau đó mới đưa ra câu hỏi của mình, "Sao lại đột nhiên muốn đi cắt tóc còn nhuộm lại màu đen thế? Quyết định đột ngột quá."
Vương Nhất Bác nghe vậy loạng choạng đứng dậy, sốt ruột vội vàng đưa những dòng chữ đã gõ xong cho anh xem: Thật ra... Em để kiẻu tóc như vậy là vì mẹ em, bởi vì... lần đầu tiên gặp mẹ, là thời điểm em phản nghịch nhất.
"Thế nên em như vậy là vì... vì đang nhớ mẹ đúng không?" Tiêu Chiến đột nhiên hiểu được ý của Vương Nhất Bác, có một chút mơ hồ hình dung được dáng vẻ trong đại não cậu, nhưng lại vẫn không thấy rõ.
Anh hít hít chóp mũi đột nhiên chua xót, thanh âm nói chuyện cũng khàn khàn , không biết là bị gió bên ngoài thổi, hay là vì trong lòng bỗng nhiên nảy lên một cảm xúc mơ hồ.
Vương Nhất Bác gật gật đầu, lại đánh một đoạn chữ: Em vẫn luôn cảm thấy rất có lỗi với mẹ, vẫn luôn cảm thấy chỉ có nơi có mẹ mới là nhà, cho nên vẫn luôn để tóc như vậy... Nhưng giờ không giống thế nữa, Chiến ca, em có một ngôi nhà mới rồi.
Tiêu Chiến giống như đột nhiên hiểu rõ được cái gì.
Vương Nhất Bác dừng một chút, tiếp tục đánh chữ nói: ... Cảm ơn anh, anh.
"Anh..." Tiêu Chiến không nghĩ rằng Vương Nhất Bác sẽ đột nhiên xúc động như thế. Anh bỗng nhiên có chút nghẹn ngào khó miêu tả, trái tim bị vị ngọt lấp đầy, khiến anh chẳng nói được lời nào.
Vương Nhất Bác cười chỉ chỉ màn hình điện thoại: "Cảm ơn anh, cho em một gia đình mới, giữa Bắc Kinh xa lạ phồn hoa này."
Cậu sờ sờ một hộp quà giấu phía sau đã lâu, do dự bất an, lại thận trọng mà đưa hộp quà kia vào tay Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến thất thần nhận lấy hộp, tựa hồ như cũng không định mở ra luôn. Vương Nhất Bác thấy thế lại nóng nảy, đưa tay ra muốn lật tay anh, năm ngón mở ra rồi lại khép lại, cuối cùng vẫn nản lòng rụt về, chật vật gõ chữ giao tiếp.
Vương Nhất Bác nói: Mở ra xem đi, là quà gặp mặt cho anh đây.
Tiêu Chiến chậm rãi đọc xong chữ trong điện thoại Vương Nhất Bác, chân tay luống cuống nhìn hộp quà nho nhỏ kia, không nhịn được ngẩng đầu nhìn biểu cảm nghiêm túc của Vương Nhất Bác. Qua thật lâu, chịu đựng tất cả cảm xúc phức tạp, chuẩn bị tâm lí xong, Tiêu Chiến rốt cuộc cũng cẩn thận mở món quà đầu tiên mà Vương Nhất Bác tặng cho anh.
Bên trong thật ra chẳng để cái gì, chỉ có một cái hộp nhỏ, cũng chẳng để được bao nhiêu, độ đáng quý cũng chẳng xét theo mức lớn nhỏ... Bên trong chỉ có một cái ghim cài áo tinh xảo xinh xắn hình con thỏ, còn có... hai cái máy trợ thính mới tinh đặt bên cạnh ghim cài áo.
Hốc mắt Tiêu Chiến thoáng đỏ lên, anh run rẩy muốn buông món quà xuống, giống như thể món quà gặp mặt này quá mức bỏng tay nên không dám chạm vào. Cũng có thể là vì đây là lần đầu tiên được tặng một món đồ quý giá đến thế. Cả người Tiêu Chiến đều không biết phải làm sao, vừa nhìn Vương Nhất Bác, vừa ngẩn ngơ rơi nước mắt, môi run run nửa ngày cũng không bật ra được chữ nào.
Vương Nhất Bác đem món quà mà anh muốn buông ra nhét lại vào lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng gật đầu với anh, ý bảo anh cứ yên tâm mà nhận lấy. Vương Nhất bác thuận tiện lấy đầu ngón tay viết trong lòng bàn tay anh: Chúng ta, là người một nhà.
Người một nhà?
Đối với Tiêu Chiến mà nói, cái từ này có biết bao nhiêu ấm áp.
Từ nhỏ không có cha mẹ ở bên, người thân duy nhất của anh là bà ngoại. Đó là người anh vô cùng quý trọng, rồi sau này lại bởi vì chuyện của bà ngoại mà rất áy náy. Vì thế suốt cả nửa đời người, anh đều liều mạng vì một phần áy náy ấy. Tiêu Chiến cuối cùng một mình tới thành phố lớn Bắc Kinh này, lăn lộn ở nơi thấp nhất.
Lâu lắm rồi anh không cảm nhận được một gia đình là mùi vị thế nào.
Chính bởi vì đã quá lâu không cảm nhận được, nên đứa trẻ phần lớn thời gian ở xa nhà mới càng thêm nhung nhớ, mới khát vọng được ỷ lại vào một người, khát vọng có được sự ấm áp của gia đình.
Cũng giống như cuộc sống từ lúc tiểu học của Vương Nhất Bác, chỉ có thể chìm trong hồi ức mà mẹ để lại. Bọn họ chẳng qua đều là hai kẻ cô đơn, hai que diêm yếu ớt tự mình đốt lửa sửa ấm, ôm lấy những khẩn cầu và hy vọng của người đối diện, gian nan mà tự ti sống.
Tiền sinh hoạt của Vương Nhất Bác ban đầu là do ba cấp cho, nhưng từ khi cậu bỏ học đến giờ, nguồn kinh tế sau này đều là do cậu nghiêm túc làm việc kiếm được. Gia đình mà ba không cho cậu được, mẹ đã cho cậu, nhưng mẹ đi rồi, vì thế đi đến ngày hôm nay, người tới người lui, cả một đời, chỉ có Tiêu Chiến vội vàng xâm nhập vào sinh mệnh cậu.
Phải có bao nhiêu duyên phận, mới được hội ngộ một cách vừa bình phàm lại oanh liệt như thế, giữa thịnh thế bình yên này.
...
Nếu như hỏi Vương Nhất Bác trong tương lai về những điều cậu đã trải qua, hỏi rằng trước khi gặp được Tiêu Chiến, cậu đã ở đâu, đang làm gì.
Vương Nhất Bác sẽ đáp: "Tôi đang trên đường chìm xuống."
Vậy sau khi gặp được Tiêu Chiến, nói với anh rằng anh là gia đình của em xong, cậu đã biến thành cái gì?
Vương Nhất Bác đáp: "Nước."
TBC.
Tác giả: Câu trả lời cho câu hỏi ở đoạn cuối cùng tham khảo từ một đoạn nhỏ mà tôi rất thích trong tác phẩm On Earth We're Briefly Gorgeous của Ocean Vương, tôi cảm thấy thật sự quá lãng mạn, tượng trưng cho tất cả giải thoát và dũng cảm.
Cuối cùng hôm nay cũng viết đến đoạn quan trọng nhất cả truyện rồi.
Ai phải đi làm xa hoặc rời khỏi nhà một mình chắc là sẽ hiểu được những gì hôm nay tôi viết nhỉ...
Còn có, hôm nay cho tận ba cái dao này, có tim hay không? 🔪🔪🔪 ( lễ phép mỉm cười)
Editor: Trường Tuỳ cưng vậy mọi người nhớ tim trên lofter cho tác giả nữa nhaaa
Còn về đoạn chú thích của tác giả, chính xác là từ tác phẩm của Ocean Vương, một nhà thơ, tiểu thuyết gia người Mỹ gốc Việt (chỉ tiếc là mình cũng chưa có điều kiện đọc tác phẩm này nên mọi người có thể lên gg để biết thêm chi tiết nhó). Đoạn cuối viết hay xỉu á mọi người nên mọi người cũng vote và cmt nhiệt tình nheeee ❤️🥺
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com