Chương hai mươi
Cuối cùng ba người vẫn cùng ngồi trên sopha, chuẩn bị nghiêm túc nói chuyện một lần, Tiêu Chiến bất đắc dĩ nhìn những xa cách và xấu hổ giữa bố con hai người, nghĩ thầm chắc hẳn không phải chỉ có Vương Nhất Bác là tính tình bướng bỉnh, ba Vương cũng có cái tính xấu không bỏ được mặt mũi.
Người nhà nhưng lại cứ ngại ngùng như vậy, không chịu mở miệng nói chuyện tử tế, cũng khó trách sẽ cãi nhau từ nhỏ đến lớn.
Nhưng nghĩ lại, hai người cũng đều ngốc thật. Ba Vương không nhìn thấy được sự vô tình ỷ lại của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cũng không hiểu được ý tốt của ba Vương khi ông hiếm khi nhẹ giọng nói chuyện. Vì thế quan hệ ngày càng kém đi, không để lại một chút đường lui nào.
Anh có chút buồn cười khó hiểu, nhưng cái không khí này thật sự làm anh không cười nổi, Tiêu Chiến chỉ có thể chuồn đi, lại một lần nữa chạy vào phòng bếp trong ánh mắt kinh ngạc của Ba Vương, yên tâm mà pha trà.
Ba Vương run rẩy chỉ Tiêu Chiến, lại mê man mà nhìn Vương Nhất Bác nửa ngày không nói ra được gì.
Vương Nhất Bac mím môi khua tay múa chân với ông: Đây là bạn trai của con.
Tay ba Vương lập tức run rất mạnh, không kém người mắc bệnh Parkinson là bao, cuối cùng vẫn ấp úng không nói nên lời, chỉ có thể sụp đổ quay trở về, một lần nữa lấy tay che mặt.
Thật ra ông nên đoán ra từ sớm, cũng nhìn ra từ sớm rồi. Có thể được Vương Nhất Bác đưa đến gặp mặt, thay Vương Nhất Bác nói chuyện với mẹ, ngoại trừ người yêu quan hệ thân mật nhất ra sẽ không có người khác. Rốt cuộc cũng không thể là thân thích ở nơi xa đến được, vậy ít nhất ông cũng phải gặp rồi chứ!
Nhưng ba Vương nhìn Vương Nhất Bác nghiêm túc dùng động tác tay để nói ra, vẫn khó có thể không kinh ngạc.
Nhiều năm như vậy ông chưa từng nghĩ đến việc Vương Nhất Bác sẽ thích con trai, đương nhiên không phải ông cảm thấy xu hướng đồng tính kì quái, mà là lần đầu tiên phát hiện ra chuyện vốn dĩ ở xa mình như thế lại xảy ra ngay trước mắt. Ví dụ như con trai ruột có một người bạn trai, lại ví dụ như... Có thể có cơ hội gần gũi, nói chuyện với con trai không thông qua điện thoại.
Ba Vương thở dài, tay vụng về mà khua qua lại: Vậy, các con ở bên nhau như thế nào .
Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn ông, bỗng nhiên có chút buồn cười: ... Ba có thể nói chuyện, con không bị điếc.
Ba Vương: "..."
Ba Vương: "Các... Các con làm sao lại ở bên nhau được thế?"
Vương Nhất Bác mím môi cười một cái, giơ tay làm động tác: Trùng hợp có duyên thôi.
Ba Vương hàm hồ lý giải ý nghĩa Vương Nhất Bác thể hiện, nhưng lại không hiểu được ý con trai mình là gì. Ông không nhịn được hắng giọng, nghiêng đầu không lên tiếng, bắt đầu bẻ ngón tay trầm tư, trùng hợp có duyên: rốt cuộc có ý nghĩ đặc biệt gì.
Vừa vặn lúc này Tiêu Chiến bưng trà ngon đã pha xong trở lại, anh cúi đầu đặt chén trà lên bàn cà phê trước mặt, sau đó giữ ấm từ từ châm trà.
Lúc này ba Vương mới có tâm tư đi nhìn dáng vẻ của Tiêu Chiến -- không thể không nói, thật là một đứa trẻ trông rất sạch sẽ, ngũ quan cũng xinh đẹp, nhất cử nhất động đều thể hiện ra ôn nhu.
Ông dường như thoáng hiểu ra vì sao VƯơng Nhát Bác lại thích một người như vậy rồi. Ba Vương thở dài, chủ động xoay người, mở miệng nói với Vương Nhất Bác: "Nhất Bác, chúng ta... nói chuyện tử tế một lần được không?"
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều hơi giật mình, sau một lúc lâu, Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở ra, đưa cánh tay lên, tháo máy trợ thính anh đeo trên vành tai xuống, lại nhẹ nhàng bỏ tay Vương Nhất Bác đặt máy trợ thính vào lòng bàn tay cậu. Sau đó Tiêu Chiến cười nhạt với hai người, buông ấm trà xuống, xoay người trở về phòng.
Ba VƯơng nhìn máy trợ thính nằm yên vị trong tay Vương Nhất Bác liền ngây người, lúc này mới chậm chạp nhận ra rằng Tiêu Chiến cũng có chỗ bất tiện, tức khắc bừng tỉnh. Còn nữa, đứa nhỏ còn trẻ như vậy đã có hành động vô cùng lễ phép khiến cho ông tăng gấp bội hảo cảm, bất kả sau này có thêm người nhà là nam hay nữ, dường như ông đều có thể chấp nhận được.
Nếu là Nhất Bác thích, lại là một đứa trẻ ngoan hoàn toàn xứng đáng, vậy cũng thuận theo họ đi thôi.
Vương Nhất Bác cũng không chú ý nhiều đến biểu cảm thay đổi của Ba Vương, cậu chỉ hơi hơi siết chặt năm ngón tay thành quyền, bàn tay nhẹ cọ vào máy trợ thính. Lại khó được rũ mắt trầm tư một lát, lúc này mới ngoan ngoan ngẩng đầu lên nhìn người cha chẳng biết từ khi nào đã già nua đi rất nhiều.
Ba Vương cảm thái nói: "...Cậu ấy thật là một đứa trẻ tốt, ôn nhu giống như mẹ con vậy."
Vương Nhất Bác ngẩn ra, hốc mắt bỗng nhiên có chút chua xót kì lạ. Cậu trầm mặc giơ tay, do dự rồi lại kiên định mà khua chân múa tay nói: Ba... con xin lỗi...
Cậu iếp tục nói: Cũng cảm ơn ba.
...
Đến lúc ba Vương phải đi, mặt trời đã xuống núi từ lâu, màu đen bao trùm không gian, chỉ có sao trời rải rác và một ánh trăng tròn điểm xuyết bên trên. Ông không định ở lại nhà Vương Nhất Bác ngủ, rốt cuộc thì còn việc ở công ty cần ông làm. Người một nhà cuối cùng cũng chỉ ngồi cùng một bàn, ăn cùng một bữa cơm, rồi nghe ba Vương khen ngợi Tiêu Chiến nấu nướng tốt, nói mấy chuyện ba hoa chích choè,... sau đó cứ như vậy đến lúc ba VƯơng rời đi.
Lúc ba Vương đi còn lưu luyến nhìn lại trong nhà mấy lần, căn nhà như thế tuy rằng không lớn, nhưng lại cực kỳ ấm áp, không giống như văn phòng hiu quạnh, thiếu mấy phần hơi thở con người, cũng khó chắc Vương Nhất Bác mấy ngày nay không hề tới công ty, cơ bản đều ở nhà làm việc.
Trong một mái nhà có hai người, một mèo, lúc chán có thể ôm, trêu mèo, cùng nhau xem TV... vừa ấm cúng vừa vui vẻ.
Nếu đời này còn có cơ hội, ông cũng muốn sống như thế.
Ba Vương mím môi vui mừng vỗ vỗ vai hai đứa nhỏ, sau đó đột nhiên nhớ đến cái gì, vội vàng lấy ra hai bao lì xì thật dày, không cho phép từ chối, dùng sức nhét vào tay hai người.
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều ngây ra, nhưng ba Vương hình như cũng hơi xấu hổ, thậm chí không cần giải thích cứ như vậy nhìn hai đứa nhỏ kinh ngạc khó xử, chỉ có thể gian nan cắn răng ném ra một câu "Đây là tiền mừng tuổi muộn!" xong liền vội vồi vàng vàng bỏ chạy mất dạng.
Tiêu Chiến phản ứng lại trước, dò đầu ra cửa nói: "Chú!! Năm mới vui vẻ!!"
Ba Vương vừa chạy vừa khó thở: "Tôi mà chú cái gì!!!! Gọi Ba!!!!!!"
Tiêu Chiến mặt đỏ lên, choáng váng một giây mới ấp úng nói: "...Vâng, vâng... ba..."
Anh nỗ lực ổn định tâm trạng, lại cao giọng nói: "... Ba nhớ lần sau lại đến nhé!!"
Một câu chẳng dài bao nhiêu này, có thể là nói thay cho Vương Nhất Bác, hoặc là... nói thay cho mong muốn bấy lâu nay của ba Vương.
_________________
Chỉ muốn nói là chap sau có thịt =))))))))))) Tuần sau bọn em một đứa thì trả điểm thi, một đứa thì bắt đầu thi =)))))) sợ hãi các thứ 🤧🤧
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com