Chương mười
Đến khi mặt trời chiều ngả về tây, màn đêm sắp buông xuống. Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến ở trong căn phòng nhỏ của anh, ăn không ngồi rồi, rảnh rỗi chơi điện thoại, hai người đắp chăn dày, nghiêng ngả vừa vặn nằm cùng nhau, giữa màn đêm góp lạnh run rẩy, khó khăn mà cho đối phương ấm áp. Thôn xóm nhỏ này tuy là xa xôi một chút, nhưng vẫn có tín hiệu, bằng không nghỉ ngơi ở đây mấy ngày cuối cùng, có lẽ không chỉ Vương Nhất Bác mà cả Tiêu Chiến cũng sẽ chán chết.
Tiêu Chiến có chút mệt mỏi, đi đường núi cả ngày về còn phải giúp bà ngoại nấu cơm nước, hiện giờ nằm lên giường chỉ thấy mệt mỏi, không phát ra tiếng động gì. Vương Nhất Bác nhìn anh, trở mình bò dậy, khoanh chân ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, ngoan ngoãn cúi đầu nhìn tin tức mới cập nhật không lâu trước đây.
Cuối cùng vẫn là Tiêu Chiến không chịu nổi nhàm chán như thế, liền cọ qua cọ lại trong ổ chăn ấm áp dễ chịu, dịch đến gần Vương Nhất Bác một chút, mơ mơ màng màng làu bàu: "Vương Nhất Bác, em có biết phía nam còn có thứ gọi là thuỷ triều mùa xuân không? Anh đến Bắc Kinh ba bốn năm, cũng chưa từng thấy Bắc Kinh có."
Vương Nhất Bác cau mày, hơi mang vẻ nghi ngờ mà nghiêng đầu, nhẹ nhàng viết một dấu chấm hỏi trong lòng bàn tay duỗi ra của Tiêu Chiến.
"Quả nhiên là em không biết!" Tiêu Chiến hé môi cười, nửa chống người dậy hừng hực hứng thú nói, "Chính là, em biết cái kiểu gạch men sứ trên đất không? Cái loại mà vừa bóng loáng vừa lạnh ý. Ở phía nam, lúc đến mùa xuân cực kỳ ẩm ướt, trên gạch men sứ còn đọng cả nước được, sau đó sẽ rất trơn, cực kỳ dễ ngã."
Vương Nhất Bác nhìn mà cảm thấy hứng thú mà rũ cằm, tựa đến gần Tiêu Chiến chút, có ý muốn nghe ra hơn. Hơi thở ẩm ướt của cậu thổi lên da thịt Tiêu Chiến, bao phủ một tẩng nước nhàn nhạt, cũng nóng bức hệt như vậy. Tiêu Chiến nhất thời đỏ cả tai lên, mấp máy ấp úng hơn nửa ngày, không nói được câu nào.
Đối diện với ánh mắt tràn ngập nghi hoặc của Vương Nhất Bác ở phía đối diện, Tiêu Chiến chỉ có thể lùi vào trong giường một chút, che nửa cái đầu vào ổ chăn: "Khi anh còn nhỏ từng đến nhà người ta chơi, gặp loại gạch men sứ ấy đã ngã rất nhiều lần... Nói nữa thì hơn mất mặt, lúc trước anh ghét thuỷ triều mùa xuân lắm. Nhưng... Tự mình đến phương Bắc dốc sức làm việc, hoá ra là vẫn rất nhớ đến đặc điểm chỉ riêng khu phía nam này mới có.
Vương Nhất Bác nhấp môi cười, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu Tiêu Chiến, thuận tay xoa xoa mái tóc xù xù của đối phương.
Tiêu Chiến gạt tay cậu xuống, lẩm bẩm nói: "Vương Nhất Bác, mùa xuân tới rồi, em cùng anh đi xuống phía nam chơi nhé, anh sẽ đưa em vào thành phố, náo nhiệt lắm, chúng ta cùng đi ăn đồ ngon."
Vương Nhất bác rũ mắt xuống, lông mi run rẩy, lát sau liền chậm rãi gật đầu.
Cậu mấp máy cánh môi, trong cổ họng khàn khàn, nói một câu chẳng phát ra tiếng động nào: Được.
Ngay sau đó cậu liền nhíu chặt mi, che môi ho hai tiếng. Trong lòng Tiêu Chiến thoáng chốc hoảng hốt, vội bật dậy, dùng tay xoa xoa lưng Vương Nhất Bác, lại vỗ nhẹ hai cái như để giảm bớt ho khan kịch liệt.
Đợi Vương Nhất Bác thấy khoẻ hơn, anh lại vươn tay lấy ly nước đặt trên đầu giường, đặt vào trong tay Vương Nhất Bác bảo cậu uống.
Vương Nhất Bác ho đến mức gò má đỏ bừng lên, hơi nước trong mắt mơ hồ, lại vẫn nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, ánh mắt có chút phức tạp, tràn đầy suy nghĩ lạ lùng. Cậu cứ nhìn như vậy thật lâu, mới hiểu chuyện mà nghiêng đầu đi, ngoan ngoãn uống nước.
Vương Nhất Bác uống hơn nửa ly nước ấm, mới từ từ hết ho. Kết quả, bạn nhỏ vừa ngồi dậy liền vô cùng đáng thương mà chôn đầu vào hõm vai Tiêu Chiến, hơi thở vừa nhỏ vừa chậm, cả người đều vô cùng tủi thân.
"Vương Nhất Bác..." Tiêu Chiến lo lắng nhíu chặt chân mày, nhỏ giọng dò hỏi, "Giọng nói của em, bao giờ mới có thể tốt lại vậy?"
Vương Nhất Bác nghe vậy, người hơi cứng đờ lại một chút.
Cậu trầm mặc giơ tay đặt lên cánh tay Tiêu Chiến, lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ trên lớp vải mỏng,khiến cho anh có hơi nóng. Một lúc lâu sau cũng chẳng hề phản ứng gì, chỉ thấy được bên dưới hầu kết chuyển động, nuốt nước bọt xuống, cánh môi run rẩy, đè ép cổ họng.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Chiến mới nghe được bên tai truyền đến một tiếng cực kỳ nghẹn ngào và vụn vỡ.
Mà Vương Nhất Bác, như thể liều mạng mà che lại yết hầu, há to miệng, vốn dĩ là vẫn chẳng thể nói ra được, nhưng lại dùng hết toàn lực để phát ra một tiếng vụn vỡ như gào rống.
Cậu nói: "...Tiêu, Chiến..."
Vương Nhất Bác đột nhiên lại ho lên, vẫn nỗ lực đè ép đau đớn kịch liệt trong yết hầu, lòng trầm lại, từng câu từng chữ, cắn răng đến cực kỳ thống kế, lại vẫn muốn nói hết câu này bằng mọi giá: "Sẽ... tốt thôi..."
Sẽ tốt thôi.
Giọng nói của em sẽ có một ngày tốt trở lại, sẽ có một ngày như thế, em sẽ có thể dõng dạc mà gọi tên của anh, không phải với đau đớn tê tâm liệt phế như thế này, với máu tươi không ngừng tràn ra khỏi khoé môi nữa.
Tiêu Chiến hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Vương Nhất Bác hiện giờ vẫn chẳng có cách nào nói chuyện, giọng nói nghe như thể chẳng chịu nổi nữa, đấy là chưa kể đến việc cậu nói một chữ lại phải dùng lực ho khan một tiếng, khó chịu như thể sắp ho cả phổi ra rồi, cả người cũng không ngừng run rẩy. Thậm chí có lúc trong cơn ho còn mang theo tơ máu, nhuộm đỏ cả bờ môi, khiến cho trái tim Tiêu Chiến cũng run rẩy lên, thật sự không chịu nổi, muốn cậu dừng lại đừng nói nữa.
Nhưng nhìn biểu cảm quật cường của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lại không đành lòng ngăn cản cậu.
Vương Nhất Bác nhíu chặt mày, năm ngón tay nắm chặt khuỷu tay Tiêu Chiến, đầu ngón tay dùng lực đến mức tái nhợt.
Cậu cực kỳ chán ghét chính mình như thế.
Trước kia lúc có thể nói, dùng hết sức lực, cũng chẳng hề gọi được một tiếng mẹ, giờ không thể nói chuyện được nữa, lại muốn liều mạng mà gọi tên một người.
Cậu cực kỳ chán ghét một kẻ chẳng hề được vận mệnh chiếu cố như mình, cực kỳ chán ghét một thân thể tàn tật khuyết thiếu như thế. Vương Nhất Bác không biết phải biểu đạt cảm xúc nản lòng đến vậy như thế nào, những lời vụn vỡ mà cậu mang theo khiến cậu đau đớn, tựa như lưỡi dao sắc bén cắm vào tim, thật sự đau quá... Đau quá... Cũng thật sự rất khó chịu.
Hốc mắt cậu đỏ ngầu, nghẹn ngào a lên hai tiếng, rồi lại như trước chẳng hề phát ra tiếng. Đợi thêm nhiều lần thử mà chẳng được, lại có ý Tiêu Chiến lo lắng suốt ruột ngăn cản khuyên bảo cậu, Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng hoàn toàn dừng lại. Cậu suy sụp chôn đầu trên bả vai Tiêu Chiến, lần đầu tiên giống như một đứa trẻ, ở trước mặt Tiêu Chiến khóc đến vừa chật vật lại bất lực, toàn bộ thân thể đều cuộn lại, mở miệng oà khóc nhưng lại chẳng phát ra được tiếng gì, hốc mắt đỏ bừng tràn đầy nước, ngay cả chóp mũi mềm mại cũng nhăn lại.
Nước mắt lăn xuống, trôi qua khoé môi, lại rơi xuống yết hầu, mang đến một trận cay nóng đau đớn. Hô hấp Vương Nhất Bác run rẩy, căn bẳn chẳng thể khống chế được nước mắt.
Nếu em không phải thế này, nếu em có thể nói chuyện.
Em sẽ không vô dụng như thế, sau khi nghe hết những điều ấy lại chỉ có thể trốn tránh hiện thực.
Nhưng em thật sự cảm thấy, hiện giờ em, kém cỏi đến mức chỉ có hai bàn tay trắng, sẽ chỉ làm anh lãng phí cả đời để bảo vệ một kẻ ngu ngốc còn chẳng thế nói được cả lời "em yêu anh".
Vì sao với em, một chuyện đơn giản như thế, em cũng chẳng làm được?
Vì sao lại là em, vì sao chứ...
Lần đầu tiên, Vương Nhất Bác cảm thấy hận chính mình vô dụng như thế.
TBC.
__________
Uwu, bảo bối hong vô dụng chút nào, cưng cưng nàaa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com