Chương sáu
(06)
Đêm đó hai bạn nhỏ nói chuyện rất muộn. Cuối cùng buồn ngủ quá không chịu nổi liền cùng nhau nằm trên thảm mềm mại ngủ mất. Hơi thở trầm ổn đều đặn, cuộn mình ngủ thật yên ổn. Sau nửa đêm Vương Nhất Bác có tỉnh một lần, ngái ngủ mò đi lấy chăn đắp cho Tiêu Chiến, mình cũng chui vào cùng, co chân tay lại ngủ tiếp.
Ngày hôm sau Tiêu Chiến tỉnh dậy, thấy màu tóc vàng kim nhạt kia gần trong gang tấc, hơi thở khẽ phả vào đỉnh đầu anh, nong nóng, ẩm ướt, lưu luyến dung hoà cái lạnh buổi sớm. Anh mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu nhìn cằm Vương Nhất Bác, lúc này mới nhận ra chính mình gần như sắp chui vào lòng đối phương, chân tay co lại đều tê, khó có thể giãn ra.
Anh trở mình lấy khuỷu tay kéo căng cơ thể nhũn ra sau giấc ngủ, kéo theo đầu tóc lộn xộn chui ra khỏi ổ chăn ấm áp. Tiêu Chiến mím môi, một lát sau lại thật sự không chịu nổi, ngáp một cái, hơi cong người duỗi eo, giống như một chú mèo lười biếng.
Bên ngoài cửa sổ có ánh nắng chiếu vào trong nhà, sáng cả một khoảng. Cũng có tia sáng dừng ở sườn mặt Vương Nhất Bác, chiếu rõ bụi bặm lơ lủng trong không trung, cùng với khuôn mặt góc cạnh của người thiếu niên. Tiêu Chiến hơi thoáng nhìn, có một chút hoảng hốt khó tả. Anh bỗng nhiên lại nghĩ đến hôm qua, khi đối phương vươn tay đeo máy trợ thính cho anh ôn nhu đến tận cùng. Gương mặt non nớt lại thanh tú ấy thật sự rất thích hợp sống dưới ánh mặt trời, đẹp đến mức khiến người ta rung động, cơ hồ như sẽ lập tức rơi vào vực thẳm mang tên cậu, một đi không trở lại.
Tiêu Chiến nghiêng người lấy mu bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên khuôn mặt mềm mại của Vương Nhất Bác, thử gọi cậu dậy, nhưng đại khái là bạn nhỏ tính tình vẫn hơi cục, trở mình không thèm để ý đến anh, đến đôi mắt cũng không chịu mở ra.
Tiêu Chiến tức khắc bật cười, thấp giọng nói: "Vương Nhất Bác, dậy thôi nào, mặt trời đã chiếu đến mông rồi."
Tiếng của anh vừa nhẹ vừa mềm, cực kỳ nhu hoà, có lẽ là Vương Nhất Bác ăn mềm không ăn cứng, lúc này lại thật sự nâng mí mắt lên, nhấp nhấp khoé môi khô khốc. Một lúc lâu sau, cậu liền nâng cánh tay nhấc chân lên, một phen ấn Tiêu Chiến vào trong chăn, thừa dịp người ta vẫn còn ngẩn ngơ, lại trùm lên người đối phương.
Cả người Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác ép chặt, căn bản không dậy được, anh giằng co hai cái xong cũng đành bất lực, ủ rũ cụp đuôi mắt với Vương Nhất Bác hơn nửa tiếng mới đợi được bạn nhỏ xoa tóc rời khỏi giường, còn không ngừng ngáp.
Tiêu Chiến không biết nói gì: "May là hôm nay tôi không có việc gì, bằng không nhất định tôi sẽ đến muộn, Nhất Bác, em ngủ nướng quá đấy."
Vương Nhất Bác đang đánh răng, liếc nhìn sang anh, ngậm bàn chải duỗi tay viết lên mặt anh: Không đi làm, ngủ thêm một ít.
Tiêu Chiến bị đầu ngón tay cậu viết đến ngứa, run rẩy lùi về sau hai bước xoa xoa mặt, ngại ngùng mở miệng: "Tôi vốn định tỉnh ngủ rồi sẽ về nhà."
Vương Nhất Bác nhíu mày, nhận ra bây giờ mình thật sự không có phương tiện để viết chữ, lúc này mới tùy ý dùng thủ ngữ mà người ngoài cũng hiểu được: Nhà anh thế nào?
Tiêu Chiến rõ là đã học qua thủ ngữ, cũng không có không quen cách giao tiếp như vậy: "Là một cái chung cư nhỏ, tương đối cũ, cũng may tiền thuê nhà rẻ nên tôi vẫn luôn ở đó."
Vương Nhất Bác lại khoa tay múa chân nói: "Anh có muốn đến nhà em ở không? Phòng cho khách để anh thuê."
"Hả? Không tốt lắm đâu, tôi... Cũng không thuê nổi căn phòng tốt như thế." Tiêu Chiến bị nội dung mà cậu khoa tay múa chân là cho hoảng sợ, thiếu chút nữa thì bị sặc nước bọt, "Cái chung cư kia tôi ở cũng không nát lắm, không sao đâu!"
Vương Nhất Bác nhíu mi, tay lại làm nhanh mấy động tác, tựa hồ là có chút không kiên nhẫn: Phòng của em, em muốn nhận của anh bao nhiêu tiền cũng được, sẽ không nhiều lắm đâu.
Tiêu Chiến cắn răng do dự mãi, cánh môi mấp máy vẫn muốn nói cái gì đó cự tuyệt lời mời của Vương Nhất Bác. Nhưng ngay sau đó, đợi Vương Nhất Bác đánh răng xong rồi, cậu liền tủi thân cầm lấy tay Tiêu Chiến, nghiêm túc viết mấy chữ, trong nháy máy đánh sập trái tim anh.
Vương Nhất Bác nói: Em chỉ có một mình, rất cô đơn.
Tiêu Chiến tức khắc á khẩu không trả lời được: "..."
...
Mấy giờ sau, dẫn theo hai va li hành lí, đứng ở trước của nhà Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến vẫn còn có chút mơ hồ.
Bất thình lình bị đối phương kéo đến chung cư cách đó hơn nửa tiếng đi đường, rồi lại dọn dẹp thu gom hành lí chuyển nhà, quần áo anh còn chưa gấp xong thì Vương Nhất Bác đã dùng điện thoại nói chuyện với chủ nhà được một đống vấn đề, tốc độ nhanh đến mức anh không nói nên lời, cảm giác chính mình chật vật lạ kì, chẳng giúp được cái gì cả
Sau đó bạn nhỏ lại ngoan ngoãn chạy đến giúp anh thu dọn đồ đạc, dọn hết nửa ngày mới được hai vali đồ, ít đến đáng thương. Trong lúc ấy Tiêu Chiến không biết mình đã nhận được bao nhiêu ánh mắt oán trách ghét bỏ của Vương Nhất Bác, anh chỉ càng dọn lại càng cúi thấp đầu, cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Không nói đến những chuyện đó, tiền Vương Nhất Bác cho anh thuê nhà thậm chí còn thấp hơn tiền thuê ở chung cư cũ rất nhiều, anh ở mà lương tâm có chút bất an khó nói, bất an đến mức cuối cùng Tiêu Chiến hoàn toàn không thể ngồi yên được, dứt khoát bao toàn bộ việc nhà và việc nấu nướng cho Vương Nhất Bác để báo đáp những gì cậu đã làm cho anh.
Vị tiểu Bo chỉ biết thái dưa chuột nấu mì gói nhìn Tiêu Chiến thuần thục xử lí nguyên liệu nấu ăn đến ngây người, cầm cái tạp dề nhỏ màu hồng chân tay luống cuống đứng đó căn bản chẳng giúp được gì. Tiêu Chiến liếc nhìn cậu một cái còn thấy buồn cười, nhịn đến tận lúc làm cơm xong mới không nhịn nổi nữa cười đến run cả vai lên.
Vương Nhất Bác không thể nói chuyện, không thể bộc lộ sự cục súc, chỉ có thể giơ tay đuổi đánh Tiêu Chiến, ầm ĩ một hồi, suýt thì quên cả ăn cơm.
Cuối cùng khi hai người ngồi lên bàn, phía chân trời đã mờ dần, đan xen với màu mặt trời nhàn nhạt, tầng tầng lớp lớp mây tía, mặt trời ngả dần về phía tây.
Vương Nhất Bác ngoan ngoãn cúi đầu ăn bát mì có hơi lạnh, mặt mày giãn ra, ăn rất nhanh, lại cũng vẫn nhấm nháp cẩn thận. Cậu ăn một miếng lại giơ tay cho Tiêu Chiến một ngón cái, cười lộ ra hai dấu móc, ngọt ngào, đáng yêu không chịu được.
Tiêu Chiến thấy cậu thích ăn liền nhẹ nhàng thở phào, cười cúi đầu, lấy đũa lay lay sợi mì trong chén.
Vương Nhất Bác đột nhiên dừng ăn, miệng phình phình ra còn chưa kịp nuốt, lại vội không đợi nổi duỗi tay khoa chân múa tay viết trên bàn: Tiêu Chiến, anh thật lợi hại.
"Hả?" Tiêu Chiến nghe được tiếng ở chỗ cậu, lúc này mới mơ màng ngẩng đầu nhìn chữ cậu viết, ngay sau đó không khỏi bật cười, "Tôi không lợi hại gì đâu, em không cần phải nói hươu nói vượn, một bát mì bình thường như thế đơn giản lắm."
Vương Nhất Bác lắc lắc đầu.
"Thật đấy, không lừa anh đâu, em cảm thấy khó là vì em không biết nấu cơm." Tiêu Chiến nâng mặt cười nói, "Em vui là được rồi, Vương Nhất Bác, về sau tôi có rảnh sẽ nấu ăn. Mùi vị ở nhà ngon hơn đồ mua bên ngoài nhiều lắm."
Vương Nhất Bác nghe vậy, nao nao, chiếc đũa trong tay dường như bỗng nhiên trở nên vô cùng nặng nề.
Hốc mắt cậu thoáng đỏ lên, lại dùng sức gật đầu hai cái.
Đúng vậy, mùi vị ở nhà, quả thực ngon hơn đồ mua bên ngoài nhiều lắm.
Cậu đã sắp quên mất rồi.
TBC.
__________
Ỏooo, cái chương này cưng hông nè. Trời bắt đầu trở lạnh rồi mọi người nhớ giữ gìn sức khoẻ nha 🥺
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com