Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15Cảm ơn

"Hắc Liên – Chu Tán Cẩm..."

Hai mươi sáu năm qua cậu chưa từng đem lòng yêu thích một ai, vì cậu biết tình yêu chính là thứ ái tình mang lại cho con người ta nhiều đau khổ nhất. Ấy vậy mà cái lần tình cờ cậu gặp anh ở sân bay đã đem lòng yêu thích của mình đặt vào người con trai ấy. Một người cao cao tại thượng mà cả đời này có nghĩ thì chắc cậu cũng không thể chạm vào được, thân phận của anh đặc biệt, vẻ đẹp của anh cũng đặc biệt, tấm lòng của anh còn đặc biệt hơn. Ngoài ông Uông thì anh chính là người đầu tiên đối xử với cậu thật ấm áp, anh đã vô tình mang lửa về sưởi ấm cho trái tim lạnh lẽo của một cậu bé cô đơn, anh có một nụ cười thật dịu dàng, giọng nói thật nhẹ nhàng, đôi mắt sáng long lanh cứ như thế ngày qua ngày cậu ôm ấp bóng hình anh. Cậu điều tra tất cả mọi thông tin về anh, càng điều tra chỉ càng làm cậu say mê anh hơn mà thôi, anh là con người vừa tài giỏi vừa mang vẻ đẹp hoàn mỹ. Ngày hôm nay cậu thu hết can đảm của mình để hỏi anh, cậu muốn biết mình có từng được anh ghi nhớ qua không, trước khi hỏi cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng khi bị anh nói không nhớ ấy vậy mà cậu vẫn đau lòng...

Anh quan sát được hết chứ, làm sao cậu có thể qua mắt được đôi mắt tinh anh của anh, anh là đang muốn xem cậu có biểu hiện như thế nào với anh, xem bao lâu nay người anh luôn nhớ thương có đặt anh vào trong tim một chút nào không, hôm nay nhìn biểu hiện của cậu anh đã có câu trả lời, anh khẽ cười nét cười thập phần dịu dàng ấm áp.

"Anh không có nhớ em... mà lúc nào anh cũng yêu em"

Kéttttt...

Chiếc xe tấp thẳng vào lề, cậu đưa đôi mắt đang còn ngấn nước nhìn anh, thoáng chớp mắt một cái một giọt nước rơi xuống gò má trắng hồng của cậu.

"Anh... anh có biết mình nói cái gì không?" Đôi mắt long lanh cậu mở to nhìn anh mà hỏi.

"Em biết anh là người thế nào không?" bỏ qua câu hỏi của cậu anh lại hỏi cậu.

"Biết chứ ạ."

"Tốt, vậy lời nói của anh không đáng tin?"

"Không, ý em không phải vậy, mà là... lời anh nói lúc nảy..."

"Lời đó thì làm sao? Em có chỗ nào không hài lòng?" ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt thoáng đỏ của cậu.

"Em có chỗ nào không hài lòng chứ... chỉ là... chỉ là..." cậu lí nhí trả lời anh.

"Lái xe đi".

Anh đưa cậu đi từ ngạc nhiên này cho đến ngạc nhiên khác, cậu còn chưa kịp thích ứng đã được anh ra lệnh cho xe chạy, thế mà cậu cứ ngoan ngoãn làm theo lời anh không chút phản đối, Hắc Liên cậu là người có chính kiến lập trường vững vàng vậy mà khi đứng trước anh cậu thấy mình thật nhỏ bé...

Anh nhắm hờ đôi mắt, vẻ ngoài tĩnh lặng, ai nhìn vào khuôn mặt anh bây giờ đều nghĩ anh đang ngủ chứ không hề biết rằng bên trong đó là từng đợt sóng cuốn âm ĩ... Một buổi chiều mùa đông năm đó, anh vẫn còn là đứa bé con mười tuổi theo cha mình đi làm từ thiện, một buổi thiện nguyện của Ngài Nghị Trưởng tại một cô nhi viện nằm bên một sườn núi nhỏ. Các em bé được các sư cô dẫn qua chào ba của anh, các em đều ngoan ngoãn và đáng yêu, chỉ duy nhất cậu bé bảy tuổi ngồi ở cái xích đu nhỏ tay ôm một con búp bê cũ kỹ không hề mải mai đến chuyện đang diễn ra. Cậu có đôi mắt tròn to đen láy nhưng tuổi thơ lại kém mai mắn, anh chỉ vào cậu bé và hỏi người sư cô bên cạnh mình thì biết được cậu bé ấy mới được đưa vào, cha mẹ cậu ấy qua đời trong vụ hỏa hoạn, lính cứu hỏa chỉ cứu được mỗi cậu bé ấy, nhưng kể từ khi được đưa vào đây cậu ấy không chơi với một em nhỏ nào, suốt ngày cứ ôm lấy con búp bê mà khóc, rất tội nghiệp. Anh không thể rời tầm mắt khỏi cậu, tại sao gương mặt đáng yêu như thế mà phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Ban đầu anh cũng có ý định nhờ ba anh nhận nuôi cậu bé nhưng đáng tiếc ngươi tính không bằng trời tính, sư cô bảo đã có người nhận nuôi cậu bé nhưng ngày mai người ta mới đến đón cậu bé được vì người đàn ông ấy chỉ có một mình ông phải trở về nhà chuẩn bị thêm đồ sẵn sàng cho cậu bé vào ở...

Anh đã bỏ lỡ cậu như thế, chắc là cậu cũng không biết anh là ai đâu, cho đến ngày anh gặp lại cậu ở sân bay, anh nhìn ánh mắt của cậu rất quen nên đã cho người điều tra cậu... Thì ra năm đó người nhận nuôi cậu là ông Uông, ông còn cho cậu ăn học tử tế lớn lên lại còn là một trợ thủ đắc lực cho ông, anh cứ ngỡ cái duyên của anh và cậu chỉ dừng lại ở chiều mùa đông năm đó nhưng không ngờ thượng đế an bài cho anh va phải cậu. Một cú va chạm tình cờ tưởng chừng như vô tình nhưng trong lòng kẻ hửu tình thì trở thành một vết tích trong tình yêu, ở đời có bao nhiêu cái gọi là vô tình, anh lại là một trong những người vô tình nhất, vô tình gặp cậu, vô tình thương xót cho tuổi thơ của cậu, vô tình muốn nuôi cậu, vô tình ghi nhớ cậu vô tình mãi mãi là vô tình.

"Anh ơi..."

"Đến nhà rồi sao?"

"Dạ"

"Sao em biết nhà anh?"

"Ban nảy em quên hỏi anh, lúc anh ngủ quên em đã nhắn hỏi Chiến ạ."

"Vào nhà đi, anh mời em chén trà."

"Dạ, em cảm ơn anh."

Cậu theo anh vào nhà, nhà của anh bố cục đơn giản không cầu kỳ nhưng cậu nhìn cũng có thể đoán từng lớp khóa an ninh ở đây không phải ai muốn vào cũng được. Bên ngoài là cánh cổng rào sắt được lắp hệ thống khóa nhận diện khuôn mặt lẫn vân tay, bên cạnh từng dãy hàng rào trồng hoa thủy tiên che đi hệ thống báo động. Bước vào bên trong sẽ thấy vệ sĩ đứng chia ra hai người vào một góc nhưng vệ sĩ chỉ đứng bên ngoài khi bước vào trong nhà chỉ duy nhất có người quản gia lớn tuổi ra chào anh. Cậu thấy anh nói gì đó với người quản gia rồi anh bước lại gần cậu khi cậu vẫn còn đứng lóng ngóng ở ngoài sân.

"Em vào nhà ngồi chờ anh, anh lên phòng thay đồ xong sẽ xuống liền."

"Dạ."

Nói rồi anh đi lên phòng, bác quản gia bước lại gần chào cậu rồi bưng cho cậu một ly nước cam rồi lại lui vào nhà trong, cậu ngồi nhìn ngắm kiến trúc ngôi nhà của anh, đúng là người tao nhã kiến trúc cũng tao nhã nhưng không kém phần sang trọng, anh chủ yếu lấy tông màu trắng kết hợp vàng đồng, lối thiết kế hiện đại xen lẫn phong cách cổ điển, hai phong cách nhưng đẹp tinh tế, thật hài hòa bắt mắt người nhìn "nhà anh thật ấm áp".

Đột nhiên nhìn nhà của anh cậu lại nhớ về cái gọi là "nhà" của mình... năm đó cậu mới lên bảy, khi vừa tan học về thì thấy nhà mình bị cháy, cậu vứt cặp chạy thật nhanh vào tìm cha mẹ của mình, nhưng cậu vừa vào đến cửa thì có một làn khói xộc thẳng vào mặt mũi cậu, nước mặt nước mũi cậu trào ra, cậu gào thét tìm cha mẹ của mình mà vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, cậu chỉ nhớ sức nóng của lửa làm cho cậu ngất đi, trước khi ngất cậu còn nhìn thấy hai chiếc băng ca khiên bố mẹ cậu ra ngoài... Cậu tỉnh lại chỉ thấy một màu trắng xóa của bệnh viện và mùi thuốc khử trùng, cô y tá thấy cậu tỉnh thì vui mừng chạy đi tìm bác sĩ, họ vào khám cho cậu xong rồi mới báo cho cậu biết là ba mẹ cậu bị ngạt khói và bỏng nên không qua khỏi. Nhà của cậu bị cháy do bình gas phát nổ, lúc đó ba và mẹ cậu đang ở trong bếp nấu bữa chiều nên không chạy ra ngoài kịp... Với cậu bé bảy tuổi như cậu thì đó là một cú sốc, cậu đã khóc khóc đến lúc nước mắt khô cạn, năm đó là năm cuối cùng mọi người thấy nước mắt từ khuôn mặt của cậu. Sau khi được hội bảo trợ giúp an táng cha mẹ của mình, cậu trở về nhà để nhìn căn nhà lần cuối thì thấy con búp bê của mình nằm lăn lóc ở ngoài sân, cậu nhớ là mình để nó ở cửa sổ trong phòng chắc là sức nóng của lửa làm nó văng ra ngoài nhìn nó lắm lem thật đáng thương, đáng thương như chính bản thân cậu. Vậy rồi cậu được đưa đến cô nhi viện, sau đó được ông Uông nhận làm con nuôi, cho cậu một mái ấm thứ hai, nhưng cái nổi đau kia nó đã che mất đi nét vui tươi trong con người của cậu...

"Em đang suy nghĩ gì đó?"

"À, dạ không..."

"Ra vườn đi dạo với anh không?"

"Dạ"

Cậu bước song song với anh ra khuôn viên nhỏ sau ngôi nhà của anh, sân vườn nhà anh cũng thật đặc biệt, anh trồng nhiều loại cây ăn quả, dưới mỗi góc cây lại là một loại hoa khác nhau, bên kia còn có cả hồ non bộ nhỏ để nuôi cá, cậu nhìn thấy rất vui mắt.

"Nhà anh thiệt đẹp nha."

Anh gật đầu hài lòng vì ý tưởng của mình cũng có được sự ủng hộ từ người khác, chứ mỗi lần Tiêu Chiến hay Hạo Hiên đến đều bảo anh định biến ngôi nhà mình thành vườn cây ăn trái à, toàn hái trái ăn xong rồi về còn Tiêu Chiến thì ngắm cá xong lại bảo để em nghĩ xem nấu món nào cho hợp lý. Anh đưa mắt nhìn qua mấy người vệ sĩ ở cạnh vườn đang nhìn anh và anh hất tay ra lệnh cho họ lui về nghĩ, không đợi anh nói bọn họ đều biến mất để không gian riêng cho anh và cậu.

"Sao bọn họ đi hết rồi?"

"Anh muốn nói chuyện với em, họ không muốn ăn cẩu lương?"

"Anh... anh..."

"Anh thì làm sao?"

"Như vậy nguy hiểm lắm... họ bảo vệ anh sẽ tốt hơn"

Anh ngồi xuống cái ghế dưới ngôi nhà bèn kéo tay cậu lại ngồi chiếc ghế bên cạnh mình "Vậy là thời gian qua em cũng đã điều tra qua anh là ai, đúng không?"

"Nếu em nói không đúng chính là sỉ nhục trí tuệ của anh rồi... thật ra từ ngày gặp anh ở sân bay em cũng có điều tra qua thân thế của anh, với cả có hỏi qua ba Uông..."

"Ừm... công bằng mà nói Hắc Liên như em luôn luôn hành xử khéo léo" anh gật gù đáp lời cậu.

"Vậy còn anh, anh cho điều tra em khi nào, từ cái ngày gặp nhau ở bar WZ vì vụ việc của Trác Thành nhỉ?" cậu vừa hỏi anh lại vừa trả lời theo suy nghĩ của mình.

Anh lắt đầu "không".

"Vậy anh cũng như em sao, từ lần gặp ở sân bay"

"Không" anh vẫn lắc đầu lần này kèm theo là cái vuốt tay nhẹ nhàng lên tóc của cậu, cậu nghiêng đầu về phía tay anh đưa mắt nhìn anh chờ đợi câu trả lời... "từ khi em còn là nhóc nhỏ ở cô nhi viện, anh lần đó theo ba làm thiện nguyện có gặp qua em, anh đã để ý em từ khi đó, nhưng lúc đó em rất buồn nên không chú ý đến ai, cho nên em cũng không biết anh...".

"Ra là vậy..."

"Tán Cẩm à"

"Dạ"

"Chuyện lúc nảy anh nói em có suy nghĩ gì?"

"Chuyện nào ạ, nảy giờ anh nói nhiều chuyện lắm" cậu vẫn chưa hiểu nên tròn mắt hỏi lại anh.

"Không ngờ một Hắc Liên làm việc có chính kiến lập trường vững vàng như em mà trí nhớ lại kém như vậy ha... vậy thôi em có thể xem như anh chưa nói gì."

"A, đường đường là một bang chủ Hắc Long, Bộ trưởng Bộ ngoại giao mà cũng có mặt trẻ con này nữa sao, thôi cho em xin lỗi mà... em chỉ là ngạc nhiên vì anh nói lúc nào cũng yêu em thôi chứ em không có quên..." cậu ôm lấy cánh tay đang xoa tóc mình dỗ dành anh.

"Vậy em có cho anh cơ hội..."

"Em có xứng với anh sao...?hình như không... em chỉ là đứa trẻ mồ côi còn anh đường đường là một thân phận cao quý đã vậy...?"

Lời chưa nói hết đã bị môi anh chặn lấy, một nụ hôn nhẹ nhàng không hời hợt cũng không quấn quýt, chỉ là anh muốn cho cậu một chút niềm tin với tình yêu của anh, rời môi cậu ra anh nhẹ nhàng từ tốn nói.

"Tán Cẩm, anh không cho phép em có suy nghĩ như vậy, tình yêu mà có sự phân biệt tuổi tác, địa vị, thân phận thì đã không còn là tình yêu nữa... nếu tình yêu là một phép thử vậy anh với em cùng làm phép thử đó được không, chúng ta sẽ thử yêu xem như thế nào, em có đồng ý với anh không?" anh ôm lấy đầu của cậu vùi vào ngực mình mà thì thầm.

"Lời anh nói thật hay, thật cảm động, em đồng ý thử với anh, cho dù phép thử đó có đau thì cũng chính là em cam tâm tình nguyện để được đau..." cậu rơi một giọt nước mắt hạnh phúc trong lòng ngực của anh.

"Được, chúng ta thử, anh sẽ chứng minh cho em thấy cam tâm tình nguyện mang tên hạnh phúc..."

"Dạ"

Trong tình yêu là như thế, anh vì cậu, cậu vì anh, chúng ta vì nhau, Hắc Liên là ai, Bang chủ Hắc Long là ai, không quan trọng, quan trọng là trong tim họ có ai. Tất cả đều như là số phận, sự t ình cờ ấy cũng không thể không có, nhưng rồi qua đi mọi thứ sẽ bình thường, và đâu đó trên bước hành trình anh và cậu rồi cũng sẽ gặp nhau như là định mệnh, việc bây giờ nên làm là anh đặt tình yêu ở nơi cậu còn cậu gửi gắm tình yêu vào anh, cả hai yêu nhau chính là yêu bản thân để được nhận lại hạnh phúc.

Hết chap 15

Bonus tấm hình Hắc Liên và bang chủ Hắc Long

---------------------------------------------------KEI----------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com