Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

23.

Tiêu Chiến ngồi ở đó khóc rất lâu, một lúc sau bên cạnh xuất hiện một cô gái trẻ, có lẽ cũng là vội vàng đến đây.

Cô gái kia ngồi cạnh bên cậu, khóc còn to hơn cậu nhiều. "Lão Vương, anh nhất định không thể có chuyện gì. Anh xảy ra mệnh hệ gì, em với con biết làm sao đây?"

Nghe đến đây, Tiêu Chiến đột nhiên ngừng khóc. Cậu quay sang cô gái bên cạnh, nhìn đắm đuối.

Người kia nhận ra ánh mắt của cậu, lập tức quay sang nhìn lại, nước mắt cả hai còn lấm lem trên má. "Anh.. anh là bạn anh ấy à?"

"Tôi.. cô là gì của anh ấy?"

"Tôi là vợ mới cưới của anh ấy"

Tiêu Chiến cảm giác dường như có gì đó không đúng. "Vợ... vợ mới cưới?"

"Anh là gì của chồng tôi?". Cô gái vừa nói vừa nức nở mấy tiếng trong cổ họng.

Tiêu Chiến có chút ngơ ra. Từ bao giờ Vương Nhất Bác của cậu lại có vợ rồi, đã vậy người ta còn đang mang thai? Lẽ nào....?

"Chồng cô là ai vậy?"

"Anh có bị ngớ ngẩn không? Chồng tôi đương nhiên là người đang cấp cứu bên trong rồi. Anh là ai vậy?"

"Tôi là bạn trai của người bên trong"

Cô gái kia trợn trắng mắt nhìn cậu như người ngoài hành tinh. "Cậu bị điên à? Chồng tôi liên quan gì tới cậu?"

Tiêu Chiến đưa tay lau nước mắt, còn đang định cãi lại thì một bóng người xuất hiện ngay khúc rẽ vào.

"Chiến Chiến, em sao lại ngồi đây?"

Tiêu Chiến như không tin nổi, đứng bật dậy.

"Chiến Chiến?"

"Anh? Là anh thật?". Tiêu Chiến cứ vậy oà khóc nhào vào trong ngực anh, trên người Vương Nhất Bác ngoài mùi hương quen thuộc còn lẫn thêm mùi sát trùng của bệnh viện, bình thường Tiêu Chiến đều chán ghét mùi này, bây giờ lại cảm thấy cho dù phải hít đầy phổi cũng thấy không sao.

"Ngoan, đừng khóc. Làm sao vậy?"

"Anh... em tưởng anh... ở bên trong..."

"Bên trong là đồng nghiệp anh. Anh vừa tới sở cảnh sát về"

"Hức.. họ nói là bác sĩ Vương, lại còn cùng khoa với anh, còn trẻ tuổi. Chẳng phải anh nói khoa anh chỉ có mình anh trẻ nhất sao? Hức..."

"Cậu ấy nhỏ tuổi hơn anh. Vừa chuyển công tác vào tháng trước. Tên Vương Lăng"

"Em sợ lắm. Anh... em rất sợ.."

Nhìn Tiêu Chiến còn đang xúc động như vậy, Vương Nhất Bác liền kéo ra góc khác, tránh ảnh hưởng đến cô gái kia.

Cố gắng dỗ dành Tiêu Chiến xong, Vương Nhất Bác tiến lại động viên cô gái.

"Sẽ không có chuyện gì đâu, cô đừng lo lắng ảnh hưởng đứa nhỏ"

Cô gái hai mắt đỏ bừng nén bi thương gật đầu. "Cảm ơn bác sĩ Vương". Sau đó lại nhìn sang Tiêu Chiến đỏ hoe mắt đứng bên cạnh.

.

Sau 4 tiếng giành giật sự sống, cuối cùng Vương Lãng cũng tai qua nạn khỏi mà trở ra. Lúc cánh cửa bật mở, cả ba người gấp gáp chờ bác sĩ thông báo, thật may cậu ta phước lớn mạng lớn, ngoài mất máu nhiều thì thật may không đụng đến tim.

Vương Lãng được đưa vào phòng hồi sức tích cực, lúc này cô gái kia mới thở phào nhẹ nhõm.

Trước khi rời đi, cô không quên quay lại cảm ơn Tiêu Chiến. "Thực sự vô cùng cảm ơn anh, người đã chuyền cho chồng tôi gần nửa lít máu. Lúc tôi đến y tá có báo. Chỉ là tưởng đồng nghiệp trong bệnh viện hiến cho"

Tiêu Chiến xoa xoa đôi mắt vì khóc nhiều mà hơi mỏi, kéo lên một nụ cười. "Thực ra lúc đó tôi hiến cho bạn trai tôi mới đúng, nên cô không cần cảm ơn"

"Dù sao cũng rất biết ơn anh"

"Cô vào với anh ấy đi. Tụi tôi xin phép đi trước"

"Cảm ơn hai người rất nhiều"

..

Tiêu Chiến vừa rút đi không ít máu, bất ngờ cảm thấy chóng mặt. Vương Nhất Bác vội vàng đỡ lấy cậu, ánh mắt ngập tràn lo lắng.

"Em sức khoẻ không tốt, còn dám rút nhiều máu như vậy?"

"Em sợ mất anh"

Vương Nhất Bác rất muốn mắng cậu một câu, cuối cùng là không đành lòng, cúi người ôm ngang cậu lên.

"Anh, bỏ em xuống"

"Nếu em không muốn anh hôn em ở đây thì tốt nhất em nên im lặng"

Tiêu Chiến xấu hổ nép vào trong lòng anh, tay cũng ngoan ngoãn giữ lấy cổ người yêu.

"Em lúc đó rất sợ hãi, em gọi cho anh không được, đến đây thì lại chứng kiến cảnh này, em thực sự vô cùng sợ hãi. Em chưa từng nghĩ đến công việc của anh lại cũng nguy hiểm đến vậy. Em chưa từng nghĩ đến một ngày anh đột ngột rời đi sẽ thế nào. Em thực sự rất hoảng loạn, lúc đó em cảm giác như tim mình ngừng đập, anh có hiểu không? Em thậm chí còn nghĩ đến chuyện dùng nửa mạng của mình đổi cho anh. Thực ra em chưa từng thử nghĩ mình yêu anh nhiều đến mức nào, cho đến hôm nay em mới biết, em thực sự yêu anh hơn cả bản thân em"

"Tiêu Chiến"

Tiêu Chiến ôm chặt lấy cổ anh, bật khóc ngon lành. "Cảm ơn anh, vì anh luôn ở đây. Cảm ơn vì anh sống tốt. Em thực sự rất yêu anh"

Vương Nhất Bác mở cửa xe, đặt Tiêu Chiến vào ghế phụ rồi ép môi mình lên môi cậu. Anh thực sự không chịu nổi nữa, từ lúc nhìn cậu khóc đến sưng mắt húp mặt ở trước phòng cấp cứu anh đã muốn làm thế này, chỉ tiếc là mãi đến bây giờ mới có cơ hội làm điều đó.

Tiêu Chiến vừa khóc vừa hôn môi, cảm giác nụ hôn này hoàn toàn không giống những nụ hôn trước đây.

"Tiêu Chiến, anh vĩnh viễn sẽ không để em một mình"

....

.190822

#tôm

Cuê quá 🙄🙄

Những chiếc ảnh để đời 🤣🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com