Chương 1.
Ting. Tin nhắn điện thoại vang lên.
"Ngày mai chúng ta đi khảo cổ, đừng quên đấy." Anh mở điện thoại ra xem tin nhắn. Anh trả lời lại tin nhắn nhắn: "Tôi nhớ rồi."
Anh là Tiêu Chiến, hai mươi sáu tuổi, có một niềm đam mê bất tận với đồ cổ nên anh trở thành một nhà khảo cổ. Anh thường khảo cổ với vài người bạn. Cứ vài tuần sẽ đi một lần, nhưng khảo cổ thì lúc tìm được cái này, lúc lại chẳng có gì.
Sáng hôm sau, ngày 7/9/2020, anh chuẩn bị lên đường đến địa điểm khảo cổ. Anh nhìn vào ba lô.
- Đèn pin, nước, túi ngủ, thuốc, lương khô... Đủ rồi, bắt đầu một cuộc hành trình mới thôi.
Anh vươn vai. Khi anh đến nơi không thấy ai cả liền gọi điện cho những người bạn kia.
- Vu Bân, cậu đang ở đâu? Tôi đã đến rồi. Không khí hơi lạnh, mau đến đón tôi.
- Tôi đang ở ngay con đường đó đây, không khí hơi mát nha. Lạnh chỗ nào?
- Hơi lạnh, tôi đang đứng trước hang động ở Di Lăng nè.
- Di Lăng? Trời, tôi quên nói với cậu là chúng ta không đi Di Lăng nữa mà đi Lạc Dương.
- Cái gì? Nhưng mà ở đây khó bắt xe lắm đấy.
-Cậu cứ thử bắt xe xem, bây giờ chúng tôi sẽ qua chỗ cậu.
- Ừ. Tôi sẽ đi xem xét bên trong xem sao.
Anh đi vào nơi khảo cổ, nơi đây trông như một lăng mộ nào đó. "Chắc sẽ có nhiều đồ cổ lắm đây". Anh thầm nghĩ. Khi anh bước vào đây, bên ngoài trời đổ mưa. Anh bật đèn pin lên, đi được một lúc thì anh thấy có một cái quan tài gỗ đàn hương đắt tiền.
Như có điều gì thôi thúc anh mở nắp quan tài ra. Anh vừa đẩy được nắp quan tài ra, bên ngoài sấm một cái to. Anh nhìn vào bên trong, cái xác mặc hán phục màu xanh, vẫn nguyên vẹn dù đã qua thời gian rất lâu. Đột nhiên cái xác mở mắt ra.
- Aaaaaaaaaaaaa.
- Anh là ai?
Ngươi là ai?
Anh và cái xác đồng thanh nói.
- Tôi là ai liên quan gì anh.
Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?
- Tôi tên Tiêu Chiến, tôi đang đi khảo cổ. Anh đang quay phim sao.
Anh nhìn ngó xung quanh để tìm máy quay.
- Quay phim? Các người nói nó là cái gì?
Cái xác thắc mắc hỏi anh. Ngũ quan tinh tế, chiếc mũi cao vút cùng làn da trắng ngần khiến anh nhìn mãi không rời được.
- Anh đang đùa có đúng không? Quay phim là mọi người diễn lại một khung cảnh nào đó. Giống như đóng kịch vậy. Có hiểu không?
- Giống đóng kịch sao? Hiểu. Nhưng mà ở đây là ở đâu? Tại sao ta ở đây?
- Ở đây là Di Lăng. Còn tại sao anh ở đây thì tôi không biết.
- Di Lăng là ở đâu? Là gì có Di Lăng nào chứ. Từ bao giờ mà một nơi tên Di Lăng chứ? Đây là năm Hoàng Đế bao nhiêu rồi? Ta phải hỏi cho rõ.
Anh đờ người nhìn hắn.
- Đây là thế kỉ 21, không lẽ anh xuyên không rồi?
Anh không tin tình tiết chỉ có trong mấy cuốn tiểu thuyết anh hay đọc mà có thể xảy ra ở đời thực này.
- Xuyên không?
Anh giải thích cho hắn hiểu tất tần tật về xuyên không, không quên giới thiệu bản thân. Nói đi nói lại thì anh biết được hắn tên Vương Nhất Bác, hai mươi ba tuổi, ở cổ đại là một vị Vương thiếu gia. Hắn ngủ, tỉnh lại thì ở đây rồi.
- Vậy ngươi nói xem, bây giờ ta phải làm sao để trở về được thế giới của ta?
- Cái này thì tôi chịu. Hay cậu ở đây rồi từ từ tìm cách nha, tôi còn phải trở về nhà nữa.
-Này, ngươi tính bỏ ta ở đây một thân mình không đồ ăn, không quần áo, không nước uống sao?
Hắn dùng đôi mắt long lanh mà nhìn anh. Ở cổ đại hắn giỏi nhất là nịnh nọt cha hắn, để hắn mua cái này mua cái kia.
- Nhưng tôi cũng không mang cậu về nhà được.
- Ngươi mang ta về đi, ta sẽ ngoan ngoãn mà.
Hắn lay lay tay anh nũng nịu nói. Anh thở dài, lấy điện thoại ra gọi cho Vu Bân kể hết mọi chuyện.
-Xuyên không là có thật sao?
Tiếng Vu Bân từ bên kia điện thoại vang lên.
- Cái này sao nó biết nói chuyện vậy?
Hắn ngây ngốc hỏi anh.
- Im lặng cho tôi nói chuyện, có được không?
- Ừ.
Nói rồi hắn lũi thủi ra một góc ngồi nghe anh và Vu Bân nói chuyện.
-Bây giờ cậu tính sao? Mang cậu ấy về được không?
Anh hỏi Vu Bân.
-Mang về, nghiên cứu.
-Có bệnh sao, cậu ta là người mà, nghiên cứu cái gì?
-Tôi giỡn thôi. Cứ mang về để tìm hiểu về xuyên không cũng được. Tôi sắp đến rồi. Cậu mau đưa hắn ra ngoài.
- Được.
Anh tắt máy quay sang nhìn hắn ôn nhu bảo.
- Đây là điện thoại, nó sẽ giúp ta nói chuyện với người khác nhanh chóng không cần gửi thư nữa.
Hắn đang cúi mặt nghịch cát dưới chân, nghe anh nói vậy ngẫng đầu lên.
- Thật sự ghê vậy?
- Ừ, còn nhiều thứ lắm. Tôi đưa cậu về, nhưng không được đi lung tung.
- Được, đa tạ ngươi.
Hắn cười típ mắt. Nhanh chóng biến thành đuôi nhỏ lẽo đẻo theo sau anh. Cả hai ra đến bên ngoài, đứng đợi Vu Bân đến. Khi Vu Bân đến nơi, nhìn thấy hai người một hiện đại một cổ trang đứng với nhau.
Cả hai đều rất đẹp, đứng chung với nhau khiến mọi thứ xung quanh họ đều bị lu mờ.
- Mau lên xe trở về nha thôi.
Vu Bân hạ cửa kính xuống nói. Anh mở cửa, quay sang nhìn hắn.
- Cậu vào đi.
Hắn khom người vào xe. Anh vào sau, đóng cửa lại xe chạy.
- Đây là xe ngựa gì mà chạy nhanh vậy?
Hắn nhìn anh hỏi.
-Đây không phải xe ngựa, được gọi là xe ô tô. Nhớ chứ?
- Ò, xe ô tô.
Nhà anh khá gần Di Lăng nên chỉ tầm ba mươi phút là đến. Anh đặt tay lên ổ khóa quét vân tay. Bip. Cửa được mở ra, anh nép sang một bên ý mời hắn vào.
- Cái cửa này nó biết kêu sao?
- Không phải nó kêu, mà cũng là tiếng của nó.
- Là sao?
Hắn ngơ ngác nhìn anh.
- Là như vậy đó. Chỉ cần hiểu như vậy là được.
- À, đúng rồi.
Đôi mắt hắn sáng lên như đã nghĩ được điều gì đó.
- Có chuyện gì?
Anh đang cúi người tìm cho hắn đôi dép mang trong nhà, nghe hắn nói vậy thắc mắc hỏi.
- Trước đây ta từng gặp một hình ảnh cũng như lúc này vậy. Nhưng ta nghĩ đó chỉ là mơ. Nhưng bây giờ thì ta tin rồi.
- Đã từng? Không lẽ cậu là người đó sao?
Anh đặt dép dưới chân đứng thẳng người nhìn hắn từ trên xuống dưới.
- Là ai?
- Năm tôi mười tuổi, tôi gặp một cũng ăn mặc giống cậu, nhưng hôm sau thì không gặp nữa nên tôi tưởng đó chỉ là giấc mơ. Nhưng bây giờ nhìn kỉ lại, cậu cũng giống anh ấy.
- Không lẽ ngươi là đứa hài tử đó?
- Không lẽ cậu là anh ấy?
_______
Tuần sau em thi giữa kì rồi nên sẽ không viết được. Mọi người thông cảm nhó ❤. Mọi người nhớ vote và để lại cmt cho em có thêm động lúc nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com