Chương 7
🌸🦁🐰🌸
Bóng đêm đã đến, phố dài lại rực đèn hoa như ban ngày, lầu các hồng tụ vẫy gọi, trên đường phố treo đầy đèn giấy, du khách đi trên đường như đang ngao du tiên cung, có tiểu hài tử cầm "Đinh Linh Đăng" đặc chế chạy khắp phố, loại đèn này dựa vào gió thổi mới có thể cháy sáng, tiểu hài tử chạy như điên, đèn liền cháy mạnh hơn, dưới đèn rũ chuông đồng nhỏ cùng tiếng leng keng vang lên theo, các tiểu hài nhi cầm đèn chạy qua, một đường rực rỡ lung linh, một đường tiếng hoan hô đụng nhau.
Cũng đẹp rực rỡ chói mắt là ánh sáng đom đóm trên gió núi, ngân hà cái thế là một loại đẹp, đèn đuốc trên phố dài lại là một loại đẹp khác, cái trước khiến ngươi cảm thấy thế tục thật dơ bẩn, muốn chạy trốn trong đêm dài; cái sau lại khiến ngươi cảm thấy pháo hoa huyên náo, muốn trầm đọa hồng trần.
Đáng tiếc Tiêu Chiến không cảm nhận được những thứ này, trong mắt y chỉ thấy được một mảnh ánh sáng lạnh xám xịt, chỉ có thể từ biểu cảm vui sướng của Vương Nhất Bác, y mới cảm nhận được một chút ấm áp, mỗi lần nhìn vào ánh mắt của Vương Nhất Bác thì y mới cảm thấy tối nay có chút rực rỡ.
Một chùm cây thủy sinh mọc dưới dòng chảy đung đưa theo gợn sóng, cá nói cho y biết rằng bầu trời đầy sao thật đẹp vì vậy y cố gắng ngẩng cao đầu nhìn về phía trước, dường như thật sự nhìn thấy ngân hà.
Thực tế cho dù không thấy ánh mặt trời thì y vẫn biết ngân hà rất đẹp, tuy cuộc đời này của y không thấy được ngân hà nhưng nhìn từng mảnh vảy cá đẹp biết bao liền biết ngân hà hẳn là phải đẹp hơn vảy màu của chúng nó một chút rồi, chắc hẳn là xinh đẹp rực rỡ.
Lúc đầu mặt Tiêu Chiến không biểu cảm nhìn đèn đuốc "xám xịt" đầy đường nhưng khi thấy Vương Nhất Bác cười vui vẻ đến vậy, y cũng lộ ra nụ cười sáng rỡ theo.
Tuy ta không nhìn thấy nhưng đèn đuốc tối nay hẳn là phải đẹp hơn ánh mắt của huynh một chút, chắc hẳn là xinh đẹp rực rỡ.
"Oa, Nhất Bác, huynh xem bên kia kìa, có rất nhiều người vây quanh, chúng ta đi xem đi."
Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác chen vào đám người ven đường xem náo nhiệt, lão bản đang thét to: "Hây! Mọi người nhìn một chút, nhìn một chút đi, tơ hồng Nguyệt Lão thử nhân duyên, đều tới thử đi nào, cổ tay quấn tơ hồng châu tròn, nếu viên ngọc làm đổ cây nến đốt sáng đèn, vậy chúc mừng ngài a, nói rõ hai vị được trời tạo nhân duyên rồi!"
Thật ra nói trắng ra chính là một hạt châu bị hai cái kẹp nhỏ kẹp lại, hai cái kẹp nhỏ kia cột hai sợi dây tơ hồng tương ứng, tơ hồng quấn trên cổ tay, mạch đập nhảy lên một cái, tơ hồng cũng run theo một cái, cái kẹp liền nới lỏng ra, viên ngọc theo quỹ đạo thiết lập sẵn mà lăn xuống làm đổ cây nến đốt cháy đèn giấy đã được đặt trước. Trò chơi này khó thì khó ở chỗ mạch đập của hai người phải nhảy lên cùng lúc cùng tốc độ, như vậy hai cái kẹp nhỏ kẹp viên ngọc mới có thể cùng lúc buông lỏng ra, viên ngọc mới có thể lăn, cho nên gọi là "Đồng tâm đốt đèn".
Có một nam một nữ đang đứng trước quầy hàng này, lão bản cột chặt tơ hồng vào cổ tay của hai người, cô nương siết chặt góc váy, nam hài cũng thường thường liếc trộm cô nương, hai người đều hồi hộp vô cùng. Hai sợi tơ hồng run run run run, kéo từng chút từng chút, qua hồi lâu mới khiến kẹp nhỏ thả lỏng, viên ngọc lăn xuống lộc cộc, cây nến bị đánh ngã, "phụt" một tiếng, ngọn đèn dầu sáng lên như là tâm động đột ngột.
Lúc ngọn đèn dầu đột nhiên sáng lên, Tiêu Chiến thật sự rất hâm mộ, y quay đầu lại nói với Vương Nhất Bác: "Cái này thật thú vị! Nhất Bác, ta cũng muốn thử, huynh thử cùng ta đi?"
Vương Nhất Bác hơi kinh ngạc, "Chiến Chiến, đây là...... thử nhân duyên."
Tiêu Chiến nói: "Ta biết a, vậy huynh có muốn thử với ta không?"
Ánh mắt của Tiêu Chiến rất đẹp, bị một đôi mắt đẹp như vậy nhìn, bỗng nhiên Vương Nhất Bác cảm thấy dù Tiêu Chiến muốn hắn làm gì hắn đều sẽ bằng lòng.
"Được, chúng ta...... thử một lần đi."
Tơ hồng cột chặt vào cổ tay, chặt đến mức lộ ra một vết ngấn đỏ thẫm. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều chăm chú nhìn viên ngọc kia, qua hồi lâu, ánh mắt Tiêu Chiến từ chờ mong dần dần biến thành ảm đạm. kẹp nhỏ bên phía Vương Nhất Bác đã nới lỏng rất nhiều lần, bên phía y lại không nhúc nhích chút nào, y đã quên, y không có nhịp tim, không có mạch đập, y không thể khiến tơ hồng động đậy, không có cách nào đồng tâm với bất kỳ ai.
Lão bản cũng khó hiểu: "Aiz chuyện gì xảy ra vậy? Vị công tử này, sao tơ hồng bên ngài lại không run a? Ngài đừng nóng lòng, chắc là do dây lỏng, để ta giúp ngài quấn chặt thêm một chút nữa."
Lão bản duỗi tay muốn giúp Tiêu Chiến điều chỉnh, y lại ủ rũ tự cởi tơ hồng ra, biểu cảm khô héo, "Không cần, ta không muốn thử nữa."
Vương Nhất Bác vội vàng tới giữ chặt tay y, "Không sao không sao, vốn chỉ là một trò náo nhiệt, cái này cũng không có mức độ đáng tin gì, đừng buồn."
Tiêu Chiến vẫn rất buồn, cúi đầu không nói lời nào, Vương Nhất Bác cảm thấy rất khó chịu, hắn phát hiện mình không thể chịu được khi thấy Tiêu Chiến không vui, hắn liền muốn dỗ y nựng y, muốn y mỗi ngày đều cười vui vẻ.
Vương Nhất Bác không quản gì hết, hắn duỗi tay kéo Tiêu Chiến vào lòng, "Nhân duyên của chúng ta như thế nào cũng không đến phiên một chiếc đèn tới phán quyết, chỉ cần ngươi vui vẻ, cho dù khắp thiên hạ đều nói hai ta vô duyên, ta vẫn muốn cùng ngươi ở bên nhau."
Tiêu Chiến ngây ngẩn, ngẩng đầu lên nhìn hắn, có chút không thể tin nổi, "Ở bên nhau...... Là cái nào ở bên nhau a?"
Vương Nhất Bác ôn nhu cười một cái, bàn tay to xoa xoa ót Tiêu Chiến, Tiêu Chiến bị xoa đến vẻ mặt ngốc ra, đang muốn hỏi lại cảm nhận được trên trán một mảnh ấm áp, lực độ mang theo ôn nhu lại bá đạo.
Tiêu Chiến hoàn toàn bối rối, giơ tay sờ sờ trán mình, mắt mở thật to, "Huynh...... hôn ta làm gì?"
Mặt Vương Nhất Bác cũng đỏ bừng, có chút ngượng ngùng cười nói: "Cái gì mà làm gì? Chính là cái loại hôn muốn ở bên nhau a, hơn nữa, lúc trước rõ ràng ngươi cũng đã chủ động hôn ta, sao bây giờ lại bày ra vẻ ngây thơ như vậy a?"
Vương Nhất Bác nói chính là mấy ngày hôm trước, lần Tiêu Chiến chạy ra ngoài đêm khuya, môi hắn chảy máu, Tiêu Chiến hôn bờ môi hắn, nói cầm máu như vậy là nhanh nhất. Nhưng mà khi đó Tiêu Chiến chỉ muốn nếm thử máu của hắn, nào giống với bây giờ chứ.
Tiêu Chiến cảm giác trong mắt dâng lên một vũng nước, hơi nhịn không được, "Huynh nói nghiêm túc sao? Ở bên nhau, chúng ta liền có thể hôn hôn cái loại hôn ở bên nhau này sao?"
Vương Nhất Bác phát hiện có đôi khi Tiêu Chiến thật sự ngốc nghếch vô cùng, "Đúng vậy, ngươi có chịu không?"
Tiêu Chiến cười, đang muốn nói chuyện, lúc này bên đường lại có một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá đi qua, dài rộng cao lớn, chiếm hơn nửa đường phố, bốn góc xe ngựa rũ trang sức tượng trưng cho thân phận hoàng tộc. Xe ngựa này thô bạo ngang ngược không màng người đi đường đầy đường, không giảm tốc độ chút nào, chạy như bay xông qua con phố, đám người chạy tứ tán bốn phía, chen lấn khiến Tiêu Chiến lảo đảo một cái, lời muốn nói còn chưa ra khỏi miệng thì cả người đã ngã vào lòng Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác vội vàng đỡ y, lo lắng hỏi: "Chiến Chiến, không sao chứ? Có bị đụng đau không?"
Tiêu Chiến lắc đầu, lơ đãng thoáng nhìn qua chiếc xe ngựa ngang ngược kia, màn xe bị gió thổi lên, khuôn mặt người ngồi trong xe chợt lóe qua, nháy mắt Tiêu Chiến khiếp sợ tại chỗ, y còn hoài nghi mình nhìn lầm rồi, mãi đến khi thấy trang sức bốn góc xe ngựa thì y mới có thể xác định.
Chính là hắn ta, vương gia hoàng thất, phụ thân chết, mẫu thân chịu nhục, vá xương đau đớn...... đều bắt nguồn từ hắn ta, là đầu sỏ khiến Tiêu Chiến mất đi nhịp tim.
Tiêu Chiến tức giận đến mức mắt đỏ bừng, hàm răng cắn rách môi, đốt ngón tay nắm chặt đến mức trắng bệch, trước mắt tràn ngập huyết sắc, nước mắt rơi xuống lạch cạch lạch cạch, sát ý nổi lên bốn phía.
Vương Nhất Bác sợ hãi, "Chiến Chiến, Chiến Chiến, sao ngươi lại khóc? Không vui ở đâu, nói cho ta biết được không?"
Xe ngựa đã đi xa, Tiêu Chiến hít sâu một hơi, quay đầu nói với Vương Nhất Bác: "Huynh chờ ta một lát, chỉ một lát."
Nói xong liền tránh khỏi tay Vương Nhất Bác, chạy vào đám người chen lấn, lời tỏ tình kia, y còn chưa kịp cho một đáp án.
Vương Nhất Bác muốn theo sau thế nhưng đám người như dòng nước hỗn loạn kia khiến bọn họ bị tách ra, chỉ chốc lát sau hắn liền hoàn toàn mất dấu của Tiêu Chiến, hắn nóng vội vô cùng, dựa vào phản ứng của Tiêu Chiến mà đoán được y hẳn là biết người trong xe ngựa kia, vì thế hắn chỉ có thể cố gắng trực tiếp đuổi theo chiếc xe ngựa kia.
--------
Một nam tử mặc sa bào nâu vừa lúc đi tới trước gian hàng này, hắn ta đã chờ ở gian khách điếm mấy ngày, cũng cảm thấy buồn chán, đêm nay đúng lúc nghe nói có hội đèn lồng liền đặc biệt mang tiểu đồ đệ theo đi dạo.
"Sư phụ, người xem đây là làm gì? Hình như là thử nhân duyên?"
Hồ Lan nhìn thoáng qua, lập tức xem thấu cách thức trong đó, khinh thường "hừ" một tiếng, "Chút tài vặt mà thôi, có gì đẹp chứ?"
Bọn họ đang chuẩn bị rời khỏi liền nghe thấy lão bản ở quầy hàng kia nói thầm: "Hừm, không có đạo lý a, sao lại không linh chứ, vì sao tơ hồng treo trên tay người nọ lại không động a, cứ như không có nhịp tim vậy."
Hồ Lan dừng bước, nhìn về phía lão bản, như đang suy tư gì đó mà đứng nghĩ trong chốc lát rồi đi tới dò hỏi: "Lão bản, người không có nhịp tim mà ngươi mới nói kia đi đâu rồi?"
Lão bản sửng sốt, cười nói: "Ôi, ta chỉ thuận miệng nói thôi, trên đời này nào có người không có nhịp tim chứ, vậy không phải thành yêu quái rồi sao!"
"Ngươi hãy nói cho ta biết y đi đâu rồi?"
"Chậc, vừa nãy có một chiếc xe ngựa của hoàng thất đi ngang qua, hình như người đó đuổi theo xe ngựa rồi."
Hồ Lan quay đầu nói với tiểu đệ tử: "Xem ra đêm nay có thu hoạch kinh hỉ rồi, mau, tìm người hỏi thăm xem hướng đi của xe ngựa kia."
"Vâng, sư phụ!"
🌸🦁🐰🌸
Chap sau có biến òy 🤫
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com