Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Giang Trừng lại phát sáng rồi

Tiêu Chiến âm thầm cảm thán. Đúng là bản thật bao giờ cũng hơn bản dựng lại. Ôn Ninh giơ một cánh tay, một vạn người run rẩy, Ôn Ninh giơ hai cánh tay, một vạn khiếp sợ.

Mạch máu nổi trên cổ và lan lên mặt hằm rõ, bàn tay với móng tay dài nhọn cùng các khớp xương trắng bệch có thể xé đôi bất cứ người nào đến gần.

Anh chợt nhớ tới quỷ tướng quân Vu Bân của anh, một quỷ tướng quân trông góc nào cũng thực hiền lành, một quỷ tướng quân ngồi cả ngày đường không bán nổi một cây củ cải, một quỷ tướng quân là cây dán đầy bùa di động.

Trang điểm tạo nên sự khác biệt quả nhiên không sai. Chắc lúc chọn tạo hình, bác đạo diễn cũng đau đầu lắm.

Tiêu Chiến hơi ngó mắt nhìn về phía Vương Nhất Bác. Áo trắng vân mây, mạt nhạch vân mây, bội kiếm Tị Trần theo bên người cũng họa tiết vân mây uốn lượn. Khóe môi hơi mấp máy, không lên tiếng nhưng khẩu hình rõ ràng.

"Sao em lại ở đây?"

"Diễn cho xong rồi về nhà nói."

Thần sắc của Vương Nhất Bác bây giờ rất lãnh khốc, so với lúc diễn suất còn lãnh khốc hơn. Môi mỏng kéo phẳng, đôi mắt hoa đào hẹp ngang xa cách. Nếu chị Dương Hạ trông thấy cậu bây giờ chắc chắn sẽ thốt lên: tôi không chọn sai người.

Vương Nhất Bác trông thấy Tiêu Chiến quay đầu nhìn mình, nửa gương mặt đẹp như tranh vẽ mờ ảo dưới ánh đuốc đỏ vàng, tóc mai sượt trên gò má họa nên một thịnh thế mỹ nhan. Tị Trần nắm trong tay hơi dùng sức nhưng trên khuôn mặt của Vương Nhất Bác vẫn lạnh lẽo y hệt Lam Vong Cơ.

Cậu ở nơi không ai thấy, đầu gối một lần nữa nâng lên chạm vào mông anh nhắc nhở chuyện chính sự.

Tiêu Chiến "a" một tiếng, sáo trúc đặt lên môi, các ngón tay linh hoạt ấn trên thân sáo nhưng âm thanh phát ra vẫn thật sự rất khó nghe cực điểm.

Có hai con hổ, hai con hổ.
Một con không có mắt, một con không có đuôi.
Chạy thật nhanh, chạy thật nhanh.

Tiếng xích va vào nhau kêu leng keng rồi biến mất giữa những cây cổ thụ của rừng Đại Phạn.

Ôn Ninh đi rồi. Đột nhiên Vương Nhất Bác dùng sức nắm chặt khiến cổ tay anh đau điếng, sáo trúc rơi xuống đất phát ra âm thanh lạch cạch.

Tầm mắt phượng đong đong một ánh nước, Tiêu Chiến lí nhí kêu "Đau."

Giọng nói anh mang theo năm phần làm nũng, năm phần trách cứ cào vào tim bạn nhỏ nào đó làm bạn nhỏ ấy mềm nhũn. Vương Nhất Bác vội vàng thu lại lực, đoạn nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay đang đỏ ửng.

Tóc xếp buộc gọn trên đầu, áo đen tà tím nổi bật là chi tiết hoa sen đang nở rộ được thêu tỉ mỉ trên vạt áo, ánh điện loẹt xoẹt phát ra nơi đỉnh nhẫn, bội kiếm dắt ngang hông. Tam Độc Thánh chủ Giang Văn Ngâm - Giang Trừng.

Vốn được xếp thứ năm bảng xếp hạng mỹ nam tu chân giới nhưng vì khuôn mặt luôn cau có nên mười ba năm trước hay mười ba năm sau vẫn không có bóng dáng đại cô nương nào chịu làm đạo lữ với hắn.

Giang Trừng trừng to mắt nhìn một đen một trắng đang tình tứ nắm tay nhau. Chính xác mà nói, tên áo đen muốn thu tay về nhưng tên áo trắng nhất quyết không buông. Hắn nhìn lại bàn tay mình, ngoài cha mẹ, tỷ tỷ cùng Ngụy Vô Tiện ra, chưa một ai nắm tay hắn lâu như thế. Giả vờ ho khan một tiếng, hắn quay đầu đi như chưa thấy gì hết.

Bên này Tiêu Chiến đã muốn buông tay ra nhưng Vương Nhất Bác mặt than cứ khư khư giữ lấy. Từ lúc anh tỉnh lại trên đống cỏ xanh dưới chân núi cho đến bây giờ mới được vài canh giờ nhưng quá nhiều chuyện xảy ra.

Anh vốn nghĩ rằng sẽ gặp Lam Vong Cơ, nhưng không ngờ, Vương Nhất Bác cũng xuyên vào đây, trở thành Hàm Quang Quân uy vũ. Tim Tiêu Chiến đập xốn xang trong lồng ngực, anh nhìn bàn tay cậu đang nắm chặt lấy bàn tay anh. Có nhiều cảm xúc không miểu tả được bằng lời. Tự dưng, má Tiêu Chiến đỏ bừng.

Giang Trừng không nhịn nổi nữa, lúc đầu thì lôi lôi kéo kéo, sau đấy thì ngượng ngùng, e thẹn. Hai kẻ đó coi hắn không tồn tại sao? Hai kẻ đó coi hắn bị mù sao? Còn kẻ đám người xung quanh nữa, không ai thấy chướng mắt à?

Tử Điện trong tay Giang Trừng hóa thành một sợi roi dài mang ánh tím. Từng tia điện vang lên tiếng loẹt xoẹt xé tan chốn yên tĩnh giữa bóng đêm của Đại Phạn Sơn. Sợi roi cong lên hai vòng rồi đột ngột duỗi thẳng, hướng về phía Tiêu Chiến hạ một đòn.

Vương Nhất Bác đã từng đọc nguyên tác và diễn trên phim, một nhịp đem Tiêu Chiến giấu ra sau lưng che chở, một nhịp hóa ra Vong Cơ cầm, một tay ôm đàn, một tay chạm vào dây đàn gảy nhẹ. Một tím một xanh đập vào nhau khiến cho những người có tu vi yếu kém phải lùi lại vài bước.

Giang Trừng sớm không vừa mắt với Lam Vong Cơ, vì cớ gì lúc còn dự thính ở Vân Thâm Ngụy Vô Tiện cứ nhắc tới hắn, cộng thêm hành động chống đối vừa rồi của Vương Nhất Bác, Giang Trừng nhíu mày tỏ vẻ bất mãn nhưng ánh mắt nhìn xuống thấy hai bàn tay không còn nắm lấy nhau nữa. Trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy có chút gì đó vừa lòng, có chút gì đó không phát sáng nữa.

Tiêu Chiến ở sau lưng Vương Nhất Bác nhìn thấy một dải lụa trắng uốn lượn hoa văn vân mây cực đẹp lẩn giữa mái tóc đen dài, mạt ngạch này khác hẳn với đạo cụ trong đoàn phim. Tâm hồn nghệ thuật trong anh đột ngột bị đánh thức. Anh vươn tay, nhẹ tóm lấy đuôi mạt ngạch.

Lam Cảnh Nghi đứng đối diện nhìn thấy mạt ngạch của Vương Nhất Bác càng ngày càng tụt xuống, lại trông thấy một cái đỉnh đầu đen đen với dây buộc tóc đỏ, phỏng chừng hắn đoán ra sự việc. Hàm Quang Quân luôn căn dạy con cháu Lam gia nên kiệm lời một chút nhưng hắn không nhịn được mồm.

- Tên điên kia, mau buông mạt ngạch của Hàm Quang Quân ra.

Dứt lời, bóng đèn trong lòng Giang Trừng vừa tắt bỗng dưng sáng chói trở lại. Hắn từng bị chép phạt gia quy của Cô Tô Lam thị nên điều gì nên biết hắn đã biết.

Ta không muốn phát sáng, ta không muốn phát sáng.

Tiêu Chiến nhớ ra nguyên tác nhất định phải chịu Tử Điện quất một roi, nhưng Tử Điện này là đồ thật, liệu trúng rồi còn giữ được tính mạng hay không?

Vương Nhất Bác lúc này đang đứng trước che chở cho anh, Tiêu Chiến cắn răng, ông trời, xin hãy độ con, hai na động tác, anh từ sau lưng cậu chạy ra. Giang cực kì cơ hội Trừng nhanh tay vung Tử Điện lần nữa.

Tiêu Chiến ôm ngực đứng dậy, so với cú đạp ban sáng của Tiểu Bình Quả thì roi này còn mang theo cảm giác tê tê. Nếu Tử Điện mà có ở hiện đại thì chắc chắn anh sẽ không còn phải tốn tiền đóng tiền điện hàng tháng!

Giang Trừng trừng mắt ngạc nhiên, Vương Nhất Bác cũng giả vờ ngạc nhiên trừng mắt.

Đúng ra đoạn này Ngụy Vô Tiện sẽ kêu lên ăn vạ, Giang Trừng không tin vào sự thật này định đánh thêm roi nữa nhưng tình tiết chưa kịp đến, Vương Nhất Bác đã tranh lên nói trước, lại còn mang theo một bộ dạng bảo bọc đến cực điểm.

- Giang tông chủ đánh chủ chưa?

Sao hắn cứ có cảm giác đang bắt nạt đạo lữ của người khác thế này?

Giang thật không muốn sáng thêm nữa Trừng cũng là một trong những cái miệng nghiệp của bách môn thế gia.

- Lam Nhị công tử từ bao giờ lại bao che cho tà ma ngoại đạo thế kia? Thứ cho Giang mỗ nói thẳng, ai cũng biết bao nhiêu năm qua Hàm Quang Quân cứ chỗ nào có người luyện tà thuật của Di Lăng lão tổ thì lại xuất hiện ở chỗ ấy, lần này cũng không ngoại lệ chứ?

Tiêu Chiến ở phía sau Vương Nhất Bác âm thầm nói nhỏ:

- Câu này chẳng phải lúc phá Phượng Võng Tiên nói sao? Sao giờ lại nói lại? Anh thấy Giang tông chủ ở đây hơi hạn hẹp về ngôn ngữ.

Vương Nhất Bác cũng quay đầu tiếp lời lại Tiêu Chiến:

- Độc thân lâu ngày, không ai nói chuyện.

Ánh đuốc chập chùng cháy tạo thành những quả cầu lửa nho nhỏ tạo ánh sáng nơi màn đêm tối đặc.

Tiêu Chiến học theo bộ dáng của Ngụy Vô Tiện ngả ngớn châm chọc Giang Trừng.

- Đúng là ta thích trai đẹp đấy. Nhưng phải đẹp như Hàm Quang Quân đây ta mới thích.

Bất động thanh sắc một hồi lâu, Vương Nhất Bác ung dung đưa tay nắm lấy bàn tay của Tiêu Chiến trước sắc mặt đã ba vạch đen của vị áo tím nào đó kia.

- Nói hay lắm, người này ta đưa về Lam gia.

Đám hậu bối cùng lúc ngẩng lên nhìn trời mây. Đêm nay chẳng có trăng, thế mà dưới mặt đất lại có người còn sáng hơn cả ánh đuốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com