Chương 61: Hoàng đế x Nhiếp chính vương 4
Cẩm Trúc vẫn đăm đăm nhìn đám cung nhân quỳ rạp dưới đất.
Ánh mắt sắc lạnh của y lướt qua từng khuôn mặt, từng chiếc cổ, như thể đang truy tìm dấu vết hoan ái, lại như đang cân nhắc xem nên ban cho chúng cái chết thế nào.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của tiểu hoàng đế, Cẩm Trúc im lặng đứng dậy, chuẩn bị dẫn đám cung nhân đi thẩm vấn.
Vừa nhấc chân, Cẩm Trúc đã cảm thấy vạt áo bị một lực kéo nhẹ.
Cẩm Trúc cúi đầu nhìn xuống, ngón tay thon dài trắng nõn của tiểu hoàng đế đang nắm chặt lấy vạt áo y, siết chặt đến mức hằn cả nếp vải.
Nhưng dù có bị nắm chặt đến đâu, Cẩm Trúc cũng có thể dễ dàng gỡ ra.
Nhưng Cẩm Trúc khựng lại, y không nỡ.
Tiểu hoàng đế đêm qua chắc chắn không ngủ ngon, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi, y không nỡ đánh thức tiểu hoàng đế vừa mới ngủ say.
Nhưng đám cung nhân kia...
Cẩm Trúc nhìn gương mặt ngủ say của tiểu hoàng đế, trong đôi mắt đen sâu thẳm trào dâng cảm xúc phức tạp.
Một lát sau, Cẩm Trúc rút dao găm, cắt đứt vạt áo bị nắm chặt đó.
Vào cung diện kiến quân vương cấm mang vũ khí, nhưng trong tình huống cả cung đều là người của Nhiếp chính vương, quy tắc nào còn ý nghĩa.
Cẩm Trúc dẫn đám cung nhân hầu hạ hoàng đế rời đi, chỉ để cấm vệ quân tạm thời canh giữ hoàng đế.
Những chuyện này, Trì Nguyễn Phàm hoàn toàn không hay biết.
Hắn ngủ một giấc say sưa, khi tỉnh dậy, Cẩm Trúc đang ngồi bên cạnh nghe hát, đám cung nhân cúi đầu đứng hầu một bên, trong vẻ cung kính ẩn chứa sự sợ hãi.
Sợ hãi cũng phải, Nhiếp chính vương ở đây mà.
Tóm lại, ngoại trừ việc trong tay hắn đang nắm một đoạn vải tay áo của Nhiếp chính vương, mọi thứ đều bình thường.
Trì Nguyễn Phàm nhìn đoạn vải trong tay, ngạc nhiên và hoang mang.
Vết cắt trên vải gọn gàng, rõ ràng là bị vật sắc nhọn cắt đứt, chứ không phải bị xé rách.
Vậy thì... chắc là không liên quan đến hắn đâu nhỉ?
Cẩm Trúc nhận ra Trì Nguyễn Phàm đã tỉnh, y nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt dừng trên mảnh tay áo một lát, rồi nhanh chóng rời đi.
Cẩm Trúc thẳng thắn hỏi: "Tối qua bệ hạ ngủ không ngon sao?"
Câu hỏi này khiến Trì Nguyễn Phàm khó xử.
Lẽ nào nói trong mơ toàn là mơ thấy tấu chương sao? Nhiếp chính vương sẽ nghi ngờ hắn muốn đoạt quyền mất.
Trì Nguyễn Phàm ngồi dậy, ôm lấy eo Cẩm Trúc từ phía sau, tựa cằm lên vai y, nói:
"Không có Vương thúc bên cạnh, ta trằn trọc mãi không ngủ được."
Hắn biết rõ Nhiếp chính vương rất thích kiểu này.
Nhiếp chính vương nửa đời chinh chiến sa trường, sau khi về kinh nắm quyền cũng chưa từng cưới vợ sinh con, đến giờ vẫn cô đơn lẻ bóng.
Y thích nhất là dáng vẻ ỷ lại và ngưỡng mộ của Trì Nguyễn Phàm, trông như một đứa trẻ.
Trì Nguyễn Phàm tưởng rằng Nhiếp chính vương sẽ xoa đầu hắn, thở dài nói hắn trẻ con.
Nhưng đối phương không làm gì cả, chỉ ngồi yên lặng, tĩnh lặng đến mức khiến người ta kinh hãi.
"Vương thúc?" Trì Nguyễn Phàm thử gọi một tiếng.
Cẩm Trúc lúc này mới có phản ứng, y đưa tay đặt lên mu bàn tay hắn, chỉ trầm giọng, nói:
"Bệ hạ đã cập quan, cũng nên chọn phi rồi."
Trì Nguyễn Phàm giật mình.
Chọn phi?
Chọn phi gì chứ?
Tuyệt đối không thể!
Phi tần được chọn vào cung, không chỉ là chuyện hậu cung có thêm vài người, mà còn là chuyện của bao nhiêu gia tộc, bao nhiêu thế lực đứng sau.
Dù không hoàn toàn đứng về phía hắn, cũng sẽ ít nhiều đặt cược vào hắn.
Trì Nguyễn Phàm tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
Hắn không muốn tranh quyền đoạt vị với Nhiếp chính vương, cũng không muốn lật đổ y, hắn không cần bất kỳ ai trung thành, chỉ hy vọng chính quyền của Nhiếp chính vương vững chắc.
Nhìn thấy triều thần trung thành với Nhiếp chính vương, Trì Nguyễn Phàm còn thấy vui hơn nhìn thấy họ trung thành với mình.
Hơn nữa, Nhiếp chính vương đâu phải kẻ ngốc, sao có thể thực sự chọn phi cho hắn?
Chỉ là thử lòng mà thôi.
"Ta không cần phi tần," Trì Nguyễn Phàm kiên quyết nói: "Ta muốn ở bên vương thúc cả đời, không cần ai khác."
Cẩm Trúc xoay người, nhìn thẳng vào mắt Trì Nguyễn Phàm.
Y nâng tay, ngón cái vuốt ve má Trì Nguyễn Phàm, bốn ngón còn lại đặt lên cằm và cổ hắn.
"Thật không?" Cẩm Trúc hỏi.
Trì Nguyễn Phàm: "Thật ạ."
-- Tay ngươi đã đặt lên cổ ta rồi, ta dám nói không thật sao?
Cẩm Trúc khẽ cười, nói: "Vậy thì theo lời bệ hạ vậy."
Không cần phi tần, ở bên y cả đời, không cần ai khác.
Hôm qua tiểu hoàng đế lâm triều, khiến những kẻ vốn đã không yên phận càng thêm rục rịch.
Hôm nay trong triều sớm, Thượng thư bộ Lễ đã nhắc đến việc hoàng đế đã cập quan, hậu cung lại trống không, nên chọn phi lập hậu.
Câu nói đó ẩn chứa nhiều tầng ý nghĩa.
Theo lý mà nói, hoàng đế trưởng thành, Nhiếp chính vương nên trả lại chính quyền.
Nếu không trả lại, thì nên chọn phi cho hoàng đế.
Nhưng Cẩm Trúc không muốn chọn cái nào cả.
Trả lại chính quyền là không thể.
Một khi mất đi quyền lực, Cẩm Trúc và những người đi theo y đều không có đường sống.
Chọn phi cho tiểu hoàng đế cũng không được.
Dù là phi tần hay hoàng tử, đều sẽ gây ra biến động triều đình, khiến một số quan viên đứng sau tiểu hoàng đế, hoặc khiến một số người trở thành kẻ hai lòng.
Nghe thấy lời Thượng thư bộ Lễ, Cẩm Trúc đã không vui, còn có cảm giác phẫn nộ khi đồ vật của mình bị người khác nhòm ngó.
Ban đầu, Cẩm Trúc tưởng rằng mình phẫn nộ vì quyền lực bị nhòm ngó.
Cho đến khi hắn nhìn thấy tiểu hoàng đế mặt mày mệt mỏi, nghi ngờ đám cung nhân trèo lên long sàng mà càng thêm phẫn nộ.
Cho đến khi hắn không nỡ đánh thức tiểu hoàng đế mà cắt đứt tay áo...
Cẩm Trúc lúc này mới phát hiện, cơn giận của hắn một phần đến từ việc tiểu hoàng đế bị người khác nhòm ngó.
May mà tiểu hoàng đế đủ thông minh, cũng đủ ngoan ngoãn.
-- Không cần phi tần, ở bên vương thúc cả đời, không cần ai khác.
Nghe thấy câu này, Cẩm Trúc rất vui.
Dù biết rõ tiểu hoàng đế chỉ là khuất phục trước quyền thế của mình, y vẫn vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com