316+317+318+319+320
Bạch phu nhân đau đầu nói:
- Thôi, thôi, việc này cứ tạm thời để đấy đã. Ta còn có một vấn đề muốn hỏi ngơi.
Lý Kỳ sững sờ:
- Mời bá mẫu nói.
Bạch phu nhân nhìn chằm chằm vào hắn:
- Ta hỏi ngươi, vì sao Hoàng thượng cho phép ngươi một tháng mới phải tiền nhiệm?
Lý Kỳ rùng mình một cái, lẽ nào nàng ta đã phát hiện lý do mà Hoàng thượng phải bảo vệ mình? Nếu là như vậy, thì nàng ta thật thông minh tới mức biến thái. Thực ra Lý Kỳ đã sớm hiểu dụng ý của Hoàng thượng. Tống Huy Tông làm vậy đơn giản là muốn ám hiệu cho hắn. Dùng một tháng này điều trị tốt sức khỏe cho người nọ. Nhưng lúc trước hình như Lương Sư Thành có vẻ không biết chuyện này, đã khiến hắn rất hoang mang. Nhưng bên ngoài vẫn kinh ngạc hỏi:
- Ủa, chẳng lẽ đây không phải là quy củ sao?
Bạch phu nhân thu hồi mục quang, nói thẳng:
- Ngươi không muốn nói thì thôi.
Bạch Thiển Dạ đột nhiên lên tiếng:
- Lý đại ca, mẹ muội hỏi vậy cũng là vì tốt cho huynh. Huynh có chuyện gì thì có thể thương lượng với mẹ muội mà.
Thất Nương à, không phải là ta không muốn nói, mà là ta không thể nói.
Lý Kỳ âm thầm cười khổ.
Bạch phu nhân mỉm cười:
- Con gái, con đừng trách hắn, ta thấy chắc hắn cũng không hiểu.
- Bá mẫu thật đúng là nữ Chư Cát.
Lý Kỳ nịnh hót một câu, vội vàng nói lảng sang chuyện khác:
- Hôm nay bá mẫu tới đây, chắc không phải chỉ muốn nói với ta vài câu đó chứ?
Bạch phu nhân cười khẽ:
- Nếu không phải vì con gái ta, thì ta chẳng mất công tới đây làm gì.
Lý Kỳ cười ngượng ngùng:
- Như nhau, như nhau, chỉ là bá mẫu, sao người hiểu được nhiều chuyện như vậy? Nhất định là Bạch thúc thúc dạy cho người rồi.
- Hừ, ta...
Bạch phu nhân nói tới đây, bỗng vỗ bàn:
- Ngươi hỏi cái này làm gì?
- Tùy tiện hỏi, tùy tiện hỏi.
Lý Kỳ vội cười làm lành. Nghĩ bụng, xem ra ở Bạch gia không phải là Bạch lão hàng làm chủ, mà là phu nhân của ông ta làm chủ. Thế này thì nguy rồi, phu nhân này rất khó lừa dối. Không bị nàng ta lừa dối đã là rất tốt rồi.
Bạch phu nhân hít sâu một hơi, đứng lên nói:
- Đến giờ ta phải về. Thất Nương, con về cùng ta luôn đi. Cha con cũng rất nhớ con.
Lời này không có một điểm thương lượng.
Bạch Thiển Dạ dám khiêu chiến quyền uy của Bạch Thế Trung, nhưng nàng lại không dám làm càn trước mặt mẫu thân. Huống hồ nàng cũng có chút nhớ nhà, vụng rộm nhìn Lý Kỳ một cái.
Hiện tại Lý Kỳ cũng có rất nhiều việc phải làm, gật đầu:
- Thất Nương, dù sao đây cũng là nhà của muội. Muội về nhà nghỉ ngơi vài ngày, nếu nhớ tới huynh, thì cứ quay lại là được.
Tiểu tử này đúng thật là không để mình vào mắt. Bạch phu nhân bỗng cười nói:
- À, không ngờ con gái ta còn có một tòa nhà lớn như vậy. Lúc này rảnh rỗi cũng phải tới ở xem.
Bà mà tới đây ở, chắc tòa nhà này biến thành của họ Bạch quá.
Lý Kỳ ho khan vài tiếng:
- Bá mẫu, nếu người có thể đến, ta tự nhiên hoan nghênh. Tuy nhiên hai nhà chúng ta cách xa như vậy, đi lại cũng đủ mệt mỏi, trong lòng ta quả thực không đành lòng. Nếu là người muốn gặp con rể này, phái người mang thư tới là được, rồi ta tới nhà của bá mẫu.
Bạch phu nhân tức giận hừ một tiếng, hất ống tay áo lên:
- Thất Nương, chúng ta đi thôi.
- Để ta tiễn.
- Không cần.
- Bá mẫu, người hiểu lầm, ta nói là tiễn Thất Nương.
...
Mặc kệ mục đích cuối cùng của Bạch phu nhân là gì, nhưng Lý Kỳ đã được lợi ích không nhỏ từ mấy lời khuyên của nàng. Lý Kỳ biết, hắn còn rất nhiều thứ phải học.
Bạch Thiển Dạ đi theo mẫu thân về nhà, còn Lý Kỳ thì quay lại Tần phủ ở. Dù sao chỗ đó cũng có nhiều người để nói chuyện, chứ không buồn bực như ở đây.
Lý Kỳ quay lại, Tần phu nhân cũng không có ý kiến gì.
Lý Kỳ vốn là một người từ bên ngoài tới, sợ nhất chính là cô đơn. Tâm lý này đã thúc đẩy hắn coi Tần phu nhân, Ngô Phúc Vinh như người thân của hắn. Cũng coi Tần phủ như nhà của hắn.
Ngủ một giấc thật ngon, Lý Kỳ vặn eo lắc cổ đi tới tiền viện. Đến một chỗ rẽ, chợt nghe thấy tiếng ca dễ nghe truyền tới. Chính là bài 'Khói bếp' của Vương Phi.
Hồng Nô?
Đây là cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn. Nhưng nghe cẩn thận lại không phải là thanh âm của Hồng Nô.
Khi hắn nhìn thấy rõ người nọ, không khỏi bật thốt lên:
- Phu nhân?
Tiếng ca lập tức dừng lại.
Tần phu nhân xoay người, thấy là Lý Kỳ, nói:
- Ngươi tới rồi à.
Lý Kỳ nao nao, đi tới phía trước, cười ha hả:
- Phu nhân, vừa rồi phu nhân hát thật dễ nghe. Là Hồng Nô dạy phu nhân à?
Tần phu nhân đỏ mặt, ngượng ngùng đáp:
- Ta cũng chỉ là tùy tiện hát mà thôi. Ngươi chớ chế giễu ta.
Lý Kỳ sợ hãi than:
- Tùy tiện hát cũng hát dễ nghe như vậy. Phu nhân, người không đi ca hát thật sự lãng phí thanh âm trời cho này.
Tần phu nhân trừng mắt nhìn hắn:
- Ta không bị lừa dễ như Hồng Nô đâu.
- Phu nhân, sao phu nhân lại nói vậy. Ta lừa gạt Hồng Nô chỗ nào chứ. Ta chỉ dạy nàng biết làm sao dùng ưu thế của mình để kiếm sống. Đây gọi là bắt cá thay người, không bầng dạy người bắt cá.
Lý Kỳ phản bác.
Tần phu nhân bất đắc dĩ gật đầu:
- Rổi, rồi, ngươi nói có lý được chưa. Dù sao ta nói không bằng ngươi.
- Phu nhân thật quá khiêm nhường.
Lý Kỳ cười ha hả, lại hỏi:
- Phu nhân thấy bài hát đó được không?
Tần phu nhân nghĩ ngợi đáp:
- Mới đầu nghe cảm thấy có chút cổ quái, từ ngữ hơi trắng ra, nhưng nghe nhiều lại cảm thấy rất dễ nghe.
Lý Kỳ gật đầu, càng thêm tin tưởng. Ngay cả một nữ nhân cổ hủ như Tần phu nhân đều bảo dễ nghe, còn sợ người khác không tiếp thu được sao?
- Phu nhân, Lý sư phó.
Trần đại nương bỗng đi vào, hướng hai người thi lễ:
- Phu nhân, Thái viên ngoại của Phỉ Thúy Hiên đang ở ngoài cửa cầu kiến.
- Y tới làm chi?
Tần phu nhân nhíu mày, quăng ánh mắt hỏi thăm về phía Lý Kỳ.
Lý Kỳ nhún vai:
- Phu nhân đừng nhìn ta, ta cũng không biết. Tuy nhiên lão hồ ly đó tới đây chắc hẳn là vì việc buôn bán.
Tần phu nhân hừ nhẹ nói:
- Tên kia nhiều lần giở thủ đoạn hèn hạ, khiến Túy Tiên Cư rơi vào khốn cảnh. Y còn mặt mũi tới nơi này? Thím, thím nói với y rằng ta và Lý Kỳ đã đi ra ngoài rồi, bảo y quay về đi.
Dù nàng không thích trở mặt với người khác. Nhưng Thái Mẫn Đức ba lần bảy lượt gây rối cho Túy Tiên Cư, đã khiến cho nàng rất căm tức.
- Chậm đã.
Lý Kỳ vung tay, hướng Tần phu nhân nói:
- Phu nhân, chúng ta là làm buôn bán, chứ không phải kết thù. Phu nhân tránh mà không gặp, thì đâu phải là đạo đãi khách.
Tần phu nhân tức giận:
- Vậy ngươi đi mà gặp y, ta về phòng.
- Đừng, y tới đây khẳng định là nói chuyện làm ăn. Ta thấy lần đàm phán này, do phu nhân tiếp, ta ở một bên nghe là được. Chẳng phải hôm qua phu nhân nói, sẽ vì Túy Tiên Cư làm nhiều hơn đó sao. Phu nhân là đông gia của Túy Tiên Cư, cũng không thể nói lời không giữ lời chứ.
Lý Kỳ ngăn lại Tần phu nhân, khuyên bảo.
Hậu đường.
Tần phu nhân ngồi ghế trên, ánh mắt u oán nhìn Lý Kỳ ngồi ở ghế bên phải.
Lý Kỳ cúi đầu, làm như không thấy.
- Phu nhân, Thái viên ngoại tới.
- Mời vào.
Kết một tiếng, cửa mở, Thái Mẫn Đức dẫn theo Thái Lão Tam đi vào. Trong tay Thái Lão Tam còn có lễ vật.
Bốn ngươi hàn huyên một hồi.
Thái Mẫn Đức cười nói:
- Nhờ phu nhân và Lý công tử không kể hiềm khích lúc trước, ra tay tương trợ, mới giúp tiểu điếm vượt qua cửa ải khó. Đây là chút lòng thành, mong phu nhân nhận cho.
Tần phu nhân thản nhiên đáp:
- Viên ngoại quá khách khí rồi. Lại nói, lần trước đều nhờ viên ngoại hạ thủ lưu tình, Túy Tiên Cư mới kéo dài được hơi tàn. Ngày khác chắc chắn sẽ tới bái tạ.
Nàng vừa lên tiếng, đã gây khó dễ, khiến cho Thái Mẫn Đức mặt già đỏ lên, không biết trả lời thế nào.
Lý Kỳ sững sờ, cười thầm. Phu nhân bình thường ít nói, vừa lên tiếng cái đã rất sắc bén. Liền nháy mắt ra hiệu cho Trần đại nương, ý bảo bà ta nhận lấy phần lễ vật này.
Trần đại nương nhận lễ vật từ trong tay Thái Lão Tam, rồi lui xuống.
Tần phu nhân liếc nhanh Lý Kỳ, rất không tình nguyện duỗi tay nói:
- Mời viên ngoại ngồi.
- Đa tạ.
Thái Mẫn Đức ôm quyền, ngồi xuống ghế bên trái. Thái Lão Tam thì cung kính đứng một bên.
Hôm nay Lý Kỳ lặng lẽ, đã khiến Thái Mẫn Đức cảm thấy có chút kinh ngạc. Từ trước tới nay y đều là cùng Lý Kỳ đàm phán. Đây là lần đầu tiên đàm phán với Tần phu nhân. Một người đầy kinh nghiệm như y, trong lòng cũng khó tránh khỏi chột dạ.
Tần phu nhân uống một ngụm trà, nói thẳng:
- Có câu rằng, vô sự không lên điện tam bảo, không biết hôm nay viên ngoại tới là vì chuyện gì?
Thái Mẫn Đức không ngờ Tần phu nhân lại trực tiếp như vậy, cười đáp:
- Phu nhân, hôm nay Thái mỗ tới, đầu tiên là cảm ơn phu nhân lần trước hùng hồn tương trợ. Tiếp theo là muốn cùng phu nhân làm chút sinh ý.Lại bị hắn đoán ra, Tần phu nhân vô ý thức nhìn Lý Kỳ. Thấy hắn vẫn cúi đầu uống trà, giống như không nghe thấy bọn họ nói chuyện vậy. Nàng cười nhạt nói:
- Viên ngoại, không phải ngài muốn dùng số tiền lớn mua Túy Tiên Cư đấy chứ.
- Phốc, khụ, khụ.
Lý Kỳ bỗng phun nước trà ra, không ngừng ho khan, vung tay nói;
- Xin lỗi, xin lỗi, mọi người tiếp tục nói chuyện đi.
Trong bụng cười nở hoa. Phu nhân cũng thật là, nói chuyện không lưu cho ta đường sống.
Tuy nhiên, Lý Kỳ cũng không lo lắng, dù sao bây giờ là Thái Mẫn Đức có điều cầu bọn họ. Khẩu khí cứng một chút, cũng không phải là chuyện xấu.
Tần phu nhân còn tưởng là Lý Kỳ đang ra ám hiệu gì đó, không yên liếc nhìn hắn.
- Đâu có, đâu có, phu nhân cứ đùa.
Thái Mẫn Đức cười ngượng ngùng, vẻ mặt đầy xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, lại nói:
- Thực ra hôm nay Thái mỗ tới, là muốn gia nhập liên minh đại lý của quý điếm.
Lý Kỳ nhướn mày, trong lúc nhất thời không hiểu dụng ý của Thái Mẫn Đức.
Tần phu nhân sững sờ, kinh ngạc hỏi:
- Ý của viên ngoại, chẳng lẽ là muốn Phỉ Thúy Hiên gia nhập Túy Tiên Cư?
Phu nhân à, ngươi cũng quá đơn thuần đi. Một người ngạo khí như Thái Mẫn Đức, làm sao có thể để Phỉ Thúy Hiên đứng dưới Túy Tiên Cư được.
Lý Kỳ âm thầm nhíu mày, nghĩ bụng, việc này khẳng định không đơn giản.
Quả nhiên, Thái Mẫn Đức lắc đầu cười:
- Phu nhân chỉ nói đúng một nửa. Phỉ Thúy Hiên cách Túy Tiên Cư chỉ có vài dặm. Nếu chúng ta đều bán vịt quay, chỉ sợ hiệu quả sẽ không tốt lắm. Thái mỗ là nghĩ thế này, bánh Hambuger và vịt quay của quý điếm đang bán chạy. Nếu chí bán ở kinh thành, không khỏi có chút tiếc nuối. Đúng lúc Thái mỗ có mấy nhà chi nhánh ở Kim Lăng. Nếu phu nhân nguyện ý, Thái mỗ muốn mấy chi nhánh này gia nhập liên minh Túy Tiên Cư.
Lão hàng khá lắm, chiêu này cũng có thể nghĩ ra. Nghe khẩu khí của y, có vẻ như không chỉ muốn mở ở Kim Lăng.
Lý Kỳ nhíu mày, vừa định mở miệng, nhưng vẫn nhịn được. Hắn muốn xem Tần phu nhân xử lý thế nào.
Tần phu nhân còn tưởng Lý Kỳ sẽ đứng ra, đợi nửa ngày nhưng không thấy hắn lên tiếng, nhíu mày trầm tư một lát, thản nhiên nói:
- Mời viên ngoại nói tiếp.
Dù gì Thái lão hàng cũng là thương nhân đứng đầu một phương, phu nhân dùng khẩu khí ấy nói chuyện với y, thật đúng con mẹ nó hết giận. Phu nhân thật đúng là có phong phạm của vương giả.
Lý Kỳ cúi đầu, âm thầm bật cười.
Thù không biết, trước kia đối tượng đàm phán của Tần phu nhân đều là những chưởng quầy của Chân Điếm, thân phận cao hơn một đoạn, dần dần, thành thói quen đàm phán như vậy.
Thái Mẫn Đức cũng là sững sờ, trong lòng ủy khuất sắp khóc. Y đâu từng bị đối xử như vậy chứ. Hơn nữa đối phương còn là một nữ nhân. Nhưng hiện tại y là có việc nhờ người, chỉ có thể ăn nói khép nép:
- Thái mỗ là muốn biến chi nhánh ở Kim Lăng thành tổng đại lý của Túy Tiên Cư tại Giang Nam. Chỉ cần vịt quay và bánh Hambuger bán chạy ở Kim Lăng, thì chúng ta có thể thuận thế mở rộng đại lý của Túy Tiên Cư tới Tô Hàng, Dương Châu, thậm chí là cả Giang Nam. Bởi như vậy, danh tiếng của Túy Tiên Cư nhất định có thể vang vọng cả Giang Nam. Nếu như về sau quý điếm muốn mở chi nhánh ở Giang Nam, cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Mà lợi ích trong đó, tin rằng cũng không cần Thái mỗ nói tỉ mỉ.
Không thể nào, lẽ nào lão hàng này đã phát hiện ra ý đồ di dời tài chính về phía nam của mình?
Lý Kỳ nhíu mày nhìn Thái Mẫn Đức. Đúng lúc ánh mắt của y cũng nhìn sang. Hai ánh mắt đụng vào nhau, toàn bộ trở nên minh bạch.
Nhưng trong lòng của Tần phu nhân hoàn toàn không muốn hợp tác với Thái Mẫn Đức, đáp:
- Ý này của viên ngoại thật không tồi. Tuy nhiên, nếu là như vậy, tự chúng ta cũng có thể mở chi nhánh ở Giang Nam, cần gì làm phiền tới viên ngoại?
Nói hay lắm.
Lý Kỳ âm thầm vỗ tay thán phục Tần phu nhân. Thù không biết, nàng chỉ hành động theo cảm tính.
- Lời ấy của phu nhân sai rồi.
Thái Mẫn Đức lắc đầu:
- Trước mắt ở Giang Nam không có ai biết danh tiếng của Túy Tiên Cư. Hơn nữa phu nhân cũng chưa quen với nơi đó. Nếu muốn mở chi nhánh ở đó, Thái Mẫn Đức tính toán, ít nhất cũng phải mất hai tới ba năm. Mà trong hai, ba năm này, Túy Tiên Cư tổn thất không ít. Hơn nữa, với tình trạng trước mắt của Túy Tiên Cư, tin rằng mặc dù phu nhân mở chi nhánh ở Giang Nam, cũng sẽ không muốn bán vịt quay và bánh Hambuger với giá rẻ. Mà nếu để chậm thì lại sinh biến. Thái mỗ cho rằng, phu nhân nên thừa cơ hội này xuôi nam mới là thượng sách.
Lão hồ ly này phân tích thật thấu triệt.
Lý Kỳ nhíu mày, hắn thực sự không tính toán bán bánh Hambuger và vịt quay ở Giang Nam. Dù sao hắn đi theo hướng phục vụ khách hàng thượng lưu. Nói sau, đại lý mở ra vốn không phải muốn như vậy sao. Hơn nữa hắn cho rằng Thái Mẫn Đức nói không sai. Nếu danh tiếng của Túy Tiên Cư có thể truyền ra trước khi thuyền chở thịt hộp xuôi nam, thì có rất nhiều chỗ tốt cho việc sau này hắn mở chi nhánh tại Giang Nam.
Tần phu nhân cũng không ngu xuẩn, nàng vốn không tin mấy chuyện như bánh bao rơi từ trên trời xuống, liền hỏi:
- Viên ngoại sẽ không tiện nghi cho chúng ta như vậy chứ?
Thái Mẫn Đức cười đáp:
- Túy Tiên Cư của phu nhân chỉ cần ra người, còn lại mọi chuyện đều do Phỉ Thúy Hiên xử lý. Còn về phần chia lợi nhuận, chúng ta chia đều năm năm. Nếu như phu nhân vẫn chưa tin tưởng Thái mỗ, Thái mỗ có thể giao trước ba nghìn xâu mỗi năm cho phu nhân. Nếu lỗ vốn thì toàn bộ do một mình Thái mỗ gánh chịu. Còn buôn bán lời, thì Thái mỗ vẫn y nguyên giao một nửa cho phu nhân. Hơn nữa Thái mỗ có thể cam đoan, lợi nhuận hàng năm của chúng ta, sẽ chỉ tăng chứ không giảm. Phu nhân thấy thế nào?
Ba nghìn xâu? Ý của y không phải là nói hàng năm chỉ riêng việc bán bánh Hambuger và vịt quay ít nhất cũng có thể kiếm được sáu ngàn xâu sao? Giang Nam quả nhiên là nơi giàu có và đông đúc. Xem ra kế hoạch dời về phía nam của mình phải tiến hành sớm hơn a.
Lý Kỳ âm thầm gật đầu. Thấy phương án hợp tác này rất có lợi cho mình. Mà ngay cả hắn cũng không thấy có lý do gì để cự tuyệt. Đương nhiên, hắn cũng biết Thái Mẫn Đức sẽ không làm những chuyện mà không kiếm được lãi.
Tần phu nhân thấy phương án này rất tốt. Không chi một phân tiền, đã có thể lợi nhuận nhiều như vậy. Nhưng từ trước tới nay nàng cảm thấy tiền đủ dùng là được rồi. Lại thấy Lý Kỳ trầm mặc không nói, cho rằng là hắn ngại tiền quá ít, liền lên tiếng:
- Viên ngoại nói có lý. Tuy nhiên, phân chia năm năm có chút không ổn. Bởi vì sinh ý này chúng ta cũng có thể tự làm. Chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Nhưng nếu viên ngoại không có chúng ta, thì sẽ không làm được. Viên ngoại nói xem, có phải không?
Má, phu nhân trở nên tham lam từ khi nào vậy?
Lý Kỳ cả kinh, cái cằm sắp rơi xuống đất. Lý Kỳ cho rằng phương án này của Thái Mẫn Đức đã vốn rất ưu đãi rồi. Tin rằng y đã trải qua nghĩ sâu tính kỹ mới đưa ra được. Dù sao quan hệ giữa y và Túy Tiên Cư đang rất không thoải mái. Đây cũng là cách mà y biểu hiện thành ý.
Quả nhiên, Thái Mẫn Đức cau mày, có chút không vui:
- Phu nhân, hôm nay Thái mỗ mang theo thành ý tới đây, mong phu nhân có thể đắn đo nhiều hơn.
Trong lòng Tần phu nhân luôn có oán khí với Thái Mẫn Đức, cũng không muốn hợp tác với y. Hơn nữa nàng cũng không có dã tâm như Lý Kỳ, lông mày đen khẽ nhíu:
- Đã như vậy, thì chúng ta không có gì phải thương lượng nữa. Tiểu Đào tiễn khách.
Ặc! Làm gì có chuyện đàm phán như vậy.
Lý Kỳ choáng váng. Vừa rồi hắn còn tưởng rằng Tần phu nhân đang thử điểm mấu chốt của Thái Mẫn Đức. Chưa từng nghĩ tới Tần phu nhân lại bá đạo như thế. Thật đúng là không coi Thái Mẫn Đức như người vậy.
Thái Mẫn Đức cũng trợn tròn mắt, kế hoạch trong lòng đã bị Tần phu nhân làm cho rối loạn, vội vàng giơ tay lên:
- Chậm đã, phu nhân nói có lý, là Thái mỗ lo lắng không chu toàn. Như vậy đi, phu nhân sáu, Thái mỗ bốn.
Lúc y nói lời này, cơ hồ là cắn răng nói. Đối với y mà nói, đây là tình thế bắt buộc. Mặc dù giá tiền này y chịu không được, nhưng y cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.
Má, như vậy cũng được?
Lý Kỳ nghẹn họng nhìn trân trối. Hóa ra trước kia phu nhân vẫn là đang giả trư ăn thịt cọp a. Mồ hôi lạnh chợt xuất hiện trên trán. Vội hướng Tần phu nhân gật đầu, sợ nàng còn không biết đủ, đuổi Thái Mẫn Đức ra khỏi nhà.
Tần phu nhân thấy Lý Kỳ rốt cuộc gật đầu, âm thầm thở một hơi, đứng dậy, hơi vẻ uể oải nói;
- Được rồi, việc này cứ quyết định như vậy đi. Còn công việc cụ thể, viên ngoại cứ bàn với Lý Kỳ. Ta cảm thấy không khỏe, thứ cho không thể phụng bồi.
Thái Mẫn Đức đã sớm không muốn nói chuyện với Tần phu nhân. Nữ nhân này ra bài thật không theo lẽ thường, đứng dậy ôm quyền nói:
- Phu nhân đi thong thả.
Đợi phu nhân đi rồi, sau lưng Thái Mẫn Đức đã ướt đẫm, nhìn lão bằng hữu đối diện, cười khổ một tiếng:
- Lý công tử, Thái mỗ coi như phục cậu.
Lý Kỳ vừa nghe, liền biết y tưởng mình bảo Tần phu nhân nói như vậy, thở dài lắc đầu:
- Viên ngoại chớ nói như thế. Ta chưa nói một câu nào với phu nhân.
Thái Mẫn Đức sao có thể tin hắn, chỉ lắc đầu, lần trao đổi này coi như là bên mình thất bại.
Lý Kỳ cũng biết trong lòng y ủy khuất, cười nói:
- Viên ngoại chớ giận. Như vậy đi, chờ thêm vài ngày, tại hạ đại biểu Túy Tiên Cư tống viên ngoại một phần hậu lễ.
Hai mắt Thái Mẫn Đức sáng ngời:
- Lý công tử, cậu chớ lừa gạt ta đấy.
Hắn biết, phần hậu lễ mà Lý Kỳ nói, khẳng định không đơn giản.
Lý Kỳ cười, gật đầu:
- Đương nhiên. Một chiêu loạn quyền đánh chết sư phụ già này của Tần phu nhân, đã dạy cho Lý Kỳ và Thái Mẫn Đức một bài học.
Chính là đừng bao giờ đánh giá thấp lực bộc phát của một nữ nhân.
Nhưng Thái Mẫn Đức nóng vội thúc đẩy cuộc trao đổi như vậy, đã khiến Lý Kỳ có chút hoang mang. Đợi thỏa đàm chi tiết xong với Thái Mẫn Đức, hắn lại một mình suy tư một lúc, rốt cuộc hiểu ra dụng ý của Thái Mẫn Đức.
Mục đích của Thái Mẫn Đức, không chỉ là vì kiếm tiền, quan trọng nhất chính là muốn tránh Túy Tiên Cư. Lý Kỳ biết y đã đoán ra Túy Tiên Cư đang có ý định mở chi nhánh ở Giang Nam, sợ hãi đến lúc đó sẽ phải hai đầu tác chiến. Y cũng biết với tính cách của Lý Kỳ, sẽ không chạy tới chỗ khác bán bánh Hambuger. Cho nên y mới muốn chi nhánh của mình trở thành đại lý của Túy Tiên Cư. Hơn nữa, kiểu bánh Hambuger được Biện Kinh hoan nghênh như vậy, đã khiến cho rất nhiều người hâm mộ. Muốn mở rộng sang cả Giang Nam cũng hợp tình hợp lý.
Nếu làm được, không chỉ thành công tránh đi Túy Tiên Cư, mà còn có thể kiếm hời một số.
Không thể không nói, Thái Mẫn Đức tính toán rất chu toàn.
Đương nhiên, hiện thực cùng lý tưởng vẫn có chút chênh lệch. HIện tại không phải Thái Mẫn Đức ngại mình lợi nhuận quá ít, mà là Túy Tiên Cư lợi nhuận nhiều lắm.
Nhưng bất kể như thế nào, cuộc trao đổi này đều có lợi cho đôi bên.
Nghĩ thông suốt đạo lý trong đó, Lý Kỳ âm thầm buồn cười. Tần phu nhân thật đúng là đoán mò chuẩn.
Tiễn Thái Mẫn Đức rời đi, Lý Kỳ lập tức dẫn theo Mã Kiều tới Túy Tiên Cư, tìm Tiểu Ngọc, phân phó cho nàng tuyển vài người có năng lực, lại đáng tin, chuẩn bị công việc xuôi nam.
Dặn dò xong, Lý Kỳ dẫn theo Mã Kiều đi dạo trên Ngự Nhai. Chuyện với Vương Phủ tạm thời cáo một thời gian. Việc đóng đồ hộp cũng đang tiến hành thuận lợi. Sáng này còn nhận được một khoản sinh ý lớn nữa, tâm tình của hắn rất là tốt.
Lúc đi qua một cửa hàng, chợt nghe bên trong truyền tới một thanh âm quen thuộc:
- Lưu chưởng quầy, giá tiền này....vẫn là quá cáo. Ngươi có thể hạ thấp thêm một chút được không.
Lý Kỳ quay đầu nhìn, đó là một chửa hàng chuyên bán đồ cổ tranh chữ. Mà bên trong chính là thần tượng của hắn, Lý Thanh Chiếu. Giờ đây, Lý Thanh Chiếu đang thương lượng với chưởng quầy cái gì đó. Vị chưởng quầy này Lý Kỳ cũng quen, y họ Lưu, là khách hàng thường xuyên của Túy Tiên Cư.
Tuy nhiên, nhìn sắc mặt của hai người bọn họ, có vẻ thương lượng đang rơi vào bế tắc.
- Ài, Triệu phu nhân à, nói thật cho cô biết, là ta thấy cô hàng ngày đều tới nhìn, nên mới bán cái giá này cho cô. Ngay cả một đồng ta cũng không lợi nhuận được. Cho nên không thể thấp hơn.
Lý Thanh Chiếu khẩn cầu:
- Lưu chưởng quầy, ta đã theo bức tranh này từ Lâm An tới tận đây. Ngươi xem...liệu có thể lại giảm một chút.
Lưu chưởng quầy vẫn lắc đầu.
Đổ mồ hôi! Vì một bức tranh, có cần nhiệt tình như vậy không? Lão tử tán gái cũng không có nghị lực đó.
Lý Kỳ bĩu môi, hiếu kỳ muốn xem rốt cuộc là bức tranh như thế nào, mà có thể khiến Lý Thanh Chiếu không ngại cực khổ, ăn nói khép nép cầu người khác như vậy. Nhấc chân đi vào bên trong.
- Ủa, đây không phải là Lý sư phó sao.
Lưu chưởng quầy thấy Lý Kỳ đi vào, vội vàng chắp tay đón chào. Dù chuyện Lý Kỳ làm quan, vẫn chưa mấy người biết. Nhưng những sự tích quang vinh của Lý Kỳ tại yến tiệc tròn tuổi, vẫn có rất nhiều người biết. Lại có Thái Kinh ở phía sau chống, cho nên không ai dám chậm trễ vị đầu bếp này.
Lý Kỳ chắp tay hướng Lưu chưởng quầy, sau đó hướng Lý Thanh Chiếu, cười nói:
- Chào Thanh Chiếu tỷ tỷ.
Lý Thanh Chiếu hơi cúi người:
- Chào Lý sư phó.
Lý Kỳ không giống dĩ vãng quấn quýt lấy Lý Thanh Chiếu, mà dẫn theo Mã Kiều nhìn đông nhìn tây, rất giống là tới mua đồ.
Lưu chưởng quầy biết Lý Kỳ là kẻ có tiền, vội vàng vứt xuống Lý Thanh Chiếu, bước nhanh đi tới bên cạnh Lý Kỳ, cười ha hả:
- Lý sư phó, cậu cần mua gì?
Lý Kỳ cười đáp:
- Là như vậy, ta thấy nhà ta bố trí quá đơn sơ, cho nên muốn mua vài bức tranh treo lên tường cho dễ nhìn.
Lưu chưởng quầy hỏi:
- Không biết Lý sư phó muốn treo ở đâu?
- Nhà xí.
Lý Kỳ nghiêm trang đáp.
- Nhà xí?
Ba người ở đây đều sững sờ.
Lưu chưởng quầy tốt xấu cũng đã bán nửa đời tranh chữ, còn chưa từng nghe thấy ai muốn treo tranh ở nhà xí cả.
- Lý sư phó, ngươi có nhiều bạc nhưng cũng không cần tiêu phí như vậy chứ. Cho ta cũng được.
Mã Kiều buồn bực nói.
- Ngươi biết cái gì?
Lý Kỳ trừng mắt nhìn y một cái:
- Các ngươi ngẫm lại xem, bình thường khi đi nhà xí, đều phải ngồi trong một gian phòng gỗ tối om, thật không thú vị gì. Nếu trên ván cửa có thêm bức tranh đẹp, vậy thì sẽ không giống trước. Đi nhà xí, tâm trạng sẽ tốt hơn nhiền. Tâm trạng đã tốt, thì mọi thứ đều thông thuận.
Mã Kiều sững sờ, gật đầu:
- Nghe có vẻ có lý.
Lưu chưởng quầy không quan tâm có lý hay không, chỉ cần ngươi chi bạc mua, dán đâu thì dán, cười nói:
- Lý sư phó nói rất đúng. Không biết Lý sư phó muốn mua tranh như thế nào?
Lý Kỳ hơi trầm ngâm:
- Không biết nơi này có những tranh như Dương Quý Phi tắm rửa đồ gì không?
- A?
Lưu chưởng quầy sững sờ:
- Dương Quý Phi tắm rửa đồ? Lão hủ chưa từng nghe qua, không biết nó là tranh như thế nào?
- Ai nha, lão Lưu à, ta đã nói rõ ràng như vậy rồi, sao ngươi còn không hiểu. Dương Quý Phi là đại mỹ nhân, lúc nàng tắm rửa sẽ có cảnh tượng như thế nào a. Ngươi cứ tưởng tượng mà xem.
Lý Kỳ vẻ mặt hướng tới:
- Ngồi ở nhà xí, có thể ngắm nhìn mỹ nhân, đây đúng là một việc thích ý.
Mã Kiều lộ vẻ cổ quái:
- Ta chỉ cảm thấy rất chán ghét.
Lý Kỳ phẫn nộ trừng y một cái, sau đó hướng Lưu chưởng quầy, không nhịn được hỏi:
- Rốt cuộc quán ngươi có tranh đó không?
Cái gì mà Dương Quý Phí tắm rửa đồ, đông cung thì cứ nói thẳng ra là được.
Hiện tại Lưu chưởng quầy mới hiểu, cố nặn vẻ tươi cười:
- Xin lỗi, tiểu điếm không có loại tranh đó.
Lý Thanh Chiếu nghe xong, cũng lắc đầu. Nếu không phải nàng còn có việc phải thương lượng với Lưu chưởng quầy, thì nàng đã sớm rời đi rồi, quá ác tâm mà.
- Thật đúng là tiếc nuối.
Lý Kỳ thở dài nói.
- Lý sư phó, tiểu điếm còn có rất nhiều danh họa. Cậu không ngại nhìn xem, có lẽ sẽ tìm được bức tranh như ý.
Lưu chưởng quầy chưa từ bỏ, nói.
- Cũng tốt.
Lý Kỳ gật đầu, mục quang lại hướng Lý Thanh Chiếu. Thấy nàng thẫn thờ nhìn một bức họa treo trên tường. Theo ánh mắt của nàng nhìn sang. Chỉ thấy đó là một bức tranh vẽ chim, chiều dài tới tận một mét, rộng chừng ba bốn mươi cm. Hình hoa Mẫu Đan, hoa lan, cây Hải Đường, chim quyên vẽ kín cả bức tranh. Khiến cho người ta có cảm giác hoa mắt, lại có cảm giác siêu dật thanh nhã. Ngay cả một người không hiểu về hội họa như Lý Kỳ, cũng thấy bức tranh rất đẹp.
- Ủa, bức tranh kia thật là không tồi, rất có chiều sâu.
Lý Kỳ chỉ tay về bức tranh, cười nói.
Lưu chưởng quầy cười ha hả:
- Lý sư phó thật là hảo nhãn lực. Bức tranh đó chính là do đại họa sĩ Từ Hi vẽ, có tên là 'Đường Phú Quý Đồ'. Lão hủ vừa vặn mới mua được từ trong tay người khác.
- Ta rất thích cái tên.
Lý Kỳ gật đầu, hướng Mã Kiều, hỏi:
- Mã Kiều, ngươi thấy bức tranh này thế nào?
Mã Kiều lườm hắn một cái:
- Tranh thì đẹp rồi, nhưng treo ở nhà xí, một bức tranh đẹp cũng bị hun thối.
- Hừ, đúng là quê mùa mà, chẳng muốn nỏi nhảm với ngươi.
Lý Kỳ tức giận, trừng mắt nhìn y, hướng Lưu chưởng quầy:
- Ta mua bức này.
Lưu chưởng quầy vội gật đầu:
- Vâng, vâng.
Lý Thanh Chiếu kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, rồi lại vội vàng hướng Lưu chưởng quầy, nói:
- Chưởng quầy, bức tranh này là ta vừa ý trước, sao ngươi có thể bán cho người khác được?
Lý Kỳ xen vào:
- Ủa, Thanh Chiếu tỷ tỷ cũng coi trọng bức tranh này à?
Lý Thanh Chiếu gật đầu, ừ một tiếng, khuôn mặt hơi đỏ.
- Vậy thì thật trùng hợp. Quả nhiên là anh hùng chứng kiến lược đồng.
Lý Kỳ hưng phấn vỗ tay một cái, lời nói xoay chuyển:
- Tuy nhiên, đã Thanh Chiếu tỷ tỷ yêu mến, thì ta sao có thể nhẫn tâm đoạt đi. Mã Kiều, chúng ta tới nơi khác xem.
Mã Kiều cũng không muốn bức tranh đẹp như vậy lại bị Lý Kỳ chà đạp, gật đầu, đi còn nhanh hơn cả Lý Kỳ.
- Đợi, đợi đã, Lý sư phó xin dừng bước.
Lưu chưởng quầy thấy Lý Kỳ phải đi, vội vàng lao tới trước ngăn đón.
- Lưu chưởng quầy, còn có việc gì không?
Lý Kỳ kinh ngạc hỏi.
- Lý sư phó, ngài chờ một lát.
Lưu chưởng quầy trấn an Lý Kỳ một câu, sau đó hướng Lý Thanh Chiếu, nói:
- Triệu phu nhân, không phải lão hủ không muốn bán tranh cho cô. Chỉ là cô đã tới đây bảy tám lần, nhưng...ài, lão hủ cũng phải buôn bán chứ. Nếu cô muốn mua, vậy thì cô trả tiền bây giờ đi. Còn nếu không mua, thì ta phải bán bức tranh này cho Lý sư phó.
Lý Thanh Chiếu nhíu mày, không nỡ nhìn bức tranh. Có thể thấy, giờ đây trong lòng nàng rất giày vò.
Lý Kỳ liếc nhìn Lý Thanh Chiếu, sau đó lại hướng Lưu chưởng quầy, hỏi:
- Đúng rồi, Lưu chưởng quầy, bức tranh kia bao nhiêu tiền?
Lưu chưởng quầy cười ha hả:
- Không đắt, chỉ một trăm năm mươi xâu.
Má, như vậy còn không đắt. Một bức tranh mà đã có thể mua mấy nghìn con vịt quay của mình rồi, thật là hãm hại mà. Khó trách Thanh Chiếu tỷ tỷ mua không nổi. Lão công của nàng mặc dù làm quan, nhưng đây cũng không phải là một khoản tiền nhỏ. Không dành dụm sáu bảy năm, thì nghĩ cũng đừng nghĩ.
Tuy nhiên, ai bảo người Bắc Tống thích sưu tầm cái này. Như một vài cây đàn cổ, có thể bán được mấy ngàn xâu.
Lý Kỳ âm thầm nhỏ máu, ngoài miệng lại nói:
- Rẻ như vậy? Thiệt là, ta còn tưởng phải mấy ngàn xâu.
Lưu chưởng quầy vui mừng, xoa tay, vui tươi hớn hở nói:
- Đó là, đó là, số tiền đó đáng là gì với Lý sư phó.
Nói xong, ông ta lại hướng Lý Thanh Chiếu:
- Triệu phu nhân, cô xem...
Lý Thanh Chiếu nhắm mắt, thở dài:
- Thôi, thôi, ta mua không nổi, ngươi bán cho hắn đi.
Vẻ cô đơn hiện rõ trong mắt.
Lý Kỳ vội nói:
- Thanh Chiếu tỷ tỷ, tiểu đệ không phải cố ý đoạt của tỷ. Chỉ cần tỷ nói một câu, tiểu đệ sẽ không mua nữa.
Lưu chưởng quầy vừa nghe, trong lòng xiết chặt, không yên nhìn Lý Thanh Chiếu. Giờ đang thời kỳ khó khăn, ông ta mua bức họa này cũng phải ra một số tiền lớn, khiến cho tài chính bị thâm hụt. Cho nên ông ta rất muốn bán nó. Dù giá tiền đã rất thấp. Phải biết rằng, lúc đầu ông ta ra giá là hai trăm xâu.
Lý Thanh Chiếu gật đầu:
- Thôi, ngươi mua đi.
Dừng một chút, lại nói:
- Ngươi thực sự muốn treo nó ở nhà xí?
Lý Kỳ gật đầu:
- Đương nhiên, tiểu đệ không hiểu lắm về hội họa, chỉ là treo trong nhà xí giải buồn mà thôi.
Lý Thanh Chiếu nghe hắn nói như vậy, tâm muốn chết đều có. Hai mắt xuất hiện sương mù. Một bức tranh đẹp như vậy lại bị chà đạp, nàng rất đau lòng.
Mã Kiều buồn bực nói:
- Lý sư phó, ngươi tốn nhiều bạc như thế, chỉ vì giải buồn thôi sao? Ta thật không biết nói gì.
Lý Kỳ khẽ đáp:
- Ta bảo ngươi nói chuyện à? Trật tự.
Lưu chưởng quầy lại hỏi:
- Lý sư phó, rốt cuộc cậu có cần hay không?
Lý Kỳ hướng Lý Thanh Chiếu, hỏi:
- Thanh Chiếu tỷ tỷ, tiểu đệ mua đây.
Lý Thanh Chiếu nhắm mắt, gian nan gật đầu.
Lý Kỳ thấy vậy, mới hướng Lưu chưởng quầy, nói:
- Lưu chưởng quầy, hiện tại ta không mang theo nhiều bạc trên người như vậy. Thế này đi, ta viết một tờ chứng từ cho ngươi, đợi tí nữa ngươi cầm chứng từ tới Túy Tiên Cư tìm Ngô đại thúc lấy tiền. Ngươi xem được không?
Thực ra một trăm năm mươi xâu chẳng là gì với Lý Kỳ. Hắn chỉ cần hắt xì cái, tiền liền bù trở lại.
Điều này vốn không hợp quy củ. Nhưng Lưu chưởng quầy cũng nhìn ra Lý Kỳ căn bản không hiểu về hội họa, sự Lý Kỳ thay đổi tâm ý, vội gật đầu:
- Cũng được, cứ làm theo ý của Lý sư phó đi.
Khi Lý Thanh Chiếu chứng kiến Lý Kỳ viết tên của hắn lên tờ chứng từ, nàng khóc. Chữ viết như gà bới như vậy, làm sao hiểu về hội họa cơ chứ. Dù Lý Thanh Chiếu sinh ra trong một gia đình danh môn vọng tộc, từ nhỏ cũng không thiếu tiền. Nhưng nàng có sở thích thu thập kim thạch cổ họa. Về điểm này, nàng và phu quân của nàng Triệu Minh Thành giống nhau. Tuy nhiên, đây là một sở thích khá tốn tiền.
Qua nhiều năm, gia sản của đôi vợ chồng này cũng bị tiêu pha mất bảy tám phần. Bình thường ăn mặc tiết kiệm, không dám tiêu sài linh tinh. Cũng không như Tần phu nhân, Bạch Thiển Dạ, hay là Phong Nghi Nô, đi đâu đều là dùng xe ngựa, ăn mặc dĩ nhiên càng không cần phải nói. Đôi bên so sánh, Lý Thanh Chiếu giống như một nông phụ vậy, đâu giống thê tử của một vị đại quan. Thật khiến người ta thổn thức không thôi.
- Lý sư phó, tranh của cậu đây.
Lưu chưởng quầy cuộn bức tranh lại, cung kính giao cho Lý Kỳ. Mà Lý Thanh Chiếu, thì ông ta chẳng thèm liếc tới.
Xem ra dù ở niên đại nào, có tiền chính là đại gia. Không có tiền thì ngươi chỉ có thể tỏ vẻ đáng thương.
- Làm phiền.
Lý Kỳ nhận lấy bức tranh, tiện tay ném cho Mã Kiều, nói:
- Tiếp lấy.
Lý Kỳ tùy tiện ném, đã dọa Lý Thanh Chiếu nhảy dựng lên. Cho dù ngươi không hiểu về hội họa, cũng không nên chà đạp nó như vậy chứ. Nhưng vừa nghĩ tới Lý Kỳ tính toán treo bức tranh này ở nhà xí, liền bình tĩnh lại.
- Bức tranh này những một trăm năm mươi xâu, sao ngươi lại có thể tùy ý như vậy.
Một cao thủ như Mã Kiều, nhưng vẫn luống cuống tay chân khi tiếp bức tranh kia.
Lý Kỳ cười lắc đầu, hướng Lý Thanh Chiếu, chắp tay nói:
- Thanh Chiếu tỷ tỷ, tiểu đệ cáo từ trước đây.
Lý Thanh Chiếu còn đang chú ý tới bức tranh trong tay Mã Kiều, hơi gật đầu, không nỡ rời mắt khỏi bức tranh, thở dài một tiếng, biểu lộ giống như là chia lìa cốt nhục vậy.
Lý Kỳ âm thầm lắc đầu, lại hướng Lưu chưởng quầy nói:
- Lưu chưởng quầy, chỉ cần ngươi có tờ chứng từ này, có thể tùy lúc tới Túy Tiên Cư lấy tiền.
- Ừ, ừ, lão hủ biết rồi.
- Vậy ta cáo từ.
- Lý sư phó đi thong thả.
Vừa mới đi ra cửa hàng, Mã Kiều liền buồn bực hỏi:
- Lý sư phó, rốt cuộc vì sao ngươi lại làm vậy? Tranh này cũng không phải là một hai xâu, mà là một trăm năm mươi xâu. Người thường làm cả đời chắc cũng không kiếm được nhiều tiên như vậy. Ngươi vì giải buồn, mà ném cả đống tiền ra ngoài, chẳng phải quá lãng phí.
Lý Kỳ cười nói:
- Mã Kiều, làm một người thương nhân, tiết kiệm là cách kiếm tiền ngu ngốc nhất. Người không biết dùng tiền sẽ không thể nào kiếm được tiền. Kiếm tiền chẳng phải là để tiêu phí sao. Chẳng lẽ còn muốn mang theo vào quan tài. Ta dùng tiền vì ta cảm thấy thích. Đây là một chuyện rất bình thường. Có lẽ những người như ngươi không hiểu được. Nhưng ta thấy có giá trị là được rồi.
Mã Kiều thấy sắc mặt của hắn không có nửa phần vui vẻ, không khỏi nghi ngờ hỏi:
- Vậy ngươi có thực sự vui vẻ không? Vì sao ta không nhìn ra?
Lý Kỳ lắc đầu:
- Hiện tại còn chưa tới lúc vui vẻ. Ngươi cứ nhìn xem, đợi tí nữa giá trị của nó sẽ được thể hiện ra.
- Có thần kỳ như vậy?
Mã Kiều nửa tin nửa ngờ nhìn hắn.
Đúng lúc này, đằng sau vang lên tiếng của Lý Thanh Chiếu:
- Lý sư phó, xin chờ một lát.
- Nhìn xem, đến rồi đấy.
Lý Kỳ mỉm cười, xoay người lại. Thấy Lý Thanh Chiếu đang chạy chậm tới, ra vẻ kinh ngạc hỏi:
- Ủa, Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ gọi đệ à?
Lý Thanh Chiếu gật đầu, khuôn mặt hơi đỏ.
Trong lòng Lý Kỳ sáng như gương vậy, cười hỏi:
- Không biết Thanh Chiếu tỷ tỷ tìm đệ có việc gì?
Lý Thanh Chiếu đỏ mặt, do dự một lát, mới nhỏ giọng nói:
- Vừa rồi không phải cậu muốn tìm bức 'Dương Quý Phi tắm rửa đồ' sao?
Tinh mang trong mắt Lý Kỳ lóe lên, ngoài miệng lại buồn bực nói:
- Đúng vậy, nhưng tiểu đệ tìm hồi lâu vẫn không tìm được, chỉ có thể mua tạm bức tranh này.
Mua tạm?
Lý Thanh Chiếu âm thầm thở dài, cũng hạ quyết tâm, gật đầu nói:
- Nhắc tới cũng xảo, vừa vặn ta có một bức Dương phu nhân tắm rửa đồ.
Lúc nàng nói tới đây, hai má đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Thanh Chiếu tỷ tỷ đúng là không biết nói dối. Thiên hạ làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.
Lý Kỳ cũng không vạch trần nàng, ngạc nhiên:
- A, chính là bức tranh vẽ cảnh Dương quý phi mặc bộ áo lụa màu đỏ, lộ ra vai, ngoảnh đầu nhìn, một cười trăm vẻ thiên nhiên, sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son?
- A?
Lý Thanh Chiếu nao nao, gian nan gật đầu, ấp úng đáp:
- Chính, chính là bức tranh mà cậu nói.
- Ai nha, sao tỷ không nói sớm. Sớm biết như vậy thì tiểu đệ đã không mua bức tranh vớ vẩn này rồi.
Lý Kỳ nén giận một tiếng, lại nói:
- Không biết Thanh Chiếu tỷ tỷ có thể bỏ thứ yêu thích, tặng bức tranh kia cho tiểu đệ được không? Tiền nong không là vấn đề.
Tranh vớ vẩn? Rốt cuộc ngươi có biết thưởng thức hội họa không?
Lý Thanh Chiếu như đói khát, nhìn chằm chằm vào bức tranh trong tay Mã Kiều, nói:
- Nếu Lý sư phó đồng ý, ta nguyện dùng bức tranh đó đổi bức 'Đường Quý Phú Đồ' mà cậu mới mua.
- Như vậy không tốt lắm đâu.
Lý Kỳ rất khó xử nói.
Lý Thanh Chiếu sắc mặt xiết chặt, thấp thỏm hỏi:
- Sao vậy, cậu không muốn à?
Lý Kỳ lắc đầu:
- Cũng không phải. Chỉ là tiểu đệ thấy đổi một bức tranh vớ vẩn lấy bức Dương Quý Phi tắm rửa đồ của tỷ, có phải quá chiếm tiện nghi không. Nếu không, tiểu đệ trả thêm tiền cho tỷ.
Mã Kiều ở một bên nghe thấy vậy, sốt ruột tới dậm chân. HÔm nay Lý sư phó làm sao vậy, bình thường khôn khéo đi đâu hết rồi?
Lý Thanh Chiếu vội lắc đầu:
- Không, không, là ta chiếm tiện nghi mới đúng. Cậu không cần trả thêm, một tranh đổi một tranh.
- Thôi được rồi, cứ làm theo như ý của tỷ đi.
Lý Kỳ vung tay lên:
- Mã Kiều, đưa bức tranh cho Thanh Chiếu tỷ tỷ.
- A?
Mã Kiều cả kinh, tới gần Lý Kỳ nhỏ giọng nói:
- Lý sư phó, đây chính là một trăm năm mươi xâu a. Ta còn chưa cầm ấm tay, ngươi đã tặng cho người khác rồi.
Lý Kỳ nghiêng đầu, trừng mắt nói:
- Bớt dong dài đi, mau đưa cho Thanh Chiếu tỷ tỷ.
- Rồi, rồi, tí nữa cũng đừng hối hận.
Mã Kiều rất không tình nguyện đưa bức tranh cho Lý Thanh Chiếu.
Hai mắt Lý Thanh Chiếu sáng ngời, không thể chờ đợi được vươn tay, nhưng bàn tay vừa tới một nửa, nàng lại thu về.
Lý Kỳ kinh ngạc hỏi:
- Sao vậy? Chẳng lẽ Thanh Chiếu tỷ tỷ thay đổi ý định?
Lý Thanh Chiếu lắc đầu, đáp:
- Không không phải. Ta chỉ là muốn cầm bức tranh Dương phu nhân tắm rửa đồ đưa tới cho cậu xem. Nếu như cậu thỏa mãn thì chúng ta hẵng trao đổi.
- Cần gì phiền toái như vậy. Tiểu đệ không tin Thanh Chiếu tỷ tỷ thì tin vào ai. Tỷ cứ cầm lấy đi. Dù sao tiểu đệ mua tranh này cũng là treo trên nhà xí giải buồn.
Lý Kỳ sốt ruột nói, thiếu chút nữa thì để lộ đuôi.
Thực ra Lý Kỳ đâu cần mua bức họa này. Nguyên nhân mà hắn mua, chính là vì đưa cho Lý Thanh Chiếu. giúp thần tượng của mình một chút. Dù sao hắn cũng không thiếu tiền. Chỉ là hắn biết rõ tính cách làm người của Lý Thanh Chiếu. Nếu như trực tiếp đưa cho nàng, nàng chắc chắn sẽ không thu. Cho nên mới cố ý nói thành treo ở nhà xí. Một người yêu hội họa như Lý Thanh Chiếu, sao có thể để cho hắn chà đáp bức tranh này như vậy. Nhất định nghĩ tất cả biện pháp dành lại bức tranh trong tay hắn.
Chỉ có điều, Lý Kỳ thật không ngờ, Lý Thanh Chiếu lại nghĩ ra vẽ một bức tranh Dương phu nhân tắm rửa đồ để trao đổi với hắn. Nếu thật là như vậy, thì không thể tốt hơn. Tranh đông cung do chính Lý Thanh Chiếu vẽ, trong lòng Lý Kỳ rất chờ mong.
- Như vậy sao được, ta thấy đến lúc đó tranh trao tranh vẫn tốt hơn.
Thái độ của Lý Thanh Chiếu rất kiên quyết.
Lý Kỳ biết Lý Thanh Chiếu có chút cứng đầu, bất đắc dĩ nói:
- Vậy được rồi, chừng nào thì tỷ tới đổi?
Lý Thanh Chiếu tự hỏi một lát, đáp:
- Ba ngày sau được không?
- Không có vấn đề.
Lý Kỳ cười ha hả.
- Chỉ là trong ba ngày này, cậu đừng có treo bức tranh đó lên nhà xí đấy.
Lý Thanh Chiếu khẩn cầu.
Đổ mồ hôi! Ta nói vậy mà ngươi cũng tin. Xem ra ở trước mặt danh họa, chỉ số thông minh của Thanh Chiếu tỷ tỷ lập tức biến thành số âm.
Lý Kỳ cười ha hả:
- Tỷ yên tâm, tiểu đệ cũng không dám giao một bức tranh thói hoắc cho tỷ.
Lý Thanh Chiếu cười khổ gật đầu.
Lý Kỳ thuận thế nói:
- Thanh Chiếu tỷ tỷ, hẹn trước không bằng ngẫu nhiên gặp. Giờ đã là giữa trưa, không bằng tiểu đệ làm chủ, mời tỷ ăn bữa cơm rau dưa. Không biết Thanh Chiếu tỷ tỷ thấy thế nào?
Lý Kỳ luôn muốn chính nhi bát kinh mời Lý Thanh Chiếu ăn một bữa cơm. Đương nhiên, hắn không phải là có ý gì với Lý Thanh Chiếu. Hắn chỉ muốn tìm hiểu xem, vị thiên cổ đệ nhất tài nữ này rốt cuộc là một nữ nhân như thế nào. Nhưng mời mấy lần, đều không thành công. Khiến cho hắn cảm thấy rất tiếc nuối. Hôm nay gạ mãi mới bắt được một cơ hội tốt, hắn sao có thể buông tha.
Lý Thanh Chiếu vốn định cự tuyệt Lý Kỳ, nhưng vừa nghĩ tới hiện tại mình đang có điều cầu hắn, liền gật đầu:
- Cũng được.
Lý Kỳ mừng rỡ, xoa tay, nhìn sang xung quanh. Xem gần đây có quán ăn nào không. Chính là quán ăn còn chưa thấy, đã thấy một thân ảnh quen thuộc khiến hắn sợ hãi. Liền biến sắc, vội nói:
- Thanh Chiếu tỷ tỷ, xin lỗi tỷ, tiểu đệ bỗng nhớ tới có việc phải làm. Bữa cơm này coi như thiếu nợ tỷ, ngày khác trả lại.
Nói xong, hắn liền quay lưng bước đi.
Biến hóa thực sự quá nhanh, Lý Thanh Chiếu phản ứng không kịp, trong lúc nhất thời ngây người tại chỗ.
- Sư phụ, sư phụ.
Nhưng Lý Kỳ mới đi được hai bước, đằng sau liền vang lên tiếng hô to làm cho hắn sởn hết cả gai ốc.
Trời ạ, tha mạng cho ta đi.
Lý Kỳ làm như không nhe thấy, bước nhanh hơn.
- Lý Kỳ sư phụ, xin dừng bước.
Lý Thanh Chiếu nao nao, vô ý thức gọi:
- Lý sư phó, có người gọi cậu.
Nói xong, nàng quay đầu nhìn người kia, sắc mặt cả kinh, bật thốt lên:
- Trương đại nhân?
Chỉ thấy Trương Trạch Đoan không hề để ý hình tượng, chạy như điên tới phía Lý Kỳ.
Lý Kỳ không ngừng kêu khổ. Nhưng hắn cũng biết, hôm nay đã chạy trời không thoát khỏi nắng, xoay người lại, liếc nhìn Lý Thanh Chiếu, cười ngượng ngùng. Nhưng nụ cười của hắn còn khó coi hơn cả khóc.
- Sư phụ, sư phụ, cuối cùng cũng tìm được người.
Trương Trạch Đoan chạy tới trước mặt Lý Kỳ, thở hổn hển nói.
- Sư phụ?
Lý Thanh Chiếu kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.
- Gọi ta là Lý sư phó là được rồi.
Lý Kỳ giấu đầu hở đuôi nói một câu, lại cố nặn vẻ tươi cười, chắp tay hướng Trương Trạch Đoan, nói:
- Không thể tưởng được có thể gặp Trương đại nhân ở đây, thật đúng là xảo.
Trương Trạch Đoan cung kính đáp lễ:
- Sư phụ, là ta cố ý tìm người.
Không phải chứ, ở đây mà cũng có thể tìm được. Xem ra hôm nay mình đã dùng hết vận khí rồi.
Vẻ mặt Lý Kỳ đầy buồn bực.
Lý Thanh Chiếu càng nghe càng mơ hồ, hướng Trương Trạch Đoan thi lễ một cái:
- Thanh Chiếu bái kiến Trương học sĩ.
Lúc này Trương Trạch Đoan mới để ý tới Lý Thanh Chiếu, vội vàng đáp lễ:
- Nguyên lai là Triệu phu nhân, thất lễ, thất lễ.
Lý Thanh Chiếu hơi cúi người đáp:
- Không dám, không dám.
Trương Trạch Đoan hiếu kỳ hỏi:
- Triệu phu nhân cũng tới tìm sư phụ của ta học họa kỹ à?
- Tìm hắn học họa kỹ?
Lý Thanh Chiếu không dám tin vào tai mình, kinh ngạc hỏi:
- Trương học sĩ nói vậy là có ý gì? Lẽ nào ngài đã bái Lý sư phó làm sư phụ?
Trương Trạch Đoan kiêu ngạo đáp:
- Đúng vậy, mấy ngày trước ta đã bái làm môn hạ của sư phụ.
Lý Kỳ vội sửa lời:
- Trương đại nhân, ngài chớ nói linh tinh. Lúc ấy ta chỉ đáp ứng dạy ngài vẽ tranh. Cũng không đáp ứng thu ngài làm đồ đệ.
Trương Trạch Đoan thở dài:
- Ta hiểu rồi, tư chất của Trương mỗ còn thấp, chưa đủ tư cách làm đồ đệ của cậu.
Oh, my God! Tư chất ngươi mà còn thấp? Có để cho người ta sống không. Lý Kỳ vỗ đầu, nảy sinh ác độc nói:
- Trương đại nhân, lần trước ta đã nói rất rõ ràng. Không phải do tư chất của ngài còn thấp, mà là ta chưa đủ tư cách. Nếu ngài lại gọi ta là sư phụ, thì ta sẽ không dạy ngài vẽ tranh nữa.
- Không được, vạn lần không được.
Trương Trạch Đoan sắc mặt xiết chặt, vội la lên:
- Sư...Lý sư phó, ta không gọi nữa là được chứ gì.
Lý Thanh Chiếu nhìn mà choáng váng. Hiện tại tranh của Trương Trạch Đoan chính là thiên kim khó mua. Nàng cũng rất ưa thích tranh của ông ấy. Nếu có thể được một bức tranh của Trương Trạch Đoan, phỏng chừng sẽ mấy đêm không ngủ được. Nhưng Lý Thanh Chiếu tuyệt đối không ngờ, Trương Trạch Đoan lại ăn nói khép nép cầu Lý Kỳ dạy y vẽ tranh như vậy. Điều này làm cho nàng không hiểu ra sao. Âm thâm kinh ngạc, lẽ nào thế đạo này đã thay đổi rồi.
Lý Kỳ không yên bất an nhìn Lý Thanh Chiếu, thấy vẻ mặt cổ quái của nàng, cười ngượng ngùng:
- Thanh Chiếu tỷ tỷ đừng trách, Trương đại nhân đang nói đùa ấy mà.
Trương Trạch Đoan lập tức lắc đầu:
- Trương mỗ hổ thẹn, tranh của Trương mỗ so với tranh của Lý sư phó mà nói, quả thực giống như đom đóm với nhật nguyệt , không thể so sánh nổi.
Có hết hay chưa?
Lý Kỳ cắn răng, nhỏ giọng nói:
- Trương đại nhân, ngài có thể bớt nói vài câu được không. Coi như tại hạ van ngài.
Hắn thực sự bó tay với y.
Trương Trạch Đoan thấy sắc mặt của Lý Kỳ không vui, không dám nhiều lời nữa, chất phát gật đầu.
Nhưng giờ đây lòng hiếu kỳ của Lý Thanh Chiếu càng thêm mãnh liệt, kinh ngạc nói:
- Không thể tưởng được Lý sư phó lại có bản lĩnh như vậy. Ta thực sự muốn mở rộng tầm mắt.
Lý Kỳ khóc không ra nước mắt, nói:
- Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ chớ trêu chọc tiểu đệ, tiểu đệ chịu không nổi a.
Trương Trạch Đoan vội tiếp lời:
- Lý sư phó, đúng lúc cũng có Triệu phu nhân ở đây, sao cậu không bộc lộ tài năng cho chúng ta mở mang kiến thức?
Lý Thanh Chiếu gật đầu:
- Trương học sĩ nói có lý.
Mã Kiều cũng đã hồi phục tinh thần, xen vào:
- Lý sư phó, không thể tưởng được ngươi còn biết vẽ tranh.
- Ngươi đừng tham gia náo nhiệt được không.
Lý Kỳ tức giận nhìn Mã Kiều một cái. Hiện tại hắn đã đủ phiền toái rồi. Lại thấy biểu lộ đói khát của Trương Trạch Đoan, do dự một lúc, cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ gật đầu:
- Vậy tiểu đệ đành bêu xấu vậy.
Trương Trạch Đoan mừng rỡ:
- Có thể được chứng kiến Lý sư phó vẽ tranh, quả thật tam sinh hữu hạnh.
Lý Thanh Chiếu dở khóc dở cười nhìn Trương Trạch Đoan. Đây là vị Trương đại học sĩ tự ngạo mà ta từng biết sao?
Đúng lúc này, có một vị đại nương xách một giỏ trứng gà đi tới:
- Bán trứng đây, bán trứng đây, năm văn tiền một quả.
Lý Kỳ tâm niệm vừa động, vẫy tay hướng vị đại nương kia:
- Đại nương, cho cháu mua một quả.
Vị đại nương này thấy có người mua, vội vàng đi tới, lấy một quả trứng gà từ trong giỏ đưa cho Lý Kỳ.
Lý Kỳ nhận lấy trứng gà, vừa định trả tiền, Trương Trạch Đoan đã vượt lên trước móc tiền thanh toán, sau đó vẻ mặt cười lấy lòng:
- Lý sư phó, trứng gà để vẽ tranh xong rồi ăn được không?
- Ai nói ta mua trứng gà để ăn?
Lý Kỳ nhìn xung quanh, tự nhủ, xem ra chỉ có thể mượn cửa hàng của Lưu chưởng quầy dùng một lát. Hắn vươn tay nói:
- Mời Trương đại nhân, mời Thanh Chiếu tỷ tỷ.
- Mời Lý sư phó.
Mấy người lại quay lại cửa hàng của Lưu chưởng quầy.
Vị Lưu chưởng quầy kia thấy Lý Kỳ quay lại, trong lòng cả kinh, tưởng rằng hắn muốn trả lại bức tranh. Lại thấy Trương Trạch Đoan đi cùng, kích động tới mồm mép run rẩy. Ông ta bán tranh đã được vài chục năm, làm sao có thể không biết vị đệ nhất danh họa của Hàn Lâm Viện, Trương Trạch Đoan cơ chứ. Trương Trạch Đoan quang lâm cửa hàng của ông ta, là vinh hanh bực nào a. Liền rót trà khoản đãi, cực kỳ nhiệt tình.
Nhưng Trương Trạch Đoan chẳng để ý, y nguyên đứng bên cạnh Lý Kỳ, cốc nước trà kia ông ta nhìn cũng chẳng thèm nhìn.
Lý Kỳ cũng không có thời gian uống nước trà. Mở miệng hướng vị Lưu chưởng quầy kia mượn vài công cụ vẽ tranh.
Lưu chưởng quầy nghe Lý Kỳ muốn mượn giấy, còn tưởng rằng Trương Trạch Đoan sẽ vẽ tranh ở đây, hưng phấn suýt nữa nhảy lên, vội vàng đi tới sau phòng. Chỉ trong giây lát, ông ta liền cầm giấy và than đen, còn một tấm ván gỗ tới.
Lý Kỳ nhận lấy. Ai mà ngờ tới Lưu chưởng quầy lại vẻ mặt nịnh nọt đưa dụng cụ vẽ cho Trương Trạch Đoan, khiến cho hắn rất xẩu hổ.
Trương Trạch Đoan nhận lấy giấy, lại vẻ mặt ân cần đưa lại cho Lý Kỳ.
Một màn này khiến cho Lưu chưởng quầy trợn tròn mắt.
Lý Kỳ cười khổ một tiếng, nhận lấy dụng cụ vẽ tranh. Sau đó tùy tiện đặt quả trứng gà trên một cái ghế, chuẩn bị vẽ tranh.
Trương Trạch Đoan chỉ đợi ngày này. Rất kích động đứng đằng sau Lý Kỳ, hai mắt nhìn chằm chằm vào tờ giấy.
Lý Thanh Chiếu cũng mang theo lòng hiếu kỳ đi tới bên cạnh nhìn.
Lý Kỳ vừa vẽ, vừa giảng giải cho Trương Trạch Đoan một vài tri thức nhập môn.
Trương Trạch Đoan nghe rất là chăm chú, không ngừng gật đầu.
Rất nhanh, bức tranh vẽ quả trứng gà đã hoàn thành.
Lý Kỳ đưa bức tranh cho Trương Trạch Đoan, nói:
- Trương đại nhân, ngài cũng biết học vẽ tranh không thể chỉ nói bằng mồm. Ngài cứ dựa theo bức tranh này của ta, vẽ mấy nghìn quả trứng gà, ngài tự nhiên sẽ lĩnh ngộ sự tinh diệu của vẽ phác họa. Đến lúc đó, ta sẽ tiếp tục dạy ngài vẽ tranh chân dung.
Trương Trạch Đoan kích động nhận lấy bức tranh,như nhặt được chí bảo vậy, chắp tay nói:
- Đa tạ Lý sư phó chỉ giáo, Trương mỗ cảm động vạn phần. Hiện tại Trương mỗ liền quay về luyện tập. Cáo từ.
Nói xong, y hướng Lý Thanh Chiếu và Lý Kỳ chắp tay, không chờ bọn họ trả lời, liền hưng phấn rời đi.
Người này đúng thật là một họa si.
Lý Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu.
Lý Thanh Chiếu cũng từ khiếp sợ tỉnh ngộ lại, hỏi:
- Lý sư phó, cách vẽ kia là do cậu nghĩ ra?
Lý Kỳ cười hắc hắc, mặt dày mặt dạn gật đầu đáp:
- Đã khiến Thanh Chiếu tỷ tỷ chê cười.
Lý Thanh Chiếu cười khổ:
- Khó trách Lý sư phó lại không để bức 'Đường Phú Quý Đồ' kia vào mắt. Thì ra Lý sư phó là thâm tàng bất lộ.
- Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ còn không biết tiểu đệ sao. Chỉ là một người thô kệch thôi, làm gì biết thưởng thức hội họa.
Lý Kỳ đúng là khóc không ra nước mắt, vội vàng nói lảng sang chuyện khác:
- Thanh Chiếu tỷ tỷ, hay là chúng ta tìm một quán ăn ăn cơm luôn. Vừa vặn tiểu đệ có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo tỷ.
Lý Thanh Chiếu cũng cảm thấy hơi đói, không già mồm cãi láo, gật đầu đồng ý.
Ba người tùy tiện tới một quán ăn nhỏ gần đó, ngồi xuống, gọi vài món ăn.
Lý Kỳ vừa mới ngồi xuống, liền cười ha hả nói:
- Thanh Chiếu tỷ tỷ, vừa rồi tiểu đệ nghe tỷ nói, tỷ theo bức tranh này từ Lâm An tới tận đây. Chuyện đó có thật không?
Lý Thanh Chiếu gật đầu:
- Thực ra việc này bắt đầu từ hơn chục năm trước.
Không phải chứ? Theo đuổi tới hơn chục năm? Đổ mồ hôi, nếu ai dùng tinh lực này tán gái, không phải mọi chuyện đều thuận lợi sao.
Lý Kỳ nhất thời đổ mồ hôi lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com