326+327+328+329+330
Giờ đây trong lòng Phong Nghi Nô rất loạn, ở đâu còn nghĩ nhiều như vậy, vội la lên:
- Hoàng thượng bảo ngươi tới chính là giúp tỷ tỷ điều trị thân thể, đây cũng chính là phận sự của ngươi. Sao ngươi có thể khoanh tay đứng nhìn.
Lý Sư Sư bỗng giơ tay lên, nhỏ giọng nói:
- Muội muội đừng lo lắng, bệnh cũ của ta tái phát, đợi lát nữa sẽ đỡ.
Hiện tại Lý Kỳ cũng rơi vào thế khó xử. Hắn tự nhiên không hy vong Lý Sư Sư xảy ra việc gì. Nhưng hắn cũng vô kế khả thi, chỉ có thể cầu Phật Tổ phù hộ.
Một lát sau, nhờ được mấy nha hoàn hầu hạ, lông mày của Lý Sư Sư mới giãn ra, lại uống một ngụm nước trà, thở phào một tiếng, rốt cuộc bình tĩnh lại. Phong Nghi Nô ở một bên thay nàng lau mồ hôi. Từ việc này có thể nhìn ra được quan hệ giữa nàng và Lý Sư Sư thật thân như chị em.
- Thực xin lỗi Lý sư phó, đã khiến ngươi phải lo lắng.
Lý Sư Sư thở gấp nói.
Lý Kỳ thấy một đại mỹ nhân lại bị bệnh tật tra tấn như vậy, có chút không đành lòng,:
- Phải là ta nên xin lỗi Sư Sư cô nương mới đúng. Đây thuộc về trách nhiệm của ta, nhưng ta lại không làm gì được. Ta cảm thấy rất xấu hổ.
Phong Nghi Nô hừ một tiếng:
- Ai biết có phải ngươi cố ý thấy chết mà không cứu hay không.
Lý Sư Sư hơi liếc Phong Nghi Nô, trong ánh mắt mang theo ý trách cứ.
Phong Nghi Nô thấy Lý Sư Sư không được khỏe, cũng không dám nghịch ý của nàng, bĩu môi, không nói gì nữa.
Lý Sư Sư cũng biết Lý Kỳ đang lo lắng cái gì, mỉm cười nói:
- Lý sư phó yên tâm, ta đã không sao rồi, mời ngồi.
Hiện tại Lý Kỳ đâu còn tâm tư để ngồi. Giờ mạng của hắn đã ràng buộc với Lý Sư Sư. Nếu không trị khỏi bệnh cho Lý Sư Sư, thì cuộc sông sau này của hắn cũng không dễ chịu gì lắm. Nhíu mày suy nghĩ một lát, rất nhanh nhìn xuống dưới háng của Lý Sư Sư, thấy không có 'dị vật' gì, trong lòng thoáng yên tâm, hỏi:
- Lý Sư Sư, thứ cho ta mạo phạm hỏi một câu, có phải cứ mỗi tháng căn bệnh này lại tái phái một lần?
Lý Sư Sư sững sờ, hơi gật đầu, than nhẹ một tiếng:
- Bệnh này lúc tốt lúc xấu, năm ngoái uống thuốc tưởng rằng đã khỏi rồi, ai mà ngờ tới năm nay lại...Ài, vận mệnh của ta đã như vậy, chẳng trách người khác. Lý sư phó cũng không cần quá để ý.
Xem ra suy đoán của mình không sai. Thật đúng là kinh nguyệt không đều.
Lý Kỳ nhướn mày, lại hỏi:
- Vậy cô còn mời lang trung khám bệnh không?
Lý Sư Sư lắc đầu:
- Ài, chắc là do bệnh tình của ta chuyển biến xấu. Lần này ngay cả ngự y kê đơn thuốc cũng không có tác dụng nhiều lắm.
Không phải chứ, kinh nguyệt không đều cũng không phải là bệnh bất trị gì. Lẽ nào y học thời nay lại lạc hậu tới mức đó? Nhưng nàng ta nói lần đầu tiên dùng thuốc có hiệu quả, vậy thì chứng minh căn bệnh này vẫn có thể trị được. Vậy vì sao lần thứ hai lại không được?
Lý Kỳ cau mày, cẩn thận nhớ lại các cách trị kinh nguyệt không đều, xem có biện pháp nào hữu dụng không.
Phong Nghi Nô thấy Lý Kỳ trầm tư suy nghĩ, không dám quấy rầy hắn. Nàng đã được chứng kiến bản lĩnh thần kỳ của Lý Kỳ, cũng biết người này có chân tài. Trong lòng âm thầm hy vọng hắn có thể trị khỏi bệnh cho Lý Sư Sư.
Một lát sau, Lý Kỳ chợt bắt được một thông tin quan trọng, hỏi:
- Sư Sư cô nương, vừa nãy cô nói đã lâu rồi cô không ra ngoài, vì sao vậy?
Lý Sư Sư sững sờ, không hiểu ý của hắn lắm, cười buồn đáp:
- Ở đây ta không có bằng hữu gì, chỉ có muội muội là tri tâm của ta. Cho dù ra ngoài cũng không biết đi đâu.
Nàng nói cũng có lý. Những danh kỹ như nàng, bình thường đều gặp phải những hạng háo sắc, lấy đâu ra bằng hữu để tâm tình, trò chuyện. Hơn nữa, hiện tại nàng chính là nữ nhân của Hoàng thượng, ai dám tiếp cận nàng. Mà Hoàng thượng thì không có khả năng ngày nào cũng tới đây. Nói cách khác, hiện tại nàng như một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng vậy.
Đã bị nhốt thì tâm trạng làm sao tốt được. Không mắc phải chứng tự kỷ đã là không tồi rồi.
Có lẽ nguyên nhân căn bệnh chính là ở đây.
Lý Kỳ hơi gật đầu, hắn nhớ từng có người nói qua, tinh thần thường xuyên rơi vào trạng thái bị đè nén, hoặc là tâm lý chịu thương tổn gì đó, đều có thể khiến cho kinh nguyệt mất cân đối. Nói một cách khác, kinh nguyệt của nữ nhân có thể phản ánh cảm xúc của người đó trong một giai đoạn như thế nào.
Không thể tưởng được Lý Kỳ ta sắp phải làm một thầy thuốc phụ khoa.
Trong lòng Lý Kỳ dở khóc dở cười, nhưng giờ hắn đã không còn một chút hận ý gì với Lý Sư Sư. Có chỉ là sự thương cảm. Trong mắt hắn, Lý Sư Sư chỉ là một nữ nhân đáng thương mà thôi. Hắn thở dài:
- Sư Sư cô nương, ta thấy bệnh này của cô chỉ dựa vào dược vật là không được. Cái đó chỉ có thể trị phần ngọn, không trị được phần gốc. Cuối cùng vẫn phải dựa hoàn toàn vào cô.
Hai mắt Phong Nghi Nô sáng ngời, hỏi:
- Có phải ngươi đã nghĩ ra biện pháp rồi không?
Lý Kỳ còn chưa hết giận Phong Nghi Nô, cũng không muốn dính dáng gì tới nàng, cho nên chẳng thèm để ý, hướng Lý Sư Sư, nói tiếp:
- Sư Sư cô nương, gần đây có phải cô gặp phải chuyện gì không vui không?
Phong Nghi Nô thấy Lý Kỳ đối xử đạm mạc với mình, sắc mặt hơi xấu hổ, trong mắt hiện lên một tia cô đơn, đứng một bên, lặng lẽ không nói.
Lý Sư Sư lắc đầu:
- Không có, Lý sư phó hỏi điều này làm chi?
Lý Kỳ giải thích:
- Ta hoài nghi bệnh này của cô có liên quan tới việc cô đã lâu không ra ngoài. Cả ngày cô ở trong nhà, không cảm thấy buồn bực à?
Lý Sư Sư than nhẹ một tiếng:
- Thấy buồn bực thì thế nào? Ta cũng muốn đi ra ngoài dạo chơi một lát. Nhưng vừa đi ra, phiền não càng nhiều, còn không bằng ở trong nhà tự tại hơn.
Điều này cũng đúng. Một mỹ nữ như nàng, vừa bước ra khỏi cửa, những nam nhân kia còn không chen chúc mà tới. Nhưng nếu tiếp tục như vậy, thì không phải biện pháp tốt.
Lý Kỳ hơi trầm ngâm:
- Ta cũng biết cô khó xử. Nhưng ta hy vọng cô vẫn nên ra ngoài đi dạo một chút, hô hấp không khí mới mẻ, nhìn hoa cỏ cây cối, tâm trạng tự nhiên cũng tốt lên. Tâm trạng tốt lên, bệnh của cô sẽ theo đó mà chuyển biến tốt đẹp. Thực ra đối với một nữ nhân mà nói, bảo trì tâm tình thoải mái là điều rất quan trọng.
Lý Sư Sư kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ Lý Sư Sư đã tìm ra nguyên nhân của bệnh?
Lý Kỳ không chắc chắn đáp:
- Ta mới chỉ là suy đoán mà thôi. Nhưng cô ra ngoài đi dạo nhiều hơn, cũng không phải là chuyện xấu gì.
Lý Sư Sư thở dài:
- Nhưng ta có thể đi đâu?
Phong Nghi Nô nói:
- Tỷ tỷ, nếu không như vậy, ngày mai muội cùng tỷ đi ra ngoài giải sầu.
Nói xong, lại không yên nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ không lên tiếng, coi như tán thành.
- Cũng tốt.
Lý Sư Sư gật đầu:
- Vất vả cho muội rồi.
Phong Nghi Nô giả vờ bất mãn:
- Tỷ tỷ, giữa tỷ muội chúng ta cần gì phải khách khí như thế?
Lý Sư Sư mỉm cười, chuyển tới ánh mắt cảm kích.
Lý Kỳ nhìn Lý Sư Sư. Mặc dù là cười, nhưng vầng trán luôn bao phủ một cỗ mây đen. Nghĩ bụng, xem ra chỉ đi ra ngoài một chút vẫn không được. Phải nghĩ biện pháp khiến nàng ta vui vẻ mới tốt.
Hắn biết, biện pháp tốt nhất chính là để Tống Huy Tông tới chỗ nàng nhiều hơn. Nhưng y chính là Hoàng đế a, nữ nhân nhiều không kể xiết. Làm gì có khả năng lãng phí toàn bộ thời gian với một người. Trong lòng không khỏi thở dài, xem ra phải nghĩ biện pháp khác.
- Lý sư phó, nếu ngày mai ngươi không có việc gì, không bằng đi cùng chúng ta.
Lý Sư Sư mỉm cười nói.
Lý Kỳ vẫn còn đang suy nghĩ làm sao để Lý Sư Sư vui vẻ, nhất thời không nghe rõ, nao nao hỏi:
- Cô vừa nói gì vậy?
Lý Sư Sư cười khổ:
- Ta là hỏi, trưa mai nếu như Lý sư phó rảnh rỗi, không ngại đi cùng chúng ta.
Đại tỷ, ta đâu có người bao nuôi như ngươi, ta còn có rất nhiều việc phải làm.
Lý Kỳ ngượng ngùng nói:
- Thực sự xin lỗi, ngày mai ta còn có vài việc phải xử lý, chỉ sợ không thể đi cùng cô. Như vậy đi, đến lúc đó cô sai người mang thư tới, ta làm xong đồ ăn sẽ cho ngươi đưa qua.
Lý Sư Sư cũng không miễn cưỡng, gật đầu:
- Vậy phải làm phiền Lý sư phó rồi.
- Không phiền, không phiền, đây là việc ta nên làm.
Lý Kỳ cười ha hả, dư quang nhìn thấy bát cháo trên bàn cơ hò còn nguyên, lúc này mới nhớ tới nói chuyện một lúc rồi, Lý Sư Sư còn chưa ăn, vội nói:
- Sư Sư cô nương, cô nên ăn nhanh kẻo nguội.
- Lý sư phó không nhắc, ta lại quên mất.
Lý Sư Sư cười khổ lắc đầu, cũng cảm thấy hơi đói bụng, cầm lấy thìa vừa định ăn, Lý Kỳ bỗng nhiên nói:
- Chờ chút.
Lý Sư Sư ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ nói tiếp:
- Bát cháo đó đã nguội, thôi bỏ đi, múc bát mới mà ăn.
Lý Sư Sư gật đầu, một nha hoàn lập tức đi lên múc một bát cho nàng.
Có lẽ Lý Sư Sư thực sự đói bụng, rất nhanh ăn hết bát cháo kia, lại múc thêm bát nữa. Nàng vừa chuẩn bị ăn, bỗng dừng lại, hỏi:
- Lý sư phó, ngươi xử lý hai nồi súp kia thế nào?
Thực ra nàng thích uống hai món súp kia hơn là món cháo này.
Lý Kỳ sững sờ, lập tức hiểu ý, cười khổ đáp:
- Súp đã bị đồ đệ của ta ăn hết rồi. Nếu Sư Sư cô nương yêu thích, ngày khác ta làm lại cho cô cũng được.
Hai mắt Lý Sư Sư hiện lên tia thất vọng. Nhưng muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân mình, hơi gật đầu, tiếp tục ăn.
Trong lúc rảnh rỗi, Lý Kỳ đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt vừa vặn đụng vào ánh mắt của Phong Nghi Nô. Chỉ thấy trong mắt nàng tràn ngập phẫn nộ và ủy khuất, lập tức tránh đi, chợt thấy một đĩa lê đặt trên bàn, nhướn mày hỏi:
- Sư Sư cô nương, cô thích ăn lê à?
Lý Sư Sư khẽ giật mình, gật đầu:
- Chưa nói tới thích, chỉ là thỉnh thoảng mơi ăn thôi.
Lý Kỳ nói:
- Ăn nhiều trái cây đương nhiên là tốt, nhưng với sức khỏe của cô hiện giờ, nên dừng ăn lê.
Lý Sư Sư nghi ngờ hỏi:
- Vì sao.
- Bởi vì lê thuộc tính hàn. Nếu như cô thích ăn hoa quả, thì nên ăn quýt hoặc đào thì tốt hơn. Ăn nhiều cũng không sao.
Lý Kỳ giải thích.
Lý Sư Sư cái hiểu cái không, gật đầu:
- Đây là dưỡng sinh học của Lý sư phó?
- Có thể nói như vậy.
- Vậy Lý sư phó có bằng lòng nói cho ta biết về dưỡng sinh học kia không?
Điều này Lý Kỳ cầu còn không được. Dù sao sức khỏe của nàng ta tốt lên, cũng là điều tốt cho mình. Hắn bắt đầu dùng tài ăn nói, giảng giải cho Lý sư phó một vài tri thức về dinh dưỡng. Đồng thời dặn nàng, cái gì có thể ăn, cái gì không thể.
Lý Sư Sư nghe mà không ngừng gật đầu. Có thể nhìn ra được, nàng rất tôn sùng dưỡng sinh học của Lý Kỳ.
Phong Nghi Nô ngồi ngây ngốc một bên, nghe hai người bọn họ thảo luận, nhưng không chen miệng vào được, trong lòng cực kỳ buồn bực, đứng lên nói:
- Tỷ tỷ, muội cảm thấy hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi chút.
Lý Sư Sư sững sờ, hai mắt chớp chớp, gật đầu:
- Ừ, muội về phòng trước đi.
Phong Nghi Nô hung hăng nhìn Lý Kỳ một cái, mới mang theo vẻ mặt giận dữ ra ngoài.
Đợi Phong Nghi Nô đi rồi, Lý Sư Sư bỗng thở dài, hướng Lý Kỳ nói:
- Lý sư phó, cô em này của ta dù bình thường hơi tùy hứng, nhưng bản tính không xấu. Hơn nữa thân thế của muội ấy cũng rất đáng thương. Cho nên cậu đừng để trong lòng cũng không cần phải tức giận.
Lý Kỳ cười khổ:
- Ta tức giận hay không, không quan trọng. Nhưng nàng ta cứ giận ta, ta có biện pháp nào đâu. Tuy nhiên cô yên tâm, về sau ta sẽ cố tránh nàng ta.
Thực ra đối với Phong Nghi Nô, hắn cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ. Ai bảo Phong Nghi Nô đã nhìn thấy bộ mặt phóng đãng kia của hắn.Lúc Lý Kỳ rời khỏi tòa trang viên của Lý Sư Sư thì đã là canh ba. Trên đường đi Lý Kỳ không ngừng tự hỏi làm sao giúp Lý Sư Sư điều chỉnh tâm tình, giúp tâm tình của nàng ta tốt hơn chút. Nhưng nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt cả. Mấu chốt là Lý Sư Sư không phải là nữ nhân của hắn. Nếu là Bạch Thiển Dạ, hắn chỉ cần trêu chọc vài câu, nha đầu ngốc kia liền vui vẻ không thôi.
Vừa tới trước của Tần phủ, chợt thấy Trần A Nam ngủ gà ngủ gật ở bậc thang, hơi sững sờ, đi lên gọi:
- A Nam, A Nam.
Trần A Nam khẽ giật mình, thấy là Lý Kỳ, vội đứng lên nói:
- Lý đại ca, huynh rốt cuộc đã trở lại.
Đổ mồ hôi, lẽ nào ngươi cho rằng ta qua đêm ở đó? Ngươi nha, không phải nguyền rủa ta đấy chứ?
- Ta có bảo ngươi chờ chỗ này đâu?
Lý Kỳ lườm cậu ta một cái.
Trần A Nam cười hì hì:
- Thật ra là Tiểu Ngọc có chuyện muốn tìm huynh. Chỉ là đệ thấy nàng mệt mỏi, liền bảo nàng đi vào nghỉ ngơi trước.
Tiểu Ngọc?
Lý Kỳ sững sờ, lập tức hiểu ý, gật đầu cười:
- À, ta hiểu rồi, thủ đoạn tán gái của tiểu tử ngươi còn mạnh hơn kiểu mặt dày mày dạn của Lục Tử nhiều.
Trần A Nam cười gật đầu, giống như rất tán thành cách nói của Lý Kỳ.
Lý Kỳ lắc đầu bất đắc dĩ:
- Vào đi thôi.
Đi vào phòng khách, Tiểu Ngọc đang ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Hiện tại thân phận của nàng đã khác trước, không còn giống như những hạ nhân kia, ngoại trừ phòng của mình, các nơi khác chỉ có thể đứng.
Tiểu Ngọc thấy Lý Kỳ tới, vội vàng đứng dậy hành lễ:
- Lý đại ca, huynh đã về.
- Ừ, A Nam bảo muội có việc tìm ta?
Lý Kỳ gật đầu hỏi.
Tiểu Ngọc vội đáp:
- Vâng, là như vậy, số bánh Hoàng Gia đầu tiên đã làm xong. Những vị chưởng quẩy của đại lý chúng ta cũng không đợi đươc nữa, Ngày nào cũng tới hỏi muội khi nào mơi bày bán.
Lý Kỳ hơi trâm ngâm, nói:
- Đã làm xong thì ngày mai bày bán luôn.
Tiểu Ngọc lại nói:
- Còn có, vừa rồi Điền thợ mộc có tới tìm muội, nói rằng quán bar đã trang trí và sửa chữa xong. Hỏi huynh khi nào có rãnh thì tới xem.
Lý Kỳ không tại, chuyện lớn nhỏ bọn họ đều tới hỏi Tiểu Ngọc. Dù sao bọn họ đều là dân chạy nạn với nhau.
Lý Kỳ gật đầu:
- Ta biết rồi, ta sẽ bớt thời giờ tới đó xem. Còn có việc gì không.
Tiểu Ngọc lắc đầu:
- Chỉ thế thôi.
Lý Kỳ ừ một tiếng, đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi, Tiểu Ngọc, con gái các muội thích những thứ gì?
Tiểu Ngọc ngẩn ra, lắc đầu đáp:
- Muội không biết.
- Không biết?
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Bình thường muội thích chơi cái gì mà cũng không biết à?
Tiểu Ngọc ngượng ngùng đáp:
- Hàng ngày muội đều tới tiệm hỗ trợ, sau đó thì về nhà ngủ.
Quả nhiên là một công nhân viên siêng năng.
- Ách...Tiểu Ngọc, muội cũng biết đấy, ta thích nhất điểm này của muội.
Lý Kỳ cười ngượng ngùng:
- Tuy nhiên muội yên tâm. Qua mấy ngày nữa, ta sẽ cho muội một kỳ nghỉ dài hạn, cùng A Nam thoải mái ra ngoài chơi đùa. Tiêu phí sẽ do cửa hàng chi trả.
Trần A Nam vui vẻ, cười hì hì:
- Đa tạ Lý đại ca đã chiếu cố.
Sắc mặt Tiểu Ngọc đỏ bừng, cúi đầu không nói, vụng trộm nhìn Trần A Nam.
Hôm sau.
Đoàng đoàng.
Hôm nay Túy Tiên Cư lại giăng đèn kết hoa, rất là náo nhiệt. Chỉ thấy tấm biển 'Đệ nhị trù' đã gỡ xuống ở mái hiên lầu hai, thay vào đó là một tấm biển bằng vàng lóng lánh, có ghi ba chữ 'Bánh Hoàng Gia'.
- Cheng, cheng, cheng, nhận được hoàng ân cuồn cuộn, ban thưởng tiểu điếm kim biển nhằm cổ vũ. Để đáp tạ hoàng ân, phàm là thực khách tới tiểu điếm ăn cơm, đều sẽ được tặng một phần bánh Hoàng Gia, nhằm tỏ lòng biết ơn.
Trần A Nam cầm chiêng, một bên gõ, một bên lớn tiếng hét lên.
Mà Tần phu nhân, Lý Kỳ, Ngô Phúc Vinh và Tiểu Ngọc thì đứng trước cửa đón khách. Lý Kỳ tính toán thừa dịp cơ hội này để cho Tiểu Ngọc xuất hiện trước công chúng, đề cao địa vị của nàng.
- Chúc mừng, chúc mừng.
- Đa tạ, mời vào...
Khách hàng tới chúc mừng nối liền không dứt, tràng diện xưa nay chưa từng có. Dĩ vãng cơ bản đều là một ít khách hàng quen, nhưng lần này người cùng nghề chiếm đa số. Tất cả các chưởng quầy của những quán ăn lớn nhỏ cơ hồ đều tới.
Hiện tại địa vị của Túy Tiên Cư đã hoàn toàn khác trước. Hơn nữa Hoàng thượng ngự tứ tấm kim biển, càng như hổ thêm cánh, không ai bì nổi. Chuyện ngõ Giết Heo lần trước, những chưởng quầy này bị Túy Tiên Cư và Phàn Lâu liên thủ đánh bại thảm hại. Giờ đây bọn họ đâu còn dám có ý xấu gì với Túy Tiên Cư nữa. Nịnh bợ còn không kịp.
Lý Kỳ cũng không chấp nhặt với bọn họ. Mọi chuyện coi như chưa từng phát sinh, mỉm cười đón chào. Chỉ có lúc Trương viên ngoại của Dương Lâu tới, lão hàng Ngô Phúc Vinh nhịn không được trào phúng ông ta vài câu.
Lý Kỳ tự nhiên thiên hướng người trong nhà, cho nên làm như không nghe thấy.
- Tần phu nhân, Lý sư phó, chúc mừng.
Phàn Thiếu Bạch cưỡi một con tuấn mã, đằng sau là một xe quà mừng. Y còn chưa xuống ngựa, đã chắp tay cười nói.
- Cùng vui, cùng vui.
Tần phu nhân và Lý Kỳ đều chắp tay hoàn lễ.
Phàn Thiếu Bạch lập tức xuống ngựa, nói vài câu chúc mừng, liền hướng Lý Kỳ nhỏ giọng nói:
- Lý sư phó, có thể bớt thời gian nói chuyện riêng được không?
Lý Kỳ sững sờ, lập tức hiểu ra, duỗi tay nói:
- Mời Phàn công tử.
Hai người đi tới một bên, Phàn Thiếu Bạch cười nói:
- Lý sư phó, ngươi thật là bản lĩnh, có thể có được bảo bối như vậy. Có tấm kim biển kia, đại lý của chúng ta sẽ nâng lên một tầng cao mới.
Khá lắm, còn biết nói 'chúng ta'. Quả nhiên là một người biết thức thời.
Lý Kỳ khách khí nói:
- Đâu có đâu có, đây là nhờ phúc của Hoàng thượng.
Phàn Thiếu Bạch mỉm cười, lại nói:
- Đúng rồi, ta nghe đồn, ngươi đã cho phép Thái viên ngoại gia nhập liên minh đại lý, còn giao toàn bộ địa bàn ở Giang Nam cho y?
Tin tức của tên này thật linh thông, xem ra bên mình có không ít người của y.
Lý Kỳ dòng dạ biết rõ, cũng không tính toán giấu diếm. Dù sao thực lực chính là minh chứng rõ ràng nhất, gật đầu:
- Đây không phải là lời đồn, mà là việc thực.
Phàn Thiếu Bạch hơi không vui hỏi:
- Lý sư phó, vì sao ngươi phải làm như vậy? Lẽ nào ngươi đã quên trước kia Thái viên ngoại đối đãi với ngươi như thế nào ư?
- Tất nhiên ta không quên.
Lý Kỳ cười ha hả, lời nói xoay chuyển:
- Nhưng bạc không bạc đãi ta. Ta là một thương nhân, không có lý gì có bạc mà không lợi nhuận. Tuy nhiên, ân tình của quý điếm ta sẽ không bao giờ quên. Bánh Hambuger kia chỉ là một món lợi nhỏ, không tính là cái gì. Không dối gì Phàn công tử, Túy Tiên Cư chúng ta tính toán mở một quán ăn tự phục vụ ở Giang Nam, quy mô không nhỏ. Nếu như công tử hứng thú, thì có thể tham gia.
Phàn Thiếu Bạch nhíu mày, suy nghĩ một lát:
- Việc này ta phải thương lượng với phụ thân đã. Tuy nhiên, riêng ta cảm thấy rất hứng thú.
Nói tới đây, vẻ không vui trên mặt y đã biến mất không thấy bóng dáng, mà chuyển thành vẻ hào hứng. Hiện tại hắn rốt cuộc hiểu ra một đạo lý, hợp tác với Lý Kỳ là một việc làm đúng đắn.
- Đương nhiên, dù sao thời gian còn dài, Phàn công tử có thể từ từ suy nghĩ.
- Lý sư phó, Phàn công tử.
Đang lúc Lý Kỳ và Phàn Thiếu Bạch nói chuyện vui vẻ, Thái Mẫn Đức bỗng mang theo quà mừng đi tới, mặt mũi đầy tươi cười. Hiện tại y chính là tổng đại lý của bánh Hambuger và vịt quay tại Giang Nam. Có tấm kim bài này, y cũng được lợi rất lớn.
- Thái viên ngoại.
Lý Kỳ và Phàn Thiếu Bạch chắp tay hành lễ.
Phàn Thiếu Bạch tâm cao khí ngạo, không muốn trao đổi với Thái Mẫn Đức quá nhiều, chắp tay nói:
- Hai người trò chuyện đi, tại hạ vào trước.
Dứt lời liền xoay người đi vào tiệm.
Thái Mẫn Đức cũng biết tính cách của y nên không để ý. Đợi Phàn Thiếu Bạch đi rồi, mới cười ha hả nói:
- Lý sư phó, hậu lễ này của cậu khiến Thái mỗ thụ sủng nhược kinh a.
Lý Kỳ lắc đầu cười:
- Viên ngoại, hiểu lầm, hậu lễ mà ta nói cũng không phải chỉ cái này.
- A?
Thái Mẫn Đức mừng rỡ, vội hỏi:
- Vậy là thứ gì?
Lý Kỳ cười đáp:
- Ta nghe nói Hoàng Văn Nghiệp là chưởng quầy chi nhánh ở Kim Lăng của viên ngoại phải không?
Thái Mẫn Đức gật đầu:
- Không sai, Lý sư phó hỏi vậy làm chi?
Lý Kỳ khẽ cười đáp:
- Viên ngoại, đợi tí nữa ngài lập tức bảo Hoàng Văn Nghiệp quay về Kim Lăng. Bảo y chuẩn bị vài cửa hàng. Thịt của ta sắp xuôi nam. Trên đường đi sẽ bán chút ít, còn lại thì đặt ở quán của viên ngoại để bán. Về lợi nhuận, ta cho viên ngoại ba thành. Ta cam đoan, số thịt kia sẽ bán chạy, hơn nữa còn giúp chúng ta mở đường cho bánh Hambuger và vịt quay. Đến lúc đó viên ngoại cũng không cần phải mất công tuyên truyền.
Thái Mẫn Đức híp mắt, trong lòng tính toán, cười ha hả, gật đầu nói:
- Lý sư phó quả nhiên là một người phúc hậu. Nhờ lần buôn bán này mà ta có thể thu về số tiền hao hụt do bán thịt cho cậu. Thật sự phải cảm ơn cậu.
Lý Kỳ nghe vậy, âm thầm cười trộm. Quanh đi quẩn lại Thái Mẫn Đức vẫn chỉ hòa vốn, còn bị không ít lần kinh hãi. Còn hắn thì lãi lớn.
- Lời ấy của viên ngoại sai rồi.
Lý Kỳ giả vờ bất mãn:
- Sao có thể nói là hòa vốn, phải là buôn bán lời mới đúng.
Thái Mẫn Đức cười ha hả:
- Đúng, đúng, là ta già rồi nên hồ đồ.
Ngô Phúc Vinh thấy Lý Kỳ và Thái Mẫn Đức một bên cười vui, sinh lòng nghi hoặc, hướng Tần phu nhân nhỏ giọng hỏi:
- Không biết hai người bọn họ đang nói gì nhỉ?
Tần phu nhân liếc nhìn Lý Kỳ, hừ nhẹ đáp:
- Cháu làm sao biết. Cháu thấy hai người đó là cá mè một lứa.
- Hí....
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa Túy Tiên Cư.
Lý Kỳ nhìn sang, khuôn mặt liền vui vẻ, vội hướng Thái Mẫn Đức nói:
- Viên ngoại, hôm nay tới nói chuyện tới đây, ngày khác chúng ta lại chậm rãi hàn huyên.
Thái Mẫn Đức cho rằng có khách quý tới, vội gật đầu:
- Ừ ừ, Thái mỗ vào trước.
Lý Kỳ gật đầu, gọi một tiểu nhị dẫn Thái Mẫn Đức đi vào. Chính mình thì vội vã chạy tới chỗ xe ngựa. Chỉ thấy một vị nữ tử trẻ tuổi đi xuống từ xe ngựa. Chính là Bạch Thiển Dạ.
- Vương tỷ tỷ, Ngô thúc, chúc mừng, chúc mừng.
Bạch Thiển Dạ nói xong, ánh mắt lại bắn về phía Lý Kỳ, vẻ mặt đầy hạnh phúc, bước nhanh đi tới. Chỉ là trở ngại Tần phu nhân và Ngô Phúc Vinh, cho nên cũng không dám quá thân mật với Lý Kỳ.
- Thất Nương, muội đã tới rồi à.
Tần phu nhân mỉm cười, hướng Lý Kỳ nói:
- Lý Kỳ, ngươi thay ta tiếp đón Thất Nương.
Ủa? Phu nhân trở nên thông suốt từ khi nào vậy?
Lý Kỳ lập tức quăng tới ánh mắt cảm kích.
Bạch Thiển Dạ đỏ mặt, vội nói:
- Lý đại ca, huynh đang bận, nên đừng để ý tới muội.
Cô nàng này đúng là nhu thuận.
Lý Kỳ gật đầu:
- Thất Nương, hiện tại chúng ta đã là người một nhà, đâu cần khách khí như vậy.
- Lý đại ca...
Bạch Thiển Dạ hờn dỗi một câu, mặt đỏ tía tai, nhưng trong lòng càng thêm vui mừng.
Lý Kỳ cười hắc hắc, hỏi:
- Muội ăn cơm chưa?
Bạch Thiển Dạ gật đầu:
- Muội ăn rồi.
- À, cha muội không trách phạt muội chứ?
Lý Kỳ nhỏ giọng hỏi.
Bạch Thiển Dạ cười hì hì:
- Huynh yên tâm, cha muội rất tốt với muội, sao nỡ phạt muội chứ.
Lý Kỳ nghe xong mới yên lòng, lại cười mỉm nói:
- Vậy chừng nào muội tới chỗ ta?
Bạch Thiển Dạ đỏ mặt, ngượng ngùng đáp:
- Mẹ muội muốn muội ở nhà thêm mấy ngày.
Nhạc mẫu cũng thật là, biết mình và Thất Nương đang trong tuần trăng mật, vẫn chiếm lấy nàng không tha. Xem ra hôm nào đó mình phải hảo hảo nói chuyện mới được.
Trong lòng Lý Kỳ bất mãn, tròng mắt hơi chuyển, nhỏ giọng nói:
- Nếu không ta tới nhà muội ở. Ta là người không nhận giường chỉ nhận người, tùy tiện ở đâu cũng được.
Không thể không nói, thằng nhãi này quả nhiên rất tùy tiện.
Giờ đây Bạch Thiển Dạ đã không còn là hoàng hoa khuê nữ nữa rồi, ở đâu nghe không ra hắn ý tại ngôn ngoài, không yên liếc nhìn Tần phu nhân, thấy sắc mặt của nàng quái dị, khuôn mặt lại đỏ, nhẹ nhàng dậm chân nói:
- Không thèm nghe huynh nói nữa, muội đi với Vương tỷ tỷ.
Hắc, dám gặp hữu vong sắc, thật sự buồn cười.
Lý Kỳ hổ thân thể chấn động, đang muốn gia pháp hầu hạ, chợt nghe thấy một tiếng gào rù phía xa xa:
- A a a, Tiểu Cửu tới đây.
Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ba con tuấn mã đang lao về phía này. Trên ngựa chính là Cao nha nội, Hồng Thiên Cửu và Sài Thông.
Má ơi, không phải chứ, Tứ Tiểu Công Tử của kinh thành đều xuất hiện.
Lý Kỳ choáng váng.
Trong lúc nhất thời gió nổi mây phun, gà bay chó chạy, dân chúng xung quanh chạy tứ tán. Tràng diện vốn đang hài hòa lập tức trở thành đống bừa bộn.Bụi bay cuồn cuộn mà tới.
Tứ Tiểu Công Tử tụ hội, đâu phải là việc nhỏ.
Khách khứa mới tới đều phải đi vòng đằng sau, chào hỏi vài câu với Tần phu nhân và Ngô Phúc Vinh, liền vội vàng đi vào trong để tránh.
Tần phu nhân chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
- Tiểu Ngọc, mau mau cầm cho ta bánh gì ấy nhỉ, à, bánh Hoàng Gia, cùng với một bầu rượu Thiên Hạ Vô Song ra đây, ta sắp chết đói rồi.
Hồng Thiên Cửu xoay người xuống ngựa, liền không thể chờ đợi được hướng Tiểu Ngọc kêu lên.
Mịa, dù lão tử là mở quán ăn, nhưng tiểu tử ngươi mỗi lần tới, ngay cả mấy câu cơ bản cũng không thèm nói, thật sự là không có cấp bậc lễ nghĩa gì cả.
Lý Kỳ tức giận trừng cậu ta một cái. Còn chưa mở miệng, Tiểu Ngọc bỗng cầm cái chiêng đi tới, vẻ mặt bất mãn nói:
- Tiểu Cửu ca, hiện tại Tiểu Ngọc chính là đại tổng quán của Túy Tiên Cư, sao huynh có thể sai nàng ấy như tiểu nhị được.
Trần A Nam không sợ mấy người Hồng Thiên Cửu lắm, cho nên có gì nói đấy. Vừa thấy Hồng Thiên Cửu sai bảo Tiểu Ngọc, trong lòng tự nhiên rất không thoải mái.
- Ủa, vậy à?
Hồng Thiên Cửu sững sờ, ngượng ngùng gãi đầu, lại nói:
- Vậy Tiểu Ngọc bảo người khác đi thay đi, ta chưa ăn sáng nên giờ bụng đói meo.
Tiểu Ngọc hơi cúi người, mỉm cười đáp:
- Xin Hồng công tử chờ một lát, tiểu nữ sẽ mang ra ngay đây.
Nàng không để ý tới việc này lắm.
- Tiểu Cửu, ca ca phải nhắc đệ một câu, đệ đứng dưới tấm kim bài do Hoàng thượng ngự tứ, sao có thể thô lỗ như vậy. Ngay cả một câu chúc mừng cũng không có, còn ra thể thống gì nữa.
Cao nha nội chậm rãi tiến lên, nghĩa chính ngôn từ giáo huấn Hồng Thiên Cửu một trận, lại lịch lãm trang nhã hương Tần phu nhân, chắp tay nói:
- Tần phu nhân, chúc mừng, chúc mừng.
Ngay sau đó y lại bồi thêm một câu:
- Thực ra tại hạ cũng chưa ăn sáng.
Đổ mồ hôi! Cứ tưởng tên này thay đổi tính nết.
Lý Kỳ thân thể hơi nghiêng, suýt nữa té ngã, hai kẻ này đúng là một đôi dở hơi. Tuy nhiên, có vẻ đã lâu rồi không thấy bọn họ tới.
Liền mở miệng hỏi:
- Đúng rồi, Tiểu Cửu, nha nội, đã mấy ngày rồi sao không thấy các ngươi tới đây ăn cơm, không phải do ăn chán rồi chứ?
Hồng Thiên Cửu vung tay buồn bực đáp:
- Huynh đừng nhắc tới nữa. Từ lần săn bắn trước, đệ cũng như ca ca, bị phụ thân nhốt trong nhà, buồn đến phát chán đi được. Đến hôm nay mới được thả ra ngoài. Nhưng là do vội vã, cho nên đã quên mang theo thẻ hội viên Hoàng Kim. May mắn gặp được mấy ca ca.
Thì ra là thế.
Lý Kỳ âm thầm gật đầu. Hắn đoán hẳn là lão tử của Hồng Thiên Cửu đã nghe được tiếng gió, biết hắn và Vương Phủ đang có xích mích, vì vậy mới không cho phép Hồng Thiên Cửu ra ngoài chơi. Hiện tại sóng gió đã qua, mới để con sói đói Hồng Thiên Cửu ra ngoài hít thở không khí.
Cao nha nội kinh ngạc nói:
- Ta cũng không mang theo.
Hai người nhìn nhau, không ai bảo ai quăng ánh mắt về phía Sài Thông.
Sài Thông nhún vai, cười đáp:
- Các ngươi bao giờ thấy ta mang theo tục vật trên người chưa?
Tục vật? Tục nữa liệu có tục bằng cái tên gia hỏa thích trang bức như ngươi không? Thật là không biết xấu hổ. Các ngươi lâu rồi mới tới, vừa tới đã muốn ăn cơm chùa, cũng thật quá keo kiệt đi.
Trong lòng Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ ba tên gia hỏa này.
Một món tiền nhỏ đỏ, Tần phu nhân và Lý Kỳ vốn không để vào mắt. Nhưng hai tên dở hơi Hồng Thiên Cửu và Cao nha nội tự mình nói ra, khiến cho ánh mắt của mọi người đều tập trung vào bọn họ.
Tràng diện thoáng cái trở nên xấu hổ.
- Ba vị công tử đều là khách quen của tiểu điếm, hôm nay tiểu điếm coi như hồi báo các vị. Ba vị công tử cứ thoải mái ăn uống, không cần phải băn khoăn.
Tần phu nhân mỉm cười, hào phóng nói.
Cao nha nội chẳng những không lĩnh tình, mà khẽ nói:
- Đường đường là Tứ Tiểu Công Tử của kinh thành, chúng ta làm sao có thể làm những việc dọa người như vậy. Ta lập tức sai người về lấy bạc.
- Ha ha, nha nội, Tiểu Cửu, các ngươi đâu thiếu làm những việc đó.
Theo mồi tràng tiếng cười cởi mở, Phàn Thiếu Bạch từ bên trong đi ra, mỉm cười nhìn thần sắc xấu hổ của ba vị huynh đệ:
- Ba người các ngươi vẫn còn ghi sổ ở quán ta kia kìa. Ta cũng không nhớ đã ghi nợ cho các ngươi bao nhiêu lần rồi.
Lý Kỳ hít một hơi khí lạnh, thì ra ba tên này thường xuyên tái phạm. Xem ra về sau phải đề phòng bọn chúng mới được.
Sài Thông thấy Phàn Thiếu Bạch đi ra, không buồn bực mà ngược lại cười nói:
- Thiếu Bạch, ngươi tới vừa đúng lúc, mau mau đưa bạc cho Ngô chưởng quầy.
Phàn Thiếu Bạch sững sờ, cười khổ hỏi:
- Vì sao lại là ta?
Hồng Thiên Cửu cười hắc hắc:
- Ai bảo ngươi mang theo bạc.
Y hiểu rất rõ Phàn Thiếu Bạch, nếu trên người không mang theo vài chục lượng, thì xin lỗi xuất môn.
Cao nha nội khó chịu nói:
- Thiếu Bạch, mới vài ngày không thấy mà ngươi đã trở nên keo kiệt như vậy. Mau đưa bạc đi, còn chê Tứ Tiểu Công Tử chúng ta chưa đủ dọa người sao.
Má, có ngày nào mà các ngươi không dọa người không.
Lý Kỳ ném cái nhìn khinh khỉnh, đứng ra cười nói:
- Mấy vị ở đây đều là nhân trung chi long, chút tiền nhỏ đó, đâu đáng để mèo nheo. Hôm nay Lý Kỳ ta mời khách, các vị cứ thoải mái ăn uống là được.
- Thiếu Bạch, ngươi nhìn thấy chưa. Nếu không phải Lý Kỳ là đầu bếp, thì ta đã thay hắn vào vị trí của ngươi rồi. Như vậy mới gọi là giảng nghĩa khí chứ.
Cao nha nội chỉ vào Lý Kỳ, khen.
Phàn Thiếu Bạch cười ha hả, nói:
- Vậy thì cầu còn không được.
- Thôi, thôi, ý tốt của nha nội, Lý Kỳ tâm lĩnh. Tuy nhiên ta đang định tổ kiến kinh thành Tứ Tiểu Đầu Bếp của riêng ta, nên không muốn tham gia náo nhiệt với các ngươi.
Lý Kỳ nhún vai, cười nói.
- Ha ha.
Mọi người đều cười ha hả. Mà ngay cả Tần phu nhân cũng buồn cười, thầm nghĩ, người này quả nhiên tám mặt linh lung, bất kể là người nào, đều có thể nói chuyện được.
Rất nhanh, Tiểu Ngọc dẫn theo vài tiểu nhị mang bánh Hoàng Gia tới. Hồng Thiên Cửu và Cao nha nội có vẻ thực sự đói bụng, cầm lấy bánh Hoàng Gia liền nhét vào miệng. còn không ngừng vỗ tay khen bánh Hoàng Gia ăn ngon.
Dù Sài Thông cũng chưa ăn sáng, nhưng y cố kỵ mặt mũi, ở trước mặt công chúng, ăn kiểu lang thôn hổ yết không phải là tác phong của y. Chỉ bưng một chén Thiên Hạ Vô Song, nhịn đói, đứng một bên nhấm nháp rượu.
Lý Kỳ nhìn tướng ăn của Hồng Thiên Cửu và Cao nha nội, thầm nghĩ, nếu có một cái camera ở đây thì tốt. Quay cảnh bọn họ ăn rồi hiến cho Hoàng thượng. Không chừng Hoàng thượng lại ban cho mình vài thứ tốt gì đó.
- Chậc chậc, món bánh Hoàng Gia này đúng thật là ăn ngon. Khó trách Hoàng thượng lại nhìn trúng.
Trong nháy mắt, Cao nha nội đã giải quyết xong một cái bánh Hoàng Gia, lại uống thả cửa một chén rượu Thiên Hạ Vô Song, ăn no thỏa mãn. Bỗng y dùng khuỷu tay thọc Hồng Thiên Cửu:
- Tiểu Cửu, không phải đệ còn có chuyện muốn nói với Lý Kỳ sao?
Hồng Thiên Cửu sững sờ, lập tức phản ứng, cố gắng nuốt nốt số bánh vào trong bụng, hướng Lý Kỳ nói:
- Lý đại ca, cha đệ muốn gặp huynh.
Lý Kỳ kinh ngạc hỏi:
- Cha ngươi? Lão nhân gia muốn gặp ta làm gì?
Hồng Thiên Cửu ngượng ngùng đáp:
- Hình như có liên quan tới chuyện quán bar, đệ cũng không rõ ràng lắm.
Cũng đúng, từ lúc trang trí và sửa chữa lại quán bar tới hiện tại, tổn thất không ít bạc. Mà tất cả số bạc này đều do phụ thân của Hồng Thiên Cửu chi trả. Về tình về lý mình cũng nên tới bái kiến phụ thân cậu ta một lần.
Lý Kỳ hơi trầm ngâm, gật đầu nói:
- Cũng được, ngày mai ta sẽ bớt thời giờ đi tới nhà ngươi một chuyến.
Nói xong, hắn kéo Hồng Thiên Cửu sang một bên, nhỏ giọng hỏi:
- Cha ngươi bình thường thích ăn gì? Để ngày mai ta chuẩn bị.
Hắn không giống như Hồng Thiên Cửu, một vài lễ nghi cơ bản vẫn không thể thiếu.
Hồng Thiên Cửu không hề nghĩ ngợi đáp:
- Phao câu.
Mịa, khẩu vị khác thường vậy.
Lý Kỳ sững sờ, cười ngượng ngùng, chợt nghe Cao nha nội bất mãn nói:
- Ai nha, Tiểu Cửu, ai bảo ngươi nói cái chuyện vụn vặt đó.
Hồng Thiên Cửu sững sờ:
- Vậy ca ca đang nói tới chuyện gì?
Cao nha nội trừng mắt nhìn cậu ta một cái, hướng Lý Kỳ, cười hắc hắc nói:
- Lý Kỳ, hôm qua Tiểu Thiên của nhà ta gặp được Điền thợ mộc. Y nghe Điền thợ mộc nói, quán bar đã sửa sang xong. Ngươi tính toán khi nào dẫn chúng ta đi xem?
Đổ mồ hôi, thì ra mới sáng sớm thằng nãy này đã chạy tới đây vì việc này.
Lý Kỳ cười đáp:
- Ngày khác đi, hôm nay tại hạ còn có vài việc bận.
Cao nha nội khó chịu nói:
- Ta đã không đợi được nữa rồi, đi luôn hôm nay đi.
Hồng Thiên Cửu gật đầu:
- Đúng vậy, đúng vậy, đệ suýt nữa quên béng việc quan trọng này. Đi gặp cha đệ có thể từ từ cũng được. Nhưng việc này không thể trì hoãn.
Sài Thông cũng cười nói
- Cả ngày ta đều nghe Tiểu Cửu và nha nội nói quán bar của ngươi thế này thế nọ, cũng muốn đi xem một chút.
Phàn Thiếu Bạch híp mắt cười nói:
- Không sai, chúng ta đều chi bạc, lẽ nào nhìn một chút cũng không được sao.
Lời này vừa ra, Lý Kỳ không thể tìm lý do đùn đẩy nữa. Thầm nghĩ, sau này nên tránh bốn người này. Bốn tên này tụ hội một chỗ, thật đúng là khó đối phó. Tần phu nhân thấy bọn họ hào hứng như vậy, liền hướng Lý Kỳ, nói:
- Lý Kỳ, ngươi cứ theo ý bọn họ đi, việc ở đây giao cho ta và Ngô thúc.
Bạch Thiển Dạ lặng lẽ đi tới bên cạnh Lý Kỳ, vụng trộm hỏi:
- Lý đại ca, muội có thể đi cùng không?
Xem ra quán bar kia có sức hấp dẫn không nhỏ a.
Lý Kỳ vể mặt bất đắc dĩ cười gật đầu:
- Đi ngay bây giờ cũng được, nhưng tới giữa trưa phải về. Giờ đấy ta có việc.
Đúng lúc này, một nha hoàn bỗng đi tới, chính là nha hoàn thiếp thân của Phong Nghi Nô, Nhu Tích. Đi sau nàng còn có vài nam tử gánh đồ. Chỉ thấy đồ vật đều được đóng gói màu đỏ.
Cao nha nội vừa thấy Nhu Tích, hai mắt sáng ngời, vội hỏi:
- Nhu Tích muội tử, là Phong nương tử bảo muội tới tìm ta à?
Vô sỉ.
Mọi người lập tức quăng vô số anh mắt khinh bỉ cho thằng nhãi này.
Nhu Tích cho Cao nha nội một nụ cười ngượng ngùng, lại hướng mọi người thi lễ một cái, nói với Tần phu nhân:
- Phu nhân, chủ nhân nhà nô tỳ không tiện lộ diện, cho nên bảo nô tỳ mang lễ tới, mong phu nhân thứ lỗi.
HIện giờ Tần phu nhân đang bị Tứ Tiểu Công Tử kia làm cho váng đầu. Nếu Phong Nghi Nô lại xuất hiện, thì càng bê bát hơn, cười nói:
- Phong muội muội thật có lòng. Làm phiền ngươi chuyển lời cảm ơn của ta tới Phong muội muội.
Nhu Tích lại thi lễ một cái, hướng Bạch Thiển Dạ nói:
- Thất Nhi tỷ, chủ nhân nhà nô tỳ mời tỷ tới một chuyến.
- Chẳng lẽ Phong tỷ tỷ cũng tới?
Bạch Thiển Dạ vui vẻ, vội hỏi:
- Phong tỷ tỷ hiện đang ở đâu.
Nhu Tích chỉ tay về phía đối diện. Mọi người theo hướng ngón tay nàng nhìn. Chỉ thấy nhai đạo đối diện đỗ một chiếc xe ngựa tinh sảo dưới cây liễu. Bên ngoài xe ngựa được trang trí màu hồng phấn, cửa sổ xe thì dùng rèm màu trắng. Nhìn từ xa trông giống như một bông hoa trong sương mù, rất là đẹp mắt.
Tinh mang trong mắt Cao nha nội lóe lên, lập tức bước về phía xe ngựa. Sài Thông thấy thế, sắc mặt xiết chặt, vội kéo y lại, nhỏ giọng nói:
- Nha nội, ngươi nhìn cho kỹ, đó là xe ngựa của ai.
Cao nha nội sững sờ, cẩn thận nhìn, liền nuốt nước miếng một cái, thu hồi cước bộ, sợ hãi than:
- Sao nàng ta cũng tới.
Nữ nhân kia thật đúng là âm hồn không tiêu tán.
Lý Kỳ nhíu mày, liếc nhìn cỗ xe ngựa. Đây không phải là xe ngựa của Phong Nghi Nô, thầm nghĩ, lẽ nào Lý Sư Sư đã tới? Cũng tốt, nàng ấy nên đi ra ngoài nhiều hơn.
- Lý đại ca, muội đi trước đây.
Bạch Thiển Dạ cười nói.
Lý Kỳ nao nao:
- Muội đi đi, ta chờ muội.
Bạch Thiển Dạ cười gật đầu, sau đó cùng Nhu Tích đi về hướng xe ngựa.
Cao nha nội ảo não gãi đầu:
- Sao nàng ta lại ra ngoài, kỳ quái thật.
Hồng Thiên Cửu không nghĩ nhiều như vậy, hướng Lý Kỳ, nói:
- Lý đại ca, chúng ta đi nhanh lên thôi. Đệ không đợi được nữa rồi.
Mịa, lão bà của ta còn chưa quay lại, ngươi sốt ruột cái mốc khỉ à.
Lý Kỳ quăng cho cậu ta ánh mắt an tâm chớ vội, nói:
- Thất Nương cũng muốn đi cùng chúng ta, cho nên chúng ta đợi một lát.
Cao nha nội vỗ đùi, tiếc nuối nói:
- Đúng rồi, vừa nãy nên bảo Bạch nương tử mời Phong nương tử tới đây, thật là đáng chết mà, sao mình lại quên điều đó được.
Đổ mồ hôi, ngàn vạn lần đừng làm vậy.
Lý Kỳ giật mình, tức giận nhìn Cao nha nội.
Một lát sau, Nhu Tích lại chạy tới, hơi thở dốc, hướng Lý Kỳ nói:
- Lý sư phó, Thất Nhi tỷ mời ngài qua đó một chuyện.
Mấy nàng kia rốt cuộc muốn làm gì vậy.
Lý Kỳ nhướn mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Liên tiếp không bị đếm xỉa đã khiến Cao nha nội khó chịu, trực tiếp đi tới trước mặt Nhu Tích, khiến cho nàng sợ tới mức núp bên cạnh Lý Kỳ. Cao nha nội cười hắc hắc, lộ ra hai hàm răng trắng hếu, nói:
- Nhu Tích muội tử, có phải muội nhớ lầm không, lẽ nào Phong nương tử không mời ta qua?
Nhu Tích lắc đầu:
- Ta...ta không biết, chủ nhân cũng không nói gì.
Lý Kỳ tức giận nhìn Cao nha nội một cái:
- Nha nội, nếu như ngài muốn đi, thì đi theo ta cũng được.
- Ừ, ừ.
Cao nha nội hưng phấn, liên tục gật đầu, bỗng khuôn mặt lại trầm xuống, có chút tiếc nuối nhìn chiếc xe ngựa kia, thở dài nói:
- Các nàng cũng không mời ta sang, ta sang làm gì.
Hắc, Cao nha nội ngươi trở nên lễ phép từ khi nào vậy.
Lý Kỳ gượng cười hai tiếng:
- Vậy...vậy tại hạ đi đây.
- Đi thôi, đi thôi.
Cao nha nội gật đầu, lại nói:
- Đúng rồi, ngươi nhớ nói cho Phong nương tử biết, ta cũng ở chỗ này. Có lẽ nàng ta không nhìn thấy ta cũng không biết chừng.
Cô nàng đó nếu biết ngươi ở đây, khéo đã chạy sớm hơn.
Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu, sau đó che chở Nhu Tích vượt qua Cao nha nội, đi tới cỗ xe ngựa.
Tới gần xe ngựa, Lý Kỳ thấy không có ai đi ra tiếp đón hắn, cảm thấy không vui, thầm nghĩ, được lắm, ba nữ nhân các ngươi rốt cuộc có ý gì, chớ không phải là muốn ta đứng ở dưới xe nói chuyện với các ngươi đấy chứ? Lão tử cũng không phải là thái giám, thực sự buồn cười mà.
Hắn không nói hai lời, lùi hai ba bước để lấy đà, ngay sau đó nhảy lên xe ngựa, khiến cho Nhu Tích sợ tới mức kêu lên một tiếng.
Xe ngựa hơi lảo đảo, bên trong lập tức truyền tới ba tiếng kinh hô.
Lý Kỳ không thấy có gì không ổn, vén rèm xe lên, liền chui vào bên trong. Nhưng hắn vừa mới vào, còn chưa nhìn rõ ràng cảnh sắc bên trong đó, thì một cái đế giày mang theo mùi thơm nhạt đã xuất hiện trước mặt.
Má ơi, đoạt mệnh tiêu hồn cước.
Lý Kỳ kinh hãi kêu lên một tiếng, thân thể nghiêng về phía sau, chậm rãi né tránh. Chiếc chân vừa dài vừa no đủ vừa vặn đạp sát qua nách hắn.
Mẹ nó, nguy hiểm thật!
Lý Kỳ nhất thời toát mồ hôi lạnh, hai mắt bắn ra lửa, định kẹp nách lại, nhưng vẫn chậm nửa nhịp. Chiếc đùi đẹp kia đã nhanh chóng thu trở về.
Đám người Cao nha nội nhìn thấy một màn này, đều hô to Lý Kỳ vô sỉ cực kỳ. Nếu không có Sài Thông và Phàn Thiếu Bạch lôi kéo, thì y đã xông tới làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi.
Phong Nghi Nô chết tiệt, cũng dám ám toán lão tử, tưởng lão tử là mèo bệnh à.
Dù Lý Kỳ không nhìn ra chân của chủ nhân, nhưng hắn cũng biết Bạch Thiển Dạ chắc chắn sẽ không hướng hắn động thủ. Lý Sư Sư càng không có khả năng. Dựa vào lực đạo của một cước kia, một người đang bị bệnh như Lý Sư Sư làm sao có thể tung ra được. Vậy chỉ còn lại Phong Nghi Nô.
Ủa, vật gì vậy?
Lý Kỳ chợt phát hiện ở nách kẹp một dị vật. Lấy ra nhìn, nguyên lai là một chiếc giầy thêu màu hồng phấn. Nhãn châu xoay động, nhỏ giọng reo lên:
- Ủa, ủa, giày của ai vậy, thật không có tốt chấ gì cả. Ta khuyên chủ nhân của chiếc giày này nên nhanh về rửa chân đi, thật sự không chịu được.
Vừa dứt lợi, chỉ nghe Sưu một tiếng, lại một chiếc giày thêu bay ra.
Do Lý Kỳ đã có chuẩn bị, nên vung tay bắt lấy chiếc giày kia, lại kêu lên:
- Còn có hay không, đến cá chắc cũng bị hun chết, ai nha, thối quá.
- Lý Kỳ, ngươi đi chết đi.
Theo một tiếng chửi bậy, lại một quái vật khổng lồ bay ra.
Lý Kỳ ôm lấy, là một cái gối đầy mùi hương, cười ha hả:
- Thơm thật. Cái gối này tới vừa lúc, bằng không ta thực sự bị hun chết. Không biết là vị hiệp nữ nào xuất thủ tương trợ, có thể ra mặt hay không. Lý Kỳ tự nhiên bái tạ.
Chiếc xe ngựa này là của Lý Sư Sư, chiếc gối cũng tự nhiên là của nàng, cho nên hắn không dám nói gối này thối.
Vừa dứt lời, Bạch Thiển Dạ lộ ra cái đầu, ánh mắt đầy vui vẻ nhìn Lý Kỳ:
- Lý đại ca, huynh đừng làm Phong tỷ tỷ tức giận nữa, mau trả giày cho người ta đi.
- Ai hiếm có.
Lý Kỳ hừ một tiếng, trả giày lại, ôm cái gối kia nói:
- Cái gối này ngược lại không sai, có thể cho ta không?
Bạch Thiển Dạ nhếch miệng, Lý Kỳ lập tức dâng gối lên. Hắn sợ cô nàng này nổi cơn ghen.
Bạch Thiển Dạ cầm đồ vật vào trong, bên trong lại truyền tới thanh âm dễ nghe của Lý Sư Sư:
- Muội muội, muội chớ tức giận, Lý sư phó chỉ trêu muội thôi mà. Nếu hắn biết chiếc giày của muội có giá trị thiên kim, thì chắc không trả lại đâu.
Cái gì? Giá trị thiên kim? Có nhầm không vậy.
Lý Kỳ kinh hãi, cực kỳ hối hận. Đúng vậy a, mình ngu quá. Vừa nãy nếu cầm đôi giày này bán cho Cao nha nội, thì đâu dừng lại ở thiên kim. Thiệt thòi, thực sự thiệt thòi, thiệt thòi đỡ được một cước vừa nãy.
- Tỷ tỷ, thẵng nhãi kia vô lễ như vậy, dám xông lên xe ngựa của tỷ, tỷ nhất định phải sai người giáo huấn hắn một trận.
Ngữ khí của Phong Nghi Nô có chút nức nở. Từ bé đến giờ đâu có người nào nói nàng chân thối, cho nên trong lòng cực kỳ ủy khuất.
Đổ mồ hôi, hình như là ngươi đông thủ trước, giờ lại muốn trả đũa ta.
Lý Kỳ thầm giận, vừa định phản bác, chợt nghe Bạch Thiển Dạ nói:
- Phong tỷ tỷ, tính cách của Lý đại ca có chút tiêu sái, cho nên tỷ đừng giận huynh ấy.
- Thất Nương, sao đến muội cũng giúp hắn.
Vẫn là Thất Nương hiểu ta.
Lý Kỳ thoải mái, trong lòng đã bớt giận, ra vẻ kinh ngạc hỏi:
- Ủa, không phải là các vị mời ta tới sao?
- Lý sư phó nói không sai, là Sư Sư mời ngươi trước. Nhưng nam nữ khác biệt, mong Lý sư phó có thể xuống xe tự thoại.
Lý Sư Sư chậm rãi nói.
Nhìn xem, người ta có tố chất như vậy, không hổ là nữ nhân của Hoàng thượng. Lời nói nhẹ nhàng dễ nghe. Thôi, mình cũng không cần vào đó tham gia náo nhiệt.Lý Sư Sư đã lên tiếng, Lý Kỳ tự nhiên không nói thêm cái gì, ngồi dựa ở xe ngựa, cười ha hả:
- Đâu có, đâu có, Sư Sư cô nương quá khách khí. Ta chỉ là một người thô kệch, ngồi đâu mà chả là ngồi, không sao, không sao, các vị không cần phải cắn rứt.
Phong Nghi Nô khó thở nói:
- Ai cắn rứt, một đầu bếp như ngươi có tư cách gì mà đi vào bên trong.
Lý Kỳ làm như không nghe thấy, hỏi:
- Không biết Sư Sư cô nương bảo ta tới là có gì phân phó?
Lý Sư Sư cười nhạt nói:
- Không dám nó tới phân phó, chỉ là ta nghe Thất Nương bảo rằng các ngươi chuẩn bị đi...đi...
- Sư Sư tỷ tỷ, là quán bar.
- Ủa, các vị cũng muốn tới quán bar?
- Đúng vậy.
- Sư Sư rất tò mò với quán bar kia, cũng muốn đi tới mở mang tầm mắt. Không biết Lý sư phó có đồng ý không?
Ngươi muốn đi, ta có thể nói không sao? Chỉ là ba mỹ nữ các ngươi, lại thêm Tứ Tiểu Công Tử, tràng diện thật khó có thể khống chế.
Lý Kỳ hơi đau đầu, nhưng hắn cũng chỉ có thể nghĩ một đằng nói một nẻo:
- Sư Sư cô nương nguyện ý đi, tại hạ tự nhiên hoan nghênh.
Lý Sư Sư lại nói:
- Vậy Sư Sư cảm ơn Lý sư phó trước.
- Không có gì, ba người đi trước đi, ta sẽ theo sau.
Phong Nghi Nô tức giận hừ một tiếng:
- Vậy ngươi còn không mau lăn xuống.
Lý Kỳ bĩu môi chế giễu:
- Ta không biết lăn, nếu không cô đi ra dạy ta?
Nói xong, hắn cũng không đợi Phong Nghi Nô trả lời, cười ha hả, nhảy xuống xe. Chỉ nghe đằng sau truyền tới tiếng mắng.
Lửa giận bên kia còn chưa tắt, bên này lửa giận của Cao nha nội lại nổi lên.
Lý Kỳ vừa quay lại, Cao nha nội lập tức tiến lên, lý luận:
- Lý Kỳ, vừa rồi ngươi đã làm gì Phong nương tử?
Lý Kỳ nhún vai:
- Không làm gi a, tại hạ chỉ mời mấy người Phong Hành Thủ tới quán bar chơi.
Cao nha nội lập tức đổi giận thành vui:
- Vậy Phong nương tử có đồng ý không?
Lý Kỳ hơi liếc nhìn bên kia:
- Có, các nàng xuất phát rồi kìa.
Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe Sưu một tiếng, Cao nha nội đã ngồi yên ổn trên ngựa, vung tay lên nói:
- Chúng ta mau đi thôi.
Thằng nhãi này thật dễ lừa dối.
Lý Kỳ cười nói:
- Các vị đi trước đi, ta còn phải chuẩn bị mấy thứ.
Tần phu nhân thấy một màn này, than nhẹ một tiếng:
- Lý Kỳ, ngươi đây là tự gây nghiệt a.
Lý Kỳ cười khổ:
- Phu nhân nói đúng, nếu không phu nhân cũng đi cùng chứ. Có phu nhân ở đó, ta tin tưởng bọn họ không dám làm càn.
Nghĩ bụng, dù sao tràng diện cũng đủ rối loạn rồi, thêm nàng ta thì cũng thế thôi.
- Ngươi quá đề cao ta rồi, ta ở lại tiệm vẫm tốt hơn.
Tần phu nhân lập tức lắc đầu, nàng cũng không muốn dính líu tới đám người kia.
Lý Kỳ sớm đoán được Tần phu nhân sẽ không đi, cũng không miễn cưỡng. Đi vào phòng bếp cầm mấy nguyên liệu để chuẩn bị đồ ăn trưa cho Lý Sư Sư, rồi cưỡi lừa cùng Trần A Nam đuổi theo.
Đoàn người hạo hạo đãng đãng đi tới tây thành.
Đi chừng nửa canh giờ, chỉ thấy căn phòng lớn trên bờ sông Kim Thủy đã thay đổi hoàn toàn. Cửa chính đã được sơn mới, bên trên treo một tấm biển màu đen, có ghi bốn chữ 'Quán bar Rít Gào'.
- Quán bar...Rít...Gào?
Cao nha nội đứng trước cửa quán bar, ngửa đầu, kinh ngạc nhìn bốn chữ to trên biển, cẩn thận đọc, nhưng trong lòng vẫn không hiểu, hướng Sài Thông hỏi:
- Sài Thông, ta có đọc sai không?
Sài Thông nao nao, rất không xác định đáp:
- Hẳn là không có.
- Nha nội, ngài không có đọc sai.
Chẳng biết lúc nào, một nam tử mặt đầy râu chợt xông ra, cúi người, vẻ mặt lấy lòng hướng Cao nha nội nói.
Cao nha nội sợ tới mức nhảy dựng về phía sau, cẩn thận nhìn, nam tử kia không phải ai khác, chính là Điền thợ mộc, liền cả kinh hỏi:
- Điền thợ mộc, lão ở đâu ra vậy?
Điền thợ mộc thật thà phúc hậu cười:
- Là Lý sư phó dặn dò tiểu nhân đứng đây nghênh đón các vị.
Trước khi đi, Lý Kỳ đã sai người tới đây trước, thông báo cho Điền thợ mộc, bảo ông ta cho toàn bộ công nhân về nhà, chỉ chừa một mình ông ta ở đây trông cửa. Dù sao Lý Sư Sư cũng tới, nhiều người quá cũng không tốt.
- Lý Kỳ?
Cao nha nội quay đầu nhìn, thấy Lý Kỳ vẫn chưa tới, buồn bực nói:
- Tay Lý Kỳ kia vẫn chưa tới à?
Hồng Thiên Cửu cười ha hả:
- Ca ca, huynh cũng không phải không biết con lừa của Lý đại ca nó thế nào.
Cao nha nội gật đầu, chỉ tay lên tấm biển, hướng Điền thợ mộc, hỏi:
- Tấm biển này là ai treo lên?
Điền thợ mộc cung kính đáp:
- Là Lý sư phó dặn dò vậy.
- Quán bar Rít Gào? Ừ, cái tên này thật không tồi, ta rất thích.
Hồng Thiên Cửu cười hắc hắc nói.
Cao nha nội đọc lại một lần, nói:
- Cũng thuận miệng, nhưng hơi khó hiểu.
- Ta lại thấy cái tên này giống như do một người sơn dã đặt vậy.
Phàn Thiếu Bạch cười khổ nói. Y làm sinh ý cũng đã được nhiều năm, nhưng lần đầu tiên thấy một cái tên thô tục như vậy.
- Thiếu Bạch, ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn nói ta và Tiểu Cửu là kẻ sơn dã?
Cao nha nội khó chịu hỏi.
Phàn Thiếu Bạch nhún vai:
- Ta cũng không nói vậy.
- Ta lại thấy cái tên này rất không tồi, nghe còn khí phách hơn lẩu uyên ương gì đó rất nhiều.
Sài Thông gật đầu khen.
Hồng Thiên Cửu vội gật đầu hùa theo:
- Nói không sai, quán bar Rít Gào kết hợp với Oanh Thiên Tửu của ta, chính là tuyệt phối.
Bốn người chính đang thảo luận hào hứng, chợt vang lên tiếng cười đằng sau:
- Bốn vị công tử có cao kiến gì với cái tên mà ta đặt này không?
Bốn người quay đầu nhìn, chỉ thấy Lý Kỳ cưỡi lừa chậm rãi đi tới. Cách phía sau hắn năm mươi bước là một chiếc xe ngựa, chính là xe ngựa của Lý Sư Sư.
- Chúng ta thì có thể có cao kiến gì chứ. Không phải chỉ là một cái tên thôi sao, đặt dễ nghe là được rồi.
Cao nha nội cười ha hả đáp.
Lý Kỳ cười mà không nói, xoay người xuống lừa, kéo con lừa tới một cái then gắn ở bên trái cửa chính rồi buộc dây vào đó.
Lúc này mấy người Cao nha nội mới để ý tới cái then, nghi ngờ hỏi:
- Lý Kỳ, thanh gỗ kia đặt đó để buộc ngựa à.
Lý Kỳ gật đầu:
- Không sai, tuy nhiên đợi khi quán bar khai trương, muốn buộc ngựa ở đây phải tốn vài văn tiền.
- Gian thương.
Xe ngựa của Lý Sư Sư cũng đã đi tới. Chiếc xe còn chưa dừng lại, đã nghe thấy một tiếng khinh thường từ bên trong.
Cao nha nội vừa nghe là giọng của Phong Nghi Nô, IQ giảm xuống mức thấp nhất, gật đầu hùa theo:
- Phong nương tử nói rất đúng.
Đúng cái đầu của ngươi. Lão tử giúp ngươi kiếm tiền, con mẹ ngươi còn nói hộ cho người ngoài.
Lý Kỳ tức giận trừng y một cái.
Bạch Thiển Dạ dẫn đầu đi xuống xe ngựa. Ngay sau đó là Phong Nghi Nô và Lý Sư Sư. Tuy nhiên hai người đều dùng khăn lụa để che mặt. Một người dùng khăn trắng, một người dùng khăn hồng. Nhưng mị lực chỉ có tăng chứ không giảm. Đặc biệt là Lý Sư Sư, áo trắng như tuyết, mái tóc đen nháy thả tự nhiên, quả thực đẹp như tiên nữ. Mà Phong Nghi Nô thì mặc một bộ váy dài màu hồng phấn, dáng vẻ thướt tha mềm mại, đẹp không sao tả xiết.
Tứ Tiểu Công Tử sững sờ nhìn, lập tức hướng Lý Sư Sư hành lễ.
Ở thời này, một kỹ nữ có thể khiến Tứ Tiểu Công Tử của kinh thành hành lễ, chỉ sợ chỉ có một mình Lý Sư Sư.
- Lý đại ca, vì sao buộc ngựa ở đây còn phải trả tiền?
Bạch Thiển Dạ vô ý thức tới bên cạnh Lý Kỳ, nhỏ giọng hỏi.
Về điểm này, mọi người cũng cảm thấy hết sức tò mò, không khỏi nhìn về phía Lý Kỳ.
Lý Kỳ cười đáp:
- Lúc đó sẽ có một người ở đây trông coi, không để kẻ gian dắt mất. Cho nên mới thu tiền, coi như tiền công cho người coi. Đương nhiên, Phong Hành Thủ nói ta là gian thương, cũng không nói sai. Không gian làm sao mà buôn bán được.
Phàn Thiếu Bạch gật đầu:
- Lý sư phó nói có lý.
Y cũng là thương nhân, tự nhiên hướng về Lý Kỳ.
Bạch Thiển Dạ mím môi cười, không cho rằng Lý Kỳ ham món lợi nhỏ, mà ngược lại cho rằng tính cách của hắn ngay thắng, không chút nào làm ra vẻ. Đương nhiên, nếu lời này theo trong miệng người khác nói ra, có lẽ nàng sẽ xì mũi coi thường.
Phong Nghi Nô bĩu môi, lại khinh thường hừ một tiếng.
Lý Sư Sư không để ý lắm tới mấy vấn đề này, nàng một mực nhìn lên tấm biển, bỗng cười khúc khích nói:
- Chắc hẳn cái tên của quán cũng do Lý sư phó đặt.
Sao? Rất có cá tính phải không? Lý Kỳ cười ha hả:
- Sư Sư cô nương tuệ nhã như đuốc, Lý Kỳ bội phục, bội phục.
Nói xong, hẵn duỗi tay ra:
- Mời các vị vào bên trong.
Hồng Thiên Cửu đã không thể chờ đợi được nữa, dẫn đầu đi vào.
Vừa mới đi vào bên trong, vẫn không thể chứng kiến toàn cảnh của quán bar, mà là một con đường hình chữ Z. Qua con đường này, mới chính thức bước vào quán bar. Khi bọn họ nhìn cách bố trí bên trong, không ai bảo ai hít một hơi khí lạnh.
Điều hấp dẫn ánh mắt nhất, chính là một quầy bar ở giữa, có hình vuông, do bốn cái bàn dài chừng bốn, năm thước tạo thành. Ở giữa để thừa không gian để đi lại. Cạnh ngoại bố trí một loạt ghế tròn chân cao. Bốn góc dựng bốn cây cột, để giữ những chụp đèn đầy màu sắc. Hơn nữa trên đó có treo những dây lụa rủ xuống, làm cho người ta nhìn hoa cả mắt. Nhưng do chưa thắp đèn trên đó, cho nên nhìn không ra có hiệu quả gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com