661+662+663+664+665
Ta ghét nụ cười của nhà ngươi.
Hoàn Nhan Tông cười lớn một hồi, vẻ oán trách, nói với Lý Kỳ: - Ngươi thực sự định cử tráng sĩ này lên võ đài sao.
Giọng điệu lại còn đặc biệt nhấn mạnh vào chữ "tráng sĩ", chẳng cần nói cũng biết là y có ý mỉa mai.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Không sai, Nhị Thái Tử cười như vậy, phải chăng là có cái gì đó không ổn?
Xem ra Nam triều đúng là không có ai rồi, đến ngay cả cấm vệ quân cũng toàn là những kẻ tầm thường. Hoàn Nhan Tông Vọng lắc đầu thất vọng nói:- Vậy thì không sao, các người thấy ổn rồi thì ta cũng không có ý kiến gì.
Hoàn Nhan Thịnh mỉm cười nói: - Vậy bắt đầu thôi.
Vừa dứt lời, Mã Kiều bỗng nhiên nói: - Có thể cho ta một vò rượu không?
Tên này làm cái quái gì vậy? Lúc này còn nghĩ đến chuyện uống rượu. Lý Kỳ nhíu mày nhìn y.
Hoàn Nhan Thịnh sau khi nghe xong, cảm thấy kẻ này nhất định đang muốn uống rượu để tăng thêm can đảm, liền sảng khoái sai người lấy một bát rượu cho Mã Kiều.Mã Kiều nhìn thấy bát rượu, trong lòng nộ khí bừng bừng. thầm nghĩ, thằng người chim đáng chết, lão tử đây muốn một vò rượu, mày rót cho lão tử có một bát thì thật là xem thường ta quá mà. y quay đầu, không thèm nhận lấy bát rượu này.
Hoàn Nhan Thịnh sửng sốt, y nhìn Lý Kỳ với ánh mắt dò hỏi.
Lý Kỳ biết rõ tính cách của Mã Kiều, ngượng ngùng nói: - Thật là đắc tội với đại nhân rồi. Thuộc hạ của thần bình thường toàn uống rượu bằng vò. Nói xong hắn làm bộ nói với Mã Kiều: - Mã Kiều chớ có càn quấy.
Hoàn Nhan Thịnh cũng là người mê rượu, không những không cảm thấy bực, ngược lại còn rất khâm phục tửu lượng của Mã Kiều, phất phất tay, rồi sai người mang tới cho Mã Kiều một vò rượu ngon.
Mã Kiều giơ một tay nhận lấy bình rượu, rồi rót rượu vào miệng mình.
Chẳng bao lâu sau, bình rượu đã khô cong, chẳng còn một giọt nào.
Uống xong, y đem bình rượu trả lại cho tên lính kia, chẳng nói chẳng rằng đi lên giữa võ đài.
Nhìn qua thì y cũng đẹp trai và phong độ, nhưng rốt cuộc chẳng ai biết là y đang làm gì.
Ngay đến cả Lý Kỳ nhìn cũng không hiểu. Tuy nói Mã Kiều thích rượu, nhưng cũng không đến nỗi y thích đến phát nghiện. Lúc này y đột nhiên trở nên như vậy, thật sự làm người ta khó hiểu.
Không biết có phải là Mã Kiều muốn học Quan Vũ, uống rượu để trảm Hoa Hùng hay không, ra điều trong vòng ba chiêu có thể hạ tên mập này, nhưng y nghĩ hôm nay trời lại không lạnh, vậy làm sao mà hâm rượu đây, vì vậy y lấy rượu ra uống trước rồi. Cũng chính vì vậy nên mới khiến cho Lý Kỳ phải đoán già đoán non.
Mọi người đều nói cao thủ cô đơn, nhưng cao thủ cô đơn đâu có nghĩa là không có ai địch lại được. Nói chính xác ra thì cao thủ cô đơn là kẻ không ai có thể hiểu rõ được y. Mã Kiều chính là kẻ khắc họa sống động nhất cho hình tượng đó.
Hoàn Nhan Tông Vọng chỉ thấy kẻ Nam triều này thật là cổ quái, thầm nghĩ sẽ cho Mã Kiều phải nôn toàn bộ rượu ra. Nghĩ xong bèn hướng ánh mắt tới tên mập và khẽ gật đầu.Tên mập ngoan ngoãn thi lễ một cái rồi mới đi vào trong sân. Đối mặt với Mã Kiều gã hai tay ôm ngực rồi tủm tỉm nhìn Mã Kiều cười.
Mã Kiều lại còn híp mắt, ngơ ngác nhìn gã.
Một cơn gió lạnh thổi qua, không khí thật kỳ dị.
Sau khi một tiếng chuông vang lên, cuộc tỉ thí bắt đầu.
Mã Kiều giơ một ngón tay ra ngoắc ngoắc, ra điều đối thủ hãy tấn công trước.
Tên mập kia lắc lắc đầu, vời vời tay về phía y, khuôn mặt lộ vẻ chế giễu đối thủ như kiểu mẹ gọi con trai, hãy đến với vòng tay của mẹ nào.Thế nhưng tay của tên mập này còn chưa kịp hạ xuống, Mã Kiều đã thình lình ra đòn. Như một bóng ma xuất hiện trước mặt của tên mập, nhanh như điện, hai tay Mã Kiều chụp lấy ngực của tên mập.
Chợt nghe một tiếng thét vang trời, thanh âm làm người nghe chói tai.
Chỉ thấy tên mập vẫn đang ung dung bình tĩnh, vẻ mặt dữ tợn, tay phải đột nhiên đánh về phía Mã Kiều.
Nhưng, đã quá muộn.
Người của Mã Kiều đều đã quen thuộc và biết rằng Mã Kiều quyết không để cho đối thủ có được lợi thế.Mã Kiều đột nhiên vươn đôi tay như gọng kìm sắt, bắt lấy tay phải của đối thủ. Mười đầu ngón tay của Mã Kiều bấm chặt vào lớp mỡ dày trên tay đối thủ, lực đánh thật lớn khiến máu túa ra. Không đợi tên mập kịp phản ứng, Mã Kiều nhanh như cắt xoay người, lưng tựa vào lưng đối thủ rồi hét lên một tiếng quật tên mập gần một trăm năm mươi cân văng ra xa.
Một tiếng ầm vang lên, bụi đất bốc lên mù mịt.
Một chiêu đã hạ được đối thủ.
Cả hội trường kinh ngạc đến ngây người, bởi đơn giản toàn bộ sự việc diễn ra quá nhanh. Bọn họ có lẽ phải được xem lại một lần nữa mới có thể biết được chuyện gì vừa mới xảy ra.Mã Kiều tiến lên phía trước hai bước, cúi đầu. Tên mập thì vẫn nằm dúm dó rên rỉ, một lúc sau y mới thản nhiên nói: - Ta thật ghét nụ cười của nhà ngươi, a, vẫn còn đám lông của nhà ngươi này.
Mười ngón tay xòe ra, vài chiếc lông còn dính màu đỏ của máu chậm rãi bay xuống mặt tên mập.
Nói xong, Mã Kiều bước thẳng qua người tên mập, y cũng không đi tới chỗ của Lý Kỳ mà bước thẳng tới chiếc vạc lớn trước mặt.
Ánh mắt mọi người không tự chủ được, hướng theo bước đi y.
Kỳ thực Mã Kiều chỉ muốn rửa tay mà thôi, y là kẻ ưa sạch sẽ mà.Mẹ kiếp! Định đóng phim sao, cũng đẹp trai suất sắc lắm rồi. Lý Kỳ đi tới chỗ Mã Kiều nói: - Mã Kiều, tuyệt lắm.
Mã Kiều mặt hếch lên, thầm nói: - Bây giờ thì biết đến khen ngợi ta rồi à, vừa nãy không phải ngươi cũng giống như mọi người, đều nghĩ là ta sẽ thua thằng mập kia sao? y chả thèm đáp lễ Lý Kỳ, không nói không rằng đứng ở đằng sau, dường như tất cả mọi chuyện vừa rồi đều chả có lien quan đến y.
Xấu hổ, thật sự là xấu hổ vô cùng.
Lý Kỳ ngượng ngùng đưa tay xuống, sự vui mừng nhất thời như khiến hắn lơ đãng và thầm mắng,Con mẹ ngươi, thật là không nể nang gì tình huynh đệ nha, xem như là ta nhẫn nhịn cho ngươi được quyền lên mặt đó.
Nhưng tiếng rủa của hắn mọi người đều đã phản ứng lại.
Người bên Tống đều vỗ tay ủng hộ, ngược lại, người bên Kim ai cũng lộ vẻ mặt xấu hổ.
Cảnh tượng này so với trước lúc tỉ thí thật là tương phản.
Hoàn Nhan Thịnh bỗng nhiên cười ha hả, vỗ tay nói: - Vị dũng sĩ này thật là chân nhân bất lộ tướng, làm ta được mở rộng tầm mắt. Tốt, tốt, tốt lắm, người đâu, thưởng rượu.Tiếng "dũng sĩ" này nghe ra có vẻ là thực lòng thán phục.
Có rượu uống, đương nhiên Mã Kiều đời nào mà cự tuyệt. Nhận lấy một vò rượu ngon, y phá lệ đáp lời tạ ơn, rồi trốn ra sau uống một mình.
Tửu lượng tốt, thân thủ cao, đến cả bọn người Kim cũng phải tán dương Mã Kiều, dù sao thì bọn chúng cũng là những kẻ thích dùng vũ lực.
Hoàn Nhan Tông Vọng cảm thấy thất vọng vì thua trước một trận, trong lòng bắt đầu cảm thấy sốt ruột, nếu như đến ngay cả kẻ này đấu với người Tống còn thua thì sau này y không biết sẽ phải dẫn binh thế nào đây. Y nhìn hai tên cận vệ bên cạnh rồi gật đầu, lệnh cho chúng khiêng tên mập kia xuống khỏi võ đài.
Khi hai gã cận vệ tiến tới, chỉ nhìn thấy trên ngực tên mập có hai vết lõm sâu, máu đỏ tươi rỉ ra, nhìn như một bông hoa, tuy nhiên không làm cho người ta nhìn thấy đẹp mà chỉ toát lên một vẻ rợn người. Hai tên cận vệ liếc mắt nhìn nhau, song không khỏi nghĩ tới Mã Kiều. Cả hai tên cùng thầm nghĩ, tên Mã Kiều nhìn hiền lành ôn hòa, nhưng thật không ngờ ra tay lại độc như vậy.
Bọn chúng đâu có ngờ rằng, đơn giản là Mã Kiều trước kia thường xuyên bị sự phụ của mình bắt lên núi bắt thú, hơn nữa trong nhà còn nuôi một con hổ lớn, công phu của y cũng chính là nhờ những cuộc săn bắt và vật lộn với dã thú mà luyện ra được. Như vậy tên mập sao có thể đấu lại cho được.
Sau khi hai tên này đưa gã mập xuống để chữa trị. Hoàn Nhan Tông Vọng nghĩ, phải nhanh lấy lại thể diện mới được bèn hỏi: - Trận này ai lên đấu?Triệu Giai đứng ra nói: - Tại hạ kém cỏi, ở trận này do Tiểu Vương ta xin được lĩnh giáo tài bắn cung của nhị Thái Tử.
Khí phách của y khiến Hoàn Nhan Thịnh có chút kinh ngạc.
Hoàn Nhan Tông Vọng híp mắt nói: - Tam vương tử muốn cùng ta tỉ thí?
- Đúng vậy. Triệu Giai nói: - Không biết tiểu vương có được vinh dự này không?
Hoàn Nhan Tông Vọng bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, bỗng quát to một tiếng : - Được. Lấy cung ra đây, Hoàn Nhan Tông Vọng ta sẽ lĩnh giáo tài bắn cung của Tam Vương Tử.
Triệu Giai không dự đoán được sẽ có tình huống này nên không có mang cung tên đến, tuy nhiên Hoàn Nhan Tông Vọng không không muốn cuộc tỉ thí bị gián đoàn bèn sai người đưa ra các loại cung tên tốt nhất để Triệu Giai lựa chọn.
Triệu Giai chọn cho mình một bộ cung tên phù hợp.
Hoàn Nhan Tông Vọng cho hai tên lính mang bia bắn tên ra rồi cười nói: - Tam vương tử, bia kia chính là cái chết. Thường bia chỉ để luyện tập, nếu tỉ thí vậy thì thực chẳng thú vị gì.Triệu Giai nói; - Không biết Nhị Thái Tử định tỉ thí thế nào?
Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Như vậy đi, chúng ta bỏ bia đi, sau đó cưỡi ngựa chạy từ hướng bắc tới nam, mỗi người ba mũi tên, nếu ai bắn trúng đối phương trước thì coi như người đó thắng, ngươi thấy sao?
Lời vừa dứt, Triệu Lương Tự vội đứng ra nói: - Không thể, Không thể, như vậy nguy hiểm quá
Hoàn Nhan Thịnh cũng hiểu được có chút gì đó không ổn bèn nói với Hoàng Nhan Tông Vọng: - Tông Vọng, hay là cứ bắn bia đi.Hoàn Nhan Tông Vọng gật đầu nói: - Được Tuy nhiên lại nhếch mép cười ra điều khinh thị.
Triệu Giai thầm nghĩ, ta và ngươi đều là Vương tử, chẳng lẽ ta lại phải nhún nhà ngươi chắc? Ngươi hết lần này đến lần khác xem thường ta rồi bèn nói: - Khoan đã, ta cảm thấy Nhị Thái Tử nói không sai, ta cũng đồng ý với lời của y.
Triệu Lương Tự cuống quýt nói: - Điện hạ.
Triệu Giai trầm giọng nói: - Ta đã quyết rồi.Triệu Lương Tự trong lòng rối bời, muốn tìm Lý Kỳ tới khuyên Triệu Giai nhưng Lý Kỳ đã sớm trốn mất rồi.
Hoàn Nhan Tông Vọng dũng cảm cười, nói: - Được, có thể làm đối thủ của Tam Vương Tử tỉ thí một phen như vậy, ta thật cảm thấy vinh hạnh.
Triệu Giai cười nói: - Ta cũng cảm thấy như vậy đó.
Hoàn Nhan Thịnh đối với Hoàn Nhan Tông Vọng có thể nói là rất được tín nhiệm. Y sợ Hoàn Nhan Tông Vọng làm bị thương Triệu Giai, vì dù sao đối phương cũng là một hoàng tử. Nhưng Triệu Giai cũng cố ý như vậy thì y không có cách nào để ngăn cản cả.Hai người chuẩn bị một chút rồi cưỡi ngựa, mỗi người mỗi hướng cách xa nhau ước chừng ba mươi thước.
Tiếng chuông vang lên, lập tức hai người cùng cưỡi ngựa phi tới.
Xung quanh võ đài, binh lính giơ binh khí hò hét cổ vũ.
Vừa mới bắt đầu nên cả hai chưa rút tên mà cùng quan sát đối phương của mình. Chỉ một lát sau, hai người đã tới gần giữa sân, Triệu Giai dường như không nén được giận giữ, đầu như bốc hỏa, cảm giác này làm hắn thật khó chịu bèn rút tên nhắm Hoàng Nhan Tông Vọng bắn tới tấp.
Ngay khi Triệu Giai bắn tên, Hoàng Nhan Tông Vọng cũng bắn mũi tên của mình. Động tác của y thật linh hoạt, mặc dù y động thủ có chút muộn hơn so với Triệu Giai nhưng cũng gần như là cùng một thời điểm, tốc độ cực nhanh làm cho người ta không thể theo kịp.
Viu.viu.
Nhạc Phi và Mã Kiều đều thốt lên: - Hỏng rồi.
Trong chốc lát, Lý Kỳ suýt nữa không mở miệng ra được, chỉ nhìn thấy người Hoàn Nhan Tông Vọng cúi về phía trước, mũi tên của Triệu Giai sượt qua trên đầu, còn mũi tên của y lại xuyên vào đùi ngựa dưới chỗ Triệu Giai ngồi.
- HíCon Ngựa của Triệu Giai hai chân trước chồm lên cao, điều này diễn ra trong nháy mắt, thật quá nhanh do đó Triệu Giai hai tay không bắt được cương ngựa, y cuống quýt bắt lấy dây cương. Nhưng không đợi y kịp khống chế lại ngựa của mình, bỗng nhiên y cảm thấy hơi thở của mình đột nhiên lạnh như băng và khiến y cảm thấy thật khó thở.
Y quay lại nhìn và hiểu ra rằng đây là cảm giác của người sắp bị tử thương.
- Giết.
Một mũi tên không mũi cắm trên búi tóc của Triệu Giai. Nhanh.
Thật là quá nhanh.
Trong nháy mắt một mũi tên có thể phân thắng bại, có lẽ đó cũng chính là sức hấp dẫn của tỉ thí bắn tên.
Hai mũi tên Hoàn Nhan Tông Vọng bắn tuyệt đối không cách nhau quá năm giây, về cơ bản là không cho Triệu Giai cơ hội phản đòn, nói cách khác, điều này cũng nằm trong dự tính của Hoàn Nhan Tông Vọng rồi.
- HựHoàn Nhan Tông Vọng ghì cương, lớn tiếng nói với Triệu Giai: - Đa tạ Tam Vương Tử.
Hoooô
Lúc này quân Kim mới bắt đầu phản ứng, dù chỉ có hơn trăm người nhưng cũng vung đao hò hét trong hưng phấn cứ như thể là thiên binh vạn mã vậy, tuy nhiên không thể so sánh với quân Tống được. Trong suy nghĩ của bọn chúng, Hoàn Nhan Tông Vọng là biểu tượng của sự bách chiến bách thắng, là chiến thần. Cũng có thể nói Hoàn Nhan Tông Vọng là chỗ dựa tinh thần cho bọn chúng, do đó khi mới bắt đầu bọn chúng chẳng ai nghĩ là Hoàn Nhan Tông Vọng sẽ thất bại. Chúng đến đây xem tỉ thí với mong muốn cao độ là được học hỏi.
Hoàng Nhan Tông Vọng cũng không để mọi người phải thất vọng.Song, Triệu Giai kia ngồi trên lưng ngựa không nhúc nhích, ánh mắt của y nhìn Hoàn Nhan Tông Vọng một cách ngu ngơ, hai tay ghi chặt cương ngựa, mồ hôi từ trán túa ra, theo gương mặt chảy xuống.
- Điện hạ, điện hạ.
Qua một hồi lâu, đám người của Triệu Lương Tự mới phản ứng. Vừa lúc nãy mũi tên của Hoàng Nhan Tông Vọng làm cho bọn chúng một phen sợ hãi mồ hôi túa ra trên mặt cũng chẳng kém Triệu Giai là bao. Chúng vội vã chạy tới rồi hét lên.
Tên tiểu tử này làm cho người ta sợ chết đi được. Lý Kỳ trong thâm tâm cũng cảm thấy có chút nghĩ mà sợ. Nếu như Hoàn Nhan Tông Vọng không còn giữ lại chút ân tình thì e rằng không phải là mũi tên đang cắm vào búi tóc của Triệu Giai mà giờ này cái mạng của Triệu Giai cũng không còn nữa rồi. Mà nếu đúng là như vậy thì cũng chẳng thể trách ai được vì cuộc tỉ thí này là do chính y đề ra mà
Triệu Giai bỗng hít một hơi dài rồi bừng tỉnh, đưa ánh mắt quét một lượt chỉ thấy bọn Lương Tự, Lý Kỳ đứng trước ngựa với vẻ lo lắng nhìn y, y bất giác sửng sốt nói: - Các ngươi sao lại tới đây?
Mẹ kiếp! nhà ngươi bị tên bắn, bọn ta có thể không tới sao. Tên tiểu tử này chắc là đang sợ đến lú cả người rồi? Lý Kỳ vội nói: - Điện hạ, người không sao chứ?
- Các ngươi yên tâm, ta không sao Triệu Giai lắc lắc đầu, đôi mắt hướng về phía trước thoáng nhìn. Y nở một nụ cười khổ sở méo xệch, đưa tay rút mũi tên vẫn còn cắm trên búi tóc của mình ra. Búi tóc bị xổ ra, che kín khuôn mặt khôi ngô và đẹp trai của y. Thật giống với hình ảnh của một kẻ bại trận.
Một vài viên quan văn trông thấy cảnh tượng như vậy thì không khỏi xì xào.
Triệu Giai ngơ ngác nhìn mũi tên và không khỏi thở dài ngao ngán, đặt mũi tên vào trong ống đựng tên của mình. Y lại dùng khăn để buộc lại tóc mình rồi sau đó cưỡi ngựa bước tới chỗ của Hoàn Nhan Tông Vọng.
Tên tiểu tử này không lẽ nghĩ quẩn đi tìm Hoàn Nhan Tông Vọng để liều mạng một phen chăng. Nhưng xem ra bộ dạng của y cũng không phải thế. Lý Kỳ nhìn bóng lưng của Triệu Giai nghĩ miên man.
Đám người của Triệu Lương Tự cũng cùng tới.Hoàn Nhan Tông Vọng thấy Triệu Giai tới thì khóe miệng nhếch lên, nhìn trông thật kỳ dị. Thực ra thì y cũng đâu có coi Triệu Giai ra gì đâu. Hơn nữa y cũng có rất nhiều cách để giành chiến thắng, tuy nhiên đối với loại đối thủ yếu kém này y chỉ cần dùng những cách đơn giản nhất. Nhưng mà lần này y lại khiến cho đối phương phải thất bại trong sự ê chề và nhục nhã, điều này cũng dễ hiểu bởi ở trận đầu Mã Kiều đã thi triển toàn bộ thực lực khủng khiếp của mình. Cũng chính vì Mã Kiều đã giành chiến thắng dễ như trở bàn tay nên làm cho Hoàn Nhan Tông Vọng cảm thấy Nữ Chân tộc tôn nghiêm đã bị hạ nhục. Bởi lẽ đó lần này y muốn đem Triệu Giai ra để lấy lại thanh danh.
Đổi lại mà nói, Triệu Giai lại chính là kẻ phải chịu tội thay.
Nghĩ cho cùng tất cả mọi chuyện cũng đều là do đã đưa tên tiểu tử vô lo vô nghĩ thích uống rượu lên võ đài.- Nhị Thái Tử tài bắn cung thật là tinh xảo, ta đây xin được thụ giáo.
Triệu Giai cưỡi ngựa bước tới chắp tay cười nói.
Nhưng nụ cười trên mặt Triệu Giai khiến cho Hoàn Nhan Tông Vọng cảm thấy có chút gì đó khó hiểu, y hơi thoáng ngạc nhiên rồi đáp lễ cười nói: - Chỉ là may mắn mà thôi, Tam Vương Tử tài bắn cung cũng vô cùng thiện nghệ, suýt chút nữa ta cũng bị trúng tên rồi.
Kỳ thực, nếu như là mấy ngày trước thì có lẽ Triệu Giai cũng không chịu nổi được sự đả kích này, nhưng sự đả kích liên tiếp diễn ra trong mấy ngày hôm nay đã làm cho tâm lý của y có phần thay đổi, cách nhìn đối với mỗi sự việc xảy ra cũng đã có sự thay đổi không hề nhỏ, có thể nói là thay da đổi thịt rồi. Đối với những lời tâng bốc của Hoàn Nhạn Tông Vọng mà nói, Triệu Giai cũng chỉ biết cười trừ mà thôi, rồi bỗng nhiên nói: - Có câu có qua mà không có lại thì thật là vô lễ, hi vọng có một ngày nào đó ta có thể trả lại cho Nhị Thái Tử mũi tên này.
Hoàn Nhan Tông Vọng sửng sốt, cười ha hả nói: - Không sao, đây là món quà nhỏ ta tặng cho Tam Thái Tử mà thôi.
Dù thế nào đi nữa, sự lăng nhục ngày hôm nay ngươi giành cho ta, ta nhất định sẽ trả đủ. Triệu Giai cười rồi đưa tay nói: - Mời.
- Mời.
Hai người cưỡi ngựa cùng bước về phía nhau.Hoàn Nhan Tông Vọng bỗng nhiên quay lại nhíu mắt nhìn Triệu Giai, trong anh mắt lóe lên sự phức tạp.
- Điện Hạ.
- Đừng nói nữa. Triệu Giai hướng tới vẻ mặt lo lắng của Triệu Lương Tự rồi khoát tay. Y xoay người xuống ngựa rồi vỗ vào vai của Nhạc Phi nói: - Trận kế tiếp trông cả vào nhà ngươi.
Nhạc Phi chắp tay nói: - Nhạc Phi nhất định sẽ làm tốt sứ mệnh Kỳ thực y cũng là một kẻ rất kiêu ngạo, chỉ có điều so với Mã Kiều thì sâu sắc hơn một chút. Tuy nhiên trên đời cũng khó có thể xuất hiện thêm một kẻ giống với Mã Kiều được, trông thì đơn giản thôi nhưng thân thủ lại thật phi thường.
Lý Kỳ đi tới cạnh Triệu Giai rồi nói nhỏ: - Điện Hạ, người thực sự là không sao chứ?
Hôm nay Triệu Giai tỏ ra rất bình tĩnh, về căn bản hắn cũng không hiểu hết được tên Triệu Giai này, thật đúng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Triệu Giai dường như cũng đoán được suy nghĩ của Lý Kỳ, thở dài nói: - Thực sự là từ lúc trận đấu bắt đầu, ta cũng đã biết là ta sẽ thua rồi.
Biết rồi mà còn xông ra ư? Chẳng nhẽ gã thích bị ngược đãi? Lý Kỳ ngẩn ra nói: - Vậy sao điện hạ vẫn ra?Triệu Giai cười khổ nói: - Ta chỉ muốn biết là ta với gã nếu đem ra so sánh thì chênh lệch ra sao, ta còn thua kém ở chỗ nào, hiện tại thì ta đã có câu trả lời rồi.
Thì ra là thế. Lý Kỳ cười cười hỏi: - Vậy vừa rồi người không sợ sao?
- Không sợ.
Triệu Giai lập tức lắc đầu rồi nói: - Bởi đơn giản lúc đó ta không biết cái gì gọi là sợ nữa rồi.
Mẹ kiếp! thật may là mình không lên võ đài, điều này thật sự quá là kinh khủng đó. Lý Kỳ trong lòng cảm thấy thật may mắn, hắn không biết võ công, đối với hắn mà nói đấu võ thắng thua theo kiểu này thì hắn chẳng bao giờ phải buồn nếu có thua. Nếu như là thi đấu về tài nấu ăn, giả sử lỡ có thua thì hắn còn cảm thấy buồn bực vài ngày.
Đám người của Hoàn Nhan Thịnh và Hoàn Nhan Tông đối với thắng lợi này của Hoàn Nhan Tông Bật cũng tỏ ra bình tĩnh, như thể đây là việc đương nhiên phải xảy ra. Chẳng có niềm vui nào được toát lên cả, đến ngay cả Hoàng Nhan Tông Vọng cũng không cảm thấy vui vẻ gì. Tuy nhiên đổi lại vị trí, nếu là Lý Kỳ thì có lẽ hắn sẽ rất vui sướng. Mặc dù thủ đoạn của Lý Kỳ so với Triệu Giai không bằng nhưng thực tại là giận dữ lắm, ví như có cơ hội thì Hoàn Nhan Tông Vọng có lẽ muốn tra tấn Lý Kỳ đến ngàn lần, à không có lẽ phải vạn lần mới hả dạ.
Hoàn Nhan Thịnh sau khi tỏ ra thân thiện hỏi thăm Triệu Giai vài câu, sau đó mới nói:- Trận tới không biết bên đó sẽ phái ai lên đài.
Toàn bộ đám người Lý Kỳ đều nhìn qua phía Nhạc Phi.
Nhạc Phi đứng ra rồi hướng tới Hoàng Nhan Thịnh chắp tay thi lễ.
Nhạc Phi cũng khiến cho Hoàn Nhan Thịnh trong mắt có chút gì đó tán thưởng, thoáng gật đầu. Trải qua trận đấu của Mã Kiều, lần này y cũng không dám khinh thường đối thủ nữa. Hoàng Nhan Thịnh đưa mắt nhìn về phía một tráng sĩ rồi gật đầu.
Nhưng lúc này Hoàn Nhan Tông Bật bỗng nhiên bật dậy nói: - Tứ thúc, trận này để cho chất nhi lên đài đi.
Hoàn Nhan Thịnh sửng sốt, cảm thấy có cái gì đó không ổn, mới vừa rồi đối thủ là Vương tử do đó Hoàn Nhan Tông Vọng ra nghênh chiến xét về thân phận âu cũng là hợp lý. Nhưng hiện giờ đối phương chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, nếu lần này lại phái một Vương tử ra tỉ thí, vậy không phải là làm cho bàn dân thiên hạ đều cảm thấy có chút gì đó gọi là lớn ăn hiếp nhỏ hay sao. Hướng mắt nhìn về phía Hoàn Nhan Tông Vọng tỏ ý hay là ngươi quyết định đi.
Hoàn Nhan Tông Vọng cau mày nói: - Tứ đệ.
Hoàn Nhan Tông Bật không đợi Hoàn Nhan Tông Vọng nói xong liền chắp tay nói: - Nhị ca, ta nguyện làm theo quân lệnh.
Hoàn Nhan Tông Vọng kinh ngạc, a lên một tiếng rồi cười nói:- Chỉ là một cuộc tỉ thí nho nhỏ mà thôi, không cần phải như thế. Nhị ca rất tin tưởng và tự hào về ngươi. Y biết tính tình của người tiểu đệ này, do đó chỉ có thể cho gã đi mà thôi.
- Tuân mệnh.
Hoàn Nhan Tông Bật liếc mắt nhìn Nhạc Phi một cái, cũng vừa đúng lúc Nhạc Phi nhìn sang, ánh mắt va vào nhau tưởng chừng như tóe lửa, dường như đến không khí xung quanh cũng bị cháy theo.
Không thể nào. Nhạc Phi và Kim Ngột Truật? đây đúng là một trận tỉ thí một mất một còn. Lý Kỳ nhìn hai người một cái rồi thở dài.Hoàn Nhan Tông Bật phất tay nói: - Lấy rìu chiến của ta đến đây.
Rất nhanh, hai tên lính mang tới một chiếc búa to bằng sắt tính khiết có cán dài.
Mẹ kiếp! Thật sự là nặng đến như vậy sao? Không phải là đang cố tình tỏ ra là nguy hiểm đó chứ. Lý Kỳ hoài nghi về độ nặng của chiếc búa, lại thấy Hoàn Nhan Tông Bật cầm búa bằng một tay một cách dễ dàng thì trong lòng lại càng thêm hoài nghi.
Hoàn Nhan Thịnh nhìn chiếc búa rồi chau mày, khuôn mặt toát lên vẻ lo lắng nói: - Đao thương không có mắt, nếu làm tổn thương đến hòa khí cũng không tốt. Như vậy đi, hai người mang vải bố bịt đầu thương và lưỡi búa lại.Hoàn Nhan Tông Bật vội hỏi: - Tứ thúc, vậy thì cuộc tỉ thí này còn có ý nghĩa gì?
Hoàn Nhan Thịnh vung tay lên, nói: - Nếu như ngươi không muốn vậy thì đổi người khác đi.
- Ta..
Hoàn Nhan Tông Vọng quát: - Tứ đệ. Y hiểu được suy nghĩ của Hoàn Nhan Thịnh, đối phương chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, sống hay chết đối với người Tống Huy Tông đều chẳng có ý nghĩa gì. Đằng này Hoàn Nhan Tông Bật đường đường là Vương tử, lại đang chuẩn bị được bổ nhiệm lên vị trí cao nhất của quân Kim, do đó về căn bản đối thủ không cùng đẳng cấp thân phận với y. Ngộ nhỡ có điều gì không may xảy ra thì thật là khó đó nha.
Lý Kỳ cũng hiểu được điều đó, dù cho Hoàn Nhan Thịnh có lên tiếng, hắn cũng sẽ đưa ra kiến nghị này mà thôi. Tầm quan trọng của Nhạc Phi đối với Đại Tống cũng không thể so sánh được với Hoàn Nhan Tông Bật đối với nước Kim.
Hoàn Nhan Tông Bật nhướn mày, vuốt cằm nói: - Tuân mệnh.
Lý Kỳ nhỏ giọng hướng tới Nhạc Phi nói: - Nhạc Phi, người này cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, ngươi cũng phải cẩn thận nha.
- Đa tạ Bộ soái quan tâm, Nhạc Phi chắc chắn sẽ thắng.Nhạc Phi chắp tay nói.
- Vậyvậyngươi cẩn thận một chút nha.
- Vâng.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cả 2 cùng lên ngựa và tiến vào võ đài.
Một tiếng chiêng vang lên, hai người cùng phóng ngựa phi về phía đối thủ.
Mã Kiều nhìn giữa sân lắc đầu nói: - Sai lầm, sai lầm.
Lý Kỳ trong lòng hồi hộp bèn hỏi:- Sai lầm cái gì?
Mã Kiều thở dài: - Ta phải thi đấu trận này mới đúng, có một đối thủ đáng gờm, hơn nữa còn được cưỡi ngựa, sao lúc đó ta không nghĩ ra nhỉ, thật là sai lầm, sai lầm. Hi vọng họ hòa nhau để ta đây có thể được thượng đài. Ta chưa hề được thử qua ngựa chiến nên nhìn qua cảm thấy rất có hứng đó.
Mẹ kiếp! Thằng ngu này thật là làm ta sợ muốn chết. Lý Kỳ tức giận thiếu chút nữa đá cho Mã Kiều một cước. Nghe thấy binh lính đang hò reo cổ vũ, Lý Kỳ lập tức đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy hai tay đấu đang chuẩn bị giao chiến.
Hoàn Nhan Tông Bật hét lớn một tiếng, rìu chiến quét ngang một đòn lại vừa có xu thế hất lên trên.Nhạc Phi ưỡn người về phía sau, từ xa nhìn tới giống như mũi búa lướt qua mặt y vậy.
Lý Kỳ trong lòng cảm thấy căng thẳng, thầm mắng, mặc dù búa đã được bọc lại rồi nhưng ăn một nhát thì cứ gọi là thăng thiên nha. Chết tiệt, tên Hoàn Nhan Thịnh đúng là có lý.
Lại thấy Nhạc Phi đang dùng thương nhằm thẳng bụng của Hoàn Nhan Tông Bật đâm tới.
Hoàn Nhan Tông Vọng hơi nghiêng mình né tránh.
Toàn bộ sự việc đều như chỉ xảy ra trong chớp mắt.Trải qua một hiệp giao tranh, cả hai đều có một cách nhìn nhận mới về thực lực của đối phương.
- Giỏi.
Hoàn Nhan Tông Bật giờ đây không còn dám coi thường đối thủ, hét lên một tiếng. Hai người cùng ghì cương, quay đầu hướng về đối thủ phóng tới. Hoàng Nhan Tông Vọng vung búa nhằm đối thủ bổ xuống. Nhạc Phi hai tay giơ thương lên đỡ.
Bịch một tiếng.
Thật may là cây thương của Nhạc Phi cũng được làm từ sắt tốt đó, nếu không với lực đánh của Hoàng Nhan Tông Bật thì có lẽ Nhạc Phi đã bị chẻ ra làm đôi rồi.Nhạc Phi hai tay liền chuyển đòn, thuận thế đâm đối thủ.
Hoàn Nhan Tông Bật cũng là kẻ tài cao gan lớn, nghiêng mình về sau né tránh, tay phải bắt lấy cây thương của đối thủ, một tay cầm búa bổ xuống.
Nhạc Phi cúi đầu né tránh rồi vươn tay bắt lấy cán búa.
Chó má, làm ta sợ muốn chết, Lý Kỳ xem mà sợ toát hết mồ hôi. Xem ra cả hai người đều tung ra những chiêu sát thương nha.
- A.
Hai người cùng hét lên một tiếng lớn rồi bắt đầu dồn lực tấn công đối thủ.Tiếng hét càng ngày càng lớn.
Hoàn Nhan Tông Vọng nhìn xuống giữa sân, hai đầu lông mày lộ ra một tia lo lắng. Y biết bản lĩnh của Hoàng Nhan Tông Bật, nhưng thật không ngờ là đối phương so với Tông Bật cũng là kẻ tám lạng người nửa cân. Thầm nghĩ Nam triều cũng không phải là những kẻ ngốc.
Đột nhiên Hoàng Nhan Tông Bật chúi xuống phía dưới, cũng cùng lúc đó, Nhạc Phi đâm thương về phía trước, cả hai cùng đồng thời né đòn của nhau và cùng phi ngựa về một hướng, hai ngựa cách nhau chưa đên một thước, thậm chí có thể nói là đang song song nhau.
Rầm rầmrầm.Thời gian trôi qua, hai người đã đấu đến ba, bốn hiệp, hơn nữa cả hai cũng đều muốn hạ thủ đối phương nên ra tay không chút lưu tình.
Hoàn Nhan Tông Vọng đột nhiên mỉm cười, như thể là đã chuẩn bị giành chiến thắng đến nơi rồi.
Bên kia Mã Kiều lại còn lắc đầu thở dài: - Nhạc tiểu ca đã thua, thực sự là không nên để y đánh trận cuối cùng này.
Lý Kỳ vội hỏi - Vì sao vậy?
Mã Kiều giải thích: - Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy sao. Kỹ thuật cưỡi ngựa của đối phương rõ ràng cao hơn Nhạc Tiểu ca một bậc, thân thủ của hai người không khác biệt là mấy, cứ tiếp tục như vậy ta e là nhất định Nhạc tiểu ca sẽ thua.
Có phải thật vậy không? Tuy nhiên Lý Kỳ xem ra không hiểu. Nhưng hắn cũng đã nghĩ tới một điều, dù sao Nhạc Phi hôm nay chỉ là một tên linh quèn, lại xuất thân từ nông dân, ngày ngày sao có thể thường xuyên cưỡi ngựa được. Hoàn Nhan Tông Bật lại hoàn toàn trái ngược, từ nhỏ gã đã làm bạn với ngựa vì thế đương nhiên kĩ năng cưỡi ngựa của gã so với Nhạc Phi cao hơn một bậc, Lý Kỳ buồn bực nói: - Nếu là như vậy thì kể cả ngươi lên đấu thì cũng chỉ có thua mà thôi.
Mã Kiều giận giữ, cãi: - Sao huynh lại cứ luôn xem thường ta vậy, ta tuy là hàng ngày cưỡi ngựa cũng không nhiều, nhưng so với Nhạc tiểu ca thì ta lại khác hoàn toàn. Ta từ nhỏ đã sống trên thâm sơn cùng cốc, ngày ngày làm làm bạn với muông thú, đừng có nói là ngựa, kể cả là hổ lớn ta cũng dám cưỡi lên để tỉ thí với tên địch thủ một trận.
Mẹ kiếp! thật là quái dị. Lý Kỳ nói ngượng: - Vậy ngươi mà tỉ thí thì nhất định thắng?
Mã Kiều lắc đầu nói: - Chắc thắng thì ta không dám nói, ta lại chưa từng thử cưỡi ngựa chiến, phải cưỡi thử mới biết được cách đánh. Tuy nhiên cũng không hẳn là ta nhất định sẽ thua. Tuy nhiên xem ra ta không có cơ hội được lên đài lần nữa rồi.
Quả nhiên không ngoài tiên liệu của Mã Kiều, qua hơn mười hiệp, đã xuất hiện dấu hiệu bại trận của Nhạc Phi. Không phải do thân thủ của y không địch lại được đối thủ mà do hai con ngựa đang quá gần nhau, Nhạc Phi không có cách nào để hoàn toàn khống chế được ngựa. Ngược lại, đối phương phương của y phải nói là nhân mã nhất thể, về tương quan mà nói, đã có sự phân biệt cao thấp rõ ràng.
Nhạc Phi cũng hiểu được yếu điểm của mình, biết là cứ tiếp tục như thế này, bản thân sớm muộn gì cũng phải nhận lấy thất bại. Đợi thời cơ thuận thợi, tung ra một đòn gió rồi quay đầu tháo lui.
Hoàn Nhan Tông Bật không cho Nhạc Phi cơ hội chạy trốn, phóng ngựa đuổi theo.
Ở giữa sân, hai kẻ một trước một sau đang cưỡi ngựa tỉ thí võ nghệ.
Nhưng có vẻ như ngựa của Hoàng Nhan Tông Bật chạy nhanh hơn một chút, chỉ chốc lát đã đuổi kịp ngựa của Nhạc Phi. Nhưng vào lúc này, Nhạc Phi ghìm chặt dây cương và hướng sang phải, xoay người rồi phóng thương đâm tới, cú đâm có thể nói là có sức mạnh vô song.
Hoàn Nhan Tông Bật kinh hãi, tay phải ghì chặt dây cương phất ngựa chồm tới rồi thuận thế né về phía sau. Chỉ một chút nữa thôi cú đâm của Nhạc Phi đã trúng Hoàn Nhan Tông Bật rồi.
Đang lúc đám người của Lý Kỳ cảm thấy rất tiếc nuối vì cú đâm này của Nhạc Phi không thành công thì Hoàn Nhan Tông Bật thừa dịp thuận thế giáng một búa từ trên xuống, đồng thời ngựa của y cũng chồm lên, hai chi trước đá vào Nhạc Phi.
Nhạc Phi hoảng hốt, y cứ nghĩ là cú đâm vừa rồi đã mười phần chắc thắng, nhưng y không ngờ rằng Hoàn Nhan Tông Bật lại dùng thế võ này để né được. Trong khoảnh khắc hoảng hốt, y chỉ kịp đưa thương lên đỡ lấy cú giáng long trời lở đất từ cây búa của Hoàng Nhan Tông Bật, nhưng chỉ có vậy là chưa đủ, hai chi trước từ chiến mã của Hoàng Nhạn Tông đã đạp thẳng vào ngực của Nhạc Phi.
Dính chiêu này, Nhạc Phi bị văng xuống đất.
Lý Kỳ cảm thấy thật khó thở. Triệu Giai nhắm mắt thở dài một tiếng.
Đang lúc quân Kim nghĩ rằng Hoàn Nhan Tông Bật đã chiến thắng thì đột nhiên từ dưới đất, một thanh thiết thương phóng tới trúng ngực con chiến mã của Hoàn Nhan Tông Bật.
Hóa ra Nhạc Phi không phải bị rớt khỏi ngựa, trong lúc ngã xuống y đã khéo léo dùng chân kẹp chặt lấy cương ngựa, thân mình ép vào bụng ngựa rồi liều lĩnh đâm tới một thương, y cũng xác định nếu chiêu này không thành công, y nhất định sẽ thua.Tình thế đột nhiên biến đổi, xung quanh khán đài không gian tĩnh lặng như tờ.
Hoàn Nhan Tông Bật chết không ngờ tới việc Nhạc Phi liều chết để đánh cược vào đòn đánh của mình như vậy, đây chính là kế dương đông kích tây, nhất thời sao có thể ứng phó kịp đây. Mặc dù đầu thương đã được bọc lại nhưng đòn đánh này dường như Nhạc Phi đã dồn toàn lực vì vậy chỉ thấy con tuấn mã máu ứa ra từ ngực và ngã ầm xuống đất.
Lần này thì mọi người đều nghĩ Hoàn Nhan Tông Bật đã thua, bất ngờ một lần nữa lại xảy ra.
Khoảnh khắc bị rơi khỏi ngựa, Hoàn Nhan Tông Bật cũng dùng hết sức bình sinh giáng một búa xuống đầu con chiến mã của Nhạc Phi, và dường như cùng một lúc, cả hai con ngựa cùng lăn ra đất, hai đấu thủ cũng cùng rơi khỏi lưng ngựa.Bất ngờ liên tiếp xuất hiện, làm cho khán giả được một phen mắt chữ A mồm chữ O.
Toàn đấu trường là một không khí thật tĩnh lặng.
Thật là kích thích người xem.
Tất cả dường như hồi hộp đến nín thở, ngơ nhác nhìn vào giữa đấu trường.
Giữa đấu trường, hai người dường như cũng không chịu dừng lại, cùng bật dậy và thủ thế.
Một cảnh tượng thật tức cười, chỉ thấy giữa sân hai con ngựa đã gục ngã, song chủ nhân của chúng đều đã đứng lên.Cảnh tượng này thật là cũng làm cho Hoàn Nhan Thịnh được một phen toát mồ hôi lạnh, y nhìn sang phía bên kia, gật đầu ra lệnh gõ chiêng.
Bịch Bịch ..Bịch
Kẻ kia lập tức gõ chiêng.Một hồi chiêng đột nhiên vang lên, làm cho toàn thể mọi người nơi đây giật mình tỉnh lại.
Khắp cầu trường không khí trở nên thật sôi động, tiếng hò hét cổ vũ như sóng dậy, lớp sau cao hơn lớp truớc.
Điều không giống với trận đấu trước chính là quân Kim không chỉ vì Hoàng Nhan Tông Bật mà cổ vũ, mà còn bởi vì trận đấu quá hấp dẫn khiến cho chúng phấn khích đến mức cổ vũ hết mình cho trận đấu.
Truớc khi hai cuộc tỉ thí truớc diễn ra, chúng cũng rất phấn khích, tuy nhiên do thực thực lực của hai bên quá chênh lệch đồng thời trận đấu đều ngã ngũ quá sớm do vậy mà cũng kém đi phần nào sự thú vị. Cuộc tỉ thí lần này cả hai đều có thực lực ngang nhau, không khí trận đấu hết sức căng thẳng và gay cấn, chỉ cần bên nào có chút sơ hở là sẽ vô cùng nguy hiểm đến tính mạng. Vì vậy trận này mới thực sự là một trận tỉ thí đúng nghĩa của nó.
Không chỉ có vậy, cả hai đấu thủ đều có thân pháp và võ nghệ tinh diệu, từng chiêu thức tung ra đều làm mê hoặc lòng nguời, làm cho nguời xem hồi hộp đến nín thở. Trận đấu dường như chứa đựng toàn bộ những gì khiến cho người xem cảm thấy phấn khích nhất, liên tục phải đi từ ngạc nhiên này tới thán phục khác.
Tuy nhiên cũng gây ra cho tất cả mọi người một sự phân vân, đó là trận đấu này rốt cuộc cai thắng ai thua?
Như đã nói, kẻ nào rơi khỏi lưng ngựa truớc thì kẻ đó thua, nhưng giờ đây cả hai cùng ngã ngựa một lúc, là mắt thường thì không thể phân biệt rõ được.Ánh mắt của toàn thể khán giả khắp võ đài đều đang hướng về phía Hoàn Nhan Thịnh.
Hoàn Nhan Tông Bật vẻ mặt tỏ ra không cam lòng, hướng tới Hoàn Nhan Tông Thịnh hô lớn: - Tứ thúc, tỉ thí còn chưa phân thắng bại, gõ chiêng cái gì chứ?
Hoàn Nhan Thịnh biết rõ tính cách tên cháu họ, y bèn đứng lên khẽ cười và nói: - Hai ngươi cùng té ngựa một lúc, vì vậy trận tỉ thí này kết quả coi như hòa.
- Hừm, hòa là đúng rồi.
Mã Kiều mặt tươi tỉnh, cúi đầu che miệng cười hí hửng.Mẹ Kiếp! kẻ nào hả? Lý Kỳ tức giận liếc mắt nhìn thằng nhãi này một cái, hắn vừa bị Hoàn Nhan Tông Bật làm cho một phen sợ hãi, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Thắng bại chỉ là phụ nhưng thực lòng lại lấy tỉ thí võ nghệ để lấy đi mạng người thì trận đấu cũng nên sớm chấm dứt. Nếu tiếp tục xem thì cũng sẽ đau tim đến chết mất thôi.
Hoàn Nhan Tông Bật sao lại đồng ý với kết quả này. Vừa rồi cứ ngỡ y đã nắm chắc phần thắng trong tay, nếu không phải vì một chút sơ suất thì Nhạc Phi sao có thể chống đỡ được. Y liền bước nhanh tới chỗ Hoàn Nhan Thịnh và cãi: - Ba trận thì phải thắng 2 mới gọi là thắng, vậy sao đã có thể đưa ra kết quả cuối cùng như vậy được. Chi bằng bây giờ ta và gã cùng thay ngựa và đấu tiếp.
Mã Kiều giận giữ vì y cảm thấy mình không được để ý tới. Y vội hướng ánh mắt tới Lý Kỳ như muốn nói hãy để tôi ra đấu.Tất nhiên, lần này y cũng chẳng được đoái hoài.
Lúc này Nhạc Phi cũng đã về đến chỗ Lý Kỳ, y ngượng ngùng nói: - Điện hạ, Bộ Soái đắc tội rồi, không thể giành chiến thắng xin nguyện chịu phạt.
Trong lòng y cảm thấy Mã Kiều đã giành chiến thắng rồi, y lại không thể giành chiến thắng, ngược lại thiếu chút nữa là thua rồi thật là không có mặt mũi nào mà nhìn Giang Đông phụ lão nữa rồi.
Lý Kỳ cười ha hả nói: - Không sao, ngươi làm rất tốt rồi. Nói xong hắn lại nhỏ giọng nói: - Kỳ thực đối với chúng ta đây không phải là một trận thua mà là một trận thắng.
Triệu Giai tròn mắt nhìn Lý Kỳ, tuy nhiên cũng thấy lời Lý Kỳ rất hợp tình hợp lý nên cũng an ủi Nhạc Phi vài câu.
Nhạc Phi thở dài môt tiếng, nhìn ra giữa đấu trường, ánh mắt lộ vẻ thương xót cho con chiến mã đã vì mình mà nằm xuống.
Hoàn Nhan Thịnh hơi trừng mắt nhìn Hoàn Nhan Tông Bật, nói: - Ngươi đừng có nói nữa, hôm nay tỉ thí đến đây thôi.
Hoàn Nhan Tông Bật dù sao cũng là kẻ ngựa non háu đá, y không hiểu rằng Hoàn Nhan Thịnh thật ra là sợ ybị thương mà thôi, quay đầu đi và nói: - Ta nhất định phải phân thắng bại với tên tiểu tử kia.Hoàn Nhan Thịnh trợn mắt lạnh lùng nói: - To gan, ngươi dám chống lại quân lệnh sao?
- Ta. Hoàn Nhan Tông Bật rốt cuộc cũng sợ thúc thúc của mình, vuốt cằm nói: - Không dám ạ.
Hoàn Nhan Tông Vọng rất hiểu tâm tư của Hoàn Nhan Thịnh nhưng y cũng không muốn dừng lại ở kết quả này, nói: - Nếu không như vậy thì sẽ tiếp thục thi đấu như thế nào đây?
Hoàn Nhan Thịnh hơi liếc nhìn Hoàn Nhan Tông Vọng, vẻ mặt có chút do dự. Kể từ lúc không để cho Hoàn Nhan Tông Bật tiếp tục ra đánh, y lại cảm thấy mình cũng có chút gì đó không phải. Trong lúc còn đang do dự.Sau khi nghe Triệu Lương Tự nói thầm với mình, Lý Kỳ nghĩ thầm rằng nếu tỉ thí thêm một hiệp nữa thì càng khiến cho vị thế của bản thân được nâng cao, vậy thì càng tốt. Lý Kỳ cười ha hả nói: - Nhị Thái Tử, ta đã nói, bên ta và bên người thực lực đều ngang ngửa nhau, nếu lại tiếp tục thi đấu thêm một hiệp nữa, như vậy có phải là làm cho uy phong của Thái Tử giảm sút sao.
Hoàn Nhan Tông Vọng nghe xong giận sôi máu, nghiến răng nghiến lợi. Thằng nhãi này chỉ là một tên đầu bếp, cả đời còn chưa một lần trải qua chiến trận, giờ đây lại còn dám cá mè một lứa với ta à. Nếu như thằng nhãi này cứ muốn giữ nguyên kết quả như hiện tại, vậy ta phải giáo huấn cho nó một trận mới được.
Hoàn Nhan Thịnh thấy Lý Kỳ cũng nói như vậy, cũng cảm thấy không cần phải tiếp tục tỉ thí nữa, nói:- Kim Đao Trù Vuơng nói không sai, lần tỉ thí này nên dừng lại ở đây, không cần tái đấu nữa.
- Gượm đã.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói uy nghiêm.
Mọi người đều quay đầu ngoái nhìn lại, chỉ thấy một một một đội lính đi tới cùng một lá cờ lớn với hai màu đen trắng giao nhau, bay phấp phới.
Người đi đầu thân hình cao lớn, ước chừng khoảng năm mươi tuổi, cưỡi một con tuấn mã màu nâu đỏ, đầu đội mũ trắng, mặc giáp trắng. Hai gò má nhô cao, mắt nhỏ và hốc mắt lõm sâu nhưng sáng và có thần. Ánh mắt của người này làm cho người đối diện không dám nhìn thẳng bởi sự uy nghiêm của mình, tuy nhiên nuớc da của người naỳ có phần tái tái, xem ra là người đang mắc bệnh.
Quân Kim nhìn thấy là cờ thì đều quỳ một chân trên mặt đất, miệng luyên thuyên hô mấy câu gì đó.
Triệu Lương Tự sắc mặt có phần ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn người vừa mới bước vào.
Lý Kỳ tỏ ra hiếu kỳ nói: - Nguời này là ai?
Triệu Lương Tự nói nhỏ: - Ông ta chính là Hoàng Đế đại thánh của Kim Quốc, Hoàn Nhan A Cốt Đả.Kim Thái Tổ à. Lý Kỳ hít một hơi dài rồi chăm chăm nhìn người nọ.
Hoàn Nhan A Cốt Đả lập tức đi tới trước mặt của Hoàn Nhan Thịnh. Ông ta xuống ngựa rồi nói một câu gì đó, mọi người lúc này mới đứng lên.
Hoàn Nhan Thịnh cuời nói: - Hoàng huynh, sao huynh lại tới đây.?
Hoàn Nhan A Cốt Đả cười ha hả nói: - Ta nghe nói ở đây có tỷ thí nên qua đây xem sao. Giọng nói khàn khàn, nhất định là đang mang bệnh trong người rồi.
Lúc này Triệu Giai và Triệu Lương Tự cũng tiến tới trước Hoàn Nhan A Cốt Đả thi lễ.Hoàn Nhan A Cốt Đả và Triệu Lương Tự sau khi hàn huyên vài câu lại theo phép lịch sự tán dương Triệu Giai vài câu.
Hoàn Nhan Tông Bật sau khi vùng vằng một hồi cũng tiến lên một bước, vẻ mặt xấu hổ, nói: - Phụ thân.
Hoàn Nhan A Cốt Đả khoát tay, ngắt lời của Hoàn Nhan Tông Bật rồi nói: - Ngươi không cần phải nói, trận đấu vừa rồi thật sự rất kịch tính, ngươi tuy có chút sơ suất, nhưng vào thời điểm cuối cùng của trận đấu đã không để ý tới an nguy của bản thân, vẫn tấn công truy đuổi đối phương tới tận cùng. Như vậy là rất tốt, không làm mất mặt của Nữ Chân tộc.
Hoàn Nhan Tông Bật ngượng ngùng cười và không nói thêm gì nữa.Hoàn Nhan A Cốt Đả nói xong lại hướng sang Nhạc Phi vẫy vẫy tay.
Nhạc Phi sửng sốt, không biết làm thế nào cho phải đạo.
Triệu Lương Tự vội nhỏ giọng nói: - Còn không mau qua đó đi.
Nhạc Phi lúc này mới đi tới, hướng tới Hoàn Nhan A Cốt Đả thở dài.
Hoàn Nhan A Cốt Đả vỗ vỗ vai Nhạc Phi tán duơng, nói: - Hảo tiểu tử, lúc nguy cấp cũng không hề tỏ ra sợ hãi, hữu dũng hữu mưu. Tuổi còn trẻ mà đã có phong độ của một mãnh tướng, thật sự là người hiếm có, sau này tất có thể trọng dụng.Mẹ kiếp! thằng lợn này cứ như là thầy bói có số có má không bằng. Lão đã sớm tính đến điều này. Lý Kỳ đối mặt với một đối thủ như vậy, trong lòng cảm thấy nửa vui nửa buồn.
Cả đời Nhạc Phi đến tận bây giờ mới được một kẻ có thân phận hoành tráng đến vậy tán thưởng, mặc dù là hoàng đế của đối thủ nhưng cũng cảm thấy bị kích động không thôi, bởi tình huống này ở Đại Tống cũng hiếm khi xảy ra, chắp tay nói: - Bệ hạ quá khen.
Hoàn Nhan Thịnh bỗng cười nói: - Hoàn huynh, huynh tới thật là đúng lúc, trận này khó có thể nói ai thắng ai thua, vậy xin Hoàng huynh đưa ra quyết định. Mới vừa rồi, khi Hoàn Nhan A Cốt Đả nói "gượm đã" như muốn đưa ra ý kiến phán quyết đối với y, cũng vừa đúng lúc y muợn gió bẻ măng đưa Hoàn Nhan A Cốt Đả lên làm chủ.
Hoàn Nhan A Cốt Đả cười nói: - Ta cảm thấy Tông Bật nói không sai, nếu là tỉ thí sao có thể hòa được, hơn nữa ta cũng chưa được thỏa mãn cho lắm, hay là tỉ thí thêm một trận nữa đi.
Hoàn Nhan Tông Bật mừng rỡ ra mặt, vội nói: - Phụ thân, con nguyện lập công chuộc tội.
- Ngươi có tội gì. Hoàn Nhan A Cốt Đả khoát tay, cất cao giọng nói: - Kỳ thực mà nói, chúng ta đã có rất nhiều lợi thế lớn trong tỉ thí, nếu lại tỉ thí với hình thức cưỡi ngựa đấu võ thì cho dù thắng cũng chỉ là thắng mà không dùng đến võ nghệ.Hoàn Nhan Tông Vọng nhíu mày nói: - Phụ thân, vậy ý của phụ thân là.?
Hoàn Nhan A Cốt Đả bỗng hướng ánh mắt về phía đoàn sứ giả của Đại Tống Huy Tông phía bên kia rồi cười ha hả nói: - Nghe nói hôm nay có Kim Đao Trù Vương đến đây, vậy không biết là người nào?
Triệu Lương Tự vội tới bên Lý Kỳ nhỏ giọng nói vài câu.
Tìm ta? ngươi không phải là đang muốn ta xuất trận đó chứ, lão tử đây có cái hiệu là Kim Đao Trù Vương, nhưng đao ở đây là đao làm bếp đó nha, Lý Kỳ đứng dậy vẫy vẫy tay ngượng ngùng nói: - Bệ hạ tìm ta sao?Cách chào hỏi thật khác biệt khiến cho Hoàn Nhan A Cốt Đả có phần sửng sốt rồi đánh giá về con người của Lý Kỳ rồi cuời tủm tỉm nói: - Ngươi chính là Kim Đao Trù Vương, kẻ đã chế ra Thiên hạ vô song sao.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Đúng vậy. Hai chữ Vua Bếp hắn tuyệt đối không nhường ai vì vậy cũng chẳng cần phải khiêm tốn.
Hoàn Nhan A Cốt Đả cười nói: - Nghe nói lần truớc tại Tứ Quốc Yến, ngươi lấy thức ăn vẽ thành một bức tranh, làm cả bốn nước đều nể phục và giành được danh hiệu Kim Đao Trù Vương.
- Chỉ là may mắn, may mắn thôi.Hoàn Nhan A Cốt Đả già vờ giận nói: - Thắng là thắng, bại là bại, chứ làm gì có cái gọi là may mắn ở đây.
Ta đây chỉ là khiêm tốn mà thôi. Lý Kỳ ngượng ngùng cười, không trả lời.
Hoàn Nhan A Cốt Đả lại nói: - Nghe nói lần tỉ thí này ngươi và tiểu nhi độ xem ai đẹp trai hơn phải không?
Hoàn Nhan Tông Vọng mặt đỏ gay, không nói nên lời.
Lý Kỳ cười hả hê nói: - Chính xác, chính xác.
Hoàn Nhan A Cốt Đả lại nói:- Một khi đã như vậy, tiểu nhi của ta vừa rồi cũng đã thi triển thân thủ rồi, ngươi cũng không nên giữ miéng làm gì, cho ta được chiêm ngưỡng xem sao.
Mẹ kiếp! định chơi ta sao, Lý Kỳ đang định mở miệng thì Hoàn Nhan A Cốt Đả đã giành nói: - Ngươi yên tâm đi, như ta vừa mới nói đó. Nếu là cưỡi ngựa đấu võ thì kiểu gì bên ta chẳng thắng, nhưng đó là chiến thắng về ngựa thôi chứ không phải chiến thắng về mặt võ nghệ. Vậy thì trận thứ tư này hai bên tỉ thí tài đầu bếp đi. Như vậy cũng không ảnh hưởng đến hòa khí.
Tỷ thí tay nghề làm bếp? Lý Kỳ hít một hơi dài, ngầm thán phục. Đúng là A Cốt Đả có khác, dũng khí hơn người. Ngượng ngùng nói: - Vậy không có hay cho lắm.Hoàn Nhan Tông Vọng nhìn vẻ mặt đắc chí của Lý Kỳ trong lòng rất giận, đồng thời cũng không hiểu vì sao phụ thân lại chọn tỉ thí đầu bếp thay cho tỉ thí võ nghệ.
Hoàn Nhan A Cốt Đả không hiểu tâm sự của Lý Kỳ, cười nói: - Ngươi cũng không nên coi khinh nhân tài nuớc Kim, dạo trước ở Tứ Quốc Yến những đầu bếp tài ba của ta chưa tới đó thôi.
Còn có việc này nữa sao? Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Không biết người đó là ai.
Hoàn Nhan A Cốt Đả cười ha hả, ánh mắt đột nhiên chuyển hướng tới một người khiến cho Lý Kỳ cũng cảm thấy kinh ngạc.
Người này chính là Hoàn Nhan Thịnh.Mẹ Kiếp! mấy con lợn này định đùa ta sao.
Hoàn Nhan Tông Bật cười ha hả nói: - Hoàng huynh khá khen, phần vinh dự này đệ không dám nhận.
Hoàn Nhan A Cốt Đả vỗ vỗ vai y cười nói: - Tay nghề của tứ đệ chẳng lẽ huynh lại không biết sao. Hoàn Nhan A Cốt Đả mặc dù không nói rõ nhưng ngụ ý không phải là muốn Hoàn Nhan Thịnh và Lý Kỳ tỉ thí tay nghề làm bếp.
Cần phải biết rằng thân phận của Hoàn Nhan Thịnh là Vương gia, vương gia thì luôn có đầu bếp riêng đi cùng. Kẻ đầu bếp này chính là thiên hạ đệ nhất kì văn.
Tuy nhiên Hoàn Nhan A Cốt Đả là người tạo nên cơ nghiệp này, đã từng trải qua trận mạc. Nhưng lần này, ý kiến mà ông ta đưa ra cũng khiến mọi người thật bất ngờ .
Tuy nhiên không phải ai cũng có thể hiểu được ý nghĩ của ông ta. Ví dụ như đoàn sứ giả của Tống triều ai ai cũng cũng đều ngây người ra cả rồi. Ở đất nước của họ, tuyệt nhiên không thể xảy ra trường hợp này.Kì thực chẳng phải nói đến đoàn sứ giả Tống triều, mà ngay đến cả bọn người nước Kim cũng nhiều kẻ cảm thấy có điều gì đó không ổn. Hoàn Nhan Tông Vọng là một trong số những kẻ đó, y nhướn mày, đứng lên nói: - Phụ thân, làm như vậy nhi thần e có gì đó không ổn.
Hoàn Nhan A Cốt Đả nhướn mày hỏi: - Hả? Có gì không ổn? Ngươi nói thử ta nghe xem sao.
Hoàn Nhan Tông Vọng rất tôn tính, sùng bái và có phần sợ hãi cha y. Nhưng lần này y cũng thu hết can đảm để đưa ra ý kiến của mình, nói: - Tứ thúc thân phận tôn quý, bây giờ lại đi đọ tài nấu ăn, như vậy há chẳng phải không hợp lý hay sao.
Hoàn Nhan A Cốt Đả khẽ hừ một tiếng, Hoàn Nhan Tông Vọng sợ tới mức lập tức cúi đầu, mồ hôi túa ra, tai y văng vẳng lời của phụ thân mình: - Tông Vọng, ngươi cũng biết đó, thời điểm ta và tứ thúc của ngươi còn chưa khởi binh. Một lần đắc tội với một tên quan Liêu, bị người Liêu vây khốn trong núi sâu. Nếu như đến cả cơm cũng không biết nấu thì có lẽ đã chết đói từ lâu rồi, sao có thể có ngày hôm nay được. Tộc người Nữ Chân của ta vẫn luôn thích ứng được với mọi hoàn cảnh, bất kể là nơi thâm sâu cùng cốc, thú dữ vây quanh hay ở biển sâu sông dài đều không thể làm khó được ta. Những người đàn ông của Nữ Chân tộc đến ngay cả những việc đơn giản cũng không làm được thì không xứng đáng là những người đàn ông của Nữ Chân tộc nữa.
Lời nói này thật có ý nghĩa và uy lực, nó làm cho nhiệt huyết của những người đang lắng nghe trở nên sôi sục hơn bao giờ hết. Mọi người đều đứng thẳng, ánh mắt hướng về Hoàn Nhan A Cốt Đả với vẻ sùng bái, không ai còn dám giữ lại trong mình chút phân vân.Hoàn Nhan Thịnh bỗng nhớ lại những năm tháng gian khổ, gật đầu thở dài: - Tông Vọng. Hoàng huynh nói rất đúng. Mặc dù địa vị của chúng ta đã hơn xưa rất nhiều nhưng chúng ta tuyệt đối không được lãng quên gốc rễ của mình.
Hoàn Nhan Tông Vọng hành lễ nói: - Phụ thân, tứ thúc, con đã hiểu lời dạy của người.
Không hổ danh là A Cốt Đả, thực là có chỗ hơn người. Lý Kỳ nghe xong trong lòng không khỏi cảm thấy thán phục, lại nghĩ tới Tống Huy Tông, nếu đem ra so sánh thì sẽ thấy rõ nhất giữa hôn quân và minh quân khác nhau ở chỗ nào. Đều là Hoàng đế đó, nhưng sự khác biệt giữa hai người thật quá lớn. Hơi liếc mắt sang phía người của mình, thấy bọn họ mỗi người đều lộ ra vẻ mặt khinh miệt thì trong lòng không khỏi cảm thấy thật ảm đạm.Triệu Giai đứng đàng xa dường như cũng đang suy nghĩ đến những lời nói của Hoàn Nhan A Cốt Đả.
Hoàn Nhan A Cốt Đả sau khi nói xong, cười và hướng tới Hoàn Nhan Thịnh nói: - Tứ đệ, đệ có đồng ý cùng Kim Đao Trù Vương tỉ thí một trận về tài nghệ nấu ăn không.
Hoàn Nhan Thịnh cười ha hả nói: - Hoàng huynh đã nói vậy, đệ nào dám trái lời.
Hoàn Nhan A Cốt Đả cười ha hả rồi nói lớn một tiếng: - Tốt Rồi quay đầu nhìn về phía Lý Kỳ nói: - Kim Đao Trù Vương, ngươi có dám tỉ thí hay không?Thật là, nãy giờ ta cố tỏ ra là khiêm tốn, bây giờ cũng đã đến phiên ta ra tay rồi, Lý Kỳ cười nói: - Lời đề nghị của bệ hạ đã đưa ra, Lý Kỳ sao dám từ chối. Lý Kỳ xin nguyện được tiếp chiêu.
Hoàn Nhan Thịnh cười ha hả nói: - Kim Đao Trù Vương, xin được chỉ giáo.
- Không dám không dám. Lý Kỳ chắp tay đáp lễ rồi thành thực nói: - Thực sự là không thể ngờ rằng một người tiếng tăm lẫy lừng lại có tay nghề nấu ăn tuyệt hảo khiến cho Lý Kỳ trong lòng thật cảm thấy ngưỡng mộ vô cùng.
Hoàn Nhan Thịnh lắc đầu nói:- Nấu ăn chỉ là cách để giúp cho cuộc sống tồn tại mà thôi. Tất thảy mọi người trong tộc Nữ Chân của ta đều biết, vì vậy không cần phải nhắc nữa. Lúc trước ta cùng Hoàng huynh đi nam chinh bắc chiến, nào có sơn hào hải vị gì để ăn đâu. Ta vốn sinh ra đã thích ăn ngon, vì vậy phải tự mình tìm ra cách mà nấu thôi, âu cũng là làm nhiều rồi quen tay thôi chứ có phải là đầu bếp cao siêu gì đâu.
Lời y nói cũng không phải là không có lý, thời điểm trước kia họ khởi binh. Lúc đó trong hàng vạn con người làm gì có ai làm đầu bếp đâu. Tất cả đều tự tay mình nấu, dần dần rồi cũng quen tay. Bây giờ, mấy người họ khi nhàn rỗi cũng quây quần bên nhau rồi tự mình nướng thịt bên đống lửa đó thôi.
Lý Kỳ chắp tay nói: - Thật là làm người khác kính nể. Phải rồi xin hỏikhông biết là sở trường của ngài là làm món gì.- Người tộc Nữ Chân chúng ta không chú ý đến vấn đề đó bằng người Nam triều. Bình thường đều nướng ăn, sở trường thì vẫn là nướng thịt dê. Không biết lần này Kim Đao Trù Vương định chế biến món ăn gì?
Lý Kỳ cười nói: - Thịt dê nướng.
Hoàn Nhan A Cốt Đả nghĩ rằng Lý Kỳ đang muốn nhường lợi thế cho phía mình thì tỏ ra bất mãn nói: - Đây chỉ là tỉ thí, không có trừng phạt. Ngươi không cần phải khiêm nhường như vậy, hơn nữa ngươi cũng chưa chắc đã thắng được Tứ đệ của ta đâu.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Bệ hạ hiểu lầm ta rồi. Tại hạ không hề có ý đó. Đối với việc nấu ăn, dù là lúc bình thường tại hạ cũng không dám có nửa phần coi thường chứ đừng nói lần này là một cuộc tỉ thí.
Hoàn Nhan Tông Bật nhìn hắn, nghi ngờ nói: - Nói như vậy thì sở trường của ngươi cũng là thịt dê nướng sao?
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Nói như vậy cũng không phải, kỳ thực tại hạ không có món sở trường. Tại hạ xuất thân từ đầu bếp, mà đã là đầu bếp thì khách hàng muốn ăn món gì thì ta phải làm theo mà không có lựa chọn. Vì vậy khi nấu ăn tại hạ đã dựa vào khẩu vị của từng khách hàng mà tự rút ra kinh nghiệm cho bản thân mình. Lần tỉ thỉ này, nếu ra làm đồ ăn của nước Tống thì e là bệ hạ cũng không muốn ăn, vậy có phải là tại hạ chưa đánh mà đã thua sao. Vừa nãy nghe bệ hạ nói, ta cảm thấy thịt dê nướng cũng là món mà bệ hạ yêu thích cho nên tại hạ mới chọn làm món này và không hề muốn bị thua cuộc.
Hoàn Nhan A Cốt Đả sửng sốt, cười ha hả nói: - Tốt, Tốt lắm, chỉ dựa vào mấy câu nói đó mà đã có thể đoán ra món ăn mà ta yêu thích. Ngươi cũng thật đặc biệt đó, không trách Nam triều phái ngươi tới đây đàm phán.
Lý Kỳ khiêm tốn nói: - Quá khen, quá khen.
- Được
Hoàn Nhan A Cốt Đả vung tay lên và nói: - Nổi lửa lên.Người Nữ Chân tộc vốn đã thích ứng với mọi hoàn cảnh vì vậy giờ đây võ đài biến thành nơi tỉ thí tài nấu ăn cũng là chuyện hết sức bình thường.
- Rõ.
Lý Kỳ vội nói: - Bệ hạ, món thịt dê nướng của ta khá đặc biệt, vì vậy cũng cần phải có một cái bếp thật đặc biệt. Xin bệ hạ cho phép những người này giúp ta một tay.
Hoàn Nhan A Cốt Đả nghe xong cảm thấy rất phấn khích, lập tức truyền lện cho lính đi trợ giúp Lý Kỳ, đồng thời phái mấy người đi bắt dê đem về. Bây giờ bên cạnh ông ta là các quan đại thần và đoàn người sứ giả của Tống triều. Một bên ngồi nói chuyện, một bên đợi thức ăn mang lên. Nhưng từ đầu đến cuối chưa lần nào ông ta nhắc tới hai chữ "Yến Vân"Những thứ còn lại Lý Kỳ và Hoàn Nhan Thịnh đều tự tay đi chuẩn bị.
- Mã Kiều, Nhạc Phi hai ngươi tới làm phụ bếp cho ta.
Cả hai đồng thanh nói: - Bọn ta không có biết làm đồ ăn nha.
- Có biết khí công không?
- Có
- Vậy thì đến đây.Trước tiên Lý Kỳ cho người mang mấy viên gạch tới rồi cho xây một cái thứ như cái lò nướng. Lại phái người đi tìm xung quanh xem có cây muối hay không. Cây muối là một loại củi, khi đốt lên tỏa ra mùi thơm ngát. Lý Kỳ sợ rằng xung quanh không có thì dặn bọn họ, nếu không có thì có thể tìm một ít cây ăn quả.
Những binh lính được sai đi tìm củi lập tức lên đường tìm kiếm. Về phần Lý Kỳ, lúc này đang chỉ đạo cách làm lò nướng theo ý mình.
Một lúc sau, những tiếng kêu bebebe vang lên. Một đám binh lính quân Kim đang lùa mấy con dê vào giữa sân đấu. Mấy con dê này đen có, trắng có, cao lớn cũng có mà nhỏ cũng có.
Những con dê này đều bắt về từ thảo nguyên. Có thể nói là không có mùi hôi, dê trung nguyên khó có thể bì đuợc.Chọn nguyên liệu cũng có thể coi như là hiệp một của cuộc tỉ thí.
Lý Kỳ và Hoàn Nhan Thịnh cận thận quan sát từng con dê.
Về điểm này rõ ràng Hoàn Nhan Thịnh suất xắc hơn Lý Kỳ một bậc. Rất nhanh, y chọn một con dê đầu đen lông trắng.
Một lát sau, Lý Kỳ chọn được một con dê khỏe mạnh, khoảng hai tuổi, màu trắng, đầu to.
Hiệp hai có thể được coi là việc lựa chọn đồ làm bếp. Công việc này đòi hỏi phải cực kì cẩn thận, tuy nhiên lần này hắn phá lệ, không lựa chọn lâu lắm. Hắn chọn các loại dao lớn nhỏ, sắc và một cái bát ăn cơm to.Nướng dê mà phải dùng muôi dài sao?
Mã Kiều và Nhac Phi có phần sửng sốt.
Sau khi đã lựa chọn xong, cả hai đi đến phía bếp của mình.
Hoàn Nhan Thịnh lựa chọn cách thường thấy, đó chính là "lau cổ giết dê"
Cách làm thịt dê của Lý Kỳ có chút đặc biệt, hắn sai Mã Kiều và Nhạc Phi ấn chặt con dê rồi nói: - Ấn chặt vào, ngực hướng lên, lưng hướng xuống.
Với công lực của Nhạc Phi và Mã Kiều thì con dê sao có thể nhảy lên được, chỉ có nằm đó mà kêu bebe.be mà thôi.Đầu tiên Lý Kỳ nhổ lông ở ngực, sau đó dùng rao rạch một vết rồi luồn tay vào trong. Chỉ nghe một tiếng BE giòn tan vang lên rồi con dê lập tức tắt thở.
Nhạc Phi ngơc ngác nhìn con dê, nuốt nước bọt nói với Lý Kỳ: - Bộ soái, không phải là ngài vừa mới bóp nát trái tim con dê đó chứ.
Lý Kỳ cười ha hả nói: - Đúng vậy, cách giết dê của ta được gọi là "moi tim dê"
- Moi tim dê? Mã Kiều kinh ngạc nói: - Phó soái, ngươi với con dê đâu có thù oán gì mà lại ra tay tàn độc vậy.
Lý Kỳ trợn mắt nói:- Ngươi biết cái gì? Đây chính là tuyệt kĩ giết dê mà trên đời không ai có. Nếu là cắt cổ dê thì nó cũng không chết ngay, phải dãy dụa một lúc mới chết. Vơi cách của ta, con dê chết ngay tắp lự, âu cũng là không phải chịu đau đớn gì.
Mã Kiều gật đầu nói: - Theo cách nói của ngươi thì cũng có lý. Vậy cũng có thể nói cách ta hạ gục tên béo vừa nãy cũng mang đầy tính nhân văn đó chứ.
- Đừng, ta không dám so sánh với công lực của nhà ngươi
Cùng lúc này lò nướng đã được tạo xong. Củi cũng đã chuẩn bị đầy đủ, có cả củi từ cây muối và cây ăn quả.
Lý Kỳ cho người châm lửa nhóm bếp, phải tạo lửa lớn đồng thời duy trì trong một thời gian.
Mọi người được sai đều không hiểu Lý Kỳ sẽ làm gì, ngươi còn chưa giải quyết xong con dê mà đã đốt lửa to rồi, có phải là quá sớm hay không. Tuy nhiên mọi người cũng không hỏi nhiều, lặng lặng làm theo lời hắn.
Lý Kỳ sau khi giết dê thì không lột mà sai Mã Kiều và Nhạc Phi đem dê treo ngược hai chân trước lên, mổ bụng lấy ngũ tạng. Dùng nước tẩy sạch lông ngực, khoang bụng, sau đó dùng nước nóng vặt lông dê.
Cách làm này khiến cho Lý Kỳ không khỏi không nhớ đến tên tiểu tử thối Ngô Tiểu Lục. Hắn nghĩ thầm nếu có tên tiểu tử đó ở đây ta cũng đã không vất vả như vậy. Thở dài một tiếng rồi bỗng tháy Hoàn Nhan Thịnh đang từ phía bên kia nhìn lại không khỏi sửng sốt và cười khổ nói:- Không thể ngờ được, hắn cũng làm dê nguyên con luôn. Cách làm của Lý Kỳ tương đối kỳ lạ, Hoàn Nhan Thịnh kia cũng không hề đơn giản, chỉ thấy y xử lý lông dê sạch sẽ, rồi lôi hết nội tạng ra, sau đó dùng sợi sắt buộc dê vào giá sắt đã chuẩn bị sẵn từ sớm.
Kiểu trói dê này thoạt nhìn khá đơn giản, nhưng Lý Kỳ biết rằng mỗi một bước đều vô cùng chau chuốt, như đầu dê nên đặt ở vị trí nào, tứ chi để ra làm sao, dây sắt phải quấn thế nào, bên trong mỗi kiểu ấy đều bao hàm rất nhiều bí quyết.
Phải làm một món ăn không khó, chỉ cần chín là được, nhưng để làm ra một món mỹ vị thì không hề đơn giản, đôi khi chỉ sai một chút là khiến cho cả món hỏng luôn.
Món sơn hào này của Lý Kỳ chính là dê nướng Mông Cổ nguyên con đại danh đỉnh đỉnh , trong những món ăn làm từ thịt dê thì món dê nướng nguyên con này tuyệt đối có thể coi là món đầu bảng. Lý Kỳ trước kia để tìm được các món ăn, đã đi khắp các nơi trên thế giới, đây đều là chịu sự ảnh hưởng của phụ thân hắn. Hắn còn thường chọn những nơi thôn quê cổ kính, tìm hiểu xem những nơi đó dùng phương pháp chế biến thế nào để ra được những món có mùi vị ngon nhất, từ đó cũng chỉ cho hắn rất nhiều sáng tạo, cho nên thành công của hắn không phải là tất cả đều là dựa vào tài năng thiên phú mà cũng là dựa vào bản thân hắn đã cố gắng rất nhiều.
Thêm nữa, nội Mông Cổ là nơi có nhiều đặc sản như vậy, hắn sao có thể bỏ qua được, hắn từng ở nội Mông Cổ hơn một tháng, chuyên môn đến ăn chực nhà dân chúng, tuy rằng nói là ăn chực kỳ thật cũng phải trả tiền đấy. Món dê nướng nguyên con này chính là học được từ hồi ấy, hơn nữa từ ngày hắn giới thiệu món dê nướng nguyên con này ở khách sạn của nhạc phụ hắn, có rất nhiều ông chủ đến đặt tiệc đều yêu cầu món này, do vậy đã mang lại lợi nhuận không nhỏ cho khách sạn của bọn hắn.Mà Hoàn Nhan Thịnh làm dê nướng nguyên con phải là dê nướng nguyên con xưa nhất, hoặc là tiền thân của dê nướng nguyên con.
Lý Kỳ nhìn một lát, biết mình gặp cao thủ, trong lòng cảm thấy hơi hưng phấn, kỳ thật đấu bếp và đấu võ cũng không khác biệt lắm, cao thủ đối với cao thủ luôn thông cảm lẫn nhau. Hắn không dám lên mặt, càng chú ý vào món của mình. Hắn đầu tiên dùng dao cắt ở trong khoang bụng dê và chỗ nhiều thịt ở chân sau ngàn miệng nhỏ. Sau đó bắt đầu tiến hành ướp gia vị, hai việc này vốn có thể đồng thời hoàn thành, bất hạnh là 2 kẻ phụ tá chỉ biết ăn không ngồi rồi, không hiểu được nấu đồ ăn, nên chỉ có thể tự mình động thủ thôi.
Lý Kỳ đi vào bàn dài phía trước, dùng hành lá, gừng miếng, muối, hoa tiêu, nước tương, đường, kẹo đắng, cây thìa là mạt, muối, dầu chế thành chén gia vị lớn, phân ra một chén giao cho Mã Kiều và Nhạc Phi, bảo bọn họ dùng gia vị này nhét vào những vết cắt trên thân dê.
Đợi bọn họ làm xong, Lý Kỳ đưa tay giơ trên miệng lò thư nhiệt độ, gật gật đầu, đem đồ gia vị còn lại nhét vào bụng dê, tiếp theo hắn dùng sắt uốn đuôi dê vào bụng, dùng xích sắt cuốn lại đổi chiều, lưng áp xuống, tứ chi hướng lên, rồi sau đó lại phết một lớp dầu thơm đặc bệt lên mình dê.
Giai đoạn đầu tiên cuối cùng cũng hoàn thành, tiếp theo là công đoạn nướng.
Lý Kỳ lại đến lò nướng bên cạnh lấy tay thư thư nhiệt độ, đợi một chút, bỗng nhiên ra lệnh: - Mã Kiều, ngươi rút bớt củi lửa ra.
- Ồ hả?Mã Kiều đầu tiên là theo bản năng gật gật đầu, lập tức sửng sốt lại, kinh ngạc nói: - Phó soái, không phải là người căng thẳng quá đấy chứ, dê còn chưa bỏ vào lò, sao lại rút bớt củi ra?
Lý Kỳ tức giận nói: - Bộ dạng ta giống đang căng thẳng à? Lão tử đây là đầu bếp số một đấy, khi tỷ thí nấu ăn ta chưa từng lo lắng qua, bảo ngươi rút thì rút đi, sao mà nói nhiều vậy, hay ngươi cũng muốn học làm bếp?
- Không muốn ạ.
Mã Kiều trả lời đồng thời cũng khom người xuống, nhanh nhẹn rút bớt củi trong lò ra.Củi vừa mới rút khỏi, Lý Kỳ đã đem dê bỏ vào trong lò nướng, lò nướng sắt này bên trên có một nắp bằng sắt tròn, miệng lò nướng chính là căn cứ độ lớn nhỏ của nắp để thiết kế, đậy nắp xong lại dùng một lớp bùn bít kín lại.
- Xong việc.
Lý Kỳ phủi tay, thở phào một cái.
Mã Kiều hiếu kỳ nói: - Phó soái, thế là được rồi ư? Trong lòng lại nghĩ, bên trong một khúc củi cũng không có, ngươi có nướng chín được không?
Lý Kỳ tất nhiên biết y đang nghĩ gì, cười nói:- Đương nhiên còn chưa xong, đây chỉ là xong giai đoạn hai thôi, ta đây đang lợi dụng nhiệt độ trong thành lò nướng để nướng, nhưng kiểu này không thể nướng chín hoàn toàn, cho nên đợi chút còn phải nướng lại lần nữa.
Mã Kiều khó hiểu nói: - Vậy ngươi sao không trực tiếp dùng củi nướng. Nói xong y bỗng nhiên chỉ sang hướng Hoàn Nhan Thịnh bên kia, nói: - Ngươi coi bên kia người ta trực tiếp nướng bằng củi, thế không phải đơn giản hơn à?
Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hoàn Nhan Thịnh đứng bên cạnh một giá nướng lớn không ngừng mà chuyển động tay cầm, con kia dê béo mẫm ở trên ngọn lửa kia dần dần biến thành màu đỏ. Cười nói: - Ngươi cho là vậy rất đơn giản sao?- Ít nhất là đơn giản hơn ngài.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Ngươi thì biết cái gì, hai cách nướng này của chúng ta khó khăn không kém là bao, khác biệt duy nhất là ... Nói đến đây hắn bỗng ngừng lại.
Mã Kiều, Nhạc Phi cùng hỏi: - Là gì?
Lý Kỳ khóe miệng nhếch lên, ha hả nói: - Dê của ta ăn ngon hơn dê của y.
Mã Kiều và Nhạc Phi ngơ ngác nhìn nhau.Lý Kỳ vừa cười nói: - Nói các ngươi cũng không hiểu, đợi nếm qua rồi các ngươi sẽ rõ.
Mã Kiều ồ một tiếng, vui vẻ nói: - Nói như vậy ta cùng Nhạc Tiểu ca cũng có cơ hội nếm thử món thịt dê này?
- Akhông có.
Đợi một lúc lâu, cuối cùng Lý Kỳ cũng mở cửa lò ra, nhưng thấy hắn dùng muôi dài múc khối than đang cháy dí sát vào thân dê để nướng.
Nhạc Phi đường đường là Đại lão gia, gặp Lý Kỳ nướng kiểu này cũng khó hiểu, trong lòng lo lắng, không kìm nổi hỏi: - Bộ Soái, ngươi hà cớ gì không trực tiếp dùng lưa để nướng?Lý Kỳ thở dài, nói: - Dùng kiểu lửa này nướng từ từ, có thể khiến gia vị trong bụng dê dần thẩm thấu vào thịt dê, đồng thời có có thể khiến thịt dê chín đều mà không bị cháy, chúng ta bình thường nướng dê hay dùng tay để quay, có nhiều chỗ vẫn chưa được nướng chín, hơn nữa ta nướng thịt dê kiêng kị nhất khói đấy.
Mã Kiều và Nhạc Phi nghe mà thấy rất mơ hồ.
Khoảng một canh giờ.
Trong sân dậy lên từng đợt mùi thơm, khiến cho bọn Hoàn Nhan A Cốt Đả thèm nhỏ dãi.
- Đa nương chin rồi.Hoàn Nhan Thịnh lau mồ hôi, bước ra nói trước, rồi liếc mắt nhìn Lý Kỳ bên kia, trên mặt tràn đầy vẻ tò mò.
Hai trợ thủ của y thật cẩn thận gỡ dê trên giá xuống, chỉ thấy con dê kia đã biến thành màu đỏ, mỡ bóng nhẫy, liếc mắt nhìn một phát cũng thèm chảy nước miếng, tuy nhiên đem dê từ trên giá xuống cũng tốn không ít công sức.
Hai tên phụ tá đem thịt dê đặt ở mâm gỗ bên trong, rồi lại đem mâm gỗ đặt trên một cái bàn thấp, để lên đằng trước mặt.
Hoàn Nhan A Cốt Đả ha ha nói: - Tứ đệ, ngươi thật là vất vả quá.
Hoàn Nhan Thịnh lắc đầu nói:- Đây có gì là vất vả đâu, chỉ có điều hoàng huynh hiện giờ long thể bất an, nếu vừa rồi có hoàng huynh ở bên cùng ta nói chuyện phiếm thì không những không có gì khổ cực, mà còn thấy rất thi vị nữa.
Hoàn Nhan Tông Bật cười nói: - Tứ thúc, người sao không nói sớm, bằng không ta liền đến tán gẫu cùng người rồi.
Hoàn Nhan Thịnh nói nửa đùa: - Ngươi đến không khéo lại hỏng việc của ta.
Những đại thần Kim quốc nhất thời đều bật cười ha hả.
Hoàn Nhan A Cốt Đả mỉm cười một hồi, liếc mắt sang bên Lý Kỳ, nói:- Xem ra Kim Đao Trù Vương này còn chưa làm xong vậy chúng ta nhấm nháp món dê nướng của Tứ đệ trước đi.
Vài tên người hầu lập tức đi lên, nháy mắt đã đem dê nướng của Hoàn Nhan Thịnh phân cắt sạch sẽ.
Đợi thịt dê nướng được dâng lên xong, chúng lập tức bắt đầu ăn.
Chỉ thấy các đại thần, đại tướng Kim quốc lấy tay trực tiếp cầm thịt ăn, mồm miệng bóng nhẫy là dầu, thi nhau tán dương thịt này ăn ngon, còn Tống triều bên này chầm chậm nhai nuốt.
Triệu Giai thân là Vương tử cũng chưa từng nếm qua đồ ăn thúc phụ y làm, cắt một miêng nhỏ cho vào trong miệng, cẩn thận nhấm nháp, chỉ cảm thấy da dê xốp giòn, thịt dê mềm thơm, mùi bị nồng đậm lại thuần khiết đặc biệt này khiến mắt y sáng ngời, thầm nghĩ, này thịt thật sự là ngon, mùi thịt thuần khiết như vậy, dường như không có bất kỳ tạp vị nào, kiếp này ta lần đầu đươc ăn thịt nướng ngon như vậy, kỳ thực Lý Kỳ làm thịt nướng cũng không chắc có ngon được thế này không.
Một bên Triệu Lương Tự liếc mắt nhìn Triệu Giai, ha hả nói: - Điện hạ, thịt này ăn ngon chứ?
Triệu Giai không thể tin nổi gật gật đầu, y còn không nghĩ đến một Vương gia lại có thể nướng được một món mùi vị tuyệt hảo đến thế, nói: - Triệu đại phu trước kia có phải đã nếm qua món sơn hào này chăng.
Triệu Lương Tự gật đầu cười nói: - Ta cũng chỉ là may mắn nếm qua một hai lần mà thôi, món thịt dê nướng tuyệt đỉnh này rất nổi tiếng ở Nữ Chân tộc, ta từng nghe nói, chỉ cần y ở quân doanh qua đêm, mỗi khi đến thời gian cơm chiều, binh lính đều từ trong trướng chạy ra.
Triệu Giai ồ một tiếng, nói: - Sao lại thế?
Triệu Lương Tự ha ha nói: - Đấy là vì bọn họ muốn ngửi mùi thơm này, nghe nói những binh lính kia ngửi thấy mùi thơm này, lúc ăn cơm tối đều ngon miệng hơn hẳn.
Triệu Giai cười khổ một tiếng nói: - Còn có việc như vậy sao? Nói xong y lại liếc nhìn Lý Kỳ, không khỏi có chút lo lắng trong lòng.Hoàn Nhan A Cốt Đả rất nhanh đã giải quyết xong khối thịt kia, vuốt vuốt chòm râu vài cái, cười nói: - Tứ đệ, ngươi nướng thịt dê này thật sự là ăn cả trăm lần cũng không hề chán.
Hoàn Nhan Thịnh cười nói: - Hoàng huynh quá khen, hoàng huynh ăn thấy ngon, đó là phúc lớn của Đại Kim ta.
Hoàn Nhan Tông Bật nhếch môi ha hả nói: - Tứ thúc, phụ thân ăn cả trăm lần, ta đây mới ăn có hai mươi tám lần món thịt dê nướng của thúc, còn thiếu bảy mươi hai lần nữa đấy.
Hoàn Nhan Thịnh mắt trợn lên, nói: - Ngươi chớ có nói bậy.Chúng lại cùng bật cười ha hả.
Nhưng vào lúc này, chợt nghe giữa sân truyền tới một âm thanh, - Xong rồi.
Lúc ấy bọn chúng mới sực tỉnh giấc, ngoài món mỹ thực của Hoàn Nhan Thịnh ra bên kia còn có một con dê nữa, trong lòng háo hức chờ mong bọn họ cũng muốn mở rộng tầm mắt để chứng kiến tài năng của Kim Đao Trù Vương.
Chốc lát sau, thì thấy Mã Kiều và Nhạc Phi mang một cái bàn thấp đi lên, chỉ thấy trên bàn bày mâm gỗ, trong mâm là một con dê béo ngậy màu vàng nằm đó.
Kim quang lóng lánh, sắc trạch đều đều, mùi thơm bảo phủ, mê hoặc lòng người.Mọi người tuy mới vừa nếm qua một món dê nướng tuyệt ngon, nhưng một chút kia làm sao đã đủ, nhìn con dê ở giữa kia ai lấy đều nuốt nước miếng ừng ực.
Lý Kỳ tiến lên hướng tới Hoàn Nhan A Cốt Đả huynh đệ thi lễ một cái.
Hoàn Nhan A Cốt Đả ha ha nói: - Không hổ là Kim Đao Trù Vương, ngay cả dê này cũng có sắc vàng óng ánh đấy, ha ha, trình lên.
Hai cai này có liên quan ư? Lý Kỳ khoát tay nói: - Bệ hạ quá khen. Nhưng trước khi ăn thịt dê này, tại hạ còn có một món mỹ vị khác cũng muốn mời bệ hạ dùng thử.
- Mỹ vị gì vậy?Hoàn Nhan A Cốt Đả cẩn thận nhìn lên, phát hiện chỉ là một con dê nướng, mà không còn gì khác.
Hoàn Nhan Thịnh cũng hoang mang nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ khẽ mỉm cười, hai tên Nhạc, Mã vào nâng dê lên, đầu tiên Lý Kỳ đem một chén lớn để vào dưới phần bụng dê, sau đó mang đến một con dao nhỏ, xẻ rộng bụng dê ra, chỉ nghe ào ào một tiếng, một khối súp trắng từ bụng dê chảy vào trong bát.
Mọi người được một phen ngạc nhiên.
Hoàn Nhan Thịnh thoáng gật đầu, thầm nghĩ, hóa ra còn có món khác, thơm quá nha, chẳng lẽ mùi thơm từ súp kia phát ra.Hoá ra này súp vừa đổ ra, một mùi sức đặc biệt, lại rất quen thuộc mùi tràn ngập khắp nơi.
Tất cả mọi người đều ngây ngất.
Lý Kỳ lúc này mới đem dê cắt miếng nhỏ, lại đem chén súp kia chia làm nhiều chén nhỏ, điều chế thêm nước, rồi trình lên cùng thịt dê, bởi vì món súp này có hạn, cho nên chỉ Hoàn Nhan thị nhập mới được nếm, bên Tống triều cũng chỉ Triệu Lương Tự và Triệu Giai có phần.
Hoàn Nhan A Cốt Đả lần đầu nhìn thấy món dê như vậy, vội vàng uống ngay một ngụm, cảm thấy súp này không gây không tanh, hương vị cực kỳ ngon, đáng quý chính là món súp này dường như hấp thụ tất cả tinh hoa trên từng bộ phận của con dê, cảm thấy hết sức ngon miệng, không thể kiềm chế, nói:- Súp này thật sự là tuyệt đỉnh mỹ vị, ta lần đầu tiên được thưởng thức súp dê tươi ngon như vậy.
Hoàn Nhan Thịnh cũng nếm thử một ngụm súp, than nhẹ một tiếng, chỉ cần dựa vào món này, y cũng đã thua rồi, lại cắn một miếng thịt dê kia, ngẩn ra chốc lát, thốt lên: - Ta thua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com