Chap 10
Chap 10
Ngày dịch: 14/02/2025
Tác giả: Tôi siêu đói vào ban đêm.
Ngày đăng: 15/08/2024.
--------------------------------------
Đây có lẽ là lần đầu tiên mình viết bài này 🚲
--------------------------------------
Mùa đông luôn bât ngờ phủ xuống, đợi đến khi phát hiện lá cây đã rơi đầy đất, rõ ràng không có tuyết rơi, vạn vật lại giống như bị bịt kín bằng một tầng lụa trắng, mông lung mơ hồ không rõ, mặt trời trên không trung cũng giống như mất đi nhiệt độ. Lúc cảm giác được cái lạnh cũng chỉ có thể tự mình quấn chặt quần áo.
Ý nghĩa của mùa đông chính là làm cho người ta nhớ lại mùa hè.
Từ trước đến nay Phùng Tư Giai đều rất sợ lạnh, cho nên luôn là người phát hiện mùa đông đến đầu tiên.
"Mùa đông rồi." Phùng Tư Giai tựa vào lan can phòng tập nhìn ra ngoài cửa sổ thì thào tự nói. Lý Giai Ân đi tới nhìn thoáng qua, cây cổ thụ bên ngoài ngay cả lá cây cũng chưa rụng hết. Cô lấy tay quạt gió, vừa mới tập luyện xong ca khúc mệt muốn chết, áo khoác Phùng Tư Giai cũng ném lên sô pha gánh vác. Rõ ràng còn rất nóng.
"Tại sao lại cảm thấy như vậy?"
"Bởi vì, mặt trời trở nên lạnh."
Phùng Tư Giai mở cửa sổ ra, cảm thụ được nhiệt độ ánh mặt trời yếu ớt, không khí lạnh tiến vào phổi, sau đó chảy qua tứ chi, rùng mình một cái, ánh mắt nhìn lên không trung, mặt trời cao vẫn ở đó, vẫn chói mắt như cũ.
----------------------------------------------
Tống Hân Nhiễm tham gia "đối tác tốt nhất", đối tác là Phí Thấm Nguyên. Chuyện này là trong lúc Phùng Tư Giai cùng đồng đội tán gẫu, vô tình nghe được, rõ ràng còn có một hai tháng qua liền sốt ruột như vậy. Nhưng mà, hình như không liên quan gì đến mình.Phùng Tư Giai đột nhiên cảm thấy rất lạnh, là mặc bao nhiêu quần áo cũng không cách nào bù đắp hàn ý, từ trong ra ngoài, không cách nào giảm bớt.
Lúc được mời, Tống Hân Nhiễm vẫn có chút mơ hồ, rõ ràng còn hai ba tháng, nhưng nhìn Phí Thấm Nguyên tự mình tới cửa tràn đầy thành ý, nhớ tới lời hứa trước kia cho nàng vẫn vui vẻ đáp ứng.
Trong đầu hiện ra khuôn mặt Phùng Tư Giai, lần trước chụp ảnh "đối tác tốt nhất", thời điểm cô vụng trộm lại gần thì bị nàng phát hiện sau đó đối phương treo lên miệng kim bài giả ngơ, mỉm cười. Ngay lúc đó nàng quá thật thà, không nhìn ra mất mát trong mắt cô. Cho dù sau này nhớ lại, cũng không dám đi tìm hiểu ý nghĩa của ánh mắt kia.
"Vậy lần này thì sao? Em muốn xem em ấy lộ ra biểu cảm gì?" Đoàn Nghệ Tuyền là người đầu tiên nói được Tống Hân Nhiễm nói chuyện này, sư tử nhỏ từ trên giường cao thò đầu ra tức giận bất bình nói.
"Em không biết." Tống Hân Nhiễm đầu óc trống rỗng, yếu ớt vô lực trả lời.
"Nếu như, em chỉ muốn mượn những chuyện này đi xác định vị trí của em trong lòng em ấy, chị khuyên em không nên làm như vậy."
"Em......"
"Em ấy là Phùng Tư Giai, còn nhát gan hơn cả em nữa." Đoàn Nghệ Tuyền lăn lông lốc từ trên giường cao bước xuống, đứng trước mặt Tống Hân Nhiễm, che đi phần lớn ánh đèn. Tống Hân Nhiễm có chút không thấy rõ, không thấy rõ hướng đi của sự tình, không thấy rõ hành động của mình.
"Lần này đừng dọa em ấy chạy nữa." Giấy không gói được lửa, huống chi chuyện Tống Hân Nhiễm và Phùng Tư Giai cũng chỉ có mấy người thân cận nhất mới biết.
---------------------------------
Cũng không lâu lắm, hầu hết toàn bộ mọi người đều biết Tống Hân Nhiễm và Phí Thấm Nguyên là tổ hợp đối tác, tất cả mọi người không chút e dè trêu chọc, nói sớm như vậy đã tổ hợp đối tác là sợ có người tới cướp sao? Tuy rằng song phương đều giải thích chỉ là ước định trước kia, hơn nữa vừa vặn nhớ tới đầu óc nóng nảy liền quyết định luôn, thế nhưng ở thời đại nào, mọi người đều thích đập CP, tất cả mọi người lựa chọn bỏ qua giải thích của hai người sau đó điên cuồng KY.
Tống Hân Nhiễm kỳ thật không quá quan tâm những thứ này, nhưng nàng quan tâm Phùng Tư Giai. Từ phòng ăn, phòng tập luyện, nhà vệ sinh, hay người nói chuyện phiếm trên Wechat, đây là lần đầu tiên Tống Hân Nhiễm vội vàng muốn giải thích một chuyện như vậy, nhưng cũng chỉ có thể giống như con ruồi không đầu đụng loạn khắp nơi, vấp phải trắc trở xung quanh.
-------------------------------
"Chị là cung Sư Tử." Đoàn Nghệ Tuyền cắn vỏ hạt dưa nói.
"Em cũng là cung Sư Tử." Dương Băng Di bắt đầu quét dọn rác trên bàn.
"Không phải chứ, chuyện này thì có liên quan gì đến cung hoàng đạo?" Tống Hân Nhiễm dừng động tác của hai người, vẻ mặt sốt ruột.
"Chính là nói, nếu Dương Băng Di giận dỗi chị, chị nhất định phải chạy đến trước mặt em ấy nói rõ ràng, giải quyết vấn đề liền, em dám không? Em dám chạy tới trước mặt em ấy nói 'chị chính là muốn nhìn xem em có ghen vì chị hay không', liệu em có thích những lời như vậy của chị không?"
"Em làm đau em ấy rồi à?" Hẳn là từng câu từng chữ sẽ đâm vào tim cô.
Vốn định trực tiếp chặn Phùng Tư Giai trước cửa phòng, lại quên mất mình cũng có rất nhiều công việc đang chờ. Ở trên hành lang rón rén, không bao lâu liền nhận được tin nhắn công việc, đành phải ngồi xổm tìm góc rẽ nói chuyện với staff. Nghe được bên kia thang máy truyền đến thanh âm ầm ĩ hò hét, giương mắt thoáng nhìn liền thấy Phùng Tư Giai ở phía đối diện đang đi tới, hai mắt nhìn nhau, đối phương rõ ràng sửng sốt một chút, bước chân lảo đảo.
"Phùng Tư Giai đi đàng hoàng a." Phí Thấm Nguyên đang đi đàng hoàng lại thiếu chút nữa đụng đầu Phùng Tư Giai, theo tầm mắt nhìn về phía trước liếc mắt nhìn thấy Tống Hân Nhiễm đứng ở cuối hành lang.
"Nhiễm Nhiễm!" Phí Thấm Nguyên nhảy dựng lên vẫy vẫy tay. "Staff bảo hai chúng ta cùng xuống tìm chị ấy!" Phí Thấm Nguyên lớn tiếng nói, đồng đội xung quanh lại bắt đầu ồn ào vỡ trận, Phùng Tư Giai đi ở phía trước đã khôi phục biểu cảm ban đầu, gật đầu nở nụ cười với Tống Hân Nhiễm sau đó chuẩn bị quẹt thẻ trở về phòng.
"Chờ một chút!" Tống Hân Nhiễm kêu một tiếng, Phùng Tư Giai dừng động tác, đồng thời cùng Phí Thấm Nguyên quay đầu nhìn về phía nàng, trong lúc nhất thời đầu óc Tống Hân Nhiễm cũng sắp không thể suy nghĩ được.
Phùng Tư Giai không thích phiền toái, Tống Hân Nhiễm cũng không muốn gây phiền toái cho cô. Cuối cùng Tống Hân Nhiễm chỉ có thể nói với Phí Thấm Nguyên một câu chờ chị đến phòng một chuyến. Dứt lời đồng thời cũng vang lên tiếng đóng cửa. Không lớn không nhỏ, chạm vào trong lòng Tống Hân Nhiễm, mang đến từng trận đau đớn.
Trong nháy mắt Tống Hân Nhiễm hô chờ một chút, cô lại còn có chút mong chờ, mong nàng đặc biệt ở chỗ này chờ cô, mong người nàng gọi lại chính là cô, trong lòng chua xót cuồn cuộn, Phùng Tư Giai tự giễu cười cười.
Trời lạnh đến mức ngay cả ván cửa cũng lạnh, Phùng Tư Giai tựa vào cửa, hơi lạnh nhè nhẹ di chuyển lên người, xuyên qua lớp áo, giống như muốn thẩm thấu vào trong cơ thể, ăn mòn lục phủ ngũ tạng, lạnh đến cả người đều đau nhức.
Vừa thay quần áo xong liền ngã xuống giường, hệ thống sưởi trong phòng cũng không thèm bật, xương cốt rã rời, cả người không có chút sức lực, đầu óc mơ hồ. Dường như tất cả mọi thứ xung quanh bắt đầu trộn thành một đống hỗn độn, có công việc, có cuộc sống, còn có Tống Hân Nhiễm......cuối cùng không rõ vì lý do gì lại bắt đầu rơi lệ. Buồn cười thay, nước mắt giờ đây lại thành thứ ấm áp duy nhất trong căn phòng này. Dừng không được, cô cũng không muốn quan tâm nữa, mặc kệ dòng nước ấm âm thầm chảy từ khoé mắt thẳng xuống chân tóc. Khóc không thành tiếng, cả căn phòng tĩnh lặng.
----------------------------
Tống Hân Nhiễm ngồi trên ghế trong phòng họp, nhiều lần mở điện thoại di động, chờ đợi tin nhắn của Phùng Tư Giai xuất hiện, nhưng cho đến khi hội nghị kết thúc cũng chỉ có người khác gửi tin nhắn.
"Cho nên buổi công diễn giao thừa lần này chủ yếu do các em tự sắp xếp." Staff khép lại văn kiện, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
"Chị, ý chị là có thể tự mình lựa chọn người trong buổi công diễn giao thừa sao?" Giây cuối cùng Tống Hân Nhiễm như bừng tỉnh, lấy lại tinh thần giữ chặt staff, sau khi nhận được câu trả lời chính xác trong lòng thầm tính toán.
-------------------------
Gõ cửa phòng Phùng Tư Giai vài lần, nhưng vẫn không có ai tới mở, mở điện thoại di động ra cũng không nhận được hồi âm, bình thường cho dù là trốn tránh nàng, cô cũng sẽ lấy đại một hai cái cớ để trả lời nàng.
Cuối cùng nàng quyết định đi tìm dì quản lý, cầm thẻ từ vạn năng mở cửa. Cũng không biết cứ tùy tiện đi vào như vậy có đúng hay không? Nếu như Phùng Tư Giai thật ra chỉ là quên trả lời tin nhắn, hoặc đang bận rộn làm gì đó nên không nghe thấy tiếng gõ cửa, mà chính nàng lại xông thẳng vào chẳng phải là sẽ rất xấu hổ sao... Nhưng khi Tống Hân Nhiễm mở cửa, tất cả suy đoán đều bị cơn lạnh lẽo đập vào mặt, thổi tan suy nghĩ trong nháy mắt. Tống Hân Nhiễm nhíu mày, trong lòng hiện lên bất an nồng đậm.
Phùng Tư Giai rất sợ lạnh.
Cả căn phòng một mảnh tối đen, thêm khí lạnh như muốn chui vào xương cốt. Tống Hân Nhiễm giơ tay bật đèn, đi qua hành lang ngắn ngủi đi tới chính giữa phòng. Phùng Tư Giai giống như cái bánh chưng, chui rúc ở trên giường, dùng chăn bọc mình thật chặt, Tống Hân Nhiễm yếu ớt gọi cô hai tiếng cũng không có phản hồi. Đi tới bên cạnh hệ thống sưởi ấm sờ sờ, đã lạnh lắm rồi, thậm chí cửa sổ cũng không đóng, rèm cửa sổ khẽ bay bay.
Tống Hân Nhiễm đóng cửa sổ, mở hệ thống sưởi ấm, sau đó lặng lẽ đi tới bên giường. Mặt Phùng Tư Giai gần như đều chôn ở trong chăn hết trong chăn, chỉ có thể nhìn thấy chân mày đang nhíu chặt. Cả gian phòng im ắng, chỉ có hơi thở yếu ớt của cô.
"Phùng Tư Giai? "Tống Hân Nhiễm lại gần kêu một tiếng.
Vẫn không trả lời. Tống Hân Nhiễm đưa tay qua muốn thăm dò hơi thở mũi, kết quả bị hơi nóng Phùng Tư Giai thở ra làm cho hoảng sợ, tay dán lên má rồi lại đưa vào cổ, một đường đều nóng đến dọa người, trong lòng bất an chuyển thành hoảng hốt luống cuống, Tống Hân Nhiễm muốn rút tay ra nhưng bị Phùng Tư Giai dùng mặt ngăn lại.
"Lạnh quá." Phùng Tư Giai cọ cọ trên bàn tay kia, giọng nói khàn khàn như bị đá vụn nghiền qua, chậm rãi xẹt qua trái tim Tống Hân Nhiễm, để lại đau đớn vụn vỡ.
"Phùng Tư Giai, chúng ta ngồi dậy một chút trước được không?" Tống Hân Nhiễm quỳ gối ở đầu giường, áp sát mặt Phùng Tư Giai, nhỏ giọng dỗ dành, hiện tại nhất định phải đem Phùng Tư Giai dậy uống thuốc hạ nhiệt độ trước.
Tống Hân Nhiễm tới nhà tắm làm ướt khăn mặt trước, sau đó cẩn thận đặt lên trán Phùng Tư Giai, bàn tay dán lên má cảm nhận độ ấm. Qua thật lâu Phùng Tư Giai mới từ từ tỉnh lại, trên mặt đỏ ửng đã lùi một chút, nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn không bình thường, trên mặt chảy ra một tầng mồ hôi mỏng manh, khẽ cử động, trên người giống như vừa nhảy liên tục một tuần công diễn vậy, vừa mệt vừa đau.
Tống Hân Nhiễm ngồi ở bên giường, trên tủ đầu giường bày lon cà phê đã uống hết, nụ cười ấm áp nhưng vẫn không che được sự mệt mỏi trong đáy mắt.
"Chị ở đây bao lâu rồi?" thanh âm vẫn khàn khàn như cũ, Phùng Tư Giai bị chính mình doạ sợ, phát sốt một cái liền biến thành này bộ dáng suy yếu này. Nhìn lại mình, tưởng tượng một chút, hiện tại giống như cái bánh chưng đang được hấp nóng nằm ở trên giường, thanh âm phát ra lại như âm vọng xa xa. Đột nhiên cảm thấy bộ dạng này rất chật vật, cho dù cả người không có sức nhưng vẫn giãy dụa muốn đứng dậy.
"Không bao lâu." Tống Hân Nhiễm tiến lên ôm bả vai Phùng Tư Giai để cô mượn lực ngồi dậy tựa vào đầu giường, sau đó đứng dậy giúp Phùng Tư Giai rót nước pha thuốc.
Cả người Tống Hân Nhiễm đều lộ ra một cỗ mệt mỏi, nhưng lại giơ tay nhấc chân cố ý tỏ ra mình rất có tinh thần, Phùng Tư Giai nhìn bóng lưng đang chờ nước sôi kia, không biết bắt đầu từ lúc nào sống lưng Tống Hân Nhiễm không còn cao ngất, bả vai không còn thẳng tắp.
Phùng Tư Giai lại nghĩ tới Tống Hân Nhiễm kiêu ngạo trước kia, Tống Hân Nhiễm sẽ không bị bất cứ chuyện gì quấy nhiễu, Tống Hân Nhiễm vĩnh viễn ngẩng đầu đi về phía trước. Không phải là Tống Hân Nhiễm hiện tại, tràn ngập mệt mỏi do do dự.
Đầu vẫn rất đau.
"Uống thuốc đi................"
"Tống Hân Nhiễm." Phùng Tư Giai ngắt lời Tống Hân Nhiễm, nhận lấy ly đặt lên tủ đầu giường, bên cạnh là lon cà phê đã sớm trống không.
"Hả?" Trong lòng căng thẳng, Tống Hân Nhiễm cẩn thận ngồi xổm bên giường, ngẩng đầu nhìn Phùng Tư Giai.
"Trở về đi." Trong Tống Hân Nhiễm mắt chỉ có cô, Tống Hân Nhiễm vì cô mà dáng vẻ thường ngày đã không còn, Tống Hân Nhiễm không còn kiêu ngạo.
Phùng Tư Giai đột nhiên cảm thấy rất thương tâm, rõ ràng là mong chờ người quay đầu đã lâu, nhưng khi người quay đầu trong lòng tựa hồ cũng không vui vẻ gì. Nếu như cái giá phải trả là tổn hại đến Tống Hân Nhiễm, vậy đoạn tình cảm này chính là trói buộc của Tống Hân Nhiễm. Rõ ràng là muốn nhìn nàng bay càng cao càng xa, không phải vì mình mà đánh mất đôi cánh.
"Chị không muốn!" Khóe mắt Tống Hân Nhiễm ươn ướt, cố nén không cho nước mắt rơi xuống, bắt lấy cổ tay Phùng Tư Giai, ánh mắt gần như cầu xin.
"Đừng như vậy Phùng Tư Giai." Đầu tựa vào tay, nước mắt vẫn ướt đẫm ống tay áo đối phương.
"Nếu như... nếu như em vì chuyện của "đối tác tốt nhất", chị có thể giải thích, đó là chuyện chị đã đồng ý từ rất lâu trước đây, ngày đó em ấy vừa vặn tới tìm chị liền đồng ý. Chị không nên dùng phương thức này đi thăm dò em." Giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, Tống Hân Nhiễm bắt đầu điên cuồng giải thích lộn xộn, tay nắm áo Phùng Tư Giai bắt đầu run rẩy, nước mắt cũng theo gò má không ngừng rơi xuống.
"Tống Hân Nhiễm... Chị không nên như vậy." Phùng Tư Giai giơ tay lau nước mắt của Tống Hân Nhiễm, cúi người ngắm nhìn ánh mắt mê mang của Tống Hân Nhiễm, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi còn đang run rẩy của đối phương.
Tống Hân Nhiễm giơ tay muốn hôn sâu hơn, nhưng khi chạm vào Phùng Tư Giai lại bị né tránh, cuối cùng tay khoác lên vai cô, vươn người muốn nhiều hơn. Tưởng rằng sẽ bị cự tuyệt, nhưng không nghĩ tới mới chỉ dùng sức một chút cả hai liền thuận thế ngã xuống giường, Tống Hân Nhiễm một tay chống bên cạnh người Phùng Tư Giai, một tay nắm cổ tay cô đặt ở phía trên đầu.
Đôi môi chạm nhau, hơi thở nóng bỏng của Phùng Tư Giai phả lên má Tống Hân Nhiễm, mang theo lý trí của nàng cuốn đi. Trao đổi hơi thở, ngón tay linh hoạt cởi bỏ quần áo của người dưới thân, từng tầng từng tầng rơi xuống đất. Nhiệt độ của cả người Phùng Tư Giai vốn đang ấm nay càng nóng lên, thân thể trắng nõn lộ ra trước mắt, Tống Hân Nhiễm bị mê hoặc, nuốt một ngụm nước bọt, đại não giờ đã biến thành một cục bùn nhão, cúi người hôn vành tai nóng bỏng của Phùng Tư Giai.
"Có thể không?" Không giống như đang hỏi, mà là thông báo trước.
"Em có thể nói không sao?" giọng Phùng Tư Giai vẫn khàn khàn như trước, theo hơi thở thổi qua lỗ tai Tống Hân Nhiễm, khiến cho chóp tai cũng nhiễm màu sắc dục vọng.
Tống Hân Nhiễm cảm thấy rất nóng, nóng đến mức người ta sắp không thở nổi, trái tim giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tất cả mọi thứ trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ không rõ, cho đến khi nước mắt từ hốc mắt rơi xuống, cho đến khi Phùng Tư Giai giơ tay ôm cổ cô, cho đến khi khóe mắt truyền đến xúc cảm mềm mại, cho đến khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cao hơn mình, nàng mới đột nhiên hoàn hồn cảm thán chân thật đồng thời lại bất an.
Vừa rồi hoàn toàn bị dục vọng thao túng, hiện tại mới thật sự là lo lắng, Phùng Tư Giai còn đang sinh bệnh. Phùng Tư Giai không trả lời, sau khi thở dốc ngắn ngủi miễn cưỡng đứng dậy hôn khóe miệng Tống Hân Nhiễm, tay nương theo cánh tay chặt chẽ của nàng trượt đến bàn tay chống ở bên mặt mình, lòng bàn tay dán mu bàn tay mười ngón đan vào nhau, sau đó đưa tay đến bên miệng hôn môi. Mơ mơ màng màng, mang theo sự ngứa ngáy ngón tay truyền đến đại não, không cần nói chuyện liền có thể cảm nhận được câu trả lời Phùng Tư Giai. Từ lòng bàn tay chuyển tới góc ngón tay, cuối cùng dùng răng cạ nhẹ đầu ngón tay.
"Nhanh lên." Đầu lưỡi xẹt qua, câu nói mơ hồ, Tống Hân Nhiễm dùng ngón cái vuốt ve đôi môi mềm mại, sau khi nước mắt qua đi, tầm nhìn rõ ràng như chưa từng có, tất cả những gì của Phùng Tư Giai đều hiện ra trước mặt nàng. Lại dán lên môi đối phương, trong lúc hô hấp giao hòa đuổi theo lẫn nhau, khắc sâu hình dạng đối phương.
Đưa tay vòng ra sau lưng, chạm đến tầng phòng tuyến cuối cùng, dừng lại vài giây, tiếp tục công phá. Đi dọc tuyến đường, tay theo đường cong leo lên đỉnh núi, cảm nhận được điểm lồi ở lòng bàn tay, cẩn thận xoa bóp, hôn lên cổ, có thể cảm giác được nhịp tim đối phương đang đập mãnh liệt.
Len theo khe hở quần áo đẩy ra, bên trong đã sớm ẩm ướt, đầu ngón tay chạm vào lối thăm dò, Phùng Tư Giai đem Tống Hân Nhiễm ôm càng chặt, tiếng hít thở giao nhau kịch liệt. Từ từ thăm dò, tiếng thở dốc bên tai càng thêm mãnh liệt, sau khi chất lỏng thấm đầy, chậm rãi tiến vào, chưa vào nửa ngón tay đã làm cho thân thể người bên dưới khẽ run rẩy. Hôn lên má trấn an đối phương, sau khi tâm tình ổn định lại thì tiếp tục đi vào sâu. Nóng bỏng ngoài ý muốn bao bọc cả ngón tay, cảm thán nhiệt độ đồng thời chậm rãi rút ra, dịch thể ấm áp theo động tác chảy xuống, để lại dấu vết sẫm màu trên ga giường trắng noãn. Tiếng thở dốc bên tai càng lúc càng kịch liệt, nương theo tiếng rên rỉ nức nở, cảm xúc Tống Hân Nhiễm càng thêm dâng trào, động tác trên tay không ngừng nhanh hơn, từng chút thanh âm của cô khiến nàng ngứa ngáy.
Vì sốt nên tất cả các giác quan đều nhạy cảm hơn, tinh tế hơn. Mỗi một lần tiến vào đều là hai tầng kích thích, tinh thần lẫn thân thể, hé mở mắt ra liền có thể nhìn thấy mồ hôi mỏng trên trán Tống Hân Nhiễm, mái tóc dài đong đưa theo động tác cùng ánh mắt chăm chú, bên tai là tiếng hít thở dồn dập của nàng, hai chân xếp chồng lên nhau cảm thụ nhiệt độ cơ thể của nàng. Chỗ trống trong lòng không ngừng được phóng đại, hai tay bám vào sau lưng Tống Hân Nhiễm muốn ôm chặt hơn, chống đỡ thân thể, vươn người hôn nàng nhưng toàn thân đều bị khoái cảm cướp lấy khí lực. Mỗi lần như vậy, Tống Hân Nhiễm tựa như hiểu ý, đống tác chậm chậm lại, nhẹ nhàng lại gần Phùng Tư Giai, cho cô để lại vết xước hoặc dài hoặc ngắn trên tấm lưng bóng loáng của nàng, cho cô để lại vết hôn lớn nhỏ trên cổ trắng nõn của mình. Lần đầu tiên tiếp xúc thân thể, Tống Hân Nhiễm cũng không biết tất cả điểm mẫn cảm của Phùng Tư Giai, đành phải chậm rãi tìm kiếm từ đầu đến chân, hiện tại Tống Hân Nhiễm không thiếu nhất chính là kiên nhẫn.
Phát sốt làm cho cả người đau nhức đồng thời phóng đại hết thảy cảm xúc, theo động tác tăng nhanh, ý thức sắp leo lên đỉnh, Tống Hân Nhiễm ngồi dậy một tay chế trụ vòng eo vặn vẹo theo bản năng của Phùng Tư Giai, một tay không ngừng tăng nhanh động tác. Ấm áp trước người bỗng biến mất, muốn cắn cổ tay không phát ra âm thanh trước lên đỉnh, nhưng bị Tống Hân Nhiễm bắt được, mười ngón tay đan vào nhau.
"Phùng Tư Giai... Tiểu Bắc." Trong tiếng gọi thấp giọng của Tống Hân Nhiễm, chạm tới cuối đỉnh, đầu óc Phùng Tư Giai trong nháy mắt trống rỗng, tiếng rên rỉ không khống chế được tuôn ra. Tống Hân Nhiễm đè người xuống sát Phùng Tư Giai, hôn lên môi cô nuốt hết tiếng rên rỉ xuống. Bàn tay rút ra mang theo dây tơ trong suốt cong cong lướt qua trong không khí, sau đó rơi vào trên người hai người hình thành dòng suối nhỏ quanh co khúc khuỷu.
Tống Hân Nhiễm không ngừng in dấu vết của mình lên người Phùng Tư Giai, bắt lấy cổ chân cô đặt chân lên vai mình, nghiêng đầu cắn xương ở mắt cá chân, dùng sức cắn một chút, mùi máu tươi liền xuất hiện trong miệng. Phùng Tư Giai muốn rút chân về nhưng bị Tống Hân Nhiễm gắt gao giữ chặt, cảm giác đau đớn từ mắt cá chân kích thích toàn thân, tê dại hỗn hợp đau đớn giống như điện giật làm cho người ta hoảng hốt.
"Thêm một lần nữa đi." Giọng Tống Hân Nhiễm trầm thấp, truyền tới lỗ tai Phùng Tư Giai khiến tim đập vừa mới bình phục lại hỗn loạn.
"Không.....muốn nữa... "Trương há mồm chỉ có thể phát ra âm phù vỡ nát, không làm nên chuyện gì chống đỡ thân thể muốn chạy về phía sau, nhưng cánh tay trên cổ chân hơi dùng lực liền bị đối phương một lần nữa ôm trọn lấy.
Tống Hân Nhiễm đem Phùng Tư Giai trở mình đưa lưng về phía nàng, sống lưng trắng nõn làm cho người ta muốn để lại dấu vết bất đồng, cắn miếng thịt mềm trên vai cho đến khi nếm được mùi máu ngọt ngào. Khuôn mặt người dưới thân vùi trong gối, phát ra tiếng rên rỉ, tay từ khe hở giữa thân thể và giường vươn vào xoa bóp sự mềm mại trước người cô. Theo cột sống hướng xuống phía dưới, đụng vào điểm ướt át, ma sát nặng nhẹ chỗ kia mẫn cảm , Phùng Tư Giai một run rẩy một trận, tay nắm chặt ga giường dưới người. Tiến vào so với lần đầu tiên càng thêm thuận lợi, khu vực đã khai phá hết thảy đều giống như rõ ràng, vô tình hữu ý cọ vào điểm G, lắng nghe tiếng rên rỉ tinh tế, khoái cảm ấp đến bất ngờ.
Tống Hân Nhiễm lại một lần nữa gọi tên Phùng Tư Giai, ở dưới đài nàng rất ít khi gọi biệt danh, lúc này dường như trở thành thuốc kích, "một lần lại một lần nữa Tiểu Bắc", đụng thẳng vào tim Phùng Tư Giai.
Nụ hôn rơi xuống sau gáy, theo đường cong vòng ra phía sau, sau khi hôn qua lại dùng sức mút để lại vết đỏ loang lổ. Bàn tay đang nắm chặt ga giường bị bàn tay ấm áp của Tống Hân Nhiễm vây quanh, sau khi hôn qua lại cảm nhận được thân thể ấm áp.
Cuối cùng, đạt đến đỉnh điểm dưới tiếng gọi và cái ôm của Tống Hân Nhiễm. Sau khi run rẩy dữ dội, cô xụi lơ ở trên giường, Tống Hân Nhiễm rút ngón tay ra, dưới ánh đèn nhìn chất lỏng trong suốt trên bàn tay, mang ra sợi tơ cho thấy hai người kết nối, biến thành tiểu ác ma mà đem bàn tay ướt át dán ở nơi mẫn cảm phía sau lưng của Phùng Tư Giai, hơi lạnh chất lỏng cùng bàn tay ấm áp khiến Phùng Tư Giai bất ngờ la lên.
Tống Hân Nhiễm lật người lại ôm lấy, thân thể vẫn đang còn nóng, nhìn thoáng qua thuốc đã lạnh trên tủ đầu giường, kéo chăn bọc người cô vào bên trong, còn mình thì đứng dậy cầm lấy thuốc định nấu nước pha một ly nữa.
"Lạnh quá..." Kích thích qua đi là trống rỗng vô tận cùng rét lạnh càng thêm khó có thể chịu, chăn ma sát làn da cũng có thể mang theo tê dại khó có thể nói thành lời, vòng tay ấm áp rời đi, Phùng Tư Giai nhịn không được rên nhẹ.
Tống Hân Nhiễm gạt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Phùng Tư Giai ra, mang theo gương mặt đỏ ửng không bình thường và hơi thở nóng rực khiến nàng bắt đầu tự hỏi có phải mình đã muốn quá nhiều hay không. Để lại một nụ hôn ở khóe miệng Phùng Tư Giai trấn an, sau đó đứng dậy đi nấu nước. Trong khi đợi tiếng ấm nước đun sôi ầm ầm, tranh thủ vào nhà tắm rửa sạch mồ hôi trên người.
Trong gương hơi nước mơ hồ hiện ra thân thể Tống Hân Nhiễm, trên vai có một vết răng không biết để lại từ lúc nào, cổ, xương quai xanh, trước ngực đều là vết hôn, trên lưng trắng nõn cũng để lại vài vết xước bất đồng, Tống Hân Nhiễm nhếch khóe miệng, rất hài lòng với những dấu vết này, cảm giác chiếm hữu và bị chiếm hữu tràn ngập trái tim mang theo từng trận vui vẻ.
Tiếng nước sôi và tiếng nước tí tách của nhà tắm miễn cưỡng kéo về một tia lý trí, trên trán dán khăn lông hạ nhiệt độ, ánh mắt bị nhiệt độ cơ thể của mình đốt cháy đến mơ hồ, nhịn không được nức nở.
"Lạnh quá."
Tiếng nước sôi ngừng lại, Tống Hân Nhiễm lập tức tắt ấm nước, pha một ly nước ấm vừa phải, bưng đến bên giường.
"Tiểu Bắc, uống thuốc trước." Giọng Tống Hân Nhiễm không hề trầm thấp, ngữ điệu ôn hòa trấn an nội tâm bất an của Phùng Tư Giai, ôm người vào trong ngực mình, cốc nước đặt trên môi chậm rãi đổ chất lỏng màu nâu vào miệng.
Buông chén không xuống, Tống Hân Nhiễm hôn lên đôi môi trong suốt của Phùng Tư Giai, liếm sạch thuốc đắng bên môi, truy đuổi đầu lưỡi đối phương cho đến khi trong miệng mình cũng tràn đầy thuốc đắng.
Cuối cùng Tống Hân Nhiễm giơ tay tắt nguồn sáng duy nhất trong phòng, trong bóng tối ôm Phùng Tư Giai vào trong ngực, cọ cọ má cô, lại hôn thêm mấy cái.
Uống thuốc xong Phùng Tư Giai đã sớm ngủ, dựa vào ánh trăng xuyên qua rèm cửa tiến vào trong phòng, nàng mông lung đem hình dáng cô tinh tế khắc ở trong lòng, hô hấp dần dần bình tĩnh giữa hai người.
"Chị yêu em." Tống Hân Nhiễm nói ra lời tỏ tình chưa kịp thổ lộ, càng ôm sát người trong lòng.
Cảm xúc mãnh liệt qua đi, mệt mỏi xen lẫn rã rời sau một ngày đi làm, thêm hương thơm từ người mình yêu, cảm thụ được vòng tay ấm áp trong lòng, ý thức dần dần mơ hồ.
"Em cũng yêu chị." Trong lúc mơ màng nghe được tiếng đáp trả giống như từ phương xa bay tới, kích thích tiếng lòng.
Mùa đông trước kia luôn đặc biệt lạnh, ấm áp không dễ có được luôn làm cho người ta vui vẻ chịu đựng.
Phùng Tư Giai khẽ mở mắt, không thấy rõ khuôn mặt Tống Hân Nhiễm chỉ có thể dựa vào giác quan để xác nhận sự tồn tại của cô.
Em yêu chị, nhưng chị không thể yêu em.
Tống Hân Nhiễm, coi như là em trả lại cho chị.
Mùa đông vẫn rét lạnh như cũ, lưu em một khắc ôn nhu trong kí ức là đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com