Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Gặp Thanh Vương

[Nói thế nào nhỉ? Tiêu Tiếp kẻ này không được can đảm cho lắm, có lẽ lần vây bắt không thành ngược lại bị y phập cho một cái vào mười năm trước đã để lại bóng ma trong lòng gã nên Tiêu Tiếp không dám hẹn y ở chỗ vắng người nữa, chắc sợ y lại âm thầm đầu độc nên gã hẹn y ở tửu lâu số một số hai Thiên Khải.

Do là tửu lâu nổi tiếng nên người rất đông, ồn đến đại não hồng y thiếu niên trướng đau. Diệp Đỉnh Chi thuận lợi một đường đi đến tầng cao nhất, y dừng lại trước cánh cửa gỗ nồng mùi sơn, nghe thấy tiếng đàn lảnh lót bên trong xác định không nhầm địa chỉ mới đẩy cửa bước vào.

Bên trong hương khói dày đặc, mờ mịt đến độ làm thiếu niên tưởng đâu lạc vô chùa vào mấy ngày lễ không ấy. Không gian trong phòng khá lớn, góc phòng đặt một trương giường giăng rèm châu. Tiêu Tiếp ngồi thưởng rượu giữa phòng, quanh gã là mấy vũ cơ người đàn người múa, trông còn khá vui mắt.

Mắt thấy mạt hồng ảnh bước vào Tiêu Tiếp đặt ly rượu xuống, gã không tiến động đánh giá con cá mà gã để lọt lưới vào mười năm trước, hầu kết trượt lên trược xuống.

Gã luôn biết Diệp Vân sinh ra định sẵn là mỹ nhân, nhưng không ngờ đến mười năm qua đi đứa nhỏ kia trổ mã xinh đẹp đến như vậy. Trên người thiếu niên mang theo hương vị mị hoặc giống một đóa anh túc dẫn dụ người ta sa ngã trầm luân vào biển tình, lại cũng giống yêu mị nhiếp nhân tâm phách. Tiêu Tiếp nhìn đến mê mẩn, không phát hiện ra thiếu niên đã ngồi xuống đối diện hắn tự bao giờ. Diệp Đỉnh Chi gác tay lên tay vịn chống cằm, y bắt chéo chân lười nhác rũ mắt, giống như một con mèo lớn phơi nắng phơi đến mơ màng muốn ngủ.

"Thanh Vương điện hạ, ngài định nhìn ta đến bao giờ? Hôm nay gặp không phải chỉ là để ngắm một cái cố nhân như ta thôi đúng không?" Diệp Đỉnh Chi mở miệng, giọng nói thiếu niên do hơi buồn ngủ nên nhão nhão dính dính, đảo giống như đang làm nũng

Thanh Vương cái lỗ mũi nóng, suýt thì bị câu đến chảy máu mũi. Gã phất tay cho lui mấy vũ cơ cùng thị vệ Ứng Huyền, sau đó săn sóc đổ cho y ly rượu.

"Lâu ngày không gặp Vân nhi chắc không ngại cùng ta uống vài ly đâu nhỉ?"

Diệp Đỉnh Chi cầm ly rượu kề lên mũi ngửi một cái rồi đặt lại xuống bàn. Y nhướng mày, thản nhiên cười bảo: "Ngại chứ, ta ngại lắm."

Tiêu Tiếp cho rằng y bị ngu sao, hay là hắn đã trung tình lắp não rồi? Mùi thôi tình dược trong ly nồng như vậy tưởng y điếc mùi ngửi không ra à?

Mà cho dù có thật sự ngửi không ra đi chăng nữa thì tác dụng của dược vật lên người y rất ít, y không bị ảnh hưởng bởi thứ đồ chơi thấp kém này đâu.

Một Cổ Độc Sư như y mà trúng độc thôi tình, chuyện này mà để người ở Cổ Vu biết được thì mặt mũi của y thật sự là ném hết.

Thái độ bỡn cợt của hồng y thiếu niên khiến Thanh Vương không vui. Nhược điểm của y nằm trong tay gã, chỉ cần gã đem chuyện này báo lên Thái An Đế thì chắc chắn ngày mai lệnh truy nã y sẽ dán khắp mọi ngóc ngách Thiên Khải. Thế mà y lại còn dám làm trái ý gã, tính tình thật sự không khác gì mười năm trước, đều khó bẻ như nhau.

Chỉ là y càng như vậy, càng khiến người ta muốn thấy bộ dáng khuất phục của y.

Tiêu Tiếp không tiếng động nhìn về chiếc giường ở góc phòng. Chợt gã đứng dậy, dẹp bỏ bộ mặt hòa nhã giả tạo mà cần ly rượu vòng qua chỗ hồng y thiếu niên. Tiêu Tiếp nắm cằm cưỡng ép Diệp Đỉnh Chi ngẩng đầu lên, kề ly vào giữa cánh môi của y, muốn ép y uống xuống ly rượu này.

"Hôm nay ngươi không muốn uống cũng phải uống!"

Cằm bị niết đến đỏ lên một mảng, Diệp Đỉnh Chi ăn đau lạnh mắt nhìn gã như đang nhìn cái xác chết. Thiếu niên bặm môi để mặc chất lỏng sóng sánh ấy xuôi theo quai hàm trượt xuống thấm vào y phục. Y đặt tay lên tay Tiêu Tiếp, chờ rượu chảy hết mới miệng cười mắt không cười nói với gã:

"Bị ta độc một lần vẫn chưa dài trí nhớ à?"

"Thanh Vương điện hạ à, ngài đã từng nghe qua cổ trùng Cổ Vu chưa? Ngài đoán đoán xem, ngài đụng vào ta như vậy liệu...đã bị ta hạ cổ chưa?"

"Ngươi có ý gì?" Tiêu Tiếp vội rút tay, nghe không hiểu lặp lại

Mười năm trước bị y độc một lần suýt thì phế cả cánh tay Tiêu Tiếp đương nhiên không dám quên, hôm nay trước khi hẹn y ra gã đã uống sẵn đan dược giải trăm loại độc rồi.

Thành Cổ Vu là nơi nổi tiếng về cổ trùng và tà thuật, y nhắc đến nơi đó...tốt cuộc Diệp Vân đã làm gì?

Nhìn sắc mặt Tiêu Tiếp hết xanh lại trắng hệt con tắc kè hoa làm Diệp Đỉnh Chi thấy hơi buồn cười chút, mà y cười thật. Thiếu niên nâng tay che miệng, hai mắt cong lại thành hai vầng trăng lưỡi liềm, điệu bộ dịu dàng lại ngoan ngoãn.

"Phệ Cổ, tác dụng như tên, cắn nuốt. Người bị Phệ Cổ kí sinh sẽ từ từ bị cắn nuốt đến chết. Bắt đầu từ nội lực, rồi đến lục phủ ngũ tạng, tủy mật xương cốt, da dẻ máu thịt." Diệp Đỉnh Chi đứng dậy. Y đi hai vòng quanh người Tiêu Tiếp, sau đó hơi nhướng người về phía trước dùng ngón trỏ nâng cằm gã lên, cười đến vô hại, "Thanh Vương điện hạ, phần lễ vật này của Vân nhi, liệu có làm ngài hài lòng không?"

Cảm nhận được sự run rẩy của người đối diện, thiếu niên càng thêm thích thú. Y ghé sát vào tai Tiêu Tiếp, thì thầm nói khẽ: "Ngài đừng sợ, ta vẫn chưa có ý định giết ngài đâu. Lần này Vân nhi trở về Thiên Khải là để minh oan cho 106 mạng người chết oan của Diệp gia, chờ đến khi án oan sửa lại, Vân nhi cho ngài cái thống khoái nhé?"

"Hiện tại Vân nhi có hơi mệt rồi, không bồi ngài thêm được nữa. Thanh Vương điện hạ, hẹn gặp lại sau nhé!"

Từng tiếng nỉ non Vân nhi như đang thì thầm với tình lang, chẳng qua nội dung không được lãng mạn lắm. Hồng y thiếu niên nói xong lui về sau hai bước, sau đó nghiêng người lách qua Tiêu Tiếp rời đi, bỏ lại một Thanh Vương đang mất hồn mất vía trong phòng.

Tiêu Tiếp lảo đảo phải vịn lấy cạnh bàn để giữ thăng bằng. Gã run rẩy đặt tay lên ngực, sau đó giống như phát điên mà gạt mấy bình rượu cùng ly ngọc xuống đất.

"Diệp! Vân!"]

"Đáng đời! Ai bảo dám bắt nạt Vân ca của ta!" Bách Lý Đông Quân khịt mũi nói. Thấy Tiêu Tiếp bị hạ cổ mà lòng hắn vui như trẩy hội vậy, này thì bắt nạt Vân ca nhà hắn này! Cũng dừa lắm.

Bách Lý gia tuy rằng không tán đồng việc hạ cổ lắm nhưng cũng không nói gì.

Ở bên khu vực Tiêu thị, Dịch Văn Quân dõi theo từng hành động lời nói của hồng y thiếu niên mà mày liễu cau lại, đáy lòng ẩn ẩn cảm giác bất an.

Sở dĩ nàng có thể khiến Diệp Đỉnh Chi cướp dâu là bởi vì ơn cứu mạng, cũng vì y nặng tình nhưng người trong màn ảnh kia vô tình lại tựa đa tình, hơn nửa còn có thực lực Tiêu Dao Thiên Cảnh. Nếu vậy chỉ sợ sự kiện y rơi xuống Cảnh Ngọc Vương phủ sẽ không diễn ra, nàng làm sao cầu y giúp đỡ đây.

Tự do của nàng...phải làm sao đây?

[Diệp Đỉnh Chi rời khỏi tửu lâu, đi chưa được bao xa thì bị một người tông thẳng vào người. Y và người kia đều lảo đảo mất một lúc mới ổn định lại, vừa ngước lên đã thấy vẻ mặt sốt sắng của Bách Lý Đông Quân.

Bách Lý Đông Quân bắt lấy vai y, sốt ruột hỏi: "Huynh, huynh đi đâu vậy? Ta tỉnh lại không thấy huynh, chạy ra ngoài tìm cũng không thấy nốt làm ta lo muốn chết!"

"Đừng siết, đau đấy." Diệp Đỉnh Chi vỗ nhẹ lên tay hắn trấn an, "Chút chuyện mà thôi, đừng lo."

"Vậy là tốt rồi." Bách Lý Đông Quân bỏ tay xuống, sau đó không hiểu sau lại kéo hồng y thiếu niên vào lòng ôm chặt

"Đông, Đông Quân?" Diệp Đỉnh Chi bị kéo ngơ ngác kêu hắn, "Đệ làm gì vậy?"

Còn đang đứng giữa đường mà? Sao tự dưng lại ôm y thế?

"Một chút, để ta ôm một chút thôi." Giọng Bách Lý Đông Quân khàn khàn, ngữ khí gần như cầu xin

Lúc nãy ở trong Thiên Kim Đài không hiểu sao hắn lại lạc vào mộng cảnh. Mộng cảnh đó rất đẹp, án oan Diệp gia được lật lại, Vân nhi có thể đương đường chính chính dùng thân phận của mình xuất hiện trước mặt mọi người. Hắn cùng y thành thân sau đó một rượu một kiếm cùng tiêu dao thế gian, thực hiện ước định năm xưa.

Chợt mộng cảnh ấy vỡ tan thành ngàn mảnh, hắn bị kéo vào một nơi khác. Ở đó hắn thấy hắn và y đánh nhau trước hoàng cung Tiêu thị, Bất Nhiễm Trần đối Quỳnh Lâu Nguyệt, kiếm chiết thành hai. Rồi lại sau đó, hắn lại thấy cảnh tượng Vân nhi tự sát dưới đầy trời lá rẻ quạt vàng tươi...

Đây đã là lần thứ hai Bách Lý Đông Quân mơ thấy Diệp Đỉnh Chi chết đi, khi tỉnh dậy tìm thế nào cũng không thấy người làm hắn càng hỏng mất.

Vẫn may, vẫn may y vẫn còn ở đây...

"Vân nhi, đừng bỏ rơi ta có được không?"]
_______________

08/10/2024
__Nhạn Triều Đông__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com