Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Cùng nhau bạc đầu

" Không có đâu."

Diệp Đỉnh Chi mỉm cười lắc đầu. Nếu Bách Lý Đông Quân nhìn kỹ một chút, hắn chắc chắn sẽ thấy vành tai đã đỏ đến như sắp nhỏ máu của y.

Tuyết rơi, đậu lại trên vành tai y một bông tuyết nhỏ.

Vì thế, mà càng lộ rõ hơn cái đỏ của khuôn mặt y.

Y vốn là người dễ ngại, nụ hôn vừa thoáng qua đó là tất cả gom nhặt dũng khí của y những ngày qua. 

Diệp Vân không rõ bản thân đã rung động với tiểu trúc mã từ khi nào.

Tình yêu của y đối với Bách Lý Đông Quân không giống như với Dịch Văn Quân trước kia.

Với Văn Quân, đoạn tình ái với nàng bắt đầu từ một cái chớp mắt. Ngay khi tỉnh lại, vừa nhìn nàng một chút, y liền như trúng tiếng sét ái tình rung động luôn rồi.

Nhất kiến khuynh tâm.

Chính là cái tình yêu sét đánh người ta hay nhắc tới trong thoại bản.

Còn đối với Đông Quân thì khác, đoạn tình cảm này là mưa dầm thấm đất.

Kề vai sát cánh, cùng trải qua sinh tử.

Đối với một người luôn quan tâm, ủng hộ, bên cạnh mình như thế, cho dù cục đá cũng có chút ít rung động. Huống chi...

Là Diệp Đỉnh Chi.

Kẻ luôn mong muốn một mái nhà.

Thuở bé, Thái An Đế cướp đi Diệp Gia của y, biến y từ tiểu công tử phủ Tướng Quân cao quý biến thành kẻ không nhà không cửa, không cha không mẹ, không chốn dung thân. 

Y từ trời cao rơi xuống đất cứng.

Rất đau.

Từ người sinh ra và lớn lên trong phú quý, vinh hoa y trở thành kẻ lang thang đầu đường xó chợ, cơm không đủ no, áo không đủ mặc. 

Những món trước đây y từng mè nheo với phụ mẫu không muốn ăn, giờ đã trở thành mơ ước. Có không ít đêm, trong cơn rét lạnh của vùng Đông Bắc, y co ro trong miếu hoang với cái bụng đói meo nhớ về những bữa cơm trong Phủ Tướng Quân thuở trước.

Từ kẻ có tất cả, sau một đêm y chẳng còn gì.

Nếu không có sư phụ, y chẳng biết bản thân đã chết cóng vì rét ngoài biên ải từ bao giờ nữa.

Sư phụ y bị thế nhân gọi là Ma, nhưng y biết, tâm tính người rất tốt.

Người bảo vệ y, dạy y kiếm pháp phòng thân. Khi y đói, người sẽ nấu cơm cho y ăn. Khi y ốm, cũng chính người sẽ ở bên cạnh y cả đêm thay khăn chườm đầu cho đồ đệ.

Y mất phụ mẫu nên coi sư phụ như cha mẹ.

Người không có hài tử nên coi y như con ruột.

Tháng ngày ở bên sư phụ, y thật sự rất hạnh phúc.

Sư phụ sợ y đến Thiên Khải bị khi dễ, liền lặn lội từ Nam Quyết xa xôi tới Bắc Ly Hoàng Thành đón y trở về.

Người biến tu vi cả đời thành mười ba chiêu thức chiếu cố y những ngày cuối cùng trong cuộc đời.

Rồi người rời đi.

Nhân gian không biết người đến từ đâu cũng không biết người mất nơi nào.

Kể cả y cũng không.

Ngày Đệ nhất kiếm tiên Nam Quyết Vũ Sinh Ma rời xa, mưa bay đầy trời, tiếng mưa như hòa cùng tiếng khóc thấu trời của đồ đệ duy nhất của người.

Y lại lần nữa mất nhà.

Cuối cùng y chỉ còn Dịch Văn Quân là ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng.

Vì vậy, y liều mình luyện kiếm thực hiện lời hứa sau nửa năm sẽ đến đón nàng.

Vì nàng là người thân cuối cùng của y, y liền liều mạng xông vào Thiên Khải lần nữa, cướp hôn.

Vì nàng, y bị đánh đến đầy mình thương tích nhưng vẫn không tiếc mệnh sử dụng Bất Động Minh Vương Công, chỉ mong giúp nàng thực hiện được ước muốn tự do như những chú chim bay lượn trên bầu trời kia. Nàng nói mình không muốn mình mãi mãi không bị nhốt trong lồng giam Thiên Khải, y liền sẽ vì nàng mà dùng mọi cách đưa nàng rời đi.

Yêu đến mù quáng, yêu đến điên cuồng, yêu đến không tiếc mạng.

Là tình cảm y dành cho Dịch Văn Quân ngày trước.

Còn giờ thì không.

Y thề, ngày ấy y bị ngu mới yêu nàng đến thế.

Y thề, nếu cho y tự nhận xét bản thân ngày trước, y chắc chắn sẽ cho mình ăn cái tát trước rồi sau đó chửi bản thân một tràng dài.

Y bây giờ sợ bản thân y lúc đó luôn mà.

" Vân ca."

Bách Lý Đông Quân thấy ái nhân ngây người bỗng hoảng loạn, vội vàng lay mạnh y. 

Đoạn ký ức về những lần chết trước của y như cuốn phim chạy trong đầu hắn, khiến hắn sợ hãi.

Chỉ trong tích tắc, hắn cũng đã có thể mất y.

Không chỉ một lần mà rất nhiều lần.

Hình ảnh y chết đi sớm đã thành bóng ma tâm lý trong lòng hắn, hắn sợ chớp mắt một cái, y liền đã trong lòng hắn chết đi rồi.

Không nghe thấy hắc y nhân trả lời, lam y thiếu niên lại càng thêm lo lắng. Khóe mắt hắn ửng hồng, nhìn như sắp khóc đến nơi.

" Ta đây."

Diệp Đỉnh Chi sau khi hoàn hồn lại lần nữa nở nụ cười, nhẹ nhàng trấn an con người đang hoảng đến phát khóc trước mắt.

" Đừng sợ."

Y siết chặt hơn bàn tay đang đan mười ngón với hắn, giúp hắn cảm thấy độ ấm trên tay y, như muốn khẳng định thêm rằng y vẫn ổn.

" Huynh làm đệ sợ muốn chết."

Bách Lý Đông Quân ôm chầm lấy Vân ca của hắn, cẩn thận bao bọc y trong thân nhiệt nóng bỏng của bản thân. Hắn gục đầu lên vai y, tham lam hít lấy mùi hương thơm nhẹ trên người ái nhân.

Vân ca rất thơm, thơm đến mức hắn muốn cắn y một cái.

Và ngay khi hắn định thực hiện suy nghĩ đó, Diệp Đỉnh Chi vòng tay ôm lại, tay còn nhè nhẹ vỗ vào lưng hắn, giọng điệu mềm mại như đang dỗ hài tử giận dỗi.

" Đệ đừng khóc, ta đau lòng."

Lời vừa ngang qua tai, Bách Lý Đông Quân bỗng ngẩn người. Sợ hãi cùng lo lắng tan biến thay vào đó là sự vui vẻ cực độ.

Hắn siết chặt thêm vòng tay ôm y, lại tiếp tục dụi dụi vào hõm cổ y, tiếp tục hít hà mùi hương trên đó. 

Hít nhiều đến nghiện...

Sau một hồi, Diệp Đỉnh Chi bị Đông Đông Quân ôm đến sắp ngạt thở, để giữ cái mạng nhỏ đành lưu luyến đẩy người ra.

Đột nhiên nhớ ra y nhớ gì đó, đầu y lóe lên một chút ít ký ức mơ hồ nhưng lại nhanh chóng biến mất trong ý thức.

Chỉ là chút trí nhớ này lại khiến đáy mắt y dao động.

Nhưng rồi cũng nhanh chóng bị y che đi.

" Đông Quân, chúng ta cùng nhau uống rượu đi."

Nói đoạn y liền đưa bình rượu của bình lên, ánh mắt mong chờ nhìn Bách Lý Đông Quân.

Mục đích lần này tới gặp hắn của y là muốn cùng hắn uống rượu mừng năm mới.

Vậy mà chút ngọt ngào vừa nãy đã suýt khiến y quên mất đích đến ban đầu rồi.

" Được."

Bách Lý Đông Quân nâng bình rượu của bản thân, nở nụ cười tươi rói cụng chén với Diệp Vân.

Mà Diệp Vân, trong mắt tràn ngập vui vẻ, mỉm cười đưa bình rượu lên uống một ngụm.

Trước đây, chính y từng tưởng tượng ra cảnh hai người bọn họ dưới tán hoa hạnh cùng nhau uống rượu.

Hiện giờ đã có thể biến giấc mơ thành hiện thực rồi.

Tửu lượng của Bách Lý Đông Quân vốn rất tốt nhưng hôm nay không hiểu tại sao chỉ một vò rượu đã có thể đánh gục hắn.

"Thật là có lỗi với danh Tửu Tiên mà."

Hắn thầm nghĩ trong đầu, thân thể lại không tự chủ dịch dịch từng chút một lại gần Diệp Đỉnh Chi, người ngồi cách hắn không đến hai bước chân. Thiếu niên mơ mơ màng màng tựa đầu lên vai ái nhân, trong miệng còn lẩm bẩm vài từ không rõ nghĩa, đến mức hắc y thiếu niên ở cạnh cố gắng lắng nghe cũng không nghe được ra hắn nói gì. Cuối cùng thần trí hắn dần dần mơ hồ, dưới cái nắm tay ấm áp của ái nhân nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.

Diệp Đỉnh Chi im lặng mỉm cười, nhu hòa nhìn người y yêu, trong mắt đều là tình ý dạt dào.

Đông Quân, Đông Quân,...

Ngủ ngon.

Ta bồi đệ ngủ.

Mong rằng đêm nay đệ sẽ không còn gặp ác mộng.

Sau này cũng sẽ không phải từ trong cơn mộng mị sợ hãi tỉnh giấc.

Chỉ trong khoảnh khắc ôm nhau lúc nãy, y đã thêm vào trong vò rượu của thiếu niên một chút an thần dược, đưa hắn vào giấc ngủ an yên đã lâu chẳng có.

Lần trở về thăm mộ ấy, hắn đã khóc nói với tấm bia gỗ lạnh băng khắc tên y rằng mười hai năm qua hắn chưa từng an mộng, trong trí óc luôn là hình bóng đã dần mờ ảo theo thời gian của y.

Vì vậy, lần này, y muốn bồi hắn ngủ, ở bên cạnh hắn, giúp hắn có mộng đẹp.

Diệp Vân nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc người thương, tóc hắn rất đẹp, mềm mượt đen dài đến tận thắt lưng. Từng sợi tóc đen dài ấy cuốn vào tay y, có chút ngứa nhẹ.

Mân mê chán nơi mái tóc, y đưa tay chạm vào khuôn mặt người nọ, nhu hòa khắc họa lại khuôn mặt của hắn.

Đôi mắt hoa hạnh, sống mũi cao, môi đỏ hồng,...

" Thật đẹp."

Thiếu niên tươi đẹp trước mắt này là người y yêu.

Cũng là người yêu y.

Hai người dù đã từng bỏ lỡ nhưng cuối cùng vẫn có thể cùng nhau bước tiếp.

Duyên trời sắp đặt, người có tình rồi sẽ tìm được nhau.

Trời lạnh dần, tuyết cũng rơi ngày càng nhiều hơn.

Bách Lý Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi tựa vai nhau ngồi dưới tuyết.

Cùng nhau bạc đầu. 

"𝘛𝘩𝘢 𝘵𝘳𝘪𝑒̂̀𝘶 𝘯𝘩𝑎̃ 𝘵𝘩𝑖̣ đ𝑜̂̀𝘯𝘨 𝘭𝐚̂𝘮 𝘵𝘶𝘺𝘦̂́𝘵

 𝘛𝘩𝑢̛̉ 𝘴𝘪𝘯𝘩 𝘥𝑎̃ 𝘵𝘰𝑎́𝘯 𝘤𝑜̣̂𝘯𝘨 𝘣𝑎̣𝘤𝘩 đ𝑎̂̀𝘶."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com