Chap 42
Khung cảnh phòng cấp cứu hỗn loạn.
Những người lính đặc nhiệm còn nguyên trang phục chiến đấu và cả những tên khủng bố được đưa đến bằng trực thăng.
Các bác sĩ dù đã được báo trước và chuẩn bị rất tốt cho việc cấp cứu nhưng vẫn không tránh khỏi bị sốc trước sự tàn khốc của cuộc chiến.
Có vết thương lỗ chỗ do súng bắn, có vết thương nát bấy do lựu đạn, cũng có những vết chém rất ngọt cắt đứt lìa tay hoặc chân hoặc phần nào đó của cơ thể, và có những vết thương biến dạng đến mức không biết do vật nào gây ra. Tiếng rên, tiếng la vang vọng khắp nơi.
Krystal và Jessica gần như ngất đi khi thấy Seohyun cùng Sooyoung được đẩy vào, khắp người toàn máu. Rất may ông bà Jung đã đến kịp thời để đỡ lấy hai đứa con gái nhỏ đang quỵ xuống trong lúc đứa con gái lớn hoảng loạn vì không thấy Yoona đâu. Phải cố gắng lắm bà Jung mới khuyên giải được cho Yuri bình tĩnh lại, ngồi ôm Krystal đợi chờ kết quả.
Không lâu sau Jessica yên tâm phần nào khi biết vết thương trên bụng của Sooyoung không nguy hiểm đến tính mạng. Seohyun vẫn chưa ra khỏi phòng cấp cứu còn Yoona vẫn chưa thấy đâu
Một lúc sau, Đại tướng Jang xuất hiện, nhìn ông như già hơn trước vài tuổi. Ông vỗ vai ông Jung, đôi bạn già bóp vai nhau thật chặt
"Yuri" ông bước đến trước mặt đứa cháu yêu quý của mình, nhìn thật sâu vào mắt như muôn truyền thêm can đảm trước khi nói ra điều cần nói "chúng ta đã chiến thắng, toàn bộ hang ổ của bọn khủng bố đã bị tiêu diệt. Bae Yong Joon đã bị Yoona giết chết. Nhưng Yoona....." ông ôm Yuri.
Hai đầu gối Yuri mềm nhũn, khuỵu xuống trong vòng tay mạnh mẽ của ngài Đại tướng.
Đèn phòng cấp cứu từ đỏ chuyển sang xanh, bác sĩ buồn bã bước ra
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Vết thương ngay động mạch chủ nơi cổ nên mất máu quá nhiều. Nhịp tim đang mất đi. Mọi người có thể vào gặp lần cuối"
"KHÔNG GGGGGG"
Đất trời sụp đổ, Krystal gào lên chạy vào trong, theo sát sau là ông bà Jung. Trên giường giữa phòng, đôi mắt Seohyun nhắm nghiền, gương mặt chỉ hơi xanh hơn so với bình thường một chút, nhìn Seohyun như nàng công chúa đang nằm ngủ giấc bình yên chờ đợi nụ hôn đánh thức của chàng hoàng tử. Máy đo nhịp tim hiện lên những vạch lên xuống yếu ớt, ngắt quãng rời rạc.
"Hyunie, Hyunie không thể bỏ Krys được, Krys không thể sống thiếu Hyunie, còn nhiều việc mình vẫn chưa làm. Krys còn chưa đeo chiếc nhẫn này cho Hyunie mà"
Nước mắt tuôn chảy, Krystal rút ra một chiếc hộp nhỏ. Cặp nhẫn này cô đã mua ngay khi biết tin Seohyun ra đi. Cô lúc nào cũng mang theo bên mình, chờ đợi một ngày Seohyun trở về sẽ đeo nó ngay lên tay người cô yêu nhất. Cô lấy một chiếc đeo lên tay Seohyun, nhẹ nhàng áp bàn tay ấy lên má mình nghẹn ngào "Krys năn nỉ Hyunie, đừng bỏ Krys".
Đứng ở cửa phòng, một mắt Jessica trông chừng Yuri đang ngồi như hóa đá trên băng ghế nơi hành lang, một mắt trông chừng đứa em út đang khóc nấc lên trong đau khổ. Lo lắng của Jessica chuyển từ Sooyoung sang Yuri và Krystal, làm sao hai người có thể sống được nếu Yoona và Seohyun thật sự xảy ra chuyện.
"Bình tĩnh đi con, Seohyun sẽ không sao đâu"
Lòng ông bà Jung như xát muối, chẳng biết nói gì ngoài lời an ủi sáo rỗng. Nước mắt của mấy đứa con tích tụ mấy chục năm qua chỉ để khóc trong ngày hôm nay.
Tiếng tít vang lên, màn hình điện tâm đồ hiện ra một vạch thẳng, báo hiệu giây phút cuối cùng sắp điểm. Krystal như điên như cuồng.
"Hyunie đã là người của Krys, trái tim Hyunie cũng thuộc về Krys, Krys chưa cho phép nó ngưng đập. Hyunie có nghe không, Krys ra lệnh cho Hyunie phải sống" Krystal lắc thật mạnh người dần bước hai chân đi vào cõi chết.
Phải dùng hết sức ông Jung mới tách được Krystal ra khỏi Seohyun, bà Jung ôm ngay Krystal vào lòng. Bà thật sự lo sợ đứa con út của bà sẽ không vượt qua được cú sốc quá lớn.
"Omma, Omma đem Hyunie trả lại cho con đi" Krystal nói gần như mê sảng.
Ôm thật chặt vợ và con, ông Jung chưa bao giờ thấy mình bất lực như lúc này. Mọi thứ ông đang có đều vô nghĩa trước sự hữu hạn của sinh mạng con người.
Lắc đầu tiếc nuối cho hai người con gái trẻ quá đẹp đôi, bác sĩ bước đến gần bệnh nhân, nhìn lên đồng hồ trên tường để chuẩn bị các bước tuyên bố tử vong. Bỗng nhiên màn hình điện tâm đồ vọt lên một đường thẳng rất cao rồi lại nhanh chóng tắt ngấm
"Y tá, kích tim" bác sĩ la to, tim bệnh nhân vừa đập lại một nhịp rất mạnh. Gấp gáp đến nỗi ông cũng bỏ qua luôn bước đầu tiên là phải mời hết người thân ra ngoài.
"Hyunieeeeeeeeee" Krystal dùng hết sức mình thét trong nước mắt, cô phải gọi cho bằng được kẻ đang rời xa cô quay trở về.
Mỗi người một tay, ông bà Jung đè Krystal nằm hẳn xuống đất để đề phòng nếu có chuyện xấu nhất xảy ra thì đứa con gái đang mất hết kiểm soát này cũng không thể làm điều dại dột tổn hại bản thân.
Trái tim mọi người cũng giật theo từng cú kích.
Lần kích đầu tiên, nửa thân trên Seohyun nảy cao, mạch theo đó nhảy lên rồi lại tắt ngấm.
"Tăng"
Bác sĩ chỉ đạo ngắn gọn cho y tá tăng nguồn điện
"Hyunnie, Krys xin Hyunnie, đừng bỏ Krys"
Lần kích thứ hai vẫn y như lần kích đầu, không thể duy trì được nhịp tim.
Krystal khàn giọng, không thể kêu gào được nữa, nước mắt che phủ toàn bộ khuôn mặt, muốn bò đến bên cạnh Seohyun nhưng lại bị đè nghiến xuống đất quá chặt chẳng thể nhúc nhích.
Tới lần kích thứ ba, điện đã được tăng đến mức cao nhất có thể. Bác sĩ ái ngại nhìn người con gái đang khóc vật vã dưới đất, nếu lần này không được nữa thì xem như đôi tình nhân trẻ sẽ xa nhau vĩnh viễn.
"Cố lên, hợp tác với tôi, đừng để bạn gái khóc vì mình thế chứ cô gái" ông đặt hai miếng thép lạnh ngắt lên ngực bệnh nhân và kích thật mạnh lần cuối, người Seohyun giật nảy lên thật cao theo cú kích, điện tâm đồ cũng theo đà nhảy vọt lên một vạch rấtt cao nhưng không hề tắt ngay sau đó mà duy trì đều đặn dù còn yếu ớt.
Bác sĩ cùng y tá thở ra trong vui mừng "Thật là kì tích. Bệnh nhân đã sống" ông lẩm bẩm, dường như ông vẫn chưa tin một người đã mất nhịp tim lại có thể sống lại.
Ông bà Jung thở hắt ra, buông lỏng tay. Krystal được giải thoát, bất dậy lao đến ôm lấy bạn gái. Từ nay về sau cô sẽ giữ gìn người con gái này bên cạnh, tuyệt đối không rời xa.
***
Sooyoung cười nhẹ, lấy tay vén những sợi tóc xõa trước mắt của nàng công chúa đang ngủ gục bên cạnh. Xa nhau mới mấy tháng mà Jessica ốm đi nhiều quá, hai má hơi hóp, làn da tái xanh, vóc dáng bình thường vốn đã mảnh mai nay lại càng gầy guộc.
Trong lúc sinh tử quyết định chọn lựa con đường tử, người Sooyoung cảm thấy có lỗi nhất chính là Jessica. Trong giây phút ấy Sooyoung hiểu được mình yêu Jessica nhiều đến mức nào. Có lẽ cô đã yêu ngay từ khi Nhị tiểu thư ương bướng càn rỡ đòi kem đánh người. Oan gia ngõ hẹp, ghét nhau là thế rồi lại gặp nhau, lại đấu khẩu đến long trời lở đất rồi lại yêu nhau. Cô còn mạng trở về, có nghĩa là cô và Jessica duyên phận đã định, cô sẽ làm cho Jessica trở thành người con gái hạnh phúc nhất trên đời.
"Soo yêu Sica" khẽ thầm thì, hôn thật nhẹ nhàng lên môi, tránh làm kẻ đang ngủ say thức giấc, Sooyoung nằm yên lặng ngắm Jessica. Cả đời này mỗi buổi sáng đều được nhìn con mèo nhỏ lười biếng cuộn tròn ngủ vùi thật tốt biết bao.
Cảm nhận được môi có một tia ấm áp lướt qua, Jessica vươn vai ngồi thẳng dậy. Chợt nhận ra cặp mắt thân thương tròn xoe đang nhìn mình thì cô reo lên, nhào vô lòng chủ nhân cặp mắt.
Sooyoung hơi nhướn người, hôn lên đỉnh đầu Jessica
"Cái tên đáng ghét này, làm người ta sợ gần chết. Chết đi, chết đi" Jessica dí tay vào trán Sooyoung
"Soo chết lấy ai chọc tức công chúa của Soo" giữ hai tay Jessica, Sooyoung lần lượt hôn lên từng bàn tay. Động tác đơn giản chân thành ấy khiến người lạnh lẽo dạn dày kinh nghiệm ăn chơi như Jessica xúc động đỏ mặt.
"Yoona và Seobaby vẫn ổn phải không Sica?"
Jessica nắm chặt tay Sooyoung khi kể về tình trạng của Seobaby và Yoona. Sooyoung sững người, hết lần này đến lần khác cô đã không thể bảo vệ cho hai đứa em. Định bước xuống giường nhưng không thể cử động nổi hai chân, môt cơn đau kéo đến nơi thắt lưng Sooyoung. Jessica vội ấn nút gọi bác sĩ.
Cả Jessica và Sooyoung đều chết lặng khi nghe kết luận của bác sĩ sau khi kiểm tra kĩ càng
"Cô Choi, vết đâm xuyên qua bụng đã chạm vào cột sống, làm tổn thương đến dây thần kinh, khiến não bộ không thể điều khiển hai chân. Dây thần kinh vẫn có thể truyền cảm giác nên sẽ rất đau đớn khi cố gắng di chuyển. Chúng tôi không dám nói trước. Trước mắt chỉ có cách tập vật lý trị liệu rồi sẽ xem tiếp sự tiến triển"
"Trường hợp xấu nhất sẽ là thế nào bác sĩ?"
Jessica hoảng sợ khi giọng nói của Sooyoung chỉ đều đặn một tông, không bộc lộ chút cảm xúc.
"Hai chân cô không đi lại được nữa. Nhưng cô đừng bi quan. Phải tập vật lý trị liệu một thời gian mới có kết luận chính xác"
Sau khi bác sĩ đi rồi thì không ai nói với ai câu nào, Sooyoung nằm yên nhìn trần nhà còn Jessica thì chỉ dám im lặng quan sát, một nỗi bất an khó gọi tên bủa vây.
"Sica, Soo muốn đi thăm Seobaby"
Sooyoung càng dịu giọng càng làm Jessica hoảng sợ, thà rằng cứ gào thét, bùng nổ, bộc lộ hết mọi cảm xúc ra ngoài còn hơn là kìm nén đến đau khổ.
***
Ngồi yên bên cạnh giường, tay Krystal không rời tay Seohyun. Tuy rằng đã thoát khỏi bàn tay tử thần nhưng vẫn chưa biết bao giờ Seohyun mới tỉnh, cũng có khả năng chẳng bao giờ tỉnh, sống đời thực vật. Sắc mặt Tam tiểu thư nhợt nhạt trông còn khó coi hơn người đang nằm. Seohyun không cần máy trợ thở, lồng ngực phập phồng lên xuống, hơi thở rất đều và ổn định.
Krystal nhớ lại ngày mình đã để tâm hồn lạc mất vào đôi mắt của người con gái trong chiếc áo semi kẻ caro đỏ, quần jean xanh đứng lên trả lời vấn đề của giáo sư. Nếu biết trước có hôm nay thì ngày đó cô đã bắt nhốt người con gái ấy lại, khóa sau mấy lớp cửa, không, không phải ngày đó mà phải là năm năm trước, khi người con gái ấy lần đầu được Appa dẫn về bang hội.
Không có người con gái ấy bên cạnh, cô như mất đi kim chỉ nam của cuộc sống, không biết bản thân sẽ phấn đấu vì điều gì, niềm vui và hạnh phúc cũng như dời xa cô. Cô không muốn mình quay trở lại là con người vô lo vô nghĩ vô cảm vô tâm, không muốn cuộc đời cứ nhàn nhạt trôi qua. Khi ta đã có một cuộc sống đầy màu sắc mà lại đánh mất nó, trở về với cuộc sống đơn sắc như ngày nào thì đó là điều kinh khủng nhất.
Nhìn hai má bầu bĩnh của người đang nằm, Krystal tự nhiên bực bội. Ngủ có gì vui mà ngủ hoài vậy, hay là trong giấc ngủ lại gặp được ai đẹp trai hay ai đẹp gái rồi. Gặp ai đó quên mất cô rồi phải không. Tưởng tượng ra cảnh Hyunie của mình vui vẻ cười đùa với ai đó trong mơ, thậm chí là đang nắm tay ôm ấp, thậm chí còn hơn thế nữa, cơn ghen của tam tiểu thư nhanh chóng dâng tràn, lấy tay nhéo nhéo hai má Seohyun, dậy dậy, không cho ngủ nữa. Không thấy đối phương phản ứng, cô liền mạnh tay hơn, đập đập mạnh hơn. Khi nhận ra mình đã quá mạnh tay, hối hận, Krystal cúi xuống âu yếm hôn nhẹ lên má Seohyun. Má Seohyun thơm mùi sữa, mềm mại phúng phính như má em bé, lúc này lại đỏ hồng lên như một trái táo, không kìm chế được, Krystal liền cắn một phát.
"Đau"
Krystal nghe một tiếng kêu nhỏ vang lên.
"Hyunieeeeee"
Thấy Seohyun vẫn chưa tỉnh hẳn, mắt vẫn nhắm nhưng hai con ngươi trong mắt đã chuyển động, mừng quá, thấy cách cắn hiệu nghiệm, Krystal lại cúi xuống cắn thêm vài cái. Má Seohyun đầy dấu răng.
"Đau Krys ơi"
Giọng Seohyun khàn khàn, lúc này Seohyun mở mắt ra he hé. Seohyun cảm nhận được hơi ấm của người yêu truyền vào bàn tay, cảm nhận được mùi hương đặc trưng của Krystal, cảm nhận được tiếng nói chuyện suốt đêm của người con gái trẻ con ấy và cuối cùng khi cảm nhận được nỗi đau do bị cấu véo không thương tiếc vào má thì Seohyun đã tỉnh dậy.
Krystal ôm chầm lấy Seohyun thổn thức, nước mắt như mưa. Seohyun nâng nhẹ bàn tay còn rất yếu lên lau hết nước mắt của người yêu.
"Krys ngoan, đừng khóc" lúc nào cũng vậy, Seohyun nâng niu Krystal như báu vật, kể cả trong lúc yếu ớt nhất thì cô vẫn không để viên ngọc quý của mình hư tổn.
Rất nghe lời, Krystal chuyển ngay từ khóc thành cười, cọ cọ trán mình vào trán Seohyun.
Cửa phòng mở, Jessica đẩy Sooyoung trên chiếc xe lăn vào. Krystal liền lui ra một chút để Sooyoung có không gian tiếp cận Seohyun. Krystal ra khẩu hình hỏi Jessica Yuri thế nào và chỉ nhận được một cái lắc đầu buồn bã. Krystal cũng chỉ biết thở dài, thầm cảm ơn số phận đã không để cô mất Seohyun.
***
Một tuần trôi qua, Seohyun cuối cùng cũng có thể coi như là hồi phục. Krystal ngoài giờ học bắt buộc phải xa Seohyun ra thì các giờ còn lại đều túc trực trong bệnh viện. Nhà họ Jung cũng đã quá quen thuộc với kiểu trực chiến này của các vị tiểu thư. Krystal cẩn thận đến mức cho gắn camera trong phòng bệnh để có thể nhìn thấy người yêu khi đến trường. Ngoài ra Krystal còn đeo vào tay Seohyun một thiết bị định vị. Vệ sĩ ngoài cửa phòng sẽ phải báo cáo tình hình với Tam tiểu thư một tiếng một lần. Có lẽ cảm giác mất nhau trong gang tấc đã khiến Krystal không thể yên lòng.
Vết thương trên bụng dần dần khá hơn, các vết thương phụ cũng đã kéo da non, đây là lúc thích hợp nhất để Sooyoung bắt đầu vào giai đoạn tiến hành vật lý trị liệu. Thái độ của Sooyoung đối với Jessica vẫn rất dịu dàng, vẫn ôm vào lòng dỗ dành trước khi ngủ, vẫn nằm lên đùi nghe đọc sách, vẫn háu ăn đòi đút. Cả hai chưa bao giờ nói về đôi chân cho đến hôm nay, khi Jessica đang đẩy xe lăn cho Sooyoung đi dạo trong khuôn viên bệnh viện.
Mùa thu bước vào độ chín, chưa đến đông nhưng thời tiết bắt đầu chuyển lạnh. Những chiếc lá vàng nằm rải rác trên lối đi nhỏ. Trời âm u không hửng nắng, một kiểu trời đặc trưng của những ngày thu cuối khiến tâm trạng con người dù có muốn vui nhưng cũng không thể vui nổi với sắc trời như thế. Suốt buổi đi dạo, Sooyoung chỉ im lặng, Jessica cũng không nói. Một đẩy xe và một bâng khuâng ngắm hai hàng cây rụng lá rào rào.
Đến cuối con đường, Jessica đẩy xe rẽ vào bãi cỏ, để xe lăn của Sooyoung đối mặt với mình còn bản thân ngồi xuống chiếc ghế đá đối diện. Jessica vươn tay quấn lại khăn choàng cổ, tiện thể chồm người hôn lên trán Sooyoung.
"Sica" Sooyoung cất tiếng khi không nhìn vào mặt Jessica "Soo sắp bắt đầu tập vật lý trị liệu rồi. Soo và Seobaby sẽ dọn ra ngoài ở. Việc giang hồ có lẽ không còn thích hợp".
Jessica biết điều này. Sooyoung đã xin phép ông Jung cho mình và Seohyun tạm thời ra khỏi bang hội. Sooyoung không muốn phải ở lại nơi mà không còn đóng góp gì được, cộng thêm việc của Yoona đã làm cho Sooyoung càng chán ngán chuyện chém giết. Sooyoung tự trách bản thân đã không bảo vệ được Yoona.
Im lặng chờ nghe Sooyoung nói tiếp, Jessica đoán được điều Sooyoung sẽ nói nhưng cô luôn hy vọng đó chỉ là do cô nghĩ quá nhiều mà thôi.
"Sau ngày hôm nay mình đừng gặp nhau nữa"
Lồng ngực đau thắt khi nghe lời đề nghị từ Sooyoung nhưng Jessica không ngạc nhiên, nó nằm trong sự dự đoán của cô. Jessica đã tính đến nhiều khả năng xảy ra, kể cả trường hợp xấu nhất Sooyoung đòi chia tay nhưng khi nghe những lời này thốt ra từ chính miệng Sooyoung thì không sao tránh khỏi cảm giác đau đớn.
Jessica biết một khi Sooyoung đã quyết định thì không gì có thể thay đổi. Đừng để bị kiểu nghịch ngợm, phá phách của Sooyoung đánh lừa, ẩn sâu bên trong con người ấy là một tính cách quyết đoán, kiên định đến kinh ngạc. Dù là CEO của cả vài ngàn nhân viên, dù lớn tuổi hơn, dù kinh nghiệm sống dày dặn hơn nhưng lúc nào Jessica cũng kiêng nể tính cách này và đây cũng chính là một trong những điểm Jessica yêu Sooyoung.
"Soo có thể cho Sica biết lí do không?"
Chỉ lắc đầu, Sooyoung nhìn bâng quơ, không muốn để cho Jessica thấy được mặt yếu đuối của mình. Không thể nói cho Jessica biết là mình đang sợ, sợ sẽ trở thành người tàn phế, sợ sẽ không còn chăm sóc và bảo vệ được cho người mình yêu, sợ mình sẽ là một gánh nặng cản bước của Jessica, với địa vị xã hội của Nhị tiểu thư Jung thị thì không thể sánh vai với một người ngồi xe lăn được. Trên đời này đâu có chuyện nàng công chúa và hoàng tử ếch, nếu con ếch cả đời chỉ là con ếch không biến thành chàng hoàng tử thì nàng công chúa chắc chắn sẽ đi tìm người trong mộng khác.
"Soo" Jessica lấy hai tay quay mặt Sooyoung nhìn thẳng vào mặt mình "Sica sẽ làm theo Soo muốn nhưng Soo hãy hứa với Sica đây không phải là một lời chia tay".
Nhìn hai hàng nước mắt chảy dài của Jessica mà lòng Sooyoung quặn đau vì chính mình đang làm cho người mình yêu thương nhất phải khóc. Khi vừa tỉnh, tự hứa sẽ khiến người yêu là thành cô gái hạnh phúc nhất trên đời, vậy mà oái oăm thay chỉ sau một thời gian rất ngắn mọi việc lại đảo ngược. Cổ họng Sooyoung đắng nghét, cố nuốt xuống mùi vị bất lực. Sooyoung ngàn vạn lần không muốn rời xa Jessica. Nếu thật sự chia tay thì dù có tàn phế hay không cũng sẽ không còn quan trọng nữa vì thiếu Jessica thì cuộc sống có khác gì đã chết. Nhưng làm sao có thể ích kỉ giữ Jessica lại khi bản thân đang như thế.
Sooyoung im lặng, vươn người về phía trước hôn nhẹ lên khóe môi Jessica và tự mình đẩy xe lăn về lại phòng. Jessica định đứng lên đi cùng nhưng bị ngăn lại. Sooyoung không biết phải trả lời Jessica như thế nào, không có can đảm gật đầu nhưng cũng không thể lắc đầu.
***
Krystal giúp Seohyun xếp đống quần áo vô tủ. Seohyun và Sooyoung chuyển đến căn hộ nhỏ thuê ở gần bệnh viện để tiện việc điều trị. Dù không thích việc Seohyun không còn là vệ sĩ của mình nhưng vì Seohyun muốn thế nên Krystal đành nhượng bộ. Buổi sáng vẫn đến trường, buổi chiều tối Seohyun đến giúp việc tại một quán cà phê. Ngoài tiền học phí Seohyun nhất định không nhận thêm bất cứ sự giúp đỡ nào về tài chính.
Xót biết bao nhiêu khi chứng kiến người yêu sau giờ học còn phải lao động vất vả suốt tám tiếng. Ngày đầu Seohyun đi làm, Krystal trong vai một vị khách bình thường đến ngồi trong góc quán. Nếu Seohyun không ngăn cản kịp thời thì Krystal đã xử lý người khách thái độ phách lối bày trò hành hạ Seohyun phải đi đổi nước uống tận mấy lần. Từ đó để tránh rắc rối Seohyun đã cấm cửa Krystal đến quán. Không chịu thua, Krystal méc với Jessica, hai chị em liền mua lại luôn quán cà phê và tòa nhà nơi bạn gái hai người thuê trọ. Mà nếu không bị cấm đoán vì lý do an ninh quốc phòng, chắc vệ tinh cũng được mua để theo dõi cho sát.
"Hyunie ốm quá, có thể giảm bớt giờ làm được không, Krys đi làm có lương, để Krys phụ Hyunie"
"Hyunie không lấy tiền của Krys đâu. Hyunie phải cố gắng dành dụm tiền cho Soo Unnie nữa, không biết chân Unnie đến bao giờ mới khỏi" Seohyun ngồi xuống giường.
"Chị em Hyunie đúng là làm người khác tức chết. Jessi Unnie ngày nào cũng khóc. Hyunie đã đeo cái nhẫn này tức là người của Krys, cũng tức là Krys có quyền giúp đỡ Hyunie" Krystal nhăn nhó áp đặt
Seohyun nhoẻn miệng cười trước giọng điệu ra lệnh của bạn gái. Nếu trước đây cô thấy nó thật ngang ngược thì giờ cô lại yêu vô cùng tính cách này. Nếu như không có sự ra lệnh dứt khoát ấy, cô đã không thể còn sống trên đời. Đúng lúc cô buông xuôi, lặng lẽ chuẩn bị đi theo bước chân của tử thần cho đến khi tiếng gào thét văng vẳng bên tai "Hyunie đã là người của Krys, trái tim của Hyunie cũng thuộc về Krys, Krys chưa cho phép nó ngưng đập. Hyunie có nghe không? Krys ra lệnh cho Hyunie phải sống" đã níu cô lại. Cô nhớ ra mình là người của ai, mình còn nợ người đó rất nhiều, mình không thể bỏ người đó lại một mình. Cô liền quay đầu chạy ra khỏi vùng tối, hướng về phía ánh sáng le lói đằng xa.
"Hyunie sẽ thử xin quản lý mỗi tuần cho nghỉ hai ngày thứ bảy và chủ nhật để ở bên cạnh Krys của Hyunie được không" Seohyun xoa dịu người yêu trẻ con.
"Một tuần nghỉ hai ngày thứ bảy chủ nhật, các ngày còn lại mỗi ngày làm bốn tiếng thôi"
"Vậy...có nhiều quá không?"Seohyun nghi ngại, có ai đi làm phục vụ mà thời gian thoải mái thế. Hơn nữa làm ít tiền lương cũng sẽ ít.
"Hyunie cứ nói thẳng với quản lý, nếu quản lý không đồng ý Krys sẽ đến nói chuyện với người ta" 'Đương nhiên là được, ai dám không cho sa thải hết' Krystal nghĩ thầm.
Tuần trước khi vừa nhận cô gái trẻ tên Seohyun vào làm phục vụ, hôm sau người quản lý đã toát mồ hôi đối diện với vẻ mặt lạnh lùng của một cô gái rất trẻ khác, chủ nhân mới của hệ thống cà phê. Người đó chẳng quan tâm đến việc quán kinh doanh ra sao mà chỉ dặn dò đúng một điều đó là ngày nào cũng phải báo cáo về Seohyun. Tên Seohyun liền được đưa vào danh sách động vật đỏ quý hiếm cần được bảo vệ của quán.
"Hyunie, Krys dọn đến ở với Hyunie nha" Krystal ngả vào lòng Seohyun, nhìn Seohyun bằng gương mặt đáng yêu nhất có thể
Seohyun tròn mắt, làm sao vị tiểu thư quen kẻ hầu người hạ từ bé lại có thể đến sống ở nơi này được. Căn hộ nhỏ, chỉ có đúng hai phòng ngủ, một nhà bếp và một phòng khách.
"Giường của Hyunie đủ chỗ cho hai người nằm mà. Krys không chiếm nhiều diện tích đâu. Krys có thể phụ Hyunie làm việc nhà và coi chừng Soo Unnie. Đồng ý nha nha nha nha nha nha" Krystal lắc tay Seohyun như một đứa trẻ đòi kẹo.
Thấy Seohyun vẫn còn chưa trả lời, Tam tiểu thư liền nhe răng ra.
"Không được cắn" Seohyun vội che hai má mình lại. Seohyun hiểu sự việc coi như đã được quyết định, nếu không đồng ý thì bạn gái cô sẽ làm đủ mọi cách đến khi đạt được mục đích mới thôi. Cười xòa, Seohyun tựa vào đầu Krystal, ở chung với nhau cũng tốt, chết hụt một lần đã khiến cô sợ cái vùng tối mênh mang hun hút nuốt chửng lấy ta khi sắp bước vào thế giới bên kia. Seohyun tự hứa với lòng từ nay sẽ nâng niu từng giây phút quý báu có thể bên cạnh người mình yêu trong thế giới hiện tại tươi đẹp
***
Đại tiểu thư Jung thị trong một bộ y phục thuần đen, trên tay là bó hoa đỏ. Hai màu đen và đỏ đối lập hẳn với màu trắng tinh nguyên của ngôi mộ bằng đá cẩm thạch trước mặt. Chỉ một mình cô, không ai khác bên cạnh, tất cả vệ sĩ đều giữ khoảng cách từ rất xa, ai cũng muốn cho Đại tiểu thư không gian riêng tư cần thiết.
Đặt bó hoa lên mộ, Yuri lấy ngón cái vuốt nhẹ tấm hình người trên bia trong giây lát rồi tỉ mỉ gạt bỏ những chiếc lá nằm rải rác xung quanh, sau đó cô rút khăn tay lau thật sạch những hạt bụi nhỏ vương trên mặt đá. Khuôn mặt của người trên bia lúc nào cũng nhìn Yuri với cái nhìn yêu thương. Dưới tấm hình là dòng chữ quen thuộc "Nơi đây yên nghỉ..." mà tất cả mọi ngôi mộ đều có, là chứng minh cho việc một người đã bỏ lại gia đình, bạn bè và người mà họ yêu nhất để đi về nơi mà không ai biết nó ra sao, hình dáng, màu sắc, tròn méo thế nào. Liệu có ai đã đến nơi đó rồi lại trở về được không nhỉ.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, vài chiếc lá của cái cây rợp bóng bên cạnh lại đáp khẽ xuống nền đá cẩm thạch trắng, Yuri không một chút phiền lòng, chỉ kiên nhẫn gạt chúng ra. Cái cây này do chính tay cô trồng, nhằm che chắn cho ánh nắng buổi chiều gay gắt không chiếu trực tiếp vào ngôi mộ, trong khi vẫn có thể đón những tia sáng ấm áp của buổi bình minh. Cô không muốn người nằm bên dưới phải lạnh lẽo quá hay nóng bức quá. Từng đàn chim sẻ làm tổ trên cây, chỉ ba tháng mùa đông khi phải di trú về phương Nam ấm áp là không gian tương đối được yên tĩnh, chín tháng còn lại chúng thay nhau kêu ríu rít, ồn ào, chộn rộn cả một vùng. Nhưng nhờ có chúng, người nằm dưới sẽ không thấy buồn.
Yuri ngồi xuống, đầu tựa vào tấm bia, bắt đầu câu chuyện với người nằm sâu trong lòng đất. Chuyện vui, chuyện buồn, lúc cô khóc, lúc cô cười. Ngôi mộ như một bờ vai vững chắc để cô dựa vào. Cô không cần mạnh mẽ, không cần kiên cường, không cần đeo mặt nạ, không cần đóng kịch, không cần là một Đại tiểu thư gánh vác trách nhiệm của cả một gia tộc. Đối với người nằm trong mộ, cô đơn giản chỉ là cô – một người con gái cần sự bao bọc chở che. Yuri co người rúc sâu hơn vào bia mộ, tưởng tượng như người nằm dưới đang vỗ nhẹ đầu mình, an ủi rằng tất cả rồi sẽ ổn.
"Đại tiểu thư, trời sắp mưa rồi ạ" Jonghyun đến từ lúc nào, cầm dù che cho Yuri khỏi những hạt mưa nhỏ bắt đầu tí tách rơi xuống. Yuri mở mắt ra, nhìn trời, những áng mây đen chứa đầy hơi nước kéo là là, gió mang hơi lạnh căm căm xộc tới. Biết là đến lúc phải ra về, Yuri đứng lên, chào tạm biệt chủ nhân ngôi mộ và bước đi. Bỗng nhiên cô quay đầu nhìn lại, trong màn mưa lất phất, một vạt nắng rực rỡ của phần mặt trời chưa bị mây đen bao phủ xuyên qua tán cây, chiếu thẳng vào bia mộ, làm khuôn mặt người ấy bừng sáng lên. Một cơn gió thổi đến, lá cây rì rào. Làn gió miên man quấn quanh, như muốn ôm cô vào lòng. Đâu đây trong tiếng gió, cô có thể nghe rõ âm thanh như đang cười của người ấy. Cô biết rằng người nằm dưới kia đã hiểu rõ câu chuyện cô vừa kể.
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com