Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24




Tác giả: Diệp Sáp
Editor: Âu Dương Tình

Bản tính của con người là vĩnh viễn sẽ không thay đổi. . .

Ánh mắt Phong Hỏa Hỏa vốn là đắm đuối nhìn vào đôi mắt của Từ tổng, đến cuối cùng, vô tình lại tập trung trên đôi môi đỏ mọng như cánh hoa.

Thật mỏng, thật trơn tru, giống như trái. . . . . .

Hôn vào sẽ có cảm giác gì? Có ngọt không? Phong Hỏa Hỏa nuốt một ngụm nước miếng, Từ tổng yếu ớt nhìn nàng, "Hỏa hỏa, ngươi muốn làm gì?"

Tâm trí của Phong Hỏa Hỏa bị Từ tổng gọi về, nàng có chút khẩn trương, trong lòng hối hận, nàng vừa mới đồng ý làm bạn tốt với người ta, sao bây giờ lại đè trên người người ta? Nhưng. . . . . . Đây là cơ hội ngàn năm một thuở, nàng có nên làm liều một phen không? Từ tổng xinh đẹp tuyệt trần nhíu mày, nhìn lên như có chút đau đớn: "Ta mặc kệ ngươi làm cái gì, có thể đứng lên trước được không? Ngươi và chiếc xe đạp nặng quá."

OMG!

Phong Hỏa Hỏa giống như bị điện giật từ trên người Từ tổng kéo mình và chiếc xe đạp ra. Từ tổng thở một hơi dài nhẹ nhõm, giống như ngọn núi lớn là đè nặng mình được dời đi.

Phong Hỏa Hỏa trước tiên là bò dậy sau đó duỗi tay kéo Từ tổng đứng lên, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta quên , Từ tổng, bị đè có đau không?" Phong Hỏa Hỏa nhìn Từ tổng từ trên xuống dưới, bộ dáng rất lo lắng thật chứ không phải là giả vờ.

Từ tổng nhìn ánh mắt của nàng rồi hỏi: "Hồi nãy ngươi muốn làm gì?" "Không có a. . . . . ." Phong Hỏa Hỏa quay đi, nàng bắt đầu đem xe đạp nâng lên, trong lòng cực kỳ buồn bực, cái này thật đúng là không thể làm chuyện xấu, nàng bị đè nặng nên hiện sau lưng rất đau.

"Rất đau sao?" ánh mắt Từ tổng nhìn Phong Hỏa Hỏa hỏi.

Phong Hỏa Hỏa bĩu môi: "Vì sao ta nghĩ gì ngươi cũng có thể nhìn ra?" Lời này làm cho cười Từ tổng cười, "Ánh mắt của ngươi một mực phát sáng, giống như của sói, ai cũng có thể nhìn ra hết?" Nàng vỗ vai Hỏa Hỏa: "Được rồi, đến nhà ta, để ta coi một chút."

"Coi cái gì?" Phong Hỏa Hỏa buồn bực nhìn Từ tổng.

Từ tổng cau mày: "Chiếc xe đạp kia rất nặng, đè ở sau lưng, coi chừng bị thương gân cốt."

"Không cần đi . . . . ." Phong Hỏa Hỏa thẹn thùng , nàng còn muốn bước chậm bên bờ sông sẽ làm chút chuyện gọi là anh hùng cứu mỹ nhân, nếu có Tiểu Thảo ở đây thì tốt rồi. Tiểu Thảo khẳng định sẽ "Không cẩn thận" đem Từ tổng đẩy xuống dưới sông, nước này cũng không sâu lắm, như vậy nàng cũng có cơ hội.

Từ tổng nhìn Phong Hỏa Hỏa nhíu mày, mặc kệ nói: "Ngươi nhanh lên, ta ở trong xe chờ ngươi, đừng nghĩ sẽ tìm cớ thoát đi nhé."

Phong Hỏa Hỏa: . . . . . .

Không có biện pháp nào Phong Hỏa Hỏa bị Từ tổng chở một mặt về nhà.

Vào trong nhà Từ tổng, Phong Hỏa Hỏa nhìn chung quanh, trong mắt sáng ngời.   Căn nhà mặc dù không phải biệt thự như ở trong trí tưởng tượng của nàng, nhưng nhìn vào chính là thiết kế quá tỉ mỉ, phong cách trang nhã đơn giản cực kỳ phù hợp với Từ tổng, làm cho người ta nhìn vào cảm thấy ấm áp.

Vừa vào nhà, Từ đi rửa tay ngay, rửa tay xong nàng bước ra, nàng chỉ sofa: "Nằm úp xuống đi."

Phong Hỏa Hỏa mặc dù không được tự nhiên nhưng không dám không nghe lời Từ tổng, nàng chậm rãi đi tới, nằm sấp trên sofa.

Từ tổng xoa xoa tóc của nàng, đưa tay lên vén áo sơ mi của nàng. Bởi vì vừa mới rửa tay xong, cảm giác được hơi lạnh kia sau lưng Phong Hỏa Hỏa liền nổi da gà. Ngay sau đó, cảm giác được bàn tay mềm mại di chuyển, thân thể Phong Hỏa Hỏa liền run rẩy theo. Lúc đầu Từ tổng không có cảm giác được, khi nàng cảm giác được phản ứng của Phong Hỏa Hỏa lúc đó mặt nàng cũng đỏ theo. Nàng vội rụt tay lại, hắng giọng nói: "Xương cốt không có bị thương, không có chuyện gì."

"Ừhmm. . . . . ." Phong Hỏa Hỏa yếu ớt trả lời. Từ tổng vốn còn có thể đè nén cảm xúc, kết quả bị một tiếng than nhẹ nỉ non của Phong Hỏa Hỏa khiến nàng chịu không nổi.

Nàng hít một hơi thật sâu, "Mau mặc đồ lại." Phong Hỏa Hỏa thật sự không lừa nàng, ngoài ca hát dễ nghe, âm thanh khác của nàng thật sự thật. . . Dễ nghe đó.

Nghe xong lời này, Phong Hỏa Hỏa từ ghế sofa bò dậy cảm thấy lạnh lẽo, trời cũng bắt đầu rơi nhiều tuyết .

————————

Nước mắt của mỹ nhân, rượu trong chén, bão tuyết bay. . . . . . Bên trong thanh lâu mang tên Pháo Hoa. Từ tổng ôm Phong Hỏa Hỏa uống chút rượu, mặt của Phong Hỏa Hỏa ửng đỏ, nàng ôm cánh tay Từ tổng, đem đùi cọ vào chân của nàng, miệng hát thì thầm bài ca lãng mạn《 Ngôi Sao Nhỏ 》.

Khi hát xong, Phong Hỏa Hỏa nhìn Từ tổng bằng một ánh mắt đầy ắp tình yêu: "gia (ba/ông chủ), cuối cùng tối nay đã chịu ở lại đây sao?"

Từ tổng nhéo khuôn mặt của Phong Hỏa Hỏa, "Ta chưa từng thấy qua hoa khôi nào như ngươi, không biết rụt rè."

Nước mắt rơi ra từ hai con mắt to tròn của Phong Hỏa Hỏa: "Ta ngày ngày trông mong ngươi, ngươi không biết thanh lâu (lầu xanh) này rất cô quạnh, vì ngóng chờ ngươi, gạch men sứ trên tường ta đều tự tay từng cái một sờ qua. A Ma nói ta so với người lau nhà vệ sinh Tiểu Hồng còn làm sạch hơn, nàng chuẩn bị điều ta đi dọn dẹp WC (toilet). Ngươi biết không, sau một năm gặp ngươi, những người khác không lọt được vào mắt của ta, từ đó về sau, ta Hỏa Hỏa sống là người của ngươi, chết là quỷ nhà ngươi——"

Từ tổng thở dài đẩy Phong Hỏa Hỏa ra, "Ta cũng không phải không biết lòng ngươi, nhưng ta có một bí mật, vẫn giấu ngươi."

Phong Hỏa Hỏa che miệng, "Gia, hay là ngươi là Hoàng Thượng cải trang vi hành đến đây? Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối có thể chấp nhận!"

Từ tổng: ". . . . . . Ngươi lại đoán?" Phong Hỏa Hỏa lại che miệng, "Gia, chẳng lẽ trong nhà ngươi đã có một con cọp cái (vợ)? Này. . . . . . Hai con hổ không để ở chung một rừng, mặc dù ủy khuất, nhưng vì ngươi, sau khi trở về ta cũng có thể trở thành mèo ——"

Từ tổng hít một hơi dài, "Hình như ngươi bị ngu phải không?"

Nước mắt Phong Hỏa Hỏa rơi xuống mặt đất, "Gia, vậy ngươi nói cho người ta nghe đi."

Từ tổng nhìn ánh mắt của nàng, dõng dạc nói từng chữ: "Từ nay về sau, ngươi đừng gọi ta là "Gia" nữa, ta là nữ nhân."

Ánh mắt Phong Hỏa Hỏa trợn to như hai bóng đèn, cả người cứng lại.

Từ tổng buồn bã cười: "Thế nào, sợ rồi sao? Còn muốn đi theo ta không?" Nàng nhìn chằm chằm Phong Hỏa Hỏa nhìn được một hồi, lắc đầu, đứng bỏ đi.

Phong Hỏa Hỏa nhìn người sắp bỏ đi, nàng vội vàng vươn tay, nàng biết lúc này chữ "Gia (ba/ông chủ)" tạm thời gọi không được, mắt thấy Từ tổng muốn rời đi, từ nay về sau hai người sẽ xa cách nơi chân trời, Phong Hỏa Hỏa nhanh nhẩu hét lớn một tiếng: "Nương (mẹ), dẫn ta đi! ! ! !"

Từ nương tốt.

——————

"Ngươi lại hoang tưởng [bổ não] cái gì à?"

Từ tổng không hài lòng nhíu mày nhéo nhéo hai má mềm mại của Phong Hỏa Hỏa. Phong Hỏa Hỏa hít một hơi chịu đau, "Không. . . . . . Không có."

Từ tổng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, "Chắc không phải là những chuyện bỉ ổi về nhóm gái thanh lâu chứ?"

Phong Hỏa Hỏa trợn tròn mắt, "Làm sao ngươi biết?"

Từ tổng: . . . . .

Nàng căn bản là chỉ nói đại, không nghĩ tới Phong Hỏa Hỏa lại nghĩ đến chuyện đó thật. . . . . "Hỏa hỏa, sau này đừng đùa mấy trò như vậy nữa."

Từ tổng hắng giọng một cái, Phong Hỏa Hỏa nghiêng đầu nhìn Từ tổng, "Cái gì?" Bởi vì gấp gáp, nàng gài lộn nút ở cổ áo, một mảnh trắng nõn lúc ẩn lúc hiện lộ ra.

Từ tổng thở dài, đưa tay mở nút áo ra và gài lại cho nàng: "Ngươi muốn làm trò gì vậy?"

Phong Hỏa Hỏa vô cùng ủy khuất, nàng chỉ là làm theo《tiểu bạch kiểm ba mươi sáu chiêu 》chiêu thứ nhất Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân, làm sao lại biến thành như vầy? Nhìn gương mặt Từ tổng xinh đẹp gần trong gang tấc làm cho người ta chảy nước miếng, Phong Hỏa Hỏa cảm thấy mình nên nổi giận, và cần phải tiếp tục: "Từ tổng, trời chưa tối, hay là chúng ta cùng nhau xem phim nha?"

Từ tổng cài xong cổ áo cho nàng, vội gật đầu: "Được, coi cái gì? Ta không có đĩa phim."

Phong Hỏa Hỏa nhếch miệng cười: "Ta đã chuẩn bị trước rồi." Nói xong, Phong Hỏa Hỏa xoay người lấy trong bao bộ đĩa CD, "Dạ, 《 Vòng Tròn Ác Nghiệt [The Ring] 》."

Từ tổng nhìn chằm chằm mặt Phong Hỏa Hỏa. Phong Hỏa Hỏa có điểm chột dạ, nàng ho khụ một tiếng: "Sao, làm sao vậy?"

"Ngươi không sợ à?" Từ tổng cười.

Ở công ty Phong Hỏa Hỏa có tiếng là nhát gan. Năm trước trong bữa tiệc ở công ty một em nhỏ đã cải trang thành cương thi nhảy đến trước mặt nàng thiếu chút nữa là bị nàng đánh đến chết. Hôm nay chủ động cầu ngược?

"Không sợ đâu. . . . . ." Phong Hỏa Hỏa cắn môi, "Ngươi sợ sao Từ tổng?"

Từ tổng gật đầu, chăm chú nhìn Phong Hỏa Hỏa: "Ta rất sợ."

Phong Hỏa Hỏa: . . . . . .

Vừa nhìn sắc mặt Từ tổng, nàng biết chiêu thứ hai Ôm Mỹ Nhân Vào Lòng này có thể có chút khó khăn, nhưng Từ tổng đã nói như vậy, nàng cho dù là nhắm mắt cũng phải coi phim.

Từ tổng lúc này quan tâm đặc biệt, vì có thể giữ gìn tốt hiệu quả xem phim, nàng đem bức màn kéo lại, rồi đem đèn của phòng khách tắt đi. . . . . .

10 phút sau, Từ tổng tràn trề hăng hái nhìn màn hình TV. Phong Hỏa Hỏa như con mèo con núp ở trong ghế sofa.

Nửa tiếng sau, ánh mắt Từ tổng sáng lên như lúc đi họp an bài công việc cho mọi người. Mặt của Phong Hỏa Hỏa không còn một chút máu.

Bốn mươi lăm phút sau, Từ tổng rất hăng hái sôi nổi, Phong Hỏa Hỏa bị câm nơi cổ họng.

Sau khi phim kết thúc, Từ tổng đứng dậy kéo màn ra, bên ngoài trời đã tối, Phong Hỏa Hỏa cơ hồ "Chết thảm" ở trên ghế sofa. "Thế nào. . . . . . Coi được không?" Sắc mặt Phong Hỏa Hỏa tái nhợt.

Từ tổng gật đầu: "Thật ra thì phim ma cũng giống nhau thôi, chủ yếu là dựa vào hiệu quả của âm thanh."

Phong Hỏa Hỏa hít sâu một hơi, nàng đứng dậy muốn đi thật rót nước bỗng chốc nàng chột dạ, kết quả chân mềm nhũn, nàng lại ngã trở về. Từ tổng nở nụ cười, "Ta đi chung với ngươi."

Kết quả là, ở trong đầu Phong Hỏa Hỏa vốn là muốn tạo ra hình tượng nàng bảo về Từ tổng nhưng giờ lại biến thành Từ tổng nắm tay nàng. Nàng như con chim nhỏ nép vào người Từ tổng uống nước.

"Hỏa Hỏa."

"Sao?"

"Ngươi bày đủ trò như vầy ruốt cuộc là muốn làm gì?"

"Bày đủ trò?" Phong Hỏa Hỏa cả kinh vì bị hù dọa nên đầu óc không còn được tỉnh tảo đích. Nàng nghiêng đầu phía sau mông mình một chút. Từ tổng gập người cười.

Đến cuối cùng hiểu được Phong Hỏa Hỏa buồn khổ, nàng buồn bực nói: "Không phải là ta muốn làm bạn tốt cùng ngươi sao?"

Bạn tốt Từ tổng vừa nghe vừa cười, cười đến nỗi làm cho Phong Hỏa Hỏa thấy bị tổn thương lòng tự ái. Nàng lập tức ngồi dậy, phẫn nộ đi ra ngoài: "Trễ rồi , ta phải về nhà ."

"Đợi một chút." Từ tổng vẫy tay, cố nén cười.

"Làm sao?" Phong Hỏa Hỏa tức giận quay đầu, bất thình lình, vạt áo bị người níu lấy, nàng kinh ngạc cúi đầu nhìn. Từ tổng đưa tay đem nàng kéo về hướng mình. "Cứ đi như vậy sao?"

Hơi thở như lan, Từ tổng cứ như vậy kề mặt nhìn Phong Hỏa Hỏa. Trong lòng Phong Hỏa Hỏa như là bị cây búa nện vào, từ trên xuống dưới đập loạn không ngừng. Từ tổng ôn nhu nhìn Phong Hỏa Hỏa. Một lúc sau, thân thể của nàng nghiêng về phía trước, hôn một cái lên trán của Phong Hỏa Hỏa: "Bạn tốt, ngủ ngon."

Phong Hỏa Hỏa: . . . . . . . . . . . . ! ! ! !

Buổi tối hôm đó, Phong Hỏa Hỏa nằm ở trên giương trằn trọc, lần đầu tiên trong đời bị mất ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Phong Hỏa Hỏa gọi xe đến nhà cô nàng. Cô nàng theo thường lệ đang nấu cơm, thấy Phong Hỏa Hỏa tiến vào cũng không ngẩng đầu lên: "Hỏa hỏa, ngươi đến đúng lúc, cô muốn đi làm, Tiểu Thảo bị cảm, cô đã chuẩn bị thuốc và mọi thứ, cháu nhớ kêu nàng uống thuốc, đến giờ ăn cơm, đừng cho nàng ăn kem lạnh."

Phong hỏa hỏa: . . . . . .

Nàng tới là để xin giúp đỡ, không phải đến để giúp cô trông coi hài tử! Xin hỏi, nàng có cần cho Tiểu Thảo ăn, uống, ỉa không?

Nhìn cô mình đang gấp gáp, Phong Hỏa Hỏa chỉ có thể gật đầu ứng chấp nhận. Chờ cô vừa đi, Phong Hỏa Hỏa bưng đĩa khoai tây vào phòng . "Ăn cơm ."

Dương Tiểu Thảo cuốn chăn lười biếng xoay mình, nàng bị bệnh thật, cả người có vẻ tiều tụy, "Uyển Nhu đâu?"

"Đi họp rồi."

"À." Dương Tiểu Thảo nho giọng trả lời, nàng hít mũi một cái, nhận dĩa khoai tây chậm rãi ăn, trong mắt nước mắt lóe ra.

"Ai u uy, được rồi nha, dì Tiểu Thảo, không phải là một chút không gặp thôi sao? Ngươi cũng đừng nên như vậy nha?" Phong Hỏa Hỏa bất đắc dĩ nhìn Dương Tiểu Thảo.

Dương Tiểu Thảo lắc đầu: "Một hài tử (đứa trẻ) nhỏ như cháu sao hiểu được chuyện này. Uyển Nhu đi mười phút, dì đã nhớ nàng. . . . . . Uyển Nhu đi hai mươi phút, ta cũng nhớ nàng. . . . . . Uyển Nhu đi——"

"Được rồi, cháu biết cô Quỳnh Dao đã thấm sâu vào lòng dì. Cháu cũng không nói gì, mau mau giúp cháu nghĩ biện pháp." Phong Hỏa Hỏa sốt ruột tiến vào vấn đề chính.

Dương Tiểu Thảo nhìn nàng, "Cháu bị gì vậy?"

Phong Hỏa Hỏa chỉ vào đôi mắt thâm đen của mìn, "Dì nhìn đi."

Dương Tiểu Thảo nhìn, nuốt một ngụm nước miếng: "Tà khí vào cơ thể, ma nhập hả?"

Phong Hỏa Hỏa: "Đúng vậy. . . . . . con ma tên Từ tổng."

Dương Tiểu Thảo nhai khoai tây, "Dì có đưa cho cháu ba mươi sáu chiêu cháu đã đọc chưa?"

Phong Hỏa Hỏa gật đầu, "Đương nhiên đã đọc. Nhưng mà hình như không xài được."

Nói xong, Phong Hỏa Hỏa đem mọi chuyện đã xảy ra kể lại cho Dương Tiểu Thảo.

Dương Tiểu Thảo nghe xong có chút xúc động, nàng lắc đầu: "Xong rồi, xong rồi, Hỏa Hỏa, cháu gặp phải cao thủ rồi."

"Cái gì?" Phong Hỏa Hỏa trong nháy mắt nhìn Dương Tiểu Thảo.

Dương Tiểu Thảo xốc chăn lên, "Cháu đợi một chút."

Nàng từ trên giường đứng lên, sau đó chạy đến hướng thư phòng. Phong hỏa hỏa buồn bực chờ Dương Tiểu Thảo. Không biết nàng muốn làm cái gì.

Qua một hồi lâu, Dương Tiểu Thảo mới từ thư phòng chạy trở về, nàng lập tức nhảy lên giường, "Coi đi, đây là ta những năm trước từ thư phòng của cô cháu phát hiện, nhìn đi con đườnng so với Từ tổng của cháu có phải giống nhau không? Tổng tài thần mã rất không thể tin , các nàng mới thật là sói, là sói đứng đầu trong đàn sói, từ đầu đến cuối là khoác lên lớp da dê!"

"Là sao?" Phong Hỏa Hỏa hoài nghi nhìn trên bìa sách, liếc mắt một nhìn xuống, trong lòng bỗng thấy lạnh toát.   ——《 108 Chiêu Dễ Dàng Thu Phục Tiểu Bạch Kiểm》.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com