Chương 25
Tác giả: Diệp Sáp
Editor: Âu Dương Tình
Phong Hỏa Hỏa chằm chằm nhìn cuốn sách kia gần nửa ngày, nàng mới liếm môi nhìn Dương Tiểu Thảo: "Tiểu Thảo, dì làm vậy được sao, đưa cho cháu 30 chiêu, người ta thì lấy một lúc 108 chiêu, gấp 3 lần á, không bị ăn gắt gao sao. Hơn nữa, dì xác định《 108 chiêu dễ dàng thu phục tiểu bạch kiểm》 này là của cô cháu (a di)?"
Dương Tiểu Thảo lắc đầu: "Cháu cũng không nên buồn bực, nói thật, lúc dì thấy cuốn sách này chỉ nhìn vào cái tựa thôi, nhưng cháu nhìn kỹ xem trong nhà này trừ cô của cháu ra còn có tổng tài thứ hai nào không?"
Lời nói của Dương Tiểu Thảo làm cho Phong Hỏa Hỏa không cách nào phản bác. Qua một hồi lâu, nàng mới cảm thán: "Cuộc đời này là thế mà, cô của cháu sao lại biến thành như vậy?"
Dương Tiểu Thao nghe nàng nói như vậy liền vui vẻ, "Dì đã nói đẳng cấp của cháu vẫn còn kém, bây giờ cháu đang ở trong giai đoạn tốt chỉ mới cùng tổng tài tiếp xúc lờ mờ vậy mà đã vô cùng si mê và tôn thờ người ta. Các nàng thì sao, các nàng cũng là người nha, nếu nói là ma cao một thước đạo cao một trượng, chúng ta phải thần bí học tập thật tốt, các nàng thờ ơ a."
Phong Hỏa Hỏa nghe xong lập tức hí mắt: "Con đang ở trong giai đoạn tốt? Thế nào, dì đã chán chê cô của cháu? Còn nữa, tự dì si mê thì si mê đi, nhưng dù sao cũng đừng lôi kéo cháu, cháu là một người con gái tốt của thời đại, là nụ hoa tương lai của tổ quốc."
"Cháu mà là hoa thì dì sẽ là con ong chúa, đừng tưởng rằng cháu có một khuôn mặt lạnh lùng là có thể che dấu được nội tâm đen tối nha."
Phong Hỏa Hỏa nhìn Dương Tiểu Thảo bằng nửa con mắt: "Ai u uy, cháu đen tối còn so với dì còn hơn thế. Từ mọi mặt dì đã cua được cô của cháu, cháu muốn hát cho dì một ca khúc 《 Chinh Phục 》 ."
Dương Tiểu Thảo toàn bộ bất đắc dĩ , "Ánh mắt của cháu là ý gì, còn có thể nói chuyện phiếm tốt như vậy sao? Đây là thái độ nhờ người khác giúp đỡ của cháu sao?"
Phong Hỏa Hỏa bĩu môi, "Cháu không phải là nói không chứng cứ nha, dì nghĩ kỹ lại đi? Cháu cảm thấy cô của cháu là không có gì thay đổi, suy cho cùng rất thủy chung, ngoài việc nói về cô thì vẫn như trước là điên cuồng làm việc. Nhưng thật ra dì Tiểu Thảo à, dì vào nhà được vài năm đã thay đổi rất nhiều nha, lúc đầu thì ngu ngốc, nhưng bây giờ thì rất tinh ranh giống con khỉ."
Dương Tiểu Thảo trong lòng có phần xót xa, "Để dì nói cho cháu biết, những tổng tài bá đạo hay gì đó trong tay đều có ham muốn cực mạnh, nếu cô không học tập tốt một chút, không phải để cho cô của cháu ăn rồi, con khỉ cũng được nhưng phải chừa chút lông để sống cho qua mùa đông."
Ăn? Phong Hỏa Hỏa cười gian. Dương Tiểu Thảo nhìn nàng như vậy liền bật người nhíu mày, lấy tay chỉ vào mặt của nàng: "Cháu lại ở hoang tưởng!"
"Không có, không có, không có!" Phong Hỏa Hỏa vội vàng xua tay tỏ vẻ trong sạch.
Dương Tiểu Thảo lạnh lùng hừ một tiếng: "Khẳng định cháu đang hoang tưởng cô của cháu biến thành con đười ươi đem dì là con khỉ đè ở dưới người hắc hắc hắc!"
"Dì có thể đừng xấu xa như vậy hay không, hắc hắc hắc là ý gì? Dì còn kêu la cái gì vậy? Cô của cháu đi vắng dì vẫn còn lợi hại như vậy, dì sợ ai? Hỏi nửa ngày một câu đứng đắn cũng không nói. Mỗi ngày lấy sách cho cháu đọc, đọc sách mà có ích thì tìm dì làm gì?" Phong Hỏa Hỏa trả đũa.
Dương Tiểu Thảo trợn mắt há mồm nhìn nàng, "Hỏa Hỏa, dì đã nghe qua cầu rút ván, nhưng đây là lần đầu tiên gặp người như cháu cầu chưa qua liền đem ván vứt đi thật hiếm thấy."
Phong Hỏa Hỏa khiêu khích: "Dì biết là được, cháu cũng không phải là cô của cháu, cháu không quen dì, lát nữa dì ngoan ngoãn uống thuốc cho cháu. Qua cầu? Mắc cười, cháu là đội viên bơi lội nghiệp dư cấp tỉnh, cần cầu của dì sao? !"
"Cháu Cháu Cháu! ! !"
Hai người lớn nhỏ trợn mắt giằng co, tiếng động của khóa cửa vặn. Cửa còn chưa mở, âm thanh lo lắng của cô đã phát ra, "Hỏa hỏa, cô quên dặn cháu, thuốc của dì cô để ——"
Phong Hỏa Hỏa lập tức nhìn về phía Dương Tiểu Thảo, ánh mắt vừa rồi còn lửa giận vội vàng ánh mắt lập tức biến chuyển đổi thành van xin yếu đuối. Dương Tiểu Thảo nhìn nàng tà ác cười, sau đó nhìn soi mói Phong hỏa hỏa, nàng một tay bụm mặt, như là bị ai đó tát một cái, lập tức bay lên giường, nằm ở trên kêu rên, hai chân đạp loạn.
Phong Hỏa Hỏa: . . . . . .
Cháu đang làm gì vậy? !" Phong Uyển Nhu sợ ngây người. Nàng nhìn không chớp mắt nhìn Phong Hỏa Hỏa.
Phong Hỏa Hỏa liếm môi, lúng túng hướng về phía dì của mình cười cười: "Cô, có thể nghe cháu giải thích không?"
Dương Tiểu Thảo bắt đầu ở trên giường lăn lộn, "Đừng. . . . . . Uyển Nhu. . . . . . Hỏa Hỏa khi dễ (bắt nạt) em. . . . . . Ô ô. . . . . ."
Phong Uyển Nhu hít một hơi thật sâu, nàng nhìn Phong Hỏa Hỏa cầm lấy di động gạt qua: "Ừh, đúng, là tôi, bố trí phó tổng mở đầu cuộc họp cho buổi sáng hôm nay, trong nhà có việc gấp phải xử lý."
Phong Hỏa Hỏa: . . . . . .
Tắt di động, Phong Uyển Nhu nhìn thẳng Phong Hỏa Hỏa: "Hỏa hỏa, hôm nay cô dạy cho cháu một khóa tôn trọng người lớn."
Dương Tiểu Thảo đang rên rỉ chậm rãi bò dậy, nàng hít mũi đáng một cách đáng thương nhìn Phong Uyển Nhu: "Coi như, là em sai, Uyển Nhu, chỉ cần có chị, đau khổ hơn nữa em cũng chịu được."
Phong Hỏa Hỏa: . . . . . .
——————
Lông ngỗng trắng như tuyết, nỗi oan của mỹ nhân, trường hận ca. . . . . .
Tuyết lớn thổi nhẹ nhàng khắp bầu trời, toàn thân Phong Hỏa Hỏa mặc đồ rách rưới như ăn mày bị nhốt trong nhà giam. Dương Tiểu Thảo ngẩng đầu ưỡn ngực cưỡi một con ngựa trắng cùng nàng sóng vai đồng hành, "Thế nào, Hỏa Hỏa, bây giờ biết bổn đại gia lợi hại không?"
Phong Hỏa Hỏa nghiến răng nghiến lợi: "Ta đời này hận nhất chính là hành động giống hồ ly tinh!"
Dương Tiểu Thảo lạnh lùng cười: "Đã đến chết tới nơi mà còn cãi, người đâu, nhét sầu riêng vào miệng nàng cho ta!"
Phong Hỏa Hỏa: . . . . . .
"Hồ ly tinh?" Dương Tiểu Thảo cực kỳ khinh bỉ, "Chuyện thần thoại xưa sau lưng hồ ly tinh thường đều bị tiểu bạch kiểm câu dẫn, ta tốn sức làm thành, nhẫn nhục sống tạm bợ dưới thân cô ngươi gần mười năm mới viết ra bộ 《 tiểu bạch kiểm 36 chiêu 》 này, ngươi lại coi như giấy vệ sinh chùi đít, ngươi nói là ngươi không phải đáng chết?"
Phong Hỏa Hỏa lắc mái tóc dài, "Trời ơi, đất ơi, nếu ngươi cảm thấy được ta bị oan, hãy làm cho tuyết rơi xuống nhiều hơn nữa, rửa sạch oan ức cho ta!"
Vừa dứt lời, tuyết đang rơi đầy trời nháy mắt lại ngừng rơi.
"Hắc Hắc Hắc." Dương Tiểu Thảo siết dây cương ngửa mặt lên trời cười to.
Phong Uyển Nhu cưỡi một con ngựa màu đỏ thẫm đến. Trước tiên nàng ghì mặt Dương Tiểu Thảo hôn lên một cái, rồi lập tức nhìn Phong Hỏa Hỏa lắc lắc đầu.
Dương Tiểu Thảo liền nói lời gièm pha: "Hỏa Hỏa nói nếu bị oan tuyết sẽ tăng lớn, ai biết lại ngừng, Uyển Nhu, ngươi nói nên xử lý nàng như thế nào?"
Phong Uyển Nhu lạnh lùng nhìn Phong Hỏa Hỏa, âm thanh nhạt nói: "Giữ lại, đem làm bà đồng."
Dương Tiểu Thảo té ngựa, Phong Hỏa Hỏa thật bất ngờ.
******
Trong thư phòng, Phong Uyển Nhu ôm cánh tay nhìn ra ngoài cửa sổ. Phong Hỏa Hỏa trong lòng run sợ đứng ở phía sau nàng. "Cô à, cháu. . . . . ."
Phong Uyển Nhu vừa xoay mình nhìn bộ dáng thê thảm của Phong Hỏa Hỏa nở nụ cười. Phong Uyển Như đưa tay lên sờ tóc của nàng: "Tốt lắm, hai người các ngươi đều là tiểu bại hoại (người mất nết), đừng có nói nhau."
"Sao?" Phong Hỏa Hỏa kinh ngạc nhìn Phong Uyển Nhu.
Phong Uyển Nhu chau mày, có chút tinh nghịch nói: "Để cô đoán, khẳng định cháu lại vì Từ tổng đến tìm dì (Tiểu Thảo) bàn bạc cách đi chiêu. Sau đó lại bởi vì chuyện này hai người nói qua nói lại, rồi với cái miệng này của cháu, dì Tiểu Thảo của cháu khẳng định nói không lại với cháu, cho nên mới vu oan cho cháu, có phải không?" Phong Hỏa Hỏa nháy mắt, giờ khắc này, nàng thật sự có chút hiểu được Tiểu Thảo vì sao phải cố gắng hết sức giới thiệu cho nàng 36 Chiêu .
"Vậy còn cô. . . . . . Không đi làm sao?" Phong Hỏa Hỏa nghi hoặc hỏi.
Phong Uyển Nhu thản nhiên cười: "Thân thể dì của cháu như vậy, cô không yên tâm, nếu nói ở lại chăm sóc nàng. Nàng lại buồn bực rồi tự trách, vừa đúng theo chuyện hai người đẩy, nàng thỏa mãn không nói, còn không sẽ thấy khó xử."
". . . . . . Vì không muốn dì khó xử, cô liền hy sinh đứa cháu gái ruột của mình?" Phong Hỏa Hỏa hít mũi, cảm thấy được cuộc đời này có chút tàn nhẫn.
"Được rồi, cháu cũng đừng làm bộ." Phong Uyển Nhu hiểu rõ nhìn Phong Hỏa Hỏa mang theo chút bất đắc. Thật không biết mấy năm nay để cho nàng cùng Tiểu Thảo chung một chỗ là đúng hay sai.
"Cô có cái này cho cháu."
"Cái gì?" Phong Hỏa Hỏa nhìn Phong Uyển Nhu.
Phong Uyển Nhu đi đến cạnh tủ sách, từ trên cao nhất lấy ra một xấp tài liệu.
"Đây là cái gì?" Phong Hỏa Hỏa buồn bực nhìn Phong Uyển Nhu, cô của mình quen với tổ chức ngầm?
Phong Uyển Nhu ảm đạm cười: "Đây là tài liệu về Phượng Nghi."
"Sao?" Phong Hỏa Hỏa kinh ngạc nhìn Phong Uyển Nhu.
Phong Uyển Nhu gõ đầu nàng một cái: "Cháu sao cái gì? Thế hệ nhỏ của Phong gia bây giờ chỉ còn có mình cháu, chuyện người của cháu, cô phải quan tâm."
"Khụ. . . . . . cháu hiểu rồi, cũng đừng tỏ vẻ bí mật như vậy chứ, nếu cháu không biết sẽ nghĩ Từ tổng là gián điệp đó." Phong Hỏa Hỏa cười nhìn Phong Uyển Nhu.
Phong Uyển Nhu vẻ mặt nghiêm túc: "Cô đưa cho cháu cái này, là muốn cho cháu quý trọng nàng, không muốn một lần nữa bởi vì nội tâm vì một chút dao động nhỏ thì tính tình lại như trẻ con. Cuộc sống lớn lên của nàng không giống cháu."
"Cái gì?" Phong Hỏa Hỏa tiếp nhận sấp tại liệu trong tay Phong Uyển Nhu, nghe dì mình nói như vậy, lòng của nàng tràn đầy nghi hoặc.
"Tự mình xem đi, cô muốn đi nấu cơm cho dì Tiểu Thảo."
Để lại một câu như vậy, Phong Uyển Nhu xoay người rời đi. Phong Hỏa Hỏa sửng sốt một hồi, nàng biết cô mình nói như vậy khẳng định là Từ tổng có cái quá khứ gì khác với người thường, nhưng mà nhớ tới Từ tổng kia nàng thản nhiên cười.
Qua nửa ngày, Phong Hỏa Hỏa mới mở sấp tài liệu ra, nàng nhìn kỹ chữ ghi trước mặt, thời gian ở và dời đi, sắc mặt của nàng cũng thay đổi theo. Đến cuối cùng, nàng thở ra một hơi thật dài, đem sấp hồ sơ khép lại. Nàng ngửa đầu nhìn trần nhà ánh mắt có chút ướt át, tay chậm rãi nâng lên đặt ở ngực, Phong Hỏa Hỏa thì thào nói nhỏ: "Đây là đau lòng sao?" Giờ này khắc này, nàng thật sự rất muốn đem Từ tổng ôm vào trong ngực, hôn.
******
Yêu thích một người cụ thể nên biểu đạt như thế nào? Phong Hỏa Hỏa không biết, nàng chính là đem hết sức trong khả năng mình có thể nghĩ đế Từ tổng.
Dạ dày Từ tổng không tốt, lại không ăn điểm tâm. Phong Hỏa Hỏa mua sách dạy nấu ăn bắt đầu học làm điểm tâm, bị Phong mẹ mắng một trận con có bạn bè thì mẹ ruột không nhớ tới. Tay nghề trong bếp của nàng cũng tăng lên, nhất là món trứng muối thịt nạc làm rất ngon miệng, khắc sâu vào lòng của Từ tổng.
Từ tổng tăng ca, Hỏa Hỏa liền mở đèn cùng, có đôi khi không có việc, nàng ngồi đọc《 Tiểu Bạch Kiểm 36 Chiêu 》, dù thế nào, chỉ cần làm cho Từ tổng biết nàng ở bên cạnh cô là tốt rồi.
Cuộc sống ngày thương của Từ tổng rất đơn giản, không có gì hứng thú. Phong Hỏa Hỏa liền thay đổi biện pháp bằng cách rủ nàng đi ra ngoài đi dạo, tình cờ đi du lịch ngắn và vân vân. . . . . .
Sắc mặt Từ tổng không tốt, Phong Hỏa Hỏa liền nấu cho nàng cháo chử táo đỏ cẩu kỷ chúc, thay đổi dủ dạng rồi dụ dỗ nàng uống.
Trong nhà Từ tổng không có ai, Phong Hỏa Hỏa mỗi ngày đều nán lại một chút, cùng nàng tâm sự, không để nàng cảm thấy cô đơn.
Từng chi tiết một, không lãng mạn như trong tưởng tượng, lại làm cho lòng người ta rất ấm áp.
Những đồng nghiệp cũng phát hiện sự thay đổi của Từ tổng, nói tính cách của nàng rất dịu dàng, thần sắc tốt lắm, hình như không giống như trước kia lạnh lùng, nói chuyện có độ ấm, nhất định là tìm được một người giàu có có thể dựa vào giao phó cả đời. Lúc Phong Hỏa Hỏa nghe được liền ưỡn ngực, đúng vậy, chính là nàng Phong chân thành.
Cuộc sống trôi qua không nhanh không chậm. Phong Hỏa Hỏa quen đối xử tốt với Từ tổng. Từ tổng cũng thích làm bạn với nàng. Nhưng luôn có một người như là xương cá mắc kẹt ở trong cổ họng của Phong Hỏa Hỏa. Với trực giác hơn người thường, nàng cảm thấy có một ngày sẽ bùng nổ.
Quả nhiên, sáu ngày nghỉ, Phong Hỏa Hỏa đang cùng Từ tổng nghiên cứu về tiệc sinh nhật của mình thì, điện thoại của Từ tổng vang lên, nàng nhìn sắc mặt có chút khó chịu, Phong Hỏa Hỏa cẩn thận hỏi: "Có việc sao?"
Từ tổng miễn cưỡng cười, nàng lắc đầu, ấn nút từ chối, nhưng điện thoại không từ bỏ ý định lại vang lên. Từ tổng lại nhấn nút không nhận điện thoại. Đến cuối cùng có một tin nhắn gửi đến. Sắc mặt Từ tổng hoàn toàn thay đổi, nàng dặn Phong Hỏa Hỏa vài câu liền vội vàng chạy ra ngoài.
Phong Hỏa Hỏa trong lòng thấy khó chịu dựa vào tầm nhìn xa của mắt nàng. Phong Hỏa Hỏa đã nhìn đến tên trên tin nhắn kia viết chữ L, là Linda chăng? Sao Từ tổng không nói cho nàng biết?
Nếu Từ tổng muốn Phong Hỏa Hỏa chờ nàng. Cô sẽ kiên nhẫn chờ. Nghe lời không phải là thói quen của nàng. Mãi cho đến khi trời đã tối, Từ tổng mới kéo thân thể mệt mỏi trở về. Nàng nhìn Phong Hỏa Hỏa còn ở đó, thấy thật có lỗi nói: "Thật xin lỗi, Hỏa Hỏa, chờ lâu không? Chị đi nấu cơm cho em nha?"
"Được rồi, chị đừng nhúc nhích." Phong Hỏa Hỏa nhấn Từ tổng ngồi im trên sofa, "Chị xem sắc mặt của chị đi, chị đợi một chút, em làm món cháo chị thích ăn, ăn một chút rồi nghỉ ngơi, nha?" Từ tổng gật đầu, mệt mỏi dựa trên ghế sofa, hơi hơi nhắm hai mắt lại.
Khi Phong Hỏa Hỏa mang cháo mang tới, nàng thở dài nhìn bộ dáng đang ngủ của Từ tổng. Phong Hỏa Hỏa nhỏ giọng gọi nàng: "Từ tổng, Từ tổng." Từ tổng tỉnh ngủ, nàng nhìn Phong Hỏa Hỏa ảm đạm cười, nụ cười này, cười Phong Hỏa Hỏa có chút xót xa trong lòng.
Mắt thấy Từ tổng ngoan ngoãn ăn hết cháo, Phong Hỏa Hỏa mang chén đĩa về phía sau rồi lại bưng một chậu nước ấm trở vào. "Ngâm chân đi, thư giãn một chút." Nói xong, Phong Hỏa Hỏa khom lưng xuống muốn cởi vớ của Từ tổng ra, Từ tổng có chút khẩn trương, "Để chị tự làm."
"Đừng nhúc nhích." Phong Hỏa Hỏa đè lại chân của nàng, cau mày gắt gao. Từ tổng ngơ ngác nhìn nàng, không dám giãy dụa. Đem đôi chân trắng nhỏ ngâm vào trong nước, Phong Hỏa Hỏa nhẹ nhàng xoa nắn, nàng bên cạnh nước ấm chập chờn và nói: "Em biết chị nhất định là gặp chuyện, chị không muốn nói cho em, em không hỏi, chờ chị bằng lòng nói, sẽ nói cho em biết, không có áp lực, chị không nợ em cái gì, tất cả là em một mình tình nguyện." Phong Hỏa Hỏa từ đầu đến cuối không ngẩng đầu, nhưng nàng lại có thể cảm thấy thân mình Từ tổng thân khẽ run lên. Theo tiếng run đó nàng thấy mặt nước kia có một tia gợn sóng.
******
Ngày kế tiếp, hình như Từ tổng bề bộn nhiều việc, thời gian nàng và Phong Hỏa Hỏa gặp mặt càng ngày càng ít, thậm chí Hỏa Hỏa chỉ có thể nghe từ miệng của đồng nghiệp chút tin tức của nàng. Giờ ăn cơm giữa trưa, mọi người tập họp cùng nhau tán gẫu. Phong Hỏa Hỏa vẫn không có tinh thần, nhưng khi nghe đến hai chữ Từ tổng, cái lỗ tai mẫn cảm của nàng dựng thẳng lên.
"Nghe nói Từ tổng là LES đó, buổi tối gần đây có thể thấy một mỹ nữ máu lai trên xe thể thao đón nàng."
"Phải không? Thật đáng tiếc, ta vẫn nghĩ nàng và Hoa Thượng là một đôi."
"Ngươi rất cổ hủ, vì ngươi không được nhìn thấy mỹ nữ máu lai, khí chất kia, dựa trên xe thể thao, nếu ngoắc ngoác ngón tay ta cũng đi qua!" . . . . . .
Tôn tỷ gắp một miếng thịt đặt vào trong bát của Phong Hỏa Hỏa, Hỏa Hỏa ngẩng đầu nhìn nàng.
"Hỏa Hỏa."
"Dạ?" Phong Hỏa Hỏa muốn hướng về phía Tôn tỷ cười, nhưng sao cười cũng không được. Tôn tỷ cười cười với nàng: "Em đến công ty cũng được ba năm."
"Dạ." Phong Hỏa Hỏa gật đầu, Tôn tỷ nhìn nàng: "Chị từng gặp không ít người trẻ tuổi, nhưng vừa đơn thuần vừa đáng yêu như em thì không nhiều lắm."
"Cám ơn." Phong Hỏa Hỏa yếu ớt trả lời.
Âm thanh Tôn tỷ có chút nhẹ: "Có một số người, đã định trước không theo chúng ta đến hết con đường, gặp rồi cũng sẽ bị làm cho đau lòng, con người a, đều là ích kỷ, chỉ biết lo cho mình."
Phong Hỏa Hỏa kinh ngạc nhìn Tôn tỷ, trong mắt Tôn tỷ như hiểu rõ tất, "Ăn đi, lát nữa cơm sẽ nguột. Ăn xong ra phía sau công viên đi bộ, em nhìn màu sắc trên mặt em đi." Phong Hỏa Hỏa gật đầu, giọng nói có chút nghẹn, mấy ngày nay nàng cũng không hơn gì, nàng tuy rằng đã nói qua sẽ đợi Từ tổng, nhưng trong lòng lại dày vò muốn tra tấn nàng đến điên rồi, nàng thật sự muốn đi hỏi Từ tổng một chút, nàng rốt cuộc bị gì vậy? Linda là sao?
Cơm nước xong, Phong Hỏa Hỏa lại khoác một lớp quần áo hướng công viên đi, Tôn tỷ nói rất đúng, nàng trong lòng rối loạn, thân thể không thể suy sụp.
Nhưng ngoài dự đoán của nàng, vừa đến cửa công viên, nàng thấy được người trong lòng nhớ thương đến nỗi như tra tấn mình. Ánh mắt của nàng nhìn thẳng, không chớp mắt nhìn một màn trước mặt. Trên người Từ tổng mặc một áo khoác ngoài màu vàng nhạt, cổ áo màu trắng, vừa vặn với thân thể của nàng. Áo khoác ngoài màu đỏ, khí chất bạo bằng Linda đang đi theo nàng nói gì đó. Từ tổng thản nhiên cười, ngũ quan lộ vẻ yếu ớt, Linda lại còn đàng hoàng cười đến quyến rũ. Hai mỹ nữ cao gầy khí chất bức người, sóng vai đi cùng một chỗ. Hình ảnh kia một bức tranh xinh đẹp quả thực làm cho Phong Hỏa Hỏa tan nát một cõi lòng mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com