Chương 4
Tháng sáu phương Bắc và Hoa Nam phương Nam Trung Quốc đều nước sôi lửa bỏng như nhau. Hơi thở mùa đông, ngoại trừ ở trong tủ lạnh ra, không còn một tí hàng tồn kho nào. Cao ốc Hoắc Thị Tổng bộ và Hoắc thị Quốc đại liền nhau, tấm biển bốn mảnh, ban ngày cũng sáng đèn neon hai màu da cam và trắng bạc, hai mảnh ở mái nhà, hai mảnh ở ban công, xấu xí tầm thường ngang nhau, khiến người ta vừa nhìn đã chảy mồ hôi.
* Hoa Nam: lưu vực Châu Giang, bao gồm Quảng Đông, Quảng Tây, Trung Quốc.
* Tổng bộ: trụ sở chính, có xử lý nghiệp vụ quốc tế, còn Quốc Đại chỉ trong nội địa.
Uông Cố rất ghét ngày thứ hai, và mỗi một người làm công ăn lương đều ghét ngày thứ hai, nhưng cô đã tự biết thỏa mãn, nhớ đến năm đó muốn có ngày thứ hai để ghét cũng không có, quá tốt quá tốt. Nói chung thoát khỏi Bộ phận Kinh doanh Quốc tế, chẳng khác nào chia tay những năm tháng bi thảm, cho bạn một đống tiền nhưng không cho bạn thời gian để xài. Uông Cố đứng trước thang máy, bóp chặt nắm tay, ngoài sáng là để cổ động tinh thần cho mình, nhưng thật ra là để bóp dẹp ly cà phê trong tay, dự là ném nó và giấy gói bánh ngọt trong tay vào thùng rác thang máy.
Cố lên nào, Uông Cố, kiếm chút lương hưu về già, cố lên!
Khi Uông Cố ở trong lòng nói câu này, cũng không ý thức được mình còn cách bản chứng nhận về hưu màu đỏ năm mươi tuổi của nữ một đoạn đường dài phải đi, cô luôn để trong lòng tờ giấy nhẹ như phỗng lúc bản thân còn tham vọng hư vinh, một bút hạ xuống, khiến cô một bước sai lầm để ôm hận nghìn đời, quay đầu đã là hợp đồng mười năm đến tuổi trung niên.
Được rồi được rồi, tiền lương Hoắc Thị cũng không tệ lắm, điểm ấy cũng đáng giá an ủi.
Nghĩ đến những bạn học tốt nghiệp cùng cô, học xong thạc sĩ bác sĩ ra ngoài làm việc, tiền lương cũng không bằng một nửa cô, cô đây? Tiết kiệm học phí, lại kiếm được một đống tiền, mua nhà, mua xe, còn có khoảng vạn tờ gởi ngân hàng, thật sự rất tốt.
Công nguyên 2005, Uông Cố hai mươi tám tuổi, tiền chất thành đống.
- Nghe quầy lễ tân nói, ngày hôm nay Văn tiểu thư cũng đến.
- Hả? Tổng tài cũng đến hả?
- Thì đó!
Trong lúc chờ thang máy, mấy cô gái thư ký, líu ríu ồn ào bắt chước chim hỉ thước buổi sáng, giọng hưng phấn khiến Uông Cố dễ dàng nhớ đến trong máy tính ở nhà có vài thư chưa đọc, ác cảm trỗi dậy, cô nhịn không được lấy điện thoại ra, cắm tai nghe vào nghe điện tín.
* Chim hỉ thước: chim khách, người xưa cho rằng chim khách báo tin vui.
Hôm nay không phải Hội nghị Thường kỳ, chắc không có văn kiện gì quan trọng đâu...
Uông Cố vừa nghĩ như thế, không đến ba giây sau, một e-mail đầu đỏ ngang ngược xông vào tầm nhìn, Uông Cố sợ đến toát mồ hôi lạnh. Cửa thang máy mở, cô bị sóng người chen chúc đẩy mạnh vào bên trong, kẹp giữa khe hở xoay người cũng khó, tư thế không thể động.
- Chết... – Chết không con miếng manh giáp để cho chó ăn.
Người khác nghe thấy cô vừa rên một chữ chết vừa run lẩy bẩy, đều quay qua nhìn cô, cơ bản đều hiểu chữ chết của cô là chỉ hướng nào —— Tổng bộ hôm qua công bố thay đổi nhân sự trọng đại, tất cả những ai ngủ thẳng đến hai giờ trưa thì đều bỏ lỡ Hội nghị Lâm thời của Ban Giám đốc, về phần này thì sáng sớm sáu giờ đã phải bò dậy kiểm tra bưu kiện khổ BOSS, thế rồi mới buông tha cho quần chúng nhân dân, một cú điện thoại gọi tới, quần chúng nhân dân dụi dụi đôi mắt gấu mèo, ngậm bàn chải đánh răng ngồi về máy tính kết thúc việc chuyển dữ liệu chính thức vào USB, cho nên, ngày hôm qua so với ngày thường công việc còn bận rộn hơn, bây giờ Uông Cố hô chết, thật sự không ngạc nhiên.
Trong đám người có người nhận ra cúi đầu giương miệng về phía cô, nhiệt tình nhắc nhở: "Uông chủ quản, cô sắp tới."
* Chủ quản: người phụ trách, người giám sát.
Màn hình LCD của thang máy hiện lên lầu hai mươi hai, não Uông Cố phản ứng là cái máy nước nóng hậu duệ đời thứ mười tám hiện lên sáu mươi độ.
Bầy người xô xô đẩy đẩy ra khỏi cánh cửa, cô ngửa đầu hít một hơi, bẻ thẳng cổ áo tơ tằm của mình lên, đóng móc cài lại, nặn ra nụ cười chuyên nghiệp, vừa qua loa nói chuyện với đồng nghiệp, vừa dùng tay trái đeo túi xách vào khuỷu tay phải.
Triệu Lâm San chờ Uông Cố ở trước cửa phòng làm việc, rũ rũ đôi mắt gấu trúc, dáng cười xinh có thể lượm lấy được, tuy rằng không cần thiết, nhưng vẫn làm theo những lễ nghi công việc, dẫn phía trước Uông Cố: "Uông chủ quản, Văn tiểu thư thông báo, cô cứ đến thẳng phòng họp đi."
- Được, làm phiền cô. – Uông Cố nói lời vô ích, sờ tìm cái USB của cô.
Lại nói tiếp, Uông Cố không phải một đường thăng chức đến ngày hôm nay mà không sóng không gió, hơn phân nửa công lao thuộc về hơn mười tám loại USB trong túi cô. Có công văn, có tư liệu, một chữ cũng không sót, toàn bộ đều được cô phân loại, đồng bộ vào đống USB này, tư liệu giao nhận? Như ăn cháo, số liệu, khỏi lo; bản thảo diễn thuyết? Không thành vấn đề, cô có thể phân tích, dùng biểu đồ văn bản trong đó có thể nói đến tám tiếng đồng hồ; báo cáo quản lý? Không nói chơi, một câu nói có thể giải quyết công việc cô: Ổn định nguồn hàng, giảm nhẹ vốn, đặt phát triển lên hàng đầu.
Đúng rồi, chính là cái này.
Uông Cố mò lấy C200, cái USB ép bên đại diện bán hàng đưa cho, nở ra nụ cười thật lòng nhất trong ngày đầu tuần. Trong dự liệu, ở cửa phòng họp đã thấy bóng dáng màu đen dài nhỏ kia, cô lễ phép thăm hỏi rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, sau khi thấy đầu không thấy bóng lưng của Tổng tài, liền bước vào phòng họp.
* C200: USB 8G của Lenovo.
* Rồng thần thấy đầu không thấy đuôi: người xuất hiện và biến mất rất huyền ảo.
- Văn tiểu thư, Ngô tổng, thật sự xin lỗi, tôi đến muộn.
Quy mô khổng lồ của tài phiệt Hoắc Thị thực tế đều được người trước mắt được cô gọi là 'Văn tiểu thư' xử lý, Uông Cố tất nhiên sẽ đặt tên cô lên trên tên Ngô Khung. Cười thưa bẩm, cúi người nhìn về phía Văn tiểu thư, Uông Cố không khỏi cảm thấy năm tháng làm người ta già đi... Đương nhiên những lời này nói về mình, cô cũng không dám so sánh những cô gái bị ảnh hưởng bởi năm tháng với Văn tiểu thư ba mươi hai tuổi, tự tìm tự ti sao? Đó chính là cô gái dung mạo sau khi trưởng thành không thể thay đổi dù chỉ một chút trong truyền thuyết.
* Tài phiệt: thường chỉ trùm tài chính.
- Không muộn, là tôi đột ngột gửi tin nhắn quấy rầy công việc thường ngày của mọi người, Uông chủ quản mời ngồi.
Văn Cựu Nhan ngồi vào chỗ chủ tịch, giơ tay mời ngồi, mặc một chiếc váy dài đến đầu gối vải lanh màu xanh đậm, ngón áp út tay trái có đeo một chiếc nhẫn bạch kim đính ngọc bảo lục, thoạt nhìn lại càng không giống như là con người.
* Vải lanh: một loại vải được làm từ sợi của cây lanh (Linum usitatissimum). Việc sản xuất vải lanh mất nhiều công sức nhưng đây là loại vải rất có giá trị.
Uông Cố muốn ngồi về ghế quen của mình, lại phát hiện cái ghế hàng hiệu của mình bị di chuyển lên một vị trí, suy nghĩ "Văn tiểu thư tới, không phải tất cả phải ngồi lui xuống một chỗ sao?" Vấn đề này thì Triệu Lâm San đã thay cô giựt lại cái ghế, không còn cách nào, ngồi đi, quay về chỗ của mình thì cũng phải chịu đựng tám tiếng động hồ mà thôi.
Uông Cố giao hai chân, uống một hớp nước, lập tức ngồi ngay ngắn, một tay để trên bụng, một tay vịn trên ghế hội nghị, hai mắt hướng về Ngô Khung, nhưng thật ra đang nhìn Văn Cựu Nhan.
Hiếm khi nàng mặc tay ngắn đấy, xem ra trời nóng cả thần tiên cũng chịu không nổi.
Chiếc nhẫn hột lớn trên tay cô, thật xinh đẹp quá... Chẳng biết bản thân làm bao nhiêu năm mới kiếm ra nổi...
Kiểu dáng mới mùa hè của Giorgio Armani, coi như mình mua được, cũng không nhất định là màu xanh...
Uông Cố suy nghĩ một chút, tùy ý cho con mắt chạy lông nhông, tư thế thả lòng, hoàn toàn không để ý tới lời Ngô Khung nói, vốn là kế tiếp con hai vị Phó Tổng Giám đốc, bốn vị quản lý bộ phận lần lượt lên tiếng, hiện tại không biết thế nào lại xuôi một đường trượt lên đầu cô.
Uông chủ quản, Uông chủ quản ——
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng từ xa đến gần, như từ một thế giới lạ lẫm khác bay tới, Uông Cố đột ngột hoàn hồn, thấy ngoại trừ Văn Cựu Nhan, hầu như cả bàn mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt cổ quái.
Văn Cựu Nhan vẫn hăng hái cười nhìn Uông Cố, nâng cằm hỏi: "Uông chủ quản, nghe nói mấy ngày trước cô nghỉ bệnh, hiện tại đã khá hơn chút nào chưa?"
Uông Cố xin nghỉ bệnh là chuyện rất ư không bình thường, so với tổng cộng số ngày của những năm trước cũng phải gấp ba lần, nhưng Uông Cố không cho rằng tin tức này đủ chấn động kinh thiên đến người nhật lí vạn ky như Văn Cựu Nhan, huống hồ giữa một môi trường cạnh tranh khốc liệt thế này, nghỉ bệnh cũng không thể tao nhã nằm trên giường như Lâm em, thậm chí tiền thường cuối năm cũng có thể đi đứt, vì vậy cô lên tinh thần toàn bộ, ngồi thẳng người, cười tươi rói đáp: "Cám ơn Văn tiểu thư quan tâm, ngộ độc thức ăn mà thôi, tôi xin lỗi vì đã trì hoãn công việc. Thật sự không nên."
* Nhật lí vạn ky: một ngày phải xử lý hàng vạn sự kiện, chỉ sự bận rộn của các nhà chính trị cầm quyền.
- Uông chủ quản có biết bản thân mình đã thăng chức rồi hay không? – Lời Văn Cựu Nhan vừa nói ra, lập tức khiến mọi nơi nghị luận, tất nhiên không ngoài Uông Cố, trừ người vừa phát ngôn, ai cũng không hiểu được tin tức Uông Cố thăng chức.
Có vẻ như Văn Cựu Nhan rất hài lòng về hiệu ứng như vậy, đứng dậy cười, vỗ vỗ tay, chờ phòng họp yên tĩnh lại, nàng mới chậm rãi chống mép bàn nói: "Hội nghị ngày hôm qua, chỉ giới thiệu với mọi người Sư Diệp Thường tiểu thư vừa mới nhận chức gần đây, hiện tại chính thức công bố thuyên chuyển đến công việc cụ thể." Tay nàng rời khỏi mép chiếc bàn dài, một cô gái mặc trang phục nâu sọc trắng, bẻ lại cổ tay áo tây trang đứng lên: "Sư tiểu thư, tất cả mọi người đều gặp qua, bắt đầu từ ngày mai, cô ấy sẽ tiếp nhận chức vụ của Tổng Giám đốc Ngô Khung đây, Phó Giám đốc Thị trường Nghiệp vụ Quốc tế Uông Cố, và Phó Giám đốc Công nghiệp Cung ứng Nội địa Khương Hân, sẽ trực tiếp chịu trách nhiệm về phía cô ấy, nội bộ Hoắc Thị Quốc Đại điều động nhân sự, nội trong ba ngày mở rộng 25%, mời Sư tiểu thư thứ sáu tuần này, trở lại Tổng bộ trước."
Lời nói đang rơi đầy sàn, chỉnh đốn mười một điều, cửa phòng họp bị người ta nhẹ nhàng gõ vang, không cần nhiều lời, Tổng tài thúc giục.
Mỗi lần Văn tiểu thư mở cuộc họp, dù thế nào cũng không vượt quá hai tiếng, có lúc là đại nhân vật nào đó hối, có lúc là người bạn nhỏ nào đó hối, cho dù sao đi nữa thì hai tiếng đồng hồ tựa như đã trở thành cực hạn, hơn một phút cũng không được. May mắn Văn tiểu thư căn thời gian báo cáo và nói nhiệm vụ không lệch chút nào —— không muộn, không sớm, nhân tố quyết định đồng chí tốt là không nói lố giờ, mỗi khi như vậy, từ đáy lòng Uông Cố đều tán thưởng, nhưng ngày hôm nay cô thế nào cũng không tán ra thưởng vào nổi, chủ yếu là do bộ nhớ não quá nhỏ, chức năng xử lý mạnh mẽ ở trung ương lại không làm nên chuyện.
Đừng cứ vậy mà đi chứ!
Tôi đây còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, sao lại là Phó Tổng Giám đốc, còn "tiện" kiêm luôn Thị trường Nghiệp vụ Quốc tế á hả?!
Dù là nhảy lên hai cấp, lương cơ bản sẽ phồng lên gấp đôi, tiền thưởng sẽ tăng lên gấp ba, nhưng cô cũng phải thương lượng với tôi một chút chứ?! Ai lại muốn trở lại cái chức vụ tối mặt tối mũi đó hả!
Uông Cố thiếu chút nữa đưa tay ra trước mặt Văn Cựu Nhan, nháy mắt trong óc hiện lên một tên sát nhân ánh mắt hung ác, cô sợ đến mức phát run, cuối cùng cũng không dám làm như vậy.
Được rồi, được rồi, chuyện nô tài thì nô tài lui khỏi cung tự xử lý, không cần làm phiền thái tử phi đại nhân kính yêu có tiền có thế. Uông Cố méo miệng, nghe nói mặc dù Tổng tài là Nhị Thế Tổ cao quý, nhưng cũng một lần lăn lộn hắc đạo, đắc tối với Thái Tử Phi, hậu quả rất nghiêm trọng... Nhìn ánh mắt còn ghê gớm hơi dao của Tổng tài là biết.
* Nhị Thế Tổ là thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.
Khi Uông Cố tội nghiệp bản thân đến xoắn xuýt, Văn Cựu Nhan kéo cửa ra, tỉnh bơ lách người ra, Ngô Khung nói khách sáo vài câu trâu già cũng biết quý trọng cảnh xuân tươi đẹp, không đợi giơ roi mà phấn chấn cổ vũ chư vị đang ngồi đó, cũng lách người ra khỏi. Trong phòng họp, vốn trọng tâm ở phía đông, hiện tại chiến tuyến lại di chuyển về phía tây, một đống trai thanh gái lịch vì không ăn hoặc ăn ít điểm tâm mà bụng đói kêu vang, ăn ý muốn xoay đầu về phía Sư Diệp Thường, còn có chân chó đi phía sau cô định mời cô dời vị trí chỗ ngồi.
* Trâu già cũng biết quý trọng cảnh xuân tươi đẹp: trâu cũng biết quý trọng thời gian, không đợi ai giơ roi giận dữ với mình.
- Khương tiên sinh, không cần khách khí. – Sư Diệp Thường lắc đầu từ chối, chống khuỷu tay lên bàn, hai cánh tay dán vào mặt bàn hơi giương lên, cái cufflink lớn liền hiện ra trên bàn: "Chúng ta mau chóng nói xong chuyện thống nhất chức vị và điều động, bữa trưa xin các vị hãy nể mặt tôi, nếm thử thức ăn miền nam tôi đề cử."
* Cufflink: một món trang sức cài ở cổ tay áo, là món trang sức sang trọng, tôn vinh vẻ lịch lãm.
Nghe xong lời này, quần chúng đều buồn bực kêu thảm thiết.
Cô, cô, cô mời ăn là giả! Rõ ràng muốn cho dân chúng lao khổ chết đói!
Một xấp tư liệu dày cộm muốn đọc hết cũng phải một năm chăng? Một trăm người hợp lại cũng phải mất một ngày, thế nhưng các chủ quản không hề tranh luận, không vì đoạt lấy một chút phần nòng cốt mà tranh bể đầu, chẳng quan tâm công trạng của cấp dưới, cứ hài hòa như vậy, hài hòa như thế... Đó cũng không phải là nói mấy câu hay hơn mười câu liền có thể giải quyết thích đáng!
Uông Cố sờ sờ bao tử, may mà mình có dự kiến trước, sáng sớm ăn hơn một ổ Berlin, hiện nay trong bụng có bơ, một lát nữa tầng lớp Elite muốn thảo luận về vấn đề sở hữu cũng có một chút sức lực.
* Tầng lớp Elite: tạm dịch là tầng lớp tinh hoa, là những con người tài năng, năng nổ, sắc sảo, làm việc hết mình và đa phần họ tự gây dựng nên tài sản của mình.
——————————-
Mình sẽ sửa cho Lâm và Trúc nhi xưng hô dì - cháu :D
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com