Chương 41 - 45 (Chưa beta)
Chương 41
Ở bên cạnh bãi biển, hai người thuê một cây dù che nắng cùng với một miếng đệm lót ngồi, Lâm Sanh tự giác đem cây dù dựng lên, trải cái đệm ra, hài lòng nhìn kiệt tác của bản thân, quay qua khoe khoang với Mộ Lưu Yên, "Mộ yêu tinh, có muốn ta làm gì nữa không?" Có mỹ nữ ở bên, tất cả các sức lực trong cơ thể dường như đều cố gắng hết mức, huống chi mỹ nữ này còn là một yêu nghiệt.
"Đầu gỗ, mau thoa kem chống nắng cho người ta ——" Mộ Lưu Yên cười tủm tỉm đưa cho Lâm Sanh một lọ kem chống nắng, sau đó ngoan ngoãn nằm sấp xuống tấm đệm, ngoái đầu lại cười cười nhìn Lâm Sanh đang ngớ ra, dùng thanh âm mềm mại kêu, "Đầu gỗ ~~~", hai tay chống dưới hai má, dùng ánh mắt câu dẫn nhìn Lâm Đầu gỗ, trong lòng nổi nhạc nở hoa.
Lần này ta sẽ cho ngươi không thể chống đỡ!
Lâm Sanh ngây người một lát, tuy nhiên rất nhanh chóng liền khôi phục lại trạng thái bình thường, Lâm Đầu gỗ ngụy trang tâm lí vẫn là rất tốt.
Ngồi chồm hổm bên cạnh Mộ Lưu Yên, Lâm Sanh cảm thấy bản thân mình vô cùng gian ác, vì cái gì mà khi cầm kem chống nắng trên tay lại cảm thấy mình rất đáng khinh? Được rồi, xin nàng tha thứ cho ta tư tưởng không được trong sáng, gần đây ta bị đầu độc quá mạnh.
Tay đặt lên lưng Mộ Lưu Yên, trong nháy mắt Lâm Sanh cảm giác được cơ thể Mộ Lưu Yên kiềm chế không được run lên, sau đó còn ngâm khẽ ra tiếng, làm hại tay của Lâm Sanh cũng run theo.
Lâm Sanh tuy rằng bề ngoài bình tĩnh, thế nhưng lỗ tai nàng đã ửng đỏ, có thể nói Mộ yêu tinh thật sự là yêu tinh chuyển thế.
Tay trượt xuống theo lưng, nhiệt độ trong lòng bàn tay làm cho Lâm Sanh có chút hoảng hốt, có chút si mê.
Bởi vì lòng bàn tay có bôi kem chống nắng, giống như da thịt Mộ Lưu Yên chỉ cần sờ lên thì sẽ có ảo giác thật trơn mịn.
Trên lưng Mộ Lưu Yên không có một vết sẹo lồi nào, Lâm Sanh nhẹ nhàng xoa, cứ như là đã yêu cái cảm giác này.
Da thịt săn chắc, đường cong hoàn mỹ, không rời ra được cảm xúc này, Lâm Đầu gỗ xem như đã hiểu được vì sao nhiều người thích ôm eo bạn gái như vậy. Eo của Mộ yêu tinh, nếu được ôm tuyệt đối sẽ không bao giờ buông ra.
Ánh mắt Lâm Sanh nhìn xuống bộ phận phía dưới của Mộ yêu tinh, mắt đảo qua một vòng, sau đó liền trực tiếp lấy tay sờ đùi nàng, nhanh như chớp vuốt xuống.
Kỳ thực, ta thật sự muốn quá ...
Lâm Sanh lưu luyến nhìn thoáng qua nơi bí ấn kia, thật muốn ... sờ quá đi!
Ở trong lòng gào thét, trên mặt tiếp tục biểu tình nghiêm trang.
Lâm Sanh, không cần gấp, buổi tối, buổi tối nguyện vọng của ngươi sẽ thành.
Lâm Sanh đã hạ quyết tâm, mặc kệ kỹ thuật có tốt hay không, hai buổi tối ở lại Hải Nam, nhất định phải có một buổi tối đẩy ngã Mộ yêu tinh.
Nếu không, nàng thật sự sợ người nàng sẽ nổi cơn lửa lớn, sẽ tức chết.
Mộ tổng tài muốn tra tấn Lâm Sanh gấp đôi, xem như là trả thù mấy ngày hôm trước Lâm Đầu gỗ không chịu hiểu chuyện phong tình.
Lâm Sanh đúng là Đầu gỗ, vừa làm cho Mộ Lưu Yên yêu thích lại vừa làm cho Mộ Lưu Yên phiền não, nói về chuyện phong - tình ở trên, Mộ tổng tài cảm thấy một bụng thương tâm không dậy nổi.
Nhưng mà Mộ Lưu Yên chính là không biết, Lâm Sanh trước kia là do không hiểu biết, lúc sau đã được mở mang đầu óc, trong lòng đều tràn đầy thanh âm nở hoa.
"Đầu gỗ, đi dạo với ta một chút, ta muốn nắm tay ngươi." Mộ Lưu Yên nói không có một chút đỏ mặt, ánh mắt quyến rũ nhìn Lâm Sanh đến chảy nước, đầu tựa vào trên vai Lâm Sanh, cảm thấy được vô cùng an tâm.
Lâm Đầu gỗ chỉ hận giờ phút này hai nàng đang ở nơi công cộng, nếu ở trong khách sạn nàng sẽ lập tức lao đến đẩy ngã Mộ Lưu Yên.
Yêu tinh kia không hề lo lắng quan tâm đến những người đang ngắm nàng, đừng nói là nữ nhân Lâm Sanh này, ngay cả những ánh mắt của nam nhân đều đổ vào trên người nàng, làm cho Lâm Sanh muốn giết hết đám đàn ông đó rồi trở về.
Vợ của ta các ngươi cũng dám nhìn ư? Hãy coi trọng bạn gái của chính mình đi!
Hai người bước chậm chân trên cát, không để ý đến người xung quanh ánh mắt sửng sốt, chính là tay nắm tay, nắm thật chặt bàn tay của nhau, đều đem tâm tình đặt trên người đối phương.
Có thể tình yêu của các nàng không có oanh oanh liệt liệt, không có sóng to gió lớn, nhưng là bởi vì tình yêu bình bình đạm đạm như thế này hàn gắn trái tim Mộ Lưu Yên, làm cho nàng quên đi quá khứ. Có đôi khi, thiên trường địa cửu chỉ là một ly nước sôi mà thôi.
Gió biển thổi qua, đôi chân mềm mại bước trên cát, tay trong tay với người mình yêu, bênh cạnh là một đại dương màu xanh thẳm, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu rọi khắp nơi. Kỳ thật, hạnh phúc chỉ đơn giản là như vậy.
Lấy nước biển rửa sạch chân, Lâm Sanh nảy ra một trò đùa quái ác, kéo Mộ yêu tinh ra biển vài bước, thấy nàng không kịp phải ứng, liền một cước đá nước văng vào người nàng.
"A, Đầu gỗ!" Mộ Lưu Yên bị dòng nước lạnh lẽo có một chút ấm áp tạt lên mặt, nhịn không được lông mày dựng thẳng, lập tức cong người tạt lại ,đáp trả về phía Lâm Sanh.
Lâm Sanh bất ngờ không kịp đề phòng cười lạnh, tay phải đặt trên mặt yêu tinh, đắc ý nhìn Mộ Lưu Yên, thẳng tay đem nàng đẩy xuống nước.
Mộ Yêu tinh căn bản không nghĩ đến Lâm Sanh sẽ làm như vậy, cả người đều ngã xuống bãi nước cạn.
Nước biển rất cạn và bởi vì hai người còn đang ở phía trên, cho nên nước chỉ che lấp được một nửa thân thể Mộ yêu tinh.
Lâm Sanh quỳ ở phía trên chỗ nước cạn, Mộ yêu tinh giống như từ trong truyện cổ tích ra, đôi mắt vừa to vừa quyến rũ, chỉ cảm thấy cả người đều bị giam vào khoảng khắc đó.
"Mộ yêu tinh, chúng ta cứ như vậy cả đời, được không?" Lâm Sanh vuốt ve mái tóc ướt của Mộ Lưu Yên, không tự chủ được nói.
"Được." Ôm lấy cổ Lâm Sanh, Mộ Lưu Yên chiếm hữu đôi môi Lâm Sanh, hôn phớt một cái, rồi tiến tới hôn vào trán Lâm Sanh.
Đây là thuộc về nàng, những nụ hôn chân thành nhất.
Không có chuyện "dục", chỉ có tấm lòng thật sự.
Hai người ở trên bờ cát tiếp tục chơi một lúc cho đến khi Mộ Lưu Yên đã thấm mệt mới đi về.
Trên đường trở về, Lâm Sanh đột nhiên nảy ra một ý định, nàng quyết định làm một chuyện mà bình thường chỉ có thể thấy trên TV chứ không dám làm thật.
"Yêu tinh, để ta cõng ngươi —— "
Lâm Sanh ánh mắt ôn nhu nhìn Mộ Lưu Yên, trong mắt tràn đầy sự chân thật, kiên định.
Mộ Lưu Yên nhìn dòng người qua lại, lại nhìn đến cơ thể nhỏ bé của Lâm Sanh, nàng không có sợ bị người khác dòm ngó, chính là nàng lo Lâm Sanh có thể cõng nàng sao?
"Đầu gỗ, ta nghĩ nắm tay ngươi đi vẫn là tốt nhất." Tuy rằng nàng từng tưởng tượng rằng Lâm Sanh sẽ cõng nàng trên lưng, nhưng đến khi chính Lâm Sanh nói ra, nàng vẫn không muốn Lâm Sanh mệt mỏi.
"Ta thật sự muốn cõng ngươi!" Lâm Sanh đã hạ quyết tâm thì chắc chắn sẽ không từ bỏ, nếu Mộ yêu tinh không đáp ứng, ta đây liền không quay về!
Quay mắt nhìn Lâm Sanh một mực kiên trì, Mộ Lưu Yên chỉ có thể bất đắc dĩ đầu hàng.
Đầu gỗ này, đôi khi thông minh muốn chết, đôi khi lại ngu ngốc một cách đáng yêu, hiện tại thì cứ như vậy làm cho nàng cảm động.
Đầu gỗ, Đầu gỗ, rốt cuộc ngươi còn muốn ta phải yêu ngươi đến mức độ nào nữa a?
Nằm trên lưng Lâm Sanh, ôm lấy cổ của nàng, ngửi được hương vị của nàng, Mộ Lưu Yên đột nhiên cảm thấy được trước nay nàng chưa từng có loại thỏa mãn này.
Trước kia cho dù kí thành công những hợp đồng lớn, nàng cũng hiểu được đời người chính là như vậy.
Nhưng là hiện giờ, Mộ Lưu Yên hiểu được, Lâm Sanh là người không có ai có thể thay thế được.
Ở trong mắt người khác Mộ thị là tất cả, nhưng khi Lâm Sanh xuất hiện, những cái kia đều không quan trọng.
Lâm Sanh, chính là người tốt đẹp nhất thế giới.
Là vợ, người chỉ thuộc về nàng.
Mộ Lưu Yên cũng không biết loại cảm giác này là gì, nàng chỉ biết là có một loại xúc cảm tên là "áp lực".
Mà "áp lực" loại này, nàng nguyện ý đeo trên lưng cả đời.
Cái loại mềm mại sau lưng cổ vũ cho Lâm Đầu gỗ, ngay cả ép chặt như thế này mà đều mềm mại như vậy, nếu sờ lên thì sẽ như thế nào? Nắn lên nó? Cắn lên nó? Liếm lên nó?
Được rồi Lâm Sanh, ngươi như vậy đã muốn nghĩ đến chuyện không trong sáng!
Một khi đã như vậy, thôi thì cứ tiếp tục gian ác!
Trong đầu có rất nhiều ý tưởng, nhưng quan trọng nhất vẫn là đem nó ra thực hiện a.
Lâm Sanh phải cõng Mộ Lưu Yên, vẫn là nên bỏ bớt ý nghĩ trong đầu.
Nhưng Mộ tổng tài của chúng ta vẫn nghĩ Lâm Sanh là người tốt đẹp.
Cho nên yêu phải sói đội lốt cừu luôn luôn rất nguy hiểm.
A-men.
Chương 42
Mục đích của Mộ Lưu Yên chính là câu dẫn đem Lâm Sanh lên giường, mà ý nghĩ của Lâm Sanh chính là đêm nay phải nhất định đẩy ngã Mộ Lưu Yên, nên có thể tưởng tượng rằng đêm nay nhất định là một đêm nồng cháy.
Mộ yêu tinh đi tắm rửa, lúc nàng bước ra khỏi phòng tắm chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi, vì vậy càng trở nên quyết rũ.
Tuy nhiên rất may mắn vì lúc trước đã từng nhìn thấy Mộ yêu tinh hấp dẫn như thế này nhiều lần, cho nên Lâm Sanh đã có chút miễn dịch, vì thế nàng cũng cố gắng không để ý rồi bước vào phòng tắm. Trong lúc tắm rửa, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại những "bài học" mà nàng đã "học hỏi", nhất định phải dùng những hành động hoàn hảo nhất để gây ấn tượng với yêu tinh trong đêm đầu tiên này.
Mộ Lưu Yên thấy Lâm Sanh đi vào phòng tắm, đột nhiên thở một hơi, hình như là có dự cảm rằng đêm nay sẽ xảy ra những chuyện mà nàng luôn mong chờ, trong lòng thấp thỏm lo lắng, đây là một dạng tâm lý phức tạp, không thể nói rõ vì cái gì lại như vậy. Có lẽ bởi vì đây không phải là lần đầu tiên của nàng. Tuy rằng biết Lâm Sanh không ngại, nhưng trong lòng nàng luôn cảm thấy có lỗi đối với Lâm Đầu gỗ, đối với việc này, nàng cũng đành bất lực.
Có thể nói, Mộ Lưu Yên không có sai, nếu có trách, thì chỉ trách nàng không gặp Lâm Sanh đầu tiên mà thôi.
Gọi điện thoại kêu bữa tối, nàng thực không có tâm trạng đi đến nhà hàng, nên đành gọi người ta đem thức ăn đến.
Nằm ở trên giường xem TV, Mộ Lưu Yên rốt cục cũng cảm nhận được tâm trạng của Lâm Sanh.
Lần trước chính mình cố ý tắm rửa xong đi ra câu dẫn Lâm Đầu gỗ, có lẽ lúc ấy Lâm Sanh cũng giống như nàng bây giờ, tâm trạng thấp thỏm chờ mong nhỉ?
Hiện giờ, chính mình cũng giống nàng tâm trạng chờ Lâm Sanh "Xuất thủy Phù Dung". Tuy rằng ánh mắt Mộ Lưu Yên nhìn TV, nhưng trong lòng nghĩ cái gì thì thật không rõ ràng lắm, nàng chưa từng có loại cảm giác này, cho dù trước kia từng ở chung với Tần Mạt, nhưng cũng không có.
Tắm rửa xong đi ra, Lâm Sanh bất ngờ khi thấy Mộ yêu tinh im lặng nằm trên giường xem TV, "TV có chương trình gì hay lắm à?" Nhìn nội dung TV đang chiếu, khuôn mặt Lâm Sanh 囧 một chút.
"Cũng không tệ lắm." Mộ Lưu Yên ngay cả ánh mắt cũng không nháy nói.
"Thật vậy sao?" Lâm Sanh không chớp mắt nhìn Mộ yêu tinh cảm thấy rằng nàng giả vờ thật khá, vừa mới nãy còn quyến rũ câu dẫn mình, chớp mắt một cái liền biến thành Đường Tăng? "Ta thấy ngươi không cần cái đó đâu." Lâm Đầu gỗ nhìn thoáng qua ngực Mộ Lưu Yên, "Như thế này là được rồi."
Mộ Lưu Yên quay đầu nhìn ánh mắt trêu đùa ác độc của Lâm Sanh, sau đó lại nhìn TV thì mới hiểu được, nguyên do chính là nàng "hết sức tập trung" xem quảng cáo áo nâng ngực.
Mặc dù trong lòng Mộ yêu tinh xấu hổ muốn chết, nhưng bản chất của Mộ yêu tinh là không hề sợ hãi, "Chẳng lẽ ngươi không thích người ta lớn hơn một chút hay sao?" Nói xong còn ưỡn ngực. Đương nhiên làm cho hai bên ngực rung lên.
Lâm Sanh hiểu được về phương diện này nàng thật không thể so với Mộ Lưu Yên, việc làm giống như Mộ yêu tinh, nàng tuyệt đối sẽ không làm ra, cho nên nàng liền bị đánh bại.
Tuy nhiên phải thừa nhận rằng, nàng quả thật cũng thích lớn nha. Nhưng mà Mộ yêu tinh như thế này là được rồi, nếu lớn quá thì sẽ bị xệ mất.
Vừa lúc tiếng cửa phòng vang lên, Lâm Đầu gỗ vội vàng đi mở cửa, không nhìn ánh mắt Mộ yêu tinh.
Bồi bàn đưa thức ăn dọn lên bàn, trên bàn là hai phần cơm hải sản. Khi ăn xong chỉ cần để đấy, một lát nữa hắn sẽ đến dọn.
Mộ Lưu Yên tùy tiện xúc hai muỗng rồi ăn không vô, sức ăn của nàng cũng rất nhỏ, với cả đồ ăn này còn không ngon bằng thức ăn mà Lâm Sanh nấu, miệng của nàng nhường cho Lâm Đầu gỗ đút.
Lâm Sanh thật ra ăn rất ngon, vì không phải nàng nấu, cho nên rất tự nhiên thoải mái.
Một lát sau, bồi bàn đến dọn dẹp rồi rời đi.
Cả hai đi đáng răng rửa mặt, sau đó nằm ở trên giường xem TV.
Lần này phòng chỉ có mỗi một chiếc giường lớn, không biết các phòng khác thì sao, nhưng mà dù sao thì Lâm Sanh cùng Mộ Lưu Yên đều ngủ chung.
Hai người nằm một chỗ, Mộ yêu tinh dựa vào bả vai Lâm Sanh, trong lòng lại đang suy nghĩ phải làm như thế nào câu dẫn Lâm Sanh đây.
Lâm Sanh lại do dự, ta hiện tại có nên đẩy ngã nàng a? Biết vậy tại sao lúc nãy tắm rửa sớm làm gì cơ chứ, nếu không thì bây giờ không khí đã tốt hơn rồi. Tâm Lâm Đầu gỗ đang cực kì rối rắm, nghĩ tới nghĩ lui, nếu bây giờ không đẩy, tối nay nhất định ngủ không được.
Một chữ, đẩy!
Nghĩ là làm, Lâm Sanh không rối rắm cũng không do dự, bàn tay ôm Mộ yêu tinh bắt đầu chộn rộn.
Mộ Lưu Yên cảm nhận được tim Lâm Sanh đập rất nhanh, ngay cả hô hấp cũng không bình thường, sau đó, trên lưng có cảm giác dường như có bàn tay của người nào đó đang luồn vào y phục của nàng.
Trong lòng vui mừng, Đầu gỗ cuối cùng đã thông suốt.
Mộ Lưu Yên không phải là một tiểu nha đầu ngây thơ, thật ra thì da mặt nàng rất mỏng, nàng vô cùng vui mừng khi Đầu gỗ có thể đối với nàng làm những chuyện xấu.
Để cổ vũ thêm những việc làm hư hỏng của Lâm Sanh, Mộ yêu tinh hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, lưỡi liền liếm vành tai Lâm Sanh.
Đây không phải là ám thị nữa, đây là rõ ràng rồi a!
Lâm Sanh giống như là binh lính trên chiến trường, do dự không biết có nên tấn công tới trước hay là bỏ chạy, thì phía sau công chúa liền hô to ủng hộ, "Các dũng sĩ, tấn công ——" vì thế, Lâm Sanh thật sự tấn công.
Xoay người một cái đem Mộ Lưu Yên xuống dưới thân mình, nhìn Mộ Lưu Yên đang tươi cười, Lâm Sanh đột nhiên có loại cảm giác rối rắm đáng chết, nguyên do là nàng không thể kiềm chế được những ngón tay của mình.
Trong lòng có chút không cam lòng, nhưng giờ nàng liền gạt bỏ và tập trung chăm sóc.
Mộ yêu tinh nhớ thương ta, câu dẫn ta, đó là bởi vì nàng yêu ta.
"Mộ yêu tinh ——" Đôi mắt Lâm Sanh bắt đầu âu yếm nhìn nàng, máu trong cơ thể đều muốn sôi trào lên tới đỉnh đầu, cả người dường như đã sử dụng hết tất cả sức lực bình thường, "Ngươi là của ta!" Đúng vậy, ngươi là của ta, thân thể của ngươi là của ta, linh hồn của ngươi cũng là của ta!
Lâm Sanh cảm thấy được giờ phút này máu nàng sôi sục hẳn lên, nhiệt độ cơ thể chẳng những muốn thiêu đốt chính mình mà còn muốn kéo theo cả Mộ yêu tinh.
Ngươi là của ta.
Ngắn ngủn bốn chữ, không cần dài dòng.
Giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng, ấm áp, Lâm Sanh đã muốn cùng Mộ Lưu Yên ở bên cạnh cả đời.
Lâm Sanh không phải là người đa tình, có thể nói, nàng chính là một người lạnh lẽo.
Nếu không vì Mộ bảo bối khẳng định Mộ Lưu Yên chính là lão bả của nàng, thì nàng cũng sẽ không có quan tâm đến Mộ tổng tài này, cũng sẽ không có những chuyện sau này. Cho nên có thể nói, Lâm Sanh đã yêu, cả đời chỉ có một lần.
Đối với Lâm Sanh mà nói, lần đầu tiên tuyệt đối rất quan trọng.
Nếu như nàng là một kẻ sùng đạo thì Mộ Lưu Yên chính là trân bảo của nàng.
Cởi chiếc áo sơ mi ra, trước mặt Lâm Sanh chính là hai khối mềm mại mà nàng từng tha thiết mơ ước.
Nói thật, nàng đã nhớ thương hai khối này lâu rồi.
Ánh mắt Lâm Đầu gỗ lóe sáng như ngọc, đôi môi khô khốc liếm hai hạt đậu nhỏ trước ngực Mộ Lưu Yên. Đây thực sự là một loại xảm giác lạ lùng, giống như trở về lúc còn nhỏ, nàng đang nằm ở trong lòng mụ mụ, miệng mút say mê đậu đậu của nàng.
"Đầu gỗ ——" Trong mắt Mộ yêu tinh nổi lên nhè nhẹ tầng sương mù, thân thể của nàng ở dưới Lâm Sanh đang nổi lên từng trận khoái cảm.
Mặc dù chưa tiến vào việc chính, nhưng cơ thể nàng đã muốn bốc cháy.
Lâm Sanh thích nghe Mộ yêu tinh gọi nàng "Đầu gỗ", đối với nàng mà nói thì đây là một cái tên thân mật. Ở trên giường, nghe Mộ yêu tinh giống như khóc lại giống như hưng phấn gọi cái tên này, Lâm Sanh cho rằng đó là một vinh quang.
Tay phải vuốt ve đỉnh núi cao vút, tay trái vuốt ve thân thể Mộ yêu tinh, môi áp môi, mũi ngửi được mùi thơm từ cơ thể Mộ yêu tinh tỏa ra.
Môi Lâm Sanh nhanh chóng di chuyển xuống mảnh đất hình tam giác, bất quá giờ phút này, Mộ yêu tinh lại phản xạ theo tự nhiên khép chân lại.
Lâm Đầu gỗ ác độc nhíu nhíu mày, rồi hình như nhớ đến những hình ảnh trong những bộ phim mà nàng đã xem, miệng cắn cắn cái quần lót, sau đó rời miệng đi.
Lúc này Mộ yêu nghiệt đã sớm ra thủy.
Dùng miệng cởi quần lót mới là một kĩ năng sống, Lâm Sanh là lính mới nên vẫn không thuần thục, tuy nhiên nàng có kiên nhẫn.
Mộ Lưu Yên phía dưới thân đã hoàn toàn trống trải, Lâm Sanh đã muốn ngay lập tức tiến vào, khiêu khích ngậm nụ hoa của Mộ yêu tinh, rồi ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Giờ phút này, Mộ yêu tinh thật là xấu hổ và giận dữ muốn chết, hận không thể quên đi.
Đây là lần đầu sao? Đây là lần đầu sao? Đầu gỗ này thật sự là lần đầu sao? !!!
Không đợi nàng phản ứng, Lâm Sanh tiếp tục ngậm nụ hoa mút mút, tiếp tục khám phá cấm địa.
Không biết từ khi nào đầu gối Lâm Đầu gỗ đã chen vào giữa hai chân Mộ yêu tinh, ngăn cho nàng không khép đùi được.
Ngươi đã khép một lần, chẳng lẽ ta sẽ để cho ngươi có lần thứ hai sao?
Đầu lưỡi ấm nóng đảo qua đảo lại khám phá cánh hoa, sau đó tiếp tục liếm về phía nhụy hoa phía trong cùng, nơi ấy đã sớm ướt đẫm.
Tuy rằng ta không phải là lần đầu tiên của ngươi, nhưng là ở trước mặt nàng bây giờ, đóa hoa nở rộ như muốn ta ngắt lấy.
Hàng vạn hàng nghìn đóa hoa, ta nguyện chỉ yêu tha thiết đóa hoa của ngươi.
Cho nên ta chỉ quan tâm đến hiện tại. Hiện tại, ngươi vì một mình ta mà mở, như thế là đủ rồi.
Nơi đó ướt sũng nước miếng Lâm Sanh, cũng không biết ai làm ai ướt nữa?
"Ân ——" Mộ Lưu Yên vô thức ấn nhẹ đầu Lâm Sanh, thân thể không tự chủ được run lên, "Đầu gỗ —— Đầu gỗ ——" Khẽ rên gọi tên nàng, dường như đã muốn lạc phương hướng.
Lâm Sanh rút đầu lưỡi về, mang theo một ít dịch của nàng, trong miệng nàng đang thưởng thức hương vị của Mộ yêu tinh.
Vâng, hình như trong bộ phim cũng có hình ảnh này, thực ra không phải là có hương vị gì sao?
Lâm Sanh quyết định không nghĩ lung tung nữa, tuy rằng không có vị gì, nhưng cảm giác vẫn rất là tuyệt.
Về phần như thế nào mới tốt, nàng không cần người ngoài nào dạy bảo nữa.
Ngón tay trượt trên mật ngọt của đóa hoa rồi tìm đường chui vào, trong nháy mắt cứ như tay nàng bị đóa hoa kia hút vào.
Tay Mộ Lưu Yên ôm lấy cổ Lâm Sanh, sau đó đặt nàng ở lồng ngực của mình, miệng không nhịn được rên lên tên của Lâm Sanh, thân thể phía dưới khẽ run, tựa hồ nàng muốn thêm.
Lưỡi Lâm Sanh hôn lên ngực Mộ Lưu Yên, lấy răng cắn nhè nhẹ hạt đậu, tay nàng cũng không ngừng chuyển động, từ một ngón tay tăng lên hai ngón tay, càng nghe được tiếng rên của Mộ yêu tinh, tay của nàng càng di chuyển nhanh.
Mộ yêu tinh đã đạt tới khoái cảm cao nhất, đóa hoa ướt đẫm. Nàng thở hồng hộc, gác đầu hạnh phúc vào người Lâm Sanh.
Thân thể Mộ yêu tinh, vẻ đẹp của Mộ yêu tinh, ngực của Mộ yêu tinh, tiếng rên của Mộ yêu tinh, sức quyến rũ của Mộ yêu tinh, những điều này cứ như nam châm hút lấy Lâm Sanh, buộc nàng ở trên thân thể Mộ yêu tinh phải thăm dò thật tốt, tuyệt đối không thể nhả ra.
Thế nào là thiên đường, thế nào là địa ngục?
Đối với Lâm Sanh mà nói, thân thể của Mộ yêu tinh chính là thiên đường, đẹp đẽ đến mức không giống những người ở nhân gian.
Đối với Mộ Lưu Yên mà nói, không biết đối với Lâm Đầu gỗ bỗng thông minh như thế này thì là thiên đường hay địa ngục nữa, nhưng sự thật chính là nàng rất hạnh phúc.
Bất quá có thể khẳng định, Mộ tổng tài ngày mai sẽ vô lực đi thưởng thức phong cảnh Hải Nam.
Tay Lâm Sanh đã mỏi mệt, còn Mộ Lưu Yên, không chừng xương cốt toàn thân đều đã "đoạn".
Chương 43
Mộ Lưu Yên cùng Lâm Sanh đi Hải Nam hưởng thụ, đó vừa là một kí ức ngọt ngào vừa là một ký ức đau khổ, điều ngọt ngào chính là Lâm Đầu gỗ không Đầu gỗ, nàng đã nở hoa rồi, nhưng mà điều đau khổ là hoa này nở rất rực rỡ. Vì thế đây chính là bi kịch của Mộ yêu tinh.
Mộ Lưu Yên năm nay hai mươi sáu tuổi, Lâm Sanh năm nay mới chỉ hai mươi hai tuổi, hai người kém nhau bốn tuổi. Hơn nữa trước kia Lâm Sanh từng có thời gian tham gia đua xe, thể lực so với Mộ Lưu Yên luôn luôn tốt hơn nhiều, mà Mộ Lưu Yên lại là một tổng tài của một công ty lớn, công việc của nàng chỉ ngồi trên ghế và ra lệnh. Quan trọng hơn nữa, là Mộ yêu tinh nằm ở dưới, có thể tưởng tượng rằng nàng hẳn là rất mệt mỏi.
Lúc trước Lâm Sanh xem rất nhiều "tư liệu sống", kìm nén cũng đã lâu, huống chi đây lại là lần đầu, nàng mới chỉ thưởng thức được một chút hương vị, đương nhiên là còn muốn thưởng thức thêm vài lần nữa, mà Mộ Lưu Yên thì nằm dưới bị động, cho nên đương nhiên là cực kì hao tốn thể lực.
Mộ yêu tinh dù đau nhưng cũng sung sướng, Lâm Sanh thì dư thừa sức lực.
Hoàn hảo, chuyến đi ba ngày hai đêm lần này nếu kéo dài thêm vài ngày, Mộ Lưu Yên sợ rằng mình sẽ như vậy mà nằm liệt giường, Đầu gỗ này điên cuồng vùng lên như thế này thật khác dáng vẻ bình tĩnh thường ngày. Nhưng mà phải thừa nhận rằng, nàng cũng được hưởng thụ rất nhiều.
Hành trình đi Hải Nam lần này đã kết thúc hoàn hảo, kế tiếp là đến lượt những bộ phận khác của công ty đi.
Mộ tổng tài cùng Lâm Sanh lại vùi đầu vào công việc, nhưng mà thành thật thì hiện giờ cả hai người đều làm việc chung một phòng, cho nên cũng không có xa cách nhau là mấy.
Ít nhất là thời gian nghỉ trưa, Lâm Sanh không thể không tranh thủ chiếm lấy một chút tiện nghi.
Từng ngày trôi qua , hai người giống như keo sơn, nan xá khó phân, có thể nói đây là giai đoạn hai người yêu nhau cuồng nhiệt.
Ngày hôm nay đi làm, Lâm Sanh nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn từ một số lạ, vốn không định bắt máy, sau nghĩ lại vẫn là nên bắt, tránh phải bỏ lỡ mất việc gì.
"Nghe?"
"Lâm Sanh." Trong điện thoại phát ra thanh âm của một nữ nhân, mà nữ nhân này Lâm Sanh cũng biết, nghe được giọng nói ấy, sắc mặt của nàng liền biến đổi, nhìn thoáng qua Mộ Lưu Yên đang cúi đầu làm việc, sau đó nghiêng mình đi ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại đi đến phòng pha trà, "Tần Mạt".
Đúng vậy, nữ nhân này không ai khác, chính là Tần Mạt.
"Không thể tin được ngươi vẫn còn nhớ ta." Tần Mạt đang sắp xếp lại đồ dùng trên bàn làm việc, ánh mắt nhìn trên bàn không nhịn được cười nhẹ nhàng một cái, "Ngươi có biết là, ta sẽ không như vậy liền đem nàng giao cho ngươi. Vì vậy, ta đến đây!"
Lâm Sanh híp mắt, nhìn ra ngoài cửa những tòa nhà cao ốc xen kẽ lẫn nhau, quay mắt nhìn xuống dưới sàn kính, tựa hồ cứ như Tần Mạt đang đứng ở đối diện, "Thật vậy sao? Nhưng mà đáng tiếc thay, ta sẽ không bao giờ đem nàng giao cho ngươi."
"Ta biết, cho nên, ha ha, ngươi đang bối rối." Tần Mạt cầm trên này một xấp tài liệu, "S, từng được khen là một thiên tài đàn dương cầm ở Áo, đáng tiếc chỉ giống như sao băng xẹt qua phía chân trời, ngắn ngủn trong nháy mắt cho đến nay không rõ tung tích. Mà cha mẹ nàng cũng không tiết lộ hiện tại nàng đang ở nơi nào. Ta không thể không nói một câu, S, ngươi không biết chơi đàn dương cầm sao?"
Lâm Sanh nghe được ý tứ trong lời nói của Tần Mạt, trên mặt rét lạnh, "Ngươi điều tra ta?"
"Chỉ là ở Pháp lâu như vậy, có quen biết không ít người mà thôi, bọn họ rất là chuyên nghiệp." Tần Mạt ngả lưng vào ghế da, xoay người nhìn những đám mây trên bầu trời xanh qua lớp cửa kính, thản nhiên nói, "Ta nghĩ đối với tin tức này, truyền thông sẽ cảm thấy hứng thú nhỉ. Nhưng mà cũng phải nói rằng, S có tiếng tăm rất sớm, nhưng mà rơi xuống cũng thật nhanh, nhưng huyền thoại chính là huyền thoại, ta nghĩ sẽ có nhiều người rất vui khi biết được S hiện giờ đang ở đâu."
Kỳ thật lúc trước Mộ Lưu Yên có điều tra qua quá khứ của Lâm Sanh, nhưng bởi vì thời gian gấp gáp, hơn nữa sau khi điều tra Mộ yêu tinh cũng không có để ý gì, nên dễ dàng cho qua. Vì vậy về chuyện tình của Lâm Sanh khi còn ở nước ngoài, Mộ yêu tinh thật không biết gì.
Lâm Sanh hô hấp không kiểm soát được hơi thở nặng lên, nếu Tần Mạt giờ phút này đứng ở trước mặt nàng, nàng nhất định sẽ cho tên ấy ăn một đấm, "Tần Mạt, ngươi không biết là ngươi quá vô liêm sỉ sao?"
"Ta chỉ quan tâm đến kết quả, về phần quá trình, bất kể thủ đoạn nào đều không quan trọng." Tần Mạt khóe miệng bứt lên, "Lâm Sanh, ngươi vẫn là quá non."
"Tần Mạt, chẳng lẽ ngươi không biết, cây cỏ non thì lão ngưu mới yêu thích sao?" Lâm Sanh nhìn về phía văn phòng Mộ tổng tài, "Cỏ càng non càng ngon."
Tần Mạt cứng miệng một chút, sau đó cười cười, "Lâm Sanh, ngươi chỉ biết múa mép khua môi thôi sao? Như vậy thì sao ngươi có thể bảo hộ được nàng?"
Lâm Sanh cắn môi, bình ổn lại lửa giận trong lòng, mặt cười tâm không cười nói, "Tần Mạt, ngươi cứ thử xem. Dù sao ở trong mắt ta, không có cái gì có thể so sánh được với nàng. Ta thật muốn nhìn xem ngươi có thể giở chút thủ đoạn gì!"
"Như vậy thì xin mời ngươi chờ xem."
Điện thoại "ba" một tiếng cắt đứt, Lâm Sanh trên mặt đã sớm tối sầm.
Không nghĩ tới lần này nàng lại bị đánh bại.
Đang lúc nàng cùng Mộ yêu tinh an nhàn bồi dưỡng tình cảm thì Tần Mạt cũng đang trăm phương ngàn kế muốn chia rẽ các nàng.
Chết tiệt, ta sơ suất quá.
Cứ như vậy đã bị động.
Tần Mạt, không hổ danh là tình địch Lâm Sanh để ý nhất, cũng là kẻ mà Lâm Sanh thống hận nhất.
Chỉ cần nghĩ rằng Tần Mạt sẽ trở về, Lâm Sanh đã cảm thấy rằng mình sẽ cáu kỉnh vô cớ. Đặc biệt kẻ ấy còn gọi điện thoại tuyên chiến, đây chính là muốn Lâm Sanh tâm không tĩnh, muốn Lâm Sanh nghĩ đến chuyện này, ăn không ngon, ngủ cũng không yên, phản ứng bất thường, để thuận tiện mở đường cho những kế sách sau này. Muốn giết tâm a!
Tần Mạt chơi kiểu này có thể nói là đẹp, nàng đã liệu định rằng Lâm Sanh sẽ không đem chuyện này nói cho Mộ Lưu Yên biết.
Nói tới lúc trước mình và Mộ yêu tinh yêu nhau, Mộ yêu tinh có thể tin hay không tin? Chính là nàng sẽ tin, nhiều năm ở chung như vậy, nàng sẽ không cho là mình trở về là vì chia rẽ các nàng, mà ngược lại sẽ cảm thấy được Lâm Sanh chuyện bé xé ra to, tâm hẹp hòi, không độ lượng. Bởi vì đối với tính cách của Mộ Lưu Yên, Tần Mạt rất hiểu, tuy rằng hiện tại thay đổi hơi nhiều, nhưng là cũng có vài điều cơ bản mà nàng không thay đổi.
Sự thật chứng minh, Lâm Sanh quả thật sẽ không nói.
Tần Mạt nghĩ đến chuyện gì, Lâm Sanh cũng hiểu được vài phần, huống hồ nếu đem chuyện này nói cho Mộ yêu tinh, trái lại sẽ tỏ ra mình là người không có năng lực.
Nếu nàng tin thì thôi, nếu nàng không tin thì ngược lại chính tay ta đã đem hai người đó đến gần nhau hơn, mất nhiều hơn được.
Vì thế, chuyện này Lâm Sanh chỉ có thể giấu ở trong lòng, nuốt ở trong bụng.
Mộ Lưu Yên đối với Lâm Sanh vẫn là rất để ý nàng có phản ứng bất thường, tại sao cuộc điện thoại kia nàng không ở trước mặt mình tiếp chuyện, mà lại chạy đi ra ngoài, đây là vì cái gì? Hơn nữa, nàng vừa mới nghe thấy rõ ràng tiếng nữ nhân trong cái điện thoại.
Càng là người của nàng, nàng sẽ càng để ý hành vi của người đó.
Huống chi Mộ Lưu Yên đâu phải là cô gái mười bảy mười tám tuổi, bởi vì ta yêu ngươi nên ta mới tin tưởng ngươi, không hề giữ lại ý nghĩ nghi ngờ ngươi. Cũng chính vì sự tin tưởng của nàng, nên mới có thể bị Tần Mạt quăng cho một câu xin lỗi, làm nàng đau khổ đến nay.
Ăn một lần dài một trí, cho nên dù hiện tại lại yêu thêm lần nữa, nàng cũng sẽ không trăm phần trăm tin tưởng.
Nàng chỉ tin tưởng hai mắt của mình.
Có đôi khi ngay cả mình cũng không tin, thì lấy cớ gì lại phải đi tin tưởng người khác?
"Đầu gỗ, ngươi làm sao vậy?" Gõ vài cái lên cửa cũng không nghe thấy Lâm Sanh trả lời, Mộ Lưu Yên nhịn không được mở cửa nhìn thấy Lâm Sanh đang xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
"A? Cái gì?" Lâm Sanh bị thanh âm của Mộ Lưu Yên làm bừng tỉnh, "Ngươi sao lại vào đây?"
"Ta gõ cửa, nhưng ngươi không có nghe thấy." Mộ yêu tinh cười cười, sau đó đến cạnh Lâm Sanh, "Sao vậy, là điện thoại của ai mà làm cho ngươi không vui?"
Lâm Sanh theo bản năng không nhìn vào mắt Mộ Lưu Yên nói, "Không phải, là ngoại công, hắn cùng ta nói một chút về việc của Sarah."
Mộ Lưu Yên trong lòng như bị đấm một chút, rõ ràng là giọng của nữ nhân, lại còn nói là ngoại công, "Vậy sao? Đối với người lớn tuổi không nên khó chịu là tốt." Đi đến máy pha cà phê, đột nhiên muốn tự tay pha một cốc cà phê, hương vị ra sao cũng mặc kệ.
Lâm Sanh chính là không biết, bởi vì hành vi giấu diếm của nàng, giữa hai người trong lúc đó lần đầu tiên đã có một cái khoảng cách.
Hơn nữa, hành vi của Tần Mạt chính là báo trước khi chôn sâu.
Có lẽ đây chính là dụng ý của Tần Mạt, cho dù nói hay không nói, đều là sai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com