Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 5: BẢN NHẠC KHÔNG LỜI, LẶP LẠI ĐÚNG GIỜ

Một người hỏi:
"Đây có phải là hẹn hò không?"
Người kia đáp:
"Có khi chỉ là... tim mình nhớ nhau cùng một giờ."

-------------------------------

Một tuần sau.
Tin nhắn vẫn thưa thớt, như những nốt lặng giữa một bản nhạc chưa viết xong.
Nhưng mỗi lần xuất hiện—là đúng lúc.
Vừa đủ để không lãng quên, vừa đủ để tim kịp rung lên một nhịp.

Chúng tôi chưa từng hẹn sẽ gặp lại.
Chỉ là... vào những buổi chiều xám khói, tôi lại thấy mình bước đến đúng quán cũ.
Và cô—cũng ở đó.
Như một giai điệu không ai mời mà vẫn vang lên, đúng khoảnh khắc.

"Bạn lại đến trước tôi à?"
"Hay bạn cố tình đến trễ... để tôi phải đợi?"

Những câu hỏi thản nhiên như gió lướt mặt nước, chẳng phân rõ đùa hay thật.
Chúng tôi vẫn gọi nhau là "bạn" — giữ lại một khoảng cách mơ hồ,
như cách bản nhạc giữ quãng lặng trước đoạn cao trào.

Cô gọi cà phê.
Tôi gọi matcha latte.
Cô ngồi sát cửa sổ, nơi ánh sáng cuối ngày rơi nhẹ lên gò má.
Tôi chọn chỗ đối diện, hơi chếch.
Vừa đủ để thấy nhau,
vừa đủ để không ngã vào ánh nhìn nhau quá sớm.

Cô kể, ngày bé từng học piano nhưng bỏ dở ở bài số chín—vì không đủ kiên nhẫn.
Tôi kể, có lần viết nhạc vì thất tình, rồi bị chính bản nhạc ấy cứu khỏi nỗi buồn.

Cô cười, như một đoạn bè ngân nhẹ:

"Có vẻ như bạn cần một người để viết bản nhạc mới."

Tôi nhún vai, môi cong nửa nốt:

"Có vẻ như bạn vừa... ứng tuyển."

Một khoảnh khắc.
Tôi đưa tay, đặt cốc cà phê trước mặt cô.
Tay chạm tay—chỉ thoáng thôi.
Nhưng không ai rút về.
Không lời nào thốt ra.
Chỉ có tiếng mưa bắt đầu lăn đều ngoài cửa kính,
như thể trời cũng nhớ khoảnh khắc đầu tiên.

Trước khi rời đi, cô đứng dậy trước.
Cầm túi. Quay sang.
Ánh mắt nhẹ như lông mi chạm gió.
Giọng chậm rãi, hơi trêu, nhưng có gì đó lấp lánh hơn cả nụ cười:

"Bạn có nghĩ... nếu một người cứ lặp lại cùng một nơi, cùng một giờ... thì đó có phải là hẹn hò không?"

Tôi chống cằm, trêu lại:

"Chưa chắc.
Có khi chỉ là... một thói quen được sinh ra từ việc vô tình muốn gặp một người nào đó."

Cô bật cười, như tiếng ly khẽ chạm bàn:

"Ừ. Vậy thì đừng gọi đây là hẹn hò...
Nhưng nếu bạn lại ngồi xuống đàn lần nữa...
Có thể tôi sẽ lại ngồi đó."

--- ooo ---

#BringThisNoteTouchYourHeart #Truyenngan #BachHop #LGBTQ

#JindrasHollowNote #JerryChan #IFoundYouInSilence

#SoulTribeCalling #WhispersFromTheHollow #HealingSoul

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com