Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28

Chương 28: Đợi em tan làm

"Khương Tuyết, cậu tạo nghiệp!"

Năm phút trước trong đêm khuya, Hàn Hoa lại lại lại lại một lần nữa bị Khương Tuyết gọi điện thoại làm phiền, đang muốn nổi giận, Khương Tuyết ngăn lại trước một bước.

"Chờ một chút! Mình thật sự có chuyện gấp muốn nói với cậu! Rất khẩn cấp! Không gấp cậu đánh mình!"

"...Nói." Hàn Hoa xoa xoa huyệt Thái dương, nhìn sang một giờ sáng: "Nói tóm tắt!"

"Được." Khương Tuyết hít thở sâu một hơi, "Mình và Trần Song hôn môi rồi."

Bên kia truyền đến tiếng ngã.

Khương Tuyết vội vàng gấp gáp bổ sung: "Là nụ hôn đầu của chị ấy. Được rồi, mình nói xong rồi."

Đầu bên kia nhất thời không có tiếng, Khương Tuyết còn tưởng bị tắt máy rồi, cầm lên nhìn một cái, nhìn thấy wechat đầu mèo của Hàn Hoa vẫn đang hiện nói chuyện.

"Alo...? Hoa Hoa?"

"Khương Tuyết!" Bên kia đột nhiên gào cô một tiếng, Khương Tuyết bị dọa sợ giật mình.

Khương Tuyết vùi đầu vào trong chăn, ấp úng: "Sao rồi... rất gấp đó... mình đã nói là nếu không gấp thì cậu đánh mình...."

"Bây giờ mình muốn đánh cậu!" Hàn Hoa thở thật dài, lại nói một lần: "Cậu tạo nghiệp mà..."

"Mình không nghĩ đến mà, mình không biết...." Khương Tuyết gấp đến độ lăn lộn trên giường, "Phải làm sao đây? Chắc chắn trước khi đi ngủ mình vẫn sẽ nghĩ đến chuyện này! Ngày mai cũng nghĩ! Lúc diễn cũng vậy! Trước khi nhắm mắt cũng thế!"

"Cậu nói xem mình xin lỗi chị ấy được không? Chị ấy có tha thứ cho mình không? Nhưng chỉ là hôn với con gái thôi mà, chắc là không sao chứ? Nói không chừng người ta không thèm để ý đâu? Đúng không đúng không?"

"Hoa Hoa, cậu nói đi. Cậu nói chuyện đi!"

Nghe thấy Khương Tuyết đúng là gấp thật, Hàn Hoa mới bất đắc dĩ lên tiếng trấn an cô: "Trước tiên cậu tỉnh táo một chút... Cậu hôn cũng hôn rồi, còn thế nào được."

"Vậy sau này mình phải làm sao? Giả chết?" Khương Tuyết điên rồi.

"Chết đi." Hàn Hoa suy nghĩ một chút: "Haiz? Vậy cậu biết chị ấy là nụ hôn đầu xong, có nói gì không?"

Khương Tuyết suy nghĩ một chút, cô chỉ nhớ rõ mình lúc đó ngón cái mình cắm chặt xuống sàn, hận không thể móc ra ba phòng ngủ một phòng khác.

"Mình nói "à"."

"..." Hàn Hoa chẹp chẹp miệng: "Tìm một cái mộ đi, mình khắc cho cậu cái bia."

Khương Tuyết yếu ớt hỏi: "Thì không có cách nào... sửa chữa sao?"

"Không phải mình nói rồi sao, cách fan xa một chút..." Hàn Hoa hình như trở mình, giọng nghe nặng hơn: "Trước kia cậu rất có giới hạn với người khác mà, rất có chừng mực. Lần này rốt cuộc là cậu làm sao thế..."

"Mình..." Khương Tuyết hơi chột dạ: "Mình cảm thấy cũng không hoàn toàn xem chị ấy là fan. Bọn mình sống cùng mấy ngày như vậy, cảm thấy chị ấy rất tốt, ít nhất, bọn mình chắc là bạn tốt..."

"Miệng của bạn mà cậu cũng hôn?"

"Bạn thẳng nữ!"

Hàn Hoa nhanh miệng: "Vậy thì không chắc."

Khương Tuyết ngớ ra, hậu tri hậu giác hoài nghi nói: "Hàn Hoa, có phải mình từng hôn cậu không?"

"..."

"Đúng hay không?" Khương Tuyết thấy bên kia trầm mặc một lúc, càng thêm chắc chắn.

"Không có." Hàn Hoa giọng nhỏ đi một chút: "Cậu uống nhiều, muốn hôn, nhưng chỉ hôn lên mặt."

"Tạo nghiệt mà..." Khương Tuyết dúi đầu vào trong gối, "Làm sao đây? Hoa Hoa, nếu không mình chịu trách nhiệm với cậu trước?"

"Cút." Lần này Hàn Hoa rất gọn gàng sạch sẽ.

Khương Tuyết cuối cùng cũng cam chịu, dù sao nghĩ cũng không ra, không bằng đi ngủ trước.

"Quên đi, mình đi ngủ trước. Chuyện tối nay, trước cậu đừng nói cho Thẩm Thấm Duyệt, mình sợ cậu ấy cũng mắng mình."

"Không nói cho ai?" Một giọng nữ trầm trầm cười lên, giọng từ bên Hàn Hoa truyền ra.

"... Đù má, lần sau lúc hai người ngủ chung, Hàn Hoa cậu có thể nói trước một tiếng với mình không!" Khương Tuyết bị sự thiếu chút nữa nhảy cẫng từ trong chăn, một tiếng quốc túy tuôn ra, vỏ bọc thần tượng rơi đầy đất.

Thẩm Thấm Duyệt không để ý tới cô, chỉ là thong thả nói: "Khương Tuyết, có phải cậu nên nói rõ với mình, chuyện lần trước cậu uống say, hôn ai không?"

Khương Tuyết nhanh chống trượt quỳ: "Chị Duyệt, Duyệt tổng, nữ vương Duyệt, mình buồn ngủ, mình đi ngủ trước nha. Thời gian hai người quý báu, từ từ vuốt ve, đừng lãng phí trên người mình! Ngủ ngon bai bai!"

Cúp điện thoại, lòng Khương Tuyết vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực.

Không quá hai giây, wechat nhắc nhở lại sáng lên. Vốn tưởng là Thẩm Thấm Duyệt ngàn dặm truy cứu trách nhiệm, kết quả mở ra nhìn thấy là Hàn Hoa gửi đến.

"Cậu và fan này, đúng là không giống nhau."

Nói không giống chỗ nào. Nơi nào cũng không giống.

Khương Tuyết úp điện thoại lên ngực, phần lớn ánh sáng màn ảnh bị che lại, trong phòng chỉ còn lại bóng tối và tiếng tim đập thình thịch của cô.

Không thể nào.

Đi ngủ.

Có lẽ ngày mai sẽ tốt lên, Khương Tuyết nhắm hai mắt lại.

Hôm sau Khương Tuyết bị ánh mặt trời thành phố Hồng chiếu cho tỉnh ngủ, trước khi ngủ cô quên kéo rèm cửa sổ che nắng, ánh sáng chói mắt chiếu thẳng mặt cô.

Mèo vô cùng mất hứng, nhưng lại lười xuống giường, không thể làm gì khác hơn là mơ màng rụt đầu vào trong chăn, đợi vài phút, đồng hồ báo thức cũng vang lên.

Rõ ràng tối hôm qua cũng không tính là say rượu, cũng không rơi lệ, nhưng hôm nay Khương Tuyết rời giường mắt lại sưng bất ngờ, sưng giống như ba ngày ba đêm không ngủ vậy.

Lúc Trần Song ấn vang chuông cửa của Khương Tuyết, đúng lúc Khương Tuyết đang ngồi trước bàn trang điểm chuẩn bị trang điểm.

Mở cửa, Trần Song đã nhìn thấy Khương Tuyết vừa mới ghim tóc mái lên, tóc mái trước trán cũng bị cột thành một nhúm hướng lên, mặc áo ngủ trên người, mặt vốn hướng lên trời chớp mắt với nàng.

"Mắt em sao thế?" Trần Song sợ hết hồn.

Theo bản năng giơ tay lên, dùng lòng bàn tay lạnh buốt sờ mí mắt Khương Tuyết một cái. Sau khi sờ nàng giống như mới phản ứng kịp, vội vàng rụt tay về, cẩn thận hỏi: "Tối hôm qua em, ngủ không ngon à?"

"Không biết nữa, em cảm thấy ngủ rất ngon." Khương Tuyết ngoài mặt vô cùng lãnh nhạt, "Có lẽ bị vành mắt đen của đạo diễn Trì lây?"

Khương Tuyết gỡ nhúm tóc xuống, vuốt vuốt, chắc chắn hình tượng mình dù là mặt mộc cũng dễ nhìn rồi mới ngẩng đầu.

"Cho nên, làm sao thế?"

Trần Song sửng sốt một chút: "A?"

Khương Tuyết nhìn nàng: "Sáng sớm tiểu Trần tổng tới tìm tôi, không phải là có chuyện sao?"

"Ây." Trần Song đứng ở cửa, cố gắng suy nghĩ một chút, mới có hơi không xác định hỏi Khương Tuyết: "Đợi em cùng đi làm, có tính là có chuyện gì không...?"

Khương Tuyết rõ ràng cũng sửng sốt rồi, giống như sau khi trải qua tối qua, cô cũng ngầm thừa nhận rằng Trần Song sẽ giữ khoảng cách với mình, hoặc là thậm chí "thoát fan".

Chỉ xem nó là hành động say rượu đi, Khương Tuyết tính toán như vậy.

Nhưng cô không nghĩ đến là, người đi trước một bước phá vỡ lúng túng là Trần Song.

Giọng rất tự nhiên, mượn cớ rất tự nhiên, rất Trần Song.

Khương Tuyết tránh người, để Trần Song vào trong nhà.

"Vào đi. Ừ... chắc là em sẽ trang điểm trước." Ngón tay Khương Tuyết chỉ vào mí mắt sưng tấy của mình cho Trần Song xem, "Chị chờ một lát."

"Ừm." Trần Song gật đầu một cái, tự mình tìm một cái ghế trống trong phòng ngồi xuống, yên tĩnh cúi đầu chơi điện thoại.

Lúc Trần Song ngồi nói, cả người giống như trầm xuống.

Thói quen của nàng và màu đậm quần áo, càng tôn lên màu da trắng của nàng. Phần lớn thời gian, trừ lúc cần thiết, thật ra nàng càng thích mặt quần áo hơi rộng thùng thình một chút, giống như áo len hôm nay, dưới là quần jean, cả người nhìn giống như sinh viên mới tốt nghiệp.

Khương Tuyết nhìn một lúc, phát hiện mình có hơi xuất thần, mới lật đật dời sự chú ý lên người mình trong gương.

Trong gương, cô bất ngờ phát hiện trên mặt mình lại tràn ra màu hồng nho nhỏ.

Gặp quỷ rồi.

Khương Tuyết hôm nay không quay phim, cho nên quá trình trang điểm không nhiều. Bản thân cô vốn đã ổn rồi, chỉ dùng một lớp kem nền, che xung quanh mắt một chút, lập tức cùng Trần Song đi xuống lầu.

Lúc đi tới phòng tập luyện lầu hai, các cô nhìn thấy Trì Trì và Thôi Liễu đã đến rồi, nhưng lại không có những người khác.

"Hôm qua chụp tạo hình xong rồi, bên hoạt động muốn hai người phối hợp hâm nóng trước bằng livestream ký tên, sau đó weibo chính phủ của chúng ta sẽ đồng bộ tuyên truyền chính thức về ảnh tạo hình." Trì Trì giải thích với Khương Tuyết.

Khương Tuyết gật đầu: "Chỉ có tôi và thầy Thôi?"

"Ừm." Trì Trì xua cô sang một bên: "Gọi tiểu Thời dẫn em tới phòng trang điểm để trang điểm trước, đợi lát nữa sẽ livestream ở lầu một."

"Được." Khương Tuyết ngoan ngoãn đuổi theo.

Trì Trì phất tay một cái: "Thầy Thôi cũng đi."

"Ừm." Thôi Liễu sải bước đuổi theo Khương Tuyết, hai người trò lập tức đi rồi.

Livestream cuối cùng định vào buổi chiều, tài khoản hai bên phòng làm việc đều đã tung trailer trước trên weibo, vì vậy đến giờ thì có một nhóm lớn người hâm mộ tràn vào trong studio.

Livestream còn chưa chính thức bắt đầu, trong studio đã náo nhiệt quét màn hình rồi.

"Tuyết Tuyết! Tuyết Tuyết! Nhìn mẹ!"

"Tuyết bảo có phải gầy đi rồi không hu hu, ăn nhiều một chút!"

"Ảnh đế Thôi thật là đẹp trai mà!"

"Đạn mạc trước mặt cản trở tui!"

Khương Tuyết và Thôi Liễu sóng vai ngồi chung một chõ, trước mặt là một cái bàn dài, trên bàn bày một chồng tạo hình vừa mới in, còn có vài bút sơn dùng để ký tên.

Ống kính livestream hơi lóe hồng quang, nhắm ngay hai người, Khương Tuyết tự nhiên làm theo lập tức bày ra nụ cười: "Hello~ chào mọi người! Tôi là Khương Tuyết~"

Studio tràn ngập vui vẻ.

Trần Song và Trì Trì cùng một đám nhân viên công tác đứng ở cách đó không xa nhìn, Trần Song hơi nháy mắt mấy cái, cảm thấy có hơi không thoải mái.

"Ai nha, Tiểu Song em đừng động, có lông mi." Trì Trì quay đầu, thấy Trần Song muốn xoa mắt, lập tức đè nàng lại trước.

Khi đến gần, cô mới cau mày nhẹ nhàng đưa tay kéo lông mi rớt da dính vào mi dưới của Trần Song: "Tối hôm qua em thức đêm à... cái phấn này nặng, không đến gần chút thì chị cũng không nhận ra."

Trần Song cắn cắn môi, đột nhiên bật cười, nhỏ giọng xin lỗi: "Vẫn là để chị Trì phát hiện rồi..."

"Chứ sao." Trì Trì đắc ý: "Chú ý cơ thể, đừng chịu đựng."

"Ừ, chiều hôm qua em trở về ngủ lâu quá. Buổi tối mới có hơi mất ngủ." Trần Song ngoan ngoãn đồng ý.

Sau đó lại nhếch nhếch cười.

"Lần sau, sẽ không đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com