Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4(2)

Chương 4 (2)

Miếu đổ nát. Lại là miếu đổ nát!

Thiên Hương lăn qua lộn lại trên chiếu, giống như con trùng ngủ không yên được. Trên thực tế, nàng căn bảm không có nửa điểm buồn ngủ, buổi tối miếu đổ nát không im lặng chút nào làm cho người ta không tĩnh tâm được, bất luận mở mắt hay nhắm mắt liên tục đều hiện lên trong đầu hình dáng kia.

Mi thanh tú, đôi mắt đen chứa hàng vạn suy nghĩ, cao ngạo tự tiếu phi tiếu (cười mà như không cười), đôi lúc cứng nhắc lạnh lùng.

Thiên Hương trở mình, nhìn nóc miếu đổ nát. Nàng nhìn chăm chăm mạng nhện, không khỏi nhớ đến nụ hôn mềm mại ngọt ngào đến lạ thường của Hồng Diệp buổi xế chiều hôm qua, như thể nếu dùng lực quá mạnh sẽ tổn thương đôi môi đỏ thẳm của mình  ──đây chính là lần đầu tiên. Thiên Hương thô lỗ xoa mặt mình, suy nghĩ càng thêm minh mẩn.

Lần đầu tiên bị nử tử hôn, rõ ràng là lần đầu tiên, nhưng vì cái gì lại cảm thấy giống như đã từng làm như vậy?

Thiên Hương híp mắt nhớ lại cảm giác quen thuộc kỳ lạ trong đầu. Rốt cục, nàng như là nhớ lại gì đó, vội vàng ngồi dậy đột ngột. Chiếu bị di động, không thể khống chế mà rung động sột soạt, nàng thật cẩn thận quan sát Nhất Kiếm Phiêu Hồng, phát hiện đối phương không giật mình tỉnh giấc vì tiếng động, lúc này căng thẳng trong lòng mới buông lơi mà trở lại bình thường.

Không lâu trước đó, Nhất Kiếm Phiêu Hồng mới giải quyết hết thích khách theo đuôi bọn họ, cho nên hiện tại nhất định mệt chết đi. Thiên Hương vừa suy nghĩ, vừa nâng hai chân lên, đặt cằm trên đầu gối, hai tay chặt chẽ ôm ấp chính mình, tựa như động tác của trẻ con.

Đúng rồi, nghĩ tới cảm giác ôn như quen thuộc kia. Ngay cùng một chỗ trên gương mặt, Phùng Thiệu Dân đã từng hôn nàng như vậy.

Ở cuộc sống lúc vong tình đan phát huy hiệu lực, Thiên Hương đáp ứng Trang má má (cách gọi nhũ mẫu) nhất định sẽ “hết sức” giao cảnh chi hảo (có thể hiểu là động phòng) như cá nước thân mật, cùng Phò mã kết thành vợ chồng thật sự. Màn đêm buông xuống, nàng cố lấy hết dũng khí  ── Khi đó, nhìn hắn mà nói ── liên tục hai lần, thỉnh cần Phò mã lên giường đi ngủ.

Phùng Thiệu Dân tựa hồ cũng phát hiện ý chí của Thiên Hương khá kiên định, làm cho hắn không thể dùng loại lý do ngu xuẩn “Mỗi đêm đọc trăm cuốn sách” miễn cưỡng qua mặt nữ tử, vì thế, bước đi của hắn nặng tựa ngàn cân nói lên phần nào tâm tình, chậm rãi tới trước mặt công chúa.

Khi đó, Thiên Hương xấu hổ đến không biết như thế nào cho phải, lúc này mới đột nhiên nghĩ đến, nữ tử xuất giá tiền tất bị dạy đích giường đệ việc, nàng nhưng lại dốt đặc cán mai. Mà kia cũng là chuyện đương nhiên đích, bị tứ hôn là lúc, Thiên Hương căn bản không nghĩ gả cho kia tính tình ôn hoà khuôn mặt bất nam bất nữ thân thế nói trắng ra cũng không thanh không bạch đích đáng hướng Trạng Nguyên, cho nên căn bản không có khả năng kiên nhẫn nghe lớn tuổi phụ nhân đích dạy.

Khi đó, Thiên Hương xấu hổ đến không biết như thế nào cho phải, lúc này mới đột nhiên nghĩ đến, trước lúc xuất giá, nữ tử nhất định được dạy việc giường đệ (việc giường chiếu) nhưng nàng lại dốt đặc cán mai. Mà chuyện kia cũng là đương nhiên, lúc bị tứ hôn, nàng không nghĩ gả cho Trạng Nguyên đương triều tính tình ôn hòa, khuôn mặt bất nam bất nữ, thân thế nói trắng ra cũng không thanh không bạch (không rõ ràng), cho nên không có khả năng kiên nhân nghe phụ nhân (phụ nữ đã có chồng) lớn tuổi dạy.

Đầu trống rỗng, nguyên bản tính cởi bỏ ngoại bào của Phò mã, ngón tay liền run rẩy không thôi. Khi đó, Phùng Thiệu Dân cầm tay nàng, ôn nhu nói: “Để cho ta đi, công chúa.”

Thanh âm kia ôn hòa giống như có thể tha thứ tất cả di hận của thế gian. Thiên Hương không khỏi ngẩng đầu, muốn biết vẻ mặt hiện tại của người phát ra thanh âm này, hắn không bình tĩnh như trước hay cũng đang bất an?

… Tay Thiên Hương bất giác mà xoa nhẹ má trái.

Nàng rõ ràng nhớ rõ, khi đó phò mã mỉm cười giống nghênh đón trận tuyết đầu mùa, trong suốt như vậy, ôn nhu như nước, chỉ cần vươn tay có thể chạm đến gì đó thuần khiết nhất nhưng không biết vì cái gì mà người phải nhẫn nại khắc chế, phải giữ lại nguyên vẹn không thể làm của riêng.

Khuôn mặt như thế khiến người cảm xúc mênh mông.

Khuôn mặt của hai người dần gần lại, đôi mắt trong veo của Phùng Thiệu Dân lộ ra âm thầm mị mị (yêu mị) mà u quang (có thể hiểu là tĩnh mịch), sâu trong ánh mắt như hồ nước yên lặng, ngược lại, Thiên Hương vẫn mang vẻ chần chờ. Cuối cùng, nàng e lệ, khó mà dũng cảm chấp nhận, khẽ ngước cằm lên, theo bản năng nhắm mắt lại.

Nghe được một tiếng thở dài rất nhỏ, một nụ hôn vừa lưu lại trên gương mặt trái của Thiên Hương.

"Chúng ta ngủ đi, công chúa."

“Vâng, Phò mã."

Đêm đó, ở trên giường, công chúa cùng phò mã đưa lưng về nhau, từng người lâm vào phiền muộn không thể kể rõ, một đêm không chợp mắt mà đón chào buổi sáng. Ngay lúc đó, chính mình còn tưởng rằng thân mật hơi phóng túng lướt qua chính là cá nước thân mật ── bất quá, nếu nói đến hạnh phúc, thật ra cũng có.

Thiên Hương đỏ mặt lên, hồi tưởng khi Phùng Thiệu Dân tiếp cận mình, từ hắn phảng phất mùi thơm gần gũi. Mấy sợi tóc ngắn thả ra bay làm đẹp cái cổ trắng ưu mỹ hình cung của hứng, một khi nhìn đến, lại nghĩ rằng Phùng Thiệu Dân có vẻ mười phần biếng nhác mà quyến rũ, chỉ cần hắn nháy mắt mở miệng là có thể câu hồn vô số trai gái mang đi.

Đó là Phò mã người ngày nào cũng nghiêm túc cao ngạo, nói trắng ra kỳ thật là loại người cũ kì ưa quản giáo người khác, hai hình tượng khác nhau cùng xuất hiện trong cùng một người. Tự nam tự nữ, phi nam phi nữ ── giống như dân gian thường nói, chính là thần tiên đầu thai tới.

Thiên Hương đang lúc đem mặt chôn vào đầu gối, nặng nề mà hít vài hơi thở. Nàng không biết  vì cái gì nhớ tới Phùng Thiệu Dân lại khiến cho thân thể khô nóng, rõ ràng hiện tại mùa đầu mùa đông! Thiên Hương tự ra lệnh cho mình nhắm mắt lại, nhanh nghĩ phải “Làm giảm độ nóng” gì đó, lần lượt liên tưởng đến bí đao dưa hấu đu đủ bí đỏ, cuối cùng mới đem trái tim sắp nhảy ra ngoài đè ép trở về trong lồng ngực. Trong miếu đổ nát, nàng nghe tiếng hít thở nặng trĩu của chính mình, hồi lâu không nhúc nhích.

Mãi khi ánh trăng biến mất một ít, giờ điểm canh ba, Thiên Hương mới rón rén đi tới bên cạnh Nhất Kiếm Phiêu Hồng.

"Kiếm ca ca ── Kiếm ca ca?" Đưa tay nhẹ lay động hắn một chút, đối phương tựa hồ vẫn say ngủ. Thiên Hương thở dài, thầm nghĩ: “Nếu không phải ta liên lụy ngươi, cao thủ như ngươi, bên người có tiếng động nhất định tỉnh lại.”

Đến Ký Châu Hợp Huyền, một số nhân không rõ từ đâu ra lần lượt công kích bọn họ, tuy rằng đều bị Nhất Kiếm Phiêu Hồng đánh lui, nhưng vậy nhất định tạo thành trạng thái an nhàn trong cuộc sống hằng ngày của hắn. Nếu Thiên Hương đoán đúng, những người đó chính là bang chúng của bang Dục Tiên, không biết lão quốc sư tạp mao kia có chủ ý gì, nhưng có thể làm cho bọn họn không kiêng nể đánh lén công chúa, chứng tỏ ở kinh thành phụ hoàng xảy ra chuyện. 

 “Lúc trước khi rời Diệu Châu, ta còn tưởng rằng cả đời với người cùng một chỗ, từ nay về sau du sơn ngoạn thủy lưu lạc thiên nhai, nhưng ta… Ta phát hiện, ta còn nghĩ về một người.”

Khóe mắt Thiên Hương tích đầy lệ quang, tràn ngập cảm kích cùng áy náy. Cư nhiên, đáy lòng nàng phát tiếng khóc ai thê (bi ai, thê lương), ngay cả thời điểm này vẫn nghĩ khi rời Diệu Châu là lần cuối cùng gặp mặt Phùng Thiệu Dân.  

“Người này, đừng nói hắn là phò mã, chỉ cần nghĩ đến trí tuệ cùng tình cảm dành cho ta, khiến ta… ta nên trở về.”

Lưu luyến không rời mà sửa lại áo choàng cho Nhất Kiếm Phiêu Hồng, đêm khuya, Thiên Hương rời khỏi miếu nhỏ, hướng đến hoàng cung nhà giam vốn nghĩ trăm phương ngàn kế muốn thoát khỏi mà đi đến.. Chỉ bởi vì biết, người là ở đó, vì thế liền trở thành lý do để nàng trở về.

Một hồi sự kiện bắt đầu từ đâu, từ lúc nào? Thiên Hương tự hỏi chính mình, vẫn không rõ ràng làm sao yêu thượng Phùng Thiệu Dân đến tột cùng. Chỉ biết là, khi mình phát hiện ra, nguyên lai đã đến tình cảnh mỗi một đạo hô hấp đều tưởng niệm hắn, hắn ngạo khí, hắn ôn nhu, tư thế thích ngẩng căm của hắn trẻ con trêu chọc người, sau khi bị nàng chọc liền nổi giận đùng đùng muốn phất tay áo bỏ đi rồi lại bị Trang má má ngăn ở cửa tiến lui không được.

Thái độ gần gũi ban ngày và hời hợt ban đêm hoàn toàn đối lập.

Người người đều nói nữ tử là nước (nguyên câu là “nam nhân là tảng đá, nữ nhân là nước” ý nói nữ nhân ôn nhu như nước còn nam nhân cứng rắn như đá), không nghĩ tới nam tử lại có thể như thế. Cho đến bây giờ, chính bản thân Thiên Hương sợ rằng cũng không hiểu được Phùng Thiệu Dân. Hắn có thân thế ra sao, hắn từ đâu đến, một chút Thiên Hương đều không biết.

Ngay cả như vậy, bắt đầu từ thời khắc bọn họ gặp nhau, Phùng Thiệu Dân vẫn là người giúp nàng giải vây.

Những sự kiện tích lũy từng chút một thành pháo đài vững chắc, cao ngất trong nội tâm Thiên Hương, không người nào có thể phá đổ ── làm cho nàng không thể không nhìn thẳng vào sự thật, thừa nhận tình cảm trong lòng, phó thác chúng cho một cái tên bị phủ nhận đã lâu.

Nàng đã là thê tử của đương triều Trạng Nguyên lang, Phùng Thiệu Dân.

"Hắc, thám tử lão huynh, ta biết ngươi ở gần đây, mau ra đi!" Ngoài miếu nhỏ năm trăm mét, trong rừng cây, Thiên Hương hướng phía trên hô to: “Thám tử lão huynh, không phải ngươi đang ngủ chứ?! Làm việc thế sao, cẩn thận ta bảo cấp trên khấu trừ tiền lương của ngươi!”

"── công chúa."

U mị như quỷ, thân hình đen biến ảo như gió, trong nháy mắt Hắc y nhân liền đứng phía sau bên trái của Thiên Hương mà cung kính, dù bận vẫn ung dung ôm quyề chờ lệnh.

Thiên Hương bình tĩnh định thần. Lần đầu tiên nàng gặp qua khinh công xuất thần nhập hóa như thế. “Ngươi do Phò mã phái tới? Đến theo dõi ta?”

"Phò mã gia lệnh bọn tiểu nhân bảo hộ công chúa Thiên Hương bình an rời Điến Châu."

Nguyên lai không chỉ một lần a. Thiên Hương có chút không chịu được mà lắp bắp, Phùng Thiệu Dân làm việc luôn dấu diếm.

"Các ngươi từ khi nào bắt đầu theo dõi ta?"

"Theo công chúa lúc người bắt đầu rời khỏi phủ."

"Cũng chính là ngày đầu tiên?"

“Phải.” Hắc y nhân gật gật đầu.

Thiên Hương như có điều suy nghĩ mà vỗ ngực, cảm thấy được bên trong dâng lên dòng nước ấm nóng, không giống chính mình. Vì cái gì? Nàng cố hỏi lòng mình, tại sao rất chán ghét chuyện theo dõi nhưng khi biết là Phùng Thiệu Dân an bài liền không chán ghét chút nào, ngược lại cảm thấy vui sướng, hốc mắt ấm áp muốn rơi lệ?

Phò mã cũng quan tâm đến mình?

Thiên Hương rung động mãnh liệt thật lâu không nói nên lời. Qua hồi lâu, nàng mới có thể thong thả mà nói: “Ta có thể nhờ người một chuyện không?”

Thám tử là người có thói quen tiếp nhận mệnh lệnh, nào có cơ hội trải qua tình cảnh được người khác nhờ giúp. Chỉ thấy bả vai hắn cứng đờ trả lời: “Mời công chúa nói.”

 “Ta dự định quay về kinh…” Chú ý tới mắt trợn trừng của người bịt mặt, Thiên Hương khẽ mỉm cười. “Chính là, ta không muốn Phò mã biết sớm, ta muốn cho hắn một kinh hỉ. Ngươi có thể… giúp ta giữ bí mật không?”

"..."

Thám tử trầm mặc mà suy tư, công chúa chuẩn bị trở về cung là đại sự, Phò mã gia biết càng sớm càng tốt. Hơn nữa, có lẽ nguyên nhân ban đầu Phò mã phái bọn họ theo dõi công chúa vốn là ──  thông báo công chúa quay trở về. Bình tĩnh xem xét trên các phương diện, đáp ứng thỉnh cầu công chúa đối với phò mã đều là phản bội.

". . . Ta hiểu được, công chúa."

Tóm lại, trước đáp ứng nàng là được. Thám tử dự tính như thế, đột nhiên hé ra khuôn mặt tươi cười như hoa.

"Cám ơn ngươi có nghĩa khí như vậy, thám tử lão huynh, chúng ta quay về kinh hữu duyên tái kiến!"

Thiên Hương vỗ vỗ bả vai gầy của thám tử, sau đó càng bước càng thoải mái, bắt đầu đi chung đường về nhà. Thám tử đầu tiên đứng sững vài giây rồi dời tầm mắt đến ngôi miếu nhỏ cách đó không xa. Nam tử đáng thương, hắn nghĩ thầm, miễn là nữ tử lập gia đình, tâm đều hướng về phu quân, đây là đạo lý thiên cổ không thay đổi.

Gió thu ban đêm thổi lá rụng xào xạc vi vu không ngừng làm cho người ta cảm thấy tĩnh mịch.

***

Hôm nay, phò mã gia nhăn mày càng sâu. Thám tử quỳ gối trước mặt, câu được câu không mà nghĩ hóa ra trên đời thật có loại hỉ nộ ái ố làm cho dung nhan tuấn tú kia tăng thêm ý nhị.

"── như vậy, còn có sự tình khác sao?"

Tiếng nói mỏi mệt đến cực điểm. Thám tử không ngẩng đầu, có thể theo âm thanh này dự đoán hôm nay lâm triều dường như bất ổn. Lão hoàng đế hồ đồ ngay cả dân gian sớm ồn ào truyền tai, Phò mã lo lắng quốc sự tương lai chỉ tăng thêm nhiều lo lắng mà thôi.

"Bẩm Phò mã, còn có một việc."

"Cái gì?"

"Thiên Hương công chúa nàng ──" đại khái mai kia sẽ trở lại. Chưa kịp nói ra, khuôn mặt hồn nhiên tươi cười của công chúa liền hiện lên trước mắt. Thám tử nháy mắt vài cái, bình tĩnh mà nói: "Thiên Hương công chúa dọc theo đường đi còn đánh ngã vài tên Dục Tiên bang, vì dân chúng bị ức hiếp đòi công đạo."

"Công chúa này, thật cho mình là Quan Thế Âm nương nương tái thế ."

Tuy ngữ khí không qua loai nhưng lại mang theo tiếu ý. Thám tử ngẩng đầu, quả nhiên, gặp được nụ cười yếu ớt của Phò mã. Gần đây, nghe chuyện Thiên Hương công chúa xông xáo bên ngoài, chỉ có một ngày duy nhất thấy Phò mã gia mỉm cười.

Thời buổi hỗn loạn, hoàng thượng đem đội thám tử bí mật cấp cho Phò mã an bài chức vị, khi đó Phùng Thiệu Dân còn là công tử hăng hái, đôi mắt kia dù ngạo nghễ hết thảy, thái độ lại khiêm tốn ôn lương. Hiện tại so với một năm trước, Phò mã gia đậm khí chất quan trường, ít thanh trần thoát tục hơn, có lẽ qua vài năm, Trạng Nguyên lang tuyệt đỉnh thông minh cũng sẽ trở thành quan viên thiện dụng tâm cơ (đại khái là quen dùng tâm cơ).

── Tự hỏi tương lai người khác, còn không bằng ngẫm lại tương lai của mình.

Sau đó không lâu, lúc Phò mã tính toán sổ sách, thám tử chùn bước thở dài. Sau khi công chúa hồi phủ bảy ngày, Phùng Thiệu Dân xuất hiện để lộ bạch ngọc điêu khắc, vẻ mặt lạnh lùng, trầm giọng hỏi hắn vì sao không báo cáo.

Hắn đáp không được, chỉ thể mạo hiểm đổ mồi hôi đấu với băng nhân đứng ở trong thư phòng. Công chúa cô nàngnàngcủa ta, lần này bị nàng hại thảm rồi. Trong lòng thám tử thật sự là hối hận không kịp, cả đời người không tức giận nhưng khi bộc phát liền như sấm lay động trời mưa xuống, hắn đúng là thật thật tại tại mà lãnh hội.

Lúc này, ông trời nghe được cầu nguyện của hắn cũng mệt.

"Phùng Thiệu Dân, ngươi ở bên trong không? Ta muốn đi vào!"

"── công chúa? !"

Nói là mở cửa thà nói là Thiên Hương công đẩy cửa vào va chạm bàn tạo ra tiếng ken két. Phò mã gia luôn luôn giữ bình tĩnh, đối mặt với thê tử ban đêm đại giá quang lâm, cũng không khỏi lắc đầu nghi hoặc và kinh ngạc.

"Công chúa, nàng ──" Phò mã gia thở sâu, lộ vẻ mặt không thể tin được cho dù thấy tận mắt. "Đã trễ thế này, nàng đến Phò mã phủ có chuyện gì quan trọng?"

"Ngươi đã không đến phủ công chúa, ta đây đành phải ủy khuất mình ở phủ Phò mã qua đêm."

"Công chúa, nàng nói cái gì vậy?" Phò mã đem hai tay để sau lưng, giận không kềm được. "Nếu người ta biết công chúa làm ra loại sự tình này, còn thể thống gì!"

"Kỳ quái , vì cái gì ngươi có thể ở công chúa phủ qua đêm, ta không thể ở phủ Phò mã qua đêm?"

Khí thế của Thiên Hương công chúa cũng không giảm, hai mắt sáng rực ý chí chiến đấu với Phò mã gia, đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ, tựa như hai tiểu hài tử.

Thám tử âm thầm líu lưỡi. Phò mã chỉ cần hống (nhường nhịn dỗ dành) công chúa vài câu còn sợ không đem nàng ngoan ngoãn hồi phủ sao? Cần gì phải cùng nàng so đo? Hắn xem gương mặt tú lệ phi phàm kia của Phùng Thiệu Dân, mơ hồ phát hiện người này không phải là xuất thân từ nhà giàu cũng là quan lại, bởi vì hắn cùng Thiên Hương công chúa có tính cách trời sinh không chịu thỏa hiệp giống nhau.

"── ai nha! Ngươi không phải thám tử lão huynh sao?!" Đột nhiên, đôi mắt to được khảm trên khuôn mặt thanh tú ghé vào trước mặt hắn, một cái chớp mắt không rời mà theo dõi hắn.

"Công chúa, buổi tối hảo."

"Ta còn tưởng rằng là ai tốt như vậy hưng trí, đã qua canh hai còn chuẩn bị cướp của người giàu chia cho người nghèo nữa." Thiên Hương cười đáng yêu, mắt phượng ân cần, mi vĩ cũng tràn đầy động lòng người. "Thám tử lão huynh làm sao vậy? Hôm nay Phò mã gia mắng sao? Không cần sợ, có bản công chúa bảo vệ ngươi!"

Bởi vì nàng, ta mới bị mắng. Thám tử chỉ có thể cực khổ nói không ngớt lời cảm tạ.  Khóe mắt thoáng ngắm, chỉ thấy Phò mã dừng lại mà cười cũng vì Thiên Hương là đầu sỏ gây nên chuyện lại tự cho là nghĩa bạc vân thiên (có tình có nghĩa). 

"Tối nay có công chúa bảo vệ ngươi, ta sợ, ngươi trở về đi."  Phò mã tiến lên phía trước, vỗ vỗ bờ vai của hắn. Thời khắc hắn nghĩ đến không có việc gì, Phò mã vừa cười mặt dịu dàng mà nói tiếp: "Về phần khác, chúng ta hôm nào bàn lại."

Còn muốn bàn lại? Thám tử mặt khổ, xoay người tiếp nhận mệnh lệnh. Tính cách phải truy tìm ra căn nguyên của Phò mã giống nữ nhân tựa như công chúa hình dung.

"Công chúa." Thám tử đi rồi, Phùng Tố Trinh mới ôn hòa nói.

"Tên kia, có cửa không đi hắn nhảy qua cửa sổ làm gì? !" Thiên Hương lôi kéo tay áo của nàng, một bên ngạc nhiên chỉ thám tử vừa rồi rời khỏi cửa sổ.

Phùng Tố Trinh bất đắc dĩ cười cười. "Bọn họ thích gỉa bộ thần bí, không thích đi cửa."

"Thực ngạc nhiên, theo ta kia không phải giống Tiểu Hắc, không đi đường chính mà chuyên đi đường dính đầy bùn đất?"

 “Bọn họ cũng không nghe lời giống Tiểu Hắc của nàng như vậy.” Phùng Tố Trinh lắc đầu, đi đến phía sau bàn vững chắc mà ngồi xuống. Nhìn đống thư từ của đại thần  gắng sức khuyên Hoàng Thượng bỏ xây Tiếp Tiên Đài, đầu nàng bắt đầu lâm râm đau.

Một tay xoa huyệt Thái Dương, một bên nàng nhẹ giọng hỏi: "Công chúa, nàng lần này đi có cho Trang má má biết?"

Thiên Hương không hiểu nghĩ gì, nhìn nàng trong chốc lát mới trả lời: "Đương nhiên không có, chỉ cần Đào Nhi Hạnh Nhi ở bên kia giúp ta che giấu chuyện này."

Đương nhiên không có. Phùng Tố Trinh cười cười. Vừa định dạy Thiên Hương chuyện này chớ có lần tới ── nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ dân chúng đánh giá Thiên Hương bướng bỉnh tùy hứng biến thành nữ nhân không biết thẹn thùng ── không nghĩ tới vừa nhấc đầu, Thiên Hương đã đến bên cạnh nàng, hai tay cũng bỏ vào huyệt Thái Dương của nàng.

"Ngươi đau đầu phải không? Trước kia phụ hoàng cũng thường như vậy, ta đều giúp người xoa bóp." Thiên Hương vừa nói, vừa thành thạo trình tự mà ấn huyệt Thái Dương của Phùng Tố Trinh. "Trước kia phụ hoàng cũng thường giống ngươi, ở ngự thư phòng nghiêm chỉnh xem tấu chương cả đêm còn muốn buổi sáng vào triều sớm."

Phùng Tố Trinh vốn định khéo léo cự tuyệt Thiên Hương nhưng vừa nghe đến cách nói kia không giống ngày thường, âm thanh yếu ớt, nhất thời không đành lòng đứng lên. Nàng thở dài một tiếng, thoải mái mà nhắm mắt lại, tay nghề của Thiên Hương quả thực khéo léo.

"Này, Phò mã, ngươi cảm thấy được phụ hoàng có thể hay không trở lại như trước kia? Người lúc trước chính là hoàng đế tốt."

Ngữ khí chờ đợi của Thiên Hương rất nhỏ làm cho ngực Phùng Tố Trinh đau đớn, nhưng chính nàng cũng không rõ lắm, căn bản không thể cam đoan gì với Thiên Thương. Vì thế, Phùng Tố Trinh nắm lấy tay Thiên Hương, nhẹ nhàng nói: “Ta đưa nàng quay về phủ công chúa.”

"Ta nói ta muốn ở lại ── "

"Đêm nay, ta ở chỗ nàng qua đêm. . . Được không?"

Thiên Hương ngây trong chốc lát, chăm chú nhìn Phùng Thiệu Dân cười yếu ớt, hai gò má không khỏi ửng hồng. Nhưng nàng vẫn cậy mạnh mà nói: "Ân, được rồi, chính là miễn cưỡng đáp ứng ngươi."

"Tạ công chúa."

Phùng Tố Trinh cười cười, giống mỹ công tử nho nhã lễ độ, ôn nhu dắt tay Thiên Hương. Trên đoạn đường hồi phủ, tim công chúa đập nhanh nhưng thần sắc của Phò mã càng thêm chua xót, đôi mắt đen lộ ra áy náy và sầu bi.

Mùa đông bắt đầu. Đêm nay, trận tuyết đầu tiên rơi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com