CHƯƠNG 100
Đương chán nản nằm dài trên kỷ đột nhiên nghe thấy tiếng vỗ cánh hối hả, dường như là chim anh vũ đã quay về. Vội bật dậy đi ra cửa sổ, chim anh vũ theo lối cũ bay đến bám lên tay nàng. Hạ Khuynh sờ lên chân chim anh vũ, phát hiện có một túi gấm khác được treo lên, trông có vẻ hơi nặng, chẳng biết bên trong chứa cái gì. Tiện tay tháo dây thả cho anh vũ bay đi, một mình mang túi gấm trở lại giường.
Đem những thứ bên trong túi gấm đổ ra ngoài, âm thanh vang lên không lớn nhưng khá rõ ràng, giống như tiếng gỗ va chạm vào nhau. Hạ Khuynh đưa tay sờ soạng lên các mảnh gỗ rời nhau, phát hiện bên trên có chữ, vội tìm cách xếp chúng lại. Ban đầu cứ nghĩ việc xếp các mảnh gỗ theo đúng thứ tự rất khó khăn, nào ngờ người làm biết nàng không nhìn thấy nên đã mài các mảnh gỗ thành hình dạng khác nhau, chỉ khi đúng thứ tự quy định mới có thể ghép lại. Hạ Khuynh mất tầm nửa nén nhang thời gian thì ghép xong, mảnh gỗ được ghép không lớn, chỉ cỡ một cánh tay là cùng. Hạ Khuynh chậm rãi đưa tay vuốt ve bề mặt gỗ từ trên xuống, những con chữ được khắc tỉ mỉ dần hiện lên trong đầu óc nàng.
Khuynh nhi, nàng nhất định phải đợi quả nhân, rất nhanh quả nhân sẽ đến tìm nàng.
Nghe giọng điệu cứng rắn, bá đạo đầy tính độc chiếm này của Chu Quân, Hạ Khuynh trong lòng như được ai rót mật. Chu Quân vốn dĩ không quên được nàng, không ngại lặn lội đường xe đến Bắc Phàm, và lần này lại vì nàng đến Tàng Lam sơn, lặng lẽ từng chút hy sinh cho nàng mà không đòi hỏi điều gì.
Ngón tay thanh mảnh nhẹ vuốt dọc mảnh gỗ, phát hiện ở phía dưới còn có chữ, Hạ Khuynh căng thẳng vuốt ve theo đường nét khắc trên gỗ.
Khuynh nhi, tưởng niệm.
Hạ Khuynh khe khẽ bật cười, sao có thể ấu trĩ như vậy a?!
Nữ đế của nàng, nhiều lúc trước mặt nàng lại là một đứa trẻ đứa trẻ mãi không chịu trưởng thành, bướng bỉnh giữ lấy nàng không buông. Dù ở xa cũng có thể đoán được tâm tư đối phương, chưa bao giờ cảm thấy hối hận qua. May mắn được gặp nữ nhân này, cùng nhau bái thiên địa kết phát phu thê, bằng không e là kiếp này phải chịu cô quạnh.
Bất chợt bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Hạ Khuynh vội dùng tay lùa mạnh những mảnh gỗ để chúng rời ra rồi đẩy vào trong chăn. Người đến đương nhiên là Diệp Triều Ca, đối phương lưu loát thả người ngồi xuống ghế, phiền não trút một tiếng thở dài.
Hạ Khuynh vẫn ngồi yên ở trên giường, nghi hoặc hỏi khẽ: "Có chuyện gì sao?"
"Diệp Phong biết tin đang cho người đi tìm kiếm nàng khắp nơi."
"Sao? Làm sao Phù Kính lại biết tin nhanh như vậy?"
"Hạ Khuynh nàng đừng hoảng, ả có biết thì sao? Nên ngoài ta đã giăng sẵn thiên la địa võng, kẻ vào bước vào chỉ có con đường chết."
Hạ Khuynh giật mình, mồ hôi chảy xuống ướt đẫm lưng áo: "Thật sao?"
"Đương nhiên." Diệp Triều Ca bước đến trước giường, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên: "Để bảo vệ được nàng, ta không từ mọi thủ đoạn."
Tim Hạ Khuynh đập nhanh bất thường, thậm chí có cảm giác muốn ngất đến nơi. Nếu tính theo lộ trình, chẳng bao lâu nữa Chu Quân sẽ đến được Tàng Lam sơn, nàng phải thông báo cho nàng ấy càng sớm càng tốt.
"Hạ Khuynh nàng sao thế?"
"K-không có gì." Hạ Khuynh cười gượng hai tiếng: "Tacó hơi đau đầu thôi."
Diệp Triều Ca lo lắng quan sát sắc mặt của nàng: "Có cần ta gọi lang trung đến không?"
"Không cần, ta chỉ cần nghỉ ngơi là khỏe lại thôi."
"Nếu vậy ta ra ngoài để nàng nghỉ ngơi." Diệp Triều Ca hôn nhẹ lên trán Hạ Khuynh, dịu dàng thì thầm: "Nàng hảo hảo nghỉ ngơi, nhớ đừng đi lại lung tung có biết không."
"Ta biết rồi."
Diệp Triều Ca chậm rãi đứng dậy, vẫn luyến tiếc không muốn đi, đến khi Hạ Khuynh phất tay đuổi người thì mới chịu rời khỏi.
Triều Thống công chúa chưa đi được bao lâu, Hạ Khuynh liền tức tốc viết thêm một lá thư, mong rằng có thể kịp đưa đến tay Chu Quân. Một lá thư không ngắn cũng không dài, nhưng tốn một lượng máu đáng kể, bỗng chốc cảm thấy đầu choáng mắt hoa tay chân vô lực.
Chậm chạp lấy sáo ngọc trong tay áo ra, Hạ Khuynh thổi khúc nhạc cũ. Một lúc sau anh vũ trở lại, đưa đôi mắt vàng kim nhìn nàng, cái mỏ dài nhọn mổ vào bình sứ thanh hoa gần đó. Hạ Khuynh lảo đảo đến bên cửa sổ, cột mảnh giấy vào chân anh vũ rồi thả cho nó bay đi.
Đến khi anh vũ đi xa, Hạ Khuynh vẫn có cảm thấy phi thường bất an, chỉ mong sao Chu Quân bình an vượt qua thiên la địa võng được tỷ muội Diệp gia giăng sẵn.
----------------------------------
"Khởi bẩm công chúa, có một con chim anh vũ bay qua đây!"
Diệp Phong nhíu chặt hai chân mày, sẵn giọng quát: "Bắt nó."
Thủ vệ giương cung nhắm con chim anh vũ đang bay, một phát trúng ngay cánh của nó, anh vũ liền từ trên cao rơi xuống đất. Chim anh vũ từ nhỏ đã được Chu Tĩnh dạy dỗ kỹ lưỡng, dù bị thương cũng cố gắng giãy dụa, đập cánh thật mạnh để bay lên lại.
Diệp Phong bị khả năng của chim anh vũ làm cho kinh hỉ, không ngờ một con chim đã bị thương ở cánh vẫn có thể bay lên, quả thật khiến người ta vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc. Một mũi tên khác bay đến, chim anh vũ mất đà lao thẳng xuống đất, kịch liệt vỗ cái cánh không bị thương. Dùng dùng sức kéo mạnh sợi dây cột trên chân chim anh vũ, lưu loát mở thư ra xem.
Chim anh vũ đột nhiên giãy lên, dùng cái mỏ dài nhọn của mình quặp mạnh lá thư dù cho nó có bị bắt thì thông tin trong thư cũng không bị lộ ra ngoài. Diệp Phong bị tập kích bất ngờ vẫn kịp thời phản ứng hất mạnh chim anh vũ xuống đất, tiếp tục đọc nội dung trong thư.
Vừa đọc được một nửa, gương mặt Diệp Phong lập tức tái đi: "Bây giờ ta hiểu tại sao nàng lại chấp nhận Triều Ca! Hạ Khuynh, không hổ là Liên Hạ hậu, lợi hại lắm, thậm chí có thể một tay che cả bầu trời Bắc Phàm!"
"Công chúa, còn con chim anh vũ này?"
"Để nó gửi lá thư này cho Chu Quân, chuyện xấu trong nhà không nên để người ngoài biết. Hơn nữa ảthông minh như vậy, nhất định cũng sẽ thoát khỏi thiên la địa võng, chỉ sợ ả nhân lúc hỗn loạn mang Hạ Khuynh đi mất."
Lưu Triệt cột lá thư vào chân anh vũ lại rồi thả nó bay đi.
-----------------------------------------
Anh vũ mỏi mệt bay về, yếu ớt đậu trên vai của Chu Quân rồi gục hẳn xuống. Chu Bình nhanh tay đỡ lấy, vuốt ve cái cánh đầy máu của anh vũ, sao anh vũ của bé thành như thế này rồi?
Chu Quân mở thư ra xem, là nét chữ của Hạ Khuynh, đơn giản nhắn nàng đừng đến Tàng Lam sơn, nơi ấy đã giăng sẵn thiên la địa võng chờ nàng đến. Hai chân mày của Chu Quân nhíu chặt lại, nếu Hạ Khuynh nói nàng đừng đến, nàng nhất định phải đến. Nữ nhân của nàng đang bị người khác bắt đi, làm sao có thể yên tâm rẽ sang hướng khác mà đi?
Chu Tĩnh đăm chiêu quan sát chim anh vũ đang rên rỉ trong lòng Chu Bình: "Anh vũ bị thương, nhưng sao lá thư vẫn còn?"
"Là Diệp Phong."
"Sao đại vương biết được?"
"Chuyện xấu trong nhà không thể để người ngoài biết, ả nhất định muốn ngăn ta ở bên ngoài, nhân lúc hỗn loạn mang Hạ Khuynh đi."
"Xem ra ả tính toán cũng rất chu toàn, đại vương, ngươi tính sẽ làm gì tiếp theo?"
"Đến Tàng Lam sơn, càng sớm càng tốt!"
Chu Quân nhanh chóng leo lên ngựa, nàng không thể chờ thêm được nữa. Diệp Phong, Diệp Triều Ca muốn giành nữ nhân của nàng, nàng không thể đứng yên mà nhìn, tuyệt đối không bao giờ để mất Hạ Khuynh!
Gió cát sa mạc thổi tung áo choàng cửu long tinh xảo, mái tóc đen bị gió sương làm trắng xóa, chỉ mong có thể nhìn thấy nàng bình an trở về bên cạnh mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com