CHƯƠNG 83
Trời vừa tản sáng Hạ Khuynh đã tỉnh giấc, dù không nhìn thấy gì nhưng vẫn tự mình gói gém hành trang. Giấc mộng đêm qua như thật như ảo, ngỡ như nhìn thấy thấy bản thân vẫn như cũ nép vào vòng tay của Chu Quân, giữa các nàng hoàn toàn không có những hiểu lầm nghi kỵ. Chỉ đơn giản là ôm lấy nhau, đặt lên đôi môi lãnh lẽo một nụ hôn, mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc mộng của riêng mình. Bất tri bất giác đưa tay lên chạm môi, âm thầm nén tiếng cười khổ, nếu thật sự có chuyện này nàng sớm đã cao hứng muốn chết.
Tiểu Nhan đã chuẩn bị hoàn tất mọi thứ, chậm rãi bước đến dìu nàng ngồi xuống giường: "Nương nương chúng ta đến huyện Lý Cát một chuyến được không? Thân phụ của nô tỳ ở đó, nô tỳ cũng muốn về thăm phụ thân một chuyến, cho ngài biết nô tỳ đã thành thân rồi."
"Bản cung nghe nói ở Lý Cát có một nơi gọi là Yên Sư." Hạ Khuynh yếu ớt nở nụ cười: "Bản cung muốn đến Yên Sư."
"Trùng hợp a." A Lệ đem tay nải đặt lên bàn, cong mắt mỉm cười: "Nô tỳ cùng Tiểu Nhan cũng muốn cùng đưa nương nương đến Yên Sư dưỡng bệnh, bây giờ nương nương cũng muốn đi thì tốt quá."
Hạ Khuynh đưa tay để Tiểu Nhan dìu xuống giường, lặng lẽ quải lấy tay nải, mò mẫm muốn đi ra ngoài.
"Đi càng sớm càng tốt, đừng để ai thấy chúng ta ly khai, để Đường Doanh Doanh thấy nàng ta lại không vui."
"Nương nương..."
Tiểu Nhan nửa muốn nói nửa lại không, nhưng vì hạnh phúc và sự an toàn của nương nương, nàng quyết định đem mọi chuyện giấu trong lòng không nói ra.
Cảm nhận được sự ngập ngừng lo lắng từ Tiểu Nhan, Hạ Khuynh ôn giọng: "Có gì cứ nói đi."
"À không, nô tỳ chỉ muốn nói phía trước có cái bàn."
"Nếu ngươi không nói, bản cung cũng không biết ở đó có cái bàn, có phải bản cung quá vô dụng không?"
"Nương nương đừng nói như vậy, A Lệ hai mắt sáng như vậy mà đi vẫn đụng bàn đẩy ghế lung tung đó thôi."
A Lệ ngắt mạnh eo Tiểu Nhan: "Nàng đâu nhất thiết phải nói xấu ta!"
Tiểu Nhan âm thầm thè lưỡi, vờ như không nghe thấy.
"Mau đi thôi."
Tiểu Nhan ba bước biến hai nhanh chóng chạy đến: "Nương nương để nô tỳ cầm tay nải cho."
"Không cần, bản cung tự quải tay nải là được rồi."
Nghe như vậy, Tiểu Nhan cũng không giành quải nữa, nắm lấy bàn tay nương nương dìu ra ngoài. Cẩn thận bước qua bậc cửa, rời khỏi Hạnh Hoa cung, nắng chói chang ở trên đỉnh đầu.
Hạ Khuynh đưa tay ra trước lần mò đường đi, thời điểm mất đi ánh sáng con người bắt đầu lạc lối, vô pháp tìm ra đường đi cho mình. Cố bước đi thật chậm, nhớ thật kỹ từng hòn sỏi góc tường ở Hạnh Hoa Cung, nhớ cả bóng cây bồ đề nở hoa ngập tường trắng. Bóng nàng đổ xuống nền sỏi nhẵn phát quang, tay áo phiêu phiêu bay lượn.
Từng là đóa hoa nở rực rỡ giữa chốn cung cấm hàn lãnh, nay trở thành cành hoa tàn úa trong tay người.
Tiểu Nhan cẩn thận đá mấy viên sỏi đi để tránh chúng làm nương nương vấp ngã, vô tình nhìn thấy đại vương đứng dưới góc cây bồ đề, chầm chậm bước theo các nàng.
Hiểu ý của đại vương, đợi khi người bước đến thì đưa tay của nương nương sang cho người dìu đỡ. Bản thân Hạ Khuynh cũng chẳng cảm nhận được sự thay đổi gì, vẫn đi thật chậm, nhớ lại từng kỷ niệm cùng Chu Quân trải qua ở nơi này.
Chu Quân đi cạnh nàng, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé, một lời cũng không thể cất nổi.
Hạ Khuynh thấy 'Tiểu Nhan' yên lặng không nói gì liền có chút nghi hoặc, không phải ngày thường nha đầu này thích nói lắm sao? Sao bây giờ một lời cũng không nói?
"Tiểu Nhan, hôm nay ngươi sao không nói gì?"
Tiểu Nhan đánh cái giật mình: "Nô tỳ không biết phải nói cái gì."
"Bản cung lại có rất nhiều chuyện muốn nói, ngươi có muốn nghe không?"
"Muốn."
"Ngày trước, bản cung cùng đại vương từng cùng nhau đi dạo như vậy, chúng ta còn đấu kiếm nữa, lúc nào đại vương cũng để thua ta mặc dù võ công ngài ấy cao hơn mấy phần. Lúc đó bản cung phi thường đắc ý, ngươi biết không? Thời điểm đánh nhau, đại vương không bao giờ để bản cung thụ thương, mặc kệ bản cung có làm ngài bị thương hay không, ngài vẫn tâm niệm đặt an toàn của bản cung lên hàng đầu."
Hạ Khuynh ngẩng đầu lên, đáng tiếc không thể nhìn thấy mây xanh nhẹ nhàng trôi trên khoảng không bao la: "Nhưng bản cung không thể cùng ngài đấu kiếm nữa, không thể được ngài ôm vào lòng gọi Khuynh nhi nữa, nửa đời sau của bản cung rốt cuộc phải sống thế nào đây?"
Chu Quân đứng yên lặng bên cạnh, có rất nhiều điều muốn nói, thậm chí muốn ôm lấy đối phương vào lòng gọi một tiếng Khuynh nhi lại không thể. Hai người suy nghĩ tương đồng, để Khuynh nhi đi rồi, nửa đời sau nàng phải sống như thế nào?
"Đến Yên Sư, bản cung cầu xin ngươi, Tiểu Nhan, ngươi quay lại hoàng cung chiếu cố Túc Nhi có được không? Nàng là đứa nhỏ duy nhất của bản cung và đại vương, bản cung vĩnh viễn cũng không muốn nàng chịu khổ, ngươi hiểu ý bản cung chứ?"
Tiểu Nhan lau nước mắt, gật đầu hai cái: "Tiểu Nhan minh bạch."
Suốt đoạn đường Hạ Khuynh luôn kể chuyện ngày trước, nàng nói rất vui, còn hay bật cười khi nhắc về những kỷ niệm cũ. Chu Quân đứng bên cạnh nàng, nước mắt rơi xuống lúc nào cũng không biết, cảm giác hối hận len lỏi qua từng hơi thở. Đáng tiếc nàng lại không thể làm gì khác hơn, vì an toàn của Hạ Khuynh, chỉ đành để đối phương ly khai. Dẫu biết sẽ có ngày gặp lại, chỉ sợ khi gặp nhau rồi liệu Hạ Khuynh còn nhớ đến một đế vương vô tâm vô phế này không.
Xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn, Chu Quân luyến tiếc nắm chặt bàn tay của Hạ Khuynh, cố gắng níu giữ chút hơi ấm quen thuộc.
Đến đây Tiểu Nhan thay nàng nắm lấy tay của Hạ Khuynh, dìu đối phương lên xe ngựa. A Lệ cũng nhảy lên theo, Hướng Khâm và Đinh Thần ngồi phía trước làm mã phu hộ tống.
Xe ngựa nặng nề lăn bánh, mang theo người bản thân yêu đến tê tâm liệt phế rời đi. Nước mắt chảy xuống hồn nhiên không biết, vươn tay ra lại không chạm đến được.
Khuynh nhi...
Được Tiểu Nhan dìu ngồi xuống nệm vải, Hạ Khuynh có chút mạc danh kỳ diệu hỏi khẽ: "Sao tay ngươi lại đột nhiên lạnh như vậy?"
"Lạnh sao?" Tiểu Nhan áp tay lên gò má mình, cảm khái: "Đúng là lạnh thật."
"Nhưng khi nãy không có lạnh như vậy, thậm chí còn rất ấm áp."
"Có lẽ là do tiết trời sang thu nên tay của nô tỳ bắt đầu lạnh thôi."
"Ngươi phải hảo hảo giữ sức khỏe, biết không?"
"Vâng."
Kiệu xe chạy liên tục không ngừng, mất hơn hai canh giờ mới rời khỏi hoàng cung. Đột nhiên Hạ Khuynh cảm thấy may mắn khi không thể nhìn thấy, sẽ chẳng phải trông cảnh mà thương tâm.
Đường đi bằng phẳng, lâu lâu kiệu xe có hơi lắc lư, nghe được tiếng nói ồn ã bách tính trong thành Hàm Luân. Bên ngoài bất chợt đổ xuống cơn mưa, Hướng Khâm và Đinh Thần đánh xe vội vào tìm một khách điếm nghỉ chân.
Tiểu Nhan nhanh tay nhanh chân dìu Hạ Khuynh xuống xe ngựa, hành lý thì giao lại cho A Lệ trông giữ. Tiểu nhị thấy ba người ăn mặc đẹp đẽ tươm tất, còn có hai nam tử đi sau bảo vệ, tự minh bạch người này phi phú tức quý, không cần ai nói cũng tự biết dẫn ba người lên nhã gian trên cao.
Phát hiện mắt của Hạ Khuynh không nhìn thấy được, hắn hảo tâm hỏi thử: "Ba vị cô nương có cần ta gọi lang trung không?"
"Không cần, chỉ cần mang than lô sưởi ấm lên là được, đúng rồi, phải làm thức ăn nóng, phu nhân nhà chúng ta đang nhiễm phong hàn."
"Hảo, hảo."
Tay Hạ Khuynh hơi vươn ra, nhưng không chạm đến được chén rượu, có chút thất thần. Tiểu Nhan lập tức dúi vội chén rượu vào tay nương nương, bất quá đối phương cũng chẳng vui vẻ gì. Tay cầm chén rượu có chút run rẩy, chén rượu chưa nâng lên được một phân thì đã rơi xuống đất vỡ tan.
Tiểu Nhan hốt hoảng xem xét tay của Hạ Khuynh: "Nương nương người có sao không?"
"Ta không sao, ngay cả chén rượu cũng cầm không được, có lẽ nửa đời sau bản cung phải sống trong cảnh tàn phế..."
"Nương nương đừng lo lắng, ở Yên Sư có một vị lang trung rất tài giỏi, hắn có thể chữa lành tay cho nương nương."
"Đừng an ủi ta, ta biết rõ chuyện gì sẽ đến." Hạ Khuynh nén tiếng thở dài, yếu ớt mở miệng: "Chỉ là lúc nào cũng làm phiền các ngươi khiến ta có chút áy náy."
"Nương nương đừng nói như vậy, nếu không có nương nương Tiểu Nhan đã phải sống khổ cực ở Hoán Sa Đình, không có ngày nhìn thấy ánh mặt trời. Dù có như thế nào, Tiểu Nhan cũng sẽ ở cạnh bảo vệ nương nương đến cùng."
"Đa tạ ngươi Tiểu Nhan, cả ngươi nữa, A Lệ."
A Lệ tiện tay rót chén rượu khác đưa cho Tiểu Nhan: "Nương nương dùng ít rượu nóng có thể giữ ấm."
Tiểu Nhan nhanh nhẹn lấy thìa múc một ít rượu đưa đến bên miệng nương nương, từng muỗng một uy thật cẩn thận. Hạ Khuynh uống được nửa chén thì không uống nửa, trong người có chút không thoải mái, chẳng muốn ăn uống gì cả. Tiểu Nhan cũng không ép nàng, đặt lại chén rượu lên bàn.
Vừa đúng lúc tiểu nhị mang thức ăn đi vào, đem từng dĩa bày biện đẹp mắt trên bàn: "Các vị có cần gì thì cứ gọi."
A Lệ lấy một thỏi bạc nhét vào tay tiểu nhị, phất phất tay đuổi người.
Tiểu nhị cầm bạc rồi nhanh chóng rời đi, không ngờ chỉ vài món thanh đạm lại có nhiều tiền như vậy, ba người xuất tiền hào phóng đến mức khiến tiểu nhị cũng rùng mình sợ hãi.
Hạ Khuynh trước nay đều không ăn nhiều, miên man suy nghĩ gì đó, ánh mắt giống như muốn nhìn ra ngoài khoảng trời rộng lớn kia qua ô cửa sổ.
"Nương nương ăn thêm đi."
"Ta ăn không nổi, các ngươi cứ ăn đi."
"Nhưng mà..."
A Lệ lên tiếng đánh gãy: "Đừng ép nương nương, trong người nương nương có bệnh nên không muốn ăn, một lát mua thêm ít điểm tâm là được rồi."
"Như vậy cũng được,"
Đột nhiên nhớ ra một chút, A Lệ nhanh chóng mở miệng: "Nương nương, một lát nô tỳ đi trước, được không?"
"Làm sao?"
"Nô tỳ phải đến Yên Sư chuẩn bị một số thứ để khi nương nương đến thì có nơi để ở ngay. Mất khoảng hai ngày đường, ta đi nhanh thì một ngày là đến, còn ngày còn lại thì chuẩn bị cho nương nương."
"Vậy cũng được." Hạ Khuynh gật đầu, nhưng vẫn lên tiếng nhắc nhở: "Đi đường nên nghỉ ngơi, chỉ đi không nghỉ sẽ mệt chết. Cũng phải chú ý ăn uống, đừng bạc đãi bản thân."
"Vâng, nương nương."
A Lệ quơ vội vài đũa cơm rồi chạy đi, không kịp nói tiếng tạm biệt, một lúc sau Hạ Khuynh chỉ nghe tiếng vó ngựa từ xa truyền lại. Ngay cả Tiểu Nhan cũng gấp rút ăn cho xong ngọ thiện rồi cùng Hạ Khuynh lên kiệu xe rời đi.
Đường đi về phía huyện Lý Cát bắt đầu đông người hơn, Hướng Khâm và Đinh Thần đánh xe chậm lại, cẩn thận quan sát xung quanh. Hạ Khuynh tựa đầu vào vách xe miên man suy nghĩ gì đó, đôi mắt được che chắn bằng vải trắng không thể đoán được nàng đang nghĩ gì.
Bất chợt xe ngựa dừng lại, Hạ Khuynh có chút kinh ngạc, vừa định lên tiếng hỏi mã phu thì nghe tiếng la hét than khóc ở bên ngoài. Hạ Khuynh không nghĩ ở Liên Hạ sẽ có bách tính khóc than như vậy, liền muốn xuống xe ngựa, Tiểu Nhan cũng đồng ý để nàng đi.
"Chuyện gì thế?"
Tiểu Nhan ngó trái ngó phải, lắc đầu: "Tiểu Nhan không biết, để nô tỳ hỏi thử."
Chỉ mất một khắc thời gian Tiểu Nhan đã quay trở lại: "Là đoàn quân nô, bọn chúng đều là phạm nhân phạm tội tày đình bị bắt làm nô dịch cả đời."
"Nhưng sao lại than khóc?"
"Ăn vạ thôi, cả đời hưởng thụ cẩm y ngọc thực, cướp bóc của dân, chuyện thương thiên hại lý gì cũng dám lại, bị phạt đi làm nô dịch là đã khoan hồng lắm rồi."
"Nhưng..."
"Nương nương đừng quan tâm đến họ, chúng ta mau đi thôi."
Hạ Khuynh đắn đo suy nghĩ một chốc cũng gật đầu đồng ý: "Chúng ta đi."
Trong đoàn quân nô có gia quyến của Đường thị, nhận ra Hạ Khuynh liền nổi giận đùng đùng. Đúng lúc Tiểu Nhan định dìu Hạ Khuynh lên kiệu thì Đường phu nhân giả vờ té ngã, kéo theo cả đoàn nô dịch ngã theo làm con ngựa hoảng sợ bỏ chạy.
Đường Doanh Doanh thuận thủy thôi chu đẩy tay hất ngã Hạ Khuynh xuống đất. khiến nàng sẽ trụ không vững mà ngã xuống đất. Tiểu Nhan vội chạy đến đỡ nhưng lại bị Đường lão gia chặn lại. Đoàn nô dịch loạn thành một đoàn chẳng nhận ra ai với ai, Hạ Khuynh không nhìn thấy được gi, lại chỉ nghe thấy tiếng gió ù ù và tiếng la hét thất thanh, chẳng nhận ra đâu là tiếng của Tiểu Nhan.
"Tiểu Nhan! Tiểu Nhan!"
Ngay cả Tiểu Nhan cũng bị lạc mất Hạ Khuynh, còn nàng bị đoàn người xô đẩy đi, ngã xuống đất không ít lần. Hướng Khâm và Đinh Thần vội đuổi theo, Hướng Khâm thì chạy theo Hạ Khuynh còn Đinh Thần thì đuổi theo Tiểu Nhan. Hai người chia ra hai hướng khác nhau, rất nhanh đều mất dấu đối phương.
Hạ Khuynh bị đẩy ngã xuống đất, xung quanh có rất nhiều tạp âm làm tai nàng ù đi, rốt cuộc đây là ở đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com