Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Em muốn chúng ta ở bên nhau

Từ bé tôi đã khó hòa nhập với bất cứ đám đông nào và xem việc tận hưởng khoảng thời gian một mình là hạnh phúc. Cũng có đôi lúc tôi cảm thấy cô độc, nhưng việc phải tiếp xúc với những con người xa lạ còn làm tôi ngạt thở hơn. Cho đến khi tôi gặp chị.

Shakespeare từng nói: "Tình yêu chẳng qua chỉ là một cơn điên loạn." Tôi biết Shakespeare không nói sai và bản thân tôi không chỉ trở nên cuồng loạn mà còn như nằm trong tâm bão.

Lần đầu tiên gặp chị là khi tôi học năm nhất đại học. Lúc ấy, tôi rất e dè và thường náu mình ở thư viện vào mỗi ngày nghỉ. Cuộc sống của tôi nếu không có những quyển sách chắc cũng sẽ chẳng có gì lấp đầy... Chị học trên tôi một khóa và cũng thường đến thư viện ấy mỗi ngày để đọc những cuốn sách có tiêu đề kì lạ, thỉnh thoảng lại nhìn lướt qua tôi và mỉm cười. Chắc hẳn chúng tôi vẫn sẽ chỉ là hai người xa lạ lướt qua nhau mỗi ngày quanh những kệ sách, chỉ thỉnh thoảng ngồi cạnh nhau trên băng ghế trước cửa thư viện trường cho đến khi chị đột ngột đặt quyển Luân lí giáo khoa thư dày cộp lên đầu tôi và bảo: "Đọc thế đủ rồi, mình đi chơi đi!" rồi nắm lấy tay tôi kéo đi.

Lúc ấy là ba giờ hai mươi mốt phút vào một buổi chiều tháng Tám. Ngoài trời nắng đẹp và trong nhưng tôi thì đang bị "cơn bão giật cấp 12" cuốn đi không kịp hoàn hồn. Và như thế, chúng tôi trở thành một đôi.

Điều đáng sợ nhất có lẽ không phải là cô đơn, mà là cô đơn được lấp đầy nhưng rồi lại bị bỏ rơi lần nữa. Tôi là đứa trẻ loay hoay với nỗi cô đơn quá lâu đến hóa quen, khi được thả vào hạnh phúc do người khác tạo ra lập tức liền bị choáng ngợp. Chẳng biết từ bao giờ trong tôi đã hình thành một thói quen, mỗi buổi sáng khi vừa mở mắt thức dậy liền quờ tay sang bên cạnh tìm lấy tay chị và khi nắm được bàn tay gầy gầy thân thuộc mới có thể yên tâm ngủ tiếp. Hạnh phúc ấy khiến tôi vừa sung sướng vừa lo sợ. Trước giờ, ngoài gia đình ra chưa có ai đối xử tốt với tôi như chị. Tôi sợ chị chỉ là một ảo giác do tôi tưởng tượng ra qua những quyển sách vẫn thường đọc hoặc đó chỉ là giấc mơ tôi bám víu vào để thoát khỏi thực tế cô độc đáng buồn... chỉ cần nhắm mắt lại, mở mắt ra trong một tích tắc tôi sẽ lại thấy mình trơ trọi trong căn phòng nhỏ bừa bộn sách vở xung quanh.

Càng hạnh phúc tôi lại càng bất an, càng bất an lại càng trở nên chiếm hữu. Tôi bắt đầu tự ti vào ngoại hình của mình, cách ăn mặc, tất tần tật mọi thứ đều ngầm đưa lên bàn cân so sánh và thấy xấu hổ khi chẳng có gì bằng chị. Tôi mơ hồ lo sợ rằng khi tìm được một người nào đó hơn hẳn tôi về mọi mặt, chị sẽ lập tức chán tôi và đề nghị chia tay. Những cử chỉ nhỏ thân mật dần biến mất, những lần chị chạm vào tôi đều bị tôi ngắt quãng với những câu hỏi hồ nghi không đầu không cuối. Tôi trở nên cáu bẳn với chị, ngầm theo dõi chị qua Facebook và mọi chị dùng để xem có ai có "quan hệ lạ" với chị không. Có lẽ chị cũng đoán được điều đó nhưng thay vì nổi giận, chị lại càng trở nên dịu dàng để xoa dịu sự lo lắng bất an đang ngày càng nảy mầm trong lòng tôi. Khoảng thời gian tận hưởng bản thân một mình chúng tôi từng giao ước chị cũng dành trọn để ở bên cạnh tôi, dắt tôi đi mua sắm ăn uống, đến buổi hòa nhạc tôi thích hoặc cùng nhau đi dạo bộ qua nhiều dãy phố rồi trở về nhà. Chị ôm tôi nhiều hơn, và khi tôi giả vờ nhăn nhó đẩy chị ra, chị lại mỉm cười đưa tay véo má tôi bảo rằng: "Em là khuôn mặt tươi cười của chị."

Trong một ca khúc mà tôi yêu thích, có câu rằng: "Tình yêu che lấp đôi mắt em, khiến em phản bội chính mình." Tình yêu trước kia làm tôi vui sướng, nuôi dưỡng tâm hồn tôi giờ đây lại khiến tôi trở thành một kẻ khác – ghê gớm, ích kỉ và mê muội hơn. Tôi nổi giận với hầu hết những người tương tác với chị trên Facebook dù chỉ là một lời nói đùa, lén kiểm tra điện thoại chị khi chị đang tắm và hạch hỏi từng món đồ lạ chị mang về. Sự hòa hợp giữa chúng tôi dần biến mất, chỉ còn lại cảm giác "đồng sàng dị mộng" giữa hai con người đang cố cứu vãn tình cảm bằng cách ràng buộc nhau. Trong thâm tâm tôi là những chuỗi mâu thuẫn giằng xé nhau, tôi vừa cảm thấy không xứng đáng được ở bên cạnh chị, mặt khác lại vừa cảm động yêu thương khi thấy chị nhẫn nại dịu dàng với mình. Cuộc sống bỗng trở nên ngộp thở với cả hai hơn bao giờ hết.

Cuối cùng chúng tôi chia tay, là tôi đề nghị trước, vì tôi không thể chịu đựng được cảm giác dày vò này cũng như nỗi ghê sợ chính mình. Tôi thà để chị nhớ về con người đáng yêu chị đã phải lòng lúc trước còn hơn bản thân đáng thất vọng lúc này. Ngày chia tay, tôi dọn số đồ đạc ít ỏi của mình về nhà nhưng cố tình không trả lại những món đồ chị đã tặng tôi – một lọ nước hoa Bvlgari Pour Homme, hai đĩa nhạc của Kitaro phiên bản hiếm mà chị phải nhờ bạn ở Nhật mua về. Tôi biết mình giữ những thứ ấy để làm gì, dù nó sẽ hủy hoại tôi trong một khoảng thời gian dài. Trước khi đi tôi hầu như không dám nhìn vào chị, lúc này đang ngồi thu lu trên một góc ghế sofa. Khuôn mặt vẫn thật xinh đẹp như ngày đầu tôi gặp với mái tóc dài chảy tràn xuống vai, nhưng bây giờ lại trở nên tái nhợt và méo mó đến kì dị. Chị cất giọng khô khốc hỏi: "Em đi à?"

"Vâng. Chị giữ sức khỏe nhé, nhớ đừng tắm khuya quá và nhai thật kĩ để không bị đau dạ dày."

Nhanh hơn cả lời nói, tôi bước ra cửa, thậm chí đầu không ngoảnh lại. Đón được xe về nhà rồi, tôi vứt đồ đạc la liệt ra xung quanh rồi đổ gục xuống giường ngủ như chết. Khi tỉnh dậy đã là 4 giờ sáng, tôi ngồi dậy kiểm tra điện thoại – không có cuộc gọi hay tin nhắn nào từ chị. Ngực đau thắt khi nghĩ đến cảnh chị cũng đang nằm rúm ró một góc ghế sofa vào lúc này trong cơn đau khổ, tôi chỉ muốn chạy ngay đến nhà chị và nói rằng tôi vẫn yêu chị, yêu rất nhiều nhưng lí trí đã giữ tôi lại. Những ngày kế tiếp tôi trở bệnh nặng, tuy không sốt cao nhưng cơ thể sụt cân như chiếc xe lao dốc không phanh. Tôi gọi điện cho lớp trưởng nhờ điểm danh hộ những tiết vắng mặt rồi lại nằm gục xuống suốt mấy ngày liền trong bóng tối, không ăn không uống. Thỉnh thoảng tôi tỉnh dậy, lục tìm lọ nước hoa chị tặng xịt một ít vào cổ tay, bật luân phiên hai đĩa nhạc Kitaro... Giữa những tầng hương và thứ âm thanh thân thuộc đến ám ảnh đó, tôi cảm nhận từng tế bào bên trong mình đang quặn lên như bị nghiền nát, rồi trở nên trống rỗng. Nỗi đau đó khắc sâu hơn cả hình xăm, tôi dùng nó để trừng phạt bản thân mình vì đã làm tổn thương chị, người con gái yêu thương tôi chỉ sau gia đình.

Hai năm rưỡi đã trôi qua. Số điện thoại của chị tôi vẫn còn giữ trong danh bạ dù đã vài lần đổi máy. Cho dù không còn trực tiếp liên lạc với chị nữa nhưng tôi vẫn âm thầm dõi theo Facebook của chị, tim vẫn đập liên hồi khi thấy chị đăng lên tường dòng chữ  "Happy birthday" mà không chỉ đích danh ai vào ngày sinh nhật của tôi, vẫn giả vờ hỏi thăm xã giao những người bạn chung của hai chúng tôi để được biết chị dạo này đang sống như thế nào rồi vui sướng khi biết chị vẫn độc thân. Thi thoảng trong mơ tôi cũng lại thấy cảnh chúng tôi cùng nhau đi dạo phố, và tay chị vẫn nắm chặt lấy tay tôi như những ngày ấy – thân mật và chắc chắn trước ánh mắt soi mói của bao người đi đường. Tôi biết tôi vẫn còn khát khao hơi ấm từ đôi tay ấy, tôi biết ngoài chị ra sẽ chẳng còn ai yêu thương tôi một cách dịu dàng và nhẫn nại đến vậy... Chỉ là tôi vẫn chưa đủ can đảm, chỉ là tôi vẫn dằn vặt bản thân không xứng đáng để nhấc máy lên, gọi một dòng số cũ và nói thật kiên định rằng: "Chị này, em muốn chúng ta ở bên nhau."







...

Đôi lời:

Đây không phải là one-shot, mà là một bài báo cũ tôi từng viết cho YAN khi còn là cộng tác viên kiếm "chăm gưỡi, chăm bải" mỗi bài. Bài báo viết đã lâu, người phóng viên năm ấy đặt bài từ tôi nay cũng đã trở thành biên tập của một tạp chí high-fashion nổi tiếng, kể cả bản thân tôi cũng không đứng lại giữa dòng chảy xưa cũ ấy. Nhưng khi đó chị đã hỏi tôi liệu đây có phải chuyện tình thực sự của bản thân không, sao lại có quá nhiều xúc cảm mang dáng vẻ chân thật như thế?

Câu trả lời là: Không. Giống như những nhân vật của mình, tôi không có cảm giác với tình yêu. Một bài báo được đặt chỉ là những con chữ được trả giá trước để lên khuôn, và tôi là người phải dốc hết sức để tạo hình cho nó. Nhưng xúc cảm chân thật, có lẽ là vì con người ta khi sống cả một cuộc đời dài phải trải qua những đoạn đời ngắn khác nhau, bản ngã khi ấy cũng khác nhau. Nghĩ lại mà viết về, cũng không có gì khó khăn. Có lẽ chỉ có vậy.

Chỉ là hôm nay vô tình nhớ ra bài viết này, đọc lại và nhận ra trong đó có nhiều nhạc. Quá nhiều nhạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com