Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoan long (kết)

Ngoan long (Kết) 

     Ngoan long bị Lôi Thần mang đi, ở ngay tại rừng trúc ngoài Phi Ngư thôn.

    Trước khi nó chủ động thông tri Lôi Thần, nó yêu cầu nhóm người Đào Yêu đem nó bỏ vào trong giỏ tre, đi tới nhà a Vội lần nữa.

     Nó không có đi vào, chỉ đứng ở cửa xa xa nhìn khóm mía lắc lư ở trong gió xuân, a Vội đang xách thùng nước, thật cẩn thận dùng gáo gỗ tưới nước vào trong đất, trên khuôn mặt của cậu bé trai mười tuổi tràn ngập hạnh phúc cùng chờ mong, nãi nãi đầy đầu tóc bạc nằm ở trên ghế cách đó không xa, bên phơi nắng bên dặn dò cậu cẩn thận một chút.

      Khi rời đi, Ngoan long ở trong giỏ tre nói một câu: "Cậu ta trồng nó thật vất vả, nếu như chỉ trong một đêm mất hết, sẽ rất đau lòng."

      Trong rừng trúc, Lôi Thần toàn thân mũ đen áo đen, cao lớn tuấn tú từ trên trời giáng xuống, mặt không có biểu tình cảm xúc gì mà nhìn nó, vươn tay nói: "Trở về đi."

    Ngoan long thành thành thật thật mà nhảy tới trong lòng bàn tay Lôi Thần.

     Đào Yêu toàn bộ quá trình chỉ nhìn chằm chằm Lôi Thần, trước khi Lôi Thần rời đi đột nhiên gọi hắn lại.

     "Có gì chuyện gì sao?" Lôi Thần nhìn tiểu nha đầu có dung mạo không sâu sắc.

     Nàng ngửa đầu nói: "Ta là Đào Yêu tới từ Đào Đô."

     "Thì ra là quỷ y Đào Yêu." Lôi Thần gật gật đầu, "Có điều ta cùng với Đào Đô xưa nay không tới lui. Cô không ở Đào Đô, chạy đến Nhân giới rong chơi, vốn cũng là chuyện không liên quan đến ta, nhưng vẫn là nhắc nhở một câu, tới Nhân giới thì phải tuân thủ quy tắc của Nhân giới, nếu có đi sai một bước, rơi vào trong tay ta cũng không phải chuyện tốt gì."

     Đào Yêu đen mặt nói: "Ta không cần đại thần ngươi nhọc lòng, người của Đào Đô đương nhiên có phép tắc của Đào Đô. Ta gọi ngươi lại, cũng là muốn nhắc nhở ngươi, sau này đừng có hở chút liền lấy lôi đánh loạn, ngươi có miệng, có thể nói đạo lý. Nếu thật sự muốn đánh ai, xin hãy nhìn cho rõ ràng bên cạnh có bá tánh vô tội hay không."

  Lôi Thần đánh giá nàng một phen, lắc đầu cười, rời đi, cả câu trả lời cũng lười cho nàng.

     Ngay trong lúc sắc mặt nàng khó coi đến có thể vắt ra nước, Lôi Thần đột nhiên đứng lại, quay đầu lại nói: "Cô cho rằng, ở dưới tình huống ta không cho phép, Ngoan long thật sự có thể chạy thoát một lần lại một lần sao? Cô cho rằng, ở dưới tình huống ta không muốn, Ngoan long có thể muốn bị thương thì bị thương sao? Cô cho rằng, các ngươi thật là mạng lớn không chết được sao?"

    Đào Yêu sửng sốt.


     Lôi Thần cười nhạt: "Thần cũng được người cũng được, luôn có một đoạn thời điểm nghĩ quẩn trong lòng như vậy, qua đi là tốt rồi." Nói xong hắn lại nghĩ tới cái gì, nhìn cổ tay áo của mình, Hạn tiên tê liệt nằm ở bên trong, cười nói, "Có một số tiểu tiên có hành vi quá phận ta cũng có nghe thấy, làm cho bọn họ nếm chút khổ sở cũng không sao."

    Đào Yêu buột miệng thốt ra: "Ngươi cái gì cũng biết? Bao gồm Ngoan long nghĩ ra biện pháp ngăn cản Hạn tiên?"

    Lôi Thần cười mà không nói, xoay người rời đi.

  

   "Ê, ngươi đừng có tra tấn Ngoan long!" Đào Yêu ở phía sau hô to, "Nó thực ngoan, hơn nữa so với ai khác nó càng giống thần tiên hơn."

    Lúc này, Ngoan long nhô đầu ra khỏi lòng bàn tay của Lôi Thần, vẫy vẫy móng vuốt nói với nàng: "Quay về đi, đừng lo lắng cho ta, ta không ngoan."

     Kim quang hiện lên, Lôi Thần cùng Ngoan long đã biến mất không còn dấu vết.

    Nghiến Răng niệm một tiếng A Di Đà Phật, nói: "Phù hộ còn phải xem có cung phụng hay không, là hành vi của thương nhân; không có lòng phân biệt, có từ bi, mới là thần phật." Cậu vui mừng sờ lên đỉnh đầu Cổn Cổn: "Ngoan long thí chủ đã ngộ chính đạo, Cổn Cổn thí chủ ngươi phải lấy đó làm gương, vả lại ngươi còn có một con đường tu luyện thật dài phải đi a."

     Cổn Cổn rầm rì mà kêu vài tiếng, nhảy đến trên vai cậu, ôm lấy tràng hạt treo ở trên cổ cậu bắt đầu gặm gặm.

     Nghiến Răng bất đắc dĩ nói: "Trước hãy bắt đầu quản lấy sự tham ăn của mình đi, ngươi không thể đói lên là cái gì cũng ăn chứ!"

Ca ca ca, gặm gặm gặm.

"Ê ê, nhả ra, ta chỉ có một cái tràng hạt này thôi!"

Ca ca ca, gặm gặm gặm......

    Ở bên cạnh, Liễu công tử kỳ lạ đánh giá Đào Yêu: "Cô thực khác thường a."

    "Có sao?" Đào Yêu liếc xéo hắn một cái.

    "Ở trong ấn tượng của ta, cô rất ít chủ động cùng người khác nhắc tới thân phận của cô." Hắn nói, "Hơn nữa đối phương còn là người lần đầu gặp mặt."

     Đào Yêu yên lặng một lát, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, bắt lấy cánh tay Liễu công tử: "Bộ dáng của Lôi thần quá đẹp trai! Sao có thể có nam nhân đẹp đến như thế! Ta vẫn luôn cho rằng Lôi Thần là một ông già đen thùi lùi một khi thổi tắt đèn thì nhìn không thấy, không ngờ tới hắn thế nhưng là Lôi Thần cái dạng này! Ta nhất định phải để hắn nhớ kỹ tên của ta! Huynh nói hắn có người trong lòng không? Thần tiên cũng có thể thành thân chứ!"

    Liễu công tử nhìn khuôn mặt hoa si của nàng hưng phấn đến đỏ lên, không lưu tình chút nào mà dội một chậu nước lạnh: "Vạn nhất hắn không thích nữ nhân thì sao?"

    Đào Yêu cười ha hả: "Vậy cũng không tới phiên huynh."

    "Ta không phải Long Dương chi hảo."

(Long Dương chi hảo: đồng tính)

    "Huynh nói một hai câu khiến ta vui vẻ sẽ chết sao? Sẽ chết sao!"

    "Sẽ không chết, sẽ sống không bằng chết. Ta nên ẩn thân đi, bằng không cả hai chúng ta đều sẽ thống khổ."

    "Một ngày nào đó ta sẽ đem huynh nấu thành một nồi lẩu thịt rắn!"

    "Ta sợ cô tìm không được cái nồi lớn như vậy đâu!"

    Rừng trúc vốn dĩ an tĩnh, tiếng tranh cãi ồn ào náo động thành một nồi cháo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com