Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

8.

ngày mai isagi đi rồi.

tức nghĩa là hôm nay là ngày cuối được nhìn thấy isagi ở đây nhỉ?

sau lời tỏ tình ngày hôm qua, tôi về nhà với đầu óc lấp đầy dấu chấm hỏi.

rồi rốt cuộc ý của isagi là như thế nào? đồng ý hay là từ chối? nếu đồng ý thì tại sao lại là chiếc cúc thứ nhất? nếu từ chối thì tại sao cậu ấy vẫn đưa cúc áo cho mình?

tôi không hiểu, và cũng chẳng muốn hiểu. tôi có nhắn tin hỏi người chị của tôi, chị ấy bảo rằng có lẽ isagi không thích tôi thật nhưng vẫn muốn giữ mối quan hệ bạn bè thân thiết với tôi.

đọc xong tin nhắn, tôi không muốn tin, nhưng cũng buộc phải tin.

isagi yoichi là thẳng, là trai thẳng. cậu ấy chỉ thích con gái. cậu ấy thích che chở cho bóng lưng nhỏ nhắn, yếu ớt, thích ôm cơ thể nhỏ bé vào lòng, thích vuốt ve một mái tóc dài hơn là được  bảo vệ, được âu yếm bởi một người con trai.

nghĩ đến đây, tôi nghe tiếng trái tim mình vỡ vụn rõ mồn một. đã hai tuần trôi qua, tôi không dám gặp mặt isagi, dẫu cho cậu ấy có tìm đến tận nhà, tôi cũng sẽ tìm cách để tránh nhìn thấy cậu.

tôi biết việc trốn tránh như thế này không ổn một chút nào, nhưng đó là thứ tôi có thể làm.

tôi nhớ cậu ấy lắm chứ. nhớ gương mặt thanh tú, nhớ đôi mắt long lanh, nhớ mái tóc ướt đẫm mồ hôi sau khi chơi đá bóng, nhớ dáng vẻ mỏng manh trong chiếc áo sơ mi của jukuro, nhớ giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng tựa thanh âm mùa xuân, nhớ cả đôi môi hồng và nụ cười tươi rói như ánh mặt trời của cậu.

tất thảy những gì thuộc về cậu, tớ đều nhớ hết. nhớ đến phát điên,

nhưng vẫn không thể làm gì để níu cậu lại.

ngày mai cậu ấy sẽ ra ga tàu để đi đến tokyo. tôi nên làm gì bây giờ? chạy đến ôm lấy cậu như lời từ biệt, hay vẫn im lặng, trốn tránh như cách bây giờ tôi đang làm?

tin nhắn của isagi tôi cũng chưa dám bấm vào xem. mặc dù cậu ấy nhắn tin hỏi thăm từ ngày này qua ngày nọ nhưnh tôi vẫn chẳng dám trả lời một câu tử tế.

có lẽ ngày mai tôi sẽ không đến, nhưng nhất định không được im lặng nữa.

tôi quyết định cầm điện thoại lên và xem tin nhắn của isagi.

sau một nùi tin nhắn cậu ấy gửi cho tôi, tôi chỉ trả lời lại vỏn vẹn vài câu: "hi. tớ vẫn ổn, cậu không cần phải lo nhé. cậu có thể an tâm để lên tokyo học cho tốt rồi đó! ngày mai thượng lộ bình an nhé!"

chỉ vài phút sau, tôi đã nhận được thông báo từ isagi yoichi.

"cậu không sao là tốt rồi. từ hôm tốt nghiệp đến giờ, cậu thất thường lắm, làm tớ lo đấy!"

"tớ đang soạn đồ đây"

"hmm, thật ra tớ cũng chẳng muốn xa vùng đất này chút nào. nhưng tớ tin rằng, tokyo sẽ đem lại cho mình nhiều điều hay hơn, có cơ hội làm quen bạn mới và khám phá thêm nhiều điều mới mẻ nữa."

"ngày mai cậu có tiễn mình đi không đó?"

"chắc là không" - tôi trả lời cậu

"???"

"tại sao không?"

"tớ làm gì khiến cậu giận à?"

"cậu là bạn thân của tớ mà lại không tiễn tớ đi được hay sao?"

"xin lỗi, ngày mai tớ có việc, chắc không đi được đâu" - tôi viện đại một lý do để từ chối cậu

"có gì tớ sẽ gửi cậu món quà, coi như một lời tạm biệt. tớ để trước cửa nhà cậu nhé!" - tôi nhắn tiếp cho cậu.

"không cần"

"tớ không cần quà của cậu."

"tớ chưa bao giờ là người ham vật chất như vậy"

"cậu không biết sao?"

"thứ tớ cần là cậu"

"là sự xuất hiện của cậu"

"là người cuối cùng tớ nhìn thấy khi còn ở mảnh đất này"

"cậu hiểu không?"

lúc này, ngọn lửa tức giận trong tôi bắt đầu bùng cháy dữ dội.

"cậu ngậm miệng lại đi yoichi"

"đừng nói những lời như thế nữa"

"đừng gieo hy vọng nữa được không? tớ đau lòng lắm"

"tớ đã cố gắng không làm tổn thương cậu"

"nhưng lại vô tình làm tổn thương chính mình"

"tớ biết cậu không hề có tình cảm với tớ"

"tớ hoàn toàn có thể khẳng định điều đó"

"yoshida đã nói cho tớ hết rồi"

"cậu luôn kể về một cô gái nào đó cho hội bạn của cậu"

"có lẽ chính cậu cũng biết"

"cậu không thể nào thích con trai được mà đúng không?"

"nếu cậu có thể biết rõ như vậy, thì hà cớ gì cậu cứ làm những việc khiến tớ ảo tưởng về tình cảm của cậu cơ chứ?"

"ý cậu là sao cơ bachira?" - isagi bắt đầu trả lời lại một sớ tin nhắn của tôi.

"tớ không hiểu cậu đang nói gì cả."

"mấy vấn đề tình cảm đó chỉ mình tớ biết"

"cậu thì biết cái mẹ gì mà nói?"

cơn giận của tôi như ngọn lửa được isagi châm đầu thêm.

"ừ đúng rồi, tớ thì biết cái mẹ gì"

"tớ chẳng biết cái mẹ gì về cuộc đời của cậu hết"

"đừng có giả vờ mình không hiểu nữa isagi, thường ngày cậu thông minh lắm mà?"

"tớ nghĩ cậu nên im lặng và cút đến tokyo càng nhanh càng tốt"

nói xong, tôi tắt nguồn điện thoại. những tin nhắn sau đó, tôi cũng không biết.

lần đầu tiên, tôi đã làm cái việc mà tưởng chừng mười bốn năm nay tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ làm: nặng lời với isagi.

trong phút chốc, tôi đã nghĩ cậu ta quá ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình. tôi giận lắm, có chút ghét isagi nữa.

tôi quyết tâm sẽ đánh một giấc đến trưa thật ngon như cách mà hai tuần qua tôi đã làm

nửa tiếng trôi qua, tôi bắt đầu khóc. những giọt nước mắt uất ức, buồn bã, thất vọng, nhớ thương đều được cái gối của tôi hưởng trọn. tôi buồn isagi lắm. sao cậu ấy nỡ nói mình như vậy? đã thế thì ngày mai mình cũng không cần đến nữa.

hình bóng này, sẽ cất lại thật sâu trong trái tim, khóa lại và chôn chiếc chìa khóa vào vùng ký ức.

____________________

hài hái,

MÌNH THÀNH THẬT XIN LỖI READERS, FIC NÀY UPDATE LẦN CUỐI VÀO THÁNG 7 VÀ ĐẾN BÂY GIỜ LÀ THÁNG 5 NĂM 2024 TÔI MỚI VIẾT THÊM ĐƯỢC CHAP MỚI😭

mình rất cảm kích những bạn đã vào chiếc fic này và vote cho từng chap😭😭 im really appreciate.

mình không drop đâu, nhưng tốc độ ra chap sẽ chậm hơn rất nhiều. mình mong là mình sẽ completed fic này sớm...

viết từ hồi thi xong tuyển sinh 10 đến giờ gần lên lớp 11 rồi vẫn chưa done fic này=))) trì hoãn ghê gớm.

tạm biệt mọi người, hẹn gặp lại ở chap sauuu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com