Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Bad boy, không được chạy!

Tên fic: Bad boy, không được chạy!


Author: Shellry


Thể loại: tùm lum tà la....


Rating: 13+


Status: On - going


Warning: Không


Casting:


___ Vũ Nhật Hạ: Một cô gái xinh xắn, tốt bụng, đáng yêu, nhìn chỉ muốn cắn một cái cho thỏa. Học giỏi, hòa đồng. Thế nhưng, khi ông trời cho cô cái gì chính là cướp của cô một thứ khác. Đó chính là: giọng nói. Từ khi cô mười tuổi, một bi kịch kinh hoàng đã cướp đi bố mẹ và cả cuộc sống hoàn mĩ như một nàng công chúa của cô. Mất trí nhớ, cô "quên" cả giọng nói của mình.


" Nếu có thể, tôi muốn mang quá khứ trở lại dù cho có thể mãi mãi là một đứa bé"


___ Nguyễn Quang Anh: Một du học sinh Mỹ, dù hoàn cảnh gia đình chỉ thuộc dạng bình thường nhưng có chú dì giàu có và ba mẹ yêu thương hết lòng nên năm cậu lên mười ba tuổi đã được sang Mỹ định cư với chú dì. Tính cách kiêu ngạo, xấu xa, được gắn mác "bad boy" chính hiệu. Năm cậu mười sáu tuổi thì về Việt Nam và ở lại luôn với ba mẹ.


" Tôi xấu tính đó, rồi sao? Theo tôi, okey, tôi sẽ đối đãi thật tốt. Còn chống tôi sao? Thật thê thảm đấy."


Summary:


   Cô là con gái, một con thỏ trắng đáng yêu trong trí tưởng tượng của mọi người. Một ngày kia, con thỏ trắng lại gặp phải một con hổ hung hăng độc ác. Thỏ trắng sẽ bị hổ bẻ xương nấu lẩu hay là sẽ vùng lên phản kháng và biến con hổ đáng ghét kia thành một con hổ giấy đây?




Chap 1



Ở một con đường vắng vẻ, ánh nắng trưa hè phủ lên mọi vật. Hàng cây bên đường cố gắng dùng bóng mát của mình để che chắn nhưng chúng như bất lực trước những tia nắng gay gắt như muốn xuyên thủng cả tán cây. Ở một đoạn nhỏ của con đường kia, một túm nam sinh sáu, bảy người đang xúm lại vây thành vòng tròn . Ở giữa đó là một chàng trai có mái tóc màu đen ngắn, tai đeo tai nghe màu đen nổi bật trên nền áo sơ mi đồng phục trắng. Nhìn một lượt đám nam sinh đang chặn mình, Quang Anh gỡ tai nghe ra, nhét vào túi. Cậu hất mặt hỏi:



-          Làm sao?


-          Muốn chỉnh mày một trận đấy, được không?



Thằng cầm đầu đang phì phèo điếu thuốc, ngồi vắt vẻo trên chiếc xe máy nói. Hắn ném điếu thuốc trên miệng xuống đất, lấy chân di di làm nó tắt ngúm. Hắn đi đến, ra lệnh cho đám choai choai bên cạnh ghì lấy cậu, ấn cậu xuống. Ngẩng mặt trừng mắt với tên trước mặt. C.h.ó chết, nếu không muốn rụng hết răng thì nhanh biến đi trước khi cậu tức giận.



Tên kia thấy vậy thì cười đểu. Hắn túm áo cậu kéo lên:


-          Thằng c.h.ó, đừng trách tao. Vì mày mà người yêu tao chia tay với tao. Vì mày đấy. Mặt thì vênh váo, tao ngứa mắt lắm rồi đấy. Du học sinh Mỹ thì sao? Mày nghĩ mày giỏi lắm à?



Dứt lời, hắn thụi cho cậu một cái thật mạnh vào má. Nhổ ra một ít máu, Quang Anh thầm chửi:


"Cmn, đau đấy."


Hắn nhếch môi cười. Túm tóc cậu giật ngược lên, hắn trừng lớn mắt, hỏi:


-          Sao? Đau không?


Cậu im lặng, nhổ một phát nước bọt vào mặt tên kia làm hắn ré lên một tiếng như lợn bị chọc tiết rồi lùi lại. Tên đó tức giận cất tiếng chửi đổng, những từ ngữ thô tục chợ búa khiến người ta nhìn hắn giống một tên giang hồ hơn là một học sinh cấp 3. Hắn gào to:


-          Bọn mày đâu, đánh chết nó cho tao. Đánh cho nó không lết được về nữa thì thôi.



Đám choai choai nghe được lệnh của kẻ cầm đầu thì xông lên đấm đá túi bụi vào cậu. Đủ rồi đấy. Cậu đã nói là biến đi trước khi cậu giận rồi mà. Túm lấy một bàn tay chuẩn bị đấm vào bụng mình, Quang Anh bẻ quặt tay tên kia ra sau. Lên gối. Thụi mặt. Nhảy lên sút vào mặt kẻ đối diện. Từng quả đấm với lực cực mạnh được cậu giáng xuống không một chút thương tình. Lúc này đây, nhìn cậu như một con thú hoang dã đang khát máu, điên cuồng tàn sát.



Tiếng kêu đau đớn, tiếng hết hỗn loạn vang lên rộn cả một con đường. May là con đường này thật vắng, nếu không thì cả một khu dân cư đã bị kinh động rồi.



Chẳng mấy lâu sau, sáu, bảy tên lúc trước còn ra vẻ huênh hoang giờ nằm la liệt dưới đất. Tên cầm đầu lúc trước nhìn không thể thê thảm hơn. Mũi và mồm hắn đầy máu, hình như còn bị gãy máy cái răng. Quang Anh quệt máu nơi khóe miệng, cười nụ cười chiến thắng, mái tóc đen nhẹ bay trong gió. Ánh nắng phủ lên cơ thể làm cậu giống như một vị thần chiến tranh oai hùng. Tên cầm đầu kia bò đến ôm chân cậu, cầu xin:


-          Đại ca, tha cho em. Em biết em sai rồi. Em xin làm đàn em của anh. Xin anh, tha cho.


-          Cút! — Cậu hét lên.


Nghe câu nói đó mà như bắt được vàng, bọn kia ôm nhau chạy một mạch. Quang Anh đứng chống tay, ngẩng đầu nhìn trời. Nheo nheo mắt, một nụ cười đểu nhếch lên. Cuối cùng, cái đất Việt Nam này cũng có trò hay.


......



Giờ ra chơi, tiếng ồn ào rộn ràng cả ngôi trường rộng lớn. Tại lớp 11A4, ở góc lớp, có một cậu trai mặc đồng phục học sinh gục đầu trên bàn, tai đeo tai phone ngủ ngon lành. Mái tóc đen ngắn rũ xuống che đi đôi mắt nhưng nhìn là biết là một hot boy.



Bên cạnh cậu ta, có một cô bé tóc cắt ngắn, khuôn mặt kiên nhẫn lay cậu ta dậy. Cuối cùng, với sự cố gắng của cô, cậu bạn kia cũng lười biếng ngóc đầu dậy. Thế nhưng, không nhìn cô, cậu lại cắm đầu vào điện thoại nhắn tin.



Nhật Hạ là lớp trưởng của lớp 11A4, tất cả mọi người trong lớp đều đã đăng kí gia nhập ít nhất một câu lạc bộ rồi, duy chỉ có cậu bạn mới vào này là chưa đăng kí cái gì. Nếu cô mà nói được thì cô sẽ ngày nào cũng nhắc nhở cậu vụ đó, không câm cũng mất tiếng mất.



Quang Anh bình thản vắt chân nhắn tin, hoàn toàn không chú ý đến cô gái bên cạnh mình đang huơ tau múa chân. Chẳng lẽ đám con gái đứa nào cũng chán chết vậy sao? Gái Mỹ phóng khoáng hơn nhiều, đâu có phiền phức như này. Chết tiệt, nếu không phải tại bị bắt buộc thì có chết cậu cũng không về Việt Nam. Dì cậu bảo cái gì mà "phụ chị chăm sóc bố mẹ" chứ? Cô chị cậu giỏi quá rồi, cần gì cậu. Đáng chết. Ung dung bên trời Tây với bar và gái tuyệt vời hơn ở đây biết bao nhiêu.



Một lúc sau, cậu không chịu được sự làm phiền của con ruồi nhỏ bên cạnh, đành bực bội hét lên:


-          Con điên, tôi không hiểu cô đang làm cái quái gì đâu. Phiền phức quá đi mất.



Nhật Hạ sững người. Cô run rẩy thu tay lại, một cảm giác tổn thương trào dâng trong lòng. Thật quá đáng, cô đã làm gì chứ? Câm thì sao? Sao cậu ta lại có thể xúc phạm cô như thế?



Một cậu bạn cùng lớp thấy vậy liền thương cho cô lớp trưởng tội nghiệp bèn đi đến giật phắt dây tai nghe của Quang Anh ra, hét lại:


-          Cậu quá đáng ít thôi. Bạn ấy chỉ muốn nhắc nhở cậu điền vào đơn gia nhập câu lạc bộ của trường thôi mà.


-          Câm, tao có làm gì cũng không đến lượt mày ý kiến. — Dứt lời, Quang Anh thụi ngay cho cậu ta một cái làm cậu ta gục xuống ôm bụng. Yếu xìu mà cũng đòi đấu với cậu? Thật chán chết.


-          Mày... mày...


Cậu bạn kia tức giận túm áo cậu, tung một đấm. Quang Anh bĩnh tĩnh né sang một bên làm cú đấm rơi vào không trung.Và thế là, một cuộc ẩu đã diễn ra ngay trong lớp. Bàn ghế bị xô lệch. Nhật Hạ đứng cạnh muốn khóc mà không khóc nổi. Tay chân luống cuống không biết làm gì. Cũng không nói được nên cô cũng không thể can ngăn, chỉ biết lao vào cố tách hai người kia ra. Thế nhưng, thật vô dụng, cô vẫn không làm được một chút gì để ngăn cản hai người trước mặt.



-          11A4, hai em kia sao lại đánh nhau? Lên phòng giám thị ngay cho tôi.


Thầy giám thị chạy vào, hét lên một tiếng. Lúc ấy, cuộc ẩu đả mới dừng lại. Cậu bạn kia mặt mày bầm dập, mồm dính đầy máu, còn Quang Anh chỉ bị động một chút vào vết thương chiều hôm qua,cũng không xi nhê gì nhiều.



Cả hai tên bị thầy giám thị xách tai kéo lên phòng tự kiểm điểm.


......


Chiều, sau khi bị phạt đứng xách xô nước suốt gần ba tiếng đồng hồ với một tràng giáo huấn của ông thầy giám thị, Quang Anh và cậu bạn kia mới được tha. Vừa bước ra khỏi phòng, Quang Anh vừa đi vừa chửi thầm. Mẹ kiếp, thật phiền phức! Đúng là chẳng có gì hay ho cả mà.


Bước ra khỏi cổng trường, tay áo cậu bị một bàn tay nhỏ nhắn kéo lại. Ông đây đang bực, không có hứng làm quen xin số đâu, tốt nhất là biến nhanh đi. Quay lại nhìn, cậu thấy ngay cô bạn lớp trưởng đang rụt rè chìa cho cậu một tờ giấy.



"Đơn xin gia nhập câu lạc bộ."



Quang Anh đen mặt. Con nhỏ này...


-          Chỉ cần điền vào thôi đúng không?


Nhật Hạ cười tươi gật gật đầu.


-          Bút. — Cậu chìa tay ra.


Nhật Hạ lục lục cặp đưa cho cậu một cái bút bi xanh.


Hí hoáy một hồi, Quanh Anh trả lại cô bạn tờ đơn rồi chuồn mất dạng.


Nhật Hạ nhìn tờ giấy trong tay, mồm méo xệch, cười không cười nổi mà khóc cũng không xong. Này cậu bạn này, ở trường ta không có câu lạc bộ Tennis. Nhưng Nhật Hạ không có cơ họi nói câu đó vì Quang Anh đã biến mất tiêu rồi...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com