Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1.2

…..

Quang Anh vừa đặt chân về nhà, lười biếng cúi xuống cởi giày ra.

-          Con về rồi.

Từ trong căn phòng khách nhỏ vọng ra tiếng cãi nhau ầm ĩ. Quang Anh thở dài chán nản. Lại nữa sao? Từ khi cậu lên 5 tuổi đã lớn lên trong những tiếng cãi vã của bố mẹ. Dần dần, tâm tư cũng trở nên chai sạn. Tình yêu là gì? Không phải trước đây bố mẹ cậu cũng hạnh phúc lắm sao? Giờ thì như nào? Mỗi lần nghĩ đến những câu hỏi đó, cậu lại không tự chủ được tặng cho mình một nụ cười khinh bỉ.

Cậu đi vào phòng khách, vừa ngó đầu vào thì ngay lập tức một cái đĩa sứ bay thẳng đến chỗ cậu. Cúi đầu xuống né theo phản xạ, Quang Anh chửi thầm: “Chết tiệt, ông bà có đánh nhau thì cũng đừng có sát hại trẻ đang tuổi vị thành niên như tôi chứ.”

-          Li dị ngay, tôi không thể chịu nổi ông chồng nát rượu như ông nữa.

Một phụ nữ tầm trung niên hét lớn, ra sức ném những thứ có trong tầm tay mình. Quang Anh ngao ngán ôm đầu. Mẹ cậu vẫn còn sung sức thế à?

-          Mày tưởng mày ngon lắm à? Ông đây không sợ. Suốt ngày cờ bạc đàn đúm, mày hơn ông đây chắc. – Bố cậu gào lại, mặt đỏ au, nhìn là biết vừa nhậu nhẹt ở đâu về.

-          Bố, mẹ, thế bao giờ hai người li dị thì con với bà già kia sống thế nào?

Quang Anh ném cái cặp lên ghế, hỏi một giọng như thể bố mẹ cậu li dị là việc sẽ xảy ra một sớm một chiều. Bố cậu nghe thế thì trừng lớn mắt, mấy sợi râu đen đen lún phún dưới cằm rung lên giận dữ. Ông chỉ thẳng vào mặt cậu mà mắng:

-          Thằng con trời đánh, mày lại đi đánh nhau ở đâu rồi? Tao cho mày ăn mày học mà mày suốt ngày đi đánh nhau thế à?

-          Ông già, không phải ông cũng nướng tiền vào rượu sao? Ông nghĩ ông có tư cách để nói với tôi câu đó à?

“Bốp”

Một cái tát như trời giáng rơi thẳng xuống khuôn mặt đẹp trai của Quanh Anh, làm in hằn lên má cậu 5 vết ngón tay. Quang Anh sững sờ. Bố cậu… chưa bao giờ tát cậu cả. Lần này, ông lại tát cậu như thế. Mạnh như vậy. Sự tư tôn của một thằng con trai bị đạp đổ, Quang Anh gắt lên:

-          Ông bị điên à? Tôi nói không đúng sao? Ông nghĩ ông như nào? Gương mẫu lắm? Nực cười, đến cái chữ gương mẫu ông còn chưa chạm đến đâu.

Quang Anh cười nửa miệng, một nụ cười như chất chứa ngàn vạn sự coi thường. Bố cậu run run chỉ vào mặt cậu, đôi mắt long lên đầy giận dữ. Ông giơ tay lên, muốn cho cậu một cái bạt tai nữa. Nụ cười châm biếm tắt trên gương mặt đẹp trai kia, Quang Anh đanh mặt, đưa tay giữ lấy bàn tay chuẩn bị giáng xuống. Cậu lạnh lùng hất nó ra, bình thản nhả từng từ.

-          Tám năm là quá đủ rồi.

Năm năm với một gia đình hạnh phúc, rồi tất cả như bong bóng xà phòng tan vỡ ra từng mảnh nhỏ, không lưu lại một chút dấu tích nào. Giờ đây, gia đình này còn lại gì?

Sau cái hất tay mãnh mẽ kia, Quang Anh quay đi ra khỏi nhà, không nghoảnh lại. Phía sau lưng cậu là tiếng hét đầy giận dữ của bố và tiếng khóc rấm rức của mẹ.Cậu thực sự… không muốn về căn nhà này nữa.

…..

Lê từng bước trên con đường lát gạch, từng hạt mưa như xối xả táp vào khuôn mặt trần. Mưa rào mùa hạ trút xuống, muốn dùng nước của mình để gọt bỏ hết những thứ bụi bẩn của trần gian. Nhưng có một tâm hồn, cũng chính nhờ cơn mưa kia mà lòng trĩu những nước, hệt như một tấm chăn dày bị nhán chìm trong nước khi lấy ra. Ướt sũng, lãnh lẽo, nặng nề.

Quang Anh không khóc, những đoạn kí ức đứt quãng chạy trong đầu….

….

Hình ảnh bố cậu xoa đầu cậu nói:

-          Con trai, là đàn ông thì không được phép khóc, phải thật mạnh mẽ để bảo vệ người mình yêu thương.

….

Hình ảnh bố cậu cười tươi hơn cả ánh nắng, dịu dàng nói:

-          Con nhất định sẽ là một người đàn ông tốt, bởi vì con là con của bố.

……

Một gia đình, có tiếng cười, có niềm vui, có những hạnh phúc nhỏ nhoi nhưng ai cũng mong ước. Ngày hôm nay, những gì nó còn giữ lại là gì? Tiếng cãi vã? Hay là tiếng chửi mắng? Cũng có thể hơn, là tiếng bát đĩa rơi vỡ loảng xoảng dưới nền nhà?

Mệt mỏi ngồi xuống một bậc đá, Quang Anh thở dài. Thật lạnh. Thật mù mịt. Cậu không nhìn thấy gì cả. C.h.ó chết, sao lại đau đầu như thế? Quang Anh vỗ mạnh vào đầu mình nhưng chỉ thấy ong ong. Choáng quá… Cả một bầu trời phía trước… tối mịt….

……….

Một bàn tay nhỏ ấm áp đặt lên trán Quang Anh. Ấm thật. Mà… đây là đâu thế? Mở mắt ra, đập vào mắt cậu là khuôn mặt đầy lo lắng của cô bạn lớp trưởng. Thấy cậu mở mắt ra, Nhật Hạ vui mừng cười toe toét.

Thật là, làm cô sợ chết đi được. Đang cầm ô đi mua đồ vì mấy cửa hàng gần nhà cô đã đóng cửa hết rồi. Đi xa một chút để mua thứ cô cần, trong đầu cô tự hỏi sao hôm nay tự nhiên lại thèm mấy món đó thế nhỉ. Mua xong, trên đường về nhà, đột nhiên cô thấy một thân hình cao cao ngồi dưới mái hiên nhà nào đó, khuôn mặt mệt mỏi tựa như muốn ngất đến nơi. Nào ngờ, khi cô vừa bước đến, cậu ta… ngất thật. -___-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com