Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3.2

……….

Ngoài cửa phòng bệnh, Nhật Hạ đang bị một vị thiên thần áo trắng mắng té tát. Đó là một bà bác sĩ đã lớn tuổi, mái tóc hoa tiêu, cặp kính đúng chất, nhìn vô cùng mẫu mực.

-          Cháu có biết là nếu cháu đưa bạn trai cháu đến muộn hơn một chút là cậu ta sẽ có nguy cơ một đi không trở lại không? Ôi, bọn nhỏ thời nay thật vô tâm, người yêu bị dị ứng cái gì cũng không biết.

Nhật Hạ muốn khóc mà không khóc nổi. Cô biến thành bạn gái tên bạo lực kia từ bao giờ chứ? Đã có ý tốt lôi hắn về nhà cung cấp cơm gạo cho mà còn bị hiểu lầm thành kẻ xấu thế này đây. Các cụ nói “Người tốt đoản mệnh, kẻ xấu sống dai” quả thật không sai. Hứ, từ nay cô quyết làm kẻ xấu. Nhưng mà có làm kẻ xấu hay không thì cũng dừng bài giáo huấn này được không? Cô xấu hổ quá đi mất, cô là gái ngoan, là gái ngoan mà > <.

Lúc lâu sau, vị bác sĩ kia mới thả cô đi. Nhật Hạ sung sướng suýt hét lên (dĩ nhiên là nếu cô có thể), lao đến phòng bệnh của tên mất dịch kia. Mở cửa phòng, Nhật Hạ thấy ngay một màn chướng mắt. Tên mắc dịch nào đó tuy dị ứng nhưng nét đẹp trai vẫn còn ngời ngời, thu hút bao nhiêu cô y tá trẻ bên cạnh. Cô thì lấy trà, cô thì lấy thuốc, có khác gì bệnh nhân VIP không? Này bạn nhỏ kia, Nhật Hạ cô không có đủ tiền để trả cho bạn nằm phòng đặc biệt đâu.

Đùng đùng một bụng tức giận đi đến đá vào chân giường, Nhật Hạ chống nạnh hất mặt thị uy với bạn nhỏ bệnh nhân đang nằm trên giường. Quang Anh đang cười hớn hở há mồm để cô y tá tóc xoăn lọn bên cạnh bón cháo cho thấy vậy thì chỉ ngẩng lên lơ đãng nhìn cô bạn lớp trưởng.

-          Sao?

Đang định giơ tay làm một loạt kí hiệu thì Quang Anh cắt ngang luôn.

-          Các chị thấy không? Bạn gái em ghen rồi kìa, chị mau đi ra làm việc đi. – Quang Anh nuối tiếc nói làm đám y tá cười rộ lên. Nói thêm mấy câu nữa, họ mới lũ lượt đi ra ngoài. – Là cô lôi tôi vào đây, tôi không trả viện phí đâu.

Nhật Hạ đen mắt, cầm cái gối ngay tầm tay ném vào mặt Quang Anh. Nhanh chóng, cái gối bay đến hôn thân mật vào mặt Quang Anh. Khi cái gối trắng kia rơi vào lòng, Quang Anh tức tối trừng mắt nhìn Nhật Hạ. Nhật Hạ cũng trừng mắt lại thách thức. Sao nào? Tức chết cậu đi, cậu làm gì được tôi chứ? Nằm đó mà đứt mạch máu chết đi.

-          Nhật Hạ… cô không yên với tôi đâu. – Quang Anh gằn từng tiếng.

Nhật Hạ trong lòng có một chút hoảng sợ. Có khi nào cô bị giết chết rồi vứt xác ở sông Hồng không? Lòng thì như thế nhưng ngoài mặt, Nhật Hạ vẫn làm như không có gì, bĩu môi. Nếu để cậu ta giết thì để cô giết cậu trước đi. Gia đình cậu ta đâu có biết cậu ta nằm viện, chắc không biết thủ phạm giết con trai họ là mình đâu ha. Mà hiện giờ, tên nhóc kia đang nằm trong phòng hồi sức, có một ông lão nằm chung thì đã vào phòng cấp cứu rồi. Vậy, cố có giết người cũng quỷ không biết thần không hay nha. Nghĩ thế,  Nhật Hạ liền đi đến bên giường, đôi mắt sáng lên như một con mèo bị đói cả tuần đột nhiên thấy một con cá rán. “Con cá rán” kia rùng mình, sởn da gà, nhích người lùi lại nhưng không được.

- Nhật Hạ, cô định làm cái gì thế? Bình tĩnh, bình tĩnh. Bác sĩ ở ngay ngoài kia, cô có thể ra hỏi.

Nhật Hạ cười nguy hiểm, giơ tay đập mạnh vào đầu Quang Anh nhưng cậu đỡ được. Giận dữ nhìn tên con trai trước mặt. “Cậu cho tôi đánh một cái thì chết sao?”

(Shel: Chính xác là sẽ chết đấy -___-)

Quang Anh sống chết không buông. Thấy vậy, Nhật Hạ liền thụi luôn một quả vào bụng cậu. Quang Anh nhăn mặt gập người xuống ôm bụng. Đau. Con nhỏ này, cô có còn là con gái không hả?

Nhật Hạ nhân cơ hội giáng một cú ngay xuống gáy Quang Anh làm cậu nhóc lăn ra ngất xỉu. Hài lòng nhìn thành quả mình vừa tạo ra, Nhật Hạ cười thỏa mãn, phủi tay đi ra khỏi bệnh viện, về nhà ngủ ngon lành.

…………

Sáng hôm sau, Nhật Hạ vô cùng vui vẻ vừa đánh răng chải đầu vừa tủm tỉm cười. Tên Quang Anh chắc đang liệt giường tại bệnh viện, không đi học được đâu. Ha, hôm nay trời thật đẹp.

Ngoài trời đang mưa tầm tã.

Đến lớp, Nhật Hạ vừa đặt mông xuống ghế thì trống báo cũng vừa cất. Cả lớp hình như vẫn còn đang lưu luyến đầu giờ nên chưa chịu vào chỗ, mỗi đứa một chỗ đứng buôn dưa lê bán dưa chuột. Không khí buôn bán cực kì sôi động.

Nhật Hạ gõ thước lên bàn nhưng không ăn thua, cô liếc mắt sang bên cạnh. Lớp phó kỉ luật Yến Nhi đang ngồi cắm cúi online Facebook bằng điện thoại. Nhật Hạ đập mạnh thước lên bàn vẫn không xi nhê gì. Hết cách, Nhật Hạ đành dùng quyển sổ trên tay đập bốp vào đầu nhỏ nhỏ mới chịu ngẩng đầu lên. Lớp trưởng đại nhân đánh mắt ra khắp lớp ý bảo cô quản lớp đi.

-          Nhật Hạ, tớ đang bình luận hoạt động hội.

Nhật Hạ cười tươi, tay xếp xếp từng quyển sổ. Yến Nhi sợ hãi. Một khi Nhật Hạ đã làm thế tức là ý nói cô sẽ từ chức, mọi vấn đề sổ sách giao hết cho các lớp phó. Mà ở lớp này, ngoài Nhật Hạ thông minh, tháo vát ra thì còn ai có thể đảm đương nhiệm vụ lớp trưởng này. Tên Nam Anh thì lười như hủi, lớp phó học tập thì nhất định không chịu nhận, cô thì càng không. Thế nên, phải để lớp trưởng đại nhân hài lòng. Yến Nhi toát mồ hôi, thoát luôn Facebook, đứng lên hét lớn:

-          Cả lớp trật tự. Đứa nào không im mồm thì cuối giờ dọn phòng vệ sinh trường, không dọn thì lên gặp sếp.

Ngây lập tức, cả lớp im bặt, ai về chỗ người nấy, vô cùng ngoan ngoãn lấy sách vở ra học. Gì chứ sếp sòng – tức giáo viên chủ nhiệm lớp – và hai lớp phó kỉ luật nguy hiểm Yến Nhi và Nam Anh tạo ra bộ ba vô cùng đáng sợ. Nghe danh là đứa nào cũng phải run rẩy. Dĩ nhiên là trừ thằng nhóc mới vào lớp không sợ trời không sợ đất nào đó.

-          Hôm nay Quang Anh không đi học à? – Yến Nhi quay sang hỏi Nhật Hạ đang xếp lại đống sổ.

Nhật Hạ khựng lại rồi quay qua cười toe toét, nụ cười hạnh phúc như ánh nắng mắt trời. Yến Nhi choáng váng. Vụ gì thế? Sao hôm này Nhật Hạ lạ thế?

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo có mặt. Ngay lúc đó, Quang Anh đạp cửa xông vào lớp, miệng hét:

-          Nhật Hạ, cô chết với tôi.

Cả lớp hóng hớt xem trò vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com