Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 + 2

Chương 1

"Biện Bạch Hiền! Ngươi chết đi!"

Độ Khánh Tú vẻ mặt hàn ý nhìn thẳng người trước mắt, giơ lên trường kiếm trong tay, kiếm phong quang mang lạnh như băng, phản chiếu ra tia phẫn nộ không thể áp chế trong mắt y.

Đứng phía sau y là vô số nam nhân cùng nữ nhân tay cầm binh khí sẵn sàng chiến đấu, tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn phía đối diện.

"Nga? Ngươi thật sự muốn giết chết ta?"

Người nói chuyện một thân áo lam, tóc buông lỏng thả ở sau đầu, đưa lưng về phía những người đang đứng trên bờ sông Lan Thương, chân trần ngâm trong dòng nước sông chảy xiết lạnh như băng, nhẹ nhàng lắc lư qua lại.

Hắn vẫn không quay đầu lại, Độ Khánh Tú nhìn không thấy biểu tình trên mặt hắn lúc này, chỉ có thể nghe được thanh âm của hắn, vẫn giống như ngày xưa âm điệu mang một vẻ thờ ơ, không vội không hoãn, chỉ là hơi khàn khàn, phảng phất có điểm mệt mỏi nhàn nhạt.

Độ Khánh Tú bất động thanh sắc siết chặt ngón tay cầm kiếm, trả lời như đinh đóng cột: "Đúng vậy!"

Người áo lam dường như thở dài một tiếng, nhìn lên bầu trời trầm mặc một hồi, đột nhiên xa xôi nói: "Ngươi từng phát thệ, muốn cả đời trung thành với ta."

Độ Khánh Tú nghe vậy ngẩn ra, sắt mặt có chút ảm đạm, kiếm trong tay vốn chỉa thẳng đối phương thoáng hạ dần, phía sau liền có vài tên nam nữ kêu gào, "Tiểu tử! Ma đầu kia giết cả nhà ngươi, ngươi sẽ không muốn trợ trụ vi thượng* chứ?!" [*trợ trụ vi thượng: giúp người xấu làm việc ác]

Ánh mắt Độ Khánh Tú lập tức biến đổi, đúng vậy, y làm sao có thể quên, chính người nam nhân ở trước mắt này, giết cả nhà y.

Đợi đến lúc y ra roi thúc ngựa ngày đêm vội vàng quay trở về nhà, chỉ còn kịp nhìn thấy khung cảnh thi thể đầy đất cùng máu tươi đầm đìa, ở giữa vũng máu, chính là thân áo lam kia.

Khi đó hắn quay đầu nhìn y, mũi kiếm nhiễm huyết, giữa con ngươi là lãnh ý dày đặc.

Trong một khắc đó y đã biết, y không có khả năng tiếp tục nguyện ý trung thành với loại ma quỷ này nữa!

Độ Khánh Tú vừa nghĩ tới khung cảnh mặt đất đầy xác chết ngày hôm đó, tức giận liền cuộn trào, một lần nữa giơ kiếm hướng tới bóng dáng làm cho y hận đến thấu xương kia, gần như đỏ mắt.

"Biện Bạch Hiền!" Độ Khánh Tú gào to một tiếng, giơ kiếm xông lên phía trước, lại bị một lão đầu nhi* phía sau ngăn lại. [*lão đầu nhi: ông già]

Chỉ thấy lão giả lắc lắc đầu, đề khí giương giọng nói: "Biện Bạch Hiền! Ngươi là tà đạo yêu nghiệt, mỗi người đều muốn giết! Hiện giờ ngay cả thuộc hạ của ngươi cũng phản bội ngươi, đủ thấy thấu tình đạt lý như thế nào! Ta khuyên ngươi, vẫn là sớm giao ra chìa khóa, có lẽ ta sẽ suy xét lại mà ban cho ngươi chút ân huệ, thả ngươi một con đường sống."

Biện Bạch Hiền không chút động dung*, thản nhiên nói: "Bạch đạo thật sự là nhân tài suy thoái, dễ như vậy để người khác nhìn thấu dụng tâm của ngươi?" [*: lộ vẻ xúc động]

Nói xong lại vươn tay ngâm vào trong nước, có chút xuất thần nhìn mặt nước gợn gợn khi chảy qua khe hở giữa các ngón tay, "Không ngờ các môn phái tới đây hôm nay, toàn bộ đều là vì một cái chìa khóa hư ảo không có thật. Hay là họ Tư Mã tâm ý rõ ràng người người đều đã biết, cho nên ngay cả che giấu cũng không cần?"

"Ngươi!" Lão giả kia nghẹn lời, những người đi cùng hắn cũng bắt đầu thấp giọng xôn xao.

Hôm nay người đến chỗ này, cái gọi là trừ ma vệ đạo thực sự chỉ có một chút, ý muốn trọng điểm của bọn họ chính là lấy được chìa khóa.

Bị Biện Bạch Hiền không chút che đậy nói ra tâm ý, không khỏi có chút mất mặt.

Một số kẻ tính tình nóng nảy nhịn không được liền cao giọng chửi bới, chẳng qua chỉ là lời lẻ của một tên tà ma ngoại đạo, có cái gì hay, tiếng bàn tán liền sau đó lại huyên náo vang lên.

Độ Khánh Tú nhíu nhíu mày, quay đầu lại nhìn đám người phía sau, thấy bọn họ hiện tại lòng đang đầy căm phẫn, cũng không biết có bao nhiêu phần thật lòng bao nhiêu phần giả ý, càng cảm thấy tâm phiền ý loạn.

"Rầm..." một cơn sóng đánh tới, Biện Bạch Hiền đứng dậy, hai chân đứng ở nơi nước cạn, dưới sự phản chiếu của ánh nắng cả người hắn nhìn qua vô cùng hư ảo.

Hắn chỉnh lý lại quần áo, khoanh tay mà đứng.

"Độ Khánh Tú, ta chỉ hỏi ngươi một việc."

"Ngươi nói."

"Ngươi hôm nay tới đây, là vì thay thân nhân báo thù, hay cũng vì... cái chìa khóa kia?"

"Trong lòng Độ Khánh Tú, người thân không đồ vật nào có thể sánh bằng. Biện Bạch Hiền, ngươi cũng biết, ta cũng từng xem ngươi như người thân mà đối đãi. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta căn bản không muốn tin..."

"Tốt lắm A Tú." Biện Bạch Hiền nhàn nhạt cắt ngang lời nói Độ Khánh Tú, không biết vì nguyên do gì nước sông rất rét lạnh nhưng quần áo trên người hắn lại rất đơn bạc, rốt cuộc cúi đầu ho khan một tiếng.

Độ Khánh Tú suýt nữa theo bản năng muốn tiến lên cấp thêm cho hắn một kiện áo khoác, nhìn đến thanh kiếm trong tay mình mờ nhạt phản xạ ánh nắng, mới nhớ tới hiện tại bản thân mình là đang làm gì.

Người ở phía sau còn ầm ĩ không ngớt, tranh luận xem nên làm như thế nào mới có thể bức Biện Bạch Hiền giao ra chìa khóa.

Những người này tự kiêu cho rằng Biện Bạch Hiền sẽ không sống qua hôm nay, cứ như vậy quang minh chính đại thảo luận về di vật mà hắn sẽ để lại, Độ Khánh Tú chỉ cảm thấy lòng tràn đầy oán giận.

Nếu không phải Biện Bạch Hiền võ công quá cao, y biết mình một người tuyệt đối không thể báo được thâm cừu đại hận, cũng sẽ không phản bội hắn, âm thầm cùng những người này lui tới.

Bờ sông Lan Thương, gió lớn nổi lên.

Vốn là một ngày thời tiết tốt, dọc theo bờ sông thơm ngát mùi hương của cỏ dại, nhiều loại hoa thơm, đôi lúc lại có chim oanh hót vang cùng bay múa, khiến cho người ta quên đi ưu sầu. Nhưng hiện giờ lại bị bao phủ bởi từng trận hơi thở lạnh thấu xương, màu sắc vui tươi không khỏi trầm xuống, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Gió lớn thổi ngày một mạnh, thổi bay góc áo cùng mái tóc dài của Biện Bạch Hiền, lăng không bay múa.

Hắn cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình, trong nước phản chiếu ra hình ảnh bản thân, có thể thấy vẻ mặt mang một chút tái nhợt.

Một giọt chất lỏng màu đỏ vô thanh vô tức từ đầu ngón tay chảy xuống, dung nhập vào nước, rất nhanh sau đó liền bị nước hòa tan, không còn thấy bóng dáng.

Hắn khẽ mỉm cười, rốt cục xoay người lại, nhìn người nam nhân đã bức hắn đến tận bước này.

Mọi người thấy hắn xoay người, đều cứng lại, lập tức ngừng thảo luận, cầm chắc vũ khí trong tay, giống như chim sợ cành cong* mà nhìn Biện Bạch Hiền, sợ tên đại ma đầu này trong lúc tức giận sẽ ra tay, tính toán tìm người chết thay. [*chim sợ cành cong: chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ, ý nói bọn họ đều đang rất sợ hãi mặc dù Phong ca chỉ mới có xoay người thôi =.=]

Tuy nói bọn họ nhiều người, nhưng với võ công của Biện Bạch Hiền nếu hắn phản kháng, chung quy cũng sẽ có không ít kẻ phải chết trong tay hắn.

Loại thời điểm này, không làm chim đầu đàn mới là thông minh.

Lão giả khởi đầu nói chuyện lúc nãy hơi hơi lui ra phía sau, đẩy Độ Khánh Tú ra, ý bảo y tiến lên giải quyết vấn đề.

Độ Khánh Tú lại vì Biện Bạch Hiền đột ngột xoay người mà có chút hoảng hốt, người này hình như đã tiều tụy đi rất nhiều, không giống như trước kia phong thái không ai bì nổi, sắc mặt cũng không tốt, thật sự giống như đang sinh bệnh.

... Từ từ! Y đang suy nghĩ cái gì vậy! Hắn là đang giả vờ chẳng lẽ y không biết sao?!

Như hình với bóng mười mấy năm, Biện Bạch Hiền là hạng người gì, y có thể nào không rõ? Người nhà của y tất cả đều chết ở trong tay hắn, bản thân thế nhưng tại loại thời điểm này lại đi quan tâm hắn? Vô liêm sỉ!

Biện Bạch Hiền nhìn người đối diện sắc mặt liên tục biến hóa, chốc lát ngơ ngẩn chốc lát bi thương chốc lát phẫn nộ, cuối cùng biến thành vẻ mặt quyết tuyệt.

Cá tính Độ Khánh Tú vẫn bướng bỉnh như xưa, khi đã nhận thức sự việc, không thể dễ dàng dao động.

"A Việt, ta đã nói rất nhiều lần. Hiện tại nếu nói lại một lần nữa là không phải do ta làm, ngươi vẫn sẽ như cũ không tin ta?"

"Biện Bạch Hiền, ngươi diễn xuất rất giỏi, đáng tiếc ta hiểu rất rõ ngươi!"

Biện Bạch Hiền hé mắt, nhìn về phía thái dương bị mây đen che phủ, thấp giọng lẩm bẩm: "Nếu thật là giải..."

Bờ sông gió lớn, ngay cả Độ Khánh Tú võ công không kém, nhưng vẫn không thể nghe rõ những lời này của Biện Bạch Hiền, vì vậy nghi hoặc hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Biện Bạch Hiền lắc đầu: "A Việt, giang hồ hiểm ác, từ nay về sau, ngươi hãy an an ổn ổn sống thật tốt. Ta đã hạ lệnh, vô luận phát sinh chuyện gì, môn hạ Thánh Môn cũng không được tìm ngươi truy cứu. Ngươi nếu muốn vì người nhà báo thù, hết thảy cũng đã đi đến bước này, ta thay bọn họ đền mạng là được. Ta chỉ nguyện ngươi... Vĩnh viễn đừng hối hận vì ngày hôm nay."

Độ Khánh Tú cả kinh, tự dưng cảm thấy không rõ ràng, nhịn không được thốt ra: "Ngươi muốn làm gì?"

Biện Bạch Hiền không hề nhắc lại, đưa mắt thật sâu nhìn Độ Khánh Tú một lần cuối, tay áo lăng không mở ra song chưởng, liền cứ như vậy thẳng tắp ngã vào dòng nước chảy xiết của sông Lan Thương!

Tất cả mọi người bị hành động bất thình thình của Biện Bạch Hiền làm cho chấn kinh.

Độ Khánh Tú là người phản ứng đầu tiên, hoảng hốt ném xuống trường kiếm hướng bờ sông lao tới,  nhưng chờ tới khi y đến được bờ sông, làm sao còn thấy được thân ảnh màu lam kia?

Sông Lan Thương là con sông có dòng nước chảy xiết nhất, lại thêm quái thạch lỏm chỏm trong nước, từ trước đến nay bất cứ ai ngã xuống cũng không thể sống sót trở lên. Nếu thay đổi bằng một con sông nhỏ khác, thậm chí là Huyền Nhai vách đá, vẫn có thể nói Biện Bạch Hiền là đang giả vờ tự sát để chạy trốn.

Nhưng nếu nhảy vào sông Lan Thương... Đây thật sự là muốn tìm đến cái chết!

Độ Khánh Tú thần tình kinh hoảng, một bên hô to tên Biện Bạch Hiền, một bên lội nước đi tìm, nhưng trừ bỏ bờ sông mực nước hơi cạn người có thể đứng, giữa sông triệt để là không đáy.

Huống chi Độ Khánh Tú căn bản không giỏi kỹ năng bơi, thiếu chút nữa đã chết đuối, cũng may bị người kéo lại.

Kéo y chính là lão đầu kia, chỉ thấy hắn thần tình âm trầm, dùng sức lay lay Độ Khánh Tú, trầm giọng nói: "Ngươi cố ý thả hắn đi có đúng không! Ngươi vốn là tay sai của Thánh Môn, ngươi nghĩ muốn độc chiếm chìa khóa? Không tốt như vậy đâu! Tên ma đầu Biện Bạch Hiền này không có khả năng sẽ mang theo chìa khóa đi tìm cái chết, chắc chắn đã sớm rơi vào trong tay ngươi phải không? Lấy ra mau!"

Toàn thân Độ Khánh Tú đều ướt sũng, sông Lan Thương vào đầu mùa xuân, thật sự âm lãnh. Đầu óc y một đống hỗn độn, lập tức không kịp phản ứng, thốt ra: "Các ngươi!"

Lại thấy mọi người xúm lại, cả đám sắc mặt đều tối tăm.

Độ Khánh Tú có chút muốn cười.

Biện Bạch Hiền đã chết? Biện Bạch Hiền liền như vậy đã chết? Y đi theo hắn cả đời, hắn là một nam nhân hăng hái không ai bì kịp, cuối cùng lại cứ như vậy bị y bức tử? Y không tin!

Lão nhân thấy Độ Khánh Tú thần sắc hoảng hốt, càng thêm khó chịu, những nhân sĩ đi theo hắn dưới danh nghĩa "Trừ ma vệ đạo" lại ồn ào lên.

Bọn họ đại đa số là vì chìa khóa mà mới đến đây, hiện giờ Biện Bạch Hiền nhảy sông tự sát, hy vọng duy nhất của bọn họ liền đặt vào Độ Khánh Tú từng là thân tín bên người Biện Bạch Hiền.

Dù sao xung quanh cũng không có người, bọn họ cũng không cần cố kỵ thân phận của mình. Đều xúm lại ép hỏi Độ Khánh Tú, Độ Khánh Tú lại thủy chung ngây ngốc, không nói được một lời.

Một nữ tử hỏi mãi không có kết quả, hổn hển mắng: "Sớm biết như thế, lúc trước sẽ không đi giết cả nhà của hắn, lưu lại vài tên hôm nay hoàn hảo dùng để bức cung!" Lời vừa ra khỏi miệng vị nữ tử mới phát hiện không tốt, vội thân thủ che miệng lại.

Độ Khánh Tú rõ ràng nghe hiểu những lời này, y mạnh đứng lên, một phen cầm lấy bả vai nữ tử kia: "Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa! Ta rõ ràng thấy... ta rõ ràng thấy là Biện Bạch Hiền..."

Đối phương biết sự việc đã bại lộ, cũng không muốn giấu diếm nữa, đơn giản đem đầu đuôi gốc ngọn sự việc đều nói ra hết.

Độ Khánh Tú lúc này mới biết những người này vì mơ ước đến chìa khóa đã lâu, e sợ Thánh Môn canh phòng nghiêm ngặt, không thể đắc thủ nên đã lập kế giết cả nhà của y sau đó truyền tin giá họa cho Biện Bạch Hiền, dễ dàng xúi giục y, cuối cùng đem môn chủ Thánh Môn danh chấn thiên hạ bức đến nước này.

Biện Bạch Hiền vì cứu người nhà Độ Khánh Tú, vốn đã bị nội thương. Lại bị bọn họ mấy ngày mấy đêm đuổi giết, căn bản không kịp chữa thương, cứ như vậy mà tiếp tục, sớm muộn gì bất tử cũng thành phế nhân.

Nhớ đến vừa rồi Biện Bạch Hiền sắc mặt tái nhợt, cùng trong mắt là bất đắc dĩ, nhưng trước sau đối y vẫn không toát ra một tia trách cứ oán hận, Độ Khánh Tú tràn ngập hối hận, cảm giác trái tim dường như không thể đập nổi, vừa cử động quả nhiên liền phun ra một ngụm máu tươi.

Máu tươi chảy đầm đìa qua các kẻ ngón tay, rơi vào bụi cỏ bên dưới.

Vừa rồi người kia, có phải hay không cũng đỗ máu? Hắn nói cái gì, "Ta đã hạ lệnh, vô luận phát sinh chuyện gì, môn hạ Thánh môn cũng không được tìm ngươi truy cứu."

Tội gì phải thay y lo lắng chu toàn như vậy? Trái lại Độ Khánh Tú y, thế nhưng cho tới bây giờ vẫn không hề tin tưởng Biện Bạch Hiền, còn nói y hiểu rõ hắn...

"Uy! Ngươi nếu vẫn không giao ra chìa khóa, cẩn thận chúng ta tiêu diệt cả Thánh Môn! Dù sao hiện tại Biện Bạch Hiền đã chết, Thánh Môn thực lực tiêu giảm, nhân cơ hội này diệt trừ mối họa cho võ lâm, như vậy cũng lấy được lòng khối người trong thiên hạ!"

Độ Khánh Tú ngưng mắt nhìn người đang nói chuyện bên cạnh, đối phương bị y nhìn như vậy, không tự chủ được lập tức lui hai bước.

Độ Khánh Tú thu mắt, cười lạnh một tiếng nói: "Các ngươi muốn chết, cứ đi Thánh Môn thử xem."

Nói xong bỗng nhiên đưa tay cầm lấy trường kiếm rơi dưới đất, điện quang chợt lóe, dùng thế bức lui lão nhân đang bắt ép y, một kiếm hướng nữ tử vừa rồi đâm tới!

Mọi người thật không ngờ y đột nhiên làm loạn, nữ nhân kia chật vật dùng một cái Thiết Bản Kiều, khó khăn lắm mới né qua khỏi trường kiếm, lại cảm thấy ngực chợt lạnh, không dám tin nhìn xuống một mảng màu đỏ trước ngực mình, cùng với một thanh chủy thủ* thật sâu găm vào, nữ nhân rút một hơi lãnh khí, "Ngươi thế nhưng..." [*chủy thủ: đoản kiếm, giống như con dao nhỏ]

Độ Khánh Tú cười lạnh một tiếng, mọi người thấy y ở trước mặt nhiều người như vậy dám động thủ, toàn bộ ồ lên, đồng loạt lấy ra vũ khí.

Độ Khánh Tú cũng không quan tâm trên người liên tục tiếp đón từng nhác binh khí, toàn thân đẫm máu ra sức ném đi trường kiếm, thân kiếm phát ra tiếng huýt gió thanh thúy, từ phía trước xuyên qua cổ họng tên lão giả ép hỏi y lúc nãy, đem người thẳng tắp ghim chặt ở trên cây. Sau đó cũng không quay đầu lại hướng phía giữa dòng sông chạy đi.

Bên tai chỉ nghe tiếng nước đột nhiên vang lên, lại một đại thân ảnh rơi vào dòng nước Lan Thương cuồn cuộn, một chốc liền không còn thấy bóng dáng.

Nước sông lạnh như băng ngập qua đỉnh đầu, Độ Khánh Tú cảm thấy không khí trong lồng ngực từng chút từng chút giảm bớt, cảm giác hít thở không thông thật khó chịu. Y lại cố nén không cho bản thân giãy giụa.

Nhắm mắt lại, trước mắt nhanh chóng xẹt qua đủ loại sự việc.

Biện Bạch Hiền... Vừa rồi ngươi có phải hay không cũng cảm thấy tuyệt vọng như vậy? Đợi lát nữa tất cả đều qua đi, Hoàng Tuyền đường xa, để cho ta được gặp ngươi.

Nhắm mắt lại nước chảy bèo trôi, trước mắt rốt cục chỉ còn lại một mảng hắc ám vô biên vô hạn.


Chương 2

Lạnh quá... Lạnh quá...

Y phục trên người giống như đều ướt đẫm, dán sát vào da thịt, truyền đến từng trận ớn lạnh không chịu nổi.

Cổ tay bị trói buộc bởi thứ gì đó, bên tai nghe được tiếng va chạm kim loại rất nhỏ, mang theo vài tiếng khàn đặt.

Nơi này là... Âm phủ sao?

Độ Khánh Tú chầm chậm mở mắt, có lẽ vì nhắm lại lâu quá, trước mắt một mảnh mông lung, cái gì cũng thấy không rõ lắm. Chỉ có thể mơ hồ nhận ra nơi này thực tối, một tia sáng cũng không có.

Toàn thân cao thấp đau nhức không thôi, phía sau lưng có cảm giác nóng rát, tựa như bị ngoại thương, vừa cử động liền phát đau.

Im lặng thở dốc một lát, trước mắt rốt cục chậm rãi trở nên rõ ràng.

Độ Khánh Tú lúc này mới phát hiện bản thân hiện đang duy trì tư thế quỳ trên mặt đất, bốn phía vô cùng u ám, có thể mơ hồ đoán được đây là một nhà tù lớn.

Theo bản năng nghĩ muốn đưa tay lên, lại nghe thấy trên cổ tay truyền đến tiếng vang đinh linh đinh linh nhỏ vụn.

Gian nan ngẩng đầu, phát hiện hai tay mình đang bị thiết liên [dây xích sắt] nặng nề trói buộc, thiết liên cao cao treo ở trên đỉnh đầu, làm cho y hình thành một tư thế như chim gãy cánh muốn bay lượn.

Môi khô đến bông da, theo bản năng vươn đầu lưỡi liếm liếm, liền cảm thấy một trận nóng rát đau đớn.

Đầu óc Độ Khánh Tú rốt cục thanh tỉnh được một chút.

Nơi này đến tột cùng là chỗ nào? Bản thân là làm sao vậy? Y nhớ rõ trước đó chính mình đuổi theo Biện Bạch Hiền nhảy vào sông Lan Thương, sau đó...

Sau đó y hẳn là đã chết, y căn bản một chút kỹ năng bơi cũng không biết.

Như vậy nơi này là Diêm Vương điện? Bởi vì mình làm chuyện sai, cho nên xuống địa ngục bị phạt sao? Thế nhưng Biện Bạch Hiền, người kia đang ở nơi nào?

Nghĩ đến Biện Bạch Hiền, Độ Khánh Tú lập tức kích động, cố gắng đứng lên, kéo theo thiết liên loang lổ rỉ sét cũng lay động theo, phát ra một trận thanh âm trầm thấp âm u.

Lúc này y lại phát hiện da thịt toàn thân mình không có một chỗ lành lặn, hầu như khắp nơi đều là vết roi, càng nghiêm trọng hơn là... y phát hiện thân thể này căn bản không phải thân thể của y!

Mặc dù bản thân có thể tùy ý điều khiển tay chân, có thể cảm nhận được miệng vết thương mang đến đau đớn, nhưng mà y chỉ cần đánh giá một chút, liền tinh tường tất cả, khối thân thể này căn bản là của một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, cổ tay cổ chân đều tinh tế, nội lực so với nội lực y luyện tập trước đây cách xa một trời một vực.

Nghĩ đến Độ Khánh Tú y, đi theo môn chủ Thánh Môn Biện Bạch Hiền gần mười năm, đến lúc chết rõ ràng là một nam nhân hai mươi lăm tuổi, như thế nào vừa tỉnh lại đã biến thành một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi...

Y nhớ chính mình là một lòng muốn chết mới nhảy xuống sông Lan Thương, nhưng mà đây đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, thật sự không hiểu nổi.

Độ Khánh Tú hoài nghi giật giật chân, tuy rằng bủn rủn vô lực, nhưng mà đích xác là có thể khống chế, cũng đích thật là chân của thiếu niên không thể nghi ngờ.

Điều này khiến y cảm thấy vô cùng hoang mang, hay hết thảy mọi thứ đều là một giấc mộng?

Từ chuyện toàn gia bị giết, đến cấu kết ngoại nhân đuổi giết Biện Bạch Hiền, cuối cùng song song chịu chết, chẳng lẽ đều là một giấc mộng của y?

Thế nhưng Biện Bạch Hiền lúc cuối cùng bất đắc dĩ mỉm cười rõ ràng như vậy, thực sự không giống như là cảnh trong mơ, y thậm chí có thể nhớ lại những lời cuối cùng hắn nói: "Ngươi nếu muốn vì người nhà báo thù, hết thảy cũng đã đi đến bước này, ta thay bọn họ đền mạng là được. Ta chỉ nguyện ngươi... Vĩnh viễn đừng hối hận vì ngày hôm nay."

Ha ha, vĩnh viễn đừng hối hận vì ngày hôm nay?

Vĩnh viễn đừng hối hận vì ngày hôm nay... Ngươi sớm biết rằng ta sẽ hối hận sao, Biện Bạch Hiền!

Cứ như vậy, ngươi liền nhảy xuống sông, thật không biết là đang làm khó chính mình hay là làm khó ta. Chủ tử, ngươi cũng biết sau khi ngươi đi, ta lập tức liền hối hận, hối hận mình làm ra việc cầm thú như vậy, khiến ngươi oan uổng phải gánh chịu thanh danh tiểu nhân.

Độ Khánh Tú hít một hơi dài, bổng nhiên không muốn tiếp tục quan tâm hiện tại đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, tại sao mình lại ở trong thân thể của một tiểu nam hài, tại sao bị nhốt.

Trong lòng chỉ còn lại duy nhất một cái tên, Biện Bạch Hiền.

Từ từ! Độ Khánh Tú bỗng nhiên giật mình một cái, mạnh mẽ ngẩng đầu, trong mắt là hào quang mong đợi. Y bỗng nhiên nghĩ đến, nếu y nhảy vào Lan Thương mà vẫn chưa chết, như vậy Biện Bạch Hiền? Hắn có thể hay không cũng chưa chết?

Vừa nghĩ tới khả năng này, chuyện tuyệt vọng trong lòng Độ Khánh Tú tựa như tro tàn lại cháy, vội vàng có xung động muốn thoát khỏi tình cảnh trước mắt để đi ra ngoài tìm tung tích Biện Bạch Hiền.

Y càng lúc càng giãy giụa lợi hại, tiếng lay động của thiết liên trên cổ tay lại càng vang.

Bỗng nhiên cửa nhà tù được đẩy ra, ánh sáng rực rỡ tiến vào, nhất thời chiếu vào mắt Độ Khánh Tú, khiến y nhịn không được nheo hai mắt lại, ngẩng đầu nhìn ra cửa.

Nơi đó, có một thân ảnh nhìn không rõ lắm, ngừng lại ở cửa một chút, tựa hồ là đang đánh giá y. Sau đó sải bước đi tới, một phen nắm lấy cổ tay Độ Khánh Tú, hung tợn nói: "Ầm ĩ cái gì, phạm vào tội lớn như vậy, không giết ngươi đã là bề trên khai ân, còn muốn làm thiêu thân sao, cẩn thận cái mạng của ngươi!"

Ngữ khí của người nọ rõ ràng rất hung ác, nhưng Độ Khánh Tú lại nghe ra một chút thiện ý, có lẽ là một người ngoài lạnh trong nóng, sợ y kinh động đến người khác sẽ không có kết quả tốt, cho nên vào đây nhắc nhở y.

Ánh mắt Độ Khánh Tú một thời gian dài bị vây trong bóng tối, vừa rồi lại tiếp nhận luồng ánh sáng quá mức, nên có chút thích ứng không tốt. Một hồi lâu mới có thể nhìn rõ người trước mắt, nhìn một cái, lại làm cho y kinh hô một tiếng.

"Huyền thúc!"

Người nọ hừ lạnh, buông cổ tay y ra, "Hừ, kêu Huyền ông nội cũng vô dụng, Thập Tứ a, ngươi đây là tự làm bậy, biết không? Làm gì không làm, ngay cả Thiếu chủ cũng dám đánh bị thương? Ngươi có thể sống đến hiện tại đã tính là may mắn, tỉnh táo một chút, đừng ầm ĩ, biết chưa?"

Độ Khánh Tú hoàn toàn nghe không hiểu trung niên nam nhân trước mắt đang lảm nhảm thứ gì, cái gì Thập Tứ cái gì Thiếu chủ, trong đầu y một mảnh hỗn loạn. Nhưng y kinh hãi nhất chính là, người trung niên này thế nhưng là người quen.

Huyền Uy, nguyên lão trong Thánh Môn, chuyên huấn luyện môn trung ảnh vệ để bảo hộ những người quan trọng trong Thánh Môn.

Độ Khánh Tú ngày trước đi theo bên người Biện Bạch Hiền, mặc dù không phải là ảnh vệ, mà là một vị Đường chủ trong Thánh Môn, nhưng y cùng Huyền Uy cũng có giao tiếp, hai người giao tình coi như cũng không tệ.

Ai ngờ lần này tái kiến lại ở trong hoàn cảnh này?

Hắn gọi thân thể này là Thập Tứ... Hay là, nam hài này là ảnh vệ do hắn huấn luyện, bởi vì phạm phải lỗi lầm nào đó nên mới bị nhốt vào đây.

Vừa rồi Huyền Uy nói là đả thương Thiếu chủ, nhưng y rõ ràng nhớ Biện Bạch Hiền chưa có thành thân, càng không có con cái, như thế nào ở nơi này lại xuất hiện một Thiếu chủ?

Huyền Uy nhìn y, bộ dáng mê man, lại cảm thấy có chút không đành lòng.

Thập Tứ là ảnh vệ giỏi nhất được huấn luyện dưới tay hắn, chỉ chờ đến thời điểm tuyển chọn, trên cơ bản chắc chắn sẽ đi theo Thiếu chủ.

Ai ngờ đứa nhỏ này trong một lúc hành động theo cảm tính, đả thương đến Thiếu chủ, kết quả rơi vào tình cảnh hôm nay. Ra roi đánh trên người Thập Tứ, nhưng trong lòng hắn cũng rất khổ sở a.

Thế nhưng môn chủ yêu thương Thiếu chủ, vừa thấy hắn bị thương thì đã nổi trận lôi đình, Thập Tứ có thể giữ lại cái mạng đã là may mắn, nếu muốn giúp y tiếp tục được làm ảnh vệ, e rằng vô cùng khó khăn.

Chịu khổ sở nhiều năm như vậy sợ là đã uổng phí.

Huyền Uy hít một hơi, thân thủ sờ sờ đầu Độ Khánh Tú, "Thập Tứ, về sau ngàn vạn lần nhớ rõ phải cẩn thận từ lời nói tới việc làm, có nghe hay không? Nếu không, Huyền thúc cũng không bảo vệ được ngươi."

Độ Khánh Tú qua loa gật đầu, còn đang khiếp sợ tình cảnh hiện tại của chính mình, lại nghe từ bên ngoài truyền tới một trận tiếng động xôn xao rất lớn. Có người đang hướng nơi này mà đến.

Chỉ nghe một thanh âm vừa thở hồng hộc vừa khuyên bảo: "Thiếu chủ, không được, không được đâu. Thân thể ngài kim tôn ngọc quý, làm sao có thể tiến vào chốn dơ bẩn này. Hơn nữa tên côn đồ đã làm bị thương Thiếu chủ kia, nếu lại gây ra chuyện gì, thuộc hạ biết phải làm thế nào?"

"Câm miệng." Lập tức một thanh âm trong sáng như ngọc vang lên, trong nháy mắt người đã đi tới cửa.

Độ Khánh Tú đúng lúc cũng tò mò muốn biết Thiếu chủ này rốt cục là ai, vì vậy hướng đầu nhìn ra phía cửa, nhưng chỉ một cái nhìn này lập tức khiến ba hồn của y liền bay đi mất hai, so với vừa rồi nhìn thấy Huyền Uy còn khiếp sợ hơn.

Người đứng ở trước cửa kia, tuy rằng nhìn qua còn có chút nhỏ tuổi, nhưng gương mặt đó, động tác đó, lại rõ ràng không thể nghi ngờ chính là Biện Bạch Hiền!

Độ Khánh Tú nhất thời trố mắt, hàng vạn hàng nghìn tư vị dâng lên trong lòng, không biết nên dùng cái gì tâm tình, cái gì biểu tình để đối mặt cho thích hợp, trong đầu rối thành một khối không thể nào sắp xếp.

Biện Bạch Hiền thấy tiểu tử kia ngốc lăng lăng nhìn mình, người này ba ngày bị ngâm trong nước, lại thêm mỗi ngày đều chịu thụ hình, vậy mà vẫn không một tiếng cầu xin tha thứ, hơn nữa trong mắt lúc này rõ ràng không phải phẫn nộ hay sợ hãi, ngược lại là... Kinh ngạc?

Hắn theo bản năng đưa tay tự sờ sờ mặt mình, nghĩ thầm mình lúc nãy chỉ là biểu lộ ra có chút thiếu trưởng thành, tiểu tử này làm gì phải kinh ngạc đến như vậy.

Huyền Uy bất động thanh sắc đem Thập Tứ che ở sau lưng, hướng Biện Bạch Hiền mạnh dạng thi lễ nói: "Thiếu chủ sao lại quý bước [bước chân cao quý] đến nơi ti tiện này, thỉnh ngài yên tâm, thuộc hạ biết Thập Tứ làm Thiếu chủ bị thương tội không thể tha, tuyệt đối không có nửa điểm thiên vị."

Dứt lời liền gỡ từ trên tường xuống một trường tiên* dài ba thước, cầm chặt trường tiên vung lên, thanh âm xé không khí, thẳng tắp đánh vào trên lưng Độ Khánh Tú. [*roi dài]

Độ Khánh Tú còn đang ngốc lăng nhìn Biện Bạch Hiền, nhất thời không phòng bị, thấp giọng kêu lên một tiếng. Roi trong tay Huyền Uy cũng không ngừng lại, từng roi từng roi đánh lên người y, bộ dáng như muốn đem người đánh chết tại chỗ, trong mắt không có nửa điểm thương hại.

Trên lưng Độ Khánh Tú vốn đã lấp đầy vết thương, vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, tư vị thật không thể diễn tả nổi. Thế nhưng Độ Khánh Tú chỉ a một tiếng lúc đầu, sau đó liền cắn chặt môi, im hơi lặng tiếng, vẫn như cũ quật cường nhìn Biện Bạch Hiền không chịu rời mắt.

Trên lưng y rất nhanh đã máu tươi đầm đìa, môi cũng bị cắn đến trắng bệch, Huyền Uy nghỉ ngơi xả hơi, đợi lát sau lại hành hình một lần nữa, Biện Bạch Hiền rốt cục lên tiếng: "Được rồi."

Huyền Uy lập tức thu lại trường tiên, bề ngoài vẫn tỏ ra không có gì, trong lòng lại âm thầm thở phào một hơi.

Hắn trước giờ rất thích Thập Tứ, ngoài mặt nhìn như hắn không hề lưu tình, thực ra trong lòng là sợ Biện Bạch Hiền bức Thập Tứ vào chỗ chết, vì thế mới cố ý xuống tay thật nặng, đánh cược một lần.

Độ Khánh Tú đã đau đến trước mắt tối đen, nhưng vẫn cực lực mở to hai mắt, muốn nhìn Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền hứng thú đánh giá thiếu niên này, phất tay bảo Huyền Uy tránh qua một bên, đi đến trước mặt Độ Khánh Tú, từ trên cao nhìn xuống Độ Khánh Tú.

Có lẽ vì bên trong nhà tù ánh sáng quá yếu, Biện Bạch Hiền đưa cây quạt đến, nâng cằm Độ Khánh Tú lên... thiếu niên trước mắt tuy rằng tinh thần mệt mỏi lại cộng thêm một thân vết thương, nhưng có thể nhìn ra bản chất vốn không tồi.

Biện Bạch Hiền duỗi tay ra, Huyền Uy đưa lên khăn lụa, hắn dùng khăn lụa bao phủ bàn tay, sau đó đưa đến sờ sờ mạch môn của Độ Khánh Tú, ngưng thần một lát, bỗng nhiên nói: "Ngươi sau này đi theo ta đi."

Độ Khánh Tú sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Huyền Uy đã mừng rỡ.

Chỉ cần một câu này của Biện Bạch Hiền, Thập Tứ không còn lo phải chết, còn có thể trở thành ảnh vệ bên người Thiếu chủ! Tương lai khi Thiếu chủ kế vị, Thập Tứ tất nhiên sẽ là thủ lĩnh của ảnh vệ, đây cũng là quy củ của Thánh môn, ảnh vệ bên người môn chủ cùng Thiếu chủ, địa vị đều không ai so bằng.

Huyền Uy thấy Thập Tứ không nói lời nào, còn tưởng y đang choáng váng, vội ấn đầu y xuống bảo y nói trung thành với Thiếu chủ. Độ Khánh Tú lại không hiểu sao nói ra một câu: "Ngươi còn dám tính nhiệm ta?"

Huyền Uy hoảng sợ: "Cái gì ngươi ta, mới chịu một chút roi đã đem quy củ quên hết rồi sao? Gọi là Thiếu chủ!"

Thực ra Biện Bạch Hiền cũng không quan tâm xưng hô của y, mỉm cười: "Ta thật muốn xem ngươi làm thế nào để xứng đáng với tín nhiệm của ta, Huyền Uy, dẫn hắn trở về dưỡng thương cho tốt, sau đó đưa đi Quỷ Cốc."

Huyền Uy vừa định lên tiếng đáp lời, nghe vậy liền dừng một chút, có chút do dự hỏi: "Thiếu chủ muốn Thập Tứ đi Quỷ Cốc sao? Nơi đó chính là..."

Tuy rằng Quỷ Cốc cũng là môn hạ của Thánh Môn, cũng là nơi chuyên bồi dưỡng tử sĩ sát thủ, nhưng lại không giống với ảnh vệ.

Huấn luyện ảnh vệ để phòng ngừa là chính, võ công dĩ nhiên tuyệt diệu, vào thời khắc mấu chốt cũng là dùng để bảo vệ những người quan trọng.

Mà Quỷ Cốc, có thể bước ra đều là cửu tử nhất sinh, chuyên rèn luyện ra tử sĩ hoặc sát thủ, quá trình huấn luyện vô cùng tàn khốc, mười người đi vào có được một người trở ra đã là may mắn.

Hiện giờ Biện Bạch Hiền muốn Thập Tứ đi Quỷ Cốc, chẳng phải là bảo y đi vào chỗ chết?

Độ Khánh Tú cũng cả kinh, y kiếp trước là người của Thánh Môn, đương nhiên biết rõ Quỷ Cốc là nơi nào, tuy rằng chưa bao giờ đi vào, nhưng cũng biết được có thể đi ra từ Quỷ Cốc đều là những loại người gì. Biện Bạch Hiền hắn...

Biện Bạch Hiền đưa tay ngăn lại Huyền Uy còn đang muốn nói thêm điều gì đó, cúi đầu nhìn Độ Khánh Tú, "Ta đã giao thác tính mạng cho ngươi, ngươi đương nhiên cũng phải có đủ bản lĩnh để ta giao thác. Ngươi có bản lĩnh ở trước mặt nhiều người như vậy đả thương ta, chẳng lẽ không tin tưởng chính mình có thể từ Quỷ Cốc trở về?"

Biện Bạch Hiền nói một câu "Có bản lĩnh ở trước mặt nhiều người như vậy đả thương ta" này, vốn dĩ chỉ là việc Thập Tứ ở võ trang đả thương hắn, nhưng lọt vào tai Độ Khánh Tú, lại khiến y nhớ đến sự việc y gây ra trước kia.

Nghĩ đến chính mình không phân tốt xấu, vì hiểu lầm mà bức Biện Bạch Hiền đến mức nhảy sông tự tử.

Mà lời cuối cùng người nọ trước khi chết đã nói vẫn còn văng vẳng bên tai, nơi trái tim tự dưng bắt đầu kịch liệt đau đớn, nếu... Nếu Biện Bạch Hiền trước mắt chỉ là một giấc mộng, nếu căn bản đây không phải cơ hội một lần nữa được sống lại, trước mắt lại sắp phải chết, vậy thì y nên làm gì đây?

... Không, chủ tử, cả đời này, ta tuyệt không phản bội ngươi nữa, vô luận ngươi bắt ta làm bất cứ chuyện gì.

Độ Khánh Tú ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Biện Bạch Hiền, chân thành mà quyết tuyệt nói: "Thỉnh Thiếu chủ yên tâm, S... Thập Tứ tuyệt không bỏ cuộc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com