Team 2 - Đề 2
HuynhNgocThanhBinh và Escanor_NN
———
THẾ GIỚI CỦA NHỮNG KẺ ĐIÊN
———
Phần 1
"Peter, Peter người ăn bí ngô
Có một vợ nhưng không thể giữ lấy
Anh ta đã đặt cô ấy vào trong quả bí
Và Peter đã giữ được vợ của mình"
_Đồng dao Mẹ Ngỗng_
*
Bóng tối tĩnh mịch bao phủ lên vùng quê nghèo ở Anh Quốc. Trong cái đêm thăm thẳm ấy, chỉ có tiếng chim cú kêu lên từng hồi từng hồi vang vọng.
Không gian, cánh đồng hay bầu trời chỉ còn một màu đen đặc, xa xa, mới có vài ngọn đèn le lói.
Nhỏ, ngọn đèn nhỏ lắm.
Lập lòe như những đám ma trơi trong khu vườn bí ngô của người nông dân trẻ. Peter, với việc buôn bán bí ngô chỉ tạm đủ cho cuộc sống cả hai vợ chồng. Chính cái sự nghèo đói ấy dường như đã khiến cô vợ đã rất hối hận khi lấy anh ta.
Anh ta chẳng hề có cái gì. Một kẻ nghèo hèn đáng thương.
Cô vợ nói như thế. Cô hét lên như vậy vào Peter.
Điên cuồng.
Thống khổ.
Và ngay lập tức, Peter lao như tên bắn, găm thẳng cây rìu đang cầm trên tay vào đầu người đàn bà khốn khổ kia. Sọ vỡ ra, máu lênh láng.
Nhìn kìa, những quả bí ngô được gọt đẽo kia đang khóc. Dòng máu đỏ tươi cứ thể vụng về chảy xuống, nhỏ giọt xuống nền đất lạnh.
Tiếng thở dốc dồn dập, cả tiếng cười khan, cả những tiếng khóc nấc.
Hỗn loạn, cuồng vọng, phá tan cái u tịch của màn đêm.
Tay Peter run lên, ánh mắt trợn ngược.
Hắn khóc, rồi hắn cười.
Nhưng ánh mắt của hắn vẫn vậy, vẫn sâu thẳm cùng sự khó tin, như thể không tin rằng mình đã giết người.
Hơi thở ngày càng gấp gáp, khò khè, vụng về, hắn vụng về nhấc cây rìu nhuộm máu lên.
Một nhát, lại một nhát.
Những mảng thịt rỉ máu, vuông vức nhanh chóng được đặt trong những quả bí ngô.
Nhìn kìa, những quả bí khô đang đẫm lệ. Máu nhỏ giọt rỉ xuống đất thành dòng.
Mắt Peter thao láo, không ngừng ngó nghiêng xung quanh.
Tiếng lẩm bẩm chối bỏ tội ác của mình đều đều vang lên. "Là mình ép tôi, là mình ngoại tình!"
Cứ như vậy, đôi tay run rẩy kia lại tiếp tục xếp những mảnh xác.
Con người vốn chỉ là một loài vật hèn nhát! Tự gây ra những tội ác rồi lại chối bỏ, rồi lại run sợ. Một giống loài hèn nhát, ngu xuẩn, ích kỷ!
Đúng vậy, thật nực cười.
Tiếng cười, đâu đó vang vọng ra tiếng cười.
Ai đó? Là ai giữa cái tịch mịch như âm ti này.
Peter hốt hoảng, những giọt mồ hôi không ngừng đổ ra, hòa cùng nước mắt mà nhiễu thành dòng. Anh ta run run, cố nói cho thành một câu hoàn chỉnh.
"A..ai! Là ai?"
" Sợ sao? Sợ sao? Không phải ngươi mới giết người, vậy ngươi còn sợ gì? Sợ gì?!"
"Nói!! Mày là ai? Sao... sao mày lại ở đây???"
Peter càng hốt hoảng bấy nhiêu thì chàng trai kia dường như càng thích thú bấy nhiêu. Cậu ta cười khúc khích. Như một đứa trẻ tinh nghịch. Nhưng đằng sau giọng cười ấy là một thứ áp lực như muốn bóp nghẹn trái tim người tối diện.
"Ta.. là một kẻ điên!"
Chỉ đơn giản như vậy, tiếng giày giẫm lên nền đất lạnh, từ từ tiến về phía Peter.
Gót giày hắn ta giẫm vào vũng máu của người vợ xấu số nghe lõm bõm.
Peter hét toáng lên. Ôm đầu gào khóc bỏ chạy. Nhưng khi vừa quay người, anh ta vấp ngay cánh tay bị đứt lìa của vợ và ngã chúi xuống đất.
Chiếc lưỡi rìu mà khi nãy dùng để giết vợ lại ngửa lên trên, găm vào cổ anh ta. Một phát thật ngọt.
Hắn ta vẫn giữ bộ mặt lạnh như tiền. Từ từ tiến lại. Xác Peter còn ấm, máu amh ta vẫn luôn ra như suối kia này.
Không kiềm được nỗi rạo rực như lửa bỏng trong lòng, hắn cúi người, khẽ húp một ngụm máu. Chùi mép miệng, hắn ta nằm phịch xuống, cười điên dại.
Hắn không hiểu... thật sự không hiểu sao máu người lại ngon đến thế trong khi loài người độc ác, nhỏ mọn và hèn nhát biết bao.
Giọng cười hắn vang lên sảng khoái, thầm cảm ơn ông trời vì đã cho hắn chứng kiến một tuyệt phẩm trong đêm nay. Hắn trở mình, vuốt nhẹ gương mặt xanh xao của Peter, hôn lên đôi mắt còn trợn trắng kia, thì thầm
"Cảm ơn ngươi... đã cho ta một thứ cảm xúc thật mới lạ. Yên tâm... một ngày nào đó ngươi sẽ sống lại, trong những vần thơ của ta."
———
Phần 2
"Mẹ giết tôi
Cha ăn tôi
Em gái tôi Mareline
Nhặt những mẩu xương vụn của tôi
Gói chúng vào chiếc khăn lụa nhỏ
Chôn dưới gốc cây đỗ tùng
Chiếp, chiếp, tôi là một con chim xinh đẹp"
_Đồng dao Mẹ Ngỗng_
*
Mặt trời ló dạng sau rặng cây đằng xa, chiếu những tia nắng đầu tiên vào thị trấn nghèo này. Cậu mở mắt, như một thói quen hằng mong cảm nhận được sự ấm áp, lần nữa tự giễu cợt chính bản thân. Một kẻ mù như cậu... mãi mãi cũng không thể "thấy" được ánh sáng mặt trời.
Cười nhạt, cậu vớ lấy cây gậy dò đường nơi đầu giường, mò mẫm xuống lầu.
Cộc cộc, từng bước một cẩn thận, nghe ngóng xung quanh.
Thật ồn ào! Lặp đi lặp lại một cách chán ghét. Mỗi buổi sáng luôn phải "chào ngày mới" trong tiếng cãi vã khiến bóng đêm trong mắt cậu nồng đượm tức giận, đen đặc.
"Ồn ào"
Chỉ bằng hai từ ngắn ngủi đó thôi, cả bố lẫn mẹ đều thôi cãi vã. Thay vào đó, họ hướng con mắt đầy tơ máu đỏ nơi cậu ngồi.
Tiếng nghiến răng ken két, bố lớn tiếng quát tháo cậu. Biết bao lời lẽ cay nghiệt dần ập xuống như mưa, xối xả. Cậu nào quan tâm chứ, vì đã quá quen rồi!
Trước thái độ của cậu, lửa giận dường như muốn trào khỏi não ông ta, mặt đỏ gay, môi mím chặt như thể không còn một từ nào nặng nề hơn để lăng mạ cậu. Vớ lấy cái chén gần đó, ông ném thẳng chúng vào đầu cậu.
"Bốp". Cậu ngã khỏi ghế, một dòng máu đỏ tươi chảy dọc theo làn da trắng nõn của cậu. Lồm cồm bò dậy, cậu cau mày về phía "bố" và "mẹ". Hả hê, ông ta cao giọng
"Thằng ranh! Để xem mày còn láo toét với bố mày nữa không?"
Xin lỗi, tôi chưa từng xem ông là bố.
"Còn không mau đứng lên cút cho khuất mất tao? Đẻ ra thằng vừa mù vừa thần kinh như mày đúng là họa chín đời của gia đình này."
Như có chỗ để trút nỗi bức bối, người đàn bà kia rốt cuộc cũng lên tiếng với giọng chua chát đến kinh tởm.
Còn bà? Chẳng lẽ tôi cầu xin bà đẻ tôi ra à? Mẹ "đáng kính" của tôi?
Nhoẻn miệng cười, cậu đứng dậy, lặng lẽ rời đi.
Không biết nơi đó có thật sự là "nhà"? Là nơi mà con người ta luôn được chào đón bằng những cái ôm ấm áp?
Không! Sự ấm áp đó... đối với cậu là một thứ vô cùng xa xỉ.
Theo con đường đã in hằn trong trí nhớ, cậu đến dưới gốc cây đỗ tùng. Có lẽ trong cái thế giới đầy nhơ nhuốc của những con người ích kỷ và nhỏ mọn, chút bình yên đối với cậu chỉ là việc được ngồi dưới tán cây, thả hồn theo làn gió nhẹ của trời trong.
Ước gì... ngọn gió ấy có thể mang cả linh hồn cậu đi nhỉ? Thật nhẹ nhàng biết bao... bởi nơi đây, chẳng một ai công nhận cậu, họ gọi cậu là "điên".
---------
"Giờ run rẩy dưới đáy thời gian hỗn loạn
Một con chim đẹp khoáng hoạt mạnh mẽ hơn hạt bụi
Kéo lê trên tấm gương một cái xác không đầu
Những viên mặt trời làm mềm đôi cánh
Và gió từ mặt đất khiến ánh sáng rụng rời
Điều kỳ diệu nhất được phát hiện ở xa nơi đây."
-------------
"Này chú chim bé nhỏ kia. Em có muốn cùng tôi ngắm nhìn điều kì diệu không?"
"Điều kì diệu... giữa cái thế giới đáng khinh này sao?"
"Chỉ cần em muốn."
"Có kì diệu như những vần thơ kia?"
Không có tiếng trả lời. Hình ảnh mờ ảo của người đối diện cũng dần nhòe đi. Cuối cùng chỉ còn lại một cái miệng cười ma mị trong bóng đêm thăm thẳm. Cậu hốt hoảng, với đôi tay như muốn níu kéo lại "điều kì diệu" mà hắn ta nói...
Chợt tỉnh giấc, mặt trời đã lặn từ lâu.
Cậu đứng dậy, uể oải xoa xoa mi tâm. Cậu thiếp đi cả một ngày dài sao? Nhưng những điều kia... có thật là mơ? Không hiểu vì sao những vần thơ ấy như thấm sâu vào tận trong từng tế bào thần kinh để rồi tiết ra một thứ khoái cảm mà cả cậu cũng chưa bao giờ cảm nhận được. Đôi tay cậu run run, trong khi trên môi là một nụ cười rộng hoác. Cậu đi về phía căn nhà của mình, vừa nhảy múa vừa hát như một kẻ điên. Cậu muốn có lại những "điều kì diệu" kia.
Rất muốn! Nhưng cậu đâu ngờ, chủ nhân của bài thơ kia, người sẽ mamg đến "điều kì diệu" lại ở ngay sau gốc cây đỗ tùng kia. Và dường như, hắn cũng hạnh phúc lắm... vì chú chim bé nhỏ... sắp thuộc về hắn rồi.
Mở cánh cửa nhà, cậu nhẹ hẫng bước vào trong mặc kệ mọi thứ.
Ngồi xuống bàn, vẫn giữ nguyên nụ cười quái dị kia, cậu cao giọng
"Kéo lê tấm gương trên một cái xác không đầu... và điều kì diệu sẽ được tìm ra xa nơi đây."
Một câu. Cậu lặp đi lặp lại một câu duy nhất...
Bà mẹ dường thư không thể chịu đựng thêm, hướng con dao về phía cậu quát tháo
"Mày có câm miệng lại không? Thằng điên!"
Cậu đứng dậy, vẫn cười, vẫn lẩm bẩm câu nói kia, đi thật nhẹ về phía bà. Cho đến khi mũi dao kề sát cuốn họng cậu, bà ta bắt đầu run rẩy trước biểu hiện quái lạ kia.
Một khắc, rất nhanh, cậu bóp nghẹt bà ta. Mắt bà ta trắng dã, trợn ngược lên trên, những ngón tay sắc nhọn bấu lấy làn da trắng nõn của cậu đến gỉ máu, nhưng cậu nào quan tâm. Điều duy nhất mà hiện tại cậu cảm nhận được chỉ mà cảm xúc mãnh liệt trong từng tế bào nhỏ.
Chẳng lẽ, đây chính là "điều kì diệu" mà hắn ta nói?
"Thằng ranh! Mày... mày điên thật rồi!!!"
Ông bố hét lên, lao đến, toan giơ gậy giáng một cú cho cậu. Nhưng nào dễ dàng như thế. Cậu tuy mù nhưng hành động lại không hề chậm chạp.
Vớ lấy con dao sắc trong tay người đàn bà đã chết kia, cậu đâm từng nhát... từng nhát một vào ngực ông ta, da thịt nát bấy, cuối cùng chỉ còn lại khung xương trơ trọi nhuộm màu đỏ tuyệt đẹp.
Cảm xúc kia chưa kịp tan, cảm xúc này lại ùa về. Thật lạ... nhưng cũng thật tuyệt! Buông dao xuống, cậu thẫn thờ trong bóng tối của bản thân, bỗng giọng nói trong mơ kia cất lên một bài đồng dao của Mẹ Ngỗng
Có điều... lần này không phải mơ.
"Chào mừng đến thế giới của những kẻ điên, chú chim bé nhỏ của tôi."
Phải rồi... cậu là một con chim xinh đẹp.
*
Chú giải: bài thơ "Marcha cười với thiên thần" (Eluard)
Phần 3
Anh nghĩ điều kì diệu trên thế giới dơ bẩn này là gì?"
"Tôi cũng muốn biết. Và liệu em có bằng lòng đi tìm điều kì diệu cùng tôi?"
*
Cậu tỉnh lại trong một nơi ẩm ướt và bốc mùi hôi thối.
Lạ quá! Sao cậu lại ở đây? Nhà của cậu... bố và mẹ đâu rồi?
"Em tỉnh rồi. Chú chim bé nhỏ của tôi."
Giọng nói này sao mà quen thuộc quá. Hình như cậu từng nghe ở đâu rồi nhỉ.
Khép chân sát người, cậu khúm núm, co ro lại như muốn bảo vệ bản thân trước kẻ "vừa lạ vừa quen" kia. Hắn chợt cười lớn, tiếng cười như thể làm cả gai ốc cậu dựng cả lên, rùng mình
"Kéo lê trên tấm gương một cái xác không đầu.... điều kì diệu sẽ được tìm ra xa nơi đây. Em còn nhớ chứ?"
Từng chữ, từng chữ như vang vọng, ong ong trong đầu. Cậu há mồm, mắt trợn trắng, hai tay ôm đầu và nước mắt bắt đầu lã chã trên gương mặt xinh đẹp kia. Ôm hai vai của chính mình, cả người run lên bần bật, cậu lẩm bẩm một vài chữ không nghe rõ. "Nó" trong cậu đang sục sôi, đang gào thét, đang muốn thoát ra.
Cảm giác này, sợ hãi đấy... nhưng sao cũng dễ chịu biết bao.
Trong mắt hắn, cậu lúc này thật đáng yêu biết bao.
Tiến lại gần chú chim bé nhỏ đang run rẩy kia, hắn nâng cằm cậu để có thể ngắm nhìn một cách trọn vẹn nhất. Ánh nhìn trìu mến đọng lại trên mắt hắn... thật mê người biết bao.
Cậu không thấy... tất cả chỉ là một màu đen, nhưng cậu cảm nhận được, xung quanh hắn có "hơi ấm", thứ mà cậu chưa bao giờ có. Nhẹ như lông vũ, hắn hạ người, áp lên đôi môi mọng nước kia.
Thật ngọt! Thật thơm! Thật ngon quá! Hắn muốn nuốt trọn chú chim bé nhỏ này, để cậu chỉ thuộc về hắn, riêng mình hắn mà thôi.
Hắn chỉ buông tha cho cậu khi đôi môi kia đã bị cắn mút đến rỉ máu. Cậu đê mê, bấu lấy cánh tay hắn, nước mắt nhạt nhòa mặt chát.
"Xin anh... mang tôi theo... Tôi muốn tìm điều kì diệu mà anh nói! Tôi muốn, rất muốn!"
Cậu sợ con người này, thật sự rất sợ. Nhưng dường như ở cạnh hắn, một điều gì đó trong cậu nó trỗi lên, vô cùng mạnh mẽ. Cứ như thể, hắn chính là người đánh thức "con người kia" bên trong cậu.
Cậu muốn đánh cược! Muốn xem "điều kì diệu" mà hắn ta nhắc đến trong vần thơ. Muốn cảm nhận thế giới mà mọi người hay ghép với chữ "điên" nó như thế nào. Muốn lột trần sự ích kỷ của loài người ích kỷ kia. Nhưng để làm được điều đó, cậu phải ở cạnh con người này. Bởi chỉ có hắn mới đánh thức được "nó" bên trong cậu. Dường như cả cậu và "nó" đều đã yêu những vần thơ kia ngay từ giây phút đầu rồi...
Hắn vẫn thản nhiên ngắm nhìn chú chim đang run rẩy của hắn, thật xinh đẹp biết bao. Nhưng dường như hắn say một thứ khác ở cậu chứ không phải chỉ có gương mặt kia. Bởi... cậu là người duy nhất thấu hiểu và điên cùng những vần thơ kia.
Những vần thơ mà kẻ tầm thường không bao giờ có thể cảm nhận được.
Em chỉ thuộc về tôi và thế giới của riêng tôi mà thôi...
---------
"Thật kinh tởm! Nửa tháng thôi mà bốn mạng người, bốn mạng đã bị giết rồi đấy! "
"Đáng sợ thật! Nhất là vụ của hai vợ chồng có thằng con mù. Nghe bảo thằng ranh đó phát điên rồi giết cả hai người."
"Tôi cũng không thể tin được, Peter cũng giết vợ anh ta rồi tự sát. Mà kể cũng quái, ai đời lại chém cổ mình bằng rìu để tự sát chứ!"
"Có người nhìn thấy một bóng đen ở khu vườn trong đêm ấy, giọng cười của hắn, nghe mà sởn cả gai ốc."
"Điên! Chỉ có bọn điên mới làm ra những trò vô nhân tính như thế này!"
Hắn lướt qua họ, nhẹ nhàng đến nỗi không một ai chú ý đến sự tồn tại của hắn. Tất cả những lời nói kia, một chữ cũng không thể lọt ra khỏi tai hắn.
Quẹo vào một ngã ba vắng người, hắn ngồi phịch xuống, cố nhịn để không bật ra những tràng cười oang oang.
Thật thú vị biết bao!
Lũ loài người tự cho mình là thượng đẳng thực chất chỉ là một giống người xấu xa, ích kỷ, nhỏ mọn ngay với đồng loại của mình!
Chợt hắn thay đổi sắc mặt. Không đúng. Hắn và cậu không giống lũ người kia. Cậu điên theo cách cậu, hắn lại cố biến bản thân thành một kẻ điên. Nhưng chung quy sau cùng, cả hắn và cậu đều điên để đi tìm "điều kì diệu" trong thế giới của riêng hai người.
Một thế giới mà cả hai có thể say, có thể sống như những cánh chim tự do không vướng bận.
Nghĩ đến cậu, một nụ cười ôn nhu thoáng hiện trên gương mặt hắn. Ngay tức thì, hắn chạy đi. Hắn muốn thấy cậu, thấy gương mặt xinh đẹp kia, thấy con người duy nhất trên đời có thể hiểu hắn, hiểu những vần thơ của hắn.
Hắn yêu cậu mất rồi sao? Kẻ điên yêu một kẻ điên khác. Nhưng không sao đâu! Bởi trong thế giới điên ấy, loài người mới chính là giống loài hạ đẳng!
Đến bên túp lều dựng trong nghĩa trang âm u. Cậu ngồi bệt giữa lều, làm một điều gì đó chăm chú đến mức không nhận ra hắn đứng ngay phía sau.
Hắn ôm lấy cậu từ phía sau, hít hà mùi thơm từ cơ thể bé nhỏ kia. Thứ hương thơm ấy thật dịu nhẹ, như một đóa hoa mọc lên, rực rỡ giữa những khúc xương trắng chất thành từng đống. Dù rằng mới gần bên cậu vỏn vẹn mươi ngày, nhưng dường như ở cậu có một điều gì đó khiến những cảm xúc thơ luôn dục sôi trong từng tế bào của hắn. Cậu cũng vậy, không biết yêu thế nào cho xuể cảm xúc ấm áp khi hắn gần bên.
Ngước gương mặt ngây thơ không chút vướng bận, cậu cười trong khi tay găm một nhát dao chí mạng vào đầu con thỏ nhỏ dưới đất. Nó ngưng giẫy, máu đỏ thấm lên bộ lông trắng muốt thật xinh đẹp... cũng thật ngọt nào. Hình như trong giây phút ấy, cả hắn lẫn cậu đều mơ hồ nhận ra "thứ kì diệu" mà hai người hằng mong muốn là gì. Nhưng rất nhanh, suy nghĩ ấy như bị lãng quên... bởi chỉ cần có người kia, hắn có được sự đồng cảm, cậu có được hơi ấm dịu dàng... chỉ cần như vậy... mãi mãi đắm chìm trong thế giới của cả hai mà không một ai có thể bước vào.
Hắn bỗng ngân lên một bài đồng dao, như món quà cho con thỏ nhỏ kia
"Thỏ lớn bệnh, thỏ ba nhìn
Thỏ năm đi mua thuốc, thỏ tư nấu
Thỏ hai chết, thỏ bảy khiêng
Thỏ sáu đào huyệt, thỏ tư chôn
Thỏ ba ngồi dưới đất khóc thút thít, thỏ lớn hỏi tại sao nó khóc
Thỏ ba nói, thỏ năm một đi không trở lại
Khiêng cao cao, chôn sâu sâu, đừng cho thỏ hai/ năm bò ra đó"
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com