Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Sủng tín hữu lý (6)

Tiết Linh Bích: "Sóng to gió lớn, sao có thể để hắn một mình ở Kinh Đào Hải Lãng mà tự đấu tranh được chứ?"


"Là thứ nhất, nhưng không hoàn toàn là thứ nhất." Phùng Cổ Đạo nói, "Ta thật lòng nhập vào Hầu gia, nhưng thực sự không biết tung tích của tàng bảo đồ."

Tiết Linh Bích lặng lẽ nhìn những ngón tay của mình.

Ngón tay hắn nhỏ dài, khớp xương rõ ràng, móng tay tròn đều, cực kỳ xinh đẹp.

Phùng Cổ Đạo cũng nhìn theo. Nhưng hình ảnh hiện lên trong đầu y là khi hắn cầm kiếm, vững vàng và mạnh mẽ, đặc biệt là lúc giết người.

Tiết Linh Bích chậm rãi mở miệng nói: "Hôm nay là ngày cuối trong kỳ hạn ba ngày."

Phùng Cổ Đạo thở dài, gật đầu.

"Ngươi nói tàng bảo đồ ở ma giáo, hơn nữa còn là đoán."

Phùng Cổ Đạo mỉm cười thay câu trả lời.

Tiết Linh Bích cười lạnh nói: "Hơn nữa còn đoán từ ta."

Phùng Cổ Đạo cười không nổi. Bởi y nhận ra cánh cửa này khó qua còn hơn trong tưởng tượng.

"Phùng Cổ Đạo, ngươi nói bản hầu từ đầu tới cuối đều chưa từng tin người, vậy nói cho bản hầu nghe, từ đầu tới cuối, ngươi có chỗ nào đáng để bản hầu tin cậy?"

Phùng Cổ Đạo không do dự trả lời: "Ta bán đứng ma giáo."

"Vậy bản hầu phải tin ngươi?"

"Ma giáo trong giang hồ quan hệ rộng rãi, Huy Hoàng Môn, Huyết Đồ đường, mối dây ràng buộc khắp nơi. Ta bán đứng ma giáo cũng giống như tự chặt đi con đường sống của mình, ngoài việc dựa vào Hầu gia, ta cùng đường." Phùng Cổ Đạo nói xong, khóe miệng nở nụ cười khổ, "Đáng tiếc là tới giờ, Hầu gia vẫn không tin ta."

"Để ám sát Tần vương, Phiền Vu Kỳ đem đầu mình dâng cho Kinh Kha. Để lấy lòng tin của Tào Tháo, Hoàng Cái chịu bị Chu Du trách phạt. Mỗi triều đại, mỗi tổng hội đều có những kẻ gọi là trung thần nghĩa sĩ vì mục đích gì đó mà hy sinh bản thân."

Phùng Cổ Đạo cười khổ nói: "Vậy Hầu gia nghĩ Minh tôn vì lý do gì mà hi sinh cả nửa ma giáo để ta trà trộn vào Hầu phủ?"

Tiết Linh Bích không đáp.

Phùng Cổ Đạo bất đắc dĩ nói: "Kinh Kha là vì ám sát Tần vương, Hoàng Cái là muốn hỏa thiêu đại quân Tào Tháo, vậy Hầu gia cho rằng ta vào Hầu phủ thì có lợi gì cho ma giáo, có thể khiến Minh tôn hi sinh lớn như vậy?"

Tiết Linh Bích đôi mắt đen sâu như hồ, không chớp theo dõi y: "Xé chẵn thành lẻ, rút củi đáy nồi."

Phùng Cổ Đạo thản nhiên nhìn lại: "Nếu không có ta mật báo nội ứng ngoại hợp, Hầu gia vẫn sẽ đối phó ma giáo, chỉ là không nhanh gọn như thế thôi. Nếu Hầu gia là Minh tôn, liệu có trong tình huống nguy cấp mà đặt cược lớn, hi sinh lớn như vậy không?"

Trong mắt Tiết Linh Bích lóe lên tinh quang.

"Hầu gia hoài nghi ta không sao, nhưng mà..." Thanh âm Phùng Cổ Đạo bỗng mạnh mẽ, "Hầu gia vì chứng minh hoài nghi mà đẩy ta vào hố lửa, đúng là khiến người khác nổi giận."

Tiết Linh Bích nhíu mày.

Phùng Cổ Đạo bất khuất nhìn thẳng hắn.

"Bản hầu có một vấn đề."

"Hầu gia xin hỏi."

Tiết Linh Bích chậm rãi nói: "Trước đây, nếu ở Phượng Hoàng Sơn không có vụ đất lở, bản hầu có phải đã rơi vào tay người... cùng với ma giáo?"

Phùng Cổ Đạo giật mình nhìn hắn: "Hầu gia sao lại nghĩ vậy?"

Hắn lạnh lùng: "Trả lời ta."

"Hầu gia đặt chữ 'Ngươi' sai chỗ rồi. Hầu gia phải hỏi là, nếu không có trận đất trôi kia, bản hầu cùng ngươi... có phải đã rơi vào tay ma giáo không?"

"Nói vậy, ngươi với bản hầu là cùng tiến cùng lui?"

Phùng Cổ Đạo chỉ thiếu nước chỉ lên trời thề: "Đương nhiên. Vì Hầu gia, ta thậm chí phản bội sư môn, cùng sư phụ giao đấu."

Tiết Linh Bích cuối cùng mới dời mắt. Hắn đứng dậy, đi tới cửa sổ, áo khoác đen như mực lướt qua tay vịn, tựa như đám mây đen xa vời. "Nếu đang ở ma giáo, ngươi có cách thu hồi không?"

Phùng Cổ Đạo nhăn mặt: "Nếu nói ma giáo đối với Hầu gia là muốn trừ cho nhanh, thì đối với ta là hành hạ cho nhanh rồi."

Tiết Linh Bích chậm rãi mở cửa sổ, ánh trăng như nước đổ vào khung cửa.

Phùng Cổ Đạo nói: "Bất quá xe đến trước núi ắt có đường, Hầu gia không cần lo lắng. Giờ ma giáo đã cùng đường, chỉ cần Hầu gia lấy chút lợi nhỏ dụ dỗ, không chừng bọn hắn sẽ đem tàng bảo đồ dâng tận tay."

"Ngươi cho rằng Minh tôn là người mà chỉ cần chút lợi nhỏ là sẽ ngoan ngoãn dâng đồ?"

Phùng Cổ Đạo đáp: "Ặc, đương nhiên, trung gian có thể trải qua nhiều đấu tranh gay gắt, công khai hay âm thầm, nhưng với mưu trí của Hầu gia, chắc chắn sẽ đạt thắng lợi cuối cùng."

"Không hiểu sao, mỗi lần ngươi khen, bản hầu đều thấy rất khó chịu."

Phùng Cổ Đạo nói: "Đó là vì Hầu gia khiêm tốn."

Tiết Linh Bích liếc y: "Không phải vì ngươi nói một đằng nghĩ một nẻo sao?"

Phùng Cổ Đạo cười khan: "Hầu gia đúng là tuệ nhãn như đuốc. Kỳ thực ta cũng có chút nói một đằng nghĩ một nẻo, dù sao ta cũng chỉ là người thường, thỉnh thoảng cũng sẽ bộc phát vài tâm trạng như ghen tị anh tài."

Tiết Linh Bích khóe miệng cong lên, tựa tiếu phi tiếu: "Bản hầu vừa nhận được một tin."

Phùng Cổ Đạo lặng lẽ nghe.

"Viên Ngạo Sách đã rời khỏi Huy Hoàng Môn."

Phùng Cổ Đạo sửng sốt: "Hắn đi đâu?"

"Ngươi rất quan tâm?"

"Đương nhiên." Phùng Cổ Đạo cười tươi mà cay đắng, "Hôm nay ta đã là mục tiêu truy sát số một của ma giáo. Võ công của Viên Ngạo Sách không phải đùa, lỡ gặp hắn, e là ta không còn đường sống."

Tiết Linh Bích giả vờ giật mình: "Đúng vậy, lần trước ngươi đã nói, toàn bộ ma giáo đều có võ công rất cao, Viên Ngạo Sách còn hơn bản hầu nhiều. Nhìn ra, lần này ngươi lành ít dữ nhiều thật rồi."

Phùng Cổ Đạo sắc mặt trắng bệch: "Lẽ nào hắn..."

"Hắn đi về hướng kinh thành."

Phùng Cổ Đạo nuốt khan một ngụm nước bọt: "Hầu gia, ngươi còn nhiệm vụ kiểu trợ giúp biên cảnh mà chưa tìm được người không? Ta nguyện tự đề cử mình."

Tiết Linh Bích nói: "Ngươi mới vào bộ hộ có vài ngày, gót chân còn chưa đứng vững, cứ đứng đó cho cứng đi."

"Nhưng Viên Ngạo Sách không cần Huyết Đồ đường. Hắn nhất định hận ta thấu xương, ta sợ hắn là vì ta mà đến." Vẻ lo lắng trên mặt Phùng Cổ Đạo cũng không phải giả bộ.

Tiết Linh Bích lạnh nhạt: "Chỉ cần ngươi thật lòng quy phục bản hầu, ta tự nhiên sẽ che chở ngươi chu toàn."

Phùng Cổ Đạo thở dài: "Chỉ sợ Hầu gia quay đi quay lại, ta đã kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất chẳng hay rồi."

"Vậy ngươi tự kiểm điểm hành vi hằng ngày đi."

Phùng Cổ Đạo đáp: "Hành vi thường ngày của ta chỉ có thể tóm gọn bằng mười một chữ: đối với Hầu gia cúc cung tận tụy, tử nhi hậu dĩ."

 Tử nhi hậu dĩ: chết cũng không từ

Đôi mi dày đặc của Tiết Linh Bích hơi rủ xuống, ánh sáng trong mắt bị che khuất: "Nói suông chưa đủ."

Phùng Cổ Đạo cao giọng: "Ta nhất định sẽ khiến Hầu gia nhìn ta bằng con mắt khác." Lời nói đầy quyết tâm chiến đấu.

Tiết Linh Bích không phản đối.

"Được rồi, đêm đã khuya, Hầu gia nếu muốn xuất môn, vậy thì sớm làm đi." Phùng Cổ Đạo nhắc.

"Bản hầu bảo muốn xuất môn bao giờ?"

"Nhưng mà Hầu gia ngươi đang mặc..." Ánh mắt Phùng Cổ Đạo rơi lên chiếc áo khoác trên người hắn, "Hầu gia ở phủ thường rất ít mặc."

Tiết Linh Bích môi khẽ nhếch, một lát mới nói: "Bản hầu sợ lạnh."

...

Phùng Cổ Đạo nhìn quanh thư phòng, ân cần: "Vậy ta tìm người đem mấy cái noãn lô* tới?"

Noãn lô: lò sưởi

"Không cần." Tiết Linh Bích đưa tay ngăn bước chân y, "Bản hầu muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng nghỉ sớm đi."

"Đa tạ Hầu gia quan tâm." Phùng Cổ Đạo cười như trút được gánh nặng.

Vẻ mặt y khiến Tiết Linh Bích khó chịu: "Ngươi cười cái gì?"

"Đây là lần đầu tiên Hầu gia quan tâm ta, có phải hoài nghi đối với ta đã bớt phân nửa?"

"Bản hầu không quan tâm ngươi, chỉ ám chỉ ngươi có thể lui rồi." Vẻ mặt Tiết Linh Bích lập tức nghiêm nghị.

Phùng Cổ Đạo không để ý, cười tủm tỉm rồi cáo từ xuất môn.

Tiết Linh Bích nhìn cửa nhẹ nhàng đóng lại, thần sắc phức tạp khó dò.

Qua một lúc, lại nghe tiếng bước chân Tông Vô Ngôn dừng trước cửa.

"Đem hai thị vệ đi theo Phùng Cổ Đạo tối nay gọi tới." Hắn quay đầu, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, như nguyệt hạ hàn quang.

Nguyệt hạ hàn quang: ánh trăng giữa mùa đông.

Dù đã hơn nửa canh giờ "thành thật với nhau", nhưng quan hệ giữa Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích vẫn khó phân định như trước.

Để chứng minh mình không vô dụng, Phùng Cổ Đạo ngày ngày đều đến Bộ Hộ, mong lưu lại ấn tượng tốt đẹp và sâu sắc trong lòng cấp trên cũng như các đồng liêu.

Y tới bộ hộ sáu ngày, cuối cùng cũng có hồi báo.

Bộ hộ thượng thư tự tới cửa thăm: "Mấy ngày trước nghe nói bộ hộ có chủ sự mới, là người phong lưu hiếm thấy, giờ gặp đúng là danh bất hư truyền."

Phùng Cổ Đạo ngoài mặt thì liên tục khiêm tốn, nhưng trong lòng lại âm thầm suy tính ý đồ của đối phương khi đến đây. Chức vị Bộ Hộ Thượng Thư là bậc quan lớn trong triều, tuyệt không phải loại người rảnh rỗi mà "không việc gì lại lên Tam Bảo điện". Một nhân vật như thế sao có thể tự thân đến chỉ để xem y có thật sự phong lưu như trong truyền thuyết? Cho dù y miễn cưỡng tin đi nữa, thì chính Bộ Hộ Thượng Thư e rằng cũng chẳng tin nổi.

Bộ hộ thượng thư nghiêm túc đi thẳng vào vấn đề: "Lão phu nghe nói Phùng chủ sự đang hỏi thăm chuyện tàng bảo đồ?"

Phùng Cổ Đạo ánh mắt sáng lên: "Chẳng lẽ thượng thư đại nhân có tin tức?"

Bộ hộ thượng thư mỉm cười, ngón tay gõ trên bàn trà.

Phùng Cổ Đạo thức thời rót chén trà nóng, hai tay dâng lên.

Bộ hộ thượng thư nâng chén, không vội uống, thổi đi thổi lại bảy tám lần, đến mức Phùng Cổ Đạo tim đập thình thịch, mới từ từ nói: "Lão phu nghe nói tàng bảo đồ là Tuyết Y hầu bảo ngươi hỏi thăm?"

Phùng Cổ Đạo đáp: "Đương nhiên. Hạ quan chỉ là lục phẩm tiểu quan, nào dám hỏi thăm chuyện tàng bảo đồ."

Bộ hộ thượng thư chậm rãi đặt chén trà xuống: "Vậy Hầu gia muốn nghe thế nào?"

"Đương nhiên càng tường tận càng tốt." Phùng Cổ Đạo đáp ngay.

Ánh mắt của Bộ Hộ Thượng Thư nhìn y vô cùng nghiêm trọng, như muốn quan sát y cho thật tường tận, thậm chí dường như muốn xuyên thấu lớp vỏ bề ngoài để nhìn rõ trong đầu y đang che giấu những gì.

"Thượng thư đại nhân?" Phùng Cổ Đạo khẽ nhắc nhở, giọng điệu uyển chuyển. Dù có muốn quan sát, thì vị đại nhân này cũng đã nhìn quá lâu rồi. Nếu không phải thấy ngón tay ông ta vẫn còn khẽ động, e là y đã hoài nghi ông đã bị cao thủ nào đó điểm huyệt đứng im tại chỗ rồi.

"Lão phu nghe Hầu gia hỏi thăm chính là mỹ nhân đồ. Trong nhà lão phu chỉ có hai con trai bất hiếu, chuyện này e không giúp được gì." Bộ hộ thượng thư nói.

Phùng Cổ Đạo ngạc nhiên: "Vậy thượng thư đại nhân còn hỏi làm gì?"

Bộ hộ thượng thư: "Lão phu chỉ hiếu kỳ chút thôi." Vừa nói, hắn vừa chậm rãi đứng dậy, đưa tay vỗ vỗ vai y: "Tuổi trẻ hiếm có, lại còn hợp ý với Hầu gia, tiền đồ ắt sẽ không thể lường được."

Phùng Cổ Đạo khom người, vội nói không dám.

Bộ hộ thượng thư nói thêm vài câu nữa rồi mới xoay người đi.

Phùng Cổ Đạo nhìn hướng hắn rời, quay lại chén trà đã bị thổi lạnh, lẩm bẩm: "Rốt cuộc hắn tới làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #dammy