Sủng tín hữu lý (7)
Phùng Cổ Đạo: "Bước từng bước thận trọng, bước từng bước kinh tâm."
Trước đó, Phùng Cổ Đạo còn hao tâm tổn trí mấy ngày để đoán ý đồ của Bộ Hộ Thượng Thư khi đến tìm mình. Nhưng rồi, theo nhịp bước rộn ràng của Tết Nguyên Đán đang cận kề, y liền quẳng hết những suy tính ấy ra sau đầu.
Trong Hầu phủ, mọi người đều bận rộn ngược xuôi chuẩn bị cho năm mới. Tông Vô Ngôn đi đứng cũng vội vã đến nỗi gót chân dường như chẳng kịp chạm đất.
Tiết Linh Bích thì suốt ngày biệt tăm biệt tích.
Phùng Cổ Đạo cố ý lượn lờ qua thư phòng hắn mấy lần, nhưng đèn mỗi lần đều tắt. Phủ đệ lớn như vậy, mà dường như chỉ có mình y là ăn không ngồi rồi.
"Tông tổng quản." Phùng Cổ Đạo thấy Tông Vô Ngôn thoáng cái đã lướt qua như rắn trườn, không nhịn được đưa tay kéo hắn lại.
"Phùng tiên sinh." Sau khi tin đồn kia ở kinh thành càng lúc càng lan rộng, thái độ của Tông Vô Ngôn đối với y rõ ràng đã khác trước.
Phùng Cổ Đạo xoa xoa hai tay: "Ngươi thật bận rộn ha."
Mặc dù thái độ đã khác, nhưng với mấy lời vô ích kiểu này, Tông Vô Ngôn vẫn vui lòng tặng cho y vài cái lườm.
"Có chuyện gì cần ta hỗ trợ không?" Phùng Cổ Đạo mỉm cười hỏi.
Tông Vô Ngôn tinh tế quan sát y một lát, lục hết trong đầu mới kiếm ra việc vặt: "Không bằng Phùng tiên sinh viết câu đối treo ngoài cửa đi?"
"Câu đối? Sở trường của ta đó." Phùng Cổ Đạo xắn tay áo, "Treo trước cửa phòng ai?"
"Ngoài cửa phòng của Phùng tiên sinh là được."
Phùng Cổ Đạo: "..."
Tông Vô Ngôn ôn hòa hỏi: "Phùng tiên sinh còn chuyện gì nữa không?"
"Không biết Hầu gia có cần treo câu đối không, hay để ta đi hỏi hắn một chút?" Phùng Cổ Đạo thử nói.
"Phùng tiên sinh cứ tự nhiên." Tông Vô Ngôn nói xong định đi, thấy Phùng Cổ Đạo vẫn kéo tay áo hắn, "Phùng tiên sinh?"
Phùng Cổ Đạo lười quanh co, trực tiếp hỏi: "Hầu gia ở đâu?"
"Phòng luyện công a." Tông Vô Ngôn nhìn y quái dị, "Phùng tiên sinh không biết sao?"
"... Ta nên biết sao?"
Tông Vô Ngôn thu liễm ánh mắt: "Ta nghĩ Hầu gia sẽ nói với Phùng tiên sinh."
"Vậy sao hắn không nói cho ta biết?" Vừa nói xong, Phùng Cổ Đạo đã thấy tay áo buông lỏng, Tông Vô Ngôn đã sớm biến mất tựa như du hồn tan vào hư không.
Phùng Cổ Đạo đứng tại chỗ, lát sau mới thấp giọng: "Coi như muốn đi, cũng phải nói cho ta biết phòng luyện công đã chứ?"
May mà Hầu phủ cái gì cũng không thiếu, nên y rất nhanh tìm được một người dẫn đường, mặc dù vẻ mặt lúc dẫn đường rất không muốn.
"Phùng tiên sinh không biết phòng luyện công ở đâu sao?" Người hầu khi nghe Phùng Cổ Đạo hỏi, lộ biểu cảm y như Tông Vô Ngôn.
Phùng Cổ Đạo mỉm cười: "Ta không biết, thì sao?" Ai quy định y ở trong Hầu phủ phải nhớ hết đường đi đến mức nhất thanh nhị sở chứ, trước ở ma giáo y cũng chỉ biết mấy chỗ thường dùng thôi.
Nhất thanh nhị sở: Rõ ràng, rành mạch, minh bạch,
Người hầu nghĩ y giận, không dám nói nữa, đưa y tới trước cửa phòng luyện công rồi vội vã rút đi.
Phùng Cổ Đạo đứng lặng trước cửa, chần chừ một thoáng, chợt nghe bên trong vang lên giọng Tiết Linh Bích:
Phùng Cổ Đạo đẩy cửa bước vào.
Tiết Linh Bích mặc bộ bạch y luyện công đơn giản, nhắm mắt ngồi xếp bằng trên bồ đoàn*.
Bồ đoàn: đệm tròn làm bằng cây hương bồ
"Tham kiến Hầu gia."
Tiết Linh Bích mở mắt nhìn y.
Phùng Cổ Đạo nói: "Là Tông tổng quản bảo ta tới hỏi Hầu gia, có muốn treo câu đối ngoài cửa phòng không?"
Tiết Linh Bích lạnh lùng đáp: "Nếu Tông Vô Ngôn đem mấy chuyện nhỏ này tới làm phiền bản hầu, hắn đã không phải tổng quản của Hầu phủ rồi."
Phùng Cổ Đạo chạm phải cái đinh nhuyễn, đành phải bất đắc dĩ sờ sờ mũi.
"Nói đi. Tìm bản hầu làm gì?"
Phùng Cổ Đạo mắt đảo vòng vo, đáp: "Bộ hộ thượng thư mấy ngày trước có tới tìm ta."
Tiết Linh Bích thản nhiên: "A?"
"Nghe ý hắn thì hình như đang định đem hai vị công tử đưa vào Hầu phủ."
. . .
Tầng băng sương trên mặt Tiết Linh Bích cuối cùng cũng tan vỡ.
Phùng Cổ Đạo thở dài: "Cũng khó trách thượng thư đại nhân nghĩ vậy, dù sao mấy ngày nay chuyện của ta với Hầu gia đã bị truyền xôn xao, cả Tông tổng quản cũng nghĩ ta nắm được hành tung của Hầu gia là chuyện hiển nhiên rồi."
Tiết Linh Bích chậm rãi hỏi: "Hắn nói thế nào?"
"Để ta nghĩ đã." Phùng Cổ Đạo vội ho một tiếng, bắt chước giọng điệu bộ hộ thượng thư nói: "Lão phu nghe nói Hầu gia hỏi thăm chính là mỹ nhân đồ. Trong nhà lão phu đang có hai thằng con bất hiếu." Câu 'Chỉ sợ không giúp được gì' thì y tự ý cắt rụng mất.
Biểu cảm của Tiết Linh Bích trở nên kỳ quái vô cùng.
Phùng Cổ Đạo cười: "Đây đều nhờ uy danh của Hầu gia, mới có thể khiến thượng thư đại nhân không tiếc hi sinh, à không, là kính dâng ái tử."
"Phùng Cổ Đạo." Tiết Linh Bích từ từ đứng lên.
Phùng Cổ Đạo lập tức nghiêm túc.
Tiết Linh Bích ngữ khí bất thiện: "Ngươi nhàn rỗi không việc gì, đặc biệt tới đây chỉ để chọc tức bản hầu?"
Phùng Cổ Đạo lắc đầu liên tục: "Không dám, không dám."
Tiết Linh Bích nói: "Hay là ngươi muốn dò xét xem mấy ngày nay bản hầu đi đâu, có phải lại đang bày mưu tính kế gì nhằm vào ngươi?
Phùng Cổ Đạo mở to mắt: "Hầu gia có sao?"
Tiết Linh Bích bất động hỏi ngược lại: "Nếu có, ngươi nghĩ bản hầu sẽ nói cho ngươi sao?"
Phùng Cổ Đạo thở dài: "Ta còn tưởng qua đêm bộc bạch đó, Hầu gia đã tin ta rồi."
"Người không tin bản hầu, sợ là ngươi?" Tiết Linh Bích không chịu lùi nửa bước.
Hai người chăm chú nhìn nhau, cười, tiếu ý nhưng không vào nơi đáy mắt.
"Mấy ngày nữa là tân niên, ngươi nếu muốn về nhà một chuyến..." Tiết Linh Bích kéo dài giọng.
"Thì sao?"
"Thì sớm bỏ ý định đó đi."
Phùng Cổ Đạo như đã sớm dự liệu, chậm rãi nói: "Ta vốn là con trai độc nhất trong nhà. Sau khi gia mẫu khuất núi, trong nhà chỉ còn lại một mình ta. Cho nên... ta cũng chẳng có nhà để mà về."
Tiết Linh Bích khẽ gật đầu: "Cũng tốt."
Phùng Cổ Đạo thoáng ngạc nhiên: "Tốt ư?"
"Ít người, thì ít liên lụy."
"... Hầu gia đúng là thích nói giỡn." Y khẽ cười, tiếng cười lại nghe có chút tự giễu.
"Như nhau thôi." Dứt lời, Tiết Linh Bích tiến đến trước giá vũ khí, bất chợt rút ra một thanh đại đao, vung tay ném về phía Phùng Cổ Đạo.
Phùng Cổ Đạo thuận lợi đỡ được.
"Nếu đã tới, không bằng luận bàn một phen." Tiết Linh Bích lại xốc một cây thương lên.
Phùng Cổ Đạo triển khai tư thế: "Luận bàn cũng được, nhưng phải ngừng đúng lúc a."
Tiết Linh Bích khẽ cười, thân như tia chớp phá thế phòng thủ của y: "Đao kiếm không có mắt, ngươi tự cẩn thận!"
Phùng Cổ Đạo vội xoay người tránh đầu thương, cổ tay lật nhẹ, đao phong chém thẳng lên vai Tiết Linh Bích.
Lưỡi đao của y nhanh, nhưng không nhanh bằng thân pháp của Tiết Linh Bích.
Y chỉ cảm thấy hoa mắt, đầu thương lóe sáng đã lướt tới, kéo thế lôi đình về phía mình.
Phùng Cổ Đạo tay đã chảy mồ hôi, ngón trỏ và ngón giữa tay phải dán vào nhau, như sẵn sàng xuất chiêu bất cứ lúc nào.
Cây thương không hề có lấy nửa phần dấu hiệu dừng lại.
Phùng Cổ Đạo cảm nhận rõ rệt âm phong của tử vong đang ngay trước mặt.
Điện quang hỏa thạch.
Điện quang hỏa thạch: sự việc xảy ra rất nhanh
Thương dừng lại.
Ầm một tiếng, đao rơi xuống mặt đất.
Phùng Cổ Đạo hai chân mềm nhũn, lùi liên tục hai bước rồi đặt mông xuống đất.
Ánh mắt Tiết Linh Bích rơi xuống ngón tay y: "Ngươi còn chưa ra chiêu."
Phùng Cổ Đạo theo ánh mắt hắn, chậm rãi giơ tay phải lên, ngón tay rung hai cái, run run nói: "Cứng ngắc rồi."
Tiết Linh Bích thu hồi thương.
Tiếng thương rơi khiến Phùng Cổ Đạo toàn thân chấn động.
"Hầu gia thân thủ tuyệt diệu." Y nuốt nước miếng, "Chỉ là từ đầu đã ra sát chiêu như thế có hơi..."
"Ngươi giao thủ với Viên Ngạo Sách chưa?"
Phùng Cổ Đạo cười khổ: "Ma giáo có nhiều cao thủ như vậy, coi như thay phiên cũng phải vài năm mới tới lượt ta a."
Tiết Linh Bích nhíu mày: "Có, hay không có?"
"Đương nhiên không có."
Tiết Linh Bích chăm chú nhìn mắt y: "Vậy ngươi từng thấy hắn xuất thủ chưa?"
Phùng Cổ Đạo suy nghĩ một chút: "Rất lâu trước đây trên luận võ tràng có thấy một lần."
"Thế nào?"
"Khi đó võ công ta còn chưa bằng hiện tại, mắt cũng không tinh như bây giờ, chỉ biết ma giáo trên dưới không ai là đối thủ của hắn." Phùng Cổ Đạo ngẩng mặt lên, ánh mắt sáng ngời, mang theo vẻ sùng bái và kính phục, "Chỉ cần kiếm hắn lóe lên, đối phương đã tè ra quần."
"... Người của ma giáo vô dụng như thế sao?" Tiết Linh Bích hoài nghi.
Phùng Cổ Đạo cười khan: "Lúc đó ta còn trẻ, ký ức không rõ ràng. Qua nhiều năm, đôi khi lại thêm chút tưởng tượng của bản thân..."
Tiết Linh Bích ngoài cười trong không cười nói tiếp: "Tức là căn bản không nhớ võ công chiêu thức của Viên Ngạo Sách đúng không."
Phùng Cổ Đạo hỏi: "Hầu gia sao lại quan tâm Viên Ngạo Sách?"
Tiết Linh Bích nói: "Ngươi còn nhớ ta từng nói, Viên Ngạo Sách đã vào kinh rồi."
"Lẽ nào Hầu gia cho rằng hắn tới để ám sát Hầu gia?"
"Nếu vậy, ngược lại bớt phiền toái cho bản hầu." Hắn tiện tay ném thương về giá, "Bản hầu chỉ muốn biết, ai mới thực sự là thiên hạ đệ nhất cao thủ."
Phùng Cổ Đạo kinh ngạc: "Không phải là Kỷ Huy Hoàng sao?"
Tiết Linh Bích ngạo nghễ: "Kỷ Huy Hoàng đã chết, đương kim thiên hạ, chỉ còn Viên Ngạo Sách có thể đánh cùng ta một trận."
"Theo ta biết, Chung Vũ giết Lam Diệm Minh minh chủ, võ công cũng không kém."
"Nhưng hắn bại dưới tay Viên Ngạo Sách." Tiết Linh Bích thấy Phùng Cổ Đạo kinh ngạc, mỉm cười: "Ngươi không thấy, bản hầu đối với Huy Hoàng Môn cũng chẳng nể gì sao?"
Phùng Cổ Đạo hỏi: "Hầu gia định động tới Huy Hoàng Môn?"
"Bản hầu đã đáp ứng một người, không động tới Huy Hoàng Môn." Hắn dừng một chút, "Chỉ cần Huy Hoàng Môn không tự mình tới cửa."
"Vậy thì Viên Ngạo Sách..." Phùng Cổ Đạo chăm chú nhìn hắn, như muốn thu thập từng biểu cảm nhỏ nhất.
Tiết Linh Bích khẽ cười: "Hắn là ma giáo Ám tôn. Bản hầu nể mặt Huy Hoàng Môn mới tha cho hắn một lần, nhưng nếu tự hắn mang đến, sao bản hầu lại không thu chứ. Không phải sao?"
"Vậy lần này..." Phùng Cổ Đạo lắc đầu than: "Viên Ngạo Sách đúng là tự tìm đường chết rồi."
"A? Ngươi không phải thường khen võ công hắn vô địch thiên hạ sao? Giờ lại khen ngược bản hầu?"
Phùng Cổ Đạo nói: "Kinh thành là địa bàn của Hầu gia, Viên Ngạo Sách một mình tới, không phải tự tìm đường chết thì là gì?"
Tiết Linh Bích nhíu mày.
Phùng Cổ Đạo dè dặt hỏi: "Ta nói sai sao?"
"Không có. Nói rất hay." Tiết Linh Bích tựa tiếu phi tiếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com