Bánh Kem và Em | KazuFuyu
Author: Lysandra Lren
Category: Boylove, Fanfiction
Rating: T
Mainship: Hanemiya Kazutora x Matsuno Chifuyu
Disclaimer: Không có gì thuộc về tác giả ngoại trừ cốt truyện.
Summary: Vào ngày sinh nhật của Kazutora, anh đã không thấy Chifuyu từ sáng đến giờ.
Note: Timeline đen tối sau khi Baji mất và Kazutora vào tù.
Nay đã là giữa mùa thu mát mẻ, cơn gió cuốn trôi những chiếc lá vàng khô nằm đầy rẫy dưới đất, khẽ gõ cửa căn hộ nhỏ nằm giữa lòng thành phố thủ đô xa hoa đầy yên tĩnh. Tiếng chuông điện thoại quen thuộc bao ngày reo lên, đánh thức Kazutora đang chìm vào giấc ngủ. Theo thói quen, anh đưa một tay tắt điện thoại, tay kiểm tra chỗ ngủ bên cạnh mình - trống không, chẳng còn thân ảnh bé bỏng nằm cạnh bên, chỉ còn mùi hương thoang thoảng của em vương lên chiếc gối. Mới sáng sớm mà Kazutora lại muốn lười biếng, anh lấy cái gối ấy mà đưa lên mặt, hít hà hương thơm mà anh ấy cho là chất gây nghiện với chính bản thân mình rồi cứ nằm yên đó, mặc cho những tia sáng đang nhảy nhót khắp nơi trong không gian phòng.
Lần thứ 2 thức dậy, anh chàng lười biếng đã phải lấy hết sức bình sinh, vực dậy bản thân khỏi chiếc giường êm ái, đi vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị bữa sáng.
Chuyện này chỉ thường do Chifuyu đảm nhận, trước khi đi kiểm tra các bộ phận làm việc tại công ty, em sẽ nấu trước một bữa ăn sáng đơn giản mà đầy đủ dinh dưỡng như cơm nắm Onigiri hay bánh mì sandwich. Đồ em nấu khỏi chê, Kazutora lần đầu ăn mà mắt sáng rực, không thể giữa được miệng mà thốt lên lời khen cho món ăn em làm, Chifuyu cũng cười sung sướng, cả khuôn mặt tươi tắn, sáng rực khiến anh nhìn mà đốn cả tim.
Vừa ăn vừa kiểm tra công việc trong điện thoại, hôm nay có vẻ không bận rộn lắm mà sao em đi đâu từ sáng đến trưa nhỉ, Kazutora tự hỏi. Anh lướt qua lướt lại một hồi thì sực nhớ hôm nay là ngày sinh nhật của chính bản thân, không biết… có ai quan tâm điều này không, sau chính câu nói của mình, anh lại lắc đầu nhún vai như tự giễu chính bản thân, nhém xíu anh còn tự quên mất thì ai mà nhớ nổi?
Chifuyu.
Cái tên hiện hữu trong lòng anh, chẳng hiểu sao.
Cảm giác chơi vơi giữa thế giới, nhấn chìm bản thân xuống tận cùng bãi tuyệt vọng của chính mình, và rồi, một bàn tay nhỏ nhắn chìa đến, tựa lời nói muốn cứu lấy anh. Nó ấm lắm, ấm áp đến nỗi, Kazutora chỉ muốn nắm mãi và nắm mãi.
Chifuyu.
Có lẽ, anh không cần một món quà nào nữa cả, vì em là món quà tuyệt nhất mà anh có được. Chẳng cần phải ở bên em, chỉ muốn đứng thật xa, bảo vệ và ngắm nhìn em hạnh phúc thì anh toại nguyện rồi.
Chifuyu.
Anh cũng muốn là một đứa trẻ, một đứa trẻ được món quà sinh nhật mà nó mong muốn trong ngày trọng đại. Điều duy nhất anh nghĩ đến bây giờ là em, anh muốn được ôm lấy em vào lòng, muốn là tấm khiên vững chắc che chắn em khỏi những tạp nham dơ bẩn, súng đạn của Touman. Kazutora muốn được em nằm yên trong lòng mình, mặc kệ sớ công việc phải làm để phục thù kia, anh muốn cả hai được nghỉ ngơi cho thật đã, mặc kệ dòng đời đảo điên.
Ngồi mơ mộng một chút, anh cũng đứng lên rửa chén rồi bước lên phòng. Cả căn phòng được sơn lên màu xanh biếc của bầu trời trong lành khiến ai cũng cảm giác dịu đi, trên chiếc bàn làm việc là đống giấy tờ ngổn ngang mà trên Kisaki giao cho Chifuyu làm, khỏi nói anh cũng biết gã đã bắt đầu để ý Chifuyu rồi, con chuột nhắt cuối cùng còn sót lại sau khi gã ta “khử” Baji và nắm đầu Touman này. Mở ngăn kéo tủ, anh lấy đại một chiếc áo khoác khoác bừa lên người rồi đi kiếm “con mèo” mất tăm mất tích từ sáng giờ.
Nói thế chứ đi hoài có biết Chifuyu chốn nào đâu, biết vậy anh gắn con chip định vị lên điện thoại từ tuần trước cho rồi, giờ này đi tìm lại lo sốt vó. Đi ngang một cửa tiệm nhỏ, anh thấy một gia đình đang đi chơi, bé trai trạc 8-9 tuổi, cả hai tay được bố mẹ nắm đầy hạnh phúc, cậu bé bảo:
Bố mua cho con chiếc bánh kem cho ngày sinh nhật hôm nay của con được không vậy ạ?
Ừ, đương nhiên rồi. - Ông bố ôn tồn đáp lại lời đứa con nhỏ.
Nghe thế, cậu bé vui sướng như muốn nhảy cẫng lên, cả khuôn mặt không giấu nổi niềm vui ngày sinh nhật.
Kazutora cũng bật cười theo, sự ngô ngây của cậu nhóc thật dễ thương làm sao, anh cũng mong rằng ai cũng sẽ như thế, và anh đã có một chút ghen tị. Khao khát được có một mái ấm như thế đối với anh sao mà nó to lớn thế? Như Orpheus mong muốn được sống bên vợ mình - Eurydice sau khi nàng mất, một ước mong không thể thành hiện thực.
Đi khắp nơi để củng cố giúp Chifuyu vài ba chuyện lặt vặt rồi quẹo trái quẹo phải, anh đi dạo ngắm lá phong. Trên đầu là những cành phong đỏ rực như lửa, từ chiếc lá ngả màu đầy bắt mắt. Cơn gió nhẹ nhàng bay đến, lướt ngang các cành cây, từng lá từng lá lìa xa cây mẹ rồi nhẹ nhàng đáp xuống, như một cách ra đi thanh thản cho cuộc đời này.
Để ý đồng hồ cũng đã 6 giờ hơn, anh ra về, dạo quanh siêu thị mua đồ ăn tối, thanh toán xong thì một mạch đi thẳng về nhà.
‘ Cạch ’
Kazutora đưa tay mở cửa, anh phát hiện có vẻ em ấy đã về nhưng sao nhà tối thui tối thít như mất điện thế này? Đóng lại cửa, anh hỏi vang, Chifuyu em về rồi à? Yên ắng, chẳng có gì đáp lại. Anh lại đi mò công tắt điện, ‘tách’ , Chifuyu đang ngồi trên bàn, trước em là chiếc bánh sinh nhật hương dâu với dòng chữ nhỏ “Chúc mừng sinh nhật Kazutora!! <3”. Nhìn em hai ba giây cùng với bánh sinh nhật, Chifuyu đứng dậy, bước đến bên anh, cất vang bài hát “Happy birthday”, kéo anh đến bên chiếc bánh sinh nhật, vừa vỗ tay vừa hát đầy vui tươi. Lúc bài hát kết thúc, Kazutora cũng thổi tắt cây nến nhỏ, anh rưng rưng cả nước mắt, ôm chầm lấy em mà sụt sịt.
Chifuyu dỗ dành Kazutora như một đứa trẻ, hôn lên trán anh, luôn miệng an ủi cậu Hổ to lớn đang hoá mèo đến khi Kazutora bình tĩnh rồi cảm ơn em đầy chân thành. Em đưa tay xoa xoa cái đầu của anh, miệng cười cười kể lại “hành trình” từ sáng đến giờ của mình.
Đặt đồng hồ báo thức sớm hơn mọi ngày, em thức dậy khi ông mặt trời còn chưa ló dạng. Nhanh tay giải quyết các công việc rồi đi khắp nơi xem xét, em hoàn thành xong khi buổi trưa kết thúc. Tự mua nguyên liệu rồi vật vã lên mạng học, Chifuyu dành cả mấy tiếng đồng hồ để làm một món quà nhỏ tặng chú Hổ ở nhà trong ngày sinh nhật.
Kazutora nghe xong cảm giác hạnh phúc dâng trào trong lòng, tiếp tục ôm lấy em mà làm nũng.
Rồi rồi, đi ăn bánh thôi nào, em làm có lẽ không ngon lắm đâ-
Ngon, Chifuyu làm gì cũng ngon. - anh ngắt lời Chifuyu, kiên quyết với câu trả lời của bản thân như đinh đóng cột.
Em cười trước sự ngộ nghĩnh của Kazutora, kéo anh ra, cắt bánh để lên dĩa, một cái cho em, một cái cho anh.
Anh Hổ thôi làm nũng, lấy muỗng múc bánh ăn, một miếng rồi hai miếng, vị ngọt tràn lan trong miệng hoà với cảm xúc ấm áp của hôm nay, anh ăn mà chẳng để ý mặt mình đã dính vài miếng kem trắng. Em vừa kêu anh ăn từ từ, vừa lấy khăn lau đi miếng kem dính trên mép xong lại tự nhìn anh mà miệng không giấu nổi nụ cười. Kazutora thấy thế cũng bật cười theo.
Anh nghĩ rằng, hôm nay là ngày tuyệt vời nhất cuộc đời anh.
______________
Chúc mừng sinh nhật Tora nhé!!
Viết hai hôm mà quên đăng lên đây:((( mới đăng Face hồi sáng à, còn Au Trung cổ 2 hôm nữa đăng nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com