Chương 2: Gặp lại nhau rồi
Tôi nhìn sang một lần nữa và dần đi chậm hơn. Đó là cậu ta..?
"WTF??"
"Sao phải chạy như điên vậy, muộn giờ học à?"
" Không vậy thì sao tao chạy?" Vừa nói tôi vừa thở dốc.
" Lên xe đi tao chở đến trường"
" Vãi, thật à??"
" Ơ, thế mày có đi không?"
" Đi, đi, ngu gì không đi"
Cậu ta thật sự chở tôi đến trường..
Gần đến cổng trường tôi đòi xuống xe, nhưng cậu ta lại nói.
" Mày sai mày không có quyền ra lệnh tao"
Lúc đấy tôi mới nhận ra rằng chưa bao giờ cậu ấy tha thứ cho lỗi lầm của tôi.
Và cậu ta đã chở tôi đến tiệm đối diện trường.
Tôi chỉ lo là đứa bạn tôi thấy được cảnh này.
Khi đến, tôi lao vội vào trường, tai đỏ bừng quên cảm ơn cậu ta.
Tôi đi giữa sân trường, may chưa đánh trống.
" Ê, con kiaa???"
Tôi giật mình ngước lên.
Là Bích Nhiên-người thân với tôi nhất cũng là bạn thân của tôi.
Nó lao đến lắc lắc người tôi.
" Sao mày đến muộn thế hả? Còn đứa lai mày là ai? Nhà mày làm gì có người con trai nào như thế?"
" B-Bạn"
"Bạn gì mà lai nhau, mặt còn đỏ nữa?"
" Nóng không đỏ mới lạ, thằng đấy là Tùng Suyên, bạn hồi lớp 1 của mày hay chơi đây?"
" Gì?thật à?"
" Bạn đéo gì mà quên nhau vậy"
" Kệ đi nao nói chuyện lại với nó sau, giờ mày phải đi chơi với tao, có trò.."
Tôi cứ thế mà đi để mặc nó khoác tay và lảm nhảm.
Ngồi trong lớp tôi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, buổi chiều của trường tôi có 2 tiết từ 2 môn nhưng học rất lâu hơn buổi sáng làm tôi thấy rất nản chỉ muốn nhanh chóng ra chơi rồi đi nhăm nhi mua bánh mà ăn.
Thoắt cái đã đến giờ về, tôi không đi xe nên chỉ có thể đi cùng đứa em tôi.
Vừa đi tôi vừa nghe nó lảm nhảm đủ thứ như con bạn tôi vậy.
Về tôi lại phải đi học thể thao, tôi tính đánh cầu lông nhưng chơi rất dở nên đã xin bố mẹ cho tôi đi học.
Tôi học cũng không lâu, tầm được hơn 1 tháng và giờ tôi đã quen với các bạn trong đó.
Đôi khi do tôi hướng nội quá nên khó bắt chuyện, hoà nhập nổi với mọi người.
Tôi đến CLB, thấy mọi người đang tập trung vào một người.
Người đó là nữ, tôi khẳng định rằng: cô ấy rất xinh!
Mọi người không ai là không nhìn với ánh mắt say mê cả, chỉ có các bạn nữa là căm ghét.
Ghét vì cô ấy đã cướp sự chú ý của họ.
Cô bạn ấy tên là Tuyến Uyên.
Tôi thấy cô ấy hiền lành lắm, chưa tiếp xúc nhưng vẻ mặt cô lại nở nụ cười hiền.
Tôi có chút sợ khi nhìn thấy nụ cười ấy.
Chả hiểu vì sao, có lẽ linh cảm của tôi chỉ bảo.
"Vỹ à, nay đến muộn thế"
Giọng nói vang lên là của thầy Tuyền – thầy dạy cầu lông chính của lớp tôi.
"Nay kẹt quá thầy ơi, em xin phép vào lớp"
Tôi mới học chưa lâu nên chỉ được tập mấy động tác cơ bản và cách phát cầu.
Hôm nay tôi được xếp tập cùng Tuyết Uyên. Cô ấy từ từ bước lại phía tôi, vẫn là nụ cười hiền lành ấy trên môi.
Tôi khẽ run.
Tôi sẽ là người phát cầu để cô ấy đánh.
Tôi phát rất nhẹ, đường cầu cũng khá chuẩn, nhưng cô ấy lại không bắt được.
Tôi cũng không nghĩ nhiều – vì hồi đầu, tôi cũng vậy thôi.
Tôi phát lại lần nữa. Lần này, cô ấy không đỡ cầu, mà bất ngờ quăng vợt về phía tôi.
Nhưng điều khiến tôi thực sự bất ngờ hơn... là nụ cười trên môi cô ấy vẫn còn nguyên.
Nhưng điều khiến tôi ngỡ ngàng… là cô ta vẫn nở nụ cười. Một nụ cười như thể tất cả chuyện này… là đúng như kế hoạch.
Như thể tôi sinh ra là để trở thành trò đùa cho cô ta.
Chiếc vợt bay trúng đùi trái tôi. Ban đầu chỉ là một vết xước nhỏ, nhưng rồi nhanh chóng chuyển thành vết rách dài, rỉ máu.
Ngay lúc đó, có một tiếng hét vang lên. Nhưng không phải từ tôi.
“ÁAAA!”
Là Tuyết Uyên. Cô ta kêu lên vì... bị trật chân.
Không rõ từ lúc nào, cô ta đã tự làm mình bị thương.
Có lẽ cô ấy muốn tạo ra cảm giác rằng mọi chuyện chỉ là tai nạn, không cố ý. Nhưng tôi không chắc mình tin điều đó.
Tôi cắn môi. Bình thường, chuyện này có thể tôi chịu được. Nhưng giờ thì không. Vì tôi mắc chứng sợ máu.
Chỉ cần nhìn thấy máu, cơ thể tôi sẽ bắt đầu run rẩy, tim đập nhanh, thở không đều.
Và điều tệ nhất là… chẳng ai biết điều đó ngoài tôi.
Hai thầy – thầy dạy chính và giảng viên thực tập – mỗi người chạy về một hướng: một người về phía cô ta, người còn lại về phía tôi.
Giảng viên thực tập quay sang bảo tôi:
“Em đợi một chút, để anh đi lấy đồ sơ cứu.”
Tôi ngước lên. Cô ta đang ở phía bên kia tấm lưới cầu lông, gần đến mức tôi có thể nhìn rõ từng nét trên khuôn mặt ấy.
Và lúc đó… tôi chắc chắn.
Cô ta nhìn tôi. Và nhoẻn cười.
Nụ cười ấy – nụ cười mà tôi từng nghĩ là hiền lành, nhẹ nhàng – giờ lại khiến tôi lạnh cả sống lưng.
Tôi chưa từng thấy việc bị bắt nạt rõ ràng như thế.
Thật sự, tôi từng là nạn nhân của bắt nạt. Tôi từng trải qua giai đoạn ngu ngốc nhất khi nghĩ tất cả là lỗi của mình, khi để lời nói làm mình gục ngã.
Nhưng giờ đây, mọi thứ… đã vượt khỏi mức ngôn từ.
Giờ đây, tôi đang đối mặt với một dạng bạo lực khác: bạo lực tinh vi và tàn nhẫn hơn – thứ có thể làm đau đến cả thể xác.
Tôi ghét việc yếu đuối, vì vậy tôi cố gắng dậy đi và hướng về phía giảng viên, rồi lại ngồi xuống.
Giờ đây, tôi nhận ra mình đã sống trong một thế giới riêng biệt – một thế giới mà tôi chỉ có thể tồn tại một mình, một thế giới thiếu vắng sự kết nối.
Tôi luôn cảm thấy mình bị thiếu thốn, giống như có một khoảng trống nào đó trong lòng, vì tôi không thể hòa nhập với người khác.
Nhưng tôi có muốn vậy không? Tôi cũng khao khát có thể giao tiếp với mọi người một cách tự nhiên, không e ngại.
Nhưng ông trời lại không ban cho tôi điều đó.
Ông trời không ban cho tôi một ngôi nhà mà tôi có thể gọi là “của riêng”.
Cuối cùng, liệu có ai hiểu tôi không?
Cuối cùng, tôi chỉ biết bật khóc trong phòng.
Tôi không mạnh mẽ như vẻ ngoài, nhưng cuộc sống buộc tôi phải trở nên như vậy.
Tôi đau, đau lắm.
Vết thương trên người tôi nhói lên từng cơn, từng tiếng khóc vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com