Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 Bản tôn khiến các ngươi hối hận không kịp

“Vị đại nhân này!” Hắn trịnh trọng chắp tay thi lễ:“Lấy tốc độ của đại nhân, e chẳng mấy chốc là có thể tới Đoạn Thiên Giáo, chúng chia tay tại đây đi!”

Bùi Nặc hơi nhíu mày, Dạ Vũ nói:“Ta biết đại nhân vì ta chỉ đường cho ngài nên muốn tiện thể đưa ta một đoạn. Thế nhưng cơm là muốn chính mình ăn, đường cũng là muốn chính mình đi. Đoạn Thiên Giáo xa xôi ngàn dặm, nếu không dựa vào chính đôi chân của mình đến đó, sao dám làm đệ tử của Đoạn Thiên Giáo chứ?”

Ta làm quái gì có lòng tốt muốn tiện thể mang theo ngươi!

Bùi Nặc im lặng, hắn chỉ là muốn biết…… hướng nam, là bên nào?

Về Kiếm đạo thì không ai có thể so được với Đế Tôn, thế nhưng về trận pháp lại chẳng hay biết gì, nguyên nhân là ở chỗ hắn hoàn toàn không phân biệt rõ các hướng đông tây nam bắc.

Cho nên Bùi Nặc trầm mặc, lại lần nữa kéo người này lên, bất chấp hắn một đường giãy dụa, rốt cuộc tới lối vào Đoạn Thiên Giáo.

Đế Tôn lần thứ hai chẳng chút lưu tình đem Dạ Vũ từ Minh Quang kiếm ném xuống, làm kinh động đệ tử canh cửa Đoạn Thiên Giáo, bọn họ nhanh chóng rút ra vũ khí, quát lớn:“Ai!”

Bùi Nặc chậm rì rì nói:“Bản tôn muốn gặp Tiêu Thùy Địch.”

Dạ Vũ bị hắn tiện tay ném khỏi Minh Quang kiếm, vừa muốn phản kháng, liền nghe thấy hắn chậm rì rì một câu như vậy.

Nhất thời ngẩn ngơ.

Chẳng lẽ vị đại nhân này cũng là một vị Ma Tôn?

Hắn cư nhiên một đường đồng hành cùng với Ma Tôn đại nhân!

Các đệ tử canh gác vừa nghe Bùi Nặc xưng hô liền căng thẳng, lập tức lạnh lùng nói:“ Tên tuổi của giáo chủ chúng ta há có thể để ngươi gọi loạn! Người tới là người nào, dám mưu toan xâm nhập Đoạn Thiên Giáo ta!”

Bọn họ sớm đã được Tiêu Thùy Địch phân phó, nếu có người đến tìm, cứ trả lời như thế là được, có cho vàng hắn cũng không dám một thân một mình xâm nhập Đoạn Thiên Giáo.

Đế Tôn tuy mạnh, nhưng Đoạn Thiên Giáo bọn họ có thể trở thành một trong ba môn phái nổi danh ở Ma Vực, không chỉ dựa vào thực lực của Tiêu Thùy Địch. Hắn sớm đã sai người bố trí cơ quan trận pháp, Bùi Nặc không đến thì thôi, còn nếu đến bản tôn nhất định bắt hắn nếm thử lợi hại, báo thù cho phân thân đã bị diệt!

Thí Thiên Ma Tôn đánh bàn tính vang bùm bùm, hệ thống hiểu rõ tình thế cũng vô cùng lo lắng khuyên nhủ:“Chủ nhân, người của bọn họ quá nhiều! Hai tay khó địch bốn tay, hảo hán không địch nổi nhiều người. Ngài tuy rằng lợi hại, nhưng ta sợ ngài chịu thiệt! Trước tiên chúng ta vẫn nên quay về rồi tính tiếp!”

Tuy rằng gã đã từng nghĩ có khi nào chủ nhân chết như vậy thì sẽ có thể trọng sinh, khiến tất cả trở về quỹ đạo hay không, thế nhưng gã cũng không dám cam đoan! Vẫn là không nên mạo hiểm thì tốt hơn.

Gã nói như vậy, Bùi Nặc lại khinh miệt cười, vẻ mặt ngạo nghễ, hướng đệ tử canh gác nói:“Ai nói ta muốn vào? Đoạn Thiên Giáo các ngươi là nơi dơ bẩn, bước vào chẳng phải khiến chân bản tôn bị ô uế sao. Trong vòng ba hơi, nếu Tiêu Thùy Địch không xuất hiện, bản tôn sẽ khiến toàn giáo các ngươi hối hận không kịp!”

Đám đệ tử canh gác vừa nghe, mẹ nó!

Kẻ quái dị này đến từ nơi nào mà khẩu khí lớn như vậy.

Còn dám nói chúng ta dơ bẩn? Đáng chết!

Có giỏi ngươi liền đến đây!

Chúng ta ngược lại là muốn nhìn, ngươi rốt cuộc sẽ khiến toàn giáo chúng ta hối hận không kịp như thế nào.

Vị trí Đoạn Thiên Giáo được trời ưu ái, lưng dựa núi Đoạn Thiên, địa thế hiểm yếu, vẫn luôn an toàn không gặp nguy hiểm gì. Trừ vị giáo chủ không đáng tin cậy kia, nhiều năm qua có rất ít người ra bên ngoài hành tẩu, cho nên mắt cao hơn đỉnh, không đem cao thủ giang hồ để ở trong lòng.

Tuy cũng biết rằng người trước mắt hơn phân nửa là tôn giả cấp bậc cao, nhưng trong lòng lại không cho là đúng.

Cho dù bản thân ngươi mạnh mẽ, chúng ta đánh không lại ngươi, ngươi cũng đừng mơ tưởng bước vào bên trong tông giáo một bước.

Đáng tiếc, hôm nay bọn họ gặp được là Đế Tôn đại nhân tung hoành tiên đạo và ma đạo, còn trọng sinh vài lần.

Bùi Nặc vừa dứt lời, ánh mắt đảo qua núi Đoạn Thiên, Minh Quang kiếm xuất hiện, một kiếm vung ra.

Một kiếm này khiến ánh sáng nhật nguyệt lu mờ, tràn ngập hủy diệt, uy lực kinh người.

Đám đệ tử canh gác dù lòng có tin, cũng sợ tới mức ngây người.

Bất quá, một kiếm này lại không phải dùng cho bọn họ.

Một kiếm chém đến núi Đoạn Thiên, đất đá ầm ầm rung động, kiếm quang tóe lửa.

Chém được sao?

Mọi người vừa nghĩ như vậy, liền nghe thấy một trận âm thanh rầm rầm, sau đó là một trận đất rung núi chuyển.

Một đám đều trợn mắt há hốc mồm!

Kinh hoảng thất thố nhanh chóng dâng lên.

Bọn họ ở Đoạn Thiên giáo lâu rồi, đây là lần đầu tiên cảm thấy bất an như vậy.

Chẳng lẽ núi…… Muốn sụp đổ?

Còn chưa có.

Tuy rằng đất đá cuồn cuộn rơi xuống, nhưng cuối cùng vẫn chưa sụp, núi Đoạn Thiên hùng vĩ như thế, há có thể bị chém một kiếm là sụp đổ sao?

Thế nhưng, đám đệ tử vừa an tâm, lại phát hiện một chuyện, khóe mắt như muốn nứt ra!

Ma, ma đầu kia lại vung ra một kiếm, đồng dạng mang theo hủy diệt, chém vào vị trí vừa rồi.

Tiếng nổ vang lớn.

Lại để hắn chém thêm mấy kiếm, có lẽ núi sẽ bị sụp đổ mất.

Đến lúc đó, không chỉ có ngàn năm cơ nghiệp của Đoạn Thiên Giáo bị hủy hoại trong phút chốc, còn có bọn họ, trừ cao thủ ra, e rằng toàn quân đều bị diệt.

Hệ thống cũng bị cơ trí của chủ nhân làm cho ngây người, có thể nghĩ đến chuyện mượn lực lượng của tự nhiên, chủ nhân thật oai phong, chỉ là còn một vấn đề.

Hệ thống giống đám đệ tử hỏi cùng một vấn đề:“Không phải nói trong vòng ba hơi sao? Tại sao vừa nói xong đã chém rồi!”

Nói chuyện không giữ lời!

Bùi Nặc mỉm cười:“Là ba hơi! Bản tôn chỉ là nhàn rỗi quá nên luyện kiếm chơi, sau  ba hơi mới khiến các ngươi hối hận không kịp.”

Mọi người một bên chống đỡ đất đá ầm ầm rơi xuống, một bên cạn lời.

Kẻ này là thần thánh phương nào vậy! Trời phật ơi!

“Dừng tay!” Kiếm thứ ba của Bùi Nặc bị một tiếng hét dừng lại.

Tiêu Thùy Địch tới quả thật rất nhanh, hắn nhìn mặt đất hỗn độn cùng các đệ tử chật vật trước mắt, nội tâm vừa tức vừa sốt ruột.

Thế nhưng cũng không dám phát tác với Bùi Nặc, kiên trì nói “Đế Tôn thật sự là có hứng chơi.”

Dưới ánh mắt đau lòng của Tiêu Thùy Địch, Bùi Nặc chém ra kiếm thứ ba, lại gây nên một trận đất rung núi chuyển, mỉm cười:“Ừ, rất tốt.”

Tiêu Thùy Địch da mặt giật giật hai cái, giả vờ khách sáo nói:“Không biết Đế Tôn đến thăm là có chuyện gì?”

Bùi Nặc lạnh lùng hừ một tiếng:“Ngươi nói xem?”

Tiêu Thùy Địch vẻ mặt xin lỗi nói:“Bản tôn ở Tử Đàn tông gặp một vị tiểu hữu, rất ưng ý, liền mời y đến Đoạn Thiên giáo du ngoạn. Không nghĩ tới vị tiểu hữu kia hóa ra là đệ tử của Đế Tôn, còn khiến Đế Tôn hiểu lầm, thật sự là thất lễ. A Phong, đi đưa Lạc công tử đến đây.”

Bùi Nặc này muốn làm gì! Rõ ràng không hề thích đồ đệ, cũng chẳng dạy người ta cái gì, cớ sao lại đuổi theo khẩn cấp như vậy! Chưa được bao lâu đã xém hủy đi phòng ở của hắn.

Thủ hạ được lệnh, Lạc Tinh Lỗi rất nhanh được đưa đến.

Bùi Nặc tà tà liếc mắt nhìn y, thấy bộ dáng y chật vật, mắt nhỏ hồng hồng, thoạt nhìn thê thảm vô cùng.

Tâm tình lập tức thoải mái quá chừng.

Lạc Tinh Lỗi nước mắt lưng tròng liền hướng Bùi Nặc nhào tới, kêu một tiếng:“Sư tôn…!”

Bùi Nặc từ ái sờ sờ đầu y, trấn an nói:“Không có việc gì, cùng sư tôn về nhà.”

Vẻ mặt hắn ôn nhu, thanh âm nhẹ nhàng như nước, không chỉ lập tức chinh phục trái tim bị thương của thiếu niên, ngay cả Tiêu Thùy Địch cũng phải âm thầm chậc lưỡi, bộ dáng này thật đúng là không giống như thù ghét đồ đệ, mà là giống đem y sủng lên trời! Chẳng lẽ mình nhầm thật, Bùi Nặc không phải chán ghét đồ đệ này mà là rất thích, thích đến độ không nỡ để y nếm cảnh chịu khổ khi luyện công?

Nếu như vậy thật, hắn thật không biết nên nói cái gì mới tốt……

Bùi Nặc phất tay áo, mang Lạc Tinh Lỗi rời đi.

Tiêu Thùy Địch đứng tại chỗ nhìn bóng dáng bọn họ xa dần, không nói một lời.

Tâm phúc A Phong không cam tâm hỏi:“Giáo chủ, chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao?”

Lần này bọn họ tổn thất nặng nề quá rồi!

Tiêu Thùy Địch nghe, chậm rãi lộ ra tươi cười, một nụ cười ý vị thâm trường.

Đúng, hắn không dám lưu lại Bùi Nặc, cũng không lưu được Bùi Nặc. Thế nhưng thù là nhất định phải báo! Hắn đã ngầm chôn hạt giống, chỉ chờ ngày hạt giống phá đất nẩy mầm.

Vì thế Tiêu Thùy Địch chỉ phân phó:“ Tu sửa lại tông giáo cho ta.” Sau đó xoay người rời đi.

Mọi người oán thán nổi lên bốn phía, từng người bận việc của mình.

Bọn họ đều xem nhẹ một người, thiếu niên Dạ Vũ.

Tuy tư chất đứa nhỏ này không phải rất tốt, thế nhưng ước chừng cũng biết bảo hộ tính mạng, lúc Bùi Nặc chém xuống một kiếm, hắn đã nhanh chóng nhận ra nguy hiểm, vì thế sớm tìm địa phương ẩn nấp.

Vừa không bị đất đá rơi trúng, lại có thể an toàn quan sát mọi chuyện.

Tất cả mọi việc trước mắt đều lưu lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng hắn.

Một kiếm tràn ngập ý chí hủy thiên diệt địa, khiến cho núi gần như sụp đổ.

Hắn khi nào mới có thể xuất ra một kiếm như vậy?

Hắn khi nào mới có thể giống như vị kia đại nhân kia, bất luận làm cái gì cũng không có ai dám nghi ngờ?

Hắn nguyên bản là muốn gia nhập Đoạn Thiên Giáo, thế nhưng hiện tại đã không còn tâm tư đó.

Không phải Đoạn Thiên Giáo không đủ cường đại, cho dù bị Bùi Nặc khi dễ trên đầu cũng không dám lên tiếng, thế nhưng Đoạn Thiên Giáo trong mắt Dạ Vũ vẫn vô cùng cường đại.

Nhưng mà, sau khi chứng kiến đến cái cường đại hơn, ý định ban đầu liền nhanh chóng thay đổi.

Thiếu niên âm thầm niết nắm tay lại thành quyền, chọn một phương hướng rời đi.

Con đường tương lai hắn đi sẽ càng tốt hơn.

Hệ thống không ở nơi này, nhưng cho dù ở nơi này, gã cũng không phát giác ra dị thường.

Theo nguyên tác, chủ nhân Ma Vực là Dạ Vũ lúc chưa thành danh, từng gia nhập vào Đoạn Thiên Giáo.

Cốt truyện không biết từ khi nào đã bắt đầu không giống nhau .

Nhưng hệ thống, căn bản không hề phát hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com