Phần 2
6. Tôi mang khuôn mặt đầy vết máu trở về nhà, vừa lúc đụng phải mẹ tan tầm trở về.
Mẹ tôi sợ tới mức chùm chìa khóa rơi trên mặt đất, cũng tựa hồ như không biết.
“Nghiên Nghiên…”
Bà ấy không rảnh lo nhặt chìa khóa, dùng cánh tay hơi run run giúp tôi lau mặt, “ Đi, chúng ta đi bệnh viện”
“ Không cần đi.” Tôi nhẹ giọng nói : “ Con không bị thương, đây không phải máu của con."
Trước cửa nhà , tôi cùng mẹ đối mặt, lẳng lặng nhìn nhau.
Tôi nhìn mẹ, cả người đều hiện lên sự mệt mỏi sau một ngày làm việc.
Sau khi chuyển tới thành phố này, mẹ càng vất vả hơn. Trời chưa sáng hẳn đã đi làm, đến tối muộn mới trở về.
Tôi có chút khổ sở nhưng không lộ ra mà mỉm cười nhẹ nhàng nói: “ Không cần lo lắng, ngày mai con sẽ đi tìm lão sư.”
Lão sư…… Tôi đương nhiên là đi tìm.
Ngay trước mặt tôi, thầy kêu Quý Uyên tới, hỏi hắn có phải hay không khi dễ tôi.
Quý Uyên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ cười:
“Coi như là em khi dễ cô ấy đi. Lão sư, nếu không thầy thay em dạy dỗ Tống Nghiên, để cô ấy đừng làm em tức giận ?”
Trước Quý Uyên đối với tôi cẩn thận tỉ mỉ rất tốt, trong mắt thầy cô đều biết, hơn nữa toàn khối bạn học làm chứng, nói hai chúng tôi không có mâu thuẫn gì.
Vì thế thầy giáo trừng mắt liếc nhìn tôi một cái: “Trường học cấm yêu đương, hai người cô cậu còn muốn nháo đến trước mặt tôi ? Nhanh trở về học đi.”
Cũng có thể là, thầy đã nhìn ra cái gì.
Nhưng Quý Uyên thành tích cùng gia cảnh của hắn, làm thầy ấy vô tình mà cố ý lựa chọn xem nhẹ chuyện này.
Tôi một đường chạy về phòng học, phát hiện sách vở trên bàn bị đổ hơn nửa lọ mực nước.
Cực khổ sửa sang lại sách vở, lại bị hủy như vậy.
Tôi đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt ở quét tới quét lui trong phòng học, khiến cho thầy giáo bất mãn:
“Tống Nghiên, em vốn dĩ vào muộn, không lắng nghe bài giảng, nhìn đông nhìn tây cái gì ?”
“Notebook của em…”
Thầy không kiên nhẫn mà phất phất tay: “ Được rồi, ngồi xuống nghe giảng bài. Nếu để chậm trễ tiến độ học của các bạn khác nữa, em liền đi ra ngoài đứng!”
Tan học, Quý Uyên đã trở lại.
Hắn đem một quyển notebook đẩy đến trước mặt tôi, tôi mở ra nhìn, thế nhưng lại là quyển notebook tôi vứt vào thùng rác trước mặt hắn .
Không biết hắn nhặt lên khi nào
Quý Uyên từ trên cao mà nhìn xuống tôi: “ Nghiên Nghiên, dùng tạm cái này, tôi sẽ bảo bọn họ mấy ngày nay tạm thời buông tha cho em.”
Tôi không nghe, ngay trước mặt hắn, đem quyển notebook kia xé rách, lại một lần ném vào thùng rác.
7.Buổi chiều sau khi tan học, tôi lại một lần ở trên đường gặp Mạnh Thanh Hoa.
Hắn hẳn là cố ý tới gặp tôi, cắp cặp sách, trong ánh mắt tràn đầy áy náy:
“Tống Nghiên, anh tới trường em xem bảng thành tích. Hiện tại điểm của em không tốt lắm đúng không ? Anh có thể giúp em học bổ túc …”
“Mạnh Thanh Hoa.”
Tôi đột nhiên dừng bước bước, quay đầu nhìn hắn,
“ Anh mơ ước thi đậu đại học, giờ đỗ rồi nhàn lắm sao? Anh không quay về đi học, dây dưa với tôi, rốt cuộc muốn làm gì?”
Hắn khàn khàn tiếng nói: “ Tống Nghiên, lúc trước thời điểm em bị khi dễ, anh không có giúp em, anh chỉ là muốn chuộc tội.”
Chuộc tội, lại là cái này từ.
Tôi trào phúng mà cười cười: “ Anh tội gì mà chuộc tội? Chỉ là khoanh tay đứng nhìn, giúp cô ta làm giả chứng cứ thôi sao, cũng không phải anh động tay động chân.”
“… Anh xem qua bảng thành tích, Hóa học, Tiếng Anh đều là hạng chót. Anh có thể giúp em học bù, giúp em thi vào đại học tốt một chút. A Nghiên, em trước kia có nói, em muốn tận lực thi đậu trường đại học tốt nhất để mẹ em nhẹ lòng một chút không phải sao "
A Nghiên cái xưng hô này, đã thật lâu không có người gọi qua.
Tôi hơi hơi ngây người, Mạnh Thanh Hoa từ phía sau cặp sách hắn lấy ra một chồng giấy thật dày, nhét vào tay tôi.
“Đây là tư liệu lúc trước anh ôn thi đại học, anh vẫn luôn giữ lại để một ngày nào đó cho em, bởi vì lúc trước đã đáp ứng em.”
Hắn dừng một chút, bỗng nhiên thay đổi, thực nghiêm túc nói: “Thực xin lỗi.”
Tôi không có tiếp thu lời xin lỗi của hắn, nhưng vẫn nhận lấy đống tài liệu kia.
Đến rất hữu ích giúp việc thi cử của tôi có tiến bộ.
Cùng ngày, Quý Uyên lại tới tìm tôi.
Hắn kêu hai nữ sinh đem tôi đè lại, ngay trước mặt tôi, không coi ai ra gì mà từ trong cặp tôi lấy ra chồng tài liệu, xé nát.
“Tống Nghiên, tôi cho em notebook em không chịu nhận, lại nhận của kẻ khác ? ”
Hắn đem kia đống giấy vụn từ đỉnh đầu tôi ném bay lả tả xuống dưới : “ Còn muốn qua lại với tên đó ? ”
Tôi rũ mắt, nhì xuống đất một mảnh giấy chậm rì rì bay xuống.
“Tống Nghiên, tôi biết em suy nghĩ cái gì.”
Quý Uyên tiến đến bên tai tôi, nhẹ nhàng mà nói,
“ Em tưởng nhịn một chút, chờ sau khi thi đại học liền có thể kết thúc hết thảy, hoàn toàn thoát khỏi tôi, đúng không?”
“Nằm mơ.”
“Tôi sẽ không để em thi đậu đại học, em vĩnh viễn đều không thoát khỏi tôi.”
Quý Uyên nói được thì làm được.
Bắt đầu từ ngày đó, hắn nhằm vào tôi. Bắt nạt tôi càng thêm cay nghiệt, lại cũng càng thêm bí ẩn.
Sau một lần nói cho lão sư, ít nhiều vẫn là có chút tác dụng, ít nhất về sinh hoạt cá nhân của tôi không có người lại lan truyền bừa bãi.
Chỉ là, tôi không còn có biện pháp để ổn định học tập.
Sách bài tập cùng bài thi luôn không cánh mà bay, túi đựng bút rất khó để tìm được một cái hoàn hảo có thể sử dụng. Thậm chí thời điểm kiểm tra tôi mở giấy nháp của mình ra, phát hiện mặt sau viết chi chít những công thức.
“Báo cáo!”
Bạn nữ phía sau tôi đứng lên, “Tống Nghiên gian lận!”
Tôi từ phòng thi bị mang đi, ở văn phòng bị truy cứu. Khi sự việc kết thúc, môn thi cuối cùng đã kết thúc.
Sắc trời đã tối, sân trường sót lại vài người.
Sau khi kết thúc kì thi, kì nghỉ đông liền tới.
Tôi chết lặng mà trở lại phòng học trống rỗng, ngồi ngây ngốc một lát chuẩn bị đi WC rửa mặt.
Nhắm mắt lại, dòng nước lạnh lẽo hắt ở trên mặt.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến một âm thanh cùm cụp vang lên.
Tôi cảnh giác mà ngồi dậy, không màng giọt nước tiến vào mắt làm đau đớn, bước nhanh đi tới cửa, dùng sức mà kéo hướng vào trong.
Không nhúc nhích.
Cửa bị người từ bên ngoài khóa lại.
Ngay sau đó, đèn cũng bị tắt đi.
Tôi đứng ở trong một mảnh tối , sợ hãi giống như thủy triều cuộn lên đem tôi bao phủ.
Tôi cắn răng, dùng đôi bàn tay phát run liều mạng đấm vào cánh cửa cửa: “Quý Uyên!”
“ mau thả tôi ra ngoài!!”
Không có ai đáp lại.
Di động còn trong cặp sách, mà cặp sách lại ở phòng học.
Thời điểm yêu đương, tôi cùng Quý Uyên nói qua.
Khi còn nhỏ mẹ tôi nửa đêm đi nơi khác nhập hàng, tôi một mình ở nhà, trời xui đất khiến đem chính mình nhốt vào tủ quần áo.
Kết quả mẹ nửa đường gặp việc ngoài ý muốn, hai ngày sau mới trở về.
Tôi liền ở trong cái tủ quần áo chật hẹp tối om, không ăn không uống, bị nhốt suốt hai ngày.
Cho nên tôi từ nhỏ đến lớn, đều đặc biệt sợ bóng tối.
Khi đó Quý Uyên nghe được đôi mắt đều đỏ hoe, ôm tôi, sờ sờ đỉnh đầu tôi, nói rằng hắn sẽ vĩnh viễn thay tôi thắp sáng lên một chiếc đèn.
Mà hiện tại, trường học không có một bóng người, không có người tới cứu tôi.
Quý Uyên đương nhiên cũng sẽ không tới.
Tôi dựa vào cánh cửa chậm rãi ngồi xuống, ôm đầu gối, ở trên mặt đất ướt lạnh cuộn tròn người lại.
Bóng tối như dòng thủy triều không bờ bến tiến tới, sắp sửa đem tôi nuốt hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com