Chương 81
Đi vào khách sạn, nhân viên phục vụ đưa hai người đến phòng đã được đặt trước.
Phong cách trang trí rất nghệ thuật, ngay cả những người phục vụ trông cũng rất vui mắt, xem ra mấy năm nay Park YooChun lăn lộn cũng không tệ nha.
"A, hai người tới rồi, còn tưởng đâu hai người không thèm chào hỏi lời nào đã bỏ trốn mất rồi?" Rõ ràng Park YooChun thông qua Shim ChangMin đã biết đêm qua hai người đã có một khoảng thời gian vui vẻ, cho rằng họ đã sớm hòa hảo.
Kim JaeJoong ngồi xuống, không trả lời.
Park YooChun nhìn nhìn Jung YunHo, lại nhìn Kim JaeJoong, cũng không nói gì nữa.
Để làm dịu không khí, Shim ChangMin kêu phục vụ đến bắt đầu gọi món ăn. Đương nhiên, số lượng món ăn nó gọi cũng tỷ lệ thuận với độ đen trên mặt Park YooChun.
Kim JunSu uống uống trà, lại dùng đôi mắt nòng nọc nhìn hai người trước mặt, muốn nói cái gì đó: "Eu kyang kyang, YunHo ca, nghe nói lần này buổi biểu diễn tưởng niệm MJ trên toàn cầu mời anh làm khách quý nha, chúc mừng anh, sau khi nhập ngũ trở về nhân khí vẫn rất cao ~"
Tuy rằng Kim JunSu nói chuyện không đâu vào đâu, nhưng lời ca ngợi hồn nhiên như vậy vẫn khiến người khác không đành lòng làm lơ cậu nhóc, Jung YunHo nhếch môi: "Đúng là rất kinh ngạc, nhưng tôi không nhất định sẽ tham dự."
Shim ChangMin từ menu ngẩng đầu lên, mở to hai mắt: "YunHo ca, đầu óc anh có bị gì không, cơ hội tốt như vậy, anh không đi vậy ở Châu Á còn ai dám đi?"
Jung YunHo uống ngụm trà, nhìn Kim JaeJoong vẫn cúi đầu, không biết giải thích như thế nào.
Đáng lẽ buổi gặp gỡ này phải rất vui vẻ, lại bởi vì không khí xấu hổ, tan rã trong không vui.
Lúc đi tới cửa Kim JaeJoong nhìn Park YooChun cười cười: "Tôi vừa trở về, muốn đi gặp vài người bạn, sẽ không tham gia tăng hai với các cậu, chơi vui vẻ nha."
Park YooChun hiểu rõ cười cười: "Tụi em biết rồi, JaeJoong ca, anh cứ yên tâm đi thôi, chơi vui nha."
Kim JaeJoong nhìn Park YooChun, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, có bằng hữu quả nhiên rất tốt.
Vì là người nổi tiếng, hoạt động tiếp theo cũng chỉ có thể tiến hành trong nhà, tỷ như... KTV?
Shim ChangMin buồn bực nhìn Kim JunSu vừa tới đã ôm microphone không buông, còn có Park YooChun và Jung YunHo vừa tiến vào đã sáp lại một chỗ, căm giận ăn đĩa trái cây miễn phí.
"YunHo, anh cùng JaeJoong ca có vẻ là lạ, lại phát sinh chuyện gì sao?"
"Một lời khó nói hết..."
"Hiếm khi JaeJoong ca không có bên cạnh, YunHo ca, anh đừng dùng một câu này để qua mặt em~"
Jung YunHo trầm tư một chút, uống một ngụm bia: "Có đôi khi tôi thật sự cảm thấy tôi không hiểu Kim JaeJoong."
"Sao lại như vậy?" Park YooChun thấy Jung YunHo đã sẵn sàng nói chuyện, cảm thấy thật là chuyện tốt.
"Lúc tôi trúng độc rồi ngã xuống, anh ấy rời đi, tôi tự an ủi bản thân, anh ấy là vì áp lực mới rời đi . Nhưng hiện tại anh ấy đã trở lại, nhưng vẫn vì áp lực sự nghiệp, mà không phải bởi vì tôi. Có lẽ, anh ấy thật sự một chút cũng không yêu tôi... Có lẽ tôi chỉ là công cụ hoàn thành giấc mộng của anh ấy, không phải tôi cũng sẽ là người khác."
Park YooChun không có nói tiếp, mà uống rượu, cảm thán một chút, bạn bè luôn nói hắn đa sầu đa cảm đa cảm, nhưng dù có mạnh mẽ như Jung YunHo, khi lạc vào vực thẳm tình yêu, không bắt được người yêu, sẽ đánh mất chính bản thân, lúc nào cũng cảm thấy sợ hãi.
"Sao anh lại nghĩ như vậy? Lúc trước JaeJoong ca ở bên cạnh anh 5 năm anh còn không hiểu trái tim anh ấy sao?"
"YooChun," Jung YunHo không biết từ khi nào đã châm một điếu thuốc, "Nếu JunSu cứ như gần như xa với cậu như vậy, cậu có tự tin nói là cậu ấy yêu cậu không? Tôi tin tưởng JaeJoong, nhưng không tin bản thân mình mình, nếu tôi mất đi sân khấu, không còn hào quang, Kim JaeJoong thật sự còn có thể yêu tôi sao?"
Park YooChun nhìn thoáng qua Kim JunSu vẫn ôm microphone khư khư trong tay, cảm thấy lần này không xong rồi. Ban đầu là muốn làm thuyết khách, nhưng lại giọng điệu buồn bã của Jung YunHo làm cho ảnh hưởng, không thể nào an ủi người khác nữa.
Chỉ có thể cầm chai bia lên, cùng Jung YunHo một hơi cạn sạch.
Bên kia, sau khi Kim JaeJoong cáo biệt bốn người, kỳ thật phải đến gặp Kim HuynJoong.
Kim HuynJoong nói, cậu rốt cục đã trở lại, tới nhà của tôi tụ tập đi, có kinh hỉ.
Kim JaeJoong cũng có chút tuổi, tất nhiên sẽ không bởi vì nghe nói có kinh hỉ mà tò mò muốn đi, thuần túy cũng chỉ vì là đã lâu chưa gặp lại bằng hữu. Tuy rằng nói Kim HuynJoong và anh đã lâu không gặp nhưng quan hệ bạn bè vẫn rất tốt. Nhưng anh cũng phải thừa nhận, từ sau khi ở bên Jung YunHo, cũng không còn quan tâm mấy đến bạn bè.
Hiện tại cũng chỉ có Kim HuynJoong là người bạn thực sự.
Gõ cửa, người mở cửa là Kim HuynJoong, nụ cười vẫn ấm áp như trước đây.
"JaeJoong cậu tới rồi ~ ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi."
"Ăn rồi cũng lại đây ăn thêm một chút!"
Phấn khích kéo anh tới bàn ăn, thức ăn phong phú khiến Kim JaeJoong kinh ngạc một chút.
"Cậu kim ốc tàng kiều sao?"
Kim HuynJoong cười khanh khách: "Có thể gọi là kim ốc tàng kiều vậy cũng được gọi là xinh đẹp ha ~"
Vừa dứt lời, liền thấy một cô gái trẻ đáng yêu đeo tạp dề từ trong bếp đi ra, hai tay bưng đồ ăn, nhìn thấy Kim JaeJoong lại lộ ra vẻ khẩn trương.
Kim JaeJoong đạp Kim HuynJoong một cước: "Lâu rồi không gặp, cậu cư nhiên lại thông đồng một cô gái trẻ như vậy!"
"Uy uy uy! Cái gì mà "lại"! Trước kia tôi chưa từng yêu ai mà, hơn nữa lần này là nghiêm túc đó, đâu có giống cậu ~"
Kim JaeJoong liếc mắt: "Nghiêm túc sao? Đưa chứng cớ ra coi ~"
Kim HuynJoong không nhanh không chậm từ ngăn kéo lây ra hai tờ giấy màu đỏ: "Đây, bằng chứng cậu muốn đây."
Kim JaeJoong ngây người, mở giấy chứng nhận kết hôn của hai người, mặt ngốc lăng.
"Cậu..."
"Lại nói không tin đi, mau tới kêu chị dâu".
Kim JaeJoong bỗng nhiên nở nụ cười.
Cơm no rượu say, hai người xụi lơ trên sofa, nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, lại om xòm tán gẫu.
"Sao gặp được em gái non mềm này?"
"Cô ấy là fan của tôi."
"Dựa vào! Đến fan cũng không tha! Có nhân tính không vậy!"
Kim HuynJoong ra vẻ rất ủy khuất: "Tôi cũng không muốn trâu già gặm cỏ non, nhưng cô ấy rất cố chấp ."
Kim JaeJoong vẫn một bộ khinh miệt như trước.
"Bất quá JaeJoong cậu biết không, sau khi gặp cô ấy, tôi có thể tìm thấy rất nhiều niềm vui trong cuộc sống. Tôi phát hiện việc nhìn cô ấy làm việc nhà còn gây nghiện hơn cả nicotine, tôi phát hiện bọn tôi cùng nhau đi dạo còn ấm áp hơn cả rượu, tôi cũng không biết phải nói thế nào... thay vì nói tôi đây chán ghét cuộc sống trước kia, thì có thể nói cô ấy cho tôi thấy những khía cạnh khác của cuộc sống."
Kim JaeJoong nhìn vẻ mặt sinh động của Kim HuynJoong khi nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy, chẳng cần trăm cần loại ngôn từ để miêu tả cuộc sống, chỉ cần đơn giản như vậy thôi.
Đi đến dưới lầu, Kim JaeJoong dừng lại, nhìn cửa sổ nhà Kim HuynJoong, qua bức rèm đang lay động, lộ ra sự ấm áp vô hạn.
HuynJoong, hiện tại cậu đã hạnh phúc, tôi cũng yên tâm.
Vừa chuẩn bị đi, điện thoại liền vang lên.
Bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của Park YooChun: "JaeJoong ca mau tới sở cảnh sát! YunHo ca uống rượu đánh nhau với người ta nên bị bắt!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com