Chương 6
Chương 6
Sau khi nam nhân tóc đỏ ôm Tử Băng bay đi mất, bốn hắc y nhân lồm cồm từ trên mặt đất bò dậy. sợ hãi nhìn nhau rồi ngậm ngùi hồi phủ. Lần này họ không xong thật rồi, tính khí thất thường của Vương gia như nào họ đều rõ. Và đây cũng là lần đầu tiên họ thất bại. Nếu tin tức này mà lan truyền ra ngoài, mặt mũi đâu để họ đứng trong giang hồ nữa chứ??
Thật thảm hại!
“Cái gì? Để nàng chạy mất rồi sao?”- Phi Thiên Vũ gầm lên như mãnh thú khiến bốn hắc y nhân đang quỳ phía dưới sợ hãi mà run lên cầm cập, đầu cúi xuống thấp hơn.
“Vương gia bình tĩnh, nên nghe tứ đại hộ pháp nói xem sao”- vẫn là Mục tổng quản bình tĩnh hơn. Bà nhanh chóng giải vây.
Phải, bốn người đang quỳ phía dưới kia chính là tứ đại cao thủ trong võ lâm, uy danh vang dội, chấn động tứ phương nhưng không hiểu sao lại chịu thuần phục dưới trướng của Tiêu Vương. Cả bốn người bọn họ đều có dung mạo xuất chúng, khí khái ngút trời được tỏa ra. Quả không hổ là tứ đại hộ pháp làm mưa làm gió trên giang hồ trong bao nhiêu năm.
Theo thứ tự từ bên trái qua là Thanh Long, thân vận y phục màu xanh nhạt, là thần y vang danh tám cõi, tới âm hồn dưới Âm phủ cũng nghe danh. Bản thân hắn vô cùng kì quái, thích thử dược trên cơ thể người sống khỏe mạnh khiến không ít người kinh hãi.
Kế đó là Bạch Hổ, một thân bạch y tản ra khí khái lạnh băng, hắn chính là minh chủ võ lâm, võ công đạt tới mức thượng thừa, tính tình kì quái, hỉ nộ ái ố vô cùng thất thường.
Tiếp là Huyền Vũ, trái ngược với màu trắng tinh khiết của Bạch Hổ, hắn vận một thân đen huyền, mái tóc dài búi cao, ánh mắt như bờ vực sâu thẳm. Hắn chính là kẻ đứng đầu tổ chức Săn Bảo- tổ chức đứng đầu thiên hạ về việc nắm giữ tin tức. Không một việc gì, không một ai có thể lọt qua đường dây thông tin của tổ chức này.
Cuối cùng, Chu Tước, tên cũng như bản thân hắn, tất cả đều mà màu đỏ thẫm, ánh mắt phóng túng như cánh chim đương sải cánh bay trên bầu trời bao la. Đúng vậy, hắn chính là kẻ sở hữu khinh công thượng thừa, không một ai có thể bì kịp khả năng của hắn.
Bốn người họ là cao thủ trong số những cao thủ ấy vậy mà tới một cô nương nhỏ bé đang mang bệnh cũng không đem về được thì còn ra thể thống gì nữa? Ngẫm lại thì kẻ đáng ngờ nhất chính là nam nhân tóc đỏ kia. Tại sao hắn chỉ bằng một chiếc quạt giấy mà có thể hạ gục bốn người họ cùng một lúc?? Dễ dàng như vậy sao??
“Tiếp tục truy tìm tung tích của Tử Băng và nam nhân tóc đỏ kia!”- Phi Thiên Vũ lạnh lùng ra lệnh.
***
Về phần Tử Băng, sau tiếng la hét kinh thiên động địa kia thì nàng liền bất tỉnh nhân sự, tới tận hai ngày sau mới chịu tỉnh lại.
“Tỉnh rồi sao?”- một giọng nói thanh thúy vang lên.
Tử Băng quay qua nhìn thì thấy một nữ tử tuyệt sắc, dung nhan lệ diễm với mái tóc màu huyết dụ thật bắt mắt. Quái lạ, nàng nhớ người đã cứu nàng là một nam nhân mà tại sao giờ lại biến thành nữ nhân? Và nữ nhân này là ai?? Nàng ta đã cứu nàng sao??
Tựa hồ đọc thấu được suy nghĩ của Tử Băng, nữ nhân kia lên tiếng.
“Ta là Đoạt Thiên Trúc Ly, chủ nhân của Hàn Lệ Cung, người nam nhân hôm trước cứu nàng chính là ta phẫn nam trang!”
“Đa tạ tỷ tỷ đã cứu mạng”- nàng ngoan ngoãn nở một nụ cười cảm tạ. Không hiểu sao, nàng thấy nữ nhân trước mặt vô cùng giống mẫu thân quá cố của nàng. Từ người của nàng ta toát ra một sự ấm áp, ôn nhu.
“Ha… ha… ha… nha đầu, ta thích ngươi rồi đó!”- nghe Tử Băng gọi một tiếng ‘tỷ tỷ’ khiến Trúc Ly sảng khoái vô cùng, nàng cười khanh khách không thôi.
Còn Tử Băng thì nhíu mày không hiểu vì sao. Trúc Ly nhẹ nhàng xoa đầu nàng, ôn nhu nói: “Nha đầu… ta đã qua tứ tuần rồi”
‘Đoàng’- câu nói vừa rồi như sấm đánh bên tai Tử Băng. Nữ nhân trước mặt nàng cùng lắm thì mới chỉ nhị tuần, ấy vậy mà đã qua tứ tuần rồi sao? Gạt người!!!
“Nha đầu, phụ mẫu ngươi đâu?”- Trúc Ly nén cười rồi hỏi han về thân quyến của Tử Băng.
“Phụ mẫu đã sớm lìa xa nhân thế”- đây là lần đầu tiên có người quan tâm nàng tới như vậy, khóe mắt nàng có một dòng nước ấm ấm chực trào ra.
“Vậy ngươi còn thân nhân nào hay không?”
“Không”
Nghe thấy câu trả lời, Trúc Ly thoáng thấy vẻ mặt buồn bã, đau thương của Tử Băng liền trong lòng nảy ra một ý định. Nàng cười hiền hòa, bàn tay tuyệt mĩ nâng cằm Tử Băng lên.
“Nha đầu, nói ta nghe, ngươi tên gì?”
“Tử Băng”- một người nói, một người đáp khiến không khí có vẻ ngượng ngùng.
“Ta cũng không có con cái, hay Băng nhi làm nghĩa nữ của ta? Như vậy có được hay không?”
‘Đoàng’ một lần nữa nàng ngỡ ngàng. Ý của Trúc Ly có phải là muốn nhận nàng làm con nuôi hay không? Muốn cho nàng một gia đình sao? Liệu đó là sự thật hay chỉ là ảo giác trong cơn mê sảng của nàng?
Nàng không dám tin vào những gì mình nghe thấy, trợn to đôi mắt long lanh, miệng há hốc nhìn về phía Trúc Ly. Một lần nữa, nàng ta đoán được suy nghĩ của Tử Băng, nàng ôn tồn giải thích với nữ nhi ngốc nghếch tới đáng thương này.
Đồng thời nàng cũng có thể hiểu được khúc mắc trong lòng Tử Băng. Cốt do vết thương đã hằn sâu trong quá khứ.
“Yên tâm đi, ta là ta, không phải nam nhân cặn bã đó, ta có thể giúp con báo mọi ân oán, cho con một cuộc sống an toàn hơn bao giờ hết. Hãy tin tưởng vào ta.”- nói rồi, Trúc Ly ôm Tử Băng vào lòng, xoa đầu nàng như một đứa trẻ.
Trong đầu Tử Băng lúc này có vô vàn những câu hỏi thắc mắc về nơi được gọi là Hàn Lệ Cung kia. Không biết đó là nơi như thế nào, tương lai sau này của nàng tại đó sẽ ra sao? Nhưng nàng cam tâm tình nguyện đặt niềm tin thêm một lần nữa vào nữ nhân này, có thể lần này nàng sẽ gặt được trái ngọt.
“Không cần tò mò, khi về tới ắt có người chỉ cho con về nơi đó thôi!”
“Mẫu thân… cám ơn người!”- một lúc lâu sau, Tử Băng rụt rè lên tiếng.
“Băng nhi ngoan!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com