chương 62
Bầu không khí trên bãi cát vô cùng sôi nổi, nhưng tiếng cười nói ầm ĩ của người xung quanh chẳng thể quấy rầy được góc nhỏ bên này.
Lai Bâng phản ứng lại trong muộn màng, nửa người dưới của hắn tê dại vì từng lời nói động tác của Ngọc Quý, máu nóng dồn hết xuống, dây thần kinh trên mặt dường như không còn trong tầm điều khiển nữa, lập tức làm ra một biểu cảm mà hắn chẳng hề muốn thể hiện vào lúc này.
Bởi hắn khao khát được hôn cậu, được đè cậu lên chính chiếc ghế này, mặc sức giải tỏa tình cảm đang chôn sâu trong tim. Ước gì Ngọc Quý luôn dựa dẫm vào hắn, làm nũng với hắn. Lai Bâng chẳng tài nào kiểm soát nổi nữa, chỉ biết nghiêng người về phía trước.
Thật ra Ngọc Quý căng thẳng lắm chứ. Đây là lần đầu tiên cậu làm chuyện này, cũng chẳng biết ban nãy sức của mình có vừa phải chưa, làm nũng có giả tạo quá không, đủ tự nhiên chưa?
Nhưng chẳng kịp để cậu rối rắm thêm, vành tai Lai Bâng đã đỏ lựng, đôi mắt cong tít, khóe môi cũng nhếch cao. Có vẻ hắn đang rất vui, vui đến mức bỏ luôn hình tượng anh chàng lạnh lùng thường ngày.
Ngọc Quý chớp mắt, và rồi cậu thấy Lai Bâng chậm rãi kề sát, khom người. Dường như hắn muốn hôn cậu. Suy nghĩ ấy vừa nhoáng lên trong đầu, Ngọc Quý liền ngơ ngác. Sau đó, gò má cậu bị bóp nhẹ, Lai Bâng dừng động tác đang kề sát lại.
"Cậu quậy lắm." Hắn hoàn hồn kịp lúc, cố tỏ vẻ điềm nhiên: "Chỉ biết nói ngọt thôi."
Má Ngọc Quý bị bóp khiến môi cậu hơi chu lên.
Lai Bâng nhìn đôi môi nhạt màu ấy, tim đập dồn dập, vô thức nuốt nước bọt.
Không được, hắn không thể ở lại đây nữa, không thì chắc chắn cậu sẽ phát hiện ra điều gì mất.
"Chuyện này còn phải hỏi à, chẳng lẽ tôi bỏ mặc được cậu sao?" Nói đoạn, Lai Bâng thả tay, lợi dụng chiếc quần rộng thùng thình che giấu cảm xúc thật, quay người sang phía khác: "Tôi đi vệ sinh chút, lát về chơi với cậu."
Ngọc Quý chớp mắt, nhìn bóng lưng hối hả của Lai Bâng. Hình như, làm nũng... có tác dụng rất lớn.
Ngọc Quý để ý điều đó, thế là khi Lai Bâng trở về bơi cùng, thi thoảng cậu lại làm nũng.
Lai Bâng bơi nhanh hơn những người khác, lúc khen hắn, cậu còn đặc biệt nâng giọng: "Anh Bâng giỏi quá! Anh Bâng dạy tôi bơi được không?"
Lai Bâng cố gắng kiềm chế biểu cảm đang sắp vượt tầm kiểm soát để dạy Ngọc Quý bơi. Sóng lớn vồ vập, cậu chưa quen kỹ năng suýt nữa bị cuốn đi, được hắn kéo lại. Thế là cậu lại được dịp khen hắn lên tận mây xanh: "Anh Bâng tốt quá, không hổ là Alpha đẹp trai nhất tôi từng gặp."
Lai Bâng cố ghìm lại khóe môi: "Ừ."
Ngọc Quý nhìn chằm chằm vành tai đỏ bừng suốt cả quá trình. Hình tượng lạnh lùng xa cách nào còn tồn tại nữa. Bạn nối khố của Lai Bâng nháo nhào che mắt, hết mắt nhìn trạng thái hiện tại của hắn.
Quả nhiên trúng phốc rồi. Alpha thẳng đuột như Lai Bâng thích kiểu này nhất!
IQ chưa tuột hẳn, chơi nước xong về khách sạn tắm rửa rồi lên giường nghỉ, Lai Bâng hỏi cậu bằng giọng nghiêm túc nhất: "Hôm nay cậu làm sao vậy?"
Quả thật hắn có ý giúp Ngọc Quý tháo gỡ gút mắc trong lòng, để cậu biết làm nũng không khó đến thế. Nhưng ai ngờ cậu lại nhiệt tình vậy chứ?
Ngọc Quý vẫn bình tĩnh: "Trước đây không khen được, bây giờ khó khăn lắm mới dám nói nên khen thêm vài câu. Cậu không thích sao? Tôi sẽ không vậy nữa."
Lai Bâng quay mặt hướng khác, giọng hắn lí nhí: "Nói cũng được."
Ngọc Quý cười tít mắt, lăn vài vòng trên giường đến bên cạnh Lai Bâng, hai người vai kề vai chìm vào mộng đẹp.
Sau khi cậu say giấc, Lai Bâng mở choàng mắt, khẽ khàng ôm người vào lòng thở dài.
Buộc phải thừa nhận rằng từng cử chỉ hành động của Ngọc Quý đều như đang giẫm điên cuồng vào những nơi mềm mại nhất trong hắn, bảo hắn sau này biết làm sao giữ nổi tình bạn bình thường đây? Khó quá.
______
Kỳ nghỉ vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày công bố thành tích thi đại học. Hôm ấy chẳng ai có tâm trạng chơi bời nữa, mọi người đều ôm khư khư điện thoại chờ tra điểm.
Vừa đến giờ đã bắt đầu lướt.
"Ối sao tôi không vào được thế này, các cậu vào được chưa?"
"Web sập rồi! Trang web rởm này có được không đây!"
"Sốt ruột chết mất sốt ruột chết mất sốt ruột chết mất!"
Ngọc Quý nín thinh, cậu ngồi cạnh Lai Bâng lặng lẽ làm mới trang web trên điện thoại. Cuối cùng cũng vào được hệ thống tìm kiếm, nhập số căn cước công dân và số báo danh, nhấn xác nhận.
Ngọc Quý nâng tay che lại màn hình điện thoại trước khi điểm số hiện ra, rồi dõi mắt nhìn Lai Bâng ngồi bên cạnh.
"Cậu bao nhiêu điểm?" Ngọc Quý hỏi.
"Chưa tra ra." Lai Bâng chỉ vào màn hình điện thoại vẫn còn trống trơn của mình. "Còn cậu?"
"Chờ có kết quả của cậu rồi chúng ta cùng xem." Ngọc Quý cười, nhưng ngón tay đang co lại vì hồi hộp: "Hai năm cấp ba sơ sẩy chút là bị cậu vượt qua, lần này không thể để cậu vượt qua nữa."
"Bạn Quý tự tin ghê, tiếc là lần này hạng nhất vẫn sẽ thuộc về tôi." Lai Bâng vừa nói đùa để xoa dịu cảm xúc căng thẳng của cậu, vừa tiếp tục tra cứu.
Cuối cùng hắn cũng đã vào được hệ thống, nhập số báo danh rồi che lại màn hình điện thoại.
Hai người xem dần từ con số phía sau, những người khác cũng háo hức vây lại xem "trận chiến" giữa hai thánh học.
Số cuối của Ngọc Quý và Lai Bâng đều là 7.
"Quý cố lên, đè cậu ấy xuống trả thù cho bọn này nào!" Lương Hoàng Phúc lớn tiếng cổ vũ cho cậu.
Lời của cậu ta nghe có chút kỳ lạ, nhưng lúc này Ngọc Quý cũng chẳng hơi đâu mà suy nghĩ thêm, cậu chỉ gật đầu.
Con số đứng trước dấu phẩy là số 8, giống nhau.
Lông mày Ngọc Quý giãn ra, cậu buông tay không che nữa. Lai Bâng bên kia cũng vậy, để số điểm hiện rõ trước mặt tất cả mọi người.
Hai người họ thi bằng điểm: 28,7 điểm.
"Đm!"
"Đỉnh thật sự!"
"Quả là học trò của thầy Chu Văn An, đúng là quá kinh khủng
Lương Hoàng Phúc siết nắm tay phấn khích: "Đây là duyên trời định đó, hai cậu không mau kết... thành bạn bè thân thiết nhất đi, bắt tay nhau nào?"
Ngọc Quý nhìn Lai Bâng, đây là người thân thiết nhất với cậu suốt khoảng thời gian qua, là bạn bè, cũng là người cậu thầm mến.
Cuộc tranh hạng kéo dài suốt hai năm cấp ba đã kết thúc, đặt xuống dấu chấm tròn viên mãn.
Ngọc Quý mỉm cười, nắm lấy bàn tay đã vươn ra của Lai Bâng.
Xem điểm xong, mọi người cũng lên đường về nước, kết thúc chuyến du lịch, bắt đầu nghiên cứu xem nên nộp hồ sơ vào trường nào.
Nhưng trước đó còn một chuyện rất quan trọng. Sắp đến sinh nhật Ngọc Quý.
Lai Bâng từng xem sơ yếu lý lịch của cậu, biết sinh nhật cậu rơi vào kỳ nghỉ hè. Năm ngoái, cậu vẫn nhận cuộc gọi và tin nhắn chúc mừng từ hắn nhưng sau đó xảy ra nhiều chuyện, Ngọc Quý không hề nhắc gì đến ngày sinh nhật nữa. Lai Bâng tưởng rằng cậu vì gia cảnh mà buồn nên cũng không dám nhắc lại.
Thế nhưng hè này, khi được đề tên trên bảng vàng và có một tương lai sáng lạn đang chờ đợi. Đây đáng lẽ phải là sinh nhật mười tám tuổi thật đặc biệt, vậy mà cậu vẫn chưa từng đề cập đến nó.
Tại sao?
Lai Bâng nghĩ đến một khả năng.
Có lẽ cậu không nhớ gì về ngày sinh nhật, có lẽ cậu chưa bao giờ thực sự đón sinh nhật.
Lai Bâng thở dài, xoa nhẹ mái tóc người đang ngủ trong lòng mình. Không sao cả. Nếu quên thì mỗi một năm sau này, hắn đều sẽ nhắc cho cậu nhớ, từng chút một.
______
Hôm ấy trời trong, nắng ấm, gió mát hiu hiu, là một ngày tuyệt đẹp.
Với Ngọc Quý, hôm nay chẳng khác gì mọi ngày. Cậu được Lai Bâng và đám bạn rủ đi chơi, cũng không nghĩ ngợi gì về ẩn ý phía sau.
"Quý, cậu uống gì không?" Lương Hoàng Phúc đứng trước quầy gọi món của một tiệm nước hỏi.
"Đừng ngọt quá... một ly nước chanh đi."
Vừa dứt lời, cả nhóm đã nhao nhao:
"Tôi cũng nước chanh!"
"Tôi nữa tôi nữa!"
"Ngon quá trời ơi, Quý nhà mình biết chọn ghê!"
Ngọc Quý ngơ ngác nhìn đám người kia rồi nhìn ly nước chanh rất đỗi bình thường nọ, hoang mang không hiểu sao mọi người lại tâng bốc như vậy.
Cậu ăn bạch tuộc viên, cả đám đua nhau gọi.
Cậu chơi bắn súng, đám Alpha cũng rủ nhau chơi theo, còn giả vờ bắn trượt trắng trợn để khen cậu.
Thậm chí, Ngọc Quý chỉ đi vệ sinh mà kéo theo cả bầy đàn lẽo đẽo, vừa theo vừa khen không ngớt.
"Trời ơi, tôi vừa nhìn đã hổ thẹn! Tôi không xứng làm Alpha nữa rồi!"
"Tôi chỉ muốn vứt bỏ thằng em vô dụng của mình luôn cho rồi!"
Ngọc Quý chậc lưỡi nhìn đám ồn ào kia: "Ê tôi còn chưa kéo khóa mà, rốt cuộc mấy người đang khen cái gì vậy!"
"Cút cút cút, nhìn cái gì!" Lai Bâng xị mặt đuổi cả bọn, trả lại yên tĩnh cho cậu.
Ngọc Quý ngờ vực lắm, thầm nghĩ mình bị bỏ bùa, nhưng khi hỏi Lai Bâng, hắn chỉ mỉm cười không đáp.
Mãi đến tối cậu mới biết lý do của chuỗi hành động lạ hôm nay. Chiếc bánh kem khổng lồ được đẩy ra, vương miện sinh nhật được đặt lên đầu cậu.
"Sinh nhật vui vẻ nhé!" Hoàng Phúc là người đầu tiên vỗ tay chúc mừng. Những người khác cũng lần lượt gửi lời chúc khiến Ngọc Quý ngỡ ngàng.
Cậu từng có sinh nhật, nhưng rơi vào mùa hè, ít khi có bạn bè bên cạnh nên cũng dần quên đi ý nghĩa của nó.
Nhưng vẫn có người nhớ.
"Ngạc nhiên gì chứ, cậu tưởng tôi quên sinh nhật cậu à?" Gáy cậu bị véo nhẹ, rồi một giọng cười trầm ấm vang lên: "Hôm nay cậu là lớn nhất, muốn sai ai thì sai!"
Ngọc Quý bật cười, nắm lấy tay Lai Bâng.
______
Đêm khuya, mọi người rút lui để lại không gian riêng cho hai người. Ngọc Quý theo Lai Bâng về nhà, bước vào phòng ngủ như đã quen thuộc từ lâu.
"Bạn Quý trưởng thành rồi, có muốn gì không?" Lai Bâng hỏi, lấp lửng: "Ví dụ như cắn lại tôi chẳng hạn? Tôi sẽ chiều hết."
"Cắn tuyến thể của cậu làm gì. Cắn xong cậu lại nổi điên, tôi mới là người chịu trận." Ngọc Quý trừng mắt.
Lai Bâng cười khẽ: "Cũng đúng... Vậy cùng xem quà nhé."
Một lát sau, hắn trở ra, đưa cho cậu một chiếc hộp, bên trong là một sợi dây chuyền thiết kế hiện đại, chất liệu cao cấp, có thể theo dõi toàn bộ thông tin cơ thể người đeo.
Ngọc Quý đọc kỹ sách hướng dẫn. Cậu hiểu rõ nếu đeo nó, Lai Bâng sẽ biết tất cả về cậu.
Không còn riêng tư gì nữa.
Không khí trong phòng chùng xuống. Lai Bâng quan sát biểu cảm cậu, lòng thấp thỏm. Hắn biết người này giống như làn gió không trói buộc được, không giữ lại được.
Nhưng...
"Không thích cái này thì vẫn còn cái-"
"Quý giá quá." Ngọc Quý ngắt lời, cầm dây chuyền lắc nhẹ. "Vậy tôi chỉ có thể nhận thôi, tranh thủ đeo lâu chút, cố gắng không để cậu lỗ vốn."
Cậu bước đến, ôm chầm lấy Lai Bâng.
"Cảm ơn quà của cậu, tôi thích lắm."
Lai Bâng lập tức vòng tay siết chặt lấy cậu. Thân nhiệt của Ngọc Quý ấm áp làm sao. Giờ phút này, cậu đang nằm yên trong lòng hắn.
Dường như, hắn đã dần bắt được làn gió này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com