🪻
Bang Chan và Lee Know ngồi cạnh nhau trên xe trong buổi tối trở về ký túc xá. Thành phố ngoài cửa kính xe lấp lánh ánh đèn, nhưng bên trong chỉ có sự yên tĩnh và âm thanh nhè nhẹ của radio. Cả hai vừa kết thúc một ngày làm việc dài với lịch trình dày đặc.
"Ngày hôm nay cậu nhảy đẹp lắm," Bang Chan khẽ cười, nghiêng đầu nhìn sang Lee Know.
Lee Know mỉm cười, nhưng không đáp. Đôi mắt anh lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt từ đèn đường hắt vào. Họ đã quá quen thuộc với những lời khen ngợi từ nhau, nhưng lần này, lời nói của Bang Chan mang một chút ấm áp khác lạ, như chạm nhẹ vào tim anh.
Sự thật là họ đã quen nhau từ rất lâu. Từ những ngày cùng tập luyện, cùng nhau trải qua khó khăn và thất bại. Nhưng có một thứ tình cảm lớn hơn tình bạn đã âm thầm nảy nở giữa hai người, một thứ tình cảm mà không ai trong họ dám thừa nhận.
Bang Chan là trưởng nhóm, người gánh trên vai trách nhiệm dẫn dắt tất cả. Lee Know luôn là cậu bạn lạnh lùng nhưng chân thành, người luôn lặng lẽ ở bên khi Bang Chan cần một ai đó để tựa vào.
"Mai lại có fansign đấy. Em phải cười thật nhiều với fan," Bang Chan nói, giọng mang chút trêu đùa.
Lee Know nhìn anh, cười nhạt: "Chuyện đó không cần anh nhắc."
Những câu nói đùa ấy như tấm màn che phủ cảm xúc thật của cả hai. Họ đều biết rằng thế giới xung quanh không dễ dàng để chấp nhận tình yêu giữa hai người con trai, nhất là khi họ đều là idol - sống dưới ánh mắt dõi theo của hàng triệu fan hâm mộ.
Mỗi khi đứng trên sân khấu, ánh mắt họ chạm nhau chỉ trong khoảnh khắc. Ngắn ngủi nhưng đủ để hiểu mọi thứ. Những đêm khuya ở ký túc xá, cả hai ngồi trên sofa, Bang Chan sẽ hát nghêu ngao một bài hát nào đó, còn Lee Know sẽ lặng lẽ tựa đầu vào vai anh, cùng nhau chìm vào những giây phút yên bình.
Một lần nọ, sau khi kết thúc một concert, Bang Chan đã ôm lấy Lee Know phía sau sân khấu. Tiếng reo hò của khán giả vẫn còn vang vọng trong không khí.
"Chúng ta đã làm được," Bang Chan thì thầm.
"Ừm," Lee Know đáp khẽ, nhưng trong lòng lại thấy như có điều gì đó nghẹn lại. Anh muốn nói với Bang Chan rằng anh yêu anh ấy biết bao nhiêu, nhưng lời nói như bị chặn đứng bởi thực tại khắc nghiệt.
Cả hai biết tình cảm này phải được giấu kín. Không phải vì họ xấu hổ, mà vì họ muốn bảo vệ nó - bảo vệ cả chính họ và những người yêu mến họ.
Một buổi tối mùa đông, Lee Know đứng trước cửa phòng Bang Chan. Anh do dự, nhưng rồi cũng khẽ đẩy cửa bước vào.
Bang Chan ngồi trên giường, đang viết gì đó trong cuốn sổ tay của mình. Khi nhìn thấy Lee Know, anh cười nhẹ.
"Em không ngủ à?"
Lee Know không trả lời, anh chỉ bước lại gần và ngồi xuống bên cạnh Bang Chan. Cả hai im lặng hồi lâu, cho đến khi Lee Know lên tiếng:
"Anh không thấy mệt sao? Khi luôn phải gánh vác tất cả mọi thứ..."
Bang Chan nhìn anh, đôi mắt ánh lên sự ấm áp quen thuộc.
"Chỉ cần có em ở đây, anh sẽ không bao giờ mệt."
Lần đầu tiên, Lee Know không giấu nổi cảm xúc của mình. Anh tựa đầu vào vai Bang Chan, khẽ nhắm mắt lại. Trong giây phút đó, không còn lịch trình, không còn fan hâm mộ hay ánh đèn sân khấu. Chỉ còn hai người họ, và tình cảm chân thành không cần nói thành lời.
Dù thế giới có biết hay không, dù có phải che giấu đến bao lâu đi nữa, thì chỉ cần họ ở bên nhau như thế này là đủ.
"Đoạn đường chúng ta đi, dù ngắn hay dài, anh vẫn muốn đi cùng em."
---
1. Những Ký Ức Ban Đầu
Bang Chan nhớ rất rõ ngày đầu tiên anh gặp Lee Know trong phòng tập. Khi ấy, Lee Know còn là thực tập sinh mới, đầy xa cách và có phần lạnh lùng. Không ai có thể dễ dàng làm quen với cậu, nhưng Bang Chan lại khác. Anh là người chủ động tiến lại gần, trao cho cậu chai nước và nói:
“Cậu nhảy đẹp lắm. Tôi là Bang Chan, cứ gọi tôi là anh nhé.”
Lee Know không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Vẻ ngoài lạnh lùng của cậu che giấu sự bối rối bên trong. Đó là lần đầu tiên có ai đó nói chuyện với cậu một cách chân thành như vậy.
Từ đó, mỗi buổi tối sau khi thực tập xong, Bang Chan luôn ở lại cùng Lee Know. Anh lặng lẽ chỉnh từng động tác nhảy, chỉ cho cậu những điểm cần khắc phục. Dần dần, Lee Know mở lòng hơn. Họ trở thành đôi bạn đồng hành, luôn tập luyện đến khuya và cổ vũ nhau khi mệt mỏi.
---
2. Những Khoảnh Khắc Nhỏ Bé
Sau khi debut
Tình bạn của họ càng trở nên khăng khít. Nhưng không ai biết rằng, giữa những nụ cười và những lời trêu chọc thường ngày, lại tồn tại những cảm xúc không tên.
Có những đêm Bang Chan làm việc khuya trong phòng thu, ánh đèn vàng hắt bóng xuống bàn làm việc. Lee Know sẽ lặng lẽ đặt một ly cà phê bên cạnh anh rồi rời đi, không nói lời nào. Chỉ khi quay lại, Bang Chan mới nhìn thấy một mẩu giấy nhỏ:
“Làm xong thì ngủ đi. Đừng cố quá.”
Bang Chan khẽ mỉm cười, gấp tờ giấy lại và giữ nó trong ngăn bàn.
Cũng có những lần Lee Know bị ốm, nằm dài trên ghế sofa trong phòng nghỉ. Bang Chan sẽ mang chăn đến, đắp lên người cậu, rồi lặng lẽ ngồi cạnh mà chẳng nói gì. Sự quan tâm của anh nhẹ nhàng đến mức khiến Lee Know không biết phải làm gì ngoài việc nhắm mắt lại và để trái tim mình lỡ nhịp.
---
3. Buổi Fansign
Tại một buổi fansign, một fan đã hỏi Bang Chan rằng:
“Anh thích điều gì nhất ở Lee Know?”
Bang Chan thoáng ngập ngừng, liếc nhìn Lee Know đang ngồi cạnh mình. Nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của cậu, anh khẽ mỉm cười, đáp:
“Cậu ấy luôn cố gắng hơn bất kỳ ai. Tôi rất trân trọng điều đó.”
Câu trả lời của Bang Chan nhẹ nhàng nhưng khiến trái tim Lee Know rung lên một nhịp. Cậu giấu ánh mắt đi nơi khác, nhưng đôi tai đã đỏ ửng.
---
4. Chuyến Đi Bí Mật
Lịch trình ngày càng dày đặc khiến cả hai không có nhiều thời gian dành cho nhau. Vì thế, vào một ngày nghỉ hiếm hoi, Bang Chan đã kéo Lee Know đi chơi. Họ lái xe đến một vùng ngoại ô, nơi có bầu trời trong xanh và không khí yên bình.
“Chỗ này đẹp nhỉ?” Bang Chan hỏi, đứng giữa cánh đồng cỏ xanh mướt.
“Ừ,” Lee Know đáp, giọng nhẹ tênh. Cậu bước đến cạnh Bang Chan và cùng anh nhìn về phía chân trời. “Cảm giác như chúng ta có thể trốn cả thế giới ở đây.”
Bang Chan quay sang nhìn Lee Know. Trong ánh nắng dịu nhẹ, khuôn mặt cậu bớt đi vẻ lạnh lùng thường ngày, thay vào đó là sự bình yên hiếm thấy. Không kìm được, Bang Chan khẽ nói:
“Nếu anh nói anh không chỉ coi em là bạn thì sao?”
Lee Know sững người, tim cậu đập mạnh như muốn thoát khỏi lồng ngực. Cậu quay sang, nhìn vào đôi mắt chân thành của Bang Chan.
“Em cũng vậy,” Lee Know nói nhỏ, giọng run run. “Nhưng chúng ta…”
“Anh biết.” Bang Chan cắt ngang, giọng nhẹ nhàng. “Chúng ta không thể để bất cứ ai biết. Nhưng ít nhất, anh muốn em hiểu rằng, anh ở đây.”
Lee Know mỉm cười, nụ cười hiếm hoi nhưng đẹp đẽ như nắng ban mai. “Em cũng vậy.”
---
5. Bảo Vệ Bí Mật
Dù tình cảm của họ là thật, nhưng họ biết mình không thể công khai. Mỗi lần đứng trên sân khấu, giữa những ánh mắt của hàng nghìn fan hâm mộ, họ vẫn phải giả vờ như không có gì xảy ra. Những cái nhìn thoáng qua, những nụ cười ngầm hiểu và những cái chạm tay nhanh đến mức chẳng ai kịp nhận ra đều là cách họ giữ lấy tình yêu này.
Đôi khi, trong phòng tập, Bang Chan sẽ bật một bản nhạc chậm, và cả hai sẽ cùng nhau nhảy như thể không còn gì tồn tại ngoài họ. Những bước nhảy là lời tỏ tình thầm lặng, là cách họ nói với nhau:
“Dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn ở đây.”
---
6. Tin Đồn và Sóng Gió
Mọi thứ bắt đầu trở nên khó khăn hơn khi tin đồn lan ra. Một bức ảnh mờ nhòe chụp lại khoảnh khắc Bang Chan và Lee Know ngồi cạnh nhau ở một quán café nhỏ vào đêm khuya bị lan truyền trên mạng xã hội. Chẳng ai biết họ đã ở đó chỉ để chia sẻ vài câu chuyện nhỏ sau một ngày mệt mỏi.
“Anh đã nói đừng ra ngoài rồi mà,” Lee Know thì thầm khi họ trở về ký túc xá, giọng không giấu được sự lo lắng.
Bang Chan nhìn cậu, đôi mắt chứa đầy áy náy. “Anh chỉ muốn em thoải mái hơn. Anh không ngờ lại có người nhận ra.”
Tin đồn không chỉ gây áp lực cho họ mà còn ảnh hưởng đến nhóm. Những bài viết nghi ngờ về mối quan hệ giữa hai người tràn ngập trên các diễn đàn. Các thành viên khác cũng dần nhận ra bầu không khí căng thẳng.
“Tụi anh ổn chứ?” Một ngày nọ, Han đã hỏi khẽ khi chỉ còn mình Bang Chan và cậu trong phòng.
Bang Chan cười trừ: “Ổn mà. Đừng lo.” Nhưng thật ra, anh không biết mình có thể che giấu tình cảm này được bao lâu nữa.
---
7. Xa Cách và Trái Tim Thổn Thức
Để xoa dịu tình hình, công ty quyết định tách lịch trình của Bang Chan và Lee Know trong một thời gian ngắn. Bang Chan tập trung vào sản xuất âm nhạc và các dự án solo, còn Lee Know được xếp vào nhóm các thành viên tham gia show giải trí.
Sự xa cách ấy như một vết dao cứa vào lòng họ. Đêm xuống, cả hai chỉ có thể lặng lẽ nhắn tin cho nhau.
Lee Know: “Anh ngủ chưa?”
Bang Chan: “Chưa. Em thì sao?”
Lee Know: “Không ngủ được.”
Bang Chan: “Đừng suy nghĩ nhiều. Anh ở đây.”
Nhưng tin nhắn không thể thay thế được cảm giác ở cạnh nhau. Lee Know thường ngồi một mình trong phòng tập, nhìn vào khoảng không rồi bật bản nhạc Bang Chan từng làm cho cả nhóm. Bài hát ấy như một lời nhắc nhở rằng tình yêu của họ vẫn ở đó, dù sóng gió có lớn thế nào.
---
8. Khoảnh Khắc Định Mệnh
Một buổi tối nọ, khi lịch trình đã kết thúc, Lee Know bất ngờ tìm đến phòng thu của Bang Chan. Anh mở cửa và thấy Bang Chan đang ngủ gục trên bàn làm việc, xung quanh là những tờ giấy chi chít nốt nhạc và bản phối.
Lee Know bước lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Bang Chan. Anh khẽ giật mình tỉnh dậy, đôi mắt đỏ hoe vì mệt mỏi.
“Anh vẫn không chịu nghỉ ngơi à?” Lee Know khẽ trách.
Bang Chan nhìn cậu, trong lòng như vỡ òa. Anh kéo Lee Know ngồi xuống chiếc ghế cạnh mình và nói thật khẽ:
“Anh xin lỗi. Vì mọi thứ… vì đã kéo em vào chuyện này.”
Lee Know lắc đầu, ánh mắt dịu dàng:
“Đừng nói như vậy. Em tự chọn ở bên anh. Không gì có thể thay đổi điều đó.”
Cả hai nhìn nhau, không cần thêm bất kỳ lời nói nào. Khoảng cách giữa họ dần được rút ngắn. Lee Know chạm nhẹ vào bàn tay của Bang Chan, và anh siết nhẹ lại như một lời hứa:
“Dù thế giới có quay lưng lại với chúng ta, em sẽ không bao giờ rời đi.”
---
9. Trở Lại Bên Nhau
Sau những ngày tháng khó khăn, mọi thứ dần lắng xuống. Tin đồn cũ bị lãng quên giữa những thông báo về album mới và các hoạt động của nhóm. Nhưng Bang Chan và Lee Know thì hiểu, tình cảm của họ đã vượt qua một thử thách lớn.
Trong một buổi concert, giữa ánh đèn sân khấu lấp lánh và tiếng hò reo của hàng nghìn fan, Bang Chan và Lee Know đứng cạnh nhau. Khoảnh khắc ấy, họ khẽ chạm vai nhau như một thói quen.
Không ai để ý, nhưng với họ, đó là một lời nhắc nhở rằng dù có điều gì xảy ra, họ vẫn ở đây, cùng nhau.
“Chúng ta vẫn ổn chứ?” Lee Know hỏi nhỏ khi cả hai rời khỏi sân khấu.
Bang Chan quay sang, mỉm cười rạng rỡ: “Ừ. Mãi mãi là như vậy.”
---
10. Bí Mật Bị Phanh Phui
Mọi thứ tưởng chừng đã bình yên cho đến một ngày, một bức ảnh rõ nét được tung lên mạng. Đó là khoảnh khắc Bang Chan và Lee Know rời khỏi ký túc xá vào lúc nửa đêm, với chiếc áo khoác của Lee Know vô tình bị Bang Chan khoác lên vai. Kèm theo đó là những tin nhắn vu vơ, suy đoán từ netizen, cho rằng giữa họ có một mối quan hệ “khác thường.”
Cộng đồng mạng bùng nổ.
“Họ đang hẹn hò à?”
“Cả nhóm sẽ ra sao nếu chuyện này là thật?”
“Bang Chan và Lee Know phải lên tiếng đi!”
Tin tức lan nhanh như cháy rừng. Công ty buộc phải ra thông báo phủ nhận tin đồn, khẳng định cả hai chỉ là anh em thân thiết. Nhưng sóng gió không vì thế mà dừng lại. Những ánh mắt soi mói, những lời bàn tán bắt đầu xuất hiện, ngay cả trong các buổi fansign hay concert.
---
11. Áp Lực và Tổn Thương
Cả nhóm bị cuốn vào vòng xoáy dư luận. Trong phòng tập, không khí trở nên nặng nề. Bang Chan luôn cố tỏ ra mạnh mẽ trước các thành viên, nhưng khi chỉ còn lại một mình, anh không thể che giấu sự mệt mỏi.
“Em ổn chứ?” Bang Chan hỏi khi thấy Lee Know ngồi lặng lẽ trong phòng nghỉ.
Lee Know ngẩng lên, đôi mắt cậu đầy sự tổn thương. “Em không sao. Nhưng em ghét việc mọi người nhìn chúng ta như vậy.”
Bang Chan siết chặt tay lại. “Anh xin lỗi…”
“Đừng xin lỗi.” Lee Know ngắt lời, giọng run run. “Em chỉ sợ… chúng ta sẽ không còn được như trước nữa.”
Bang Chan tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu:
“Cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không để em một mình. Hãy tin anh.”
Nhưng trong lòng cả hai đều hiểu, tình yêu của họ đang đứng trước bờ vực.
---
12. Khoảnh Khắc Đứng Trước Sóng Gió
Cuối cùng, trong một buổi phỏng vấn trực tiếp, MC đã bất ngờ hỏi Bang Chan:
“Có rất nhiều tin đồn về anh và Lee Know gần đây. Anh nghĩ sao về điều này?”
Không khí trong trường quay như đông cứng lại. Lee Know ngồi cạnh, hơi cúi mặt xuống, tay siết chặt vào nhau. Cả nhóm căng thẳng, nhìn về phía Bang Chan.
Bang Chan hít một hơi thật sâu. Anh hiểu mình không thể tiếp tục lảng tránh nữa. Anh quay sang Lee Know, ánh mắt kiên định rồi nhìn thẳng vào ống kính.
“Lee Know là người rất quan trọng đối với tôi.” Bang Chan nói, giọng bình tĩnh nhưng chắc chắn. “Dù là bạn bè, đồng đội hay bất kỳ điều gì khác, tôi sẽ luôn bảo vệ cậu ấy. Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua rất nhiều khó khăn và sẽ không để bất kỳ điều gì chia cắt tình cảm này.”
Câu nói của Bang Chan không phải là một lời thừa nhận, nhưng cũng không hoàn toàn phủ nhận. Đó là lời khẳng định tình cảm chân thành giữa anh và Lee Know.
---
13. Giông Bão và Bình Yên
Sau buổi phỏng vấn, phản ứng của công chúng chia làm hai. Có người ủng hộ, khen ngợi sự thẳng thắn của Bang Chan. Nhưng cũng có những ý kiến tiêu cực, chỉ trích và đòi hỏi câu trả lời rõ ràng hơn.
Trong những ngày đó, Lee Know và Bang Chan gần như không thể gặp nhau ngoài giờ làm việc. Công ty kiểm soát chặt chẽ mọi hoạt động, tránh để mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát.
Một đêm muộn, Lee Know đứng trên sân thượng ký túc xá, nhìn xuống thành phố đang chìm trong ánh đèn. Bỗng phía sau vang lên tiếng bước chân. Là Bang Chan.
“Anh nghĩ em ở đây.” Anh bước lại gần, đứng cạnh Lee Know.
“Em mệt rồi.” Lee Know nói nhỏ. “Mệt vì phải giả vờ không có gì, mệt vì chúng ta phải sống như những người xa lạ.”
Bang Chan quay sang nhìn cậu, ánh mắt đầy đau xót. Anh khẽ nắm lấy tay Lee Know.
“Chúng ta đã cùng nhau đi xa đến vậy. Em có thể mệt mỏi, nhưng đừng bỏ cuộc. Anh cần em ở đây.”
Lee Know im lặng, để yên bàn tay mình trong tay Bang Chan. Giữa bầu trời đêm, cả hai trao cho nhau một lời hứa thầm lặng. Dù thế giới có quay lưng, họ vẫn sẽ ở bên nhau.
---
14. Điều có thể
Thời gian trôi qua, scandal dần lắng xuống. Nhóm tiếp tục hoạt động, và tình cảm giữa Bang Chan và Lee Know vẫn được họ giữ kín.
Trong một buổi concert kỷ niệm, Bang Chan đứng trên sân khấu, nhìn xuống hàng nghìn fan đang cổ vũ. Anh nắm lấy mic và nói:
“Cảm ơn các bạn đã tin tưởng và ở bên chúng tôi. Có những điều không cần phải nói ra, nhưng chúng tôi luôn ở đây, cùng nhau, vì các bạn và vì những người quan trọng nhất của mình.”
Lee Know đứng cạnh, khẽ mỉm cười. Không ai hiểu rõ ý nghĩa những lời đó như cậu. Và khi ánh đèn sân khấu vụt tắt, giữa bóng tối ấy, bàn tay của Bang Chan khẽ chạm vào tay Lee Know, như một lời nhắc nhở:
“Chúng ta sẽ không bao giờ buông tay.”
---
15. Quyết Định Khó Khăn
Sau scandal, công ty đã đưa ra một lựa chọn đầy áp lực:
“Hai người phải giữ khoảng cách hoàn toàn, nếu không sẽ ảnh hưởng đến nhóm.”
Đêm đó, Bang Chan và Lee Know ngồi đối diện nhau trong căn phòng ký túc xá. Không gian yên lặng đến ngột ngạt.
“Anh không thể làm vậy.” Bang Chan nói, giọng anh đầy kiên quyết. “Nếu chúng ta làm theo, chẳng khác nào phủ nhận mọi thứ giữa hai ta.”
Lee Know nhìn anh, đôi mắt đầy mâu thuẫn. “Nhưng nếu không làm vậy, nhóm sẽ thế nào? Em không muốn kéo mọi người xuống chỉ vì chúng ta.”
“Chuyện này không phải lỗi của em, cũng không phải lỗi của anh.” Bang Chan bước lại gần, đôi mắt anh như bùng cháy. “Tình yêu không sai, Minho.”
Lee Know mím chặt môi khi nghe Bang Chan gọi tên thật của mình. Đôi tay cậu run run. “Vậy… chúng ta phải làm sao?”
Bang Chan lặng người một lúc rồi đáp: “Chúng ta sẽ bước chậm lại. Giữ khoảng cách trước mắt, nhưng anh hứa, anh sẽ không buông tay em.”
Lời hứa ấy như một mũi dao vừa ngọt ngào, vừa đau đớn. Lee Know không muốn xa Bang Chan, nhưng cậu hiểu đó là điều duy nhất họ có thể làm lúc này.
---
16. Giả Vờ Xa Cách
Những ngày sau đó, Bang Chan và Lee Know xuất hiện trước công chúng với vẻ ngoài xa cách. Trên sân khấu, họ tránh ánh mắt của nhau. Trong các buổi phỏng vấn, nếu có vô tình được nhắc tên cùng nhau, họ chỉ cười nhẹ và chuyển chủ đề.
Netizen bắt đầu nghi ngờ:
“Có vẻ họ thực sự chỉ là bạn bè thôi.”
“Chắc công ty đã can thiệp.”
Nhưng các thành viên trong nhóm đều thấy rõ, Bang Chan và Lee Know đang giả vờ.
“Anh làm tốt lắm.” Lee Know nói trong một lần họ tập luyện cùng nhau, giọng cậu đầy trêu chọc để che đi nỗi buồn trong lòng.
Bang Chan nhìn cậu, khẽ mỉm cười: “Em cũng vậy.”
Họ không nói gì thêm. Cả hai chỉ tập trung nhảy, đổ mồ hôi dưới ánh đèn phòng tập như thể mọi thứ vẫn bình thường. Nhưng trong tim họ, khoảng cách ấy đang ngày một lớn hơn, giày vò họ từng ngày.
---
17. Cơn Gió Thay Đổi
Một ngày nọ, trong buổi tổng duyệt cho concert mới, Lee Know bất ngờ ngã quỵ giữa sân khấu vì kiệt sức. Cả nhóm hoảng loạn. Bang Chan là người đầu tiên chạy đến, bất chấp bao nhiêu ánh mắt xung quanh.
“Minho! Em không sao chứ?” Anh nâng đầu Lee Know lên, gương mặt đầy lo lắng.
“Em chỉ… hơi mệt thôi…” Lee Know thì thầm, nhưng đôi mắt cậu nhòe đi vì nước mắt.
“Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa.” Bang Chan ôm chặt cậu, mặc kệ mọi người đang nhìn. Anh không thể giả vờ thêm nữa. “Anh ở đây rồi. Em không cần phải chịu đựng một mình.”
Sự kiện đó một lần nữa đẩy tin đồn lên cao. Nhưng lần này, thay vì trốn tránh, Bang Chan bước ra đối diện.
---
18. Lời Thú Nhận
Trong một buổi livestream dành cho fan, Bang Chan nhìn thẳng vào camera, ánh mắt đầy sự chân thành. Lee Know ngồi bên cạnh, lặng lẽ nghe anh nói.
“Chúng tôi biết đã có nhiều tin đồn không hay dạo gần đây. Nhưng tôi muốn nói điều này…” Anh ngừng lại một chút. “Chúng tôi là con người, cũng có cảm xúc và những điều quan trọng trong cuộc sống của mình. Lee Know là một người đặc biệt đối với tôi, và tôi sẽ không bao giờ hối hận vì điều đó.”
Lee Know quay sang nhìn Bang Chan, ánh mắt đầy bất ngờ nhưng ấm áp.
“Chúng tôi không thể làm hài lòng tất cả mọi người, nhưng điều chúng tôi có thể làm là tiếp tục cố gắng hết mình trên sân khấu.”
Lời thú nhận ấy khiến fandom như bùng nổ. Có người ủng hộ, có người phản đối. Nhưng điều quan trọng nhất là, họ không còn phải giả vờ nữa.
---
19. Kết Thúc Bình Yên
Một thời gian dài trôi qua, tình yêu của Bang Chan và Lee Know dần được chấp nhận bởi những người thực sự yêu thương họ. Họ không cần phải công khai tất cả, nhưng cũng không còn phải sống trong lo lắng và giả tạo.
Trong một đêm concert, Bang Chan và Lee Know cùng đứng trên sân khấu. Giữa tiếng reo hò của fan, họ nhìn nhau, khẽ cười như một lời cảm ơn thầm lặng.
“Chúng ta đã làm được rồi.”
Lee Know thì thầm khi họ cùng cúi chào fan lần cuối.
Bang Chan gật đầu, ánh mắt anh lấp lánh trong ánh đèn: “Mãi bên nhau nhé.”
Bàn tay họ khẽ chạm nhau trong bóng tối, như một dấu ấn không thể phai mờ. Dù thế giới có xoay vần thế nào, họ vẫn chọn ở bên nhau, cùng bước tiếp trên con đường đầy ánh sáng và thử thách.
---
Cuộc sống của idol luôn là chuỗi ngày dài mệt mỏi và áp lực, nhưng giữa bao sóng gió, Bang Chan và Lee Know vẫn tìm được một nơi bình yên để tựa vào nhau. Tình yêu của họ không cần lời nói, không cần chứng minh với thế giới. Chỉ cần giữa hai người họ, tình cảm ấy vẫn tồn tại, mạnh mẽ và chân thành như ngày đầu tiên.
“Anh ở đây, và em cũng vậy. Chúng ta sẽ cùng nhau bước tiếp, dù trong ánh sáng hay bóng tối".
chỉ đơn giản là những hành động nhỏ, là sự tin tưởng và lời hứa sẽ luôn bên nhau. Và dù sóng gió có lớn thế nào, giữa Bang Chan và Lee Know vẫn tồn tại một mối liên kết không thể phá vỡ.
“Chúng ta có thể giấu cả thế giới, nhưng không thể giấu được trái tim mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com