Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 32

Chap 32

Bởi vì
Không yêu em thì yêu ai ?
Anh bất chấp hết đến ngày mai
Không yêu em thì yêu ai?
Và với nước mắt lạnh đôi vai

Bình lững thững bước đi trên con đường quen thuộc, hơi sương đêm phủ mờ từng lối cỏ ven đường. Không gian lặng im đến mức từng tiếng bước chân như dội vang trong lòng, làm cậu thêm phần bất an. Giữa màn đêm ấy, cái ánh sáng vàng từ ô cửa sổ lọt qua màn rèm mỏng, lập lòe trong màn đêm tĩnh mịch xuất hiện từ phía căn nhà quen thuộc của Ngọc Quý. Cậu thầm nghĩ hiện giờ còn quá sớm để em trở về, trừ khi...có chuyện gì đó đã xảy ra.

Bình khẽ nhíu mày. Cảm giác lo lắng không tên bắt đầu len lỏi. Cánh cửa nhà em không khóa. Điều này lại càng làm Bình bất giác siết chặt tay hơn. Em vốn là người cẩn trọng, nên sự hờ hững này chỉ làm tăng thêm dự cảm không lành. Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa, ánh sáng dịu dàng trong nhà phủ lên mọi thứ một sắc vàng buồn bã, lặng lẽ như chính tâm hồn người chủ của nó.

Căn nhà tràn ngập trong bầu không khí yên ắng đến lạ thường, cánh cửa phòng ngủ hờ hững mở làm cho cậu tò mò mà tiến bước đến. Trước mặt cậu là khung cảnh em đang nằm yên tĩnh trên giường, đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt ngả nghiêng, như thể đã buông xuôi mọi mệt mỏi trong giấc ngủ. Cả căn phòng tưởng chừng dừng lại trong khoảnh khắc ấy, chỉ có tiếng thở đều đặn của em vang lên, nhịp điệu chầm chậm tựa một bản nhạc buồn kì lạ.

Bình chết lặng, ánh mắt dõi theo từng đường nét trên khuôn mặt bạn mình. Những nếp nhăn nhẹ hằn sâu dưới mắt em làm cậu bỗng thấy nghẹn lòng. Quý không phải là người để lộ ra ngoài những nỗi buồn, nhưng với cậu, tất thảy đều rõ ràng. Cậu lặng lẽ tiến đến gần mà ngồi xuống cạnh bên con người đang thiếp đi ấy, nhìn Quý như thể muốn thu hết mọi đau đớn vào lòng mình. Một cơn gió nhẹ thổi qua khe cửa sổ, làm mái tóc của em hơi rối lên. Bình khẽ đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt lại những sợi tóc rối, bàn tay run run, như thể không muốn làm bất cứ điều gì để đánh thức giấc ngủ này.

" Sao mà lại thành ra như này nữa rồi.." - Cậu thì thầm với tông giọng nhẹ nhàng như gió thoảng.

Đột nhiên, một con mèo trắng muốt, lông mịn như tuyết không biết từ đâu nhảy vọt ra, ngước đôi mắt to tròn lên nhìn cậu, ánh mắt ngơ ngác như muốn hỏi "Anh là ai?". Cậu thấy con mèo bèn mỉm cười nhẹ nhàng.

" Ồ mày là Bông à... Quý có khoe với tao là cậu ấy nhặt được một con mèo xinh lắm."

Con mèo như hiểu ý, liếm nhẹ đôi tay của cậu rồi đi đến chỗ em. Con mèo nhỏ bắt đầu dùng đôi bàn chân mềm mại của mình nhẹ nhàng gãi vào tay Quý khiến cho em bắt đầu cựa mình. Đúng lúc ấy, Bình nhẹ nhàng đưa tay lên, ngăn con mèo lại.

"Bông à... Đừng phá cậu ấy. Để cậu ấy ngủ thêm một chút đi. "

Bình thì thầm, mỉm cười rồi vuốt nhẹ lên đầu con mèo ấy. Rồi cậu lặng lẽ bước ra khỏi phòng, trả lại không gian yên tĩnh chỉ có tiếng thở đều đặn của em. Khi trở lại, cậu bước vào nhà và trên tay xách túi đồ ăn và bày sẵn trên bàn cho em, tiện thể cho Bông ăn luôn. Vừa hay lúc ấy, em từ từ mở mắt, có vẻ như cảm giác mệt mỏi đã nhẹ bớt. Em dụi mắt, đôi mắt ngọc ấy vẫn còn vương chút mơ màng.

" Ơ Bình à.."

" Ùm tớ đây, cậu dậy rồi thì ra ăn đi nè."

Thật sự đó, đời này của em không có Bình chắc em chết từ lâu rồi chứ không còn sống nổi đến ngày hôm nay đâu. Em nhanh chóng thoát khỏi cơn mê ngủ mà tiến đến chiếc bàn đã được bày sẵn đồ ăn dành cho em.

" Cảm ơn cậu. Mà sao cậu biết tớ về vậy. " - Em vừa nhai vừa hỏi.

" Cậu để đèn sáng với cửa không khoá mà vẫn dám đi ngủ hả. Nếu nay không có tớ chắc cậu bị trộm vô trộm sạch đồ rồi."

" Hihii.. Mới về mệt quá nên sảng sảng tí ấy mà.."

" Được rồi giờ thì Bâng làm gì cậu để tớ xử hộ cho. " - Bình bất ngờ hỏi em

Quý nhìn cậu một lúc, đôi mắt lấp lánh nhưng vẫn còn chút nặng trĩu. Em không trả lời ngay lập tức, chỉ im lặng, đầu hơi cúi xuống, như thể đang đắn đo về điều gì đó. Bình thấy vậy, im lặng chờ đợi, không vội vàng gì. Cậu hiểu, đôi khi những tâm sự không thể vội vàng tuôn ra, mà phải để cho người ta tự tìm thấy sự an ủi.

" Tớ ... không biết chuyện tiếp tục yêu Bâng có ổn không nữa... Hôm nay tớ còn thấy cả bài báo Bâng ôm cô gái khác ở sân bay nữa. "

Em nói rất nhiều, Bình vẫn luôn là chỗ dựa của em, nơi em có thể trút hết nỗi niềm của mình ra mà không hề kiêng dè. Và Bình không ngắt lời em mà con chăm chỉ lắng nghe từng lời em nói. Đợi đến khi em trải lòng xong Bình mới lên tiếng dỗ dành em.

" Tớ biết tình yêu rất khó khăn. Để đấu tranh cho nó lại càng khó hơn. Nhưng cậu biết mấy cặp đôi yêu nhau bền vì sao lại bền như vậy không ?"

" Vì tin tưởng chăng ?" - Em trả lời

" Đúng đó, nghe hơi rủi ro nhưng mà vì tin tưởng nên mới bền đó. Tình yêu là phải có niềm tin mới hạnh phúc được. Tớ biết cậu buồn nhưng sao cậu không đợi Bâng giải thích. Lời giải thích là biện pháp tốt nhất trong mọi tình huống đó Quý."

Quý im lặng một lúc, rồi ngẩng lên nhìn Bình, đôi mắt có phần sáng hơn khi nghe những lời chân thành ấy. Cậu chưa nghe những lời giải thích rõ ràng từ anh mà đã đột ngột bỏ đi. Nhưng Bình nói đúng, có lẽ đây chính là thời điểm để tin tưởng vào Bâng, dù mọi thứ chưa rõ ràng.

Bình thấy em có vẻ suy nghĩ, rồi chẳng nói gì thêm. Thay vào đó, cậu cầm điện thoại lên, Ngay từ đầu trang newfeed đã là bài đăng đến từ Bâng. Đọc xong rồi cậu đưa sang cho em, em nhìn vào màn hình rồi mắt loé sáng lên.

*Lai Bâng: Xin chào mọi người, mình là Lai Bâng

Từ sáng tới giờ, mình đã nhận được rất nhiều câu hỏi và sự quan tâm từ mọi người liên quan đến bức ảnh tôi ôm một cô gái ở sân bay. Thực sự, những bức ảnh này đã bị hiểu nhầm và gây ra một số tranh cãi không đáng có. Mình viết bài này để làm rõ sự việc

Mình xin khẳng định rằng cô gái trong bức ảnh không phải là bạn gái của mình. Chúng mình chỉ là bạn bè từ nhỏ và cô ấy vừa trở về từ nước ngoài sau một thời gian dài du học. Cô ấy trở về nên vui mừng mà ôm mình, chúng mình chỉ là bạn bè, không hơn không kém. Mình mong mọi người sẽ hiểu rằng không phải tất cả những hành động thân mật giữa bạn bè đều có ý nghĩa khác ngoài tình bạn.

Và đặc biệt tôi muốn gửi lời xin lỗi tới một người đặc biệt với tôi. Anh mong em sẽ đọc bài viết này, nếu em đọc được thì cho anh xin lỗi em rất nhiều. Anh biết anh có lỗi vì không nói cho em, anh xin lỗi vì lại một lần nữa khiến em tổn thương. Anh biết tội của anh rất nặng, nhưng anh xin em đừng bỏ anh, không có em anh sống không nổi mất. Nếu em đọc được những dòng này thì hãy gọi lại cho anh nhé. Anh yêu em

Một lần nữa, mình chân thành xin lỗi vì những hiểu lầm không đáng có và mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ mình. Với lại đừng đồn tui có bạn gái nữa, cậu ấy buồn lắm nên bỏ tui đi luôn rùi. Cảm ơn tất cả mọi người đã dành sự quan tâm và yêu thương mình.

A: Í là mình đang đính chính á anh, sao mà quay sang thư xin lỗi vậy.

B: Chắc xin lỗi cái "người đặc biệt" đó á hả

C: Kiểu này chắc bị block rồi mới kêu người ta gọi lại chứ gì

D: Rồi anh có chắc "người ấy" đọc được không

E: Ê "cậu ấy" là con trai hả bây !?? Lại còn đi. Không lẽ nói Jiro thật hay do tui sảng otp rồi vậy mấy bà.
↳ Tưởng mình tui để ý hoá ra bà cũng vậy
↳ Chắc do tụi mình sảng otp quá rồi hẩ
↳ Ê bên Kuga đang live kêu Quý có lên chơi nhưng mà đi về rồi.
↳ vãiiii
↳ Otp tui riel vậy trời

F: Lần đầu thấy bài đính chính mà ngọt như đường luôn á. Còn bảo 'không thể sống thiếu' nữa, coi bộ yêu đậm sâu lắm rồi ha?

G: Cảm ơn Bâng đã giải thích cũng như thồn cơm tró vô họng tui.

H: Chưa bao giờ thấy ai giải thích rõ ràng như Bâng, thật sự đỉnh. Nhưng mà công khai luôn đi, đừng để mọi người chờ đợi nữa!!!
...

Bình ngồi cạnh, im lặng nhìn Quý, đôi mắt em cũng dần dịu lại. Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi Bình, cậu vuốt tóc Quý, cảm giác như cái chạm của bàn tay ấy mang theo cả hơi ấm của mùa xuân, êm dịu và đầy che chở.

" Tớ thấy là Bâng yêu cậu nhiều lắm mới lên cái bài sến như này đó. "

Quý ngước mắt lên, đôi mắt ngọc sáng bừng lên một chút, và một nụ cười nhẹ nhàng hé lộ trên môi, như nắng mai xuyên qua những áng mây xám.

"Cảm ơn cậu, Bình."

Bình im lặng nhìn Quý, trong mắt cậu là sự kiên định và bao dung. Cậu gật đầu, nhẹ nhàng nói:

"Tớ luôn ở đây mà, đừng lo gì cả. Tin tưởng là cách duy nhất để tình yêu này bền lâu. Cậu sẽ thấy... mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Lời nói ấy nhẹ nhàng nhưng thấm sâu vào tâm hồn Quý, giống như một vòng tay vô hình bao bọc lấy em, giúp em cảm thấy mình không bao giờ cô đơn. Bình vẫn luôn ở đó, là đôi cánh cứu rỗi em, là người hàn gắn vết thương trong em và là người luôn ủng hộ em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com